Dịch: Gạo | Beta: June
Hình mặc áo sơ mi ngày mưa để lộ ra hai núm vú hồng.
Lúc tan học thì trời mưa to, Trần Diễn Hâm không thể không chạy về lại trên lớp ngồi đợi. Nhưng mà cậu thấy ngoài trời mưa nên cũng phải đi làm chút gì đó, thế là đi vào trong nhà vệ sinh nam.
Trong nhà vệ sinh, cậu vẩy nước lên làm ướt hết áo sơ mi của mình, còn cố ý là ướt phần vải ở trước ngực nhiều nhất. Cậu mặc một cái áo lót viền ren bên trong, còn thấy được bầu vú mờ mờ với vòng eo thon gọn theo sau đó, chụp lại rồi gửi cho Ninh Phàm.
[Dầm mưa ướt hết cả rồi, thảm quá [Khóc huhu.jpg]]
[Em không mang dù theo à?]
[Vâng, quan hệ của em với mấy bạn trên lớp cũng không tốt, mấy bạn nữ không chịu cho em mượn dù nên em phải tự chạy về luôn.]
[Về rồi nhớ tắm nước nóng, uống canh gừng để tránh bị cảm.]
[Đàn anh ơi anh tốt quá đi.]
[Ừ.]
Chủ động hỏi thăm quan tâm rồi, đây chẳng phải là điềm báo rung động chứ còn gì nữa!
Trần Diễn Hâm tin chắc chỉ cần mình đưa đẩy thêm chút nữa là Ninh Phàm sẽ nhanh chóng mắc câu ngay thôi.
Nghĩ xong thì cậu đi vào phòng vệ sinh thay áo lót ra, sau đó đợi áo sơ mi khô một chút rồi về lại lớp học.
Vừa về tới lớp học đã nhận được điện thoại của mẹ mình: "Hôm nay con với Ninh Phàm cùng về nhà ăn cơm đi, ba mẹ nó bận không về được."
Ba mẹ của Ninh Phàm, một người là bác sĩ, một người làm ở viện nghiên cứu, cả hai đều bận rộn vô cùng. Bình thường thì nuôi con theo kiểu thả rông, cũng không yêu cầu ép buộc gì về thành tích học tập của hắn. Ngược lại là do Ninh Phàm thừa hưởng được huyết thống ưu tú của họ nên từ nhỏ đã là học sinh giỏi.
Trần Diễn Hâm vẫn phải đồng ý với mẹ sau đó dùng ánh mắt ai oán nhìn về phía Ninh Phàm đang ngồi thu dọn sách vở trong lớp kia, nhịn không được siết chặt điện thoại lại.
Cậu hiểu rõ mẫu thân đại nhân của mình nhất, giờ mà cậu không dẫn Ninh Phàm về chung thì chắc chắn kiểu gì cũng sẽ bị mắng tới chết, vậy nên chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo mà thôi.
Đồ dùng học tập của Ninh Phàm không nhiều, cũng không thích mang sách vở về nhà học nên mới đó đã thu dọn xong, ngay sau đó thì nghe thấy giọng của Trần Diễn Hâm vang lên.
"Thu dọn xong thì đi thôi, chắc là cậu cũng biết rồi chứ gì."
"Biết, dì có nói với tôi rồi."
Ninh Phàm vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải mắt của Trần Diễn Hâm, ngay sau đó là cái áo sơ mi trắng bị ướt một mảng trước ngực, còn cả hai đầu v* màu hồng mờ mờ lồi lên trên nên không khỏi sửng sốt.
"Trần Diễn Hâm cậu vừa mới đi dầm mưa à?"
"Có đâu, tôi chỉ đi vệ sinh cái thôi mà cần gì dầm mưa, tôi cũng đâu có khùng."
"Ò."
Ninh Phàm vẫn cứ thấy là lạ nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng vẫn thấy hơi khó hiểu.
