Sau Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế, Nữ Phụ Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 280




Mua đồ ăn mang về không có đũa.

...

Anh đột nhiên hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Hệ thống: “Mười một giờ rưỡi, anh ngủ bốn tiếng.”

Tối qua Tống Lạc về nhà lúc mười hai giờ hai mươi, tính ra cô cũng sắp về rồi.

Tạm thời không ngủ được, Quý Từ Vô cũng không ép mình ngủ tiếp.

Anh yêu cầu hệ thống một lần nữa phát đoạn phim tổng hợp cảnh anh và Tống Lạc giao chiến mà nó đã biên tập.

Hệ thống: “...”

Còn nghiện xem nữa sao?

Tên phản diện xem lại “Bộ phim” từ đầu đến cuối một lần nữa.

Cuối cùng, trong lòng thở dài não nề.

——Quả nhiên là mơ.

Lúc này, hệ thống đột nhiên “Ồ” lên một tiếng.

Quý Từ Vô nhàn nhạt nói: “Sao vậy?”

Hệ thống: “Có vài người lên núi rồi.”

Quý Từ Vô vô: “Đến đây à?”

Hệ thống thận trọng nói: “Bây giờ vẫn chưa rõ.”

Quý Từ Vô vô mở mắt, đứng dậy: “Có mấy người?”

Khu vực nơi bãi rác tọa lạc rộng lớn và hoang vắng, trong phạm vi vài dặm không thấy bóng người.

Ngay cả có người thì cũng phải đến bãi rác chứ không phải lên trên bãi rác.

Nơi này chỉ có một mình Tống Lạc ở.

Có người gần sáng mới lên núi, chắc không phải đến đây để thổi gió lạnh.

Có chín mươi phần trăm khả năng là đến tìm Tống Lạc.

Tống Lạc ở đây một mình, hẳn không phải là bí mật gì.

Mà cô đã có thể sống yên ổn ở đây, rõ ràng là đã gây dựng được danh tiếng.

——Lúc anh mới đến bị một đám người đánh, có người hét lên “Tên hung thần kia đến rồi”, cả đám lập tức tan tác như chim muông, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu.

Hệ thống: “Có hai người, tôi chuyển sang cho anh xem.”

...

Cách đó một nghìn mét, hai người đàn ông lén lút nằm phục sau một tảng đá.

Hai người một béo một gầy, một cao một thấp, người gầy bên trái trông rất căng thẳng, cánh mũi nở ra, thở gấp.

Trong điều kiện nhiệt độ thấp như vậy, trên trán anh ta vẫn lấm tấm mồ hôi.

Anh ta xoa tay, hạ giọng nói: “Anh Béo, anh chắc chắn con nhóc đó không ở nhà chứ?”

Gã béo tên là Anh Béo không ưa nổi vẻ căng thẳng đến phát sợ của anh ta, lén lút liếc mắt.

Chỉ có gan gà thế này mà cũng muốn làm chuyện lớn sao?

“Bạn tôi tận mắt thấy cô ta ở "Thiên đường", còn chụp ảnh cho tôi, anh không phải đã xem ảnh rồi à, còn có thể là giả nữa sao?”

Người đàn ông gầy không hề che giấu suy nghĩ trong lòng, l.i.ế.m môi khô nứt:

“Tôi không phải là lo lắng sao, con nhóc đó rất kỳ lạ, lại còn giỏi võ, lỡ như ở nhà, hai chúng ta bị phát hiện, sợ là không trốn thoát được đâu.”

Anh Béo bị anh ta nói mà trong lòng cũng khựng lại.

Nhớ lại những chuyện con nhóc đó đã làm, trái tim vốn vững vàng của anh ta cũng bắt đầu hoảng loạn.

Chủ yếu là con nhóc đó quá hung dữ.

Nghe nói đã có mấy nhóm người từng có ý đồ với cô, biết cô ở đây nên đã đến tận nơi.

Phải biết rằng trong thời buổi này, một cô nhóc dù không đáng giá bao nhiêu thì vẫn có thể bán được chút tiền.

Kết quả là những người đi tìm cô đều trở về với bộ dạng đầu sưng mặt bầm.

Con nhóc đó để lại một câu: “Xem như lần đầu phạm tội, tha cho một lần.”

Mọi người mới phát hiện ra, một cô nhóc nhặt rác bình thường, tưởng rằng có thể bắt được bất cứ lúc nào.

Không ngờ tuổi còn nhỏ mà lại là một đối thủ cứng cựa.

Nhưng mà, lại có người không tin vào tà ma, nảy sinh lòng hiếu kỳ.

Một con nhóc con xíu xiu, có thể lợi hại đến mức nào?

