Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 65






Trong thời gian học bù, Lâm Mạc đã kịp thời trở thành gương mặt quen thuộc tại khoa Khảo cổ học.

Khai giảng đã trôi qua lâu mới cậu mới xuất hiện, hơn nữa còn có thân phận đặc biệt là Quán chủ Đạo quán, rất nhanh cậu đã trở nên nổi tiếng.

Diện mạo càng không cần bàn, có thể đem ra so sánh với các giáo thảo của các khoa khác, bởi vậy chưa tới vài ngày cậu đã được coi như báu vật của khoa Khảo cổ.

Phải biết rằng, tất cả nam sinh trong khoa đều một lòng chuyên tâm học hành, vùi đầu nghiên cứu, y chang mấy vị lão nhân cổ hủ.

Bọn họ ít khi trưng diện, chỉ cần nhìn sạch sẽ tươm tất một chút đã mãn nguyện rồi.

Rốt cuộc cũng xuất hiện một sinh viên có giá trị nhan sắc, các sinh viên nữ quả thật muốn khóc trong vui sướng.

Hôm nay vừa mới tiến vào giảng đường, Lâm Mạc đã thấy có người vẫy cậu.

Cậu tiến về phía ghế ngồi, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Lâm Mạc, nghe nói cậu và sinh viên bên khoa Kiến trúc rất thân tình, có phải không?" Có nam sinh hỏi.

Lâm Mạc: "Có quen biết vài người."
Nam sinh nghe vậy hưng phấn nói: "Ôi, vậy cậu có biết Doãn Bạch Vi không?"
Lâm Mạc gật đầu, vừa nghi hoặc khó hiểu.

Cũng may cậu bạn kia tiếp tục nói: "Cô bạn Doãn Bạch Vi bên khoa Kiến trúc gần đây rất nổi tiếng, cô ấy thường phát video trực tiếp lúc nấu ăn, hơn nữa còn tự mở một quán ăn gia đình, hương vị rất ổn.

Nghe nói thực phẩm của nhà hàng đều có nguồn gốc từ gia đình cô ấy, đều là đồ tự nuôi trồng, không có tạp chất..."
"Tự nuôi trồng tại gia?"
"Ở dưới quê, gia đình Doãn Bạch Vi nhận thầu một mảnh đất đồi, canh tác nuôi trồng sản xuất nông nghiệp, hiện tại làm ăn rất tốt."
Có bạn học nữ nghe thấy nam sinh kia tâng bốc nữ sinh khoa khác, bĩu môi nói: "Hiện tại quán ăn nào chẳng tuyên bố họ dùng thức ăn nguồn gốc tự nhiên không tạp chất, có mỗi mấy cái video phát trực tiếp, tự nhận về cái danh hiệu nữ thần thiên nhiên, rồi mang thức ăn ở quê lên quảng cáo, vậy mà cũng hot được?"
"Không phải chỉ như vậy, bà nội của tôi thường xuyên đến tiệm của cô ấy mua thức ăn, quả thật rất tươi ngon, hương vị so với các quán khác cũng đậm đà hơn.

Trong nhà tôi có đứa cháu ngày thường vô cùng biếng ăn, vậy mà hôm qua lại ăn tới hai bát cơm." Có người phản bác nói.

"Các cậu cứ nói quá, có khi trùng hợp hôm qua đứa cháu nhà cậu có khẩu vị tốt mà thôi."
"Hừm, cậu nói chuyện sao mà vô lý..."
"Đừng cãi đừng cãi, có gì từ từ nói."
Nam sinh nói chuyện với Lâm Mạc lúc đầu vội khuyên nhủ, sau đó lấy ra di động phát một video Doãn Bạch Vi biểu diễn nấu nướng cho mọi người xem: "Các cậu xem này, nhìn cô ấy nấu ăn có phải rất thỏa mãn không?"
"Vừa mới đăng lên mấy hôm thôi, hiện tại nhóm fan đã đột phá đến 500.000 người rồi.


