Không hiểu sao, trực giác mách bảo Thẩm Tuân rằng câu nói của Tống Lạc không phải là hỏi chơi.
Bà Chu dường như cũng nhận ra nguy hiểm đang đến gần, cơ thể đau đớn bỗng dưng tràn đầy sức lực.
Bà ta cố sức ôm Chu Văn Hạo vào lòng, kéo cậu ta loạng choạng đi đến sau lưng Thẩm Tuân, cảnh giác và kinh hoàng nhìn chằm chằm vào Tống Lạc.
Những người xung quanh từ trong phòng đi ra vây xem, biểu cảm rất kỳ lạ.
Họ nghĩ: Hóa ra vợ chồng nhà Tống còn có một đứa con gái, đứa con gái này rõ ràng không phải dạng dễ chọc.
Vấn đề là dị năng hệ mộc mà dám ngang ngược như vậy, cô không sợ sau này bị nhà họ Chu gây phiền phức sao?
Con trai nhà họ Chu là hệ hỏa, lại còn là người trong quân đội nữa chứ - trước mạt thế, là người ăn cơm nhà nước.
“Căn cứ không được g.i.ế.c người.” Thẩm Tuân trầm giọng nói.
Là tổng giáo quan của căn cứ, ông ta không thể nhìn Tống Lạc g.i.ế.c người trước mặt mình.
Từ cuộc đối thoại ngắn ngủi vừa rồi có thể biết được, bà cháu này có khả năng đã làm điều quá đáng với hai ông bà nhà họ Tống, khiến Tống Lạc ra tay với họ.
Nhưng Tống Lạc còn chưa vào cổng viện, làm sao biết được?
Đoán rằng cô hẳn có một loại năng lực thiên phú giống như quét hoặc dò tìm.
Mặc dù chưa vào sân, cô đã biết được tình hình bên trong.
Loại năng lực này được sử dụng trong nhóm, có thể tránh được nhiều nguy hiểm một cách hiệu quả.
Thảo nào chỉ dựa vào hệ mộc cấp B mà dám từ thành phố C đến căn cứ.
Trong đầu nhanh chóng lướt qua một vài hình ảnh về vụ nổ máy kiểm tra dị năng, Thẩm Tuân mơ hồ cảm thấy không chỉ có vậy.
Trên người Tống Lạc có rất nhiều sương mù.
Cảm giác nguy hiểm mơ hồ kích thích thần kinh của ông ta.
Nhìn sâu vào Tống Lạc một lúc, Thẩm Tuân quay người lại, nói với bà Chu: “Về nhà đi.”
Bà Chu tức giận nhưng không dám nói, bà ta nhìn ra được, vị giáo quan này là cùng một giuộc với con tiện nhân kia.
Con trai con dâu không có nhà, bà ta chỉ có thể nhịn trước.
Bà ta không nói một lời, đưa Chu Văn Hạo về phòng 103.
“Hạo Hạo đừng sợ, đợi ba cháu về, bảo ba cháu báo thù cho hai chúng ta!” Bà ta ôm Chu Văn Hạo, nhỏ giọng nói bên tai cậu ta.
Trong thế giới của Chu Văn Hạo, ba cậu ta một đường bảo vệ cả nhà đến căn cứ, còn trở thành quân phòng thủ oai phong lẫm liệt, ba cậu ta là người mạnh nhất.
Chỉ cần ba cậu ta về, những kẻ bắt nạt cậu ta đều phải trả giá.
“Con... muốn... để... ba... ba..." Khuôn mặt sưng như đầu heo của cậu ta nói chuyện rất khó khăn, thỉnh thoảng lại cắn vào lưỡi, nói không rõ ràng: “Cắt... nát... mặt... cô... ta!"
Cậu ta tuy còn nhỏ nhưng lại hiểu rất rõ một đạo lý.
Con gái đều sợ mặt mình bị thương.
Nếu hủy dung trở nên xấu xí, còn khó chịu hơn cả g.i.ế.c cô.
*
Tống Lạc không ngăn cản bà cháu nhà họ Chu về phòng.
Thẩm Tuân vẫn luôn chú ý đến cô.
Thái độ vừa cười vừa không cười của cô khiến ông ta cảm thấy Tống Lạc có khả năng sẽ coi lời ông ta như gió thoảng bên tai.
Vì vậy, ông ta nhấn mạnh thêm:
“Cũng giống như trước đây, g.i.ế.c người trong căn cứ cũng giống như phạm tội, căn cứ có nhà tù, nếu tình tiết nghiêm trọng, có thể bị kết án tử hình.”
