Sau Khi Xuyên Thư, Tôi Bị Vai Chính Thụ Cầm Tù

Chương 24: Chứa cả đêm/Vùng biển Giang Đông/ Ngẫu nhiêm gặp Từ Nhạc Hành




Sáng hôm sau, Thẩm Ý tỉnh dậy trước, cậu hơi mở mắt, ý thức chậm rãi quay lại, dưới thân dâng lên cảm giác sưng tấy cùng dính nhớp, cậu rầu rĩ rên rỉ một tiếng, vô thức kẹp chặt hai chân.

Nhưng Giang Ngộ đang ôm cậu phía sau bỗng nhiên phát ra tiếng "Tê", âm thanh vừa thức giấc của người đàn ông mang theo trầm thấp và khàn khàn, mặt mày lười biếng, đáy mắt cất giấu sự nguy hiểm không rõ, hắn ghé đến bên tai Thẩm Ý nói: "Bảo bối kẹp chặt thế."

Đầu óc Thẩm Ý choáng váng, lúc này mới nhận ra Giang Ngộ để dương vật của hắn ở trong huyệt mình cả đêm, hiện tại toàn bộ huyệt khẩu đều tê dại, mà dương vật nửa mềm đang chặn cửa tử cung bên trong vì động tác vừa rồi của cậu, từ từ ngẩng đầu lên.

Thẩm Ý vừa tức giận lại gấp gáp, giãy dụa muốn đứng dậy.

Nhưng thân thể lại không nghe theo ý mình, cậu chỉ mới chống tay nâng nửa người dưới lên, thế mà hoa huyệt lại lưu luyến không rời bám lấy dương vật của Giang Ngộ, trải qua một đêm nghỉ ngơi, côn thịt đã khôi phục sức lực, thân cây mạnh mẽ nẩy lên đập vào thịt huyệt mềm mại, khiến Thẩm Ý eo đang đau nhức, ngã thật mạnh xuống lồng ngực Giang Ngộ.

"Sao vậy?" Giang Ngộ biết rõ còn cố hỏi, hắn thuận thế ôm Thẩm Ý trong lòng: "Lại muốn rồi?"

Hắn vừa nói, vừa đâm dương vật vào lỗ tử cung mềm mại, như là bị mút một ngụm, không đau, nhưng có chút cảm giác miên man chia năm xẻ bảy, tại các góc trên cơ thể châm lửa.

Thẩm Ý nhìn thoáng qua ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, thầm nghĩ.

Bây giờ là ban ngày ban mặt đó, là ban ngày!

Kết quả cuối cùng Giang Ngộ cũng mềm lòng thả cho Thẩm Ý một con ngựa, chỉ là từ nay về sau, hắn càng thêm tận sức dùng tinh dịch của mình tưới hoa huyệt Thẩm Ý, sau khi hai người bàn xong, hắn liền nhét dương vật vào trong huyệt, tuy rằng Thẩm Ý có chống cự, lại tựa như mèo con cào ngứa, Giang Ngộ đối với Thẩm Ý luôn là "da dày thịt béo", những phản kháng đều bị hắn áp xuống bằng phương pháp lấy thịt đè người.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến ngày Giang Ngộ xuất phát đi tới vùng biển Giang Đông, hắn vốn dĩ không định mang Thẩm Ý theo, nhưng thiếu niên lại nhất quyết đòi theo cùng, thậm chí hai người còn nháo một trận.

Dục vọng khống chế của Giang Ngộ với Thẩm Ý quá cao, nên trước khi khởi hành, hắn đeo cho Thẩm Ý chiếc nhẫn có gắn máy định vị, còn làm nhiều thứ không thể nói trên người Thẩm Ý, dùng mấy cách này coi như để đánh dấu vật sở hữu của mình.

