Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 60





Lâm Mạc tựa hồ không nghe rõ câu hỏi của hắn, chỉ mở to đôi mắt mơ màng nhìn lên, bên trong như chứa đựng một loại mật ngọt sóng sánh.

Thấy Mạnh Kỷ Nhung không có động tác gì, cậu nghi hoặc nghiêng đầu dẩu môi, thò tay kéo kéo vạt áo của hắn.
Trong lòng Mạnh Kỷ Nhung dâng lên một cỗ nhiệt hỏa, không kiềm chế nổi mà phun trào mạnh mẽ, hắn như bị hụt chân rơi vào trầm luân mà chưa kịp chuẩn bị gì.
Con ngươi đen kịt như hố sâu không đáy, Mạnh Kỷ Nhung một tay nắm eo Lâm Mạc, kéo cậu áp sát thân thể, một tay còn lại nâng lên vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng kia.
Giây tiếp theo, đôi môi hắn chuẩn xác dán xuống, hơi thở nặng nề quấn quít vào nhau.
So sánh với bạn học nhỏ tuổi tiểu Lâm Mạc chỉ biết gặm gặm cắn cắn, Mạnh Kỷ Nhung đương nhiên xứng đáng với danh hiệu nhà giáo nhân dân học 1 hiểu 10, mặc dù trước đây hắn chưa hề có kinh nghiệm thực tiễn nhưng khi thật sự lâm trận lại vô sự tự thông, nhuần nhuyễn trong giây lát.
Hắn dịu dàng mút vào cánh môi hồng nhuận ngọt ngào kia, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập, nhiệt tình dây dưa hưởng thụ khoang miệng ấm nóng còn vương hơi rượu của đối phương.

Hai người liều mạng hút lấy nhau, âm thanh ướt át dính nị vang lên bên tai, nhưng lại bị tiếng nước xối thành công che đậy.
Lâm Mạc dường như không chịu nổi mà hơi ngửa ra sau, lại bị một bàn tay lùa vào mái tóc sau đó ghì sau gáy, chặt chẽ cố định cần cổ của cậu, ép buộc cậu ngẩng đầu thừa nhận nụ hôn, tiếp tục áp sát không một khe hở.
Hơi thở ngày càng trầm mê.
Lâm Mạc mơ hồ phát ra tiếng rầm rì trong cổ họng, hai tay vô lực đặt lên vai hắn như muốn đẩy đối phương ra.
Mạnh Kỷ Nhung hơi tách ra một chút, thở dốc gợi cảm, cất giọng khàn khàn: “Đừng trốn tránh, em phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, biết không?”
Lâm Mạc mê man chớp mắt.
Cặp môi sưng đỏ ướt át mê người.
Mạnh Kỷ Nhung lại một lần nữa biến sắc, con người thâm trầm.
Hắn gắt gao ôm chặt Lâm Mạc khảm vào trong lồng ngực, hai chân cậu vòng quanh hai bên hông của hắn, cảm nhận sự kích động khó cưỡng lại mà thân thể người kia mang đến.

Toàn thân hắn như là có dòng điện chạy qua, từ đỉnh đầu tới gót chân tê dại, nóng bỏng đến khó nhịn.
Lâm Mạc hóa thành mèo con nũng nịu, vô cùng hài lòng với sự tiếp xúc thân mật này, cố tình cọ cọ mặt lên bờ vai hắn, trong miệng phát ra tiếng nỉ non thoải mái.
Mạnh Kỷ Nhung thở dài ẩn nhẫn: “Thật sự phát điên rồi…”

Giường đệm trải xong, Trọng Nính quay đầu nhìn về cửa phòng tắm, từ lúc hai người kia tiến vào, vòi nước dường như mở liên tục không tắt.
Lâu như vậy còn chưa rửa xong?
Có lẽ nên vào xem một chút.

Hắn dứt khoát bước về phía phòng tắm, đột nhiên có người lại nhanh hơn hắn một nhịp, dùng lực kéo cửa ra.
Trọng Nính và Bạch Thời Viên lơ đãng liếc nhìn nhau.
Trong phòng tắm, Lâm Mạc lắc lư ngồi trên bệ đá bồn rửa mặt, hai mắt nhắm chặt, hai chân vung vẩy, vô cùng thích chí hưởng thụ phục vụ của Mạnh Kỷ Nhung.

Còn Mạnh Kỷ Nhung cả người ướt đẫm, vạt áo phía trước còn nhỏ nước tong tong.
“Sao thế này?” Trọng Nính nhíu mày.
Mạnh Kỷ Nhung bất đắc dĩ thở dài, chỉ khăn lông ướt đẫm trên mặt đất.
Dưới sàn là một mảnh hỗn độn ướt át.
Lúc đó hai người còn đang kề cận thân mật, vành tai tóc mai chạm nhau, Mạnh Kỷ Nhung tuyệt đối không đoán được con ma men này sẽ làm ra hành động khác thường.

