Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Bắt Sắm Vai Tra A

Chương 86: Phiên ngoại 4




Thẩm Hàm Chi lái xe đến trang viên rượu nho trong vòng hai mươi phút. Đến cổng, hẳn là Ôn Cẩn đã báo trước biển số xe của Thẩm Hàm Chi, cho nên khi nhìn thấy Thẩm Hàm Chi lái xe tới, liền trực tiếp để cô đi.

Thẩm Hàm Chi đỗ xe cách biệt thự không xa, sau đó xuống xe đi về phía biệt thự.

Vừa vào biệt thự, cô đã nhìn thấy đứa bé đang chơi bóng đá với mấy dì trong nhà.

Đứa bé nhìn thấy Thẩm Hàm Chi tới, trong mắt sáng lên vui mừng: "Dì ơi!"

"Chào Mộc Mộc, mẹ con vẫn còn chưa về à? Hình như dì đến sớm rồi." Thẩm Hàm Chi cười nhạo bảo mẫu bên cạnh hai tiếng.

Đứa bé trả lời rất nghiêm túc: "Mẹ con đến sáu giờ mới tan làm. Dì ơi, dì chơi bóng với con nhé."

Thẩm Hàm Chi cởi áo vest màu sáng ra để ở một bên, mỉm cười dỗ dành nhóc con: "Được, dì sẽ chơi cùng với bảo bối của chúng ta."

Cô bé thấy Thẩm Hàm Chi gọi mình là bảo bối thì khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, có chút xấu hổ.

Thẩm Hàm Chi thấy đứa bé thật đáng yêu, liền bế lên nói: "Bảo bối còn biết xấu hổ sao? Thật đáng yêu."

Đứa bé mỉm cười thật tươi với Thẩm Hàm Chi, dụi dụi đầu nhỏ vào người Thẩm Hàm Chi làm nũng: "Dì, chơi với con đi."

"Được, dì sẽ chơi bóng với con." Thẩm Hàm Chi cười, đem đứa bé đặt xuống đất, sau đó chơi bóng với đứa bé.

Bảo mẫu cũng có chút sửng sốt khi nhìn thấy Thẩm Hàm Chi quen thuộc như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì bây giờ, cuối cùng vẫn là quản gia gọi điện cho Ôn Cẩn.

Ôn Cẩn xử lý xong công việc ở khuôn viên, đang chuẩn bị về nhà thì nhận được điện thoại, nàng nghe điện thoại khóe môi hơi nhếch lên, cười nhẹ nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi. Bây giờ tôi cũng đang chuẩn bị về, các người nhớ chiêu đãi chị ấy cho tốt. Thôi, cũng không cần, từ giờ đây cũng sẽ là nhà của chị ấy, các người cứ đối xử với chị ấy như cách đối xử với tôi đi."

"Được Ôn tiểu thư." Quản gia cúp điện thoại, trên mặt lộ ra một nụ cười quả nhiên là như thế, hắn đã cảm thấy bà chủ đối xử với người phụ nữ này rất khác. Quả nhiên, người phụ nữ này chính là tình nhân nhỏ của bà chủ.

Quản gia gọi người hầu và bảo mẫu tới, đơn giản đưa ra vài gợi ý. Mọi người đều đã làm việc này nhiều năm, nên vẫn có khả năng hiểu được ánh mắt của người khác. Bọn họ lập tức hiểu ý của quản gia và thái độ đối với Thẩm Hàm Chi cũng càng thêm chu đáo hơn.

Thẩm Hàm Chi cũng càng không khách sáo hơn, dù sao nhà của thỏ con cũng là nhà của cô, thấy nhóc con chơi mệt nên ôm nhóc con vào phòng bếp tìm nước trái cây uống.

Hai người dì lập tức ép hai ly nước nho từ nho tươi. Thẩm Hàm Chi ôm nhóc con trên tay, sau đó thả nhóc con xuống xem phim hoạt hình trên TV và uống nước ép với nhóc con.