Đoàn người Hoắc Viễn Khuynh khởi hành trước một bước, chờ khi Giang Ngộ bọn họ đến, Hoắc Viễn Khuynh trực tiếp sắp xếp cho cấp dưới đón người vào khách sạn nghỉ ngơi.

"Mấy ngày nay tôi bận công việc." Giang Ngộ kêu phục vụ khách sạn đặt vali xuống rồi để người rời đi, hắn quay lại nhìn thiếu niên đang đứng ở ban công, nói: "Không có thời gian cho em."

Từ sau khi bị Giang Ngộ bắt cóc, Thẩm Ý không có cơ hội ra khỏi cửa, cậu dựa trên lan can, cảm nhận làn gió thổi tới, gió lướt qua biển rộng thổi đến mang theo hương vị riêng biệt, khách sạn này nằm gần bên cạnh biển, cậu nhìn về bầu trời phía xa nối liền với mặt biển trên không trung, tâm trạng hiếm khi thấy thích thú.

Sau lưng kề sát một thân thể ấm áp, Thẩm Ý không quay đầu lại, hai cánh tay thon gọn mạnh mẽ ôm lấy cậu, hơi thở người đàn ông phập phồng bên tai.

"Đang nhìn gì vậy?" Giang Ngộ vươn đầu lưỡi liếm vành tai cậu một cái, cảm nhận được người trong lòng theo bản năng rùng mình, khô nóng tích tụ dọc theo đường đi bỗng nhiên đều tiêu tan hết.

Hắn hiếm có lúc ngẫm nghĩ lại, nên để Thẩm Ý ra ngoài đi dạo loanh quanh.

Động tác của Giang Ngộ buông lỏng khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng thân mình đột nhiên cứng đờ, hạ thể nhớp nháp dị thường khiến cậu giật giật hai chân.

Trên người cậu đang mặc váy, là một chiếc váy dài màu lam nhạt, tôn lên vòng eo thon thả tinh tế, từ khi Giang Ngộ nhìn thấy cậu mặc váy, hầu như ngày nào cũng lên mạng hoặc tới các cửa hàng cao cấp mua váy cho Thẩm Ý, dài, ngắn, bó sát hay rộng thùng thình, phong cách kiểu nào cũng có cả.

Ban đầu Thẩm Ý còn chẳng có một bộ đồ nào để mặc, mà bây giờ, những chiếc váy đó không chỉ chiếm tủ quần áo của Giang Ngộ, thậm chí còn dành riêng hai căn phòng trống để đựng váy.

Thẩm Ý không thể hiểu được hành vi này của Giang Ngộ, nhưng mỗi lần cậu mặc váy ra ngoài, hô hấp của Giang Ngộ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được nó dần trở nên dồn dập như nào, người đàn ông dường như có đam mê trên người cậu.

Giang Ngộ chống tay phía sau lưng cậu, nhẹ nhàng cười khẽ, tiếng cười rung động đến mức ngực Thẩm Ý cũng run run, gò má hiện lên rặng mây đỏ đáng ngờ.

"Sao vậy? Không nhịn được nữa à?"

Giọng nói của người đàn ông trước sau như một đầy chắc chắn, nhưng trong đó lại trộn lẫn chút ác ý trêu đùa.

Vừa nãy ở trên máy bay, lúc Thẩm Ý đang ngủ, Giang Ngộ đột nhiên chui vào ổ chăn, giống như một con chó hoang lên cơn động dục nói rằng hắn cương rồi, muốn Thẩm Ý khẩu giao cho hắn, Thẩm Ý không chịu, nhưng cuối cùng vẫn ỡm ờ mà làm bậy trên người Thẩm Ý, hắn bắn thật nhiều tinh dịch vào hoa huyệt của thanh niên, còn bá đạo nhét khăn tay ngăn chặn, căng đến nỗi Thẩm Ý khó chịu, may mà người cậu gầy, không nhìn ra bụng có gì khác thường, đống tinh dịch này cứ thế mà ở trong huyệt của cậu lâu như vậy.

