Tuy nói tình huống sắp tới rất đặc thù, nhưng mỗi ngày Ngô Ưu vẫn đều chạy tới Vĩnh Định hầu phủ, chỉ là mỗi khi ra ngoài nàng đều sẽ mang một cái mũ có màn để che đi dung mạo của mình.
Hôm nay Ngô Ưu vừa mới chuẩn bị ra ngoài thì đã bị Ngô Chiêm gọi lại, nói muốn cùng nàng đi đến Vĩnh Định hầu phủ, Ngô Ưu ở trong lòng biết rõ, hắn nhất định là muốn đi tìm Chu đại phu.
Vì thế hai người cùng nhau đến Vĩnh Định hầu phủ, bởi vì Triệu Thố hàng năm không ở hầu phủ, cho nên lần này hai người không có bị sập cửa vào mặt.
Triệu Thanh Tử thấy Ngô Chiêm thì dường như có chút khẩn trương, Ngô Ưu nắm lấy tay nàng ý bảo nàng không cần sợ hãi.
Cảm thụ được sự ấm áp truyền đến mu bàn tay, Triệu Thanh Tử cũng bớt khẩn trương hơn rất nhiều.
Tuy lúc trước nàng đã từng gặp mặt Ngô Chiêm, nhưng mà lúc ấy nàng còn không có cùng Ngô Ưu xác định quan hệ, hiện giờ hai người đã thành đôi thì bỗng có chút khẩn trương.
Cũng may Ngô Chiêm là một người hiền hoà, huống chi ấn tượng của hắn đối với Triệu Thanh Tử cũng khá tốt, người lớn lên xinh đẹp, tính cách lại tốt.
Mấy người ngồi ở chính đường trò chuyện, Ngô Chiêm tóm lấy Triệu Thanh Tử hỏi cái này đến cái kia, làm cho Triệu Thanh Tử lại lần nữa căng thẳng.
Ngô Ưu chống cằm nhìn hai người bọn họ, còn thường thường giải vây cho Triệu Thanh Tử, làm cho Ngô Chiêm đều có chút ghen tị, chỉ cảm thán nữ đại bất trung lưu [1].
[1] Nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn không thể giữ trong nhà, con gái là con người ta.
Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, mọi người ở trong nhà đều ngừng nói chuyện, Ngô Ưu biết là Chu đại phu tới, vì vậy nàng yên lặng quan sát biểu tình của Ngô Chiêm.
Ngô Chiêm nhìn ra khỏi phòng, cuối cùng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, trong lòng thầm nói một tiếng "quả nhiên".
Ngô Ưu nhìn sắc mặt phụ thân biến đổi rất nhỏ, trong lòng càng thêm tò mò, không biết là vì cớ gì mà phụ thân lại muốn gạt nàng.
Có lẽ nàng nên tìm A Tử giúp đỡ, để nàng ấy hỗ trợ điều tra một chút.
Chu Di Đình bước vào phòng, bỗng nhiên nhìn thấy có nhiều hơn một người, nhìn kỹ người nọ mới cảm giác dường như đã gặp qua ở nơi nào, trái lo phải nghĩ rốt cuộc cũng nhận ra người đó là ai.
Nàng trong lòng cả kinh, trên mặt lại bất động thanh sắc, vẫn kiểm tra thân thể giúp Triệu Thanh Tử như bình thường, sau đó báo cho nàng một số điều cần lưu ý.
Ngô Chiêm thấy Chu Di Đình gợn sóng bất kinh, hắn muốn giơ tay chào hỏi, lại nghĩ đến nữ nhi còn ở nơi này, vì thế đành phải khắc chế tâm tình kích động.
Sau khi chẩn mạch cho Triệu Thanh Tử, Chu Di Đình liền thu thập đồ vật chuẩn bị trở về.
Trong lòng Ngô Chiêm hơi khẩn trương, không biết Chu Di Đình có nhận ra hắn hay không, mười mấy năm trôi qua, Ngô Chiêm tất nhiên đã khác xa với lúc trước.
"Bá phụ, có thể cho ta mượn Ngô Ưu một chút được không? Ta có vài lời muốn nói với nàng, thực sự thì ngài rất hiếm khi tới hầu phủ, ta để Tĩnh Dung dẫn ngài đi dạo xung quanh có được không?"
