Sau Khi Xuyên Thư HE Với Đại Lão Cố Chấp

Chương 57




Tuy rằng Phó Thời Kiêu với Thẩm Thứ đã xé rách mặt nạ của nhau từ lâu, nhưng hắn vẫn phải giữ tính cách hiền lành, dịu dàng dưới ánh nhìn của mọi người.

Thẩm Thứ cũng không vạch trần hắn, toàn bộ tinh thần và kĩ năng diễn xuất của cậu đều tăng vọt lên.

Hai người mặt ngoài hòa hợp êm ấm, bên trong ngấm ngầm tay cầm đao cắt dây điện(*), tia lửa tung tóe khắp nơi khiến mọi người xung quanh sửng sốt.

(*) Gốc là “手拿菜刀砍电线,一路火花带闪电。高楼大厦知平地起,靠谁不如靠自己,软中华,硬玉溪,头发道越短越牛逼,骑着狼,放着羊,唱着山歌耍流氓” – vì dài quá nên mình không edit, ai muốn tìm hiểu có thể search baidu nha. Nghĩa đại ý của câu này biểu thị người đó có khí phách, nhưng là kiểu hơi trẻ con ấy =)))

Cuối cùng, Thẩm Thứ cầm đao thương đùa giỡn Phó Thời Kiêu tới lúc cậu vui vẻ, mới đến chỗ Quan Sở để thử vai.

Có lẽ là do mới vừa khởi động kỹ năng diễn xuất lúc PK với Phó Thời Kiêu, thử vai xong Thẩm Thứ lại thấy đạo diễn Quan nổi tiếng nghiêm khắc đang nở nụ cười.

Thẩm Thứ: Hình như có hy vọng đó nha.

Quả nhiên, một tuần sau cậu nhận được thông báo mình đã vượt qua buổi thử vai. Được Quan Sở sắp xếp vào một trong hai vai nam chính, Chử Ngôn của phim “Bình Sinh Hoan”.

Trước khi kết hợp đồng với đoàn làm phim, Quan Sở đề nghị hai vị nam chính của bộ phim cùng nhau đi ăn bữa cơm, nói dễ nghe chính là để tăng độ hảo cảm.

Thẩm Thứ đã sẵn sàng để đến buổi hẹn, chỉ là cậu hơi tò mò muốn biết nam chính còn lại là ai.

Cậu nghi ngờ người này là Phó Thời Kiêu – dù sao thì lấy thực lực của một ảnh đế, hạ mình để đi thử vai cho một bộ phim truyền hình hẳn là sẽ không có chuyện dễ dàng bị loại – với kỹ năng diễn xuất của hắn ta cũng thừa sức đóng vai hoàng tử. Kể cả khi bộ phim này là do vị đạo diễn hay bắt bẻ như Quan Sở quay.

Thẩm Thứ thầm nghĩ ngợi, nói không chừng là ngày đó Quan Sở sớm đã biết cậu và Phó Thời Kiêu bằng mặt không bằng lòng, cho nên mới muốn cho hai người gặp mặt trước khi ký hợp đồng. Mục đích chính là để xác nhận xem hai người có thể chung sống hòa bình trong đoàn làm phim hay không, có thể quay bộ phim này cho thật tốt.

Cuối tuần, Thẩm Thứ đi tới nhà hàng đã được hẹn trước, đẩy cửa ra thì thấy Quan Sở đang ngồi bên trong nói chuyện với một cô gái đang ngồi quay lưng về phía cậu.

Thẩm Thứ không cảm thấy kì lạ, bởi vì cậu chỉ nghĩ cô gái này cũng là một diễn viên đóng vai quan trọng bộ phim được đạo diễn mời đến để cùng gặp mặt – tuy rằng nhìn dáng người có vẻ vẫn còn trẻ, hơi giống một sinh viên.

Hai người đang nói chuyện phiếm nghe được tiếng cửa thì quay đầu lại, thấy Thẩm Thứ đang đứng ở cửa. Thẩm Thứ bắt đầu chào hỏi đạo diễn: “Xin chào, đạo diễn Quan.”

Quan Sở gật đầu, trên khuôn mặt nghiêm túc nở một nụ cười nhẹ. Ông vẫy tay với Thẩm Thứ, ra hiệu bảo cậu ngồi xuống.

