Lâm Thần đang nằm mơ, cảnh tượng trong mơ là những gì nàng đã mơ thấy lần trước, nhưng lần này, khuôn mặt mờ mịt kia đã trở nên rõ ràng.
Alpha mà nàng đã cưới trong giấc mơ lần trước hóa ra lại là Mục Mộ!!
Lâm Thần thử di chuyển một chút, liền phát hiện ra nàng không thể kiểm soát cơ thể này.
"Đáng lẽ chị nên đến sớm hơn một chút." Alpha hối hận nói.
Mục Mộ gắt gao nắm chặt tay mình, một người không quen thuộc lại đang gần gũi quá mức làm cho nàng cảm thấy có chút không thoải mái. Cũng may "Lâm Thần" thực mau liền rút tay lại.
"Em nghĩ bây giờ mọi thứ đã ổn rồi." Giọng điệu có chút quen thuộc.
Lâm Thần hiểu rõ bản thân mình nhất, nàng cảm nhận được "bản thân" này và Mục Mộ rất quen thuộc, nhưng cũng không đến mức thích, có lẽ chỉ là bạn thân.
Cái này hình như không phải là một giấc mộng đơn giản, Lâm Thần nghĩ.
Cảm giác quen thuộc không tên mà nàng cảm nhận với Mục Mộ có lẽ sẽ có lời giải trong giấc mơ.
Mục Mộ không ngạc nhiên khi Lâm Thần rút tay lại, thực tự nhiên mà thu tay về.
"Vân Khởi đâu rồi?" "Lâm Thần" hỏi.
"Không giết cô ấy, chỉ đưa cô ấy cùng Cẩn Mạt đến một thành phố xa xôi, ở đó sẽ có người của chúng ta giám sát." Mục Mộ nói, "Cả đời còn lại chỉ có thể sống như một người bình thường, đối với cô ấy vậy cũng là một sự tra tấn."
Sau khi biết Vân Khởi đã hành hạ Lâm Thần như thế nào, ban đầu Mục Mộ không muốn giữ mạng cho cô ta, nhưng Lâm Thần nói nàng đã từng giết Vân Khởi một lần rồi. Nếu Vân Khởi vẫn sống sót thì xem như là nể mặt mẹ của Vân Khởi, để cô ấy tự lực cánh sinh ở nơi xa xôi.
Sợ có một số người còn sót lại trong đế quốc muốn phục quốc, cho nên họ vẫn sẽ luôn cử người theo dõi Vân Khởi cùng Cẩn Mạt.
"Ừm." "Lâm Thần" giọng điệu có phần bình thản, nhưng Lâm Thần bên trong thì không bình thản chút nào.
Cẩn Mạt? Alpha nhà mình khi nào lại có liên quan đến người này?
Sau đó chính là một khoảng trầm mặc, Mục Mộ hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra, Lâm Thần nhận ra đối phương dường như muốn ở lại. Thời gian trong giấc mơ này có lẽ là sau giấc mơ lần trước, có nghĩa là họ đã kết hôn rồi.
"Cô ấy" giống như không nhận ra ý tứ của Alpha, hoặc là cố tình giả vờ không hiểu, cứ nhìn Mục Mộ như đang thắc mắc tại sao cô ấy vẫn chưa rời đi.
Cuối cùng, Mục Mộ đầu hàng, sau khi từ biệt "Lâm Thần" thì rời đi.
Sau khi Mục Mộ rời đi, Dễ Phi vào.
"Em vẫn chưa nghĩ thông sao?"
"Bây giờ em không muốn nghĩ đến những chuyện này." Khi đối diện với bạn thân, "Lâm Thần" bộc lộ nhiều cảm xúc hơn, có một sự mệt mỏi hiện rõ.
"Được rồi, em có nhớ ngày hôm đó em đã làm gì không?" Dễ Phi cẩn thận hỏi.
