Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 63: Đánh Giá Năm Sao






Kỳ thật cái này không giống như chính thức thông báo gì đó, ngữ khí của Ninh Mạn Thanh cũng không phải hứa hẹn, giống như là dịu dàng bình tĩnh diễn tả quyền lợi mà Lê Sơ có.
"Em có thể không cần cẩn thận như vậy, có thể là tôi biểu hiện không đủ nhiệt liệt rõ ràng, có tình yêu của tôi chống lưng, em hẳn là không cần lo lắng gì mới đúng"
Ninh Mạn Thanh rõ ràng thấy Lê Sơ dần dần đỏ mặt, lại vẫn cứ mang theo chút ý cười lên tiếng nói.

Đầu Lê Sơ đã muốn nổ tung, cho dù nàng biết Ninh Mạn Thanh thích nàng, nhưng là ai lại có thể cản được đề nghị dịu dàng đến như vậy đâu, dù sao Lê Sơ cũng không thể.

"Vậy ngày mai em liền đến gặp chị!" Âm thanh Lê Sơ nhảy nhót, cực kỳ nhanh chóng nói, sau đó nàng lại lập tức tự gạt bỏ lời mình: "Không đúng, hôm nay, hôm nay đi liền!"
"Bây giờ em sẽ đặt vé máy bay!"
Trừ bỏ muốn nhanh chóng nhìn thấy Ninh Mạn Thanh, hiện tại cái gì Lê Sơ cũng không nghĩ.

Lê Sơ xuất phát buổi chiều, chuyển vài lần xe, trấn Ninh Túc Ninh Mạn Thanh quay phim cũng không thể đi thẳng từ sân bay, Lê Sơ từ sân bay chạy đến ga cao tốc, đến nơi lại đi ô tô, rạng sáng 1 giờ mới tới bệnh viện duy nhất của Ninh Túc.

Đứng ở cửa phòng bệnh Ninh Mạn Thanh, Lê Sơ cũng không trì hoãn phút nào, đẩy cửa đi vào, lúc nhìn thấy người nằm trên giường bệnh, bởi vì khẩn trương mà yết hầu khô khốc, trái tim cũng bang bang nhảy thình thịch.

"Ninh lão sư, em đến rồi!"
Lê Sơ cầm tay Ninh Mạn Thanh, đem lời nói uất ức vẫn luôn cất giữ kia phun ra ngoài.

Lúc nắm tay với Ninh Mạn Thanh, nàng mới phát giác tay mình lạnh đến mức độ nào, nàng muốn rút tay mình về để tránh làm lạnh đến Ninh Mạn Thanh, lại bị Ninh Mạn Thanh nắm lại không thể động đậy.

"Nắm tay bạn gái mình, không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?"
Ninh Mạn Thanh đón lấy tầm mắt Lê Sơ, không chỉ không buông tay, còn kéo người về phía mình, khiến tay Lê Sơ hoàn toàn bị khóa lại trong lòng bàn tay của cô.

Lê Sơ không nói, lông mi rung động, mang theo vài phần an tĩnh ngượng ngùng.

Trên người Ninh Mạn Thanh không có vết thương nặng, lại được tĩnh dưỡng hai ngày, đã không trở ngại cô ngồi dậy.

Tay cô sờ đến sau tai Lê Sơ, đầu ngón tay tinh tế cuốn lấy dây đeo, đem khẩu trang trên mặt Lê Sơ tháo xuống.

"Có mệt hay không?"
Lê Sơ có chút hoảng hốt gật gật đầu, trên mặt nàng mang theo mệt mỏi vì phải liên tục đổi xe, cũng vì không muốn cho người khác nhận ra, toàn bộ hành trình nàng đều mặc áo khoác lông dày, khẩu trang ở trên mặt cũng không có tháo xuống.

Nhưng làm nàng hoảng hốt cũng không phải vì di chuyển mệt mỏi, mà là độ ấm của đầu ngón tay Ninh Mạn Thanh khi chạm đến vành tai nàng.


Sau đó Lê Sơ hậu tri hậu giác nghĩ, động tác này của Ninh lão sư thật sự quá quen thuộc, dù sao cái này cũng không chỉ là cởi khẩu trang, Ninh lão sư cởi cái khác cũng rất là dịu dàng như vậy.

"Đi lên nằm."
Ninh Mạn Thanh vỗ vỗ một bên giường trống, ý bảo Lê Sơ leo lên.

