"3000m chạy được nhưng sẽ hộc máu đó.
" Tư Cảnh cố ý học theo giọng điệu nói chuyện của Ôn Hi, "Tôi gầy yếu như vậy, nếu thực sự phải chạy, sợ là sẽ trực tiếp trăn trối ngay tại chỗ luôn mất.
"
Ôn Hi lắc lắc đầu, "Vậy, vậy, vậy nếu thật sự không được thì tôi đi chạy 3000m.
"
Tư Cảnh quàng tay chụp lấy phía sau lưng cậu, "Nói cái gì vậy hả!"
Thở dài một hơi, ngũ quan của Ôn Hi nhăn lại thành bánh bao, "Vốn dĩ chỉ là một đội cổ vũ thôi mà, đồng phục trường khó coi lắm sao, còn làm thêm cái đồng phục đội này để làm cái gì vậy.
"
Coi như cái vấn đề đội có đồng phục riêng đó không quan trọng đi, nhưng sao lại là áo ngắn tay màu hồng phối với váy vậy, đứa nào nghĩ ra cái chủ ý điên rồ này vậy hả!
Điền Thiên lại nói: " Đồng phục đội này đẹp thật, con gái trong lớp ai cũng thích.
"
Ôn Hi trực tiếp phóng con mắt hình viên đạn bay qua, "Tôi lại không phải con gái!"
"Cho nên, đã đặt riêng cho cậu một bộ rồi, còn chưa làm xong đâu, kiểu dáng và màu sắc không khác nhau, chỉ là váy biến thành quần đùi thôi.
"
Ôn Hi chỉ hơi tưởng tượng một chút cái hình ảnh kia thôi, là đã không nhịn được run lên, toàn thân nổi lên một trận da gà.
"Tôi mới không mặc! Người nào thích thì người đó đi mà mặc!" Ôn Hi dang hai tay ra, ghé vào trên bàn giả chết.
"Tôi cũng đã bảo cậu là chỉ cần đi giúp đỡ người ta thôi, là cậu cứ một hai phải gia nhập, kết quả bây giờ lại thành bộ dạng này, tôi nói rồi cậu có làm được cái gì nên hồn đâu mà.
"
"Vậy cậu cũng đâu có nói gia nhập là phải mặc váy đâu!" Ôn Hi trực tiếp rống lại, "Cậu thích như vậy thì cứ giữ lại tự mình mà mặc!"
Điền Thiên bất đắc dĩ nhìn về phía Tư Cảnh, ý tứ không cần nói cũng biết:Bảo bối nhà cậu, cậu không biết quản à?
Tư Cảnh cũng chỉ biết nhún nhún vai, "Tôi không quản được Tiểu Hi đâu, cứ theo chủ ý của cậu ấy thôi.
"
"Cho nên Ôn Hi cậu chính là sống chết cũng không chịu mặc đúng không?"
Ôn Hi gật gật đầu thật mạnh, "Đúng!"
"Vậy Tư Cảnh đi chạy 3000m, còn cậu vẫn theo như kế hoạch ban đầu làm thành viên ban hậu cần.
" Điền Thiên phun ra một tràng, nhìn về phía Tư Cảnh, "Không thành vấn đề chứ?"
"Không thành vấn đề.
"
Nhưng ánh mắt Ôn Hi nhìn Tư Cảnh lại tràn ngập lo lắng, "Không thành vấn đề sao?"
Tư Cảnh nhéo nhéo mặt cậu, mỉm cười nói: "Tin tưởng tôi.
"
Ôn Hi nhìn thẳng hắn, thiếu niên treo trên mặt một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt trong veo sáng ngời, cũng không biết tại sao, trái tim cậu lại cảm thấy khó chịu như bị đâm mạnh vậy.
Dời tầm mắt đi, cậu gần như cam chịu che đầu lại gào lên: "Hazz thôi quên đi, tôi mặc cái trang phục màu hồng kia là được chứ gì, đừng bắt Tiểu Cảnh đi chạy!"
Tư Cảnh sửng sốt, "Tiểu Hi?!"
Ôn Hi lại vẫy vẫy tay không tiếp lời hắn nói, mà chỉ nhìn về phía Điền Thiên giơ ngón tay lên uy hiếp, "Chỉ có điều tôi cũng đã nói rồi tôi không mặc váy!"
Điền Thiên lập tức trả lời: "Đương nhiên, cậu có quần mà, tôi chưa có vô sỉ nông nỗi đến mức bắt cậu mặc váy đâu.
"
"Vậy chốt như vậy nhé, tôi lại đi thương lượng với đám con gái một chút!" Nói xong Điền Thiên liền đặt bút lên cuốn sổ ghi nhớ viết xoẹt xoẹt rồi rời đi.
Còn Tư Cảnh nhìn thấy bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc của Ôn Hi chỉ đành cười cười, ngữ khí mềm mại, "Tiểu Hi, 3000m không có vấn đề gì đâu, cậu không cần tự ủy khuất bản thân làm chuyện mình không muốn.
"
"Cũng đâu có ủy khuất đâu.
" Ôn Hi xoay xoay ngón tay, "Huống chi, 3000m lại không phải là 300m, sao có thể không có vấn đề gì, cho dù cậu cảm thấy có thể đột phá cực hạn của bản thân nhưng tôi không nỡ đâu, tôi chăm vất vả lắm mới thêm được chút thịt, cậu làm rớt hết thì tôi phải làm sao bây giờ.
