Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Bắt Sắm Vai Tra A

Chương 26




Sau khi bị Thẩm Hàm Chi bắt được một lần, lần này cô bé rõ ràng có hứng thú, trải qua mấy lần, cô bé gần như đã học được cách cầm bút.

Sau đó, Thẩm Hàm Chi viết từng nét chữ ra hai chữ "Ôn Cẩn", cô bé sợ mình không nhớ rõ, nên đứng dậy nhìn lại từng chữ trên tờ giấy, Thẩm Hàm Chi thấy cô bé nhìn vất vả quá, eo cô cảm thấy đau nhức khi bản thân từ phía sau vòng qua cô bé để viết, nên cô dứt khoát vỗ nhẹ vào đùi mình và nói: "Tiểu Cẩn, ngồi lên đây mà xem.”

Mặt cô bé đỏ lên, trước đây đều là chị ôm nàng ngồi lên trên đùi chị, lần này chị vậy mà lại muốn nàng chủ động ngồi lên, ngay cả cổ của cô bé cũng đều đã đỏ bừng.

Thẩm Hàm Chi bật cười chọc vào má lúm đồng tiền của cô bé, cười nói: “Sao em còn thẹn thùng như vậy? Bình thường không phải em thường xuyên ngồi ở đây sao?"

Vừa nói xong, Thẩm Hàm Chi vừa đưa tay nắm lấy tay cô bé. Cô bé cảm thấy chân mình bắt đầu mềm, nhẹ nhàng gọi Thẩm Hàm Chi là “Chị.”

“ Lại đây, ngồi ở đây nhìn rõ ràng, em sẽ học nhanh hơn.” Thẩm Hàm Chi tiếp tục dỗ dành, còn nhéo nhéo lòng bàn tay cô bé.

Cô bé không thể chịu đựng được sự cám dỗ như vậy, ngay khi được chị dỗ dành bằng những lời nói nhẹ nhàng như vậy, chân của cô bé lúc này đã mềm nhũn gần như không thể đứng vững nên dứt khoát nghe lời đỏ mặt ngồi xuống trên đùi chị.

Nhìn thấy thỏ con đã mắc câu, Thẩm Hàm Chi hơi cong mắt, đem người ôm vào trong lòng, để cho thỏ con ngồi thoải mái hơn, còn ân cần dỗ dành thỏ con: "Không có việc gì, ngồi trên đùi của người khác thì không được, ngồi trên đùi của vợ mình thì được, em ngoan ngoãn học viết chữ là được rồi, Hôm nay học được tên là đã hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ viết lại một lần nữa."

Thẩm Hàm Chi vừa nói vừa cầm bút chậm rãi viết lên giấy, một bên viết chữ một bên giải thích những nét chữ này cho cô bé theo chiều ngang và chiều dọc.

Cô bé cảm thấy cổ mình tràn ngập hơi thở ấm áp của Thẩm Hàm Chi ngồi phía sau, chân nàng trong lúc nhất thời trở nên mềm nhũn hơn, cô bé lại sợ mình không học được thì chị sẽ không vui. Cố gắng hết sức tập trung quan sát, nhưng khi nghĩ đến mình vẫn đang ngồi trên đùi của chị, tâm trạng của cô bé lại rối loạn.

Thẩm Hàm Chi thật sự không biết cô bé đang suy nghĩ nhiều như vậy, cô đặt tay trái lên khuôn mặt nhỏ của cô bé, dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve má lúm đồng tiền của cô bé: “Em nhìn rõ không?"

Cô bé nhẹ nhàng lắc đầu, có chút vô tội ngửa mặt lên nhìn Thẩm Hàm Chi, Thẩm Hàm Chi mỉm cười xoa xoa mái tóc của cô bé, “Được rồi, chúng ta làm lại một lần nữa nhé, tôi sẽ nắm tay em cùng viết, em phải nhìn kỹ vào, được không?"

“Dạ.” Cô bé đáp, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Thẩm Hàm Chi, nàng chỉ cảm thấy cổ họng mình đã khô khốc, rõ ràng nàng vừa mới uống nước.

Nhìn thấy cô bé vẫn đang nhìn mình, Thẩm Hàm Chi cười, gãi gãi khuôn mặt nhỏ của cô bé: "Viết xong những dòng này em hãy tự mình thử xem. Nhìn tôi cả ngày, em còn chưa xem đủ sao?"