Bím tóc nhỏ của nhóc con thỉnh thoảng quay về phía Thẩm Hàm Chi. Nhóc ngồi trên đùi Thẩm Hàm Chi và xem TV. Nhóc cảm thấy rất mới mẻ. Nhóc có chút thích dì ấy.

Thẩm Hàm Chi xem phim hoạt hình thỏ con trên TV, sau đó lại nhìn đứa bé mặc bộ đồ thỏ màu hồng hôm nay, nhẹ nhàng hỏi: "Mộc mộc có thích thỏ con không?"

"Dạ thích, con thích các loại thỏ con." Đứa bé ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi đưa tay sờ lên khuôn mặt non nớt của đứa trẻ, cười nói: "Dì cũng giống như Mộc Mộc, dì cũng rất thích thỏ con."

"Thật sao dì? Vậy dì có thể thường xuyên đến chơi với con được không?" Đứa bé chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn chăm chú vào Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi làm sao có thể chịu nổi một đứa bé dễ thương như vậy chứ đừng nói đến đây là nhóc con của mình và thỏ con: "Đương nhiên là có thể."

Đứa bé nghe được Thẩm Hàm Chi nói như vậy, liền vui vẻ dụi dụi vào trong ngực Thẩm Hàm Chi.

Khi Ôn Cẩn bước vào cửa, nàng nhìn thấy con mình đang ngồi trên đùi chị và làm nũng. Ôn Cẩn đột nhiên cảm thấy có chút ghen tị với con gái mình. Nàng cũng muốn được ngồi trên đùi chị làm nũng.

Bất quá trên mặt Ôn Cẩn lại không lộ ra biểu hiện, cười nhẹ đi tới, "Mộc Mộc tại sao lại quấn lấy dì như vậy?"

Thẩm Hàm Chi nhanh chóng thay nhóc con giải thích: "Không có, là chị muốn ôm Mộc Mộc và chơi cùng con bé."

Đứa bé cũng gật đầu theo Thẩm Hàm Chi, phụ họa nói: "Đúng vậy, đúng vậy."

Ôn Cẩn gần như không nhịn được bị chọc cười, nàng lễ phép gật đầu với Thẩm Hàm Chi nói: " Vậy Thẩm tổng, làm phiền giúp tôi chăm sóc con gái tôi một lát, tôi lên lầu thay quần áo."

"Được, em đi đi, chị sẽ ôm bảo bối của chúng ta." Thẩm Hàm Chi cười nói, còn nhéo nhéo bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt của nhóc con.

Nhóc con được Thẩm Hàm Chi nhéo nhéo cười "Khanh khách".

Ôn Cẩn chậm rãi lên lầu, bật cười lắc lắc đầu, quả nhiên là bảo bối nhà mình, cho dù đã lâu như vậy không gặp, nhưng bảo bối vẫn rất thân thiết với chị, như thể chị chưa từng rời xa hai người họ.

Ôn Cẩn hai mắt hơi đỏ lên, nàng đã có chút gấp không chờ nổi muốn giữ chị ở lại.

Sau khi tắm xong, Ôn Cẩn nhìn thấy một lớn một nhỏ đang nghiêm túc xem thỏ con trên TV, ánh mắt nàng hơi cong lên, nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái bình tĩnh, nhắc nhở: "Thẩm tổng, Mộc Mộc, đi ăn cơm thôi, muốn xem thì lát nữa lại xem."

"Dạ, con đói quá." Nhóc con vừa uống một ly nước trái cây lớn, bây giờ lại đói rồi.

Thẩm Hàm Chi ôm đứa bé vào trong ngực, cũng không hề có ý định giao đứa bé cho Ôn Cẩn. Cô tự mình bế nhóc con đến bàn ăn và cẩn thận đặt nhóc con vào ghế trẻ em.

Nhóc con mỉm cười với Thẩm Hàm Chi và đung đưa đôi chân ngắn ngủi của mình một cách vui vẻ.

