Nói đến Thiên Cung trên thiên giới, Vân Niệm Niệm cũng không xa lạ, Tây Du Ký ai mà chưa từng xem! Chính là so với cung điện ở nhân gian thì nhiều một tầng băng khô, các tiên nhân đều biết bay, trừ cái đó ra cũng không có gì quá đặc biệt.
Nhưng khi thật sự nhìn đến thiên giới, Vân Niệm Niệm vẫn kinh ngạc.
Thiên Cung là như trải dài vô tận, mà các tiên nhân, tựa như không phải tất cả đều biết bay.
Vân Niệm Niệm nhìn đến Như Cấp ở giữa, Chi Lan đang từng bậc từng bậc đi, hiển nhiên là không biết bay.
Vân Niệm Niệm liền hỏi: "Mấy người là đang khi dễ người mới sao?"
Huyền Lâu nói: "Không phải khi dễ, là hắn vẫn cần phải tu hành."
Vân Niệm Niệm vẫn cảm thấy không đơn giản như vậy, ý nghĩ này vừa xuất hiện, tiên thức mà nàng còn chưa dùng tới đột nhiên duỗi đến trong lòng Huyền Lâu, dòm ngó tính toán của hắn.
Huyền Lâu: "Chậc, bị nàng phát hiện rồi."
Chia cho nàng một nửa tu vi cũng có chỗ không tốt, nội tâm của mình hoàn toàn triển lộ, suy nghĩ gì cũng đều sẽ bị nàng biết được.
Chỉ là. . .
Huyền Lâu nhíu mi: "Ta cho là nàng sẽ kinh ngạc."
"Kinh ngạc cái gì?" Vân Niệm Niệm nói, "Ta thú vị như vậy, những nam hài tử không có kiến thức gì như hắn khẳng định sẽ bị ta hấp dẫn, Chi Lan thích ta không phải rất bình thường sao? Chi Ngọc cũng thích ta đó! Hắc hắc, Lâu lão phụ thân cũng thích ta. . ."
Nàng cười xong, nhớ tới những người này chắc cũng đã bắt đầu cuộc sống mới, lại thở dài.
Huyền Lâu nói: "Đây là bọn họ luân hồi, cũng không phải là kết thúc, nàng không cần thương tâm."
Huyền Lâu giữ chặt góc áo của nàng, giật giật, chỉ vào một phương hướng: "Nhìn."
"Nhìn cái gì?"
"Thứ có thể để nàng không còn phiền muộn, nhìn ngắm cảnh sắc khắp nơi." Khóe miệng Huyền Lâu lộ ra một tia cười, nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, chân trời xuất hiện một vòng kim quang, chậm rãi lớn ra, sau đó theo gió bay tới.
"Kim phong!" Vân Niệm Niệm thốt ra.
Đúng vậy, nàng nhìn thấy màu sắc của gió, một màu vàng kim, kéo lấy mọt cái đuôi thật dài.
"Sơ Cuồng." Tay Huyền Lâu kéo kim phong, gió xoáy áo tím, hội tụ thành trường kiếm, nhu thuận nằm ở trong tay hắn, làm cho Vân Niệm Niệm nhìn mà xấu hổ.
"Từ nay về sau, nó thuộc về nàng." Huyền Lâu đem Sơ Cuồng đưa cho Vân Niệm Niệm.
"Cũng không phải để nàng dùng." Huyền Lâu nói, "Chỉ là đưa thanh kiếm cho nàng, để nàng đi nhìn ngắm phong cảnh. Đến, ta dạy nàng dùng như thế nào. . ."
Tay hắn phất nhẹ một cái, Sơ Cuồng bay tán loạn quanh Thiên cung, xoáy một vòng, tạo ra đèn đuốc rực rỡ.
"Nhìn thấy không?" Huyền Lâu mỉm cười nói, "Nếu cảm thấy nơi này không thú vị, dùng nó thả pháo hoa xem."
Sau khi Sơ Cuồng biểu diễn xong, vừa thẹn vừa ngượng ngùng bay trở về, dán vào trong ngực Vân Niệm Niệm, kiếm tuệ tựa như cái đuôi cho, điên cuồng lắc lư.
Huyền Lâu: "Thích không?"
Vân Niệm Niệm kích động nói: "Ta có thể học sao? Ta là nói, giống như đồ đệ tu tiên vậy, học loại thuật ngự kiếm này của các người."