“Chị, chị xinh đẹp.” Cô bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tựa vào vai và cổ Thẩm Hàm Chi làm nũng.

Thẩm Hàm Chi dùng tay vuốt thẳng khuôn mặt cô bé, cười nói: “ Nếu mà một lát nữa không học được thì hôm nay cũng không thể bám lấy tôi, có biết hay không?”

Thẩm Hàm Chi trong lời nói mang theo ý cười, cô bé biết rõ là chị đang trêu chọc mình, nhưng nàng vẫn gật đầu, nàng muốn mãi mãi dính lấy chị.

Nhìn thấy thỏ con cuối cùng cũng ngoan ngoãn, Thẩm Hàn Chi nắm tay cô bé, lúc này mới nắm lấy tay cô bé, viết từng nét một lên tờ giấy A4: "Em xem đi, theo chiều ngang và chiều dọc, hãy cố gắng lấp đầy khoảng trống và các ký tự cũng sẽ trở nên đầy đủ hơn, chờ lát nữa tôi sẽ mua cho em một số quyển sổ tập viết ô vuông trên mạng, sau đó lại mua một số thứ em cần phải dùng để học Bính âm. Được rồi, em hãy tự mình thử xem.”

“Dạ.” Cô bé vừa mới học thuộc lòng nét chữ một cách đại khái, nhưng khi đến lượt nàng tự mình viết, nàng cảm thấy bút không tuân theo tay của mình chút nào, vất vả lắm nàng mới xiêu xiêu vẹo vẹo viết được chữ “Ôn”.

Ôn Cẩn nhìn mấy chữ trước mắt không đều nhau, giống như một con thỏ sữa thất vọng, không có tinh thần, có chút sợ chị sẽ ghét bỏ nàng ngốc, vì vậy cẩn thận ngẩng đầu lên lén nhìn vẻ mặt của Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi nhìn chữ xiêu vẹo trên tờ giấy, cười nói: “Đây là lần đầu tiên em viết, như thế này đã ổn rồi, đi thôi, tôi lại giúp em luyện tập thêm vài lần nữa. Chữ "Cẩn" ở phía sau sẽ còn khó viết hơn nữa."

Thẩm Hàm Chi vừa nói vừa kiên nhẫn nắm lấy tay cô bé, lại lần nữa giúp cô bé viết đi viết lại trên giấy.

Ôn Cẩn tựa hồ đã dần dần tìm được cảm giác, bắt đầu nghiêm túc tập luyện, rất nhanh một trang giấy đã được nàng viết tràn ngập hai chữ "Ôn Cẩn”.

Cô bé quay lại nhìn vào Thẩm Hàm Chi với đôi mắt sáng ngời, giơ cao tờ giấy A4 trong tay, dường như muốn được khen thưởng mà nhìn về phía Thẩm Hàm Chi: “Chị, nhìn xem em viết nè."

Chữ viết trên tờ giấy thực ra có chút xiêu vẹo, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô bé cầm ⑥út, Thẩm Hàm Chi không muốn làm mất đi sự nhiệt tình của cô bé, nên nhẹ nhàng nói: “Thật tuyệt, Tiểu Cẩn của tôi là người thông minh nhất, một khi đã dạy liền có thể học được điều đó rất nhanh."

“Vậy em sẽ viết thêm vài lần nữa.” Cô bé được Thẩm Hàm Chi khen ngợi, cô bé lưu loát viết đầy cả một trang giấy, hơn nữa cô bé tựa hồ thích loại cảm giác này, thời điểm viết chữ, nàng thật sự rất tập trung, ngay cả chuyện mình còn đang ngồi ở trên đùi của Thẩm Hàm Chi đều gần như quên mất.

Thẩm Hàm Chi nhìn thấy cô bé chăm chỉ viết chữ, khóe môi cô hơi nhếch lên, thỏ con của cô thật sự rất ham học hỏi.

Thẩm Hàm Chi cầm điện thoại di động lên và đặt mua cho thỏ con từ một cửa hàng trong cùng thành phố một bảng chữ cái đơn giản, một cuốn sổ tập viết ô vuông, bảng chữ mẫu tập viết ghép vần, bảng gieo vần và những phép tính nhẩm cơ bản tất cả đều mua.

Thỏ con chắc sẽ không ngây thơ cho rằng học được cách viết tên của mình là đủ đi? Chương trình học ma quỷ tất cả đều nằm ở phía sau.