Hôn xong phải lau mặt nha!
Lâm Mạc vùng vằng đẩy hắn ra, nhanh chóng vớt lấy chiếc khăn ướt đẫm đang ngâm trong bồn rửa mặt, Mạnh Kỷ Nhung còn chưa kịp phản ứng đã bị cậu chụp nguyên chiếc khăn ngấm nước lên đầu.
Bầu không khí nồng nhiệt lập tức tiêu tan, lửa nóng phút chốc bị dập tắt.
Mà tên đầu sỏ gây ra tội ác lại không hề biết gì, ngẩng đầu vô tội cười: “Lau mặt a…”
Thời điểm Trọng Nính và Bạch Thời Viên tiến vào chính là nhìn thấy cảnh tượng này.
Mạnh Kỷ Nhung nói: “Quần áo em ấy cũng ướt hết rồi, giúp em ấy lấy đồ mới bên trong bao hành lý.”
Ánh mắt hắn quét qua hai người, dừng trên thân ảnh Bạch Thời Viên: “Dẫn em ấy ra ngoài giúp tôi.”
Toàn thân hắn ướt đẫm, quần áo dính nước như xuyên thấu, dính sát lên da thịt, Mạnh Kỷ Nhung buộc phải tự mình tắm rửa một phen.
Bạch Thời Viên đi tới, đỡ Lâm Mạc ra ngoài.
Trọng Nính trầm mặc liếc nhìn Mạnh Kỷ Nhung, cũng xoay người rời đi.
Âm thanh ồn ào biến mất sau khi cánh cửa được khép lại.
Vòi nước cuối cùng cũng được tắt.
Mạnh Kỷ Nhung đứng giữa phòng tắm ẩm ướt, cởi bỏ quần áo, chống tay lên bệ bồn rửa đem kính mắt mờ hơi nước tháo xuống.
Khuôn mặt của hắn mờ mờ ảo ảo xuất hiện trong gương, biểu tình không thể che giấu.

Sợi tóc dính nước rủ xuống dán bên tai, nước còn nhỏ giọt dọc theo sườn mặt, hai cánh môi đỏ ửng, tháo xuống cặp kính khiến cho gương mặt kia ít đi vài phần nhã nhặn.

Hắn thấy chính mình hiện lên dục niệm trong đáy mắt, một con dã thú muốn phá lồng xông ra, cuồng nhiệt tùy ý không chút cố kỵ.
Mạnh Kỷ Nhung cầm cặp kính mắt lên, nhìn những giọt nước đọng trên mặt kính thở dài: “Chuyện này… khó giải quyết rồi đây…”
Trọng Nính cẩn thân lôi ra một bộ đồ ngủ in hình rùa nhỏ từ trong bao hành lý, lão tổ tông không biết đã chui vào góc nào yên tĩnh nghỉ ngơi, ngay cả hai người giấy nhỏ cũng không thấy bóng dáng.
Ban Ban đã sớm nắm tay Tiểu Tố bay ra cửa sổ, khuôn mặt nó nghiêm túc nói: “Đêm nay ánh trăng rất đẹp, ta dẫn ngươi đi xem.”
Mấy bông hoa trên đầu Tiểu Tố rung rinh, trên mặt nó hiện lên 2 dải màu đỏ.
“Thay áo ngủ vào đi.” Trọng Nính nói.
Lâm Mạc trì độn giây lát mới hiểu được hắn đang nói gì, cậu ừm ừm đáp ứng rồi bắt đầu đứng lên cởi quần áo.

Cậu dùng tay túm cổ áo muốn kéo lên, sau đó trước mặt một mảnh đen thui, choáng váng xoay vòng lung tung suýt ngã, may mắn có người đúng lúc đỡ lấy, nhẹ nhàng kéo áo qua đầu cậu.

Khuôn mặt Bạch Thời Viên xuất hiện trước mắt.
“Quần… quần cũng phải cởi…” Lâm Mạc cúi đầu, hai tay tóm cạp quần.
Còn cởi nữa sẽ "nu de" luôn!
Trọng Nính hành động nhanh chóng, cúi người đè lấy tay cậu.

