Cuộc sống sau khi cưới của Vân Niệm Niệm rất như ý, có thể là do mới chỉ qua ba năm, thời kì mới mẻ chưa hết, cũng không có nhàm chán.
Chi Lan rốt cục cũng chiếm được một tiên quy biết bay, có thể bay đi khắp nơi.
Hôm nay đi nhân gian một chuyến, mưa thuận gió hoà. Trở về đi ngang qua chỗ ở của thiên hậu, tiên quy chậm rãi duỗi cổ ra nhìn hắn một cái, giống nư hỏi hắn: "Hôm nay có vào không?"
Chi Lan cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên phải vào."
Thiên đế còn đang ở Như Cung đàm đạo, số lần cái người này không dính lấy thiên hậu cũng không thường thấy.
Tiên quy chậm rãi đem hắn đặt trước cổng nơi ở của Thiên hậu, rụt đầu.
Chi Lan ngẩng đầu nhìn bảng hiệu kim sắc kia, cười nói: "Mỗi lần nhìn thấy tấm bảng này, ta liền muốn cười."
Đại viện Lâu gia từ đầu đến cuối đều chưa được đặt tên, Huyền Lâu còn băn khoăn, về sau dựa theo lúc song tu nhìn thấy xã hội hiện đại, liền xây cho Niệm Niệm một cung điện thời thượng, treo bảng hiệu, cũng không đặt cái tên "Từ Thiện viện" đùa cợt như Vân Niệm Niệm, mà đặt là: Đại Từ Đại Bi Vân Niệm Niệm cư.
Huyền Lâu dựa vào cái này vui vẻ hồi lâu.
Chi Lan đi vào Đại Từ Đại Bi cư, thấy Vân Niệm Niệm đang chậm rãi xoay quanh.
"Đến rất đúng lúc!" Nhìn thấy Chi Lan, nàng ném đến một cây bút, "Giúp ta vẽ mấy bộ y phục!"
Thiên hậu luôn buôn bán mấy thứ đồ kỳ kỳ quái quái của hiện đại, nhưng tiến độ lại chậm chạp, mấy năm trôi qua, cũng mới làm ra được một chiếc áo.
"Áo khoác đấy, ngươi có biết không?" Quả nhiên, miệng thiên hậu lại tung ra những cái tên kỳ cục.
"Lấy gió làm áo?" Chi Lan hỏi.
Thiên hậu ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha!"
Chi Lan: "Nếu thật sự lấy gió làm áo, ta cũng vẽ không ra. . ."
Thiên hậu trở mặt: "Cho nên ngươi cảm thấy áo khoác có thể dùng gió để làm sao? ! Xem cái mạch não kín này của ngươi này!"
"Vậy phải xem là ai mặc." Vân Niệm Niệm đẩy tới một cái "Huyền Lâu", "Dùng kích thước này của hắn này, ngươi chiếu theo làm ra một cái đi."
Chi Lan hoảng sợ: "Ca không phải đang ở Như Cung giảng đạo sao? !"
"A, đây là người giấy hắn lưu lại cho ta thử y phục." Vân Niệm Niệm nói, "Chính hắn cũng thực lười nhác, không nguyện ý thử, cái này gọi là người mẫu."
Chi Lan sợ đến tay cũng đều run.
Vân Niệm Niệm: "Làm đi làm đi, chỉ cần ngón tay nhấc một cái, là có thể đem tranh biến thành quần áo rồi, làm một cái đi!"
Nghe vậy, ngón tay Chi Lan còn run lợi hại hơn, vẻ mặt đau khổ nói: "Cái tiên thuật kia gọi điểm mặt thật, là thuật pháp phức tạp, cần phải có chú ngữ dài dòng, niệm sai một chữ, hoặc là có chút thất thần, liền không thể thành thuật. . ."
Nàng nói tới đây, nhìn đến thần sắc Chi Lan một lời khó nói hết, hiểu rồi.
"A, ta đã quên Huyền Lâu là thiên đế." Nàng nói.
Chi Lan cười khổ: "Ngài cuối cùng cũng đã biết, chúng ta là tiểu tiên bình thường, không làm được cái gọi là tùy tiện ngoắc ngón tay kia."
Người mẫu giấy "Huyền Lâu" trước mắt đột nhiên biến bẹp, bồng bềnh thấm thoát bay đến cổng, một bàn tay duỗi ra, nhẹ nhàng nắm lấy nó.