Thẩm Hàm Chi nhìn những món đồ mình ra đặt, lắc đầu mỉm cười. Cô quả thật là đang nuôi dạy con gái.

Thỏ con rất là tự hào đem mảnh giấy thứ hai mình viết cho Thẩm Hàm Chi xem, vội vàng hỏi: “Chị ơi, em muốn biết tên chị viết như thế nào?"

Đôi mắt của cô bé sáng lên, như thể những ngôi sao trên bầu trời phản chiếu trong đó. Trong lúc nhất thời Thẩm Hàm Chi nhìn đến mức ngây người, sau một lúc lâu mới trả lời: “Được, tôi sẽ viết cho em, tên tôi đơn giản hơn tên của em một chút."

Thẩm Hàm Chi xoa xoa đỉnh đầu của cô bé, cầm bút lên, chậm rãi viết ba chữ “Thẩm Hàm Chỉ” xuống giấy: “Nhìn xem, đây là tên của tôi, nét ⑥út có phải đơn giản hơn của em nhiều hay không?"

Cô bé gật đầu, ngả người vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, làm nũng: “Chị ơi, chị lại nắm tay em dạy đi, em không biết rõ lắm."

"Được rồi, thật ra hôm nay là lần đầu tiên em cầm bút, em có thể viết được tên của mình đã rất lợi hại rồi." Thẩm Hàm Chi vừa nói vừa nắm lấy tay phải của cô bé và viết đi viết lại trên giấy.

Khi cô bé học cách viết tên của Thẩm Hám Chi, cô bé vô cùng nghiêm túc, ghi nhớ trong lòng từng nét chữ, chị là người quan trọng nhất đối với nàng, nàng muốn viết tên chị thật tốt.

Sau khi được Thẩm Hàm Chi cầm tay viết mấy lần, cô bé ngước mắt lên nhìn Thẩm Hàm Chi, chớp chớp mắt với Thẩm Hàm Chi: “Chị, để em tự mình thử một chút.”

“Được, em tự mình viết đi.” Thẩm Hàm Chi xoa xoa mái tóc của cô bé, cười nói.

Cô bé bắt đầu viết một cách nghiêm túc, Thẩm Hàm Chi đang theo dõi từ phía sau, cô cảm thấy sau này khi trở thành mẹ, cô nhất định sẽ là kiểu người mẹ cưng chiều đứa bé của mình.

Một lúc sau, toàn bộ tờ giấy đều đầy chữ viết của cô bé, dùng mắt thường có thể thấy được rằng cô bé đã tiến bộ rất nhiều, so với lúc mới viết tên của chính mình thì đã gọn gàng hơn rất nhiều.

Cô bé nhanh chóng đưa cho Thẩm Hàm Chi xem: “Chị, nhìn xem."

Thẩm Hàm Chi ôm thỏ con vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Thật tuyệt, so với lúc nãy đã tốt hơn nhiều. Tiểu Cẩn của tôi là thỏ con thông minh nhất."

Cô bé xấu hổ trước lời khen ngợi, vùi mặt vào trong lòng ngực Thẩm Hàm Chi, ngước mắt nhìn Thẩm Hàm Chi, thấy Thẩm Hàn Chi cũng không có vẻ gì là mất kiên nhẫn, lúc này mới yên tâm, nàng hình như hơi dính lấy chị.

"Được rồi, chúng ta đã tập viết lâu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi một lát, đi xuống lầu ăn chút trái cây." Thẩm Hàm Chi chọc vào lúm đồng tiền của cô bé, cười nói.

“Em còn muốn viết thêm một lát.” Cô bé đang cảm nhận những điều hiện có, không muốn rời đi, đây là những chuyện mà cô bé không bao giờ dám nghĩ đến khi ở trang viên Hoa Hồng, nàng cho rằng mình sẽ bị nhốt ở nơi đó suốt quãng đời còn lại, nàng không biết bất cứ một thứ gì cả, nhưng hiện tại cuối cùng nàng cũng có cơ hội học hỏi.

“Được rồi, vậy em tự mình luyện tập trước đi, tôi đi xuống lấy salad lên.” Thẩm Hàm Chi bế cô bé lên một chút, đặt cô bé lên ghế xoay văn phòng, để cho cô bé tiếp tục tập viết, còn cô thì đi xuống lầu.

Thời điểm Thẩm Hàm Chi đi xuống lầu, lại nhận được lời nhắc nhở của hệ thống.