Một câu hỏi trổng không, Lâm Thần không biết cô ta đang nói về chuyện gì. Nàng đoán là cô ta đang nói về giấc mơ trước đó, lúc nàng nắm lấy tay cô ta rồi dò hỏi lý do tại sao.
"Em thực sự không nhớ." "Lâm Thần" cũng rất thắc mắc về chuyện này, "nàng" thực sự không nhớ, nhưng Dễ Phi dường như lại rất quan tâm, cứ hỏi mãi về lý do tại sao "nàng" lại hỏi những câu đó vào ngày hôm ấy.
"Cũng không có gì." Dễ Phi cũng không hỏi thêm nữa, "Cẩn Mạt lại lén lút qua lại với một người khác sau lưng Vân Khởi, cô ta không muốn đến nơi xa xôi nghèo khổ."
Dễ Phi bắt đầu nói về những tin đồn mà cô ấy nghe được, khi Lâm Thần quyết định tha cho Vân Khởi một mạng, cô đã không đồng tình nhưng sau một thời gian suy nghĩ, cô lại đồng ý rồi.
Để cho người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa đến nơi xa xôi tự lực cánh sinh, chẳng phải đau khổ hơn là trực tiếp giết chết cô ta sao?
"Nghĩ đến là buồn cười, Vân Khởi bản thân đã khó bảo toàn mà còn muốn giúp Cẩn Mạt cầu xin, kết quả người ta được sống sót nhưng lại không muốn cùng cô ta đến nơi khỉ ho cò gáy, đúng là kẻ ác cũng có kẻ ác trị." Dễ Phi đương nhiên biết những lời này có thể sẽ làm bạn thân mình đau lòng, nhưng cô ấy hy vọng bằng cách này sẽ giúp bạn thân hoàn toàn buông bỏ tình cảm với tên cặn bã đó.
"Em đã nói rồi, em tha cho chị ấy một mạng chỉ vì nể mặt mẹ của chị ấy." Mục đích của Dễ Phi rõ ràng như vậy, "Lâm Thần" cũng nhận ra.
"Chị biết, chị chỉ muốn làm em vui lên một chút thôi. Chờ xem, Cẩn Mạt sẽ không an phận đâu, sau khi đưa họ đến nơi đó, chắc chắn Cẩn Mạt sẽ tìm người khác, đến lúc đó cô ta và Vân Khởi sẽ hành hạ lẫn nhau, nghĩ đến liền cảm thấy thú vị."
Nói đến đây, Dễ Phi cười khúc khích, một ngôi sao nổi tiếng với vẻ ngoài xinh đẹp như cô ta, làm sao có thể chấp nhận ở bên một Alpha mất hết quyền lực, thậm chí còn không chắc có thể tự nuôi sống chính mình?
Huống chi ban đầu cô ta ở bên Vân Khởi cũng chỉ vì cái danh "Công tước phu nhân".
Nghĩ đến cũng buồn cười, Vân Khởi lại thích một Omega như vậy, cũng coi như ông trời có mắt.
Cô sẽ luôn để mắt đến bọn họ.
Lâm Thần nghe thấy vậy, có chút xao động trong lòng, dường như "Vân Khởi" này thích Cẩn Mạt.
Trong khoảng thời gian Alpha không bình thường kia, nếu phải hỏi Alpha đối xử đặc biệt với hai Omega nào nhất, thì đó chính là nàng và Cẩn Mạt. Nhưng khác biệt là, đối với Cẩn Mạt là nuông chiều, còn với nàng là ghét cay ghét đắng.
Alpha nhiều lần vì Cẩn Mạt mà phá lệ, thời gian ở bên Cẩn Mạt cũng là lâu nhất. Vì thế mà ở bên ngoài có rất nhiều tin đồn, nói đại công định cưới Cẩn Mạt đại minh tinh về nhà.
Hơn nữa, một số hành động của Alpha cũng làm cho Lâm Thần cảm thấy chị ấy thực sự đã yêu Cẩn Mạt mà không nhận ra, đây cũng là lý do làm cho nàng muốn từ bỏ. Lúc ấy nàng cảm thấy người mà nàng quen từ nhỏ đã thực sự không còn trên đời nữa.
