Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Bắt Sắm Vai Tra A

Chương 9




Sau khi Thẩm Hàm Chi trở về phòng, cô đi tắm, sấy khô tóc rồi nằm lại trên giường. Đến tận bây giờ, Thẩm Hàm Chi cuối cùng cũng có thời gian để phân tích sự thật rằng mình đã thật sự xuyên vào một cuốn sách, và nữ chính của cuốn sách này lại chính là con thỏ trắng nhỏ đang ngủ ở phòng bên cạnh cô.

Thẩm Hàm Chi lục soát trí nhớ của nguyên nhân, phát hiện nguyên thân không có quen biết gì với nam chính, nói cách khác lúc này nam chính có khả năng còn chưa có xuất hiện. Thẩm Hàn Chi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhiệm vụ tổng thể của cô là tích lũy điểm A cặn bã và đảm bảo mỗi ngày có một ít giá trị A cặn bã. Hơn nữa dựa trên kinh nghiệm ngày hôm nay, Thẩm Hàm Chi cảm thấy rằng giá trị A cặn bã khá cơ động. Nếu mà yêu cầu cô học theo nguyên thân cô khẳng định là không làm được.

Tiếp theo là những vấn đề trong công ty, Tập đoàn Thẩm thị dưới sự lãnh đạo của nguyên thân đã bao trùm nhiều lĩnh vực ở thành phố Nam Độ và là một trong ba công ty hàng đầu ở thành phố Nam Độ, ngày thường nguyên thân đều giao rất nhiều việc cho người bên dưới xử lý. Để có thể bước lên trên vị trí này, thực ra chỉ cần có một cái nhìn tổng quan về tình hình chung là đủ.

Thẩm Hàm Chi kiếp trước cũng có một công ty riêng, nhưng chủ yếu là kinh doanh dịch vụ ăn uống, quy mô kém xa tập đoàn Thẩm thị. May mắn thay, cô cũng có thể hiểu được các loại báo cáo. Mặc dù cô mới vừa xuyên sách đến đây, nhưng cũng không đến mức để cho những người bên dưới lừa gạt mình.

Thẩm Hàm Chi suy nghĩ những vấn đề của công ty chỉ cần bản thân dựa theo nguyên tắc xử lý của nguyên thân, còn về những chuyện lớn chỉ cần kiểm soát là được. So với công ty, điều quan trọng hơn là cô phải có mối quan hệ tốt với cô bé, dù sao thì cô bé cũng là nữ chính của cuốn sách này, chỉ cần mình tích lũy đủ giá trị A cặn bã, một năm sau là cô có thể ly hôn với cô bé, sau đó sẽ bắt đầu tận hưởng cuộc sống của mình.

Đến lúc đó, cô sẽ được tự do ở thế giới này, cô vừa có tiền vừa có sắc, muốn làm gì thì làm, cho dù có bán công ty, suốt ngày tiêu xài phung phí thì số tiền đó cũng đủ cho cô dùng mấy đời.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Thẩm Hàm Chi cảm thấy vô cùng vui vẻ hạnh phúc, cô chỉ cần tránh cãi vã với nữ chính và chăm sóc cho nữ chính thật tốt trong một năm này,

thì sau này cô sẽ không bị Ôn Cẩn và Lương Sóc làm cho phát điên.

Khi Thẩm Hàm Chi nghĩ đến điều này, cô quả thật cũng đã mệt mỏi và cũng không biết đã ngủ ngon giấc từ lúc nào.

Ở bên kia cô bé mới đầu cũng không ngủ an giấc. Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, mặc dù căn phòng rất rộng, giường và gối còn thoải mái hơn trên gác mái, nhưng cô bé vẫn không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi.

Nhưng rốt cuộc, sáng sớm nàng đã phải dậy rất sớm để chuẩn bị cho đám cưới. Cô bé mệt đến mức không biết đã ngủ lúc nào.