"Thân ái, hôm nay giá trị tra A còn chưa có hoàn thành đâu, đừng quên nếu không lấy được giá trị tra A sẽ bị xóa bỏ." Âm thanh máy móc chói tai của hệ lại vang lên lần nữa, khiến cho tâm tình của Thẩm Hàm Chi tuột dốc không phanh.

“Tôi biết rồi, đây còn không phải là do tôi chưa tìm được chỗ nào để mở miệng sao?” Cô bé mềm mại đáng yêu như vậy, cô căn bản không thể mở miệng hung dữ với cô bé.

“Ta chỉ là nhắc nhở thân ái thôi, cô đừng có quên đó.” Âm thanh máy móc chói tai của hệ thống mang theo giai điệu nghịch ngợm, khiến cho Thẩm Hàm Chi nghe thấy nổi hết cả da gà.

"Tôi biết rồi, ngươi mau im miệng đi." Thẩm Hàm Chi không hề có kiên nhẫn với hệ thống như cô đối với cô bé, nên trực tiếp bảo hệ thống im miệng đi.

Cô đi xuống nhà bếp dưới lầu, lấy từ trong tủ lạnh ra rất nhiều trái cây, lại lấy thêm hai hộp sữa chua, ngồi vào bàn ăn gọt hoa quả từng chút một. Dương Mạn nhìn thấy Thẩm Hàm Chi đang tự mình làm ở đây, vội vàng nói: “ Thẩm tổng, để tôi làm cho, cô cứ đi làm việc của mình đi."

Thẩm Hàm Chi cười, thản nhiên nói: “Không cần, tôi tự mình làm được rồi, dì có thể đi nghỉ ngơi.”

Chỉ là gọt vỏ trái cây thôi mà, cô lại không phải Chu Bái Bì, nên cô có thể tự mình làm được.

Dương Mạn thấy Thẩm Hàm Chi thực sự không cần bà nên đã đi làm việc khác.

Thẩm Hàm Chi trong thời gian ngắn đã hoàn thành món salad sữa chua hoa quả, cô bưng salad lên tầng hai, nhìn thấy cô bé vẫn đang múa bút thành văn viết chữ trong thư phòng.

Thẩm Hàm Chi đem đĩa salad hoa quả trên tay đặt xuống bàn, hít một hơi thật sâu, bắt đầu ấp ủ cảm xúc. Đưa đầu cũng là một đao mà rụt đầu thì cũng là một đao, nhưng cô vẫn phải kiếm giá trị tra A này, nếu không khi cô không còn nữa, thỏ trắng nhỏ lẻ loi hiu quạnh như vậy, thì làm sao bây giờ?

Thẩm Hàm Chi che giấu vẻ dịu dàng trên mặt, khẽ cau mày, giọng điệu nói chuyện càng hung ác hơn: “Tên của tôi đều viết xấu như vậy, tôi phạt em viết lại mười lần!”

Cô bé đang tập trung viết thì bị lời nói đột ngột của Thẩm Hàm Chi làm cho không kịp phòng bị. Nàng có chút ngơ ngác nhìn về phía Thẩm Hàm Chi, tay cầm bút siết chặt, sau đó cúi đầu nhìn lại chữ viết của chính mình, dù đã luyện tập được hai trang nhưng chữ vẫn còn xiêu vẹo, trách không được chị lại tức giận.

Cô bé nhìn hai trang giấy trước mặt, sụt sịt mũi, trong mắt xoạch xoạch từng giọt rơi xuống, đập vào tờ giấy A4 có viết tên Thẩm Hàm Chi. Nàng thật sự vô dụng, ngay cả tên của chị cũng không viết tốt.

Trong lúc nhất thời, cảm giác tự trách mình dâng trào trong cô bé, cô bé khóc nhiều đến mức không nhìn rõ tờ giấy A4 trước mặt nữa.

Cùng lúc đó, Thẩm Hàm Chi nghe được trong đầu âm thanh máy móc của hệ thống: "Chúc mừng thân ái đã đạt được giá trị tra A, hy vọng cô không ngừng cố gắng."

Thẩm Hàm Chi không có thời gian rảnh để quan tâm đến hệ thống, vội vàng bước nhanh đi tới, ôm cô bé vào trong lòng, dỗ dành: “Thực xin lỗi Tiểu Cẩn, vừa rồi giọng điệu của tôi tệ quá, đây là lần đầu tiên em viết, viết được như vậy đã là tốt lắm rồi, em đừng khóc nữa được không?"