"Có ảnh hưởng đến vết thương trên người chị không?"
Lê Sơ nhìn bạn gái mới ra lò mảnh khảnh, lại nhìn khoảng không trên giường, cảm thấy lo lắng.

"Sẽ không, em ở bên cạnh tôi mà nói, tôi sẽ ngủ càng ngon hơn."
Ninh Mạn Thanh nói rất trực tiếp, không mang theo một chút ra vẻ âu yếm gì cả.

Lê Sơ nghĩ, người như Ninh Mạn Thanh, nếu cô thực sự muốn để người khác yêu mình, phỏng chừng không ai có thể đủ định lực để tránh được lưới tình của cô.

"Nghĩ cái gì vậy, cởi áo khoác ra đi."
Ninh Mạn Thanh nhéo nhéo chóp mũi Lê Sơ, đầu ngón tay dừng trên áo khoác đối phương kéo xuống.

Lê Sơ có chút chậm chạp cởi áo lông vũ, nằm vào trong chăn mềm mại ấm áp, xung quang nhàn nhạt mùi trà mây bao bọc lại, cho nàng cảm giác quen thuộc và an toàn.

Một lát sau Lê Sơ mới cảm thấy không đúng, Ninh lão sư thích ứng thân phận mới cũng quá tốt rồi đi, so với trước kia động tay chân càng thông thuận hơn rất nhiều, loại cảm giác tự nhiên này bản thân nàng còn chưa kịp phản ứng nữa, nhưng mà bây giờ mấy chuyện này cũng không quan trọng, nàng có chuyện quan trọng hơn cần làm.

"Ninh lão sư, em nhìn xem vết thương của chị."
Đây mới là mục đích Lê Sơ đến, nàng đến là muốn chính mắt xác nhận Ninh Mạn Thanh hoàn hảo không hao tổn gì.

Phòng bệnh này không có máy theo dõi, bạn gái muốn nhìn, Ninh Mạn Thanh cũng không giấu giếm
Trừ bỏ trên mặt có chút trầy da, cánh tay và chân Ninh Mạn Thanh cũng có thêm nhiều vết trầy to nhỏ, nghiêm trọng nhất là sau lưng và sau đầu, phần lưng có một mảng máu bầm chưa phai màu, sau gáy u một cục như cái bánh bao.

Lê tiểu học Sơ nhẹ nhàng vuốt vết thương Ninh Mạn Thanh, nghĩ thầm cũng may theo giả thuyết của thế giới này, tố chất thân thể của Alpha cao hơn Beta và Omega rất nhiều, nếu Ninh Mạn Thanh không phải Alpha, gãy mấy cái xương sườn khẳng định là không thể thiếu.

"Lần sau còn nói cho em chỉ là cảm sao?"
Lúc này Lê Sơ đã không còn do dự thấp thỏm, hỏi một câu hợp lý hợp hình, ánh mắt buốt lạnh nhìn chằm chằm Ninh Mạn Thanh, giống như trong mắt có dao nhỏ.

Nhắc tới chuyện này, khí thế Ninh Mạn Thanh liền lùn đi một đoạn, lắc lắc đầu nói với Lê Sơ: "Sẽ không."
Một lời kia nghe thực sự chân thành.


Trong lòng Lê Sơ vui vui vẻ vẻ, đây vẫn là lần đầu tiên nàng dùng khí thế này nói chuyện với Ninh Mạn Thanh, cảm giác thực sự không tệ, nhưng trên mặt nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, vẫn là một bộ dáng nghiêm túc.

"Nếu còn có lần sau, em cũng sẽ không đến gặp chị, em cũng sẽ không để ý đến chị."
Lời này đương nhiên là lời nói tàn nhẫn, nhưng nếu có lần sau, Lê Sơ cũng biết mình không có khả năng không đến gặp Ninh Mạn Thanh.

Phi phi phi, hy vọng sẽ không có cái lần sau này.

"A.....!Trên lưng có chút đau."
Ninh Mạn Thanh cũng không dám nói tiếp đề tài này với lê Sơ, lập tức dời đi đề tài, làm ra vẻ đau đớn nhíu mày.

Quả nhiên lực chú ý của Lê Sơ bị dời đi, ánh mắt dừng trên khối máu bầm trên lưng Ninh Mạn Thanh, có chút lo lắng chạm chạm chung quanh làn da, không dám động vào bên trong vết thương.