Khi cô bé tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng, nàng có chút mê mang dụi dụi mắt, chống người dậy để cho bản thân dựa vào chiếc đệm đầu giường phía sau, suy nghĩ của nàng từng chút một quay trở lại.

Nàng và chị đã kết hôn. Nàng đã rời khỏi trang viên Hoa Hồng và căn gác xép chật chội, và hiện tại nàng đang ở nhà của chị ấy.

Ôn Cẩn cảm nhận được vết thương ở mu bàn chân, hình như không còn đau đớn như ngày hôm qua, cô có chút thấp thỏm nhìn ra cửa, có chút muốn đi tìm Thẩm Hàm Chi.

Nhưng trải nghiệm trước đây ở Trang viên Hoa Hồng khiến nàng không dám làm điều đó, cô bé tự mình đứng dậy, ngoan ngoãn làm theo lời Thẩm Hàm Chi đã dạy ngày hôm qua, đi vào phòng vệ sinh đánh răng, rửa mặt.

Sau khi làm xong hết mọi thứ, cô bé lại đi đem tấm rèm trong phòng kéo ra, một lượng lớn ánh sáng mặt trời chiếu vào mà không bị tấm chắn cửa sổ cản trở, làm cho tâm trạng của cô bé dễ chịu hơn rất nhiều.

Đứng ở bên cửa sổ nhìn một hồi lâu,

bụng nhỏ của cô bé “ọt ọt” kêu lên một tiếng, vành tai của nàng đều ửng đỏ, nàng cảm thấy nếu như đi tìm chị, chị nhất định sẽ không thích nàng.

Cô bé lăn lộn trên giường hai vòng, trong lòng giống như là bị móng vuốt của mèo con cào nhẹ qua. Nàng nóng lòng muốn nhìn thấy Thẩm Hàm Chi.

Trước kia khi nàng sống trên gác mái, chỉ có dì Lưu đến gặp và nói chuyện với nàng. Sau khi đến đây, Ôn Cẩn cũng chỉ quen biết với một mình Thẩm Hàm Chi, nàng có chút nhớ Thẩm Hàm Chi.

Trong lúc cô bé đang lăn lộn trong chăn, Thẩm Hàm Chi ở bên kia đã tắm rửa thay quần áo mặc ở nhà, cô đến đứng trước cửa phòng cô bé, gõ nhẹ cửa mấy cái: "Tiểu Cẩn, em đã thức rồi sao? Tôi có thể vào được không?"

Cô bé nghe được giọng nói của Thẩm Hàm Chi, đôi mắt đều sáng lên, vội vàng từ trên giường đứng dậy, còn thuận tiện sửa sang lại váy ngủ: Có thể, chị vào đi.”

Sau khi Thẩm Hàm Chi nhận được câu trả lời khẳng định, lúc này mới cô xoay tay nắm cửa mở cửa ra, sau đó liền nhìn thấy cô bé ngoan ngoãn đứng bên giường, đôi mắt không hề chớp nhìn về phía cô.

Nhìn thấy cô bé vẫn chưa thay quần áo, Thẩm Hàm Chi cười nói: "Tôi đã quên lấy quần áo cho em rồi, hay là em đến phòng tôi nhìn xem đi? Thích mặc bộ nào liền mặc bộ đó.” Thẩm Hàm Chi nói xong liền vẫy tay với cô bé.

Cô bé bước nhanh đến mặt trước của Thẩm Hàm Chi, khẩn trương hai tay nắm chặt vào nhau nhau, hôm nay chị không ôm mình một cái sao?

Cô bé lỗ tai đỏ bừng, đang suy nghĩ lung tung, cổ tay đã được Thẩm Hàm Chi nắm trong tay.

Cô sợ cô bé vẫn chưa thích nghi được với môi trường mới và sẽ cảm thấy sợ hãi ở nơi xa lạ nên dứt khoát nắm lấy tay của cô bé đi qua phòng bên cạnh.

Điều mà Thẩm Hàm Chi không nhìn thấy được chính là sau khi cô nắm lấy tay của cô bé, cô bé vẫn luôn dùng đôi mắt sáng ngời nhìn về phía cổ tay mình, chị đã nắm tay mình cùng nhau đi!

