Anh mặt mày u ám đi đến tòa chung cư nơi nhà họ Tống ở.
Biên Lập Nam vừa lái xe vào sân thì đầu tiên nghe thấy tiếng hét thảm thiết chói tai:
“... Mọi người đều thấy rồi, chính là con nhỏ vừa mới về nhà họ Tống ra tay tàn độc, nó còn muốn g.i.ế.c tôi và Hạo Hạo!”
“Con trai, mẹ bị đánh không sao, Hạo Hạo còn nhỏ như vậy, mọi người xem nó bị đánh thành ra sao rồi.”
“Cháu ngoan của bà, răng của cháu bị đánh lung lay hết cả rồi, nó mới mười tuổi thôi mà, bị con nhỏ đó đánh đến mất nửa cái mạng.”
Tiếp đó là tiếng khóc uất ức đau đớn của đứa trẻ:
“Ba ơi... Con đau... Con đau quá…”
Trong tầm mắt của Biên Lập Nam xuất hiện một người đàn ông và một đứa trẻ mặt sưng vù như đầu heo, họ đứng cách cửa phòng 102 hai mét.
Một người đàn ông mặc quân phục phòng thủ thành phố đang ngồi xổm trước đứa trẻ, mặt mày xanh mét, lửa giận bùng bùng.
- ---Anh ta nhớ phòng 102 là phòng của nhà họ Tống.
Lý trí của Chu Quốc Siêu bị cơn thịnh nộ nhấn chìm, anh ta phóng như bay về nhà, nhìn thấy bộ dạng của bà Chu và Chu Văn Hạo, còn thảm hơn cả những gì Tôn Sĩ Hải mô tả.
Dù là với tư cách một người con hay một người ba, lúc này anh ta đều muốn c.h.é.m kẻ thủ ác thành ngàn mảnh.
Trên đường trở về, anh ta đã định bụng sẽ nói lý lẽ.
Dù sao anh ta cũng biết tính cách của bà Chu, còn Chu Văn Hạo càng được bà Chu chiều chuộng nên khá nghịch ngợm.
Anh ta và Phùng Tố Hoa tuy thấy không ổn nhưng họ phải bận rộn với công việc, đứa trẻ cần bà Chu chăm sóc.
Cho dù có đắc tội thật thì một bà già và một đứa trẻ mới mười tuổi, có đáng để ra tay tàn độc như vậy không?!
Đối phương đã dám làm thì anh ta cũng không cần phải nói lý lẽ, trực tiếp dùng thực lực để nói chuyện.
Sau này dù có ầm ĩ đến lãnh đạo căn cứ thì anh ta cũng có lý.
Chu Quốc Siêu hùng hổ định đi đập cửa-- từ khi anh ta về, phòng 102 vẫn đóng chặt cửa.
Những người xung quanh thì thầm to nhỏ.
Có người thích hóng hớt - hiếm khi có một vở kịch lớn như vậy.
Cũng có người lo lắng - cô con gái vừa về nhà họ Tống là dị năng hệ mộc, đối đầu với Chu Quốc Siêu hệ hỏa đang làm việc trong đội phòng thủ thành phố, kết quả thế nào thì có thể đoán được.
Còn có người thờ ơ không liên quan - dù kết quả thế nào thì cũng không liên quan đến họ.
Vì nhà họ Chu gây ra động tĩnh lớn nên không có nhiều người chú ý đến chiếc xe quân sự chuyên dụng chạy vào sân.
Tất nhiên, tay của Chu Quốc Siêu không chạm được vào cánh cửa, động tác của anh ta dừng lại.
Biên Lập Nam bước xuống xe, giọng không cao không thấp, đủ để mọi người nghe rõ: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đám đông vây xem kinh ngạc khi nhìn thấy Biên Lập Nam.
Là một trong những người phụ trách căn cứ, ngay cả khi có người chưa từng gặp Biên Lập Nam ngoài đời thì cũng đã từng thấy ảnh của anh ta.
“Chết tiệt, là Biên tổng chỉ huy!"
“Sao anh ấy lại đến đây!”
“Chuyện này mà cũng kinh động đến cả Biên tổng chỉ huy sao?"
“Nghe nói Biên tổng chỉ huy đi làm nhiệm vụ bên ngoài, không biết trở về khi nào?"
