Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Bắt Sắm Vai Tra A

Chương 68




Ôn Cẩn bắt đầu nộp đơn vào trường vào cuối tháng 6.

Điểm số của nàng đủ để đăng ký vào một trường cao đẳng đại học tốt. Vào ngày nộp đơn, thỏ con đang nằm trong vòng tay của Thẩm Hàm Chi. Nguyện vọng một của nàng chính là chuyên ngành công nghệ trồng trọt của Đại học Nam Độ. Sau đó, nàng lần lượt nộp đơn vào một số trường đại học xung quanh, và cuối cùng lấy Trường Cao đẳng Nông nghiệp Nam Độ làm nền tảng để đảm bảo rằng ít nhất nàng sẽ được vào trường.

Sau khi mọi chuyện đã được xác nhận, thỏ con bấm gửi. Thẩm Hàm Chi ôm thỏ con vào lòng, hôn lên vành tai của thỏ con: “Thỏ con của chúng ta bây giờ đã là sinh viên đại học."

Thỏ con vùi mặt vào trong lòng ngực Thẩm Hàm Chi nói: “Chị, em không muốn sống trong ký túc xá, buổi tối không có chị ôm thì em không ngủ được.”

Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con đang rầm rì trong lòng, trái tim đều tan chảy, dịu dàng hôn lên môi thỏ con, nhẹ giọng nói: “Được, vậy thì không ở trong ký túc xá, mỗi ngày chị sẽ đến đón thỏ con của chị."

“Dạ.” Cô bé rúc vào trong lòng của Thẩm Hàm Chi, làm nũng.

“Chị, em còn chưa xem xong bộ phim truyền hình trước đó.” Thỏ con nhàn nhã ngồi trong lòng Thẩm Hàm Chi, làm nũng.

Thẩm Hàm Chi cầm chiếc máy tính bảng bên cạnh, nhéo nhéo mặt thỏ con, cười nói: “Thỏ con hư trước đây đã lén xem rất nhiều phim truyền hình, còn giả vờ như không hiểu gì cả.”

Thẩm Hàm Chi cúi người nhẹ nhàng cắn vào môi dưới của thỏ con, sau đó lại hôn lên.

Thỏ con cọ chóp mũi vào vai và cổ Thẩm Hàm Chi, làm nũng: “Không phải đâu, lúc đó em xem không hiểu. Những cảnh đó vừa đến phần mấu chốt của cảnh sẽ bị chuyển đi.”

Thẩm Hàm Chi ôm thỏ con vào lòng, cười nói: "Bây giờ thì sao? Thỏ con đã hiểu hết được mọi chuyện chưa?"

Cô bé trừng mắt nhìn Thẩm Hàm Chi với đôi tai đỏ bừng, sau đó vùi cả người vào trong ngực Thẩm Hàm Chi: “Đều là lỗi của chị.”

Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng vuốt ve lưng thỏ con, nhẹ giọng nói: “Thật sao? Hôm đó là người nào mặc bộ đồ ngủ gợi cảm của thỏ con?”

Con thỏ con ậm ừ hôn Thẩm Hàm Chi, không để cho Thẩm Hàm Chi nói thêm nữa.

Thẩm Hàm Chi mỉm cười ôm chặt thỏ con vào lòng, mở máy tính bảng ra, “Được rồi, chúng ta không nói nữa. Nếu mà còn nói nữa chỉ sợ con thỏ con nào đó sẽ nóng giận, chúng ta xem phim truyền hình đi.”

Thẩm Hàm Chi suy nghĩ một chút, dù sao cô bé cũng đã hiểu hết mọi chuyện, vậy khẳng định nên lựa bộ phim nào kích thích chút, đến lúc đó cô và thỏ con còn có thể cùng nhau học tập, nên Thẩm Hàm Chi đã bấm vào bộ phim tranh đấu kinh doanh xếp hạng số một.