May mắn thay, sau khi Vân Khởi trở lại bình thường, chị ấy cũng không còn liên quan đến người đó nữa, cũng không có liên quan gì đến các Omega khác, trở về như lúc nhỏ, thích quấn quít bên cạnh mình.
"Đứa con chưa chào đời của em nếu nhìn thấy tình cảnh của hai kẻ đầu sỏ này, nhất định sẽ bật cười." Dễ Phi lại thêm dầu vào lửa.
"!!!" Lâm Thần bên trong nghe thấy vậy, có chút chú ý, đứa con chưa chào đời?
Không phá thì không xây được, mặc dù Lâm Thần đã nói không còn tình cảm nữa, nhưng cô vẫn không yên tâm, chỉ khi giúp bạn thân nhổ tận gốc mũi tên độc mang tên "Vân Khởi" thì bạn thân mới có thể tái sinh.
Dễ Phi cảm thấy bạn thân vẫn chưa chấp nhận Mục Mộ cũng là do mũi tên độc này.
"Em không muốn nhắc đến chuyện này nữa." "Lâm Thần" có chút thô bạo cắt ngang, chuyện đứa con vẫn là lĩnh vực không thể đụng vào đối với "nàng", chỉ cần nghĩ đến một chút liền đau đớn đến thấu tim.
"Được rồi, được rồi, chúng ta không nói đến những chuyện không vui nữa."
Giấc mơ này.....
Cũng như lần trước, lúc mơ được nửa chừng thì Lâm Thần tỉnh dậy.
Trong giấc mơ lần này, nàng chú ý đến ba điểm, một là Mục Mộ, tại sao nàng lại cùng Mục Mộ ở bên nhau; hai là Cẩn Mạt, mối quan hệ giữa cô ta và Vân Khởi; còn một điểm nữa, là đứa con của nàng.
Đứa con chưa chào đời, làm nàng nghĩ đến đứa con trong bụng mình.
Alpha nằm bên cạnh vẫn đang ngủ say, khuôn mặt không còn những nếp nhăn dữ dằn như ở thời kỳ "không bình thường", lúc này lại trông dịu dàng vô cùng.
Alpha có tỉnh dậy vào một ngày nào đó rồi trở lại trạng thái "không bình thường" không? Có làm hại con của hai người vì Cẩn Mạc không?
Mọi thứ trong giấc mơ quá mức chân thật, hơn nữa những gì nàng làm trong giấc mơ lần trước lại ảnh hưởng đến giấc mơ lần này, chuyện này làm cho cảm thấy bất an.
Lâm Thần nhích người về phía Alpha, áp mặt vào cổ Alpha, nhẹ nhàng dụi dụi.
Cảm giác ngứa ngáy từ tóc ma sát vào da đánh thức Vân Khởi, cô cố mở mắt ra nhưng đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Omega hình như đã gặp ác mộng cho nên mới tỉnh lại giữa đêm, cuộn tròn người lại rồi dán sát vào cô, thoạt nhìn đáng thương vô cùng, làm cho người ta đau lòng. Theo bản năng, Vân Khởi biết lúc này mình nên dỗ dành Omega.
Alpha trong trạng thái mơ màng theo bản năng ôm lấy bạn đời, tỏa ra tin tức tố của mình để an ủi Omega.
"Chị có thích Cẩn Mạc không?" Omega hỏi nhỏ, giọng điệu đầy ủy khuất.
Đại não còn đang mê ngủ làm cho Vân Khởi cũng không nhớ nổi Cẩn Mạc là ai, nhưng cô biết người cô yêu, người duy nhất mà cô yêu, chỉ có Lâm Thần. Khi từ "thích" này được ghép với một cái tên khác không phải Lâm Thần, đó chắc chắn là sai.
Vì vậy, Alpha lắc lắc đầu với bạn đời của mình.
"Vậy chị thích ai?"
