Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 46






Vấn đề y phục của Tiểu Tố chưa cần gấp, Lâm Mạc tự động bỏ qua, hỏi: "Ngươi nhận thức Lâm Tinh Văn?"
Tiểu thư linh mặc võ phục gật đầu: "Đúng vậy, là ngài ấy mang tại hạ ra khỏi mộ thất kia, ngài ấy hứa hẹn rằng nếu tại hạ giúp trấn áp yêu vật ở đây, ngài ấy sẽ giúp tại hạ tìm được một chủ nhân không sợ số mệnh ngũ tệ tam khuyết."
"Hiện giờ, ngài là người đã mở hộp gỗ ra, cũng là người trích máu thức tỉnh tại hạ, vậy...!Ngài đã đủ tư cách trở thành chủ nhân của tại hạ?"
Nó ngẩng đầu đầy mong đợi, vươn tay: "Xin ngài cho tại hạ kiểm tra thân thể một chút."
Lâm Mạc nhìn nhìn bàn tay nhỏ xíu kia ước lượng một chút, sau đó cậu đặt đầu ngón trỏ lên bàn tay nó.

Hào quang màu trắng sáng ấm áp tỏa ra xung quanh tiểu thư linh, sau đó quấn quanh ngón tay Lâm Mạc, lan lên bàn tay rồi cánh tay,...!Những sợi tơ vàng xuất hiện trên cánh tay Lâm Mạc, giao hòa với quầng sáng trắng kia.

Một hồi sau, tiểu thư linh vui sướng reo lên: "Lâm Tinh Văn quả nhiên không lừa gạt tại hạ, ngài chính là chủ nhân mà tại hạ chờ đợi bấy lâu!"
Biểu tình vô cùng thành kính, thể hiện sự trung thành tuyệt đối đối với chủ nhân: "Tại hạ tên gọi theo Công Du Ban, do Lỗ Công biên soạn, quyển thượng viết về kiến tạo cơ quan, quyển trung viết về phong thủy, quyển hạ viết về chú pháp, nay tại hạ đã nhận chủ nhân, nhất định toàn lực phò tá..."
Lâm Mạc kinh ngạc ngây người: Hay, quả là một tiểu thư linh có văn hóa!
Lại nhịn không được nhìn về phía Tiểu Tố đang ngơ ngác.

Thật sự là không có so sánh, không có đau thương.

Sau khi phát thệ, tập sách đặt trong hộp gỗ đột nhiên biến hóa trùng điệp, từ từ thu nhỏ lại, chui vào trong thân thể Công Du Ban.

Hộp gỗ lập tức vỡ vụn, hai bệ đá và toàn bộ tượng đồng phút chốc hóa thành một đống tro bụi.

Công Du Ban nhanh chóng lôi kéo Tiểu Tố nhảy lên bả vai Lâm Mạc: "Lâm Tinh Văn nói, khi nào chủ nhân tìm đến nơi này, tất cả mọi vật trong mộ này sẽ bị tiêu hủy, không cần thiết lưu giữ lại."

Lâm Mạc còn chưa kịp gật đầu, chợt thấy Công Du Ban quay sang nói nhỏ với Tiểu Tố: "Cột đá đã bị hủy cho nên không thể đứng đó nữa, nếu có chỗ nào thất lễ đường đột xin ngươi thứ lỗi cho ta."
"..."
Lâm Mạc: thật là nho nhã lễ phép, nhưng nếu đã xong việc thì đừng lôi kéo tay Tiểu Tố nữa a...!
Bệ đá đã tiêu hủy, bức thư Tinh Văn lưu lại cũng không còn nữa, sau khi cậu trở lên mặt đất còn chưa kịp nói gì đã nghe Lý Bạch Chưởng mời vào phòng nói chuyện riêng.

"Lý tiên sinh có việc gì muốn nói?" Lâm Mạc nghi hoặc.

Lý Bạch Chưởng vẻ mặt phức tạp, như đang cân nhắc sắp xếp từ ngữ, có chút chần chừ, lại có chút hoài nghi, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Linh hồn trong diễn phục kia đã trở nên trong suốt, có lẽ chỉ khoảng 2 ngày nữa sẽ tiêu biến..."
Lâm Mạc gật đầu, cho rằng ông không đành lòng để linh hồn kia tiêu tán, muốn hỏi biện pháp lưu giữ nó...!
Nhưng không phải.

"Bộ diễn phục đã biến mất nhiều năm, chưa nói đến cháu trai ta là Lý Phù Dung, ngay cả con trai Lý Kiến Lan cũng chưa bao giờ nhìn thấy bộ diễn phục này,...!Lâm đại sư ngài, dường như lại rất quen thuộc với nó?"
Lâm Mạc sửng sốt.

Lý Bạch Chưởng trong lòng đã có hiềm nghi?
Thân phận Lâm Mạc có quá nhiều điểm trùng hợp, không chỉ bộ dáng, tên gọi, năng lực lợi hại, mà người này lại có cảm giác vô cùng thân quen với những sự kiện phát sinh từ niên đại trước.

Đêm qua trong Lão Quan Lâu tối tăm mờ mịt, ngay cả ông cũng không nhận ra diễn phục của phụ thân ngay lập tức, nhưng Lâm Mạc liếc mắt một cái liền phát hiện, còn nhắc nhở ông quan sát kỹ...!
Hơn nữa, dựa vào hiểu biết của ông đối với Lâm Tinh Văn, toàn bộ sự việc này dường như được bố trí và chuẩn bị dành riêng cho Lâm Mạc.