Thẩm Hàm Chi cười khẽ ra tiếng khi nhìn vào bảng xếp hạng. Có lẽ mọi người cũng không muốn thấy bất kỳ cuộc chiến kinh doanh nào phải không? Chủ yếu chính là để thiết lập kích thích.

Trên phim, người mẹ nhỏ vừa bước ra khỏi cửa phòng chị cả đã gặp bố vừa đến.

Bố chỉ nhìn thấy mẹ nhỏ đứng ở hành lang chứ không nhìn thấy mẹ nhỏ bước ra từ phòng chị cả, thấy váy của mẹ nhỏ có chút lộn xộn, tóc trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Người cha cau mày không hài lòng, ông hạ giọng nói: "Cô đây là làm gì vậy? Quần áo còn chưa có thay mà lại ra ngoài, tôi cảnh cáo cô, cô tốt nhất nên nhớ rõ thân phận mà bản thân đang sắm vai rốt cuộc là cái gì, nếu mà làm cho tôi mất mặt, cô nên tự biết hậu quả."

“Thực xin lỗi tiên sinh, tôi sẽ quay lại thay quần áo ngay bây giờ.” Người mẹ nhỏ vội quay người lại, vừa chuẩn bị quay về phòng thì suýt chút nữa bị ngã. Vừa rồi cô bị làm đến mức eo đau chân mỏi, chị cả nhìn thấy bố đi vào sân từ camera giám sát trên điện thoại di động, cô ấy lúc này mới hoảng sợ mặc quần áo, thậm chí còn không lau chùi cơ thể, chân cũng vô cùng mềm nhũn nhưng cố tình bố cô không nhìn ra được chút manh mối nào. Mẹ nhỏ nghiến răng bước về phòng.

Người bố cau mày nhìn người phụ nữ rồi bước vào phòng với vẻ mặt lạnh lùng, nếu là trước đây có thể ông đã bị người phụ nữ đó hấp dẫn, nhưng bây giờ ông ta đã không còn có năng lực đó nữa, và ông cũng không còn hứng thú với những thứ đó nữa, mẹ nhỏ chỉ là công cụ để tẩy trắng bề ngoài mà thôi, mang theo đi ra ngoài cũng có thể làm cho lão già như ông ta cảm thấy có thể diện.

Người mẹ nhỏ trở về phòng, nhẹ nhàng nằm trên giường, sụt sịt khóc khe khẽ, một bên nhỏ giọng mắng chửi: "Đồ khốn nạn, làm xong rồi liền mặc kệ tôi. Tôi đều đã nói ông ấy sắp trở về rồi mà vẫn còn bắt nạt tôi, tôi sẽ không để ý đến tên khốn đó nữa.”

Sau khi thay chiếc váy ngủ sạch sẽ, mẹ nhỏ kéo thân thể yếu ớt của mình vào phòng tắm.

Người chị cả ngồi bên giường, cảm thấy có chút chưa đã thèm. Cha cô về không đúng lúc chút nào, chờ cô lên nắm quyền cũng là lúc đưa cha cô đi định cư ở nước ngoài.

Buổi tối, cả nhà ăn cơm đoàn tụ với tâm tư riêng, chẳng mấy chốc đã giải tán. Hơn 9 giờ, chị hai ra khỏi phòng rót nước thì thấy em ba đang ăn salad trái cây ở phòng khách.

Em thứ ba dường như cũng nhìn thấy chị hai. Cô bưng đĩa trái cây đi vào trong phòng bếp.

Thấy em ba đi rồi, chị hai cũng vội vàng đi xuống lầu vào bếp.

Em ba liếc cô ấy một cái, đặt đĩa hoa quả vào bồn rửa, nhỏ giọng nói: "Sao chị lại đi theo em? Đây chính là nhà bếp, chị đừng làm xằng bậy."

Tưởng cái gì đâu? Tỷ tỷ là ngươi tưởng cái loại này người sao?"

Chị hai chặn đường em ba, cười khúc khích: "Đang nghĩ cái gì vậy? Chị của em chính là loại người làm xằng bậy như em nghĩ sao?"