Hôm qua thậm chí còn lên hotsearch, rất lợi hại đúng không? Dù sao thì, cá nhân tôi xem video của cô ấy cũng ăn thêm được 1 bát cơm đấy."
Nữ sinh kia vẫn có chút không phục, nhưng không thể phản bác được nữa, phải thừa nhận Doãn Bạch Vi làm rất chuyên nghiệp.

Lâm Mạc đột nhiên nhớ tới, mỗi ngày trong tòa nhà đều có mùi thức ăn vô cùng hấp dẫn.

Hóa ra là tác phẩm của Doãn Bạch Vi sao.

Lâm Mạc: "Cô ta mở hai cửa tiệm?"
"Đúng vậy, một quán ăn, một cửa hàng cung cấp thực phẩm.

Đều có địa chỉ đây, tôi đang định hết tiết hôm nay đi mua chút thức ăn về nếm thử tay nghề bạn học Doãn."
"Ồ." Lâm Mạc không quá để tâm, gật gật đầu.

"Thầy Lệ hôm nay không lên lớp sao?" Một lúc sau có nữ sinh lên tiếng.

"Anh ta hôm nay có việc bận."
Cô bạn thở dài mất mát, lẩm bẩm: "Khó khăn lắm mới có vị thầy giáo đẹp trai về khoa, kết quả hình như chỉ dạy học bù cho cậu, chẳng bao giờ xuất hiện trên trường, muốn ngắm một chút cũng không được."
Đang nói, cửa phòng học bỗng vang lên tiếng gõ.

Đám sinh viên quay đầu nhìn.

Mạnh Kỷ Nhung mỉm cười, dựa bên cạnh cửa nói: "Tiểu Mạc, ra đây một chút."
Lâm Mạc lập tức vui vẻ hớn hở chạy ra.

Phía sau truyền đến thanh âm cảm thán lẫn ngưỡng mộ.

"Oa...!Là thầy Mạnh sao, thật là đẹp trai suất khí mà."
"Xem ra Lâm Mạc của khoa chúng ta rất thân với bên khoa Kiến trúc nha."
"Mấy ngày trước tôi còn thấy giáo thảo Trọng Nính bên khoa Kiến trúc tới tìm cậu ấy..."
Tiếng bàn tán xôn xao biến mất sau cánh cửa.

Mạnh Kỷ Nhung nắm cổ tay Lâm Mạc, ngón tay cái khẽ mân mê nơi cạnh bàn tay, sau đó luồn xuống, cùng Lâm Mạc mười ngón tay đan chặt.

Động tác quá mức thân mật, vài sinh viên đang qua lại trên hành lang đều tò mò nhìn hai người.


Lâm Mạc có chút đỏ mặt nhưng không hề trốn tránh.

"Đi, đi đâu a?"
edit bihyuner.

beta jinhua259
Thẹn thùng.

"Đã mấy ngày rồi anh không đến tìm em."
Mạnh Kỷ Nhung cười nói: "Sau khi thực tập về cần phải phê chữa bài tập, còn phải họp chuyên môn...!Tôi có chút bận rộn, hơn nữa thấy em chuyên tâm học bù cũng không muốn quấy rầy em."
"Hôm nay dẫn em đi ăn cơm, có phải chưa từng nếm thử đồ ăn căng tin Đại học Kinh thị?"
Lâm Mạc gật đầu.

Vốn tưởng rằng chỉ có hai người bọn họ, kết quả đến nơi Lâm Mạc liền vỡ mộng trợn tròn mắt.

Rất nhiều người có mặt bên trong phòng ăn giáo viên, phần lớn là người cậu không quen biết, cũng có giáo sư Chương và một vài vị quen mặt bên khoa Kiến trúc, ngoài ra còn có giáo sư Hồ của khoa Lịch sử.

Cậu nhìn sang Mạnh Kỷ Nhung, vẻ mặt có chút ủy khuất.

Trên đường tới đây hắn cũng chưa nói qua với cậu.

Khiến cho cậu khi bước vào vẫn đang tay trong tay với thầy giáo, bị một phòng đầy người săm soi nhìn sang.

Lâm Mạc vội vàng rụt tay về.