“Cô cần phải làm quen với các điều luật của căn cứ.”
Ở bên ngoài, căn cứ không quản được.
Nhưng trong căn cứ, trật tự vẫn theo như trước mạt thế.
Môi trường sinh tồn đã đủ khắc nghiệt, những người sống sót dù không thể chung sức thì ít nhất cũng không thể tùy tiện tự g.i.ế.c hại lẫn nhau.
Tuy nhiên, các điều luật cũng chỉ có thể hạn chế trong khả năng, không thể so sánh với trước mạt thế.
Quang minh chính đại chắc chắn không được.
Làm ngầm sạch sẽ một chút, không tìm ra bằng chứng thì cũng chẳng còn cách nào.
Đặc biệt là nếu dị năng giả muốn trả thù người bình thường thì dễ như trở bàn tay.
Khi Tống Lạc dạy cho bà cháu nhà họ Chu một bài học, mức độ thành thạo khi điều khiển dị năng của cô vượt xa phần lớn những người hệ mộc cùng cấp.
Còn sát khí mà cô bộc lộ ra...
Thẩm Tuân cau mày.
Tống Lạc không nói gì, mỉm cười ra lệnh đuổi khách: “Giáo quan Thẩm, nhiệm vụ của ông đã hoàn thành.”
“...”
Thẩm Tuân nhận ra rằng Tống Lạc dường như không hề lo lắng sẽ đắc tội với ông ta.
Căn cứ cấm g.i.ế.c chóc nhưng dị năng lại phân chia ra chênh lệch thực lực, không ai muốn đắc tội với dị năng giả mạnh hơn mình.
“Giáo quan Thẩm, nếu ông không chê thì mời vào nhà ngồi chơi.” Ba Tống rõ ràng là sợ Thẩm Tuân tức giận nhưng ông ấy lại không nỡ trách mắng đứa con gái khó khăn lắm mới gặp lại, đành phải khéo léo hạ thấp tư thế, cúi người làm động tác “Mời.”
Ông ấy còn ra hiệu cho mẹ Tống, mẹ Tống nắm tay Tống Lạc, nhẹ nhàng vỗ về.
Bà ấy hiểu rõ tính tình của con gái, không bao giờ chịu cúi đầu, không khách sáo với ai.
Và cô cũng có vốn liếng để kiêu ngạo, chính là nhà họ Tống chống lưng.
Nhưng đó là trước đây.
“Không cần đâu.” Thẩm Tuân ngăn cản hành động của ba Tống: “Tôi còn có việc, đi trước.”
Ông ta cũng không trì hoãn nữa, quay người lên xe, nhanh chóng rời đi.
Ông ta đã nhận ra, hai ông bà nhà họ Tống sẽ không để Tống Lạc làm bậy.
Quả thực là như vậy.
Sau khi Thẩm Tuân rời đi, dưới sự chú ý với đủ loại biểu cảm của những người xung quanh, ba Tổng và mẹ Tống vội vàng đưa Tống Lạc vào phòng 102, đóng cửa lại.
Ba Tống lập tức nói với Tống Lạc: “Lạc Lạc, dị năng của giáo quan Thẩm là hệ thổ cấp A, ông ấy là dị năng giả cấp A thứ ba của căn cứ, thực lực rất mạnh, địa vị cũng rất cao."
“Sau này gặp lại giáo quan Thẩm, không được cư xử như vừa rồi.” Ba Tống ân cần dặn dò: “Ba biết sẽ khiến con chịu ấm ức nhưng bây giờ không giống trước đây, ba già rồi, lại không thức tỉnh dị năng, không có cách nào bảo vệ con..."
“Ba, con không cần ba bảo vệ nữa.” Tống Lạc ngắt lời ông ấy: “Con có thể tự bảo vệ mình, cũng có thể bảo vệ mọi người.”
Vừa dứt lời, cô đã bị mẹ Tống ôm chầm lấy.
Mẹ Tống trước mặt người ngoài vẫn kìm nén cảm xúc của mình, lúc này không kìm nén nữa, bà ấy vừa đau lòng vừa an ủi, rưng rưng nước mắt nói: “Con gái của chúng ta đã lớn rồi."
Ba Tống liên tục gật đầu, đầy vẻ cảm động.
Tống Lạc bị cơ thể gầy gò của mẹ Tống ôm chặt, cô cứng đờ người.
Ở nơi mà hai ông bà không nhìn thấy, cô cau chặt mày----