Ôn Cẩn có chút chua nhìn vào nhóc con, "Mộc Mộc nhóc con thối có dì liền quên mẹ có phải không?"

Đứa bé nhìn Ôn Cẩn chớp chớp mắt, lập tức làm ra vẻ nũng nịu: "Không có, con thích mẹ nhất, sau đó mới là dì."

Nghe nhóc con nói như vậy, Ôn Cẩn đưa tay nhéo nhéo mặt nhóc con, "Con đã học được cách dỗ người rồi, nhóc con thối."

"Hì hì~" Đứa bé vui vẻ đến mức lắc lắc đôi chân ngắn ngủn của mình nhanh hơn rất nhiều. Nhóc thích mẹ và dì chơi cùng mình.

Bữa chiều bao gồm sườn dê tươi nướng, cánh gà chiên Coca, v.v.

Ôn Cẩn cắt thịt sườn dê cho vào chén cho nhóc con ăn với cơm. Đứa bé ăn ngon lành.

Thẩm Hàm Chi rắc ớt lên miếng sườn dê trên đĩa của mình và phối hợp với rượu vang đỏ để xoa dịu sự ngấy.

Nhìn thấy con ăn xong, Ôn Cẩn nhẹ nhàng nói với con: "Bảo bối, con và bảo mẫu lên lầu tắm trước được không? Đợi lát nữa mẹ ăn cơm xong sẽ kể cho con nghe chuyện thỏ con."

Nhóc vừa nghe nói đến thỏ con liền bị nó thu hút. Nhóc thích thỏ con nhất.

Đứa bé gật đầu nhắc nhở: "Mẹ, vậy mẹ kể cho con nghe năm câu chuyện về chú thỏ con nhé."

"Được, đều nghe theo Mộc Mộc." Nhìn thấy đứa bé còn có thể cò kè mặc cả,, Ôn Cẩn cười lắc đầu.

Đứa bé nghe được mẹ đồng ý liền vui vẻ được bảo mẫu ôm đi.

Thẩm Hàm Chi có chút không nỡ khi nhìn con rời đi, đứa bé dính người chỉ sau vài lần gặp mặt đã trở nên quen thuộc với mình.

Thấy Thẩm Hàm Chi cứ nhìn nhóc con, Ôn Cẩn nhướng mày hỏi: "Như thế nào? Thẩm tổng tới ăn cơm với tôi chính là vì để gặp Mộc Mộc?"

"Đương nhiên không phải, chủ yếu là vì em, Tiểu Cẩn, em còn tức giận sao? Chị phải làm gì để có thể làm cho em hết tức giận đây?" Thẩm Hàm Chi dịu dàng hỏi, nhìn vào ánh mắt của thỏ con.

Trên khóe môi Ôn Cẩn hiện lên một nụ cười: "Thật sự không hiểu Thẩm tổng đang nói cái gì." Vừa nói, nàng vừa nâng ly lên nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

"Tiểu Cẩn, em chắc chắn là nghe hiểu. Rốt cuộc chị đã làm gì chọc giận em? Chị có thể thay đổi mà." Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng dỗ dành, giống như nhiều lần trước đây.

Tay Ôn Cẩn siết chặt đôi đũa, có chút nhịn không được muốn ôm Thẩm Hàm Chi làm nũng.

Cô cắn răng nhịn xuống, ngước mắt nhìn Thẩm Hàm Chi: "Thay đổi? Tức là chị đồng ý với những gì tôi nói à?"

Thẩm Hàm Chi nhìn thấy thỏ con không cắn chặt như vậy, vội vàng mỉm cười gật đầu: " Chắc chắn, Tiểu Cẩn của chị nói gì thì chị cũng sẽ nghe."

Ôn Cẩn khóe môi hơi nhếch lên, "Được rồi, vậy chờ lát nữa tôi muốn cùng Thẩm tổng chơi một trò chơi."

"Được, chị nhất định sẽ phối hợp." Thẩm Hàm Chi ánh mắt sáng ngời nói. Cô hiện tại sợ thỏ con sẽ không để ý tới mình, chỉ cần thỏ con chịu để ý đến cô, cô sẽ làm bất cứ điều gì mà em ấy yêu cầu.

