Lúc Thẩm Ý tỉnh lại, ổ chăn bên cạnh đã trống không mang theo vài phần lạnh lẽo, rèm cửa nửa kéo mở buông xuống mặt đất, ánh nắng mặt trời như thác nước đổ vào bên trong phòng.
Trên người cậu rất đau, giống như mỗi một thớ thịt đều bị đè ép qua, nhất là phần eo phía dưới đặc biệt đau nhức như xuyên thấu vào da thịt.
Một chiếc áo sơmi gấp gọn được đặt bên gối, Thẩm Ý nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn cầm lấy mặc vào, quyết định đi tìm Giang Ngộ để nói chuyện. Cho tới hiện tại, cốt truyện đã có những sai lệch nghiêm trọng, không biết năm tên công kia bây giờ thế nào, nhưng ngay cả bản thân mình còn khó bảo toàn cậu cũng không thừa tinh lực đi quản chuyện người khác, cậu cần phải biết cụ thể tiến độ cốt truyện đã tới chỗ nào rồi.
Trong nguyên tác, Giang Ngộ không chỉ đẹp mà tác giả còn thiết lập cho hắn gần như hoàn hảo. Trong 5 năm ở nước ngoài, Giang Ngộ đã thành lập đế chế kinh doanh của riêng mình, hơn nữa cũng đã gặp được công một cùng công hai, có được sự trợ giúp của bọn họ, công ty của Giang Ngộ ngày càng lớn mạnh.
Cũng chính vì điều này mà sau khi Giang Ngộ về nước đã khiến cho nhà họ Thẩm phải tan cửa nát nhà.
Thẩm Ý nhịn xuống cơn đau nhức đang hành hạ cơ thể mình, cậu đơn giản nhìn lướt qua người, ngay cả ngón tay cậu cũng có một vết cắn màu đỏ, đấy là còn chưa nói tới eo lưng cùng với chân và mạng sườn của cậu, trên cổ tay còn vài vòng tròn thâm tím do bị trói, quả thực rất khó coi.
Cậu mở cửa đi ra ngoài, ở trong lòng thầm hỏi thăm Giang Ngộ mấy trăm lần.
Căn phòng này nằm ở lầu hai, sau khi mở cửa ra là hành lang, cuối hành lang có cầu thang thông xuống lầu một.
Thẩm Ý đi xuống, không hẹn mà gặp Giang Ngộ đang ở bên dưới lầu một. Trong tay hắn đang bưng hai cái bát.
Thẩm Ý ngửi được mùi vị, rất thơm.
Nhưng khi bốn mặt chạm nhau, cậu cứ nghĩ sẽ rất xấu hổ nhưng ai ngờ Giang Ngộ chỉ đứng ở trước bàn ăn lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái. "Lại đây ăn cơm đi."
Giọng nói rất lạnh lùng, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ phát điên ngày hôm qua khi đè cậu ở dưới thân.
Tra nam, rút chim vô tình!
Thẩm Ý im lặng phỉ nhổ Giang Ngộ, chậm rì rì đi tới, cậu cũng không nghĩ nhiều trực tiếp ngồi đối diện với Giang Ngộ.
Lạch cạch.
Chiếc bát sứ va vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch phát ra âm thanh giòn tan. Đâm đến nỗi trái tim Thẩm Ý đều run rẩy, quả nhiên khi cậu ngước mắt lên, thấy sắc mặt Giang Ngộ ở phía đối diện trầm xuống, lông mi dày dài rũ xuống dưới.
"Lại đây."
Thẩm Ý không nhúc nhích.
Giang Ngộ lại mở miệng: "Tôi bảo em lại đây ngồi."
Giọng điệu của hắn không dao động nhiều, nhưng sự tức giận ẩn dấu bên trong gần như muốn bộc phát ra ngoài.
Thật hung dữ.
Thẩm Ý mím môi, đôi mắt cụp xuống, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Giang Ngộ. Hai người dựa rất gần, ngay khi cậu vừa ngồi xuống đã có thể cảm nhận được hơi ấm trên người Giang Ngộ, hoà cùng hương thơm nhẹ nhàng êm đềm của gỗ đàn, tràn ngập trong khoang mũi.