Cô bé vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, khóc nức nở không ngừng. Nàng lau nước mắt, khó có thể nhìn rõ bóng người, vội vàng nhìn vẻ mặt của Thẩm Hàm Chi, sợ Thẩm Hàm Chi sẽ vì chuyện này mà thật sự chán ghét nàng..

"Chị, chị đừng tức giận. Em sẽ cố gắng viết tên chị thật đẹp. Vợ à, chị đừng tức giận nữa." Cô bé vừa khóc thút tha thút thít vừa gọi vợ, cố gắng để cho Thẩm Hàm Chi bớt giận.

Thẩm Hàm Chi không hề tức giận, việc này hoàn toàn là do hệ thống cặn bã ép buộc, cô nhìn thấy cô bé vẫn đang khóc nức nở, liền dứt khoát bế cô lên, đi đến chiếc ghế sofa đơn trong phòng làm việc ngồi xuống, để cô bé ngồi xuống. Để cho cô bé ngồi lên trên đùi cô, ôm người dỗ dành: "Em có thể ngừng khóc được không? Tôi thật sự xin lỗi, là do tôi quá hung dữ. Thỏ con của tôi, em có thể ngừng khóc được không?”

Nhìn thấy Thẩm Hàm Chi đã trở lại dáng vẻ dịu dàng thường ngày, lúc này cô bé mới vùi mặt vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, dụi một bên mặt vào cổ Thẩm Hàm Chi, nhỏ giọng nức nở: “Vợ ơi, xin chị đừng không cần em. Em thích vợ, vợ ơi đừng giận nữa”.

Cô bé một bên khóc một bên nói những lời tử tế, vì sợ Thẩm Hàm Chi thực sự không cần nàng nữa.

Thẩm Hàm Chi đành phải ôm chặt cô bé, kiên nhẫn dỗ dành cô bé lần nữa: “Chị tuyệt đối sẽ không không cần em, em yên tâm. Vừa rồi là thái độ của chị không tốt, cho nên đã khiến cho thỏ con của chị sợ hãi. Đừng giận chị nữa nhé, vợ.”

Hơi thở ấm áp của Thẩm Hàm Chi phả vào tai cô bé, đôi tai vốn dĩ đã đỏ bừng của nàng run rẩy nhạy cảm sau khi nghe thấy từ “vợ”.

Tim cô bé đập nhanh hơn một nhịp thì phải? Hình như vừa rồi chị chủ động kêu mình là vợ?

Cô bé hít hít mũi, ngước mắt nhìn Thẩm Hàm Chi, trong mắt vẫn ngấn lệ, “Chị, chị vừa gọi em là vợ à?”

Nhìn thấy cô bé cuối cùng cũng có chút ý tứ ngừng khóc, Thẩm Hàm Chi vội vàng nhẹ nhàng dỗ dành cô bé: “Ừ, hai chúng ta đều đã kết hôn rồi. Em đương nhiên là vợ của chị. Nếu vợ đã không khóc nữa thì chúng ta đi ăn salad hoa quả được không?"

Cô bé rất không có tiền đồ, bị vài từ "vợ" của Thẩm Hàm Chi dỗ ngọt, cô bé nhẹ nhàng dụi mặt vào vai và cổ của Thẩm Hàm Chi, rầu rĩ đáp: "Được rồi, một lát nữa em muốn tiếp tục luyện chữ. Hôm nay em nhất định phải viết được tên của chị thật đẹp."

"Được rồi, Tiểu Cẩn của chị là giỏi nhất, ăn chút hoa quả lấy sức rồi hãy viết tiếp.”

Thẩm Hàm Chi vừa nói vừa bế cô bé lên, ngồi xuống ghế xoay văn phòng trước bàn, cô cầm tờ giấy A4 sang một bên, bưng đĩa salad hoa quả vừa cắt sẵn đem lại đây.

Thẩm Hàn Chi vốn là chuẩn bị hai cái thìa, nhưng mà cô vừa mới bát nạt cô bé đến rơi nước mắt, Thẩm Hàm Chi lúc này cảm thấy áy náy hận không thể cưng chiều cô bé lên trời, sao có thể để cô bé tự mình dùng thìa ăn.

Cô cầm thìa múc một thìa xoài xắt nhỏ, trực tiếp đưa đến bên môi của cô bé: "Tiểu Cẩn, nếm thử xem có ăn ngon không."

