Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 74




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lâm Mạc tính sai rồi!
Cậu chưa kiểm tra bên trong suối nước nóng đã vội cởi hết đồ, khoác áo tắm bước vào.

Sau đó...!
Cậu thấy Mạnh Kỷ Nhung ngâm một mình trong suối, ngửa đầu tựa vào thành đá cuội, nhắm mắt dưỡng thần.

Vài sợi tóc dính nước được hất ngược về sau lộ ra khuôn mặt tuấn kiệt, cơ bắp cánh tay còn đọng nước nhàn nhã khoác lên bờ, lồng ngực hơi phiếm nước phản chiếu ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn gần đó.

Thật sự là đẹp đến mê mẩn.

Lâm Mạc đứng trên bờ nhìn chăm chú khiến cho người kia bừng tỉnh.

"Khụ..." Lâm Mạc ngượng ngùng rời mắt, giấu đầu hở đuôi "Em không nhìn thấy gì hết."
"Rào..." Tiếng nước xối vang lên.

Mạnh Kỷ Nhung từ trong suối nước nóng đứng lên, lội nước hướng về phía Lâm Mạc, toàn thân tỏa ra mị lực hút hồn, bọt nước theo tuyến nhân ngư chảy tí tách trên mặt nước, xung quanh hắn là vòng nước xoáy tròn lan tỏa.

Đôi mắt Lâm Mạc nhịn không được liếc xuống phía dưới.

Mạnh Kỷ Nhung cười ôn nhu, đưa tay nói: "Mạc Mạc, xuống nước đi."
Lâm Mạc giống như bị mê hoặc, cậu đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay hắn.

Giây tiếp theo trước mắt đảo lộn, cả người bị kéo rơi vào suối, bọt nước bắn tung ướt cả mái tóc, áo khoác tắm cũng ngấm nước ướt sũng.

Một bàn tay thò ra sau thắt lưng ôm chặt cậu, dây áo khoác tắm bị mở ra.

Lâm Mạc trợn mắt vội đưa tay xuống đè lại.

Mạnh Kỷ Nhung cười khàn bên tai: "Không cởi ra sao? Áo khoác ướt hết rồi, mặc vào sẽ khó chịu."
"Để em tự cởi!" Lâm Mạc dùng tay còn lại vuốt nước trên mặt, vẫn chưa bình tĩnh nói "Anh buông ra đã."
"Được." Mạnh Kỷ Nhung biết tiến lùi, hai tay buông lỏng, hơn nữa vô cùng lịch sự lùi về sau một bước nhỏ, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Lâm Mạc trở nên hoài nghi.

Biết nghe lời vậy sao?
Áo khoác tắm vô cùng hút nước, sau khi bị nhúng xuống suối liền trở nên nặng trĩu.

Ánh mắt Lâm Mạc vẫn ngắm nhìn Mạnh Kỷ Nhung, một tay tháo nút dây buộc chậm rãi cởi áo ra, tùy tiện đặt bên thành suối.

Mạnh Kỷ Nhung nhìn chằm chằm phía dưới làn nước, nhíu mày.

Lâm Mạc đắc chí cười sảng khoái, hahaha thật không ngờ đúng không, bên dưới cậu còn quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh eo, bẽ mặt chưa!
"Mặc hẳn 2 cái khăn?" Mạnh Kỷ Nhung chậm rì rì lên tiếng.


Trong nông trại phục vụ miễn phí áo khoác tắm và khăn bông, tất cả được đặt trong phòng tùy ý khách tham quan sử dụng, Lâm Mạc cẩn thận quấn lên người hai lớp!
Thân dưới của Mạnh Kỷ Nhung chỉ mặc một chiếc quần bơi mỏng, được mua ngay tại quầy dịch vụ.

Ôm sát lộ rõ hình dáng.

Lâm Mạc liếc liếc liền đỏ mặt, rời ánh mắt nói: "Không được sao? Em thích mặc gì mặc, thích mặc nhiều mặc ít đều là lựa chọn của em mà."
Cậu khoái chí vẫy vùng bên dưới làn nước, thật thoải mái, không bị trói buộc!
Mạnh Kỷ Nhung đề nghị thật lòng: "Em có thể cởi hết ra, không mặc gì cả, càng thoải mái hơn..."
"Có quỷ mới tin anh, xí..."
Hình tượng nhã nhặn đã bị phá hủy sạch sẽ.

Lâm Mạc xoay người muốn cách xa Mạnh Kỷ Nhung một chút, lại bị hắn từ phía sau ôm lấy, hai tay bao trùm cái bụng mềm mềm.

