Lê Sơ định nhẹ nhàng mà lướt mất, nhưng mới vừa đi được một bước đã nghe tiếng mẹ già rống giận.
"Em thật đúng là dám đi!"
Đường Tòng Nam tức đến đầu ong ong, một là bị Lê Sơ kêu mẹ làm khiếp sợ, một là bởi vì bộ dáng không muốn tiến tới của Lê Sơ.
"Không dám không dám."
Lê Sơ cụp mi rũ mắt, dáng vẻ đáng thương ngồi trên sô pha.
"Em có biết bây giờ đang là thời kỳ nổi lên của em không? Anh không hiểu vì sao em không đóng nữ ba, lại đi diễn vai nữ tám, dàn diễn viên tốt như vậy, vai nữ tám lại diễn không nhiều lắm, xuất thân cũng không phải đặc biệt xuất sắc, em chọn làm cái gì đây? Em còn có nhận được bộ phim khác sao?"
Lê Sơ bị quở trách không dám nói lời nào, yên lặng mà lắc lắc đầu.
"Còn gọi tôi là mẹ, nếu tôi có thể sinh ra con gái bất hiếu như em vậy, mỗi ngày tôi đều dùng thắt lưng đi tự sát đó!"
Đường Tòng Nam thở phì phì, lúc trước nói cùng nhau đi ăn máng khác, cùng nhau làm to làm lớn, Lê Tử Sơ liên tâm hiện giờ lại không hề có trí tiến thủ.
Người có dã tâm nhất định là muốn diễn nữ một đi, kết quả Lê Sơ tự ngược, tự hạ vai diễn của mình.
"Nam ca, xin bớt giận!"
Lê Sơ không thể già mồm với người khác được, ánh mắt nhịn không được liếc liếc nhìn Đường Tòng Nam.
Ha ha, dựa theo giả thuyết của thế giới quan ABO, nam beta cũng có thể sinh được em bé nha, chẳng qua tỷ lệ thụ thai sẽ thấp hơn nữ beta một chút, nhưng là nếu chịu cày cấy vẫn có thể có cơ hội.
Da đầu Đường Tòng Nam tê rần, dùng bàn làm việc chặn nửa người dưới của mình, trợn mắt đối với Lê Sơ: "Em đang nhìn chỗ nào thế hả!"
"Chỗ nào cũng không nhìn a!"
Đôi mắt Lê Sơ nhìn lên trần nhà, vẻ mặt thánh thiện.
Sau khi Đường Tòng Nam hơi hạ hỏa, Lê Sơ mới tiếp tục mở miệng.
"Bởi vì em còn muốn lựa chọn, bộ phim này có thể sẽ nổi, nhưng nhân vật đó em không muốn diễn, không phải không muốn nổi, mà là không có hứng thú, nếu vai diễn này nhận được trước khi diễn Tần Mộ, chắc chắn là em sẽ đồng ý."
Lê Sơ không nhận vai nữ ba này không phải chỉ là vì nhân vật này có cảnh diễn tình cảm, Lê Sơ còn không có không chuyên nghiệp như vậy, mà có tình cảm là không diễn, nguyên nhân lớn nhất là nàng thực sự vô cảm đối với nhân vật tiểu sư muội ngốc bạch ngọt này.
Đặc biệt là khi nàng diễn vai Tần Mộ này, cảm xúc nhân vật đặc biệt phong phú, đối với loại nhân vật chỉ biểu hiện một tính cách không có sự yêu thích quá lớn, để cho người khác diễn thì tốt hơn.
Lê Sơ nhắc đến "Tần Mộ", Đường Tòng Nam thật ra lại bình tĩnh hơn một ít.
Đường Tòng Nam tin tưởng vững chắc sau khi được công chiếu, chắc chắn Lê Sơ sẽ nổi tiếng, khi đó cơ hội và tài nguyên của nàng sẽ càng nhiều thêm, không cần quá sốt ruột.
Nhưng nói là nói như vậy, một cơ hội trước mắt lại bị bỏ qua như thế, Đường Tòng Nam vẫn là có chút cọc.
"Được rồi, có thể, anh đổi giúp em, nhưng kế đến em phải nghe anh sắp xếp."
Đường Tòng Nam cười âm trầm, có cảm giác ác độc mấy phần giống như mẹ kế.