Thẩm Ý có chút ngượng ngùng, cậu dùng cùi chỏ đẩy ngực Giang Ngộ lui ra, xoay người vào trong phòng, nhưng Giang Ngộ cứ như keo con chó dính sau lưng cậu cùng đi vào.

Giang Ngộ bảo Thẩm Ý ngồi lên đùi mình, kể cho cậu nghe về những thu xếp mấy ngày qua.

"Chờ lát nữa Hoắc Viễn Khuynh trở lại, tôi với hắn phải đi đến vùng biển kia một chút, em ngoan ngoãn ở trong khách sạn."

Hắn dừng lại hai giây, rồi nói tiếp.

"Hoặc ra ngoài đi dạo cũng được, tôi sẽ kêu trợ lý đi theo em."

Sau khi hoàn toàn trở mặt với Lục Diên Thanh, Giang Ngộ tìm một trợ lý mới.

Thẩm Ý lắc đầu, cậu choàng tay qua ôm cổ người đàn ông giơ tay còn lại lên.

Trên bàn tay trắng nuột thon dài có đeo một chiếc nhẫn ở ngón giữa, kiểu dáng đơn giản rõ ràng, nhưng vòng quanh lại được nạm kim cương, dưới ánh đèn chiếu xuống, lặng lẽ tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Trong chiếc nhẫn còn được cài máy định vị, cho dù Thẩm Ý đi chỗ nào Giang Ngộ đều biết rõ.

Giang Ngộ vừa mở miệng, chuông cửa đột nhiên vang lên, bên ngoài truyền đến giọng nói của thư ký.

"Chủ tịch Giang, xe đã đến dưới lầu rồi."

Nghe vậy, Thẩm Ý đẩy Giang Ngộ ra, đưa điện thoại cho hắn xem, trên màn hình viết: Anh đi đi, tôi tự mình đi dạo xung quanh, sẽ không đi quá xa.

Thấy vậy, tuy rằng trong lòng Giang Ngộ không muốn, nhưng vẫn buông tay ra, mang theo thư ký rời đi.

Thẩm Ý đứng trước cửa sổ sát đất nhìn chiếc ô tô dần dần chạy xa, một lúc sau cũng ra ngoài.


Nói thật là, tuy Thẩm Ý không phải người có tính cách hoạt bát, nhưng bị nhốt lâu như vậy, cậu vẫn muốn ra ngoài đi dạo. Thẩm Ý hạ quyết tâm ra khỏi cửa, chờ thang máy đến nơi, lại gặp được người quen.

"Cô, cô, cô... anh Giang Ngộ...cái kia, cái kia..."

Từ Nhạc Hành chỉ tay vào Thẩm Ý, nửa ngày cũng chưa nói rõ ra một câu.

Thẩm Ý nhìn chăm chú cậu nhóc đẹp trai tỏa nắng trước mặt, trong mắt hiện lên một tia tiếc nuối.

Tuổi còn trẻ như thế mà bị nói lắp.

"Cô nhìn như vậy là có ý gì!" Từ Nhạc Hành ho khan một tiếng, như để che giấu sự xấu hổ của mình, "Anh Giang Ngộ cũng không giới thiệu, tôi có thể nhớ rõ cô trông như thế nào là không tệ rồi."

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, lỗ tai Từ Nhạc Hành đỏ bừng, ngược lại Thẩm Ý bình tĩnh hơn nhiều, cậu cầm điện thoại gõ chữ muốn giới thiệu bản thân với đứa nhỏ, Từ Nhạc Hành lại như người thân quen, ù ù ở bên tai cậu, nhưng Thẩm Ý không cảm thấy phiền phức.

"Này, tại sao cô lại không nói lời nào?"