Hắn phả hơi bên tai, cười ôn nhu với Lâm Mạc: "Mạc Mạc, chúng ta làm chút chuyện thoải mái đi..."
"...!"
Cậu quay đầu trợn mắt, nắm tay giơ lên.

Mạnh Kỷ Nhung cười khúc khích nói: "Em nghĩ gì thế, tôi muốn nói là để tôi massage cho em một chút, thả lỏng cơ bắp."
À thế à!?
Lâm Mạc cảm thấy lời nói của hắn vô cùng mờ ám, hay là nhìn thấy nắm đấm của cậu nên đổi giọng?
"Tôi thề với lương tâm, sẽ không động tay động chân với em." Mạnh Kỷ Nhung nghiêm túc nói.

Lâm Mạc tin tưởng hắn.

Cậu nghe lời nằm úp sấp thả lỏng, đầu ghé lên bờ suối.

Người kia dùng lực vừa phải xoa bóp hai bả vai của cậu, lại giúp cậu bấm huyệt trên lưng.

Đúng là vô cùng thoải mái.

edit bihyuner.

beta jinhua259
Hương hoa thoảng qua đầu mũi, bên tai là tiếng suối chảy róc rách, còn có tiếng ống trúc đập nhịp tạo thành một bầu không khí yên tĩnh an nhàn, Lâm Mạc có chút buồn ngủ.

Cậu không biết làn da trắng nõn của chính mình đang bị hun đến hồng hào, hai bàn tay kia nhẹ nhàng ấn một cái liền tạo thành dấu vết trên da, chiếc khăn tắm ẩm ướt bó sát phần eo bên dưới, tròn trịa mê hoặc...!
Hai bàn tay bỗng thay đổi lực đạo.

Động tác massage dần biến thành vuốt ve, như trân quý mà nâng niu một bảo vật.

Từ trên xuống dưới, mỗi một tấc da thịt đều bị đầu ngón tay nóng bỏng châm lửa, không gian bỗng trở nên nóng bỏng.


Lâm Mạc mở to mắt, xoay người muốn đạp người phía sau, cả giận nói: "Anh thề thốt như thế à?"
Mạnh Kỷ Nhung bình tĩnh tóm lấy cổ chân của cậu, ánh mắt chợt lóe sáng nhìn Lâm Mạc, giọng nói kéo dài: "Lời thề của tôi vẫn còn đây, nhưng bàn tay đã không nghe theo lý trí nữa rồi..."
Lâm Mạc: "..."
Cậu giận đến đỏ mặt, ngực phập phồng uất ức: "Em...!Em về sau còn tin lời anh thì em sẽ biến thành..."
Cậu dừng một chút, cảm thấy bản thân bị thiệt thòi.

Vì thế cậu sửa miệng, dùng một ngón tay dí lên đầu mũi của Mạnh Kỷ Nhung, dùng lực ấn mũi hắn vểnh ngược lên, hô: "Anh sẽ biến thành con lợn!"
Mạnh Kỷ Nhung sửng sốt.

Sau đó bật cười thành tiếng, trong cổ họng phát ra âm thành mị hoặc, có thể thấy hắn vô cùng vui vẻ.

Một tay hắn còn nắm chặt cổ chân Lâm Mạc, tay còn lại kéo người tới gần, bốn phía hơi nước nghi ngút như tái hiện cảnh tượng ngày nào trong phòng tắm khách sạn.

Mạnh Kỷ Nhung lần này thật lòng nói: "Chúng ta làm chút chuyện thoải mái đi!"
"Không, anh mơ đi!" Lâm Mạc còn đang tức giận, vùng vằng giãy ra khỏi lồng ngực của hắn.

"Mạc Mạc, đừng lộn xộn!" Tiếng cười của Mạnh Kỷ Nhung đã biến mất, chỉ còn lại sự kiềm nén đè ép.

Cảm thụ được độ nóng của phần thân dưới, Lâm Mạc muốn ngất đi trong suối, cậu kéo tay Mạnh Kỷ Nhung, thoát ra khỏi vòng ôm sau đó nhào lên cắn một ngụm lên mặt hắn.

Mạnh Kỷ Nhung ăn đau xuýt xoa một tiếng.

Đảo mắt lần nữa, Lâm Mạc đã nhanh chóng bò lên thành suối.

Cậu đắc ý nhìn người gặp họa, vui sướng nói: "Chuyện thoải mái nên tự mình làm, anh cứ từ từ hưởng thụ đi, em không quấy rầy nữa, hừ!"
Nói xong cũng không thèm quay đầu, rời khỏi suối nước nóng.

Rất nhanh vọt vào nhà tắm, Lâm Mạc kéo ngăn tủ muốn lấy quần áo.

Nhưng cậu tìm mãi cũng không thấy quần lót sạch.