Em ba nhướng mày nhìn cô và hỏi: “Tại sao lại không phải?"

"Được rồi, nếu em đã nói như vậy, mà chị không chút làm gì, vậy chẳng phải chị chịu oan sao?" Chị hai nói rồi hôn lên môi em ba rồi bế cô ấy lên tủ.

Em ba vội vàng lo lắng đẩy cô ấy: "Chị điên rồi à? Đây là nhà bếp, lỡ như lát nữa có người tới đây thì sao?”

Chị hai không nhanh không chậm vén vạt váy của em ba, cười nói: "Đã giờ này rồi, còn ai có việc gì xuống đây? Ngoan ngoan một chút, lát nữa chị sẽ bế em về."

“Ai muốn chị ôm...” Lời tiếp theo đã bị chị hai hôn chặn lại. Khung cảnh di chuyển ra ngoài cửa, trong bếp vang lên tiếng sột soạt, sau đó là hàng loạt tiếng thở dốc không thể chịu nổi.

Chị cả từ trong phòngra ngoài, đi đến máy lọc nước ở cầu thang lầu hai để rót nước. Cô thấy hình như có người đang ở trong bếp lầu một. Cô cầm cốc đứng ở lan can lầu hai và liếc nhìn vài cái. Sau đó cô nhìn thấy có người từ bước bếp đi ra ngoài, trong đó có một người được ôm trong vòng tay của người kia.

Chị cả hơi sửng sốt, nhưng bình thường em hai và em ba cũng không rõ ràng.

Chị hai hiển nhiên cũng nhìn thấy chị cả cúi đầu nhìn lại, chỉ có em ba có chút hoảng hốt kéo quần áo của chị hai, hy vọng chị hai thả cô xuống.

Chị hai cũng không có làm như vậy, cô ấy vững vàng bình tĩnh đi lên lầu, cũng không quên mỉm cười chào hỏi chị cả: “Chị, sao còn thức khuya thế?"

“Ừ, ra ngoài uống cốc nước, bây giờ liền quay lại.” Chị cả nhẹ gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Chị hai gật đầu với chị cả rồi ôm em ba đi vào phòng.

Người chị cả bật cười lắc đầu. Trong nhà này càng ngày càng thú vị, hai người em gái này hiện tại còn không tránh né mình.

Cô cầm chiếc cốc đi vào hành lang, nhưng không quay lại phòng mình mà gõ cửa phòng mẹ nhỏ. Cô ấy thậm chí không cần nghĩ cũng biết người đang gõ cửa là ai, nhưng cô đã sợ mình không mở cửa sẽ bị nghi ngờ, đành phải mở cửa, quả nhiên nhìn thấy chị cả đang mỉm cười nhìn mình.

Mẹ nhỏ vừa chuẩn bị đóng cửa lại, chị cả liền chen vào, cười khúc khích nói: "Mẹ nhỏ vội cái gì? Cũng không mời em vào ngồi."

Người mẹ nhỏ khi nhìn chị cả mắt liền đỏ hoe, cô vẫn còn tức giận về chuyện xảy ra lúc chiều và suýt nữa đã bị lộ bí mật của mình với bố của chị cả.

Chị cả cũng biết buổi chiều mình có chút bốc đồng, cô đặt chiếc cốc trên tay xuống, ngồi cạnh mẹ nhỏ, nhẹ nhàng dỗ dành: “Chiều nay không phải là em muốn bắt nạt chị, mà là em ghen khi chị đứng cạnh ông ấy, em thực sự thích chị, không phải là chơi đùa với tình cảm của chị.”

Người mẹ nhỏ trừng mắt nhìn cô, hốc mắt lên men: “Vậy mà em còn đối xử với chị như vậy, chị đã nói với em là bố em sẽ sớm về, em còn bắt nạt tôi như vậy.”