"Ta trở về." Thiên đế chậm rãi mở miệng, quét thấy Chi Lan, khóe miệng có chút cong lên.
Vân Niệm Niệm lại nói một câu: "Trở về thật đúng lúc!"
"Ta để Chi Lan vẽ kiểu dáng xuống, chàng động động tay a!" Vân Niệm Niệm giơ lên tập tranh, chỉ vào một đoàn đen phía trên, nháy mắt.
Huyền Lâu lần này ngay cả ngón tay đều chẳng muốn nâng, chỉ ngắm món đồ kia, liếc mắt một cái, áo tím trên người đổi lại đổi thành "Áo khoác màu đen" buồn cười.
Chi Lan vội vàng cáo từ, sợ trễ một bước nữa, bản thân không nín cười được, bị thiên đế phạt làm hạ nhân đi xuống nhân giới kiếm tiền.
Hắn dùng tiên quy bằng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi Đại Từ Đại Bi cư.
Huyền Lâu hỏi Niệm Niệm: "Như thế nào?"
Vân Niệm Niệm ôm trán, mệt mỏi: "Thật xin lỗi, sụp đổ mất rồi. Là vải dệt không đúng, không phải là tơ lụa, cũng không phải tơ tằm ở nơi này, . . .Ta nhớ ra rồi, áo khoác lông dê, là lông dê!"
Huyền Lâu cười nàng: "Càng ngày càng kì quái."
"Ta cũng không phải là chuyên gia thiết kế thời trang đâu!" Vân Niệm Niệm nắm chặt tóc, "Thật muốn làm cho chàng thật nhiều y phục mới lạ! Có trời mới biết ta thích nhất kiểu áo khoác phối hợp với kính râm!"
Huyền Lâu nói: "Cũng không phải là việc khó, đêm nay lúc song tu, ta cẩn thận tìm xem."
Vân Niệm Niệm: ". . ."
Nàng xoay người chạy.
Huyền Lâu còn cười, tiếng cười bay tới: "Cái vở kịch một đêm bảy lần hôm đó nàng viết xong rồi sao?"
Vân Niệm Niệm thỉnh thoảng sẽ đến chỗ Ti Mệnh hỗ trợ, có lần, Ti Mệnh nói, hắn cảm ứng được thiên đạo muốn để một vị anh hùng danh tướng xuất thế bên trong ma yêu phàm giới, tên kia chính là người nửa yêu, có thân thể sắt thép, thiết huyết hào hùng, có được chín vị phu nhân chính quy, sinh dục ra hai mươi ba nhi nữ, có ảnh hưởng to lớn đến thời cục.
Vân Niệm Niệm mở miệng lại nói ra một câu: "A, một đêm làm bảy lần a."
Nhãn tình của Ti Mệnh sáng lên, kích động nói: "Thuyết pháp này, diệu a! Diệu a! ! Tướng quân sa trường trảm tướng là thần tốc, chuyện phòng the trong đêm cũng là thần tốc, đáng thương đáng tiếc, nhân vật đầy đặn!"
Lần này Huyền Lâu nhắc đến, Vân Niệm Niệm mới biết cái đồ ác ôn Ti Mệnh này lại đem câu nói một đêm làm bảy lần truyền ra!
Vân Niệm Niệm nhắm mắt chạy vội, đâm vào trong ngực Huyền Lâu.
Hắn nói: "Hôm nay cho hỏi một đêm bảy lần có nhiều hay không."
Vân Niệm Niệm: "Vâng vâng vâng, chỉ có các người một lần bảy đêm mới có thể đem chuyện một đêm bảy lần cảm thấy mới mẻ!"
Vân Niệm Niệm nói bảy đêm một lần, không phải cách bảy ngày mới một lần, mà là một lần kéo dài bảy đêm, dù sao theo Huyền Lâu nói, linh tu mỹ diệu chỉ trong một cái chớp mắt, tỉnh táo lại thời gian đã qua hồi lâu, nếu dò sâu thêm chút nữa, lúc tỉnh thần, bảy năm cũng có thể.
"Nàng không phải muốn làm y phục sao?" Hắn lấy lý do, "Tới đi, lần này ta sẽ giúp nàng để ý."
Vân Niệm Niệm nghĩ nghĩ, nói ra cái yêu cầu: "Ta nghĩ trước thân tu đi, nếu Linh tu, không cho phép cùng ta giảng tâm pháp, ta muốn thỏa mãn thuần túy, không phải giảng bài!"
Huyền Lâu lôi kéo nàng, gật đầu nói: "Ta sẽ tận lực."