Trần Diễn Hâm cầm lấy cây dù bên cạnh chân hắn, thầm nghĩ cái tên Ninh Phàm này vẫn còn có chút tác dụng: "Vừa hay, tôi không mang theo dù nên dùng của cậu luôn đi.".
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Ninh Phàm "Ừ" một tiếng, đối với hắn thì Trần Diễn Hâm chỉ là một đứa nhỏ hàng xóm nhà bên cạnh, hai người cũng không thân với nhau tới mức đi chơi chung mà chỉ thỉnh thoảng gặp nhau vì ba mẹ của hai bên thôi, có thể xem như là bạn bè bình thường. Thế nhưng hôm nay khi hắn nhìn thấy hai đầu v* màu hồng kia lại không nhịn được cảm thấy lạ lạ.
Cây dù cũng không thể tính là quá to với hai đứa con trai, hai người phải đi sát vào nhau mới tránh được mưa. Ninh Phàm cao hơn Trần Diễn Hâm nên chủ động cầm dù.
Trong tiểu khu có một đoạn đường hơi khó đi, trên đường có nhiều vũng nước đọng. Lúc Trần Diễn Hâm đi cẩn thận cỡ nào cũng vẫn cứ giẫm phải nước.
Ninh Phàm bất đắc dĩ nói: "Cậu đi theo tôi thì sẽ không giẫm trúng nước nữa."
Trần Diễn Hâm thầm khinh trong lòng nhưng vẫn đi theo Ninh Phàm, quả nhiên là không giẫm trúng nước nữa thật. Nhưng mà đến dưới lầu vẫn bị trượt, may mà có Ninh Phàm kịp thời đưa tay ra đỡ lấy cậu.
Cánh tay hắn cản lại ở chỗ lồng ngực, vừa không quá thân mật vừa có thể giúp đối phương mượn lực. Chỉ là tự dưng chạm phải một khối thịt mềm khiến cho Ninh Phàm ngây ra.
Trong ấn tượng của hắn thì lồng ngực của con trai ai cũng rắn chắc, nhưng Trần Diễn Hâm lại không giống vậy mà cực kì mềm mại, hệt như một cục bột vậy.
"Đệt!"
Trần Diễn Hâm vội vàng đứng thẳng dậy, cũng không thèm nói cảm ơn mà chạy vội lên lầu. Cậu vừa chạy vừa tự chửi mình ngu ghê, lại làm trò mất mặt trước mặt Ninh Phàm rồi.
Ninh Phàm nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cậu, tự dưng cảm thấy chân của cậu rất thon. Hắn sờ sờ cánh tay vẫn còn đang nhớ lại xúc cảm mềm mại khi nãy, thính tai bất giác đỏ bừng lên.
Ba Trần, mẹ Trần thấy Ninh Phàm thì cứ như là thấy con ruột của mình vậy, dẫn hắn vào nhà rồi bảo ngồi xuống ăn cơm. Vừa nói vài chuyện lặt vặt trong nhà rồi bàn tới chuyện thành tích, còn bảo hắn đừng nhớ ba mẹ của mình quá.
Trần Diễn Hâm ngồi bên cạnh buồn bực không nói tiếng nào, cậu quan sát câu trả lời của Ninh Phàm, đúng thật là lễ phép có học, từ ăn nói tới hành xử cái nào cũng giữ vững phong độ. Nhưng mà cậu càng nghĩ càng thấy tức, sao lại có cái kiểu người như Ninh Phàm vậy trời, vừa biết lấy lòng ba mẹ vừa có thể duy trì thành tích học tập xuất sắc.
Nếu không phải ba Trần và mẹ Trần suốt ngày lấy Ninh Phàm ra so sánh thì cậu cũng không thấy ghét Ninh Phàm tới vậy, còn tình nguyện làm bạn với hắn nữa kia kìa. Chỉ tiếc là qua nhiều năm vậy rồi cậu vẫn không thể thấy Ninh Phàm tốt được chút nào.