Thẩm Hàm Chi cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, đưa cô bé đến phòng của mình, đi đến cánh cửa bên trái phòng, mở cửa ra, đèn cảm biến trong phòng để đồ tự động bật sáng.

Thẩm Hàm Chi buông tay Ôn Cẩn ra, nói: “Em đi xem mình muốn mặc cái gì, chờ đến khi buổi chiều tôi lại dẫn em đi trung tâm thương mại mua."

Chiều cao của nguyên thân cũng ngang bằng với chiều cao của cô ở kiếp trước, cũng là 172 cm. Chiều cao của cô bé là 165 cm. Thực ra bảy centimet cũng không chênh lệch nhiều, nhưng quần áo của cô nếu để cho cô bé mặc vào chắc chắn sẽ không vừa.

Cô bé rụt rè nhìn dãy quần áo rực rỡ trong phòng để đồ, hai tay bất an nắm chặt, sau đó lén nhìn vẻ mặt của Thẩm Hàm Chi, thấy Thẩm Hàm Chi không có tức giận, cô bé mạnh dạn nắm lấy cổ tay Thẩm Hàm Chi, lắc nhẹ: "Chị ơi, em không biết nên chọn cái nào. Chị có thể giúp em chọn được không?”

Dì Lưu nói rằng nếu nàng làm nũng với vợ nhiều hơn thì vợ có thể sẽ thích nàng hơn.

Thẩm Hàm Chi nhìn dáng vẻ mềm mại đáng yêu của tiểu bạch thỏ, trong lòng gần như tan chảy, làm sao lại không giúp đỡ cho được.

Cô mỉm cười đưa tay còn lại xoa xoa mái tóc của cô bé, nhẹ nhàng nói: "Được, tôi giúp em chọn. Vậy thì mặc chiếc váy kia có được không?"

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu. Nàng không kén chọn quần áo, khi còn ở trên gác xép, nàng mặc rất nhiều quần áo cũ của người hầu, ở trong thế giới nhỏ bé đó cũng không có gì đẹp đẽ hay là xấu xí, nàng chỉ cần mặc để không bị lạnh đã tốt rồi.

Nhìn thấy cô bé gật đầu, Thẩm Hàm Chi quay người đi vào phòng để quần áo, giúp cô bé chọn một chiếc váy màu trắng dài đến eo, sau khi suy nghĩ lại lấy ra một chiếc áo lót khác.

Sau khi Thẩm Hàm Chi đi ra ngoài, cô liếc nhìn về phía ngực của cô bé, sau đó cảm thấy áo lót của mình, cô bé mặc vào có khả năng sẽ hơi chật.

Cô ho nhẹ một tiếng rồi dặn dò nói: “Cái áo ngực này có lẽ hơi nhỏ, em cứ mặc tạm vào đi. Buổi chiều chúng ta đi mua đồ, tất cả đều sẽ mua mới cho em."

Cô bé đỏ mặt nhận lấy quần áo, sau đó ngước mắt nhìn Thẩm Hàm Chi: "Mua sắm? Em cũng đi cùng sao?"

Thẩm Hàm Chi cười nói: “Đương nhiên là đi cùng nhau rồi, là đi mua quần áo cho em, còn phải thử xem có vừa không nữa.”

Cô bé cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hàm Chi, như thể mình đã làm sai điều gì, rụt rè nói: “Chị, em chưa bao giờ đi mua sắm, có thể gây thêm phiền toái hay là làm cho chị mất mặt hay không?"

Thẩm Hàm Chi hiểu được nỗi lo lắng của Ôn Cẩn. Cô bé từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường khép kín. Mua sắm là chuyện nhỏ trong mắt người thường nhưng đối với một cô bé chưa bao giờ ra ngoài lại là một chuyện lớn lao. Nàng sẽ cảm thấy sợ hãi và bất an về những điều chưa biết, nhưng mà một bước này vẫn phải được thực hiện. Điều mà Thẩm Hàm Chi có thể làm là cố gắng hết sức để xua tan những lo lắng của cô bé và phải bảo vệ cô ấy cho tốt.