"Tự nhiên là có thể." Huyền Lâu nói, "Thời gian của chúng ta còn rất dài, nàng muốn làm cái gì cũng đều có thể."
Sơ Cuồng kiêu ngạo dựng thẳng kiếm tuệ lên, ý là, ngự kiếm dùng nó, tuyệt đối có lời!
Nào biết Vân Niệm Niệm nói: "Chờ ta học tốt rồi, ta liền cũng tìm một thanh kiếm khác giống như Sơ Cuồng, nghĩ một cái tên giống như Sơ Cuồng, đến lúc đó cầm kiếm đi khắp thiên nhai, độ chúng cực khổ sinh!"
Nghe được Vân Niệm Niệm sớm hay muộn cũng muốn đào thải hắn, Sơ Cuồng tuyệt vọng "Qua đời".
Huyền Lâu lườm Sơ Cuồng một cái, cười nói: "Tùy nàng, chỉ cần nàng có thể tìm được tuyệt thế thần kiếm giống như nó, như thế nào cũng đều tốt."
"Đây là tuyệt thế thần kiếm?" Vân Niệm Niệm vuốt ve trường kiếm kim sắc trên tay, nó chỉ rộng cỡ hai ngón tay, rất thanh tú, nhưng kiếm xương lại ẩn ẩn lộ ra cuồng kình có thể càn quét tam giới.
"Hắn là hồn kiếm của ta." Huyền Lâu nói, "Ta đem tiên cốt biến thành, trên trời dưới đất tuyệt vô cận hữu."
Vân Niệm Niệm nghẹn họng nhìn trân trối: ". . . Danh kiếm, danh kiếm!"
Động tác nàng thu kiếm càng thêm cẩn thận.
"Nếu nàng muốn." Huyền Lâu nói, "Ta có thể dùng xương lại rèn đúc một thanh kiếm cho nàng."
"Nghe có vẻ đau quá."
"Lúc rút cốt, tự nhiên sẽ đau." Huyền Lâu nói, "Đây chính là đang nhắc nhở chính mình, lúc xuất thủ kiếm, tất yếu sẽ có chỗ thủ hộ."
"Thanh kiếm ngân sắc lúc trước chàng dùng để cứu ta đâu?"
"Ứng Nguy." Ngân quang hội tụ trong tay Huyền Lâu, hắn kéo kiếm, ngân quang như tuyết, "Nó là ta dùng ngưng tuyết trong rừng Tử Trúc rèn thành, là thanh kiếm đầu tiên của ta."
"Chàng cũng thật biết cách đặt tên."
"Tên của mỗi thanh kiếm tự khi sinh ra đã chú định, cũng không phải là do ta ban tên." Huyền Lâu nói, "Niệm Niệm, chờ khi nào nàng có kiếm của mình, khoảnh khắc nắm chặt kiếm, liền sẽ biết tên của nó."
"Thiên đế." Lão Quân áo trắng ngồi hạc mà đến, "Mời thiên đế dời bước đến Như Cung, Bách Hoa tộc cùng Phù Dung phu nhân đang đợi ý chỉ của ngài. . ."
Huyền Lâu chỉ một con đường cho Vân Niệm Niệm: "Nàng đi nơi đó xem một chút đi, ta có việc phải xử lý."
"Lại thế rồi, tổng giám đốc bá đạo!"
Sau khi Huyền Lâu hiểu ý tứ nàng, khóe miệng có chút co lại, nói: " Chuyện của Phù Dung phu nhân cùng Bách Hoa tộc, ta tự xử lý là tốt rồi, nàng không cần ưu phiền. Đi thôi, dọc theo con đường này đi lên phía trước, có người nàng muốn gặp."
Dưới chân Vân Niệm Niệm nhiều thêm một con đường, cách đó không xa, là một tòa cửa đá vuông vức màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây, Thiên Tinh lấp lóe, thần bí lại xinh đẹp.
Lúc quay đầu lại, Huyền Lâu sau lưng đã không thấy nữa.
Trong tay Vân Niệm Niệm dẫn theo Sơ Cuồng, hiếu kì, đẩy ra cửa Thiên Tinh cung.
Xuất hiện ở trước mắt, là từng dãy thư tịch do thiên quy chở đi, mênh mông bát ngát.
Vân Niệm Niệm ngộ tính cực cao: "Nơi này là. . . văn phòng của Ti Mệnh?"