Thấy cô gái bên cạnh không rên một tiếng, Từ Nhạc Hành không khỏi có chút xấu hổ, cậu vừa định câm miệng, bỗng nhiên cô gái đưa điện thoại đến trước mặt cậu, nhìn thấy một hàng chữ trên màn hình theo phản xạ liền đọc ra.

[Tôi tên Thẩm Ý, là em họ của Giang Ngộ, tôi bị câm, vậy nên cậu nói đi, tôi sẽ gõ chữ cho cậu xem.]

Đọc xong, không khí có chút ngưng lại, vừa vặn thang máy đã đến lầu một, Thẩm Ý dẫn đầu bước ra ngoài, qua hai giây, phía sau vang lên tiếng tiếng bước chân vội vàng.

Cậu nghiêng mặt lại nhìn Từ Nhạc Hành, chỉ là Từ Nhạc Hành cao hơn cậu không ít, từ góc nhìn của cậu, đường nét quai hàm của thanh niên rất rõ ràng và mạnh mẽ.

"Không phải, tôi xin lỗi." Từ Nhạc Hành sờ sờ sau ót vẻ mặt thành khẩn.

Thẩm Ý lắc đầu, ấn tượng đối với Từ Nhạc Hành tăng lên không ít.

Trong nguyên tác, tác giả miêu tả về Từ Nhạc Hành rất ít, chỉ mới hai lần tiếp xúc với cậu ta xem ra, Từ Nhạc Hành thật sự còn khá trẻ con, cùng Hoắc Viễn Khuynh hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

"Tôi nghe chú tôi nói anh Giang Ngộ cũng tới vùng biển Giang Đông, cho nên tôi đã năn nỉ chú ấy cho tôi đi cùng đến đây, vừa rồi tôi và chú ấy ở trên thuyền bên kia, nghe được anh Giang Ngộ tới rồi nên tôi mới về khách sạn, nhưng lại không thấy người đâu." Từ Nhạc Hành giải thích xong, lại hỏi: "Chị Thẩm Ý, người đâu rồi? Chị muốn đi đâu sao?"

Nghe được cách xưng hô của Từ Nhạc Hành với mình, Thẩm Ý suýt nữa thì té ngã, khoé miệng cậu giật giật, trả lời.

[Giang Ngộ đến chỗ chú của cậu rồi. Tôi ở khách sạn một mình không có gì chơi, muốn ra ngoài đi dạo một chút.]

"Vừa đúng lúc!" Từ Nhạc Hành không hề phát hiện ra sự khác thường của Thẩm Ý, "Dù sao ở bên kia với chú cũng không có gì vui, chị Thẩm Ý, để em đưa chị đi chơi nhé."

Thẩm Ý gật đầu, đi theo Từ Nhạc Hành ra ngoài khách sạn.

Bên kia, Giang Ngộ đứng trên boong tàu, chỉ trong ba phút, đã móc điện thoại ra xem đến lần thứ tám.

Hoắc Viễn Khuynh đứng ở bên cạnh, trên mặt không nhịn được ý cười, "Giang tổng là đang đợi người nhắn tin sao?"

Giang Ngộ liếc mắt nhìn hắn, ngắn gọn "Ừm" một tiếng, "Xin lỗi, anh tiếp tục đi, vừa nói đến đâu rồi?"

Hoắc Viễn Khuynh mím môi, hôm nay gã mặc bộ đồ nghỉ mát màu xám đơn giản, tuy không chỉnh tề như trước, lại mang đến cảm giác lười biếng.

"Nói đến thợ lặn của chúng tôi."

Việc thu thập ngọc trai trong tự nhiên đòi hỏi các thợ lặn phải bơi sâu xuống biển nhặt từng con trai một, đây là một dự án lớn với công việc khó khăn, họ có tổng cộng tám con tàu, mỗi tàu có khoảng 20 thợ lặn, các đội tàu này không phải tất cả đều thuộc về công ty Hoắc Viễn Khuynh, hai con tàu lớn nhất trong đó là của bạn gac.