Hắn ngẩng đầu, vừa vặn đối diện hai điểm hồng nhuận xinh xắn trên lồng ngực trắng nõn, cảm thấy bản thân thật biến thái, hắn vội quay đầu ho khan: “…Trước… trước tiên mặc áo đã!”
Có người say rượu sẽ phát tác thuộc tính điên rồ, có người thì lại ngoan ngoãn đến kỳ cục.
Lâm Mạc là kiểu người thứ hai.
Người ta thường nói rượu vào lời ra, kẻ say sẽ lộ ra biểu tình chân thật nhất… Mà Lâm Mạc lúc này yếu ớt nũng nịu, chỉ cần đẩy nhẹ một cái sẽ ngã.
Cậu tựa vào đầu giường, hai cái chân trắng thon gác lên đùi Trọng Nính, ngón chân nhỏ xinh ngọ nguậy: “Có thể… Hức… Có thể… không mặc… không?”
Câu hỏi này quá khó, Trọng Nính không biết trả lời thế nào.
Lâm Mạc lúc này đã díu lắm rồi, thấy hắn không nói gì liền cho rằng hắn bất mãn, ủy khuất chu mỏ: “Được rồi… được rồi… em mặc… Hức! Nhưng trước tiên… phải… cởi quần đã!”
Bạch Thời Viên tiến lên động thủ.
Tiếng khóa quần kéo xuống được phóng đại gấp mấy lần bên tai Trọng Nính, hắn lúc này như rơi vào vũng lầy, như ruồi sa hũ mật, ngọt ngấy chết người nhưng lại không muốn vùng vẫy thoát ra.
Rõ ràng trong phòng để nhiệt độ rất vừa phải, hắn lại cảm thấy khô nóng đến đáng sợ, trái tim không ngừng dồn dập nảy lên, cố gắng kìm nén hơi thở, đè xuống xúc động trong lòng.

Bạch Thời Viên thuận lợi cởi quần của Lâm Mạc, hai cái đùi trắng cứ thế rơi vào tầm nhìn Trọng Nính.
Mắt cá chân cậu nhiễm một màu hồng nhạt, bắp thịt thon dài, độ cong vừa phải, nhìn tiếp lên trên một chút…
Trọng Nính đưa tay bụm lấy mũi.
“Quần áo.” Bạch Thời Viên lên tiếng.
Trọng Nính hoảng hốt đáp ứng trong cổ họng, nhưng chân tay lại cứng ngắc không thể cử động, thẳng đến khi vị trí khó nói của hắn nổi lên phản ứng, hắn mới thức thời đứng lên.
Cửa phòng tắm mở ra.
Mạnh Kỷ Nhung cởi trần quấn khăn tắm quanh hông, vừa đi vừa lau tóc, thấy tình cảnh trước mặt liền hiểu được tình huống.

Hắn mỉm cười nói với Trọng Nính: “Mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế này, không bằng đi tắm đi.”
Trọng Nính cảm thấy còn tiếp tục đứng đây sẽ không thể kiềm chế nổi nữa, gian nan quay người tiến vào phòng tắm.
Tiếng cửa khóa lại, Mạnh Kỷ Nhung gợi lên khóe miệng thấp giọng nói: “Đúng là người trẻ tuổi…”
Tiếp theo, hắn nhìn về phía bên giường.
Lâm Mạc thoạt nhìn khá ngoan ngoãn phối hợp với Bạch Thời Viên, cậu nằm trên giường nâng tay nhấc chân mặc bộ đồ ngủ vào, nhưng chất cồn chưa hết phát tác nha! Bạch Thời Viên cẩn thận cúi người cài nút áo cho cậu, hai cái chân nghịch ngợm kia thoát khỏi khống chế liền vung lên loạn xa, một chân đạp lên ngực hắn, một chân vắt lên vai.
Vạt áo ngủ khó khăn lắm mới che khuất tới xương hông lại bị tốc lên, phong cảnh lộ ra khiến người kia lúng túng.
Đại tài tử họ Bạch từ trước đến nay tránh xa người lạ, hiện giờ quỳ gối bên giường, chật vật hầu hạ một con ma men xấu tính, mà đối phương lại không chịu phối hợp, cố tình gây sự, chỉ có thể nhẫn nhịn khuyên bảo nhẹ nhàng.
“Đừng nháo nữa.” Bạch Thời Viên nắm lấy cái chân đang tác loạn của cậu.
“Hì hì…” Lâm Mạc bị chọc vừa ngứa vừa buồn, cười khanh khách “Bỏ… bỏ em ra…!”
Bạch Thời Viên bất đắc dĩ buông tay, cái chân nhu thuận chưa đến một giây lại bắt đầu nghịch ngợm.
Hắn thở dài dùng tay bắt lấy cổ chân cậu đè xuống, cảm nhận sự mảnh khảnh trong lòng bàn tay, nhưng lại ma xui quỷ khiến nghiêng đầu cắn xuống một ngụm ngay vị trí mắt cá chân mẫn cảm.
“A…” Lâm Mạc bị đau giật mình hô lên, cổ chân rụt lại, lần này ngoan ngoãn thành thật nằm im.
Cậu lộ vẻ ủy khuất, hai chân buông xuống thả lỏng, mặc kệ Bạch Thời Viên quỳ lên quỳ xuống cài cho xong cúc áo.
“Phải mặc quần.” Bạch Thời Viên thò tay xoa nắn hai cái má bánh bao.
Lâm Mạc rầm rì, quay đầu không buồn phản ứng.
Mạnh Kỷ Nhung một tay cầm khăn đứng bên cạnh, không biết vì sao nhìn thấy cảnh tượng này, biểu tình trên khuôn mặt hắn có chút phức tạp khó hiểu.
“Mau đứng lên.”
“… Tôi không cắn em đâu, đứng lên đi, mặc quần vào nào.”
“Ngoan… Đứng lên nào!”
Chưa bao giờ phải xuống nước dỗ dành người khác, Bạch Thời Viên dùng ngữ khí cứng nhắc, khó khăn tìm từ ngữ để dụ dỗ Lâm Mạc, nhưng bàn tay đang xoa đầu cậu lại thập phần ôn nhu hiền hòa.
Hầu hạ tiểu say xỉn nghịch ngợm này, hắn dường như đã dùng hết kiên nhẫn tích cóp hơn hai mươi năm qua.
Xoa mặt rồi lại xoa đầu, Lâm Mạc rốt cục cũng chịu phản ứng lại, híp mắt xoay đầu cọ cọ.