"Ngươi đã đến." Một thanh âm bay tới, vừa ngắn gọn lại lười biếng, làm cho người ta muốn đánh hắn.
Ngón tay Vân Niệm Niệm ngứa ngáy, mà Sơ Cuồng cũng tiếp thu được tâm tư Vân Niệm Niệm, ríu rít rung động, muốn rời khỏi tay, đi nện đầu Ti Mệnh thiên quân.
"Là ngươi! !" Vân Niệm Niệm nghiến răng nghiến lợi, "Được a, diễn đến nghiện, diễn nhân vật phản diện có đã nghiền hay không? !"
Ti Mệnh thiên quân cười ha ha, có thể nói là bốc lên nguy hiểm rơi đầu, từ bên trong tinh không bay xuống, đi đến trước mặt nàng.
"Hoan nghênh đi vào Ti Mệnh Thiên Cung." Hắn nói, "Sau khi nghe được ngươi khởi tử hoàn sinh, ta liền biết, ngươi nhất định sẽ khiến Ti Mệnh Thiên Cung này phải chảy máu a."
"Làm sao? Thượng thiên rốt cục cũng phát hiện ngươi không được xứng với chức vụ, không cho ngươi làm tiếp?"
"Không phải." Ti Mệnh thiên quân nói, "Ta vẫn là Ti Mệnh, mệnh cách được viết như thế nào, cũng phải có người sắp đặt, đây là thiên đạo lựa chọn."
"Lấy trình độ sáng tác kia của ngươi?" Vân Niệm Niệm nhịn không được chế nhạo, "Đem một đám nhân vật đều viết như bị nhược trí, vết tích nhân vật nặng như vậy, chỗ chúng ta tùy tiện kéo tới một tác giả văn học mạng, so với ngươi viết còn tốt hơn."
"Ngươi chưa có xem mệnh do ta viết, làm sao có thể nói là ta viết không tốt." Ti Mệnh thiên quân tức điên.
"A, lời nói này!" Vân Niệm Niệm xắn tay áo cùng hắn lý luận, "Bá yêu ba ngàn năm không phải ngươi viết? Vân Diệu Âm không phải ngươi viết? Nhân vật bên cạnh ta có cái nào không phải ngươi viết? Vẻ mặt biến hóa cực kỳ nghiêm trọng, động cơ, hành vi nhân vật cực kỳ mơ hồ, ngây thơ, chỉ vì để cưỡng ép kịch bản, cái loại này bà đây đều khinh thường có được không? !"
Ti Mệnh thiên quân kỳ dị hưng phấn lên, vặn vẹo cười: "Đúng đúng đúng, chính là cái này, thiên đạo chính là muốn cho ta thấy cái này! Ta hiểu, ta hiểu! !"
". . ." Vân Niệm Niệm chậc một tiếng, "Quả nhiên viết văn cũng không bình thường."
Ti Mệnh thiên quân: "Còn gì nữa không? Nói thêm nữa đi!"
Vân Niệm Niệm: "A, tình tiết máu chó của ngươi cũng không hấp dẫn chút nào, ta không biết ngươi có hiểu cẩu huyết là gì hay không, nhưng ta không muốn giải thích, chính ngươi tự mình tìm hiểu. Đúng rồi, nhân gian nhiều sinh linh như vậy, đều do một mình ngươi viết sao?"
"Ngươi không hiểu được." Ti Mệnh nói, "Chúng ta viết, cũng không phải là mệnh của mỗi người. Vạn vật sinh linh toàn bộ nhờ trời mà đi, mà mỗi ngày chúng ta cũng chỉ cần ngồi ở chỗ này, từ trong khí tức của vạn vật chúng sinh linh bắt lấy một tia cơ duyên, viết tiên đoán."
"Tiên đoán?"
"Tiên đoán cũng không đặc biệt chỉ điểm cụ thể là người nào." Ti Mệnh nói, "Tỉ như, ta vừa mới ở trên đài Tinh Quang tiếp thu được ý chỉ của thiên, nhân gian muốn xuất hiện một đại biến cục, tình thế hỗn loạn này từ một nữ nhân bắt đầu. Nữ nhân này là một hoàng nữ lưu lạc bên ngoài, trưởng thành trong giang hồ, thời điểm thích hợp, nàng sẽ trở về vị trí vốn có của mình, mở ra tân triều. . ."
