Sau Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế, Nữ Phụ Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 331




Sau đó, đồng đội của người lính thấy người của mình bị thương, mất lý trí nổ súng.

Ngay khi cuộc hỗn loạn này sắp mất kiểm soát thì vài chiếc máy bay quân sự từ trên trời giáng xuống, tiếp theo là tiếng quát lạnh lùng giận dữ phát ra từ loa phóng thanh, vang vọng khắp cả con phố.

“Mấy người ăn no rửng mỡ không có việc gì làm à? Muốn chết, bây giờ ông đây đưa các người lên trời luôn.”

Theo tiếng nói hạ xuống, máy bay quân sự kêu lên một tiếng.

Vài hàng b.o.m tối tân nhất của quân đội lộ ra, b.ắ.n xuống tất cả mọi người bên dưới không phân biệt.

Đám đông hỗn loạn như bị nhấn nút tạm dừng, đồng loạt dừng lại.

Những người lính có trật tự lùi lại, kéo giãn khoảng cách với đoàn quân diễu hành, người bị thương lập tức được đưa đi cấp cứu.

Cửa khoang máy bay đi đầu mở ra, một sĩ quan trẻ tuổi bước xuống.

Anh ta dáng người cao thẳng, dung mạo anh tuấn, ánh mắt như d.a.o quét qua phía trước.

Những người bị anh ta nhìn thấy, dù là đoàn quân diễu hành hay lính, đều vô thức dời mắt đi, không dám nhìn thẳng vào anh ta.

Hầu như tất cả mọi người đều nhận ra.

Vị sĩ quan trẻ tuổi này là người đứng đầu quân đội nổi tiếng nhất của đế quốc--- Lục Minh, có biệt danh là “Chiến thần”, “Minh Vương.”

Chính sự xuất hiện của anh ta đã nhiều lần gây tổn thất nặng nề cho quân phản loạn trong mười năm gần đây, khiến quân phản loạn bị thương nặng.

Với sự xuất hiện của Lục Minh, cuộc hỗn loạn này đương nhiên sẽ không tiếp tục nữa.

Những người dân đứng xem hai bên đường phố, cũng như những người dân thò đầu ra từ cửa sổ trong những ngôi nhà hai bên để xem kịch đều thở phào nhẹ nhõm.

Vừa nãy có không ít người xem kịch sợ đến tái mặt, sợ bị liên lụy đến mình.

Dù sao thì khi xem kịch, họ không ngờ lại náo loạn lớn như vậy, lúc này muốn đi thì đã không kịp nữa rồi.

Thật khéo, con phố xảy ra sự việc lại nằm ngay cạnh căn hộ mà Tống Lạc đang ở.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể thu hết mọi thứ xảy ra trên phố vào tầm mắt.

Ban đầu Ninh Tâm cũng nhìn ra ngoài, sau đó khi hỗn loạn bắt đầu, cô ta không nhìn nữa.

Những ngày này ở cùng Tống Lạc trong căn hộ, cô ta đã thích nghi rất tốt, không có ai tìm cô ta, cô ta dần dần yên tâm.

Cũng có tâm tư suy nghĩ về tương lai.

Cô ta liếc nhìn Tống Lạc và Quý Từ Vô đang dựa vào bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, đặc biệt chú ý đến Quý Từ Vô.

Những ngày này ở chung, cô ta hiểu rằng “Gia Gia.” mà Quý Từ Vô ngụy trang từ đầu đến cuối đều là giả, hướng nội và nhút nhát đều là mây bay.

Quý Từ Vô thực sự... cô ta chắc chắn một trăm phần trăm rằng anh không thích mình, thậm chí còn ghét mình.

Đôi khi trực giác của phụ nữ rất kỳ lạ, vô số lần cô ta cảm nhận được Quý Từ Vô đang nhìn mình một cách mơ hồ.

Mỗi khi có cảm giác này, cô ta lại cảm thấy rùng mình như có một con rắn độc đang lặng lẽ bò qua sau lưng.

... Cô ta luôn cảm thấy, Quý Từ Vô dường như đang suy nghĩ cách nào để xử lý cô ta mà không để lại dấu vết.

Không để lại dấu vết ở đây có nghĩa là không thể để Tống Lạc biết chuyện cô ta xảy ra chuyện.

Hoặc nói cách khác, không thể để Tống Lạc biết cô ta xảy ra chuyện là do anh làm.

Ninh Tâm không hiểu tại sao Quý Từ Vô lại ghét cô ta đến vậy, ghét đến mức muốn g.i.ế.c cô ta.

Rõ ràng là ngày hôm đó, cuộc nói chuyện giữa anh và Tống Lạc vẫn là vì nghĩ cho cô ta.