Ôn Cẩn nhẹ gật đầu, nụ cười trên mặt càng đậm hơn. Nhìn thấy thỏ con vui vẻ, Thẩm Hàm Chi cũng vui vẻ theo.

Ăn cơm chiều xong, Ôn Cẩn cười với Thẩm Hàm Chi: "Thẩm tổng đã uống rượu, bằng không buổi tối ở lại chỗ này ngủ một đêm? Vừa rồi chúng ta nói đến trò chơi vận còn chưa chơi đâu."

"Được." Thẩm Hàm Chi ngay lập tức đồng ý. Cô còn đang ước gì mình có thể ở lại cùng nhóc con và thỏ con.

Ôn Cẩn lễ phép mỉm cười với cô: "Vậy tôi và Thẩm tổng lên lầu. Thịt dê có mùi tanh quá, trước về phòng tắm rửa thay quần áo, tôi đi dỗ Mộc Mộc ngủ rồi sẽ đến tìm Thẩm tổng."

Vành tai Thẩm Hàm Chi hơi ửng đỏ lên, thỏ con đây là ám chỉ với cô

sao? Sau khi dỗ cho nhóc con đi ngủ, cô sẽ có thể thân mật với thỏ con.

"Được, vậy chị ở trong phòng đợi em." Tim Thẩm Hàm Chi đập thình thịch, lúc này cô rất muốn ôm thỏ con của mình.

Thẩm Hàm Chi đi tới phòng dành cho khách đối diện tắm rửa, sau đó thay bộ đồ ngủ mà Ôn Cẩn đã chuẩn bị sẵn, còn súc miệng thơm tho, thẳng cho đến khi trên người mình thơm ngào ngạt, Thẩm Hàm Chi mới bắt đầu nôn nóng chờ đợi thỏ con.

Nói mới nhớ, cô đã không thân mật với thỏ con kể từ sau khi nhóc con ra đời, hiện tại cô thật sự rất muốn ăn thịt thỏ.

Thẩm Hàm Chi chờ đợi cửa phòng dành khách của mình mở ra, thỉnh thoảng nhìn động tĩnh của phòng đối diện. Ôn Cẩn rất nhàn nhã kể cho nhóc con nghe câu chuyện về chú thỏ con, đứa bé rất bám người lại rất thích chú thỏ con. Lắng nghe vô cùng nghiêm túc, mãi cho đến khi Ôn Cẩn kể bốn câu chuyện, đứa bé mới không thể mở nổi đôi mắt.

Ôn Cẩn đắp chăn cho đứa bé, để cho bảo mẫu đến đây ngủ cùng đứa nhỏ. Sau đó nàng mới vào phòng nhà vệ sinh rửa mặt, thay một bộ váy ngủ bằng lụa.

Khi nàng mở cửa, nàng thấy cánh cửa đối diện vậy mà lại đang mở. Khóe môi của Ôn Cẩn hơi cong lên. Chị của nàng thực sự không thể chờ đợi nữa, thậm chí còn để cửa mở.

Nàng chậm rãi bước vào với nụ cười trên môi, khi Thẩm Hàm Chi nhìn thấy thỏ con, cô liền đứng dậy khỏi giường, bước nhanh về phía Ôn Cẩn, cô muốn duỗi tay ôm lấy thỏ con hôn một trận. Đôi môi vừa mới gần nhau lại bị ngón trỏ của Ôn Cẩn ngăn cách.

Ôn Cẩn hơi nghiêng người, tránh qua một bên, nàng nhìn Thẩm Hàm Chi với nụ cười trên mặt, đôi môi mỏng phấn nộn hơi hé mở: "Chị thật là thiếu kiên nhẫn, hiện tại chúng ta không thể hôn. Chẳng phải chúng ta đã đồng ý chơi trò chơi rồi sao?"