Lâm Mạc ngốc ngốc chào hỏi các vị giáo sư, giảng viên, hoàn toàn một bộ dạng bị đánh úp bất ngờ không kịp phản ứng.

Mạnh Kỷ Nhung nghiêng đầu, giấu đi ý cười nơi khóe miệng.

Một tay hắn đỡ sau lưng Lâm Mạc, bàn tay ái muội trượt lên trượt xuống vùng eo, thân mật nói: "Tiểu Mạc, hôm nay tới đây bàn chút việc."
Lâm Mạc toàn thân chấn động, khuôn mặt đỏ ửng trong nháy mắt.

Vài vị giáo sư lớn tuổi nhận thức hai người liền ho khan.


Giáo sư Hồ vẫy tay tiếp đón: "Đến đây, đến đây, sang đây nói chuyện."
Chờ Mạnh Kỷ Nhung và Lâm Mạc cùng ngồi xuống, giáo sư Hồ bắt đầu giới thiệu mọi người: "Ba vị này là những đạo trưởng được chúng ta đặc biệt mời đến, đây là Lý đạo trưởng của Thanh Vân quán, vị này là Triệu đạo trưởng đến từ Trường Sinh quán, cuối cùng là Ngô đạo trưởng của Huyền Chân quán."
"Vị này là Lâm tiểu Quán chủ của Đạo quán Tín ngưỡng."
*Đạo quán của Lâm Mạc nếu để nguyên Hán Việt sẽ là Sùng Phụng quán, nghe có vẻ lợi hại hơn đúng không, nhưng mà từ phần 1 editor genus đã dịch thành Đạo quán Tín ngưỡng rồi, cho nên tôi sẽ để nguyên thuần Việt cho thống nhất.

Có vẻ hơi mộc mạc giản dị, nhưng thực lực quán chủ mới là quan trọng đúng không:3
Với cả cũng không hiểu sao các Đạo quán ở trên thì tác giả dùng danh xưng Đạo trưởng, còn Lâm Mạc thì là Quán chủ, có lẽ là 2 trường phái khác nhau? Ai có hiểu biết về lĩnh vực này cầu comment nhé.

Giới thiệu xong, mọi người chợt nghe thấy vị đạo sĩ trẻ tuổi ngồi cạnh Lý đạo trưởng hừ lạnh: "Cái gì mà Đạo quán Tín ngưỡng? Chưa từng nghe qua! Quán chủ lại còn là học sinh, để chúng ta chờ lâu như vậy có phải quá thiếu lễ phép rồi hay không?"
Ngữ khí và biểu cảm đều chứa đựng sự khinh thường.

Lâm Mạc nhíu mày.

Giáo sư Chương không hề để bụng, lên tiếng giảng hòa: "Chuyện này không thể trách Lâm tiểu Quán chủ được, là do chúng tôi thông báo cho cậu ấy hơi muộn.

Hơn nữa, năng lực của Lâm tiểu Quán chủ do chúng tôi tận mắt chứng kiến, không phải người tầm thường đâu...!Nhất định cậu ấy sẽ có ích trong việc khám phá Vạn Bi Họa Bích..."
"Vạn Bi Họa Bích?" Lâm Mạc nghi hoặc "Là cái gì vậy?"
*vạn bi: hàng vạn tấm bia đá
họa bích: bức vẽ trên vách tường
Mạnh Kỷ Nhung giải thích: "Là một khu di tích mới được quốc gia phát hiện, năm ngoái vừa khai quật.