Chị cả ôm mẹ nhỏ vào lòng, ôm chặt người đang giãy giụa hơn: “Được rồi, là lỗi của em. Tình hình trong nhà bây giờ đang hỗn loạn, chờ em tiếp quản xong công việc của ông nội thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đến lúc đó em sẽ đưa bố em ra nước ngoài và để ông ấy an hưởng tuổi già bên đó, còn chị thì chỉ có thể là vợ em.”

Mẹ nhỏ hít hít mũi, mắt đỏ hoe: "Em mau dỗ dành chị đi. Chiều nay em dùng quá nhiều sức, bây giờ chị vẫn còn cảm thấy không thoải mái."

Người mẹ nhỏ dựa vào lòng chị cả, ủy khuất làm nũng với chị cả. Chị cả nhanh chóng dỗ dành: “Thật xin lỗi, em thấy chị đứng bên cạnh bố cho nên mới cảm thấy không thoải mái, chiều nay là lỗi của em, để em nhìn xem có nghiêm trọng không.”

“Em dám à?” Mẹ nhỏ nhướng mày trừng mắt nhìn chị cả.

"Được rồi, không nhìn, có phải chị giận em bởi vì buổi chiều em không ôm chị đi tắm rửa hay không? Không giúp chị thay quần áo? Lần sau em sẽ không như vậy nữa, em sẽ không chọn thời gian vội vàng như vậy làm." Chị cả nhẹ nhàng dỗ dành nói chuyện với mẹ nhỏ, cùng với người buổi chiều đem mẹ nhỏ đè ở trên cửa quả thực không phải là một người.

"Tốt nhất là em làm như vậy, nếu không sau này chị thật sự sẽ không để ý tới em nữa." Mẹ nhỏ tựa vào trong ngực chị cả một lúc rồi đưa tay đẩy chị cả: "Em mau trở về phòng đi, lỡ như lát nữa đụng phải ba em thật không ổn đâu."

"Lo lắng cho em à?” chị cả hôn lên môi mẹ nhỏ rồi trêu chọc nói.

"Ai lo lắng cho em, chị là sợ em sẽ liên lụy đến chị thôi. Đi đi, mau đi đi." Mẹ nhỏ lại đẩy chị cả.

Chị cả ôm người vào lòng hôn một hồi, sau đó mới đứng dậy cười nói: "Được, nghe theo lời mẹ nhỏ, con về trước đây. Chúc mẹ nhỏ ngủ ngon.”

Khi chị cả ra khỏi phòng, mẹ nhỏ lại đỏ mặt, lẩm bẩm: “Em chỉ biết trêu chị, không có người ngoài còn gọi chị là mẹ nhỏ?"

Ngày hôm sau, khi ở công ty, chị hai đến phòng làm việc của chị cả. Hai người nói chuyện rất lâu mới ra ngoài. Lúc chị hai bước ra, trên mặt cả hai đều nở nụ cười, chị hai biết cơ hội mình nắm quyền điều hành công ty rất mong manh, nếu phải lựa chọn giữa anh cả và chị cả, thì cô chắc chắn sẽ lựa chọn chị cả, dù sao thì chị cả cũng giỏi hơn so với người anh cả ăn chơi trác táng kia rất nhiều. Hơn nữa nhân phẩm của chị cả cũng tốt hơn anh cả rất nhiều.

Tất nhiên cô phải chọn người có nhân phẩm tốt và người cô nhìn thuận mắt, như vậy thì sau này cô và em ba có thể dễ dàng ở công ty hơn, ít nhất có thể để cho các cô có đủ cơm ăn áo mặc suốt đời, nhưng với tính cách có thù tất báo của anh cả, nếu để hắn tiếp quản tập đoàn, cô và em ba chỉ có nước bị đuổi ra ngoài.

- -

Cô bé nhìn Thẩm Hàm Chi chỉ vào màn hình: “Chị, chị cả và mẹ nhỏ rất xứng đôi.”

“Thỏ con hư, em trước kia có phải đều đợi chị về phòng rồi lén lút xem những thứ này trong phòng không?” Thẩm Hàm Chi nhéo nhéo mặt thỏ con, cười hỏi.