Chờ Lê Sơ biết mình được sắp xếp thông cáo thế nào sau đó, mới cảm nhận được cảm giác mẹ ruột biến thành mẹ kế là thế nào.
"Lịch trình nhất định phải dày đến như vậy sao?"
Lê Sơ khóc khóc, cứng họng không biết nói gì.
"Con gái yên tâm đi, mụ mụ vĩnh viễn hỗ trợ."
Đường Tòng Nam đã thản nhiên tiếp nhận xưng hô nam mụ mụ này, cực kỳ từ ái trả lời.
Lê Sơ chỉ có thể rưng rưng làm công.
Khi nàng nói với Ninh Mạn Thanh về nhân vật nàng diễn trong bộ phim tiếp theo, Ninh Mạn Thanh bên kia phát tới mấy hình động miêu miêu khó hiểu.
[Ninh Mạn Thanh]: Em bị khi dễ?
[Ninh Mạn Thanh]: Bộ phim ip này tháng sáu năm trước Hắc Kim đã mua rồi, vẫn đang chuẩn bị, theo tôi biết nam nữ chính đã quyết xong, tuy rằng em không thể là nữ một, nhưng dựa vào giá trị thương mại với kỹ thuật diễn của em, hẳn là được sắp xếp cho vai Bộ Nguyệt.
Bộ Nguyệt chính là tên của sư muội ngốc bạch ngọt.
[Lê Tiểu Sơ]: Ninh lão sư chị quá lợi hại! Công ty sắp xếp như vậy, nhưng là em không muốn diễn Bộ Nguyệt, em thấy Mãn Doanh rất thú vị.
[Lê Tiểu Sơ]: Nam ca tức giận rất lớn với em á, em cũng biết em như vậy là không biết cố gắng, nhưng đối với vai Bộ Nguyệt em có hứng thú rất ít.
Đây là một bộ phim lấy bối cảnh tu tiên, cũng phân hóa thành giới tính ABO, nhưng không phải dùng theo cách gọi hiện đại, mà dùng một cách gọi khác tương ứng của Alpha, Beta, Omega là Thiên Càn, Hoà Nghi, Địa Khôn.
Mãn Doanh là sư thúc của nữ chủ, một đại thần Hoà Nghi kịp thời cứu viện nữ chủ, ở thời điểm quan trọng luôn có tác dụng, nhưng cảnh diễn không nhiều lắm, bị các độc giả kêu là người công cụ hạng nhất của án văn này.
Có lẽ vì định vị cho việc phù hợp với người công cụ đi đến vội vàng, Mãn Doanh rất tiêu dao tự tại, bình sinh thích nhất là mạo hiểm, cho nên luôn có thể ở nơi nguy hiểm nhất cứu người, lại không chút nào lưu luyến rời đi.
Mãn Doanh là người cực kỳ tiêu sái, tự định thiện ác thị phi của riêng mình, không phải là người hiền lành theo kiểu truyền thống, có đôi khi còn sẽ mang đến một ít phiền toái cho nhóm vai chính.
Tỷ như nàng cảm thấy thấy yêu thú Xích Diễm rất ngầu, cưỡi rất phong cách, nhưng loại yêu thú này chỉ có một nhà thế gia tu luyện được, vì thể trực tiếp đến nhà người ta trộm tọa kỵ.
Nói là trộm đúng hơn phải nói là cướp, đánh ngất chủ nhân người ta mang đi, còn nói mình đến mượn toạ kỵ hai người vui chơi, quá hai ngày sẽ trả về, chủ nhân tức giận, đem nữ chủ vừa mới vào thành mời đến phủ làm khách, nhưng thực chất là giam lỏng.
Bởi vì nữ chủ và sư thúc là cùng một môn phái, thành chủ muốn dùng bọn họ uy hiếp sư thúc trả lại yêu thú và xin lỗi.
Nữ chủ nhất thời không liên lạc được ai, lại phát hiện bí kiếp tu chân, vừa học vừa tự giải cứu, nam chủ kịp thời đuổi đến, vì vậy bắt đầu mở ra cốt truyện vừa đánh quái vừa luyến ái.