Đồng thời, ông nói với cô gái ngồi bên cạnh: “Nam Nam, anh Thẩm Thứ mà con ngày đêm mong nhớ đến rồi đây.”

Trong giọng nói của ông xen lẫn chút chọc ghẹo, cô gái tên Nam Nam nhìn ông oán trách. Nhưng vừa quay đầu nhìn Thẩm Thứ thì lại lặng lẽ nở nụ cười.

Thẩm Thứ: Hả?

Khuôn mặt tươi cười này…

Trong nháy mắt, Thẩm Thứ nhớ ra mình đã từng nhìn thấy cô gái này ở đâu rồi. Đồng thời, cậu cũng nhanh chóng nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Quan Sở.

Trong lòng Thẩm Thứ rất nhanh đã có manh mối, nhìn thấy cô gái vẫn đang thẹn thùng, cậu cố ý làm ra vẻ kinh ngạc trêu chọc cô: “Em gái này có hơi quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi thì phải.”

Cô gái nghe vậy thì đỏ mặt.

Thẩm Thứ không dám đùa giỡn quá mức, cười thần bí, lên tiếng vạch trần thân phận của cô ra trước: “Em hẳn là người cuối cùng ở buổi ký tặng ngày hôm đó của anh.”

Cô gái hưng phấn ừ một tiếng, vui vẻ gật đầu.

Sau khi được xác nhận, Thẩm Thứ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Quan Sở, hỏi ông: “Đạo diễn Quan, con gái ngài là fan của cháu ạ?”

Quan Sở bất ngờ, liếc nhìn cậu: “Thằng nhóc cậu sao lại biết đây là con gái tôi?”

Thẩm Thứ cười ngượng ngùng, giải thích: “Trước khi tới cháu có tìm hiểu qua, nghe nói ngài có cô con gái đang học cấp hai.”

Thật ra, mọi chuyện đều là Kiều Nhung kể cho cậu nghe.

“Cậu cũng thông minh đấy.” Quan Sở nghe vậy thì khen Thẩm Thứ, vẻ mặt trở nên thân thiết hơn nhiều, sau đó chỉ vào người con gái để giới thiệu: “Đây là con gái nhỏ của tôi, Quan Nam, cũng là fan trung thành của cậu.”

“Từ lúc thấy cậu ở buổi ký tặng album, con bé cứ bám theo tôi cả ngày để xin cho cậu diễn vai nam chính của ‘Bình Sinh Hoan’. Còn nói cậu hát vô cùng hay, thậm chí có thể sáng tác được ca khúc chủ đề cho bộ phim.”

Thẩm Thứ: Vl, Kiều Nhung đoán chuẩn thật. Ông đây thế mà trong lúc vô tình lại làm được chuyện tốt.

Thẩm Thứ nắm chặt tay, nói cảm ơn với Quan Nam: “Cảm ơn em đã nói tốt về anh trước mặt bố em.”

“Nhờ có em, anh mới có cơ hội được đóng vai chính trong bộ phim do đạo diễn Quan quay.”

Nghe vậy, Quan Sở xua tay, cảm thán nói: “Ấy, không thể nói như vậy. Nếu không có Nam Nam, tôi chỉ sợ có khi mình sẽ không tìm được ứng cử viên phù hợp nhất cho vai Chử Ngôn trong lòng tôi.”

“Thẩm Thứ, kỹ năng diễn xuất của cậu thật sự rất xuất sắc. Tôi từng xem qua lý lịch của cậu, tôi không thể tin rằng cậu chỉ mới đóng vai chính cho một bộ phim thần tượng vườn trường. Diễn xuất với khí chất của cậu trong buổi thử vai thậm chí còn xứng đáng được đóng cho phim điện ảnh…”

Quan Sở còn chưa nói xong, cửa phòng lại được mở ra, Phó Thời Kiêu đi vào đúng với thời gian hẹn trước.

Hắn nhìn thấy Thẩm Thứ và Quan Sở đang ngồi cùng nhau thì hơi sửng sốt. Sau đó, hắn nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, cười nói xin lỗi với đạo diễn Quan: “Xin lỗi đạo diễn Quan, trên đường có hơi kẹt xe nên tôi hơi chậm trễ.”

“À” Quan Sở quơ tay, không để ý nói, “Cậu không tới muộn, cậu tới đúng giờ mà. Chỉ là chúng tôi đến sớm thôi.”