Lời này quả thực rất đúng lúc, đáy lòng Ngô Ưu có chút cảm kích.
Ngô Chiêm cũng nghĩ hệt như vậy, hắn vội vàng nói tiếp: "Được, nhưng mà ta tự mình đi dạo là được, sẽ không lạc đường."
Triệu Thanh Tử cười, nhìn hắn: "Vậy được rồi."
Nhìn thấy Ngô Chiêm bước ra khỏi cửa, chỉ chốc lát sau hắn liền biến mất ở chỗ ngoặt, Ngô Ưu giữ chặt tay Triệu Thanh Tử: "A Tử, sao mà ngươi có thể biết ta đang suy nghĩ gì?"
Triệu Thanh Tử tùy ý nàng lôi kéo: "Bởi vì cảm xúc của ngươi đều viết hết ở trên mặt, khả năng ta quan sát người khác vẫn rất lợi hại."
Ngô Ưu ở trong lòng thầm giơ ngón tay cái lên, không hổ là đại lão.
"Nhưng rốt cuộc chuyện giữa các ngươi là như thế nào?"
Ngô Ưu nhíu mày, nàng thấp giọng: "Tuy rằng ta nói ra lời này sẽ rất kỳ quái, nhưng mà ta cảm giác ta không phải là nữ nhi thân sinh của phụ thân."
Triệu Thanh Tử nghe vậy thì nhướng mày, nàng nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên Chu đại phu cùng Ngô Ưu gặp mặt: "Cho nên ngươi đây là?"
Ngô Ưu buông tay Triệu Thanh Tử, tiếp tục chống cằm: "Từ sau khi gặp Chu đại phu, ta liền bắt đầu hoài nghi, lần này phụ thân trở về ta cũng đã thử một chút, ta cảm giác phụ thân quen biết Chu đại phu."
Cho nên lúc nãy mới cố ý để Ngô Chiêm cùng Chu đại phu gặp mặt, Triệu Thanh Tử đột nhiên hiểu rõ tất cả.
Hiện giờ Ngô Chiêm cùng Chu Di Đình đều ở Vĩnh Định hầu phủ, nơi này là địa bàn của Triệu Thanh Tử, đâu đâu cũng đều là nhãn tuyến của nàng, muốn nghe được hai người bọn họ nói chuyện thực sự rất dễ dàng.
Vì thế nàng lặng lẽ quyết định chủ ý.
Ngô Chiêm cũng không biết cô nương dịu ngoan trong mắt hắn kỳ thật cũng không dịu ngoan, ngược lại còn có một bụng chủ ý.
Hắn cảm thấy xung quanh không có người liền đuổi theo hướng Chu Di Đình rời đi, hắn là người tập võ, tất nhiên đi nhanh hơn Chu Di Đình.
Chỉ chốc lát sau, phía trước liền xuất hiện bóng dáng Chu Di Đình, nàng nghe thấy động tĩnh ở phía sau thì dừng bước chân, rồi sau đó xoay người nhìn Ngô Chiêm, mặt vô biểu tình mà nói: "Ngô tướng quân, đã lâu không gặp."
Ngô Chiêm có chút quẫn bách, hắn vẫn gãi đầu giống như mười mấy năm trước, trên mặt mang theo nụ cười hàm hậu: "Chu muội tử, đã lâu không gặp."
Tình cảnh này vẫn giống như trước đây, Chu Di Đình thế nhưng có chút hoảng hốt, nàng phục hồi tinh thần lại, rốt cuộc không thể duy trì thần sắc lãnh đạm.
Nàng cực nhẹ mà thở dài một tiếng, trên mặt Chu Di Đình hiện ra nụ cười nhợt nhạt: "Đã lâu không gặp, Ngô đại ca, ngươi vậy mà đã thay đổi rất nhiều."
Chu Di Đình quay đầu nhìn tình cảnh xung quanh, cảm thấy nơi này không an toàn, liền nói: "Chúng ta đổi chỗ rồi nói."
Ngô Chiêm gật đầu, đi theo Chu Di Đình đến một nơi không có ai.
Cảm thấy an toàn rồi, Chu Di Đình tiếp tục nói, lúc này trong giọng nói nàng mang theo chất vấn: "Vì sao phải bán mạng giúp cẩu hoàng đế kia, ngươi đã quên muội muội của ngươi chết thảm như thế nào sao?"