Chu Quốc Siêu thoát khỏi trạng thái đờ đẫn khi nhìn thấy Biên Lập Nam, sắc mặt thay đổi, không kịp đập cửa, vội tiến lên chào: “Tổng chỉ huy."
Bà Chu không biết Thẩm Tuân, chỉ biết anh ta là cấp trên, không rõ cấp bậc cao đến mức nào.
Nhưng Biên Lập Nam là người lợi hại nhất căn cứ, đối với bà ta, anh ta có sức nặng không hề nhỏ.
Bà ta cố nuốt tiếng khóc, kéo Chu Văn Hạo, không nói một lời để lộ khuôn mặt sưng vù của hai bà cháu.
Chỉ nhìn vào hình ảnh thôi cũng đủ khiến người khác thương cảm.
Chu Quốc Siêu nói rõ nguyên nhân trong ba câu, sau đó dưới ánh mắt sắc bén của Biên Lập Nam, anh ta hoảng loạn nói: “Báo cáo tổng chỉ huy, tôi chỉ muốn hiểu rõ tình hình cụ thể."
Biên Lập Nam liếc nhìn anh ta và hai bà cháu, vừa định nói thì cửa sau xe mở ra, theo người trong xe bước ra, như một cơn gió lạnh cuốn theo mùi vị khiến mọi người bất an từ không khí tràn ngập, lạnh lẽo lướt qua tất cả mọi người.
Giống như băng giá của mùa đông.
Tất cả những người có mặt đều không tự chủ được rùng mình.
Tiếng thì thầm không còn nữa, vô số ánh mắt đổ dồn về người đàn ông vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Mùa hè nóng nực nhưng anh lại mặc một chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, không để lộ chút da thịt nào, ngay cả đôi tay cũng đeo găng tay da màu đen.
Màu đen khiến dáng người cao gầy của anh trông càng gầy gò.
Áo đen, tóc đen, mắt đen, làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, trông giống như một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối.
Sau đó, đôi môi nhợt nhạt của anh cũng khẽ mở, giọng nói lạnh lùng từ từ lan tỏa.
Nhiệt độ nóng bức trong nháy mắt như không khí lạnh ập đến.
“Bà già vô dụng ồn ào, đứa con xảo quyệt độc ác, sống cũng chỉ làm ô nhiễm không khí.”
Theo giọng nói của anh hạ xuống, năm ngón tay đeo găng tay da nhẹ nhàng xoay trong không khí, bà Chu và Chu Văn Hạo không có dấu hiệu báo trước nổ tung như quả bóng.
Máu b.ắ.n tung tóe khắp người và mặt Chu Quốc Siêu.
Anh ta ngây người nhìn chằm chằm, sau khi phản ứng lại, đôi mắt đỏ ngầu, anh ta điên cuồng lao về phía Quý Từ Vô.
Sau đó, anh ta cũng đi theo vết xe đổ của hai người trước.
Trong đám đông vây xem, có người phát ra tiếng hét ngắn kinh hãi.
Sắc mặt Biên Lập Nam khó coi đến cực điểm, Quý Từ Vô chỉ trong chớp mắt đã g.i.ế.c ba người trước mặt anh ta!
Mà anh ta thậm chí không có khả năng ngăn cản.
Anh ta hoàn toàn không biết Quý Từ Vô ra tay như thế nào!
Điều duy nhất có thể làm là ra lệnh cho đám đông trở về phòng.
Không cần anh ta nói, tất cả mọi người đều kinh hoàng và bất lực chạy về phòng.
Cùng lúc đó, cửa phòng 102 mở ra.
Quý Từ Vô xuyên qua màn sương m.á.u chạm mắt với Tống Lạc.
Anh nhếch môi nở một nụ cười dịu dàng, lịch sự nói: “Đến thăm hai vị trưởng bối, chút quà nhỏ, xin tỏ lòng.”
Tống Lạc cười như không cười, một lúc sau mới nhàn nhạt nói: “Nói rõ mục đích của anh.”
Giọng điệu của cô có phần hờ hững, như thể không nhìn thấy màn sương m.á.u trong không khí.
Hệ thống giật mình, nó trực tiếp cảm nhận được sát khí ngày càng nồng của ký chủ.
Rõ ràng không phải vì cái c.h.ế.t của gia đình ba người Chu Quốc Siêu, ký chủ của nó không tốt bụng như vậy.
Chủ yếu là hành vi của phản diện lớn…