Huyền Lâu luôn theo thói quen ở trong lúc song tu mà giảng tâm pháp cho nàng, làm nàng học được cách thải bổ, đem tu vi tu luyaanj, đáng tiếc loại hành vi cam chịu làm lô đỉnh của thiên hậu này, Vân Niệm Niệm cũng không cảm thấy quá hứng thú, so với việc "bảy đêm một lần", nàng càng muốn thử một chút "một đêm bảy lần".
Mà thôi, chuyện song tu, từ từ phù hợp đi, dù sao bọn họ còn có thời gian rất dài.
Cứ như vậy, sau bảy tám lần song tu, rốt cục áo khoác cuối cùng cũng được làm xong, sau đó, Vân Niệm Niệm lại muốn làm âu phục cùng kính râm, mà Huyền Lâu cũng vui vẻ thông qua song tu đi thăm thú hiện đại.
Cứ như thế sau một năm, Vân Niệm Niệm cuối cùng cũng đem trang phục hiện đại tích lũy đủ cho Huyền Lâu.
Tin tức tốt là, Huyền Lâu cũng dùng thiên lí nhãn tìm kiếm được thế giới mà nàng sinh sống.
Tin tức xấu là, không có thân thể để dùng, chỉ có thể dùng bản hồn hóa thân, còn có thời hạn, chỉ có thể dừng lại hai giờ đồng hồ.
"Thiên đạo của nàng cùng chúng ta khác biệt." Huyền Lâu nói, "Ta cần phải phục tùng quy tắc, trong vòng hai giờ, ta không thể sử dụng tiên thuật."
Mặc dù như thế, hai vợ chồng vẫn khởi trận hạ phàm.
Vân Niệm Niệm vốn lo lắng phong thái Huyền Lâu quá nổ mắt, sẽ bị người vây xem chỉ trỏ linh tinh, kết quả mọi người chỉ quay đầu nhìn một chút rồi thôi, làm như không có gì lạ tiếp tục đi đường của mình.
Vân Niệm Niệm: "Ân?"
Trang phục của bọn họ cũng không phải bình thường, mọi người không nên có phản ứng này a!
Vân Niệm Niệm nghi hoặc: "Chẳng lẽ là hắn kkhông đủ đẹp trai sao?"
Cho dù là không đủ đẹp trai, đàn ông để tóc dài như vậy, ở trong xã hội hiện đại cũng sẽ bị người nhìn chăm chú mới đúng.
Đang lúc Vân Niệm Niệm nghi hoặc, Huyền Lâu giơ tay lên, chỉ vào đôi tình lữ phía trước so với bọn họ càng khoa trương hơn hỏi: "Bọn họ đang làm cái gì?"
Vân Niệm Niệm nhìn lên, hắc, hiểu được.
Con đường này là phố đi bộ, nhóm trai xinh gái đẹp đều tập trung ở chỗ này, tuần này có lẽ đang thịnh hành cổ trang, người đi đường đều hóa thành tạo hình cổ trang hiện đại, Huyền Lâu mặc loại áo khoác bá tổng này, đầu tuần trước người ta đãchơi qua, lỗi thời.
Vân Niệm Niệm: "Đi đâu chơi."
Huyền Lâu nhịn xuống hiếu kì, lúc đi ngang qua, len lén liếc liếc mắt một cái, sau đó ngạc nhiên nói với Vân Niệm Niệm: "Bọn hắn có thể đem chân kéo ra thật dài! Làm sao làm được vậy!"
"Chàng không hiểu, đây là tà thuật lưu hành ở nơi này của chúng ta!" Đáy lòng Vân Niệm Niệm thản nhiên dâng lên một cỗ cảm giác tự hào nồng đậm, cũng không biết bản thân tự hào cái gì, "Thứ chàng không biết còn rất nhiều!"
*Chang: tui nghĩ là giày cao gót á :v :v :v
Vân Niệm Niệm kéo người bên cạnh qua, hỏi: "Hỏi một chút, lớp huấn luyện nhi đồng hí kịch đi như thế nào?"
"Hí kịch xã sao? Đi thẳng đường này, nhìn bên trái là tới, hôm nay nơi đó hẳn là có hoạt động, tổ chức kỷ niệm tròn bảy năm hoạt động, còn có tự phục vụ miễn phí."
"Hôm nay là ngày hai mươi chín tháng mười sao? !" Vân Niệm Niệm kích động nói, "Đến sớm không bằng đến đúng lúc, đã muốn bảy năm rồi a. . ."