Thẩm Hàm Chi tiến lại gần vài bước, ném bộ quần áo trong tay cô bé lên một chiếc ghế ở một bên, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của cô bé, ôm cô bé vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi cô bé: “Cả đời này có rất nhiều chuyện lần đầu tiên phải làm, điều này rất là bình thường, chỉ cần em dũng cảm làm, em sẽ nhận ra rằng những điều mà em đã lo lắng và băn khoăn trước đây chẳng là gì cả, và em sẽ vượt qua chúng một cách dễ dàng. Tiểu Cần, em hãy nhớ kỹ, em vĩnh viễn đều không phải là phiền toái của tôi, không phải tôi đã nói rồi sao? Em là cô vợ nhỏ của tôi."

Cô bé gục đầu vào vai Thẩm Hàm Chi, được Thẩm Hàm Chi ôm vào trong lòng, dùng giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành cô bé, thỏ con sụt sịt, nước mắt bắt đầu rơi xuống, nước mắt "Xoạch xoạch" bắt đầu rơi xuống, nàng rất thích chị dỗ dành nàng như vậy.

Thẩm Hàm Chi rất nhanh liền phát hiện ra thỏ con đang khóc, bên trái quần áo của cô đều đã bị nước mắt làm ướt một mảng. Rõ ràng là cô muốn dỗ người, tại sao lại dỗ dành thành khóc rồi?

Thẩm Hàm Chi vô cùng nghi ngờ kỹ năng dỗ dành của mình, nhanh chóng vỗ nhẹ lưng cô bé, dịu dàng hỏi: "Sao đột nhiên khóc? Có chỗ nào không vui sao? Nói cho tôi biết được không? Là không muốn đi mua sắm sao? Nếu như em không muốn đi, tôi có thể mua trên mạng cho em, không việc gì cả.”

Thẩm Hàm Chi tự trách mình quá nóng nảy, tiểu bạch thỏ chưa từng đi nơi nào ngoại trừ trang viên Hoa Hồng, đột nhiên nói muốn dẫn nàng đi mua sắm, nàng nhất định là sợ hãi.

Cô bé vùi mình trong vòng tay Thẩm Hàm Chi, khóc nức nở trong một lúc, sau đó khụt khịt nhìn Thẩm Hàm Chi với đôi mắt đỏ hoe, thấy Thẩm Hàm Chi không có tức giận, ngay sau đó lại rúc vào trong ngực Thẩm Hàm Chi nói: “Chị, chị thật là tốt nha, em không có sợ, có chị ở đây em sẽ không sợ."

Thấy cô bé đi chậm lại, Thẩm Hàm Chi đưa tay sờ lên mái tóc của cô bé, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, vậy em thay quần áo trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ đưa em xuống ăn sáng.”

"Em có thể đi xuống được không?" Cô bé ngẩn ra một chút, theo bản năng hỏi.

"Đương nhiên có thể, đây là nhà của em, em muốn đi đâu thì đi, chờ lát nữa ăn sáng xong tôi sẽ đưa em đi dạo xung quanh." Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng dỗ dành.

Nghe giọng nói dịu dàng bên tai, cô bé chỉ cảm thấy hai chân mình hơi mềm nhũn, nàng rất thích được chị ôm và dỗ dành như vậy.

Nhìn thấy thỏ con ngừng khóc, Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng thỏ nhỏ.

Cô bé dựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi để thư giãn một lúc, khi chân đã có sức, cô bé khẽ đứng dậy, “Chị, để em thay quần áo.”

"Được, tôi sẽ đợi em ở bên ngoài, thay đồ xong mở cửa ra ngoài." Thẩm Hàm Chi nói rồi đẩy cửa đi ra ngoài, sau đó giúp cô bé đóng cửa lại.