"Ta hiểu được." Vân Niệm Niệm nói, "Nói cách khác, chúng ta chỉ viết chuyện xưa, về phần là ai diễn chuyện xưa này, đều là do thời gian quyết định?"
"Cũng là do chính bản thân người đó tự mình quyết định." Ti Mệnh nói, "Có thể hoàn thành nhiệm vụ thiên đạo giao cho hay không, cũng cần nhìn người. Chúng ta viết mệnh, cũng có thể sẽ bị chính bọn họ sửa đổi, viết lên một cuộc đời so với chúng ta càng đặc sắc hơn."
"Công việc này không tệ." Vân Niệm Niệm đột nhiên hiểu được Huyền Lâu vì sao muốn để nàng tới nơi này.
Cái này không phải là thứ nàng muốn làm sao?
Ti Mệnh lại nói: "Ngươi nhanh ngồi vào trên đài Tinh Quang đi, nhắm mắt lại, nhìn xem bầu trời cho ngươi chỉ thị gì!"
Vân Niệm Niệm: "A, ngươi là nói linh cảm đi."
Nàng thuận theo Ti Mệnh chỉ dẫn, đi lên đài Tinh Quang, cẩn thận ngồi lên, nhắm mắt lại.
Ti Mệnh hỏi: "Trong thức hải có chuyện xưa trào ra không?"
Thật lâu sau, Vân Niệm Niệm mở to mắt nói: "Mặc kệ, ta nhất định phải viết chuyện xưa người tốt được báo đáp! Muốn đem từng nhân vật đều viết thành thiện lương! Thế nhân biết được thiện hạnh thiện báo, không bao giờ nữa cảm thấy muốn làm ác, rủ nhau đi làm việc thiện đến choáng váng!"
Ti Mệnh sững sờ, sau đó xùy âm thanh cười một tiếng, nói: "Thì ra là thế."
Quả nhiên, tân thiên đạo rót vào là lực lượng thiện niệm, về sau, thiên đạo mà thiên đế mở ra, hẳn là thiện lương lại ôn nhu hữu tình.
"Niệm Niệm."
Huyền Lâu đã trở lại.
Vân Niệm Niệm nhảy xuống Tinh Quang đài, nhảy nhảy nhót nhót nhào vào trong ngực hắn: "Chuyện của chàng xong chưa?"
"Ân." Huyền Lâu nhẹ gật đầu.
"Cho nên, kết quả là gì?"
"Xoá tên." Huyền Lâu nói, "Phạt Bách Hoa tộc hạ giới, quay về bùn đất, ở nhân gian thịnh phóng, tích lũy ngàn năm công đức mới có thể trở về thiên giới."
"Phù Dung phu nhân đâu?"
"Nàng tự nguyện đến trông coi cột mốc biên giới." Huyền Lâu nói, "Không triệu không về."
Ti Mệnh thiên quân xen vào nói: "Thiên đế, ta từ Tinh Quang đài ngộ ra, Huyền Tín thiên quân cùng Bạch Liên tiên tử lần này lịch kiếp, chỉ có ba phần là thành công."
"Ba phần HE, bảy phần BE sao?" Vân Niệm Niệm nói, "Đúng rồi, tiên nhân lịch kiếp, có có thể hoàn toàn do Ti Mệnh viết hay không?"
"Đương nhiên." Ti Mệnh chuyển động cán bút, uể oải hưng phấn nói, "Chỉ có lúc tiên nhân lịch kiếp, mới có thể hoàn toàn do ta căn cứ theo tình hình, vì bọn họ viết sổ mệnh."
Vân Niệm Niệm nhìn hắn vặn vẹo tươi cười, rốt cuộc hiểu rõ Huyền Lâu cùng Huyền Tín lịch kiếp sao lại cẩu huyết như thế. Hóa ra lòng Ti Mệnh tràn đầy cẩu huyết, một mực không có đất dụng võ, chỉ có lúc tiên nhân lịch kiếp mới có thể hoàn toàn tự quyết định.
"Một thế này đã không kịp viết." Huyền Lâu thản nhiên nói, "Chuẩn bị tốt sách Diệu Ngữ, hắn cùng Bạch Liên tiên nếu như còn muốn tiếp tục lịch kiếp, để cho bọn hắn lại lịch trong sách Diệu Ngữ đi."
Vân Niệm Niệm: "Chàng không phải hơi quá mức đấy chứ?"