Bên trong dựng rất nhiều bia đá, phải đến hàng vạn tấm, hơn nữa trên vách tường là các bức bích họa có niên đại từ trước thời Hán, nhưng các văn tự trên bia đá lại là những ký tự phổ thông mà triều đại nào cũng có..."
Chưa nói xong, giáo sư Hồ liền kích động nói tiếp: "Nơi đó chắc chắn sẽ trở thành phát hiện vĩ đại trong giới Khảo cổ."
"Nghĩ mà xem, rốt cuộc người nào lại lập hàng vạn tấm bia đá bên trong nơi ấy?"
"Vả lại, bích họa trên vách có từ thời Hán, đề tài vô cùng phong phú, có chân dung người thật, có phong cảnh sông núi, có cả những câu chuyện truyền thuyết vân vân...!Niên đại vô cùng lâu đời, rất có giá trị nghiên cứu."
Ông nói xong, Lâm Mạc vẫn chưa hiểu, thăm dò Vạn Bi Họa Bích có liên quan gì tới các vị đạo sĩ?
Như nhìn ra nghi hoặc của cậu, Mạnh Kỷ Nhung tiếp tục giải thích: "Vạn Bi Họa Bích khi vừa được khai quật đã gây chấn động cho toàn bộ các nhà khảo cổ trên thế giới."
"Lãnh đạo đã lập tức phái người tiến vào tìm hiểu bãi bia đá kia, hy vọng tìm ra đáp án cho câu hỏi ai là người lập nên hàng vạn tấm bia này."
"Thế nhưng, cả một đội thám hiểm đi vào, lại chỉ có mấy người quay ra, hơn nữa ai cũng hoảng hốt sợ sệt, tinh thần bất ổn, không bao lâu liền phát điên, nói năng loạn xạ lung tung, chỉ có thể nghe loáng thoáng rằng bên trong rất nguy hiểm."
"Trên người bọn họ đều được trang bị camera hành trình, rất may đều được bảo tồn hoàn hảo cho nên chúng tôi mới trích xuất được chút tư liệu để nghiên cứu..."
"Về phần mời các vị đạo sĩ tới, là hy vọng mọi người hỗ trợ cử hành một nghi lễ cúng tế..."
Lâm Mạc hỏi: "Cúng tế? Các anh cảm thấy chỉ cần cúng tế sẽ có tác dụng sao? Đi vào sẽ không gặp nguy hiểm nữa?"
"Hơn nữa đã trôi qua hơn 1 năm mới nghĩ tới việc tìm các đạo sĩ?"
Giáo sư Chương nói: "Lâm tiểu Quán chủ, suốt một năm qua các lãnh đạo không phải là không có biện, ban đầu họ điều người đi vào cũng là hy vọng có thể tiếp tục khai quật, nhưng kết quả như cậu thấy đấy, tổn hại nhân mạng quá lớn."
"Cho nên bọn họ ra lệnh cưỡng chế, tạm thời cấm tiết lộ về chuyện này."
Ông tiếc nuối đau lòng thở dài: "Cho dù là từ phương diện nào, Vạn Bi Họa Bích đều có giá trị nghiên cứu vô cùng to lớn."
"Bởi vậy, chúng tôi với mục đích bảo tồn di vật muốn tiến vào thăm dò thám hiểm, không muốn một di tích khảo cổ vĩ đại như vậy bị phá hoại hư hỏng...!Nhưng cũng chính vì lý do này mà để xảy ra sự việc đáng tiếc, khiến cho công tác khai quật bị gián đoạn, mãi vẫn chưa có tiến triển gì..."
"Chúng tôi đã nghiên cứu sơ bộ, cho rằng số bia đá kia bị chôn dưới lòng đất đã mấy nghìn năm, bên trong hang động ấy sinh ra một loại sóng từ trường đặc thù khiến cho con người mê muội.

Một rừng hàng vạn tấm bia như vậy có tác dụng tạo thành một mê cung giam cầm bất kỳ ai tiến vào."
Lâm Mạc: "Nhưng những người trốn ra khỏi đó đều phát điên rồi, như vậy giả thiết có một loại từ trường sẽ bị bác bỏ."
Giáo sư Hồ cũng thở dài: "Đúng, chính vì thế sự việc này phát sinh mâu thuẫn.