Sau đó, ông chỉ Thẩm Thứ rồi nói với Phó Thời Kiêu: “Tôi nghe nói trước đây hai người từng tham gia chương trình tạp kỹ chung. Tôi đoán hai người hẳn đã quen biết trước, cho nên tôi không giới thiệu nhiều nhé.”

“Đúng vậy.” Phó Thời Kiêu gật đầu, miễn cưỡng nhìn về phía Thẩm Thứ, vươn tay ra, nói với cậu: “Tiểu Thẩm, có vẻ như cậu chính là Chử Ngôn được đạo diễn Quan chọn lựa kỹ lưỡng từ hàng trăm người. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ làm việc chung vài tháng nữa rồi.”

Hắn vốn là muốn bắt tay với Thẩm Thứ, nhưng Thẩm Thứ lại thầm trợn trắng mắt trong lòng. Cậu thầm nghĩ người này đúng là đạo đức giả, muốn đứng lên cho hắn một chưởng ghê.

Phó Thời Kiêu ngồi xuống theo sự sắp xếp của Quan Sở, cười cười coi như tự hạ cho mình một bậc thang: “Tiếu Thẩm quả nhiên là tràn đầy sức sống, rất thích hợp với vai tướng quân.”

Thẩm Thứ: Lại tới nữa lại tới nữa, lại diễn rồi.

Bữa cơm này ông đây còn chưa ăn miếng nào đâu mà đã muốn nôn rồi!

Nhưng nói về kỹ thuật diễn thì tôi còn lâu mới thua!

Thẩm Thứ cũng cười theo, không để ý khen lại hắn: “Anh Thời Kiêu cũng rất hợp với vai Mục Cảnh Vân.”

Túc trí đa mưu(*), am hiểu tâm kế, cả ngày vắt óc chỉ vì muốn có được lão Kiều. Nói về mặt nào đó thì quả thật anh ta giống hệt Mục Cảnh Vân không từ thủ đoạn để chiếm được ngôi vương.

Không thể không thừa nhận, ánh mắt của đạo diễn Quan nham hiểm thật.

Sau khi Phó Thời Kiêu ngồi xuống, hắn nhanh chóng để ý tới Quan Nam đang ngồi giữa Thẩm Thứ và Quan Sở. Quan Sở cũng chủ động nói cho hắn ta đầu đuôi mọi việc.

Trong lúc nghe kể, ông lại khen Thẩm Thứ lần nữa, giọng nói không che dấu được sự hài lòng khi chọn cậu vào vai diễn.

Nghe được những lời này, bàn tay Phó Thời Kiều để dưới bàn ăn vô thức nắm chặt lại.

Kiều Nhung lấy đãi ngộ tốt nhất để ký với Thẩm Thứ.

Từ ngày Phó Thời Kiêu đứng ngoài nghe được cuộc trò chuyện trong phòng làm việc của Kiều Nhung, hắn vô cùng không cam lòng và tức giận. Sự căm hận tột độ khiến hắn trằn trọc hàng đêm.

Hắn hận Thẩm Thứ, hận cả Kiều Nhung luôn dung túng cưng chiều cậu. Hắn gần như không thể phân biệt được hắn yêu hay là hận nữa.

Mâu thuẫn đan xen, hắn đưa ra một quyết định không chính xác – rời khỏi Tinh Nghi.

Lúc ấy, Phó Thời Kiêu nghĩ rằng mối quan hệ hắn tích lũy nhiều năm hoạt động trong giới giải trí đã đủ rồi. Hắn có thể tự mình phát triển, nhưng hắn đã lầm.

Không có tài nguyên cao cấp do Tinh Nghi cung cấp, không có sự bảo hộ của Kiều Nhung, hắn một đường xuống dốc không phanh.

Nửa đầu năm nay, bộ phim điện ảnh duy nhất của hắn doanh số thấp tới mức khiến người ta cười chê. Điều này đã ảnh hưởng trực tiếp tới chất lượng tài nguyên hắn nhận được.

Kết quả là hắn bị loại khỏi danh sách các nam chính top đầu của phim điện ảnh trong nước.

Hắn cần phải có một tác phẩm do đạo diễn nổi tiếng quay để có cơ hội trở mình, nếu không vòng luẩn quẩn sẽ tiếp tục.