"Kỳ quái...!Sao lại không thấy ở đây?" Lâm Mạc thì thào tự nói.

Thực ra bên trong phòng tắm có rất nhiều khăn bông khô, cậu cuối cùng đành bất đắc dĩ quấn tạm một cái quanh eo, sau đó khoác thêm cả áo tắm rời đi.

Ở bên ngoài không ngờ lại gặp được hai người đang đứng đối diện nhau.

Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương.

Trên tay Đường Diễn Sơ còn cầm đồ vật bằng vải vô cùng quen mắt.


Bọn họ tựa hồ đang nói chuyện gì đó với nhau, nghe thấy tiếng bước chân mới ngừng lời, quay đầu nhìn thấy Lâm Mạc.

Đường Diễn Sơ lên tiếng trước: "Nhanh như vậy đã ra rồi sao?"
Lâm Mạc: "Chỉ...!chỉ tắm ù một cái mà thôi! Anh đang...!cầm...!cầm..."
"Quần lót của em, bị rơi dưới đất!" Đường Diễn Sơ thản nhiên nói "Dính bẩn rồi, không mặc được đâu."
Lâm Mạc vừa muốn nói gì lại nghe tiếng bước chân sau lưng.

Cậu quay đầu nhìn thấy Mạnh Kỷ Nhung quấn khăn tắm, trên người vẫn ướt đẫm, xem ra chưa kịp lau khô đã vội bước ra đây.

"Hai người cùng ngâm suối?" Trạm Văn Sương đột nhiên nói.

Mạnh Kỷ Nhung cười nói: "Quá rõ ràng không phải sao?"
Hắn đi tới phía sau Lâm Mạc, khoác vai cậu thân thiết, lộ ra vẻ ủy khuất nói: "Mạc Mạc em xem này, đỏ hết rồi."
Vừa nói vừa chỉ vào vết cắn trên mặt.

Lâm Mạc đang định nói đáng đời hắn, nhưng nhìn thấy sắc mắt Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương đã đen như đáy nồi cậu lại không dám lên tiếng, chỉ có thể hất tay Mạnh Kỷ Nhung xuống.

Mạnh Kỷ Nhung không so đo, ánh mắt nhìn về phía hai người mới tới, cuối cùng dừng ở bàn tay cầm đồ vật của Đường Diễn Sơ.

Hắn cố tình nhìn phần dưới của Lâm Mạc, cười cười: "Ồ...!Em vậy mà không mặc..."
"A...A...A...!Anh im đi!" Lâm Mạc vội vàng che miệng hắn.

Muốn làm một người hiền dịu nết na sao lại khó đến vậy!?
"Về thôi, đi ngủ!" Thấy Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương sắp bùng nổ, Lâm Mạc vội vàng nói.

Buông Mạnh Kỷ Nhung ra, cậu tiến về phía hai người kia, mỗi tay túm một người lôi kéo rời đi.

Bốn người bọn họ trở lại phòng không bao lâu liền thấy Lệ Trì và Tịch Tấn Khiêm cùng nhau bước vào.

Khuôn mặt cả hai sưng vù đầy vết thương, Lâm Mạc nhìn thấy liền sửng sốt: "Sao...!sao lại...!hai người đánh nhau sao???"
Tịch Tấn Khiêm mặt lạnh dọa người, đáy mắt là một trận cuồng phong chưa dứt, khí tức tỏa ra xung quanh khiến cho người ta sợ hãi cách xa 2m.

Mắt trái của hắn tím bầm, khóe miệng rách chảy máu.

Lệ Trì cũng không khá hơn, khi đó hắn vừa thoát khỏi định thân chú của Lâm Mạc, thân thể còn cứng ngắc cho nên giao tranh với Tịch Tấn Khiêm liền rơi vào thế hạ phong.

Bởi vậy vết thương trên mặt hắn còn nhiều hơn, làm lu mờ vết cắn mà Lâm Mạc lưu lại trên khóe môi lúc đầu.

Lệ Trì cong môi muốn cười một tiếng, lại đau đến nhăn nhó: "Không phải đánh nhau, chúng tôi chỉ thảo luận một chút mà thôi."
Lâm Mạc: "Quỷ mới tin các anh, tất cả một đám các người, lời nói không một chút đáng tin! Hừ!"
Lệ Trì nhướng mi, ánh mắt chiếu sang ba người còn lại.

Lâm Mạc: "Chờ một lát, em đi tìm bà chủ nông trại, xin ít thuốc."
Nói xong liền chạy ra khỏi phòng.

Sau khi trở về, Lâm Mạc thấy năm người ngồi năm góc cách xa nhau, không khí nặng nề, không ai nói với ai lời nào.