"Thỏ con." Trong lòng Vân Khởi, Lâm Thần luôn là bé thỏ con của cô, nho nhỏ, mềm mại, ngoan ngoãn.
Cơn buồn ngủ kéo đến nặng nề, Alpha lại nhắm mắt, nhưng nhanh chóng bị Omega chưa hài lòng với câu trả lời đánh thức lại.
"Thỏ con là ai?" Danh xưng này có thể dùng cho bất cứ ai, mặc dù nàng biết khả năng cao đó là nói nàng, vì từ nhỏ Alpha đã thích gọi nàng như thế, nhưng nàng vẫn muốn nghe một câu trả lời rõ ràng.
"Lâm Thần." Trong cơn buồn ngủ bị quấy rầy, khi Vân Khởi lại lần nữa bị đánh thức, cô có chút khó chịu, nhưng khi nhận ra người đã đánh thức cô là Lâm Thần, sự khó chịu đó liền tan biến.
Nghe được câu trả lời hài lòng, Omega hôn vợ một cái xem như phần thưởng.
"Chị sẽ bảo vệ con của chúng ta chứ?" Khi thấy Vân Khởi một lần nữa rơi vào giấc ngủ, Omega liền dụi dụi vào cổ Alpha, nàng biết cổ của Alpha rất nhạy cảm, quả nhiên, Vân Khởi lại bị đánh thức.
Lâm Thần một chút cũng không tin người đang ôm nàng sẽ làm hại con của họ, nhưng giấc mơ đó thực sự quá chân thực.
"Sẽ." Tại sao cô lại làm hại con của cô và người cô yêu? Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng những nhận thức cơ bản này cô vẫn nắm rõ.
Đó là điều cô luôn mong đợi, làm sao cô có thể làm hại nó chứ?
Vân Khởi ôm chặt em thỏ con trong lòng, nhưng cũng không dám dùng sức quá mạnh, sợ đè ép đến em bé của em thỏ con trong bụng.
"Em cũng sẽ luôn yêu chị." Omega nói một câu không thể hiểu nổi rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Vân Khởi không tìm ra được mối liên kết giữa câu nói này với những câu nói trước đó.
Không bị Lâm Thần quấy rầy nữa, cô thực mau liền rơi vào giấc ngủ.
Trong khoảng thời gian này, dường như bá phụ muốn xem tiềm năng của Vân Khởi lớn đến đâu, khi cô vừa thích nghi với một nhiệm vụ, rất nhanh sau đó lại thêm một nhiệm vụ khác, làm cho cô lúc về đến nhà thì luôn trong tình trạng mệt mỏi.
Alpha đã hứa, hứa rằng chỉ yêu mình nàng, hứa rằng sẽ không làm hại con của chúng mình, sẽ luôn bảo vệ con. Vì vậy nàng cũng hứa với Alpha, nàng sẽ không giống trong giấc mơ, không kết hôn với Mục Mộ hoặc là bất kỳ Alpha nào khác.
Những điều đã hứa thì phải thực hiện, nếu sau này Alpha thay đổi ý định, nàng sẽ nhắc lại cuộc trò chuyện này với Alpha, để Alpha "ngoan ngoãn" thực hiện lời hứa của mình.
Dù Alpha không ra khỏi cửa, dù không có tài sản của Vân gia, nàng vẫn có thể thực tốt nuôi sống nàng cùng Alpha, còn có con của hai người.
Nghĩ đến chuyện Vân Khởi sẽ mãi ở trong ngôi nhà nhỏ của họ, không nhìn những Omega khác bằng đôi mắt không nghe lời, không làm những điều khiến nàng tức giận, Lâm Thần liền cảm thấy thực thoã mãn.
Chỉ là đến lúc đó Alpha có lẽ sẽ không vui lắm, Lâm Thần vẫn thích nụ cười của Alpha khi tự nguyện ôm mình hơn, cho nên nàng đã đè ép những tưởng tượng tốt đẹp đó xuống, nhắm mắt lại cùng Alpha ngủ thiếp đi.