---
"Chị Lâm, có đứa bé còn chưa trang điểm, chị đi nhìn một chút đi!"
"Đến đây!" Tiểu Lâm chân không chạm đất, đầu óc choáng váng nhấc túi lên liền hướng phòng trang điểm xông vào, lúc đi ngang qua khu ăn cơm, thoáng nhìn soái ca áo khoác tối sầm, chỉ liếc qua một cái, không thấy rõ mặt, nhưng cũng đủ kinh tâm động phách, kinh hãi nàng rút ra 0. 1 giây tinh lực quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Soái ca bưng một ly Côca, tựa như quý công tử cổ đại đang thưởng thức trà, nói: "Không có hương vị gì cả, chúng ta ở trong này không nếm được hương vị đồ ăn, thiên đạo khác biệt, cũng có quy tắc khác biệt. . ."
Cô gái mặc áo khóa tình nhân bên cạnh soái ca nói: "A! Tức giận! Còn đang muốn chờ phản ứng của chàng sau khi uống xong, tại sao lại đối xử với chúng ta như vậy!"
Tiểu Lâm kinh ngạc sửng sốt một lát, nghe được người gọi cô ấy, liền chạy một mạch về phòng trang điểm, lúc này mới phát hiện, cầm nhầm túi.
Lúc trở về đại sảnh lấy đồ, thấy bên cạnh đồ trang điểm có hai người, chính là đôi tình nhân vừa rồi.
"Đây là phấn lót, đoán xem dùng để làm gì?"
"Tô son điểm phấn."
"Thật xin lỗi, cái kia là của ta hóa. . ." Tiểu Lâm nói được phân nửa, khoảnh khắc cô gái kia quay đầu, cô thốt ra, "Niệm. . ."
Không được, không phải Niệm Niệm.
Mặc dù trong nháy mắt, cô cảm giác thấy được Vân Niệm Niệm, nhưng nhìn kỹ, đây là một người xa lạ, ngũ quan cũng không giống, khí chất cũng không đồng nhất.
"Cho cô." Cô gái mặc khoác đem túi đồ trang điểm đưa cho cô, hỏi, "Người sáng lập trung tâm dạy hí kịch của các cô hôm nay đều có mặt cả sao?"
Tiểu Lâm đầu tiên là gật đầu, nhanh chóng giới thiệu xong chương trình học của trung tâm, sau đó lại nói: "Còn thiếu một người, hôm nay sẽ không tới."
Cô đang nói tới Vân Niệm Niệm.
Người kia cười nói: "Vậy cũng không nhất định."
Tiểu Lâm qua loa nhẹ gật đầu, ôm bọc trang điểm đi về cứu viện, trong đầu lại lặp đi lặp lại lời nói của cô gái kia.
"Sẽ không tới." Tiểu Lâm có chút sầu não, cắn răng nghiến lợi biểu đạt nỗi nhớ đối với Vân Niệm Niệm, "Mẹ nó, bà đây đem sự nghiệp làm tốt như vậy, cậu có thể nhìn một chút hay không a? !"
Tiếng chuông reo.
Người xem đều yên lặng lại, sân khấu kịch bắt đầu.
Trước khi bọn nhỏ diễn, hạm trưởng ở phía sau đài nghỉ ngơi, uống một cốc nước lớn, cô thần thần bí bí nói: "Vừa mới mình nhìn xuống dưới đài, mẹ nó, làm mình sợ muốn chết, kém chút nữa nghĩ đến đã nhìn thấy Niệm Niệm!"
Tiểu Lâm khẽ giật mình.
Một người khác cũng nói: "A! ! Mình cũng vậy! Lúc mình nhìn thấy soái ca, đột nhiên trông thấy cô gái bên cạnh anh ấy, còn đang định ghen tị một chút, kết quả làm mình sợ muốn chết! Xém chút kêu lên thành tiếng! Có thể là mình quá nhớ cậu ấy rồi, rõ ràng không hề giống."
Tiểu Lâm sợ hãi giơ tay lên: "Cái kia. . . Các đồng chí, có phải là cô gái mặc vào áo khoác màu đen không?"
"Đúng là cô ấy!"
"Ngọa tào! Cậu cũng nhìn thấy!"
Tiểu Lâm nói: "Mình vừa mới nghĩ tới, có thể thật là Niệm Niệm hay không . . ."