Thiếu niên ngày nào giờ đã có vẻ ngoài của một người đàn ông trưởng thành, Giang Ngộ cao hơn Thẩm Ý rất nhiều, một bàn tay của hắn lười biếng đặt ở trên thành ghế của Thẩm Ý, nhìn qua giống như muốn ôm Thẩm Ý vào trong lòng.
Thẩm Ý biết Giang Ngộ đang nhìn mình, cậu run tay cầm chiếc muỗng lên bắt đầu ăn hoành thánh, tất cả đều tròn trịa có màu trắng, trông rất ngon miệng.
Bầu không khí giữa hai người ngượng ngùng không nói lên lời, trước kia khi Giang Ngộ còn ở nhà họ Thẩm, Thẩm Ý còn có thể nói với hắn mấy câu, nhưng hiện tại, thân phận của bọn họ đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất, hơn nữa còn chưa biết tình tiết trong cốt truyện đã biến hoá thế nào, Thẩm Ý giống như đi trên mặt băng mỏng, căn bản không dám nói nhiều.
Giang Ngộ lẳng lặng nhìn Thẩm Ý, hắn dựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo lên nhau, đôi mắt nóng bỏng điên cuồng ở nơi Thẩm Ý không nhìn thấy nhanh chóng biến mất. Hắn nhớ tới lần đầu tiên mình bị nhốt trong gian phòng tối khi ở Thẩm gia. Khi đó Giang Ngộ vừa mới bước chân vào nhà họ Thẩm, đối với mọi thứ không biết hắn đều rất cẩn thận tỉ mỉ. Nhưng trong một lần ngoài ý muốn, hắn bị người hầu vu oan hãm hại đánh vỡ bình hoa mà Tô Uyển Dung yêu thích nhất, Giang Ngộ cố gắng biện giải cho mình, rồi đột nhiên nhớ tới Thẩm Ý tình cờ đi ngang qua khi người hầu đang dọn dẹp mảnh vỡ, vì vậy hắn muốn Thẩm Ý xác nhận và chỉ ra người đã đánh vỡ chiếc bình đó.
Nhưng Thẩm Ý lại một mực chắc chắn do Giang Ngộ đánh vỡ.
Vốn dĩ Tô Uyển Dung đã nhận định do Giang Ngộ làm, kể từ đó càng thuận lý thành chương quăng hắn vào phòng tối.
Giang Ngộ bị bỏ đói mấy ngày, dạ dày đều quặn đau, cơ thể đã rơi đến cực hạn, bóng tối dày đặc muốn nhấn chìm hắn vào trong, mà lúc này cửa phòng đen kịt không tiếng động được mở ra, hắn thấy ánh sáng theo đó tràn vào trong, chói mắt như vậy nhưng Giang Ngộ vẫn nỗ lực mở căng hai mắt.
Là Thẩm Ý, là tên ngốc đó.
Giây phút đó Giang Ngộ bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, hắn làm sao có thể tin tưởng một kẻ ngốc được chứ.
Hắn nhìn Thẩm Ý đứng ngược sáng, bưng bát hoành thánh nóng hổi từ phía sau ra, hắn đã lâu lắm rồi chưa được ăn cơm, thậm chí Giang Ngộ còn không kịp nếm xem mùi vị như nào, trực tiếp nuốt hoành thành nóng hổi cùng hỗn hợp nước sốt vào trong dạ dày, xua tan cơn đói, dường như mọi ngóc ngách trên cơ thể đều ấm áp hẳn lên.
Mà Thẩm Ý lại ngồm xổm xuống bên cạnh hắn, giống như đang nhìn một con chó.
Thẩm Ý mới ăn được vài miếng đột nhiên có một bàn tay to rộng bóp chặt lấy eo cậu, khiến cậu giật nảy mình.
Giang Ngộ bế Thẩm Ý để cậu ngồi lên trên đùi mình, trong miệng Thẩm Ý vẫn còn hoành thánh chưa nhai xong, hai mắt mờ mịt, lưng dán vào ngực Giang Ngộ.
Tôi, mẹ nó....
Thẩm Ý nuốt khan một cái, trên mông bị đồ vật nóng như lửa đâm vào, cậu cúi người về phía trước, hai tay chống trên bàn cố gắng đứng dậy.
Giang Ngộ lại đuổi theo cậu, dán sát vào lưng Thẩm Ý, há miệng cắn xuống vành tai người trong lòng, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ: "Em ăn của em, còn làm em cứ để tôi."