Làn da Ninh Mạn Thanh vốn dĩ rất trắng, nên vết thương kia càng thêm dữ tợn một chút.

Lê Sơ không thể nghĩ được cách nào tốt, chỉ có thể dùng liệu pháp tâm lý vạn năng, thổi thổi cho Ninh Mạn Thanh, đương nhiên cũng không có nói lời không thích hợp cho người trưởng thành, dễ dàng khiến người ta chết vì xấu hổ như "đau đau bay đi" rồi.

Làn gió mềm nhẹ thổi đến lòng Ninh Mạn Thanh, hiện tại cô không chỉ là có chút đau, mà còn có chút ngứa.

"Đào Đào, thật ra tôi còn có một cách tốt hơn."
"Chị nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Trở thành bạn gái chính quy Lê Sơ không còn giống như trước, nói chuyện cũng kiên cường hơn rất nhiều.

Ninh Mạn Thanh chớp chớp mắt, cũng không có làm ầm ĩ đến Lê Sơ, chỉ ôm lấy Lê Sơ ngoan ngoãn ngủ.

Lê Sơ còn có chút không thể tin tưởng, nàng sớm đã không còn là Lê Sơ mà Ninh Mạn Thanh nhận thức, Lê Sơ mà cô biết hiện tại là Lê Nữu Hỗ Lộc Sơ*
*Nữu Hỗ Lộc = các bạn nhớ đợt nổi lên phim cung đấu là Như Ý Truyện và Diên Hi công lược chứ, Nữu Hỗ Lộc là họ của Hoàng Hậu sau, ở đây diễn tả người không còn hiền hậu như trước kia nữa á.

Sự thật chứng minh, Lê Sơ phán đoán không có sai.

Hương vị tin tức tố nhập vào trong không khí, sền sệt giống như một tấm lưới.


Mùi trà mây kích động từng chút, giống như tồn tại vô hình, cũng giống như tồn tại hữu hình, tràn đầy mỗi tấc không gian.

Tuyến thể Lê Sơ vì hương vị tin tức tố quen thuộc mà nóng lên, kỳ mẫn cảm tháng này của nàng đã sớm qua đi, nhưng vẫn không tự chủ được mà chịu lôi kéo.

Hiện tại là tháng tư, trấn Ninh Túc ở phương Nam, mấy ngày nay mưa rất nhiều.

Hai ngày trước mưa to liên tục giống như muốn ngập chín thành, hôm nay mưa chỉ tí tách tí tách, giọt được giọt không, nhẹ nhàng như gõ cửa sổ.

Mùi tin tức tố trà mây mang theo vài phần lạnh lẽo của mùa xuân, lén lút nẩy mầm trong hốc đất ướt át.

Nó không cho phép từ chối, cũng không muốn từ chối, Lê Sơ duỗi tay sờ qua, nhưng cũng chỉ nắm được không khí.

Nó thong thả đi tới, lại mở rộng tràn đầy, khiến người giống như hoảng hốt rơi vào không gian đầy mùi trà.

Lê Sơ cảm thấy có chút căng, nàng đột nhiên chống thân thể nhìn Ninh Mạn Thanh đang nằm bên cạnh, tràn đầy hoài nghi nhìn cô.

Có đôi khi tin tức tố đại biểu cho sự mong muốn của bản thân, nhưng có đôi khi loại mong muốn này chỉ là vô tình, có đôi khi lại là cố ý, Lê Sơ khó có thể phân biệt được, nếu là trước đây, nàng sẽ yên lặng mà chịu đựng, giống như là ở trên xe thật lâu trước kia vậy.

Nhưng bây giờ thì khác, Lê Sơ có chút biệt nữu nói: "Chị mau thu hồi lại."
"Cái gì?"
Lông mi Ninh Mạn Thanh run rẩy, đôi mắt đen nhánh kia dưới ánh sáng có vẻ vô tội mấy phần.

Dáng vẻ này của cô, Lê Sơ liền xác định được là cô cố ý.

"Ninh Mạn Thanh!"
Nội tâm Lê Sơ đã bị Ninh Mạn Thanh lôi kéo đến điên cuồng lay động, chị có thể chú ý chút hình tượng nữ thần của chị được không, không phải biểu hiện như một người hentai có được hay không vậy?
"Hửm?"
Ninh Mạn Thanh hơi hơi nghiêng đầu, giống như không rõ vì sao Lê Sơ lại như vậy, nhưng trong mắt cô lại mang theo ý cười, thuyết minh cô rõ ràng là biết đến.