"Niệm Niệm xuyên việt rồi, mang theo công tử ca ca lừa đến tay, tới đây thị sát công việc thuận tiện khoe khoang bạn trai một chút? !"
Tiểu Lâm: ". . . Không phải, trí tưởng tượng của cậu có phải quá lớn rồi hay không?"
Trong điểm của Hạm trưởng lại là: "Cái gì? Không rên một tiếng xuyên không, sau đó còn mang bạn trai về khoe? Cái gì cũng không nói, khốn kiếp!"
Tiểu Lâm: "Ha ha ha ha, cho nên không thể nào!"
"Ai hừm, mọi người!" Nhân viên phụ trách ánh đèn trêu chọc nói, "Đừng hàn huyên, nên lên đài đọc diễn văn rồi."
Mấy người bọn họ cùng dắt tay đi đến đài.
Dưới đài, Huyền Lâu nói: "Niệm Niệm, thời gian nơi này cùng thời gian của chúng ta không giống nhau."
"Hiện tại phải đi rồi sao?"
Mấy người đứng trên đài chừa ra một chỗ trống ở giữa, là giữ lại cho Vân Niệm Niệm.
Huyền Lâu nói: "Các bằng hữu của nàng là chí hữu."
Các nàng không có ngoại lệ, đều có thể cảm ứng được bản hồn Vân Niệm Niệm.
Vân Niệm Niệm giơ cao tay lên, hướng bạn bè trên đài phất tay từ biệt.
"Gặp lại." Nàng nói.
Người đầu tiên nhìn thấy là hạm trưởng, vẻ mặt cô kinh ngạc, những người còn lại cũng đều chú ý tới, ngay cả Tiểu Lâm đang phát biểu cảm nghĩ cũng ngừng lại.
Người ở dưới đài thuận theo ánh mắt của họ nhìn về phía cửa chính, nhưng cái gì cũng không thấy.
Tiểu Lâm thấp giọng nói: ". . . Là cậu sao?"
Hạm trưởng thiên ngôn vạn ngữ, hội tụ thành một chữ: "Mẹ nó."
Sau khi Vân Niệm Niệm trở về, ngủ một giấc.
Trong mộng, sau khi kết thúc buổi lễ, các bạn bè đều cùng đến thăm mộ nàng.
"Nhanh, hạm trưởng nhanh cầu nguyện, để Niệm Niệm phát công, cũng tìm cho cậu một anh bạn trai đẹp trai như vậy nha!"
"Đẹp bằng một nửa như vậy là được rồi, bằng không cậu ta giữ không được."
"Dựa vào cái gì mà chỉ được một nửa? Niệm Niệm có thể giữ chân soái ca, mình cũng có thể! Mình muốn loại trình độ kia, cho mình một người đi!"
"Bất quá, Niệm Niệm coi như còn có lương tâm, biết trở lại thăm một chút."
"Cậu gọi đấy là về nhìn thôi sao? Cậu không nghe thấy cậu ấy nói với mình cái gì à, nói gặp lại!"
"Mình không nghe thấy, mình chỉ chú ý nhìn cậu ấy kéo tay soái ca thôi, hừm, tức giận!"
"Càng nghĩ càng giận!"
"Tên hỗn đản này, đến chỗ khác ăn đồ ăn đi!"
"Cũng được nha, không cần chúng ta nhớ thương. Niệm Niệm cũng sống tốt!"
"Ha ha ha ha, cậu ấy hẳn là xuyên đến một cuốn tiểu thuyết đi? Người con trai kia... Ta hiện tại một lần nghĩ, giơ tay nhấc chân, tuyệt đối là nam nhân cổ trang!"
"Khí chất nhìn không sai, hình như rất có tiền, không cần phải lo lắng cậu ấy sẽ nghèo."
"Phốc. . ."
"Hạm trưởng cậu cười cái gì? Cậu đừng cười trước bia mộ được không? Thực kinh dị."
"Mình nghĩ tới Niệm Niệm về sau đi toilet không có giấy vệ sinh, mình liền muốn cười."
Tiếng cười bay vào lỗ tai của nàng, đánh thức Vân Niệm Niệm.
Vân Niệm Niệm ngoáy đầu lại, thấy Huyền Lâu ngồi bên giường, lôi kéo tay của nàng, cười nói: "Tỉnh?"
Vân Niệm Niệm ma xui quỷ khiến nói: "Ta là tiên nữ, không cần đi toilet, cũng không cần giấy vệ sinh."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Huyền Lâu: Ta lại nghe không hiểu phu nhân đang nói gì.