"Dạ, nguyên nhân chủ yếu là lúc đó em xem không hiểu, cũng không dám hỏi chị. Khi em tra cứu trên mạng, cư dân mạng luôn nói những điều em không hiểu." Thỏ con cười nhìn về phía Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi xoa lưng thỏ con, cười nói: “Thỏ con có hiểu vừa rồi chị hai và em ba ở trong bếp làm gì không?”

Ôn Cẩn đỏ bừng mặt, vùi mình vào trong ngực Thẩm Hàm Chi: “Chị, chị không thể bắt nạt em như vậy, nếu không em sẽ không để ý tới chị."

Thẩm Hàm Chi vuốt ve thắt lưng thỏ con, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Chúng ta có thể đợi đến khi buổi tối không có người, hơn nữa có thể khóa cửa phòng bếp lại, không ai quấy rầy, ngươi nghĩ xem, sẽ không có ai quấy rầy chúng ta, em nghĩ lại xem có phải chúng ta chưa làm ở trong phòng bếp hay không? Xem thử nó có kích thích giống như trên phim không?"

Thỏ con một bên ngượng ngùng, một bên không thể cưỡng lại sự dụ dỗ của Thẩm Hàm Chi, cô bé vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào cổ Thẩm Hàm Chi, cọ cọ, cuối cùng nhẹ nhàng đáp: “Dạ.”

Thẩm Hàm Chi nghe thấy thỏ con đồng ý, liền mỉm cười ôm thỏ con vào lòng hôn: "Chị biết Tiểu Cẩn của chị là tốt nhất."

Thỏ con ậm ừ, lỗ tai đỏ bừng như muốn nhỏ máu. Chị càng ngày càng xấu xa, lần trước ở trong văn phòng lần này lại muốn đi vào phòng bếp nhưng mà nàng không thể cưỡng lại sự cám dỗ. Chủ yếu là do kỹ thuật của chị rất tốt, tuy rằng lần nào cũng mệt nhưng nàng cảm thấy rất thoải mái.

Thẩm Hàm Chi đặt chiếc máy tính bảng sang một bên, ôm thỏ con nằm xuống giường. Thỏ con rúc vào trong người Thẩm Hàm Chi làm nũng.

Thẩm Hàm Chi vuốt ve lưng thỏ con, cười khẽ hỏi: “Thỏ con hư nhớ tới chuyện gì? Cười vui vẻ như vậy?”

Cô bé nhìn Thẩm Hàm Chi với đôi mắt sáng ngời, sau đó hôn lên cằm và môi của Thẩm Hàm Chi.

Khoảng hơn chín giờ tối, Thẩm Hàm Chi thấy trong phòng khách không có người, ôm thỏ con từ trong phòng ra ngoài, thỏ con suy nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ phải làm, vành tai đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, không dám ngẩng đầu lên.

Thẩm Hàm Chi mỉm cười nhìn thỏ con thẹn thùng trong lòng, chậm rãi bế người xuống lầu. Cô bế thỏ con đi đến tủ bếp, đặt thỏ con lên đó, sau đó mới quay lại đóng cửa phòng bếp lại, Thẩm Hàm Chi lại đem rèm nhà bếp kéo lại, lúc này mới quay lại với thỏ con.

Ôn Cẩn thẹn thùng nhìn về phía Thẩm Hàm Chi, nàng có chút hối hận, "Chị ơi, nếu không chúng ta vẫn là nên về phòng đi."

"Bây giờ em muốn chạy trốn à? Điều đó không có khả năng, thỏ con ngoan ngoãn nào." Thẩm Hàm Chi nói rồi kéo thỏ con về phía mình và hôn cô bé.

Bởi vì đang ở trong bếp nên cô bé không dám lớn tiếng nên đành phải một bên chịu đựng, một bên bị bắt nạt. Chờ đến khi Thẩm Hàm Chi bế thỏ con về phòng, thì thỏ con mềm mại chỉ còn chút sức dựa vào trong lòng của Thẩm Hàm Chi.