"Đầu bị thương thì an phận một chút cho em!"
Ninh Mạn Thanh gật đầu, ngón tay giật giật trong không khí, đảm bảo bản thân mình sẽ thành thật.

Lê Sơ vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì lại không khống chế được mà rên lên một tiếng, mở to hai mắt nhìn.

"Đây là ý nguyện của riêng nó," Ninh Mạn Thanh cầm tay Lê Sơ, để đầu ngón tay nàng đụng vào sau cổ cô, "Nó muốn thân cận em, mỗi một lần nhìn thấy em."
Tuyến thể Ninh Mạn Thanh hơi nóng lên, cùng lúc đó không khí kích động lên, mùi trà mây càng thêm ngào ngạt, giống như muốn chiếm lấy toàn bộ cảm quan của người.

Trong giữa mùi trà mây, lại xen lẫn chút thanh hương mật đào.


"Em mới không tin, rõ ràng chính là chị."
Trong mắt Lê Sơ tràn ngập sương mù mênh mông, giống như thanh đao cùn chạm vào da thịt non mềm, căng chặt đến mức khiến Lê Sơ nhịn không được bóp lấy Ninh Mạn Thanh cho hả giận.

Nhưng hiện tại Ninh Mạn Thanh vẫn là bệnh nhân, Lê Sơ cũng không dám nặng tay, chỉ nắm lấy gối đầu.

"Uhm, là tôi."
Ninh Mạn Thanh không phủ nhận, tin tức tố là một bộ phận của cô, là cô muốn thân cận Lê Sơ, cho nên tin tức tố của cô cũng làm ra động tác tương ứng.

Ngoài cửa sổ, mưa phùn lay lất, giống như mặt hồ gợn sóng.

Tiếng hừ nhẹ với tiếng mưa bay, giống như xen kẽ gợn sóng, vòng đi vòng lại.

Hoa đào đạm sắc trong mưa xuân sợ hãi nở, nhận lấy hơi nước dần dần khai mở ra cánh hoa.

"Ninh lão sư....."
"Hửm?"
Âm thanh Lê Sơ đứt quãng, nàng đã chợt quên mất mình muốn nói gì, chuyển đề tài nói: "Bây giờ sao lại trả lời em rồi?"
Trước đó Lê Sơ kêu như vậy, Ninh Mạn Thanh cũng không trả lời, sẽ sửa đúng xưng hô cho nàng.

"Dù sao em cũng là của tôi rồi, gọi là gì cũng được."
Đồng dạng là một câu nhưng người nói khác nhau sẽ nghe lên ý nghĩa khác nhau, cũng cùng là một tiếng xưng hô, khi thân phận chuyển biến cũng sẽ thành khác nhau.

Lúc trước nghe tiếng lão sư này, là kính trọng nhiều hơn ái mộ, giờ nghe tiếng xưng hô này, chỉ cảm thấy càng thêm thân mật.

"Ninh lão sư....!uhm....!Chị lự kính* như vậy....sẽ sụp đổ rất nhanh...a..."
*lự kính: Filter trong các ứng dụng camera, ý nói nhìn qua bộ lọc thì kiểu nào cũng thấy đẹp thấy tốt.

Câu nói Lê Sơ có chút gian nan nói ra, tràn đầy ý vị trêu chọc.

"Trà mây tự chế, không cho phép đổi."
Ninh Mạn Thanh không phải là người hoàn mỹ, cô biết Lê Sơ cảm thấy nàng ôn nhu lễ phép chính trực, nhưng thực sự lại tương phản, cô lãnh đạm, tính độc chiếm lại rất mạnh, thậm chí đối với người mình thích còn có chút tâm cơ.

Nếu cô không thích Lê Sơ, cô sẽ để nàng sùng bái hình tượng hoàn mỹ như vậy không sao cả, nhưng vừa lúc chính là bởi vì cô thực thích Lê Sơ, cho nên cô hy vọng nàng có thể thấy được bộ mặt chân thật nhất của mình.

Lê Sơ cười nói: "Không đổi, em còn muốn đánh giá năm sao."
Mưa xối vào hoa đào, gió xuân quyện quyện..