" Nói xong Ôn Hi thậm chí còn nhéo nhéo cánh tay Tư Cảnh.
Tư Cảnh chỉ cười cười không nói gì.
·( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.
com, mọi nơi khác đều là reup)
Ngày qua ngày trôi đi rất nhanh chẳng mấy chốc đã đến đại hội thể thao.
"Tiểu Hi, cậu còn chưa mặc xong sao?" Tư Cảnh bây giờ đang đứng trước cánh cửa buồng WC, gõ gõ thêm một lần nữa.
"Còn chưa xong!" Ôn Hi ôm quần áo ngồi ở trên bồn cầu trả lời.
Ai, lúc trước thì nói hiên ngang lẫm liệt không sợ gì cả, mà lúc này khi thật sự tới rồi, cậu vẫn không khống chế được rụt rè!
Cậu thực sự không thể lý giải nổi, cái màu hồng phấn nộn này có phải là quá khoa trương rồi không! Còn cái quần kia nữa, nó cũng được gọi là quần à? Nhìn cái chiều dài của nó xem, đến cái giẻ lau còn ghét bỏ cái thứ ngắn như vậy!
"Tiểu Hi, nếu cậu không mặc nhanh phỏng chừng sẽ không kịp đến lễ khai mạc mất.
"
Tư Cảnh nói một chữ cũng chưa đi vào lỗ tai Ôn Hi, ánh mắt hay đầu óc của cậu tất cả đều đổ dồn hết vào bộ đồng phục đội này.
Thời gian trôi qua từng phút từng giât, Tư Cảnh rốt cuộc vẫn là nhịn không được lại gõ cửa lần nữa, "Tiểu Hi cậu có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không có.
"
"Vậy cậu.
.
" Tư Cảnh còn chưa nói xong, cách cửa ngăn cách đã bị đẩy ra, cậu cơ hồ là theo bản năng muốn tới gần, nhưng một cánh tay xinh đẹp trắng nõn lại duỗi ra, "Cậu đừng cử động, không cho tới gần!"
Tư Cảnh tuy rằng không hiểu nhưng cũng dừng bước lại, "Tiểu Hi?"
Ôn Hi lặp lại làm mấy cái hít thở sâu, lúc này mới nhấc chân đi ra.
Chỉ là cậu không ngờ được, ngay khi vừa đi ra đã đối diện với ánh mắt lơ đãng của Tư Cảnh rồi, nhìn biểu tình trên mặt thiếu niên thay đổi, phòng tuyến tâm lí mà cậu vất vả lắm mới xây dựng được nháy mắt liền sụp đổ, cậu suy sụp mặt mày muốn chạy về WC, lại bị Tư Cảnh phản ứng nhanh một phen túm chặt lấy cánh tay.
Ôn Hi lắc lắc cánh tay, "Cậu buông ra!"
"Ôn Hi đây là đang thẹn thùng sao?" Tư Cảnh tiến lại gần, nhẹ nhàng thổi lên vành tai thiếu niên vài ngụm khí, "Rất đẹp, đặc biệt đẹp.
" Đẹp đến mức hắn cũng nhịn không được mà tâm viên ý mã* lên
(Tâm viên ý mã: có những suy nghĩ khó kiểm soát)
Thiếu niên mảnh khảnh mặc bộ đồng phục cổ động được tùy chỉnh đặc biệt, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng trẻo trên nền màu hồng nhạt rực rỡ gần như đang phát sáng, đuôi mắt tựa hồ bởi vì ngượng ngùng không tự giác lại mang theo chút hồng, một đường bay đến nhĩ tiêm, cả người như chứa một loại vẻ đẹp mong manh dễ bắt nạt.
"Này, này đẹp hay không cũng đâu phải vấn đề ở đây, cậu nhìn xem này, lộ cũng quá nhiều.
" Vừa nói Ôn Hi thậm chí còn kéo kéo cổ áo, "Còn cái loại vải này nữa, trơn trơn lạnh lạnh, tôi mặc vào khó chịu muốn chết.
Đáy mắt Tư Cảnh tối sầm lại, đột nhiên nắm lấy cánh tay Ôn Hi, thanh âm khàn khàn, "Đừng loạn xạ, cẩn thận kéo rách.
"
Ôn Hi nghĩ nghĩ cảm thấy cũng rất có khả năng, tức khắc thu tay, dù sao nếu bây giờ bộ quần áo này có vấn đề gì thì cậu cũng sẽ không thấy ngạc nhiên đâu.
Bỗng nhiên, cánh tay cậu bị chà xát, nghi hoặc ngẩng đầu lên, lại nghe được Tư Cảnh giải thích, "Có phải có chút lạnh hay không, nhìn cậu nổi da gà khắp người rồi này.
"
"Vẫn ổn.
" Lạnh thật nhưng cũng không phải lạnh lắm, chủ yếu là cảm thấy thẹn, càng thẹn cậu lại càng không khống chế được muốn chạy trốn.
Trái tim cậu co quắp, đột nhiên bị một sức kéo mạnh bạo kéo cậu tiến vào trong một cái ôm ấm áp, "Tiểu Cảnh?"
"Như vậy có ấm hơn