Lãnh đạo đã thảo luận rất lâu, chưa tìm ra vấn đề nằm ở đâu, lại không thể mạo hiểm tiếp tục cho người tiến vào...!Bọn họ đã mở rất nhiều cuộc họp cao cấp nhưng vẫn chưa thể đưa ra giải pháp phù hợp, cho nên mới kéo dài tới bây giờ."
"Mà hiện tại sở dĩ chúng tôi quyết định mời các vị đạo sĩ tới đây là bởi vì giáo sư Chương gặp được Lâm tiểu Quán chủ ở chùa La Thủy, chúng tôi vô cùng tán thưởng năng lực của cậu cho nên chuyện này chỉ có thể nhờ cậu ra tay giúp đỡ..."
Lâm Mạc:...Vậy ra cậu chính là kết quả của những buổi họp cao cấp ấy?
Đang nghĩ ngợi lại nghe vị đạo sĩ trẻ tuổi hừ lạnh: "Khoa trương!"
Lâm Mạc nhìn sang, phát hiện sắc mặt vị Lý đạo trưởng của Thanh Vân quán cũng khó coi không kém.

Cũng phải thôi, cậu còn trẻ trung như vậy, bộ dáng vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, điểm nào cũng hơn đứt mấy vị đạo sĩ già yếu cứng nhắc kia.

Thoạt nhìn không có kinh nghiệm gì, là kiểu tiểu bối chưa trải sự đời, nhưng cố tình lại được coi trọng nhất, vượt mặt cả những đạo trưởng danh tiếng lâu năm kia, bảo sao bọn họ nhìn cậu đều không thuận mắt.

Lâm Mạc khịt khịt mũi, trước tiên tạm thời giữ thể diện cho bọn họ, đến lúc đó nhất định phải hù dọa bọn họ một phen.

Cậu nói: "Cho nên giáo sư cho rằng cần phải cử hành nghi lễ cúng tế?"
Giáo sư Chương nói: "Ý kiến của lãnh đạo cho rằng cần phải phối hợp trên nhiều phương diện, chúng tôi cũng muốn dùng phương pháp khoa học để giải quyết vấn đề, nhưng tuyệt đối không hề cho rằng các nghi lễ cúng bái là mê tín dị đoan.

Chúng tôi đều hiểu rằng Đạo gia được truyền thừa hàng ngàn năm, nhất định các vị sẽ có đạo lý của riêng mình."
Sau khi quay về từ chùa La Thủy, ông cũng không dám khẳng định khoa học có thể giải thích vạn vật.

Có những việc...!quả thật nằm ngoài kiến thức khoa học.

Ba vị đạo trưởng đều là những người trung niên có chỏm râu dài.

Trong đó, vị Ngô đạo trưởng của Huyền Chân quán là người có khuôn mặt hòa ái nhất, đợi giáo sư Chương nói xong liền ôn tồn lên tiếng: "Không biết Lâm tiểu Quán chủ có ý kiến gì không?"
Lâm Mạc: "Cần phải tới đó một chuyến mới nói rõ được, nhưng chắc chắn rằng sự tình không hề đơn giản."
Đạo sĩ trẻ tuổi: "Nói thừa, nếu như đơn giản cần gì mời chúng tôi đến!"
Lâm Mạc phóng sang một ánh mắt thương hại nhìn cậu tạ: "Cậu không nên tới Thanh Vân quán làm đạo sĩ, nên tới công trường làm việc thì hơn."
Cậu ta nhíu mày, không rõ ý tứ lời nói của Lâm Mạc.

Lâm Mạc: "Haizzz, cậu thử lắc lắc đầu xem."
Đạo sĩ trẻ tuổi nghe lời theo bản năng, lắc lắc trái phải hai lần, trên mặt càng thêm nghi hoặc.

Lâm Mạc nâng tay che miệng ra vẻ bí mật, nhưng âm lượng lại đủ cho toàn bộ phòng ăn nghe thấy: "Có nghe thấy tiếng gì không?"
Đạo sĩ trẻ tuổi sửng sốt: "Không có."
"Oa, hóa ra có những người lắm mồm nhưng thật ra không hề có não." Lâm Mạc cảm thán.

Giáo sư Chương và các vị giảng viên nghẹn cười, nhìn Lâm Mạc đầy từ ái và tán thưởng, thật là đứa nhỏ có giáo dục, mắng chửi người khác vô cùng văn minh.

- --
Lời editor: Mình lắc đầu cũng không nghe thấy tiếng gì nè~.