Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức

Chương 45: 45: Điên Cuồng






Ngô Ưu ngồi ở bên trong phòng chờ Triệu Thanh Tử, chỉ chốc lát sau ngoài cửa vang lên tiếng xe lăn chuyển động, ánh mắt của Ngô Ưu sáng lên, nàng biết A Tử đã trở lại.

Chỉ chốc lát sau cửa được mở ra, Triệu Thanh Tử trong tay bưng cái đĩa, trên đĩa là một chén cháo thịt, xem ra đây là bữa sáng hôm nay.

Ngô Ưu nhìn nha hoàn phía sau Triệu Thanh Tử, nha hoàn trước kia đẩy xe lăn đã phản bội Triệu Thanh Tử, hiện giờ nàng cũng đổi sang một người khác.

Nha hoàn đẩy Triệu Thanh Tử vào phòng, Ngô Ưu không đợi Triệu Thanh Tử động tay liền duỗi tay cầm lấy cái đĩa rồi đặt lên bàn, nàng cũng không vội dùng bữa.

Triệu Thanh Tử thấy nàng nhìn chằm chằm nha hoàn liền biết nàng đang lo lắng cái gì: "Không cần lo lắng, Tĩnh Dung không giống với người trước kia, hơn nữa ta cũng không có khả năng phạm sai lầm như vậy lần thứ hai."
Nghe nàng nói như vậy Ngô Ưu mới yên tâm một chút.

Gần đây nàng hơi quá mức khẩn trương, thậm chí còn căng thẳng hơn chính bản thân Triệu Thanh Tử, nàng luôn cảm giác đâu đâu cũng nguy hiểm, khiến cho nàng đều cảm thấy thần kinh suy nhược.

Ngô Ưu bưng cháo trên bàn bắt đầu ăn, Triệu Thanh Tử ở một bên an tĩnh mà nhìn nàng, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, Tĩnh Dung thì cúi đầu làm nền.

Cứ mỗi khi nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Triệu Thanh Tử còn có chút tức giận.

Nàng vốn dĩ cho rằng có thể ngủ cùng nhau, kết quả Ngô Ưu người này thế nhưng đề nghị ngủ dưới đất, khiến cho Triệu Thanh Tử tức giận đến mức suýt nữa thì đuổi nàng đi.

Sau đó hai người vẫn ngủ chung, nhưng cả hai đều thành thành thật thật cái gì cũng không có làm.

Ngô Ưu ngủ rất nông, mỗi khi nàng ngủ sâu thì sẽ làm ác mộng, nha hoàn hầu hạ nàng cũng nói nàng thường xuyên nói mớ, cho nên Ngô Ưu không dám ngủ cùng Triệu Thanh Tử, nàng sợ mình sẽ làm cho nàng ấy sợ.

Lại nói tiếp, trong khoảng thời gian này, Ngô Ưu ngủ say nhất vẫn là lúc uống nước trà Triệu Thanh Tử động tay chân qua, nàng ngủ lâu đến mức đều cảm thấy đầu hơi hơi đau.

Nhưng mà nghĩ lại thì, tối hôm qua rõ ràng là Triệu Thanh Tử một hai phải ngủ chung với nàng, nhưng mà khi hai người thật sự ngủ chung, Triệu Thanh Tử ngược lại sợ hãi, nàng ấy thu mình vào trong chăn che đến gắt gao.


Ngô Ưu mất rất nhiều công sức mới kéo nàng ra khỏi chăn, liền sợ nàng trùm như vậy thì sẽ xảy ra chuyện.

Ngô Ưu đang suy nghĩ nhập thần, nhưng ngoài cửa truyền đến tiếng nha hoàn dò hỏi: "Tiểu thư, ngoài cửa có người tên là Mạc Tử Nghĩa muốn gặp ngài, nói là bằng hữu của ngài."
Trong lòng Triệu Thanh Tử có chút khó chịu, nàng muốn ở một mình với Ngô Ưu, vừa định làm nha hoàn cự tuyệt, nhưng Ngô Ưu nắm lấy tay nàng, chỉ thấy nàng ấy lắc đầu rồi lấy bút viết trên giấy: "Là ta nói với nàng, nếu như có tin tức của Chu đại phu thì lập tức tới nơi này tìm ta."
Tuy là nói như vậy, Triệu Thanh Tử vẫn có chút không tình nguyện.