Cô bé thấy thìa được đưa tới, ngoan ngoãn cúi người ăn một miếng, nuốt miếng xoài trong miệng xuống, vội vàng nói: “Chị, em tự mình ăn được.”

"Không cần, chị đút cho em ăn, em nếm thử cái này đi, đây là quả vải, chị đã bỏ hạt rồi, em cứ trực tiếp ăn.”

Thẩm Hàm Chi liền múc một quả vải khác, nhẹ nhàng dỗ dành.

Cô bé cắn một miếng, hai mắt đều sáng lên. Trước đây dì Lưu đã mang vải đến cho nàng, chẳng qua loại trái cây này cũng không phải rẻ, tuy rằng nàng rất thích nhưng mà nàng lại chỉ có thể nói là không thích bởi vì nàng không muốn dì Lưu phải tiêu tiền.

"Thật ngọt.” Cô bé dùng ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Thẩm Hàm Chi, khiến Thẩm Hàn Chi nhất thời cảm thấy áy náy. Đôi mắt của cô bé đến bây giờ vẫn còn đỏ hoe

Thẩm Hàm Chi thấy cô bé thích, vội vàng múc thêm một thìa nữa đút cho cô bé, “Nếu ăn ngon thì ăn nhiều thêm một chút. Ngày mai chị sẽ kêu người giao trái cây mang nhiều thêm một chút, để cho thỏ con của chị ăn no."

Thẩm Hàm Chi từ phía sau ôm Ôn Cẩn vào lòng, hơi thở ấm áp của cô phả vào vành tai và cổ Ôn Cẩn, không được bao lâu, cô bé đã mềm nhũn tựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi.

Cô bé nghe Thẩm Hàm Chi nói như vậy, bắt đầu lo lắng mình tiêu quá nhiều tiền, nàng biết được tiền rất quan trọng, sợ chị Sẽ không nuôi nổi mình, cho nên mới ngước mắt nhìn Thẩm Hàm Chi một cách chân thành: “Chị ơi, có phải em đã tiêu quá nhiều tiền không.”

Thẩm Hàm Chi bị cô bé chọc cười, dùng tay còn lại véo một bên mặt cô bé, cười nói: “Sẽ không, chị có rất nhiều tiền, đủ để nuôi em. Em không cần phải lo lắng về những thứ này. Nào, ăn thêm miếng dưa hấu nữa đi."

Thẩm Hàm Chi nói xong lại đút cho cô bé ăn một miếng dưa hấu khác, cô bé được Thẩm Hàm Chi ôm vào trong ngực. Cô bé thậm chí không cần phải tự mình ăn trái cây đó, cô bé chỉ cảm thấy mình sắp bị chị chiều hư rồi. Ngoại trừ mẹ thì chưa từng có người nào giống như chị đút cho nàng ăn.

Cô bé ăn được một lúc thì không ăn nổi nữa, nàng cầm thìa múc một thìa dưa hấu đưa đến bên môi Thẩm Hàm Chi, ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Hàm Chi nói: “Chị, em cũng đút cho chị. "

Thẩm Hàm Chi nhận lấy lòng tốt của cô bé, vội vàng ăn một miếng salad mà cô bé đút cho. Khi cô bé nhìn thấy Thẩm Hàm Chi ăn, nụ cười trong mắt cô bé càng đậm hơn.

Hai người cứ thế ôm nhau đút cho nhau ăn một lúc lâu, ăn xong một đĩa salad trái cây lớn.

Cô bé thoải mái dựa vào trong lòng của của Thẩm Hàm Chi đến nỗi không muốn đứng dậy, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi xảy ra, cô bé lại ngước mắt nhìn Thẩm Hàm Chi: “Chị, em muốn viết chữ."

"Được rồi, vậy em ngồi đây viết đi, chị quên nói cho em biết, tư thế ngồi khi viết cũng rất quan trọng, em đừng ngồi gần quá, nếu không sẽ không tốt cho mắt." Thẩm Hàm Chi bế cô bé lên đặt xuống ghế, còn bản thân thì ngồi ở bên cạnh nhìn.

Cô bé rất có ý chí chiến đấu, lấy một tờ giấy A4 mới viết đi viết lại tên Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi giữa chừng nhấc điện thoại là cuộc gọi giao đồ mà cô đã đặt mua. Thẩm Hàm Chi nhờ Dương Mạn lấy rồi đem lên, đưa đến thư phòng.