"Ngài có phải là Lâm thúc chuyển thế không??? Hay chính là bản nhân của Lâm thúc???" Lý Bạch Chưởng tự cảm thấy lời nói của mình hoang đường vô cùng.

Lâm Mạc cố nén sự kinh ngạc không biểu lộ ra mặt, hỏi ngược lại: "Lý tiên sinh cảm thấy thế nào?"
Thật lòng, tuy rằng Lâm Mạc chưa quyết định sẽ che giấu thân phận bao lâu, nhưng cậu cũng cảm thấy việc này khó mà biểu lộ rõ ràng được.

Cũng không thể cứ thế thừa nhận cậu vốn là người của thời đại này, sau đó xuyên về Dân quốc, sau đó lại xuyên về hiện đại...?
Không bằng dựa vào suy đoán của Lý Bạch Chưởng rồi lựa lời thuận theo vậy.

Thấy Lâm Mạc trấn định như thường, cũng không bày tỏ biểu cảm thái quá nào, Lý Bạch Chưởng cảm thấy vững tin hơn.

Ông khô khốc mở miệng: "Ngài, ngài là Lâm thúc tái thế sao? Ngài còn giữ trí nhớ của kiếp trước hay không?"
Quả thật cũng có thể coi là luân hồi chuyển kiếp, vẫn nhớ toàn bộ sự tình kiếp trước.

Lâm Mạc thuận nước đẩy thuyền, ngầm thừa nhận: "Phải, chúng tôi có quan hệ rất sâu sắc, tôi chính là vị ấy, nhưng cũng không hoàn toàn là vị ấy..."
"Hy vọng Lý tiên sinh có thể đối xử với tôi như bình thường, dù sao thì...!khi lấy lại ký ức kiếp trước, tâm trí tôi rất hỗn loạn, trong lòng bất an vô cùng."

Cậu giả đáng thương rất đạt.

Khuôn mặt Lý Bạch Chưởng nhu hòa hơn rất nhiều, thở dài nói: "Ngài yên tâm, chuyện này tôi sẽ giúp ngài giữ bí mật...!Ngài cũng đừng gặp ai cũng thẳng thắn thừa nhận, tốt nhất đừng đề cập tới chuyện này!"
Lâm Mạc gật đầu ra vẻ hiểu ý.

edit bihyuner.

beta jinhua259
Hai người ở trong phòng đàm luận ước chừng hơn nửa tiếng, sau khi quay lại sảnh chính, Lâm Mạc phát hiện Tiểu Tố đã mặc lên một bộ y phục cùng kiểu dáng phong cách với Công Du Ban, nhưng có màu lam nhạt.

"...!Ban Ban dạy ngươi sao?"
Tiểu Tố vui vẻ gật đầu, mấy bông hoa trên đỉnh đầu rung rinh.

Tiểu võ sĩ tư thế oai hùng hiên ngang đứng bên cạnh, cười nói: "Tiểu Tố rất thông minh, chủ nhân, về sau ta có thể ngồi trên vai ngài không?"
"Sẽ bị người khác nhìn thấy!"
"Chủ nhân, ta sẽ dùng ẩn thân chú, xin ngài yên tâm."
Lâm Mạc lại cảm thán, hóa ra không phải thư linh nào cũng giống thư linh nào, vừa có văn hóa, vừa có vũ lực, chấm điểm tuyệt đối!
Nếu nó có cách không để người thường phát hiện, Lâm Mạc dĩ nhiên đồng ý nguyện vọng kia.

Vụ án Lão Quan Lâu cơ bản coi như kết thúc.

"Hung thủ" không phải một người cụ thể có thể công khai, công việc viết báo cáo và trấn an dư luận cần Cục Cảnh sát dùng hết công suất, cho nên trong cục náo nhiệt bận rộn đến chân không chạm đất.

Cùng lúc đó, ngày thi hành án tử đối với Mạnh Tình Trúc cũng được xác định.


"Chính là ngày mai." Tiết Trác Lâm chỉ kịp đáp một câu sau đó vội vàng chạy việc khác.

Người này đã nhận án tử, không cần thiết hao tổn tâm tư.

Lâm Mạc cũng cho là vậy.

Ngày thi hành án, cậu an nhàn vui vẻ cắt tỉa cây cảnh, tưới hoa trồng cỏ trong nhà mới.

Khoảnh khắc Mạnh Tình Trúc lĩnh 9 phát đạn giữa ngực, không chệch một giây nào, bình tưới hoa trong tay Lâm Mạc bỗng rơi xuống đất, cậu giật mình chôn chân tại chỗ.

Hai ngày tiếp theo, Lâm Mạc một mực túc trực bên trong mộ thất cùng Quý Thế Lăng, cậu cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao hắn đã tỉnh lại nhưng không thể rời đi.

Chủ hồn không ổn định, chỉ là tạm thời tỉnh lại, tùy thời tùy chỗ đều có thể rơi vào hôn mê.

Mà sở dĩ hắn có thể tỉnh lại một đoạn thời gian ngắn ngủi như vậy, rõ ràng có liên quan tới cái chết của Mạnh Tình Trúc.

Dù sao thì thời điểm cô ta rời khỏi trần thế cũng chính là khoảnh khắc A Lăng tỉnh lại.

END VỤ ÁN 4.