Nàng căn bản không cho rằng Chu đại phu sẽ giúp nàng tìm thấy hy vọng bấy lâu nay, nàng chỉ là không đành lòng cự tuyệt ý tốt của Ngô Ưu mà thôi.

Ngô Ưu thấy thần sắc Triệu Thanh Tử vẫn không cao hứng, nàng ủy khuất mà nhìn Triệu Thanh Tử.

Triệu Thanh Tử bị nàng nhìn như vậy, tuy nàng biết rằng nàng ấy đang giả vờ, nhưng nàng vẫn nhịn không được mà mềm lòng.

Hơn nữa, Ngô Ưu làm nũng như vậy làm nàng nhớ tới chú cún nhỏ lông vàng nàng nuôi khi còn nhỏ.

Mỗi lần muốn thức ăn, chó con sẽ đặt hai chân trước lên đùi Triệu Thanh Tử, sau đó trong ánh mắt tràn đầy cầu xin, cái đuôi vẫy thật sự nhanh.

Nghĩ một lúc, Triệu Thanh Tử cảm thấy nàng xuất hiện ảo giác, không biết như thế nào mà phía sau Ngô Ưu tựa như cũng có cái đuôi đang vẫy không ngừng.

Triệu Thanh Tử nhanh chóng không suy nghĩ miên man, nàng phân phó người ở bên ngoài: "Đã biết, bảo nàng chờ một lát."
Ngô Ưu đạt được mục đích, nàng tiến lên ôm vòng lấy cổ Triệu Thanh Tử, treo ở trên người nàng ấy.

Triệu Thanh Tử có chút thẹn thùng, đồng thời lại cảm thấy cảm giác này khá tốt, nàng thật sự không muốn đánh gãy.

Nơi hai người gặp mặt Mạc Tử Ý vẫn là đình hóng gió kia, Triệu Thanh Tử cố ý để Tĩnh Dung đánh lạc hướng hạ nhân rồi dẫn Ngô Ưu đi đến đó.

Mạc Tử Ý đã chờ ở đình hóng gió trong chốc lát, khi nhìn thấy Ngô Ưu hai người nàng có vẻ vô cùng cao hứng.

Bởi vì các nàng đã biết giới tính của Mạc Tử Ý, cho nên Mạc Tử Ý càng thêm thoải mái.


Nàng cười với hai người, nói: "Tình cảm giữa hai vị tiểu thư thế nhưng càng thêm tốt."
Ngô Ưu đẩy Triệu Thanh Tử vào đình hóng gió, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, nàng nhìn Mạc Tử Ý cười khanh khách, trong lòng càng thêm kích động, vì thế trực tiếp mở miệng hỏi: "Chính là có tin tức của Chu đại phu rồi sao?"
Mạc Tử Ý cũng không thừa nước đục thả câu, nàng trực tiếp gật đầu: "Chu đại phu gần nhất ở vùng Giang Đô, ta đã phái người đi liên hệ nàng."
Đây thật đúng là tin tức rất tốt.

Nếu như là trước đây, Ngô Ưu nhất định sẽ khởi hành đến Giang Đô trước, nhưng hiện tại không được, để một mình Triệu Thanh Tử ở kinh thành thật sự là quá nguy hiểm.

Triệu Thanh Tử ở bên cạnh nhìn, nàng thấy Ngô Ưu kích động thành như vậy thì cũng bất giác mỉm cười: "Thật lòng cảm ơn Mạc tiểu thư, chuyện sau đó liền để chúng ta tới làm đi."
Mạc Tử Ý cũng cảm thấy thực lực của hầu phủ nhất định là còn lớn hơn nữ nhi thương nhân như nàng, vì thế nàng gật đầu, đem tin tức của Chu đại phu tỉ mỉ nói cho Triệu Thanh Tử.

Chuyện này Mạc Tử Ý xem như hoàn toàn buông xuống, nhưng còn có một việc nàng chưa hoàn thành, vì thế nàng đứng dậy cáo từ Ngô Ưu hai người: "Triệu tiểu thư, Ngô tiểu thư, ta trước rời khỏi vậy."
Ngô Ưu cùng nàng từ biệt, nhìn bóng dáng nàng càng đi càng xa, cuối cùng biến mất ở góc đường, rời đi nhanh như vậy thoạt nhìn như còn có việc gì đó quan trọng chưa làm.

"Nàng ấy đã biết được tin tức, lúc này hẳn là muốn đến đại lao nhìn xem."
Ngô Ưu nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.