Lê Sơ thích loại cảm giác tiêu sái không kiềm chế được của Mãn Doanh, so với Tần Mộ là hai loại người hoàn toàn khác biệt, tuy rằng hiện tại Lê Sơ đã sớm thoát vai, nhưng có đôi khi nhớ lại vẫn có cảm xúc u ám không tự chủ được, muốn đi vào một nhân vật khác kiểu như Mãn Doanh để trong lòng nhẹ nhàng hơn một chút.
Lê Sơ biết Ninh Mạn Thanh sẽ ủng hộ nàng, đích xác Ninh Mạn Thanh cũng sẽ như vậy.
[Ninh Mạn Thanh]: Không phải chịu ủy khuất thì tốt rồi, nhân vật này cũng có chút phân lượng.
[Ninh Mạn Thanh]: Thích cái gì thì diễn cái đó, đem vai diễn trở thành công việc, sẽ khiến bản thân mất đi hứng thú và cảm xúc.
[Ninh Mạn Thanh]: Thuận theo tâm ý của mình là tốt rồi, nếu bị khi dễ nhất định phải nói cho tôi.
Ninh Mạn Thanh thích cảm giác Lê Sơ chia sẻ cảm xúc với nàng, không nhất định là cảm xúc vui sướng như ánh mặt trời, cô hy vọng nàng có thể chia sẻ vui sướng của nàng, đồng thời cũng chia sẻ thống khổ của nàng.
[Lê Tiểu Sơ]: Vâng!!!
Lê Sơ nghĩ, tỷ tỷ thật đúng là tỷ tỷ, ôn nhu như chí bảo nhân gian.
Lúc đầu xuân, Lê Sơ chính thức tiến tổ, đi vào liền có người chào hỏi với nàng.
"Chào Lê tỷ, em là Trịnh Nhữ."
Cô nương vừa chào hỏi với Lê Sơ tự giới thiệu, trên mặt cô trang điểm, Lê Sơ nhìn không ra cô bao nhiêu tuổi, nhưng hẳn là nhỏ hơn so với nàng, tuy rằng Lê Sơ không quen biết cô, nhưng vì thái độ cô nhiệt tình và thân thiện, nên nàng vẫn vui vẻ chào hỏi với cô.
Sau đó Lê Sơ liền biết vì sao Trịnh Nhữ lại nhiệt tình với nàng như vậy, bởi vì vai diễn của Trịnh Nhữ chính là nữ chính ba, tiểu sư muội Bộ Nguyệt, mà nguyên bản là cô hẳn là đóng vai Mãn Doanh mới đúng, chỉ là Lê Sơ không định đẩy người khác xuống, nên liền tráo đổi nhân vật, Trịnh Nhữ mới có cơ hội này.
Từ nữ tám lên tới nữ ba, Trịnh Nhữ thực cảm kích Lê Sơ.
Lê Sơ thật không khiến cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng khi được ban ân huệ, cổ vũ Trịnh Nhữ cố gắng diễn, có vấn đề gì về kịch bản có thể nhờ nàng giúp đỡ, Trịnh Nhữ liền thường xuyên mang theo kịch bản đến tìm Lê Sơ hỏi chuyện, Lê Sơ cũng không giấu gì dạy cho cô.
Trịnh Nhữ học rất nhanh, hơn nữa tính cách lại rất tốt, Lê Sơ rất nhanh kết giao bạn bè với nàng.
Lê Sơ ngẫu nhiên cũng sẽ nhắc đến tiểu cô nương này với Ninh Mạn Thanh, chủ yếu là vấn đề đóng phim, trình độ tự giác của Lê Sơ có hạn, có mấy vấn đề Trịnh Nhữ hỏi nàng, nàng còn sẽ hỏi lại Ninh Mạn Thanh, muốn nghe Ninh Mạn Thanh trả lời thế nào.
Hôm nay Lê Sơ đang gọi điện thoại với Ninh Mạn Thanh trong phòng, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa quen thuộc.
"Lê Tử tỷ, Lê Tử tỷ, em lại đến rồi!"
"Hửm?"
Lê Sơ không tắt điện thoại, mang tai nghe Bluetood, đi ra ngoài mở cửa.
"Hôm nay không phải đến phiền toái chị, nhìn nè, sô cô la!"
Trịnh Nhữ giống như hiến vật quý, đem đồ vật đang giấu phía sau dâng đến trước mặt nàng, là mấy gói sô cô la được đóng gói tinh xảo.