Ngô Chiêm đương nhiên không có quên: "Ta không quên!"
"Vậy ngươi đây là vì sao!", Cảm xúc của Chu Di Đình hơi kích động.
Ngô Chiêm biết nàng đang tức giận, hắn thở dài một hơi: "Lúc trước muội muội giao Tam Nha cho ta, nhưng mà khi đó đại hạn, ta không thể không dìu già dắt trẻ đi ra ngoài.
Ta cầu xin một đường thoát thân, là Thánh Thượng đã cứu những nạn dân chúng ta."
Chu Di Đình vẫn không thể chấp nhận được: "Ưu khuyết điểm ngang nhau, ngươi vì sao phải thay hắn bán mạng!"
Ngô Chiêm cười khổ một tiếng, hắn vốn muốn tòng quân để tìm đường sống, tận lực cho Ngô Ưu một cuộc sống tốt, nhưng mà sau này lại thấy Dục Triều hung ác, bá tánh ở biên cảnh gặp khó khăn, trong lòng hắn không khỏi thương hại.
Mặt khác, Trương Văn Kỳ là cấp trên của hắn, nàng một thân chính khí, trung quân ái quốc, Ngô Chiêm bị nàng cảm nhiễm, cũng dần dần thành dáng vẻ hiện tại.
Ngô Chiêm cười khổ không có trả lời.
Chu Di Đình cảm thấy ngữ khí của mình quá mức nghiêm khắc, nàng nỗ lực khống chế cảm xúc: "Thôi, hiện giờ đã như thế này, tẩu tử có khỏe không? Hai đứa nhỏ kia của ngươi đâu? Ta sợ Ngô Ưu nghi ngờ nên cũng không dám hỏi nhiều."
Ngô Chiêm lắc đầu không nói gì, chỉ là biểu tình càng thêm thống khổ.
Mười mấy năm trước, tràng đại hạn đã đoạt đi rất nhiều sinh mệnh, trong đó bao gồm thê tử của Ngô Chiêm cùng hai đứa nhỏ, cuối cùng cũng chỉ còn lại Ngô Chiêm và Ngô Ưu.
Nhưng mà đó là thiên tai, Ngô Chiêm cũng không biết nên hận cái gì.
Nhìn vẻ mặt hắn thống khổ, Chu Di Đình đột nhiên hiểu rõ, nàng có chút hối hận vì thái độ lúc nãy quá ác liệt, chỉ là lời đều đã nói ra, không thể thu hồi được nữa.
Nàng quyết định bỏ qua đề tài này, nhiều năm không gặp, hai người có thể hảo hảo tâm sự.
"Ta còn nói, ngươi sao lại có thể đổi tên, còn rất có văn hóa, này không giống tác phong của ngươi tí nào."
Nói như vậy là có nguyên nhân, Ngô Chiêm từng có hai đứa nhỏ, hắn đặt tên cho đại nhi tử là Ngô Đại Tráng, nhị nữ nhi là Ngô Nhị Nha, mà tên hắn vốn dĩ là Ngô Đại Lang.
Cũng may mẫu thân Ngô Ưu đã lấy tên cho nàng, nếu không nàng liền không tên là Ngô Ưu, sợ là phải kêu Ngô Tam Nha.
Ngô Chiêm có vẻ hơi ngượng ngùng: "Bọn họ bởi vì cái tên này mà cười nhạo ta, sau này chức vị càng ngày càng cao, ta liền sửa tên."
Chu Di Đình nhìn con người hàm hậu trước mắt, dường như hắn vẫn chưa hề thay đổi, nàng không khỏi thở dài một hơi: "Vậy ngươi không chuẩn bị nói chuyện này cho Ngô Ưu sao?"
Ngô Chiêm phi thường kiên định với chuyện này: "Đúng vậy, đây cũng là quyết định của muội muội, nàng nói tốt nhất là không bao giờ để Tam Nha biết, nàng không muốn Ngô Ưu mang theo thù hận mà sống, cũng không muốn làm Ngô Ưu lưng đeo tội của tiền nhân."
Chu Di Đình không cam lòng: "Nhưng chuyện đó là do Hồ Đình Úy làm, phụ thân của Ngô Ưu chỉ là con của người vợ lẽ không được sủng ái, hắn cũng không biết gì cả!"
