Sau Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế, Nữ Phụ Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 183




Ông ấy mỉm cười an ủi mẹ Tống.

Mẹ Tống cúi đầu, mắt đỏ hoe.

Cả hai đều không nói gì.

Điều này khiến bà Chu cảm thấy mình như đang hát độc diễn, hơn nữa hành động của ba Tống đối với mẹ Tống càng kích thích thần kinh của bà Chu.

Ông chồng đã c.h.ế.t của bà ta chưa bao giờ đối xử dịu dàng với bà ta như vậy, đối với bà ta chỉ có đánh hoặc mắng.

Sau mấy chục năm sống trong cảnh khom lưng cúi đầu, cuối cùng ông ta cũng c.h.ế.t vì ung thư.

Cuối cùng cũng được sống những ngày tháng thoải mái, mới chỉ được vài ngày thì ngày mạt thế đột nhiên ập đến.

Bây giờ cuộc sống tuy tốt hơn nhiều so với những người khác nhưng dù sao cũng không thể so sánh với trước ngày mạt thế.

Sắc mặt bà Chu tối sầm lại.

“Chị Ôn, anh cả Tống, Tống Thác nhà hai người và Biên tổng chỉ huy đi làm nhiệm vụ, đã một tháng rồi mà vẫn chưa về, hai người không lo lắng sao?” Bà ta thở dài, nói: “Con trai tôi đang tuần tra ở rìa căn cứ, tôi lo lắm, sợ nó gặp nguy hiểm.”

Trong mắt bà ta lóe lên sự ác ý nồng đậm: “Tôi nói thẳng, hai người đừng để bụng, bên ngoài có nhiều quái vật thây ma như vậy, hai người phải chuẩn bị tinh thần là Tống Thác không thể trở về, hãy suy nghĩ kỹ...”

Lời còn chưa dứt thì bị bát cháo đậu xanh hắt vào mặt cắt ngang.

Mẹ Tổng toàn thân run rẩy, nắm chặt chiếc bát sứ rỗng, dù tức giận đến mức gần như mất lý trí, bà ấy vẫn giữ được phép lịch sự tối thiểu: "Cút ra ngoài!”

Bà Chu còn chưa kịp phản ứng thì Chu Văn Hạo đã ra tay trước.

“Bà dám hắt cháo vào bà tôi! Tôi đánh c.h.ế.t bà!!” Cậu ta lao về phía mẹ Tống như một con trâu đực.

Nếu đ.â.m trúng, với vị trí của mẹ Tống, bà ấy sẽ đập đầu vào ghế trước, sau đó ngã mạnh xuống đất.

Với tình trạng cơ thể của bà ấy, cú va chạm như vậy đủ để gây tử vong.

Sắc mặt ba Tống đại biến, đứng dậy định ngăn cản nhưng không kịp.

Ngay giây tiếp theo.

Cơ thể lao về phía trước của Chu Văn Hạo bị một lực vô hình ngăn lại, rồi bật ngược trở lại như lò xo, cơ thể cậu ta giống như một quả bóng đá bay ngược ra khỏi cửa, đập “Rầm.” một tiếng xuống đất bên ngoài.

Biến cố đột ngột khiến ba Tống và mẹ Tổng ngây người, bà Chu hét lên một tiếng “Hạo Hạo” rồi nhanh như chớp chạy đến bên Chu Văn Hạo.

Chu Văn Hạo bắt đầu khóc lóc thảm thiết: “Bà ơi, đau! Cháu đau!"

“Cháu ngoan của bà, nói cho bà biết đau ở đâu.” Bà Chu hoảng loạn kiểm tra.

Chu Văn Hạo khóc càng to hơn: "Đau hết."

Những người ở nhà xung quanh đều chạy ra xem.

“Có chuyện gì vậy?”

“Lại là thằng mập này.”

“Hình như tôi thấy nó bay ra ngoài?”



Ba Tống và mẹ Tống cũng vội vàng đi ra ngoài cửa.

Cùng lúc đó, một chiếc xe chuyên dụng của quân đội chạy vào sân, tiếng xì xào xung quanh im bặt, chỉ còn tiếng khóc của bà cháu nhà họ Chu.

Cửa xe mở ra, Thẩm Tuân bước xuống.

Ba Tống và mẹ Tổng nhận ra ông ta, khi nhìn thấy ông ta, sắc mặt họ trắng bệch.

Mẹ Tống run rẩy hỏi: “Giáo quan Thẩm, có, có tin tức gì về Tiểu Thác không?"