"Diễn Hâm, Ninh Phàm tới nhà mình ăn cơm mà sao con không nói chuyện gì hết vậy, nín thinh không nói tiếng nào, không biết lại đang nghĩ cái gì nữa!" Mẹ Trần bưng đồ ăn ra đặt lên bàn thì thấy Trần Diễn Hâm đang cúi đầu nghịch điện thoại, thế là nhịn không được mắng cậu một câu.
Trần Diễn Hâm chỉ đành phải ngẩng đầu lên nhìn Ninh Phàm, cậu ngồi bên cạnh Ninh Phàm, mà bên còn lại của Ninh Phàm đang là ba Trần ngồi đó.
"Cậu có chơi game không?"
"Không chơi."
"Cậu thật sự không chơi game gì luôn đó hả?"
"Nếu như bóng rổ cũng tính là game thì tôi có chơi."
"Không phải, tôi đang bảo game điện tử mà!"
"Không chơi, không biết có gì hay để chơi."
Ghét lắm rồi đấy, vậy mà tới game cũng không chơi, thế nên thành tích học tập mới đỉnh vậy đó hả!?
Trong lòng Trần Diễn Hâm thấy cực kì không cân bằng, cậu không đành lòng thấy vẫn còn một người đồng trang lứa mà không nghiện game điện tử nên xấn qua để hắn nhìn giao diện game của mình.
"Cậu xem cái này này, đây là game moba mobile Vinh giả vương diệu nổi nhất bây giờ đó, cậu nhìn thế này này, có thể ấn nút skill xong rồi..."
Ninh Phàm không nghe kĩ, thật ra hắn không thích có người dựa gần vào mình thế này. Nhưng mà hắn ngửi được một mùi thơm rất nhẹ trên người của Trần Diễn Hâm nên cũng không đẩy cậu ra.
Trên giao diện game toàn là mấy nhân vật đang tung skill, đánh quái nhỏ rồi giết người này nọ. Lực chú ý của Ninh Phàm đặt hết lên ngón tay của Trần Diễn Hâm, một màu trắng nõn, đầu ngón tay lại tròn trĩnh, gọn gàng, ngắn hơn mình, trông rất đáng yêu. Mà đôi mắt của cậu vẫn sáng bừng khiến người ta rung động như hồi còn nhỏ, mắt hai mí, ngũ quan còn tinh xảo thanh tú hơn cả con gái.
"Ninh Phàm cậu nghe hiểu chưa vậy?" Trần Diễn Hâm dứt khoát nhét luôn điện thoại vào trong tay hắn, cậu không tin không thể lôi kéo Ninh Phàm cùng nhập hội được. Cùng là học sinh cả sao mà cậu thì chơi game còn Ninh Phàm không chơi được, chuyện này hoàn toàn không khoa học chút nào!
Mẹ Trần thấy vậy thì giật thẳng điện thoại qua bỏ lên trên bàn: "Tới giờ ăn rồi, không được phép chơi điện thoại nữa!"
Trần Diễn Hâm chỉ đành chấp nhận số phận, ngoan ngoãn ăn cơm đàng hoàng.
Sau bữa cơm tối thì Ninh Phàm về lại nhà mình, hắn và Trần Diễn Hâm không chơi thân với nhau nên cũng không ở lại nhà họ Trần. Vừa về tới nhà đã thấy cô nàng váy ca rô kia gửi hình chụp màn hình chơi game thua cho mình.
[Huhuhuhuhu đàn anh ơi, em bị đánh nát luôn rồi, thảm quá trời nè!]
[Em đừng buồn, mai mốt cũng thắng lại thôi.]
[Nhưng mà em chơi gà quá à, cứ bị bắt nạt trong game thôi. Anh biết chơi game này không ạ?]
[Không biết.]
[Vậy thì thôi ạ.]