Lâm Mạc nhìn nhìn, lập tức nói: "A Khiêm, để em giúp anh bôi thuốc!"
Lệ Trì bất bình lên tiếng: "Không công bằng, tôi còn bị thương nặng hơn hắn..."
Lâm Mạc: "Còn nói nữa thì anh tự bôi, tôi mặc kệ."

Lệ Trì nhanh chóng ngậm miệng, thuận tiện lấy tay làm động tác khóa kéo bên môi, tỏ vẻ mình ngoan ngoãn nghe lời.

Bà chủ vô cùng hào phóng, trực tiếp đưa cho Lâm Mạc toàn bộ hộp thuốc, bên trong đầy đủ dụng cụ bông băng.

Cậu ngồi bên cạnh Tịch Tấn Khiêm, trên mặt là vẻ thương xót đau lòng, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt bầm tím của Tịch tổng thổi thổi: "Có đau không?"
Tịch Tấn Khiêm đã thay đổi sắc mắt từ lạnh lẽo âm trầm sang dịu dàng mềm mại, lắc đầu nhẹ nhàng.

Rõ ràng là một vị tổng tài lãnh khốc xa cách, giờ phút này lại giống một con mèo làm nũng, nằm ngửa lộ bụng cho người bên cạnh mặc sức vuốt ve.

Không khí giữa hai người ấm áp bao nhiêu thì sắc mặt những người còn lại lạnh lùng bấy nhiêu.

Lâm Mạc cẩn thận bôi thuốc lên vết thương của Tịch Tấn Khiêm, sau đó lập tức mang theo hộp thuốc đến bên cạnh Lệ Trì.

Lệ Trì đã chuẩn bị tinh thần được nâng niu dỗ dành, ai ngờ Lâm Mạc trực tiếp cầm bông chà xát khuôn mặt hắn một cách phũ phàng, nhất thời trong lòng uất ức trào ra: "Sao em đối xử khác biệt thế?"
Lâm Mạc thản nhiên: "Tôi thích thế! Anh có ý kiến gì sao?"
Tất cả A Lăng của cậu đều đang ở đây, hội đồng chết người này.

Lệ Trì ủy khuất nhắm chặt mắt mũi chịu đựng.

Bôi thuốc xong hắn lại hỏi: "Mạc Mạc, em ngủ chỗ nào? Để tôi nằm cạnh em."
Mạnh Kỷ Nhung cướp lời: "Mạc Mạc, lại đây ngủ cạnh tôi!"
Lệ Trì giễu cợt: "Thầy Mạnh có hiểu thứ tự trước sau là gì không?"
Mạnh Kỷ Nhung cười: "Tôi nghĩ cậu Lệ đây hẳn là hiểu đạo lý cái sau vượt cái trước!"
Trạm Văn Sương cũng cười góp vui, ánh mắt nhàn nhạt: "Thứ tự trước sau này, e là chỉ có tôi và A Sơ có tư cách nhắc đến!"
Đường Diễn Sơ vẻ mặt bất biến, lúc này dùng cặp mắt tối đen nhìn chăm chú Lâm Mạc.

Ngũ quan của hắn vẫn sắc bén như đao khắc, có loại mị lực trầm ổn được tôi luyện qua năm tháng.

Hắn không biết cách tỏ vẻ đáng thường, ánh mắt hắn chính trực ngay thẳng nhìn về phía Lâm Mạc khiến cho cậu bỗng chốc mềm lòng.

Lâm Mạc vội ho một tiếng: "Hay là..."
Thoáng chốc, năm cặp mắt dừng lại trên người cậu, nóng bỏng như muốn thiêu cháy Lâm Mạc.

Lâm Mạc: "Chúng ta rút thăm! Em sẽ đi mượn bút giấy, các anh chờ ở đây!"
Cậu lại mang theo hộp thuốc trả cho bà chủ, thuận tiện đem về giấy bút.

Trên đường về, Lâm Mạc bỗng cảm thấy tức tối.

Cái loại chuyện gì vậy, ngủ một giấc bình thường thôi cũng phải nhiều thủ tục đến vậy sao?
Vào trong phòng, cậu xé ra 6 mảnh giấy, viết số từ 1 đến 6 nói: "Từ trái qua phải vừa vặn 6 vị trí nằm, ai rút thăm vào số nào liền ngủ ở vị trí đó, không kỳ kèo trách móc, đồng ý không?"
Mọi người nhìn nhau.

Đường Diễn Sơ: "Ừm."
Trạm Văn Sương: "Đồng ý."
Tịch Tấn Khiêm: "Được."
Mạnh Kỷ Nhung: "Không thành vấn đề."
Lệ Trì: "Nhất trí."
Lâm Mạc: "Được, lại đây rút thăm đi!".