Cô bé tuy đang viết chữ nhưng vẫn có chút tò mò chị đã mua gì. Cô bé lén lút đến nhìn Thẩm Hàm Chi, nhưng lại bị Thẩm Hàm Chi bắt được ngay lập tức.

Vành tai cô bé hơi ửng đỏ, cô bé nhìn vào trong túi hỏi: “Chị, chị mua gì thế?”

"Đều là dùng để cho em học, bảng chữ cái đơn giản, cuốn sổ tập viết ô vuông, bảng chữ mẫu tập viết ghép vần, bảng gieo vần còn có phép tính nhẩm cơ bản, trước tiên chị sẽ chậm rãi dạy cho em những kiến thức cơ bản, chờ thêm một tháng nữa chị sẽ tìm gia sư dạy cho em những kiến thức cơ bản này." Thẩm Hàm Chi mỉm cười nói.

Cô bé vừa nghe được Thẩm Hàm

Chi muốn để cho người khác dạy mình, nàng cho rằng Thẩm Hàm Chi vẫn còn tức giận, hai mắt đỏ hoe nhìn Thẩm Hàm Chi một cách đáng thương: “Vợ ơi, chị còn tức giận phải không, cho nên chị mới không muốn dạy em?"

Thẩm Hàm Chi vội vàng đi tới xoa xoa đỉnh đầu Thỏ con: “Không phải, dù sao thì chị cũng không phải là giáo viên chuyên nghiệp, hơn nữa còn có việc ở công ty, không thể lúc nào cũng ở nhà được, tìm giáo viên chuyên nghiệp dạy cho em. Em có thể học những cái này càng nhanh hơn, nói như thế nào đây? Những thứ này bây giờ nhìn có vẻ như là vô dụng, nhưng sau này chúng sẽ có ích. Lỡ như sau này em muốn đến trường để trải nghiệm, vậy thì cũng phải có chút kiến thức cơ bản mới có thể đưa em đi học được.”

Khi cô bé nghe đến hai chữ trường học, mắt cô bé sáng lên: “Em cũng có thể đến trường đi học sao?"

Thẩm Hàm Chi mỉm cười gật đầu, “Đương nhiên, chỉ cần em muốn, chị đều sẽ làm vì em."

Cô bé đôi mắt càng sáng hơn, đôi tai hơi đỏ ửng lên, cô bé nhìn về phía Thẩm Hàm Chi, nũng nịu nói: “Vợ ơi, chị thật tốt."

“Chị chỉ đối xử tốt với thỏ con của chị thôi.” Thẩm Hàm Chi cười khẽ, thu dọn đồ đạc trong tay, lấy ra tất cả bảng chữ cái đơn giản, cuốn sổ tập viết ô vuông, bảng chữ mẫu tập viết ghép vần, bảng gieo vần còn có phép tính nhẩm cơ bản mà cô bé sẽ sử dụng, rồi đặt tất cả vào một góc trên bên phải của bàn.

Thẩm Hàm Chi nhìn thấy thỏ con cúi đầu nghiêm túc viết lại, liền không quấy rầy cô bé nữa, bản thân thì

ngồi xuống ghế sô pha vừa mới ngồi, mở WeChat.

Bên cạnh nguyên thân có một thư ký và hai trợ lý, trong ba người, nguyên thân tin tưởng Chu Đan Thanh nhất, cho nên có rất nhiều chuyện mật đều do Chu Đan Thanh xử lý, trong đó bao gồm rất nhiều chuyện riêng tư của cô ấy. Thẩm Hàm Chi đang cho người điều tra Trương Lệ Lệ, nên dứt khoát gửi một tin nhắn cho Chu Đan Thanh, giao việc này cho cô ấy, hơn nữa lại nhờ Chu Đan Thanh tìm thêm một vài ứng cử viên thư ký cho cô.

Sau khi làm xong hết những việc này, Thẩm Hàm Chi lại xem xét tài sản dưới danh nghĩa của nguyên thân, có rất nhiều biệt thự và bất động sản dưới danh nghĩa của nguyên thân, thậm chí còn có hai cơ sở kinh doanh rượu vang ở các thành phố xung quanh, chưa kể đến cổ phiếu của Tập đoàn Thẩm thị.

Gần năm giờ, Thẩm Hàm Chi nhận được thông tin liên lạc và địa chỉ của Lưu Phương từ Chu Đan Thanh.