"Loại sô cô la này ăn rất ngon, thương hiệu rất nổi tiếng ở nước ngoài, mỗi lần bạn em về nước đều sẽ mang về cho em, chia cho chị ăn! Không biết chị có thích ăn hay không, cho nên chỉ lấy bao nhiêu đây thôi, lâu lâu chị ăn một thanh sẽ không béo đâu, nếu chị cảm thấy ăn ngon, nói với em một tiếng nha."
"Được rồi, cảm ơn em!"
Lê Sơ tiếp nhận sô cô la, cười nói cảm ơn!
"Giữa chúng ta còn khách sáo gì nữa đâu, em đi trước đây, ngày mai gặp ở phim trường nha!"
Trịnh Nhữ xua xua tay, cười hì hì nói.
Lê Sơ nhìn cô đi đến thang máy, khép cửa lại.
Trong phòng an tĩnh lại, Lê Sơ ngồi trên sô pha, hai chân gác lên bàn lột một thanh sô cô la ăn.
Ninh Mạn Thanh nghe tiếng xé mở giấy gói, hỏi: "Ăn ngon không?"
"Uhm...!cũng được, sô cô la nào đối với em cũng như nhau."
Đối với sô cô là Lê Sơ cũng không phải thực yêu thích, ăn ngon hay không ngon nàng cũng nhìn không ra, nàng nhìn hai thanh sô cô la còn lại trên bàn, quyết định ngày mai chia sẻ cho Tiền Đóa Đóa.
"Hai ngày nữa tôi có thể đến thăm ban* chứ?"
*thăm ban: đến xem đoàn làm phim.
Đề tài của Ninh Mạn Thanh thay đổi rất nhanh, mới từ sô cô la chuyển tới thăm ban rồi, làm Lê Sơ sửng sốt trong chốc lát.
"Sao tự dưng lại muốn đến thăm ban em?"
"Bộ điện ảnh kia sắp bắt đầu quay, đến lúc đó quay phim bí mật, có khả năng rất lâu không thể gặp mặt với em."
"Vậy được rồi, chừng nào chị đến, em đi đón."
Nghĩ đến khả năng phải mấy tháng không gặp được Ninh Mạn Thanh, Lê Sơ lập tức đáp ứng.
Nghe thấy Lê Sơ trả lời rất nhanh, độ cong nụ cười trên mặt Ninh Mạn Thanh lớn hơn một chút, nhẹ nhàng nói: "Đến lúc đó gửi thông tin chuyến bay cho em."
"Được, nhưng mà em đi đón chị thì không cần đến đoàn phim đi, tuy rằng kịch bản này tương đối dài, nhưng vì đảm bảo được nổi tiếng nên đoàn phim sẽ có sắp xếp cụ thể, đến lúc đó em xin nghỉ mấy ngày."
Dù sao Lê Sơ cũng nghĩ là Ninh Mạn Thanh đến gặp nàng, liền không cần tới đoàn làm phim, bị chụp đến sẽ phiền toái hơn nhiều, huống chi cũng mấy tháng không thấy mặt, còn không bằng giành giật từng giây!
Nghê thấy Lê Sơ thân mật tự nhiên nói, lời nói cũng biểu hiện ra hàm nghĩa, âm thanh Ninh Mạn Thanh càng thêm mềm nhẹ, ý cười tràn đầy lưu luyến: "Được."
Cô định đến thăm ban Lê Sơ, sẳn tiện đến nhìn cô nhóc tên Trịnh Nhữ kia, nhưng mà Đào Đào đã nói như vậy, vậy còn chưa tính là gì.
Cô cũng không xem Trịnh Nhữ trở thành tình địch, bất quá cô là người có lòng phòng bị rất lớn, cho dù đối phương có là một nữ Beta đi chăng nữa.
Nhưng chuyện Beta thích Omega cũng chuyện hết sức bình thường, hơn nữa cách thức ở chung giữa Lê Sơ và cô nhóc kia cũng làm cô cảnh giác lên.
Lúc trước cô cũng là như vậy mà thích Lê Sơ, muốn để Lê Sơ có hảo cảm với mình, cô vẫn còn nhớ rất rõ đây.
Phòng ngừa chu đáo, và đề phòng cẩn trọng, là chuyện mà cô thích làm nhất..