Hắn vừa nói vừa cầm bát đưa đến trước mặt Thẩm Ý.
Thẩm Ý lớn lên rất trắng, da mặt lại mỏng, nghe được một câu như thế, dùng mắt thường có thể thấy được mặt cậu đang đỏ bừng lên, cậu quay mặt sang nắm lấy tay hắn đẩy ra, cố gắng ngăn cản động tác của Giang Ngộ.
Giang Ngộ giữ lấy mặt cậu, khiến Thẩm Ý không nhúc nhích được, đôi môi hắn phủ xuống hai cánh môi căng mọng kia, chiếc lưỡi dài dễ dàng cạy mở hàm răng, xông vào bên trong. Tiếng nước chậc chậc vang lên, đầu lưỡi của Thẩm Ý bị Giang Ngộ ngậm trong miệng, nước bọt trong suốt chảy xuống.
Giang Ngộ ôm Thẩm Ý xoay người cậu lại, để cậu đối mặt với hắn.
Bờ mông mềm mại ngồi ở trên đùi hắn, hai cánh mông Thẩm Ý căng tròn trắng trẻo, trên người cậu chỉ mặc độc chiếc áo sơmi trắng, đôi chân dài thẳng tắp tách sang hai bên ngồi trên đùi Giang Ngộ, vạt áo dài che lấp mông, áo sơmi rộng rãi che kín thân trên, cúc áo trên cổ không được cài, từ bên cạnh có thể mơ hồ nhìn thấy rõ đầu vú sưng đỏ cùng những vết răng cắn chi chít trên xương quai xanh.
Hai tay Thẩm Ý chống ở trước ngực Giang Ngộ, cậu bị Giang Ngộ kéo theo, cả người như lọt vào trong sương mù, chìm trong sự dịu dàng như nước ấy.
Cả người Thẩm Ý cứng đờ cong eo muốn thoát khỏi, nhưng lại bị Giang Ngộ ghì chặt vào trong ngực mình, ngón tay bên trong cúc huyệt từ một ngón biến thành hai, cơ thể cậu đã học được việc thuận theo, chỗ sâu nhất bên trong huyệt chảy ra mật dịch bôi trơn, khiến cho ngón tay Giang Ngộ đều ướt hết.
Tốc độ ngón tay ra vào rất nhanh, phát ra âm thanh òm ọp, mỗi một lần rút ra lại mang theo dịch nhờn tí tách chảy xuống, làm ướt quần Giang Ngộ, ngón tay thon dài khếch trương miệng huyệt, vách ruột bên trong nóng bỏng mút chặt lấy ngón tay muốn kéo sâu vào trong, như muốn nhiều hơn nữa.
Giang Ngộ rút tay ra, Thẩm Ý theo đó ngã vào trong lồng ngực Giang Ngộ, môi cậu hơi hé mở, nơi riêng tư lại bắt đầu ngứa ngáy, trống rỗng, khoái cảm tê tê dại dại như thuỷ triều ập đến, cậu vô lực nắm lấy quần áo Giang Ngộ, từ trong cổ họng không có cách nào phát ra bất kỳ âm thanh phản kháng nào cả.
"Nhìn xem." Giang Ngộ nắm lấy tay Thẩm Ý đưa đến trước mặt cậu, "Thật nhiều nước."
Hai lỗi tai Thẩm Ý đỏ bừng, cậu nhìn những ngón tay thon dài trắng nõn với khớp xương rõ ràng, dính trên đó là nước dâm của cậu, phảng phất có thể ngửi được mùi vị tanh ngọt.
"Ngoan một chút." Giang Ngộ cắn xé môi dưới của Thẩm Ý, "Kéo khoá quần ra."
Muốn chết.
Thẩm Ý ngơ ngác nhìn Giang Ngộ, người đàn ông này vốn dĩ đã mê người hiện tại giọng nói khàn khàn, mang theo vài phần sốt ruột, đuôi mắt hắn cong lên, nốt ruồi lệ cũng xinh đẹp đến doạ người. Giang Ngộ rất đẹp, mấy năm trưởng thành hắn ở bên ngoài mài giũa đến bóng bẩy, các đường nét trên khuôn mặt càng thêm kinh diễm, tìm không ra khuyết điểm.