Vốn Phó Thời Kiêu không thích đóng nam chính phim truyền hình, nhưng hắn tình cờ nghe tin Quan Sở đang muốn quay “Bình Sinh Hoan” để kiếm tiền làm bộ phim điện ảnh đã được chuẩn bị trong nhiều năm.

Phó Thời Kiêu chưa từng đóng phim của Quan Sở, nếu Quan Sở có thể cho hắn đóng vai chính trong phim của ông, hắn ta sẽ có cơ hội giành được giải diễn viên quốc tế trong tương lai.

Vì vậy, hắn tới tìm gặp Quan Sở và tự giới thiệu mình muốn thử vai nam chính của “Bình Sinh Hoan”. Thậm chí, khi Quan Sở còn đang do dự, hắn đã giảm lương xuống để giành được vai diễn này.

Thế mà bây giờ…

Tất cả điều hắn làm đều bị Thẩm Thứ xáo trộn hết lên.

Phó Thời Kiêu dùng hết sức lực để kiểm soát nét mặt hung ác của mình, hy vọng bản thân có thể cười một cách tự nhiên hơn.

Trong bữa ăn, Quan Sở nói về một số yêu cầu khi quay phim. Chẳng hạn như Phó Thời Kiêu cần phải giảm cân để trông gầy hơn nữa, còn Thẩm Thứ cần đi tập thể thao để có cơ bắp.

Sau đó, ông lại hỏi Thẩm Thứ và Phó Thời Kiêu: “Hai người đều chắc chắn sẽ đóng vai chính cho “Bình Sinh Hoan” đó chứ? Nếu hai người đều trả lời là có thì tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ chuẩn bị. Có lẽ tuần giữa tháng mười chúng ta có thể tiến tổ được rồi… “

Phó Thời Kiêu gật đầu không do dự.

Thẩm Thứ: Đây là cơ hội tuyệt vời để ông đây đánh bại ảnh đế, sao có thể bỏ lỡ được?

Một ngày nào đó ông đây sẽ đích thân hạ vị ảnh đế này xuống, nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi!

Thẩm Thứ nói với Quan Sở: “Đạo diễn Quan, kịch bản của “Bình Sinh Hoan” đã hấp dẫn tôi. Nhân vật Chử Ngôn này cũng rất đáng để đào sâu hơn, rất có ý nghĩa lịch sử.”

Cậu liếc nhìn Phó Thời Kiêu: “Có thể đóng vai này là may mắn của tôi.”

“Tốt!” Quan Sở thấy cả hai đều đồng ý thì rất vui vẻ. Cuối cùng, ông đảm đương trọng trách của một người hòa giải, giảng giải một chút về kịch bản với hai người: “Tôi rất hài lòng với phần thử vài của hai người, đặc biệt là khi hai người nói chuyện. Rất có cảm giác đối chọi mạnh mẽ giữa Mục Cảnh Vân và Chử Ngôn vào giai đoạn sau của cốt truyện.”

“Chỉ thiếu đúng một điểm là mọi người thiếu mất tình cảm sâu sắc của nhân vật chính ở giai đoạn đầu. Mục Cảnh Vân và Chử Ngôn từng là anh em tốt, có thể vì người kia mà hi sinh tính mạng của mình, thậm chí còn giống một cặp. Mối quan hệ giữa họ rất vững chắc. Nếu như không có phần tình cảm này, thì cũng sẽ không có sự bi thương cho cuộc chia tay sau này.”

“Cho nên, hai người phải bồi đắp tình cảm với nhau.”

“Phải biết rằng, trong bộ phim này, hai người không phải đối thủ!”

Phó Thời Kiêu im lặng, từ góc độ mà Quan Sở không nhìn thấy, hắn âm thầm nhìn Thẩm Thứ một cách chán ghét.

Thẩm Thứ: …

Thẩm Thứ nổi đóa: Cmn, rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân ngày đó đi ký tặng mình cứ bồn chồn rồi! Hóa ra ở đây lại lòi ra một con yêu quái! Tôi cũng rất ghét anh đấy, Phó Thời Kiêu!

Cho nên, bây giờ có thể đổi ý hay không?

Thẩm Thứ: Không, không, ông đây không đổi ý. Ông đây nhất định phải cho cái bào thai xấu xa này biết kỹ năng diễn xuất thực sự là thế nào!

Phó Thời Kiêu! Ông đây nhất định phải dùng thực lực của mình để đánh bại người ở lĩnh vực mà ngươi am hiểu nhất!

———————