Không bắt được, chứng tỏ là không có bản lĩnh.

Vì vậy, nhóm người thứ hai hùng hùng hổ hổ kéo đến.

Nghe nói có bảy tám người, những chuyện sau đó không rõ lắm, tóm lại là mấy người đó truyền lời lại:

Sau này không đến bãi rác nữa, dù chỉ là rìa cũng không đụng vào.

Tuy nhiên, Anh Béo nhận được tin đáng tin cậy, mấy người đó bị đánh cho rất thảm.

Trên người đều mất khá nhiều bộ phận, may là còn giữ được mạng.

Anh ta còn gặp một trong những người trong cuộc, mặc dù không nghe được người đó kể lại sự việc.

Nhìn thần thái của anh ta lúc đó, một gã to con cao một mét chín, gần như sợ vỡ mật.

Từ đó có thể thấy được sự hung dữ của con nhóc đó.

Sau đó, không còn ai dám có ý đồ với con nhóc đó nữa.

...

Còn về việc tại sao Anh Béo và gã gầy lại xuất hiện ở đây vào thời điểm này——

Hai người không có công việc đàng hoàng, bình thường chỉ đi lang thang khắp nơi, nghèo rớt mồng tơi.

Hai người gặp nhau như tri kỷ, thế là cùng nhau kết bạn thành đôi bạn xấu.

Vài ngày trước đến chợ đen, muốn xem có thể kiếm được chút cháo loãng nào để lấp đầy bụng không.

Tình cờ phát hiện ra một nhiệm vụ: phá hủy nhà của Tiểu Ngũ trên bãi rác.

Hai người giật mình vì tin tức này.

Sau đó nhìn vào phần thưởng nhiệm vụ, mắt sáng lên ngay lập tức.

Nếu là lúc khác——khi còn chút tiền trong túi——thì có lẽ họ phải suy nghĩ nhiều hơn, không đến nỗi nhận nhiệm vụ nhanh như vậy.

Nhưng nhiệm vụ chỉ là phá hủy nhà của Tiểu Ngũ, chứ không phải đối phó với cô, như vậy thì đơn giản hơn nhiều.

Chỉ cần chọn lúc cô không có nhà là được.

Hai người lập tức nhận nhiệm vụ, quyết định hợp tác làm một mẻ.

Sau đó hỏi: Phá hủy nhà của con nhóc đó, phá hủy như thế nào?

Người môi giới phát nhiệm vụ nói rằng họ cũng không rõ, chỉ nói rằng khách hàng để lại một tờ giấy nhắn, nhận nhiệm vụ thì đưa tờ giấy nhắn cho đối phương.

Hai người nhận tờ giấy nhắn, trên đó có ghi một địa chỉ.

Đợi họ đến theo địa chỉ, tìm thấy một quả b.o.m xung kích nhỏ.

Ra tay hào phóng thế này sao!

Loại b.o.m này giá không hề rẻ, còn cao hơn cả tiền thưởng nhiệm vụ của họ.

Lúc đó, trong lòng Anh Béo nảy ra một ý nghĩ: phá nhà gì chứ, cứ mang quả b.o.m này đi bán, cầm tiền rồi lập tức chạy đến thành phố khác.

Anh ta còn định để gã gầy lại, như vậy thì: nếu có chuyện gì xảy ra, cũng có gã gầy chịu trận, lúc đó anh ta đã ở thành phố khác rồi.

Gã gầy không biết rằng Anh Béo, người mà anh ta xem như tri kỷ, lại đang tính toán hại c.h.ế.t mình, anh ta lẩm bẩm nói:

“Thật không ngờ lại có thể đưa cho chúng ta loại b.o.m này, không sợ chúng ta lấy rồi chạy mất sao, rốt cuộc người đứng sau phát nhiệm vụ là ai vậy?”

Anh Béo nghe xong, như bị dội một gáo nước lạnh, lòng tham vừa nảy lên lập tức biến mất, bản thân cũng tỉnh táo lại.

Gã gầy nói đúng, ra tay là b.o.m xung kích, không biết người đứng sau có lai lịch thế nào.

Người ta dám phát nhiệm vụ thì có lẽ cũng nghĩ đến chuyện người nhận nhiệm vụ lấy b.o.m rồi không làm việc.

Chắc chắn có cách gì đó để giám sát.

Nếu anh ta mang b.o.m đi bán thì sợ rằng không biết mình c.h.ế.t như thế nào.

Anh Béo liền bàn bạc với gã gầy:

Một là phải chọn lúc con nhóc đó không có nhà.

Hai là phải chọn lúc đêm khuya thanh vắng.