Huyền Lâu: "Trải qua lần lịch kiếp trước, ta đã rõ ràng, không nhường Huyền Tín nữa, trải qua mưa rơi gió thổi, hắn vĩnh viễn vẫn không chịu trưởng thành."
Vân Niệm Niệm: "Anh ruột a."
Tiếng chuông từ đằng xa bay tới, Ti Mệnh nghe thấy tiếng chuông, hướng Huyền Lâu cùng Vân Niệm Niệm thi lễ.
"Mời thiên đế nói vài lời."
Huyền Lâu: "Vừa đúng lúc."
Ngón tay hắn nhẹ nhàng điểm một cái, trên người Vân Niệm Niệm đổi một kiện váy hoa mờ mịt, cạp váy bồng bềnh, tiên khí lượn lờ.
Vân Niệm Niệm còn đang kinh ngạc, nháy mắt, đã bị Huyền Lâu nắm chặt tay, bay hướng Như Cung.
Chúng tiên nghe thấy tiếng chuông, cũng đều nhao nhao bay tới.
Huyền Lâu bay vào Như Cung, sau khi hạ xuống, mời Vân Niệm Niệm đi lên chỗ cao nhất.
Chúng tiên nhao nhao hô to: "Thiên hậu."
Thiên quân chấp chưởng tiền tài mới, Chi Lan vừa mới leo xong vạn bậc thang, đi vào trên điện, ngẩng đầu thấy chỗ ngồi của Vân Niệm Niệm, con mắt sáng ngời liếc nhìn, há miệng còn chưa kêu lên một chữ Niệm, chợt nghe thiên đế lên tiếng: "Còn muốn đi lại một lần?"
Đầu lưỡi Chi Lan vòng vo ngoặt lại trong miệng, quy củ nói: "Thiên hậu."
Vân Niệm Niệm đầu tiên là ngây ngốc nhìn bọn họ, sau đó tươi cười bên môi dần dần phóng đại.
Căn cứ theo lệ cũ, nếu như lúc thiên đế đại điển đăng cơ, có thiên hậu, vậy, câu nói đầu tiên của thiên hậu trên đại điển, sẽ đại biểu cho mấu chốt ngộ đạo của tân thiên đạo, chúng tiên sau khi đồng thanh hô to thiên hậu, đều nín thở ngưng thần, chờ đợi lời ngộ đạo mấu chốt kia.
Tân thiên hậu đang lộ ra nụ cười quỷ dị, mở miệng ra chính là một câu: "Thích!"
Chúng tiên: "Xong đời."
Đạo này, còn ngộ thế nào? Mọi người đều biết, là ý tứ thoải mái, nhưng . . .
Cái này, "Thích" mà thiên hậu nói tới, là chỉ cái thích nào đây?
Bọn hắn nhao nhao nhìn về phía thiên đế.
Sau khi Thiên hậu lên tiếng, dựa theo lệ cũ, câu nói đầu tiên của thiên đế sau thiên hậu, sẽ là giải thích đối với câu từ ngộ đạo.
Như vậy --
Huyền Lâu cười ha ha, cười đến khóe mắt mang nước mắt, cười đến sơ cuồng, cười đến tùy ý.
"Thích là tốt rồi." Thiên đế nói.
Chúng tiên: "Hiểu được, thích chính là ý tứ tốt, chúng ta đã hiểu."
Xem ra thiên đạo này, chỉ cần vui vẻ, thoải mái dễ chịu, thẳng thắn, liền có thể đại triệt đại ngộ, không sợ phạm sai lầm.
"Huyền Lâu." Thiên hậu lại mở miệng, nàng nhìn thiên đế, chậm chạp lại kiên định nói, "Ta muốn đối với thần tiên nơi này, nói với chàng, Huyền Lâu, lựa chọn của ta không sai, ta yêu chàng."
Nàng nói ra!
Nàng ở trước mặt nhiều thần tiên như vậy, nói ra!
Thiên đế dưới cái nhìn chăm chú của chúng tiên, đỏ mặt.
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, ôn nhu nói: "Chuẩn bị tốt, cùng ta vượt qua một đời dài đằng đẵng này sao?"
Vân Niệm Niệm thở sâu, gật đầu thật mạnh.
Thiên đế vươn tay, chậm rãi cười một tiếng.
"Niệm Niệm, giúp ta, cùng ta ở một chỗ, lâu dài."
~HOÀN CHÍNH VĂN~