Thẩm Hàm Chi hai mắt lập tức đỏ lên khi nghe thấy thỏ con gọi mình là chị, cô vui mừng nhìn về phía thỏ con, giọng điệu vội vàng nói: "Tiểu Cẩn, cuối cùng thì em cũng chịu thừa nhận rồi, chị nhớ em nhiều lắm."

Ôn Cẩn chỉ là cười nhạt nhìn Thẩm Hàm Chi, cũng không có nói gì nhiều, cầm trong tay một vật gì đó giống như một cái bịt mắt đưa qua: "Chị, đeo cái này lên đi, chờ đến nơi rồi, chúng ta sẽ cùng nhau ôn chuyện thật tốt."

Thẩm Hàm Chi có chút nghi hoặc nhìn miếng bịt mắt, thuận miệng hỏi: "Tiểu Cẩn, em muốn đi đâu vậy?"

Nụ cười trong mắt Ôn Cẩn càng đậm hơn: "Đi đến một nơi thú vị, ở trong phòng nhiều sẽ cảm thấy nhàm chán."

Thẩm Hàm Chi bị thỏ con dụ dỗ, linh hồn nhỏ bé gần như bị câu lấy, lập tức gật đầu đồng ý: "Được, em nói đi chỗ thì chúng ta đi chỗ đó, đều nghe theo lời thỏ con của chị."

Ôn Cẩn đưa tay lấy bịt mắt, đeo vào trong đầu Thẩm Hàm Chi, sau đó điều chỉnh vị trí của bịt mắt, xác định Thẩm Hàm Chi không nhìn thấy gì mới buông tay ra.

Bịt mắt che mắt rất chặt, Thẩm Hàm Chi có chút hoảng hốt, muốn nắm lấy thứ gì đó, Ôn Cẩn đưa tay nắm lấy cổ tay cô, Thẩm Hàm Chi lúc này mới có thể an tâm: "Tiểu Cẩn, em mua cái bịt mắt này ở đâu vậy? Quả thật ngay cả một chút ánh sáng cũng không nhìn được."

Ôn Cẩn khẽ cười một tiếng, đưa tay chạm vào một bên mặt Thẩm Hàm Chi, cười an ủi: "Chị, chị không cảm thấy không nhìn thấy được mới κίςῇ τῇίςḥ sao?"

Lỗ tai của Thẩm Hàm Chi nghe được lời này của Ôn Cẩn lập tức đỏ bừng. Bây giờ thỏ con biết chơi như vậy sao? Em ấy thậm chí còn muốn chơi đùa với chính mình khi bị bịt mắt.

Nhưng Thẩm Hàm Chi vẫn rất vui vẻ, chỉ cần có thể ở bên thỏ con, cô đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

"Chị, cẩn thận một chút. Chúng ta sắp đi xuống bậc thang rồi, chị ôm em, em sẽ từ từ đưa chị xuống." Ôn Cẩn dịu dàng nói, lúc nàng nói chuyện cố ý dựa sát vào bên tai Thẩm Hàm Chi, vài giây sau nàng liền nhìn đến lỗ tai của Thẩm Hàm Chi đỏ bừng, Ôn Cẩn cảm thấy rất hài lòng với điều này, chị quả nhiên vẫn là không chịu nổi sự trêu chọc.

Được thỏ con hứa hẹn, Thẩm Hàm Chi nhanh chóng vòng tay ôm lấy eo thỏ con, vừa ngửi thấy mùi thơm của thỏ con vừa hỏi: "Tiểu Cẩn, chúng ta là đi đâu vậy? Tại sao lại phải xuống lầu?"

Ôn Cẩn ánh mắt có chút sâu, khóe môi cong lên: "Là một nơi rất thú vị, em tin chị nhất định sẽ thích."

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Hàm Chi: Tuy rằng không biết sẽ đi đâu, nhưng chỉ cần có thỏ con bên cạnh cô liền vui vẻ!

Tiểu hắc thỏ: ( lấy ra còng tay JPG) chị chắc chắn sẽ thích ~