Triệu Thanh Tử thấy Ngô Ưu như vậy, tiếp tục nói: "Chuyện này đối với nàng ấy chưa chắc không phải là chuyện tốt.

Ai rồi cũng phải trưởng thành, sao có thể vẫn luôn đơn thuần như vậy, quá mức ngây thơ chính là ngu xuẩn, nếu như lúc sau lại gặp nguy hiểm thì chỉ có một con đường chết."
Lời tuy không dễ nghe, nhưng Ngô Ưu vẫn từ trong đó cảm nhận được một chút quan tâm.

Nàng nghĩ, A Tử người này chính là thích khẩu thị tâm phi, rõ ràng nàng ấy cũng rất quan tâm Mạc Tử Ý.

Ngô Ưu nhịn không được mà muốn chọc ghẹo nàng: "Không phải ngươi vẫn luôn ghen tị với người ta sao? Sao lại thay đổi chủ ý rồi?"
Nhắc đến chuyện này, Triệu Thanh Tử liền có chút không thích hợp, ăn dấm lâu như vậy hoàn toàn không cần thiết, nàng có chút thẹn quá thành giận mà trừng mắt nhìn Ngô Ưu đang vui vẻ mỉm cười, sau đó nói: "Ta biết Mạc Tử Ý tâm tư đơn thuần, còn không có gặp qua vài lần mà nàng ấy quan tâm chân của ta như vậy.


Ta tuy tâm tàn nhẫn, nhưng nếu có người đối tốt với ta, ta sẽ không ngại giúp đỡ nàng."
Ngô Ưu nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Đây là một mặt khó có thể cảm nhận được nếu chỉ đọc nguyên tác, là sự dịu dàng độc thuộc về vai ác Triệu Thanh Tử, thật đúng là yêu nghiệt mà.

Nàng nhìn sườn mặt Triệu Thanh Tử, khuôn mặt của thiếu nữ nhu hòa, cho người ta cảm giác như gió xuân lả lướt trên khuôn mặt, nàng không khỏi nói: "A Tử trong lòng của ta chính là tiểu nữ hài dịu dàng."
Lời này làm Triệu Thanh Tử ngẩn người, sau đó liền nói: "Có lẽ đi."
Tiếp tục đợi ở đình hóng gió cũng không có gì thú vị: "A Ưu, chúng ta trước tiên về phòng đi."
Ngô Ưu nghe vậy đáp ứng một tiếng, đẩy Triệu Thanh Tử quay về phòng.

Mạc Tử Ý rời khỏi Vĩnh Định hầu phủ thì lập tức đi thẳng đến đại lao, nàng tiêu phí một chút ngân lượng, rốt cuộc cũng gặp được Thu Họa.

Nhà tù tối tăm và bốc mùi hôi thối, Mạc Tử Ý nhíu mày, nhịn không được lấy tay áo bịt mũi.

Nàng thử thăm dò kêu một tiếng Thu Họa, nhưng người trong phòng giam không hề có động tĩnh.

Mạc Tử Ý không khỏi lớn giọng gọi hai tiếng, lần này người trong phòng giam rốt cuộc đã đáp lại.

Thu Họa đưa lưng về phía Mạc Tử Ý, đầu cũng không quay lại, giọng nói bình tĩnh: "Thiếu gia trở về đi, đây không phải là nơi ngươi nên tới."
Mạc Tử Ý đặt thức ăn mà nàng mang đến ở cửa nhà giam: "Bọn họ nói là ngươi đẩy ta rơi xuống nước, ta không tin, nếu như ngươi có gì đó oan khuất thì ta có thể giúp ngươi giải thích với quan phủ."
Nghe vậy, thân thể Thu Họa nhè nhẹ run rẩy: "Thiếu gia không cần nói nữa, người đẩy ngươi rơi xuống nước chính là ta.