“Giáo quan! Giáo quan!” Bà Chu khóc lóc thảm thiết: "Con trai tôi là đội viên phòng thủ thành phố, đã đổ m.á.u đổ mồ hôi vì nhân dân quần chúng, con trai của nó, cháu trai tôi mới mười tuổi, vậy mà bọn họ lại đánh nó thành ra thế này, giáo quan, ông phải làm chủ cho bà cháu chúng tôi!”

Tiếng của bà Chu làm Thẩm Tuân cau mày, giây tiếp theo

Hai dây leo màu xanh lục đột nhiên xuất hiện, quấn lấy chân của bà Chu và Chu Văn Hạo, dây leo uốn lượn bay lên, treo ngược hai bà cháu trong tiếng hét chói tai.

Một giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi vang lên: “Còn chưa đánh mà đã khóc như vậy, nếu không để lại chút dấu vết nào thì chẳng phải là uổng phí cho hai người sao?”

Dây leo mọc ra vô số dây leo nhỏ dai, quất mạnh vào mặt bà Chu và Chu Văn Hạo.

Trái một cái, phải hai cái, rồi cả hai bên cùng quất.

Nhịp điệu lập tức xuất hiện~

Dây leo dày đặc, một khi bà Chu và Chu Văn Hạo há miệng định hét lớn, dây leo sẽ không ngần ngại quất vào.

Đợi khi bà ấy đứng vững, bóng người quen thuộc đã đến gần.

“Lạc Lạc?” Bàn tay khô gầy của mẹ Tống bối rối nắm lấy Tống Lạc, nước mắt rơi lã chã, dường như sợ mình đang nằm mơ.

Tống Lạc nhắm mắt lại, khi mở ra, sương mù lạnh lẽo trong đôi mắt màu hổ phách tan biến, trong chớp mắt, hốc mắt cô dần đỏ.

Trong ánh mắt kinh ngạc của hệ thống, đuôi mắt dài của cô ướt đẫm nước mắt, như cánh bướm bị sương mù làm ướt.

"Mẹ, là con."

“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.” Mẹ Tống cuối cùng cũng xác định đây chính là đứa con gái bé bỏng của mình.

“Nhanh, để ba con nhìn kỹ nào.” Bà ấy nhanh chóng thu lại cảm xúc, cười đẩy đứa con gái bé bỏng của mình cho ba Tống ở phía sau.

"Ba."

Ba Tống cúi đầu nhanh chóng lau đi nước mắt.

Ông ấy nhìn Tống Lạc một lúc lâu, đau lòng nói: “Gầy rồi.”

“Đói không? Muốn ăn gì? Ba mua cho con.” Ba Tống nói với mẹ Tổng: “A Tuyết, em đưa Lạc Lạc về nhà trước đi.”

Nói xong định hùng hùng hổ hổ đi đến căng tin.

“Con không đói.” Tống Lạc ngăn ông ấy lại, cười nói: “Xử lý hai người này trước.”

Ba mẹ Tống lúc này mới để ý đến bà Chu và Chu Văn Hạo đang bị treo lên đánh.

Mặt hai người đã bị đánh đến sưng vù.

Họ nhận ra rằng đứa con gái bé bỏng của mình cũng có dị năng, vân là dị năng hệ mộc giống như con trai mình.

Nghĩ đến việc con trai của bà Chu là dị năng hệ hỏa, mẹ Tống vội nói: “Lạc Lạc, con thả họ xuống đi."

Ba mẹ Tống tuy không có dị năng nhưng hiểu rất rõ về dị năng.

Hỏa vốn khắc chế mộc, mà hệ mộc lại chủ yếu là trị liệu, lỡ như gây chuyện lớn, con gái bé bỏng của họ dễ bị thiệt.

“Được, nghe theo hai người.”

Dây leo thu lại, bà cháu nhà họ Chu ngã xuống đất, khuôn mặt sưng vù khiến họ không thể há miệng kêu đau.

Bà Chu chỉ có thể dùng ánh mắt căm hận trừng Tống Lạc, trong đó chứa đầy lửa giận và oán độc.

Tống Lạc đi tới, nhìn họ từ trên cao xuống.

“Chúc mừng, ba mẹ tôi đã tha cho hai người.”

“Nhưng mà...” Cô gái cong môi đỏ: “Tôi không định tha cho hai người.”

Cô quay đầu nhìn Thẩm Tuân.

Thẩm Tuân giật mình, nghe thấy cô dùng giọng nói ngọt ngào dịu dàng nhất, nói ra những lời khiến người ta lạnh sống lưng:

“Giáo quan Thẩm, căn cứ không có quy định không được g.i.ế.c người chứ?"