Trong lòng cô ta lo lắng và sợ hãi, luôn cảm thấy Quý Từ Vô có thể ra tay với cô ta bất cứ lúc nào.

Cô ta hoàn toàn không dám ở riêng với Quý Từ Vô.

Vì vậy, cô ta càng không rời Tống Lạc nửa bước.

Cô ta không dám nói với Tống Lạc về cảm giác của mình - không thể nói với Tống Lạc rằng: Tôi cảm thấy Quý Từ Vô muốn g.i.ế.c tôi.

Tống Lạc và Quý Từ Vô có mối quan hệ thân thiết, nếu cô ta nói như vậy, chỉ sợ sẽ bị cho là ly gián.

Ban đầu sau vài ngày, Ninh Tâm nảy sinh ý định muốn theo Tống Lạc mãi mãi.

Tất nhiên là không phải theo không, cô ta sẽ làm bất cứ việc gì mình có thể làm.

Cô ta có thể cảm nhận được, Tống Lạc cũng khá hài lòng với biểu hiện của cô ta.

Tống Lạc là con gái, có cô ta ở bên, nhiều việc sẽ tiện hơn nhiều so với Quý Từ Vô.

Nhưng bây giờ vì Quý Từ Vô không che giấu ý định g.i.ế.c cô ta - điểm mấu chốt là anh giấu rất kỹ trước mặt Tống Lạc, đối xử với cô ta không mặn không nhạt, không thân thiện cũng không quá đáng! - nên lý trí mách bảo Ninh Tâm rằng cô ta không thể theo Tống Lạc mãi được.

Cô ta chắc chắn một cách vô lý rằng, một khi cô ta làm như vậy, Quý Từ Vô nhất định sẽ g.i.ế.c cô ta.

Hơn nữa còn là cách mà Tống Lạc không thể nhận ra.

...

Ninh Tâm cười khổ trong lòng, thu hồi tầm mắt.

Cô ta cầm lấy giẻ lau, lặng lẽ dọn dẹp vệ sinh.

Hệ thống toàn bộ quá trình truyền tải những thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt của Ninh Tâm vừa rồi cho Quý Từ Vô.

Nó cảm thán trong lòng, quả nhiên là phản diện lớn, thật sự muốn chơi đòn tâm lý, người bình thường nào có thể là đối thủ của anh?

Nó hiểu rõ ý đồ của phản diện lớn:

Nếu Quý Từ Vô muốn che giấu ý định g.i.ế.c người của mình, Ninh Tâm ngốc nghếch như vậy làm sao có thể cảm nhận được.

Cô ta có thể cảm nhận được, thậm chí chắc chắn Quý Từ Vô muốn g.i.ế.c cô ta, chỉ là do Quý Từ Vô cố ý để lộ ra mà thôi.

Mục đích như vậy là để Ninh Tâm hiểu rõ, anh có thể g.i.ế.c cô ta bất cứ lúc nào.

Muốn theo Tống Lạc mãi sao? Chuẩn bị sẵn sàng để c.h.ế.t đi.

Đêm hôm đó Ninh Tâm biết được sự thật đều có thể trong thời gian ngắn sắp xếp lại cảm xúc, vì để sinh tồn mà ép buộc bản thân đối mặt với hiện thực.

Cô ta nhất định sẽ trân trọng mạng sống của mình hơn, cố gắng để sống sót.

Khi nhận ra rằng ôm chặt sợi rơm cứu mạng Tống Lạc này không buông, mặc dù có thể sống ổn định nhưng sẽ bị Quý Từ Vô lấy mạng.

Cô ta chỉ có thể từ bỏ sợi rơm cứu mạng này, tìm cách khác.

Chiêu này của phản diện lớn chính là trong vô thanh vô tức, không đổ m.á.u mà vẫn giải quyết được kẻ thù.

...

Sắc mặt Quý Từ Vô không thay đổi nhiều, chỉ là khóe miệng hơi cong lên, tạo thành một đường cong không sâu không nông.

Lúc này bên ngoài Lục Minh xuất hiện, chấn động toàn con phố.

Quý Từ Vô và Tống Lạc đứng gần nhau, có thể nhìn rõ đôi mắt đen của thiếu nữ đột nhiên sáng lấp lánh, ngay cả lông mi cũng như phủ đầy ánh sao.

Tiếp theo liền nghe thấy cô hứng thú nói: “Đẹp trai quá.”

Quý Từ Vô: “...”

Nói xong, còn không quên hỏi anh một câu, tìm kiếm sự xác nhận: “Đúng không, Gà con?”