Cậu dường như bị bao quanh bởi hương vị toát ra từ trên người đàn ông, thứ ở dưới mông cậu nóng vô cùng. Đôi tay mềm mại vô lực đặt trên dây lưng của Giang Ngộ, hai mắt Thẩm Ý khẽ nheo lại, cậu bắt đầu luân hãm trong tình dục do Giang Ngộ dệt lên.
Động tác của Thẩm Ý thực ngây ngô, đưa tay xuống, chậm rãi kéo mở khoá, ngón tay nhẹ nhàng bao trùm lên côn thịt của Giang Ngộ.
Giang Ngộ rên lên một tiếng, hắn nhướng này, một tay giữ lấy gáy Thẩm Ý, cảm nhận ngón tay lạnh lẽo của Thẩm Ý không ngừng sờ soạng vuốt ve vật nóng của mình.
Cách lớp quần lót, Thẩm Ý chạm vào dương vật, côn thịt nóng bỏng như muốn hun cháy lòng bàn tay cậu.
Cậu mím môi, vành tai đỏ bừng.
Không phải Giang Ngộ là O hả, tại sao nó lại lớn như vậy....
Giang Ngộ cầm tay Thẩm Ý lột quần lót của mình xuống, côn thịt nảy lên một cái lộ ra màu đỏ tím, kích cỡ to lớn, quy đầu vểnh cao.
"Tự mình ngồi lên đi." Giang Ngộ đè nén giọng nói của bản thân, hắn đặt tay Thẩm Ý lên dương vật của chính mình rồi mới thả tay ra.
Thật sự có thể vào được sao?
Thẩm Ý ngơ ngác nhìn côn thịt trước mắt, cậu mới chậm rãi tiến đến một tay chống vào cơ bụng hắn, một tay đỡ nam căn, hai chân hơi nhón nhổm lên để quy đầu kề sát với miệng huyệt đang khép mở, từ từ ngồi xuống.
Nhưng tiểu huyệt của Thẩm Ý lại mềm mại đến mức chỉ mới nhé quy đầu vào đã giống như bị nhé đầy, hai chân cậu co lại, huyệt thịt điên cuồng mút lấy côn thịt vừa mới tiến vào, tê tê dại dại như có luồng điện chạy dọc sống lưng, bắp chân Thẩm Ý đau nhức, cả người co quắp ngã dập xuống, gậy thịt lớn theo đó đâm toàn bộ vào trong.
Căng quá.... cũng quá đầy...
Nhưng sau đó lại cảm thấy sung sướng.
Thẩm Ý há to miệng không tiếng động thở dốc, cậu giống như bị côn thịt đóng đinh lên trên, mông thịt đè nặng xuống hai viên tinh hoàn, chim lớn trong cơ thể bị huyệt thịt hút chặt.
Trong nháy mắt Giang Ngộ nhanh chóng giữ chặt lấy eo Thẩm Ý kịch liệt ra vào. Trên cổ hắn nổi lên ba đường gân xanh như đã nhẫn nhịn tới cực hạn.
"Con mẹ nó, sao lại thiếu chịch như vậy."
Giang Ngộ điên cuồng đâm sâu vào trong cơ thể Thẩm Ý, vách ruột bao chặt hút lấy côn thịt, tinh hoàn vỗ vào hoa huyệt phát ra âm thanh bành bạch, hai cánh môi của hoa huyệt chưa từng phải chịu sự thô bạo như vậy sưng đỏ lên.
Thẩm Ý ngã vào người Giang Ngộ, hậu huyệt phía sau bị thao đến mở rộng, hoá ra cái nơi vốn dĩ nhỏ hẹp hiện tại lại có thể nuốt dương vật có kích cỡ lớn như vậy, hai đùi cậu nhũn ra giống như mì sợi gục xuống bên sườn eo của Giang Ngộ, chim nhỏ bên dưới dựng thẳng chọc vào bụng Giang Ngộ.
Quá nhanh....
Cậu không có cách nào thoát ra được, lỗ cúc nhỏ khít bị thao mở, gắt gao hút chặt lấy côn thịt cỡ lớn của người đàn ông, điên cuồng ra vào như muốn thao cậu thành cái túi, côn thịt đi vào rất sâu, mỗi một lần quy đầu đỉnh vào trong đều tàn nhẫn đâm chọc tới chỗ sâu nhất, khoái cảm bao trùm cả người Thẩm Ý như muốn đánh gục cậu.