Một trận gió thổi qua, trúc diệp trong đình viện phát ra âm thanh sàn sạt.
Vân Cô ẩn nấp trong góc ở phía sau hai người, toàn bộ lời của Ngô Chiêm hai người đều rơi vào trong tai bà, nghe được những tin tức này Vân Cô cũng có chút kinh ngạc.
Xem ra Ngô tiểu thư đoán không sai, thân thế của nàng quả nhiên có vấn đề.
Chờ đến khi hai người ôn chuyện xong, Vân Cô lặng lẽ về phòng Triệu Thanh Tử, Ngô Ưu lúc này cũng đã ở đây, thấy Vân Cô trở lại ánh mắt nàng liền sáng lên.
.
Đam Mỹ Sắc
Nàng khẩn trương hỏi: "Vân Cô, như thế nào, phụ thân ta đã nói gì với Chu đại phu?"
Vân Cô nhìn nàng, đại khái đem nội dung hai người nói chuyện thuật lại một lần.
Ngô Ưu nhíu mày, đại hạn, cùng đương kim hoàng thượng có thù oán, xem ra nàng thật sự mang họ Hồ, này hẳn là rất dễ tìm.
Nghe xong lời Vân Cô nói, trong lòng Triệu Thanh Tử lại hoảng sợ.
Bởi vì nàng nhớ tới Lệ nương, nàng ta vốn dĩ tên là Hồ Ngọc, phụ thân từng là thái thú ở Giang Đô, khi mà Giang Đô đại hạn, phụ thân nàng ta tham ô ngân lượng triều đình dùng để ngăn chặn tai ương, số lượng còn không nhỏ.
Cuối cùng liên luỵ toàn bộ Hồ gia.
Triệu Thanh Tử đột nhiên có chút hối hận, đồng thời cũng hiểu vì sao Chu Di Đình không giúp hoàng thân quốc thích chữa bệnh.
Nàng thấy Ngô Ưu ngây ngẩn, như là bị đả kích, trong lòng có chút sốt ruột, nhịn không được ra tiếng: "A Ưu, ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy."
Kỳ thật Ngô Ưu căn bản không có nghĩ nhiều, nàng chỉ là cảm thấy hơi thần kỳ.
Vì không muốn để Triệu Thanh Tử lo lắng, Ngô Ưu cười lắc đầu: "A Tử, ta không có sao, chỉ là hơi kinh ngạc mà thôi."
Thấy nàng không có chút bận tâm nào mà mỉm cười, Triệu Thanh Tử thầm cảm thấy kỳ quái, người này phản ứng có chút không bình thường.
Triệu Thanh Tử thay Ngô Ưu tìm một lý do, nàng cảm thấy có lẽ là Ngô Ưu vô lo nên mới không thèm để ý.
Ở ngoài cửa, giọng nói của Tĩnh Dung truyền vào: "Ngô tiểu thư, Ngô tướng quân nói ngài nên cùng hắn đi trở về."
Ngô Ưu cảm thấy có chút tiếc nuối, nếu như Ngô Chiêm không nói, nàng còn có thể ở bên cạnh A Tử lâu hơn một chút, nhưng mà nàng vẫn phải nghe lời Ngô Chiêm nói.
Mang cái mũ có màn che lên, Ngô Ưu cười cùng A Tử cáo biệt.
Triệu Thanh Tử đứng ở cửa nhìn theo nàng rời đi, trên mặt vẫn luôn mỉm cười.
Chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Ngô Ưu nữa, Triệu Thanh Tử thu hồi nụ cười, nàng nói với Vân Cô: "Vân Cô, ngươi có tin là có một thế giới khác đang tồn tại không?"
Lời này thật sự không thể hiểu được, nhưng Vân Cô vẫn nghiêm túc trả lời: "Hẳn là không có, vì sao tiểu thư đột nhiên hỏi những chuyện này?"
Triệu Thanh Tử rũ mắt, nhàn nhạt đáp: "Không có gì, chỉ đột nhiên nghĩ tới mà thôi."
Ngẩng đầu nhìn không trung, ngắm nhìn đám mây trôi qua trên đỉnh đầu, Triệu Thanh Tử thầm nghĩ ở trong lòng: "Có lẽ là tồn tại.".