Ngươi sau khi rơi xuống nước đã từng kêu cứu, nhưng sau đó ta rời đi, ta chính là có ý định để ngươi chết chìm ở giữa sông."
Mạc Tử Ý vẫn không muốn tin tưởng, nàng cố gắng bình tĩnh che giấu nội tâm khổ sở, nhưng giọng nói có chút thay đổi lại bán đứng nàng: "Ngươi làm như vậy hẳn cũng phải có cái nguyên nhân đi, vì cái gì? Là ta đối đãi ngươi không tốt sao?"
Thu Họa nghe vậy thì cắn chặt răng, lúc này nàng mới xoay người lại đối diện với Mạc Tử Ý: "Thiếu gia, chán ghét một người cũng không cần phải có lý do, ta chính là người như vậy."
Mạc Tử Ý chỉ cảm thấy trong lòng rét run, nàng kìm xuống nước mắt, lại lần nữa bày ra thức ăn mà nàng mang theo, sắp xếp càng thêm hợp quy tắc chút: "Đây là thức ăn ta mang theo, ngươi ăn một ít đi, điều kiện ở nhà giam này thật sự quá kém, ngươi..."
Âm thanh loảng xoảng cắt ngang những lời Mạc Tử Ý muốn nói, Thu Họa đột nhiên kích động đánh đổ thức ăn: "Thu hồi lòng thương hại của ngươi đi, ngươi tới cười nhạo ta sao!"
Mạc Tử Ý nhìn thức ăn bị quét ra rất xa, nàng có chút ngây ngốc.

Thu Họa thoạt nhìn điên rồi, nàng đè thấp giọng nói, lại có chút cuồng loạn: "Ngươi luôn ngu như vậy, ngây thơ như vậy, ngươi hẳn là phải hận ta! Mà không phải giống như bây giờ!"
Khi đẩy Mạc Tử Ý rơi xuống nước, Thu Họa cũng có do dự, bởi vậy nàng mới có thể tạm dừng ở bờ sông rồi bị Mạc Tử Ý nhìn thấy, nhưng cuối cùng nhiệm vụ vẫn chiến thắng lương tri nội tâm của nàng.


Làm quá nhiều chuyện xấu, Thu Họa đã không có biện pháp quay đầu lại, cố tình Mạc Tử Ý người này lại đơn thuần như thế.

Nàng ta đối với ai cũng đều tốt, đây lần đầu tiên Thu Họa cảm thấy mê mang, nhưng càng có rất nhiều căm hận.

Nàng vốn có thể cẩn thận mà không bị ác ma Triệu Thanh Tử kia phát hiện, nhưng bởi vì trong lòng còn một chút lương tri khiến cho nàng kinh hoảng thất thố, sơ hở chồng chất, cuối cùng nhận hết tra tấn.

Nàng nhịn không được muốn trả thù, vì thế nàng thu hồi vẻ suy sụp, khôi phục thành trạng thái ngày thường: "Thiếu gia, thực xin lỗi, là ta đường đột."
Mạc Tử Ý nhìn nàng, không có đáp lời.

Thu Họa cười cười: "Ta có một bí mật, không biết ngài có muốn nghe hay không?"
Mạc Tử Ý vẫn không trả lời, nàng chỉ cảm thấy Thu Họa hiện tại đặc biệt xa lạ, làm nàng có chút sởn tóc gáy, nàng nhịn không được mà lui về phía sau hai bước.

"Là chuyện liên quan đến ca ca của ngài, tiểu thư không muốn nghe sao?"
Mạc Tử Ý cả kinh, nàng ra một thân mồ hôi lạnh: "Ngươi!"
Thu Họa tới gần nàng, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, ca ca của ngươi không phải bị sơn phỉ giết chết, mà là bị ta giết, ha ha ha!"
Mạc Tử Ý cảm giác người này đã điên rồi, nàng nhìn Thu Họa điên loạn cười, chỉ cảm thấy hoảng sợ.

"Nhưng mà ca ca ngươi cũng ngu như ngươi vậy, chuyện quan trọng như thế mà lại đi nói với ta, hắn biết quá nhiều nên ta đây đành phải thực xin lỗi hắn! Ha ha ha!"
Không sai, giống như những gì Mạc Tử Ý suy đoán, Thu Họa đã điên rồi.

Mạc Tử Ý chỉ cảm thấy trong lòng lại đau lại sợ hãi, nàng hoảng loạn mà rời khỏi nơi này, phía sau vẫn truyền đến tiếng cười của Thu Họa.

Sau khi ra khỏi nhà giam, Mạc Tử Ý không khỏi suy sụp.

Không biết vì sao nàng lại nghĩ tới cái ngày trước khi ca ca xuất phát, dáng vẻ hắn muốn nói lại thôi tựa như là muốn nói gì đó với nàng, những gì Thu Họa nói có lẽ là sự thật.

Hơn nữa, Thu Họa vốn chính là nha hoàn hầu hạ Mạc Tử Nghĩa.

Nàng nhịn không được mà ngồi xổm xuống dưới đất, giọng điệu nhẹ tênh như đang ra sức cầu cứu: "Ta phải làm sao bây giờ.".