Cánh môi hồng nhuận vô tình lướt qua lòng bàn tay ấm áp, mang theo một trận tê dại.
Thân thể Bạch Thời Viên đột nhiên căng thẳng, đôi mặt nhạt màu ngọc lưu ly lần đầu tiên nhiễm một màu mực đen trầm.
Hắn vẫn không ngừng vuốt ve Lâm Mạc, bàn tay rời xuống từ má, xẹt qua môi, chuyển xuống cái cằm đầy đặn, cái cổ đỏ ửng…
Một tấc lại thêm một tấc, hắn dường như mất đi khống chế mà tiếp tục lần mò xuống dưới.
Cúc áo đã cài lại bị mở ra, một khoảng da thịt trắng hồng ẩn hiện, thêm một nút nữa thôi, phong cảnh diễm sắc sẽ một lần nữa lộ ra…
Cũng đúng lúc này cổ tay hắn bị bắt lấy.
Mạnh Kỷ Nhung cười ôn nhã: “Không mặc quần sao?”
Bạch Thời Viên vẻ mặt thản nhiên thu hồi tay.
Hai người nhất thời không có động tác tiếp theo.
Lâm Mạc nhuyễn manh nằm trên giường, như một chiếc lông vũ bay lơ lửng trong không trung.

Cậu lắc lư, thần trí thanh tỉnh một chút liền nghe thấy giọng nói của Mạnh Kỷ Nhung.

Cậu ngơ ngác đạp mỗi chân lên ngực một người, rầm rì thủ thỉ: “Mặc vào…”
“…”
Bạch Thời Viên quay đầu nhìn vật nhỏ.
Mạnh Kỷ Nhung thở dài bất đắc dĩ.
Trọng Nính rốt cuộc cũng rời khỏi phòng tắm, thấy Lâm Mạc đã mặc đồ ngủ xong xuôi khiến hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vấn đề tiếp theo mới nan giải.
Lâm Mạc đã nửa tỉnh nửa mê vẫn một mực không cho bọn họ rời khỏi, một tay túm một tay lôi, chân đạp, miệng lè nhè, hết kéo áo Bạch Thời Viên lại níu quần Mạnh Kỷ Nhung.
Hai người hết lời dỗ dành nịnh nọt để cậu buông tay, mặc dù chỉ cần gạt nhẹ mấy ngón tay của cậu liền có thể rời đi, nhưng họ không làm thế!
Lâm Mạc đã nhắm mắt sắp chìm vào mộng đẹp.
Mạnh Kỷ Nhung đột nhiên tới gần, thấp giọng hỏi: “Ngủ cùng nhau nhé?”
Không ngoài dự liệu, cậu mềm mại “ừm” một tiếng chọc cho trái tim ngứa ngáy.
“Nếu là yêu cầu của Lâm tiểu Quán chủ…” Mạnh Kỷ Nhung cười khẽ, bỏ khăn sang một bên, tự nhiên mà nằm xuống bên cạnh Lâm Mạc “…vậy đành cùng nhau ngủ thôi.”
Bạch Thời Viên nhìn nhìn, không chút khách khí nằm sang bên còn lại.
Trọng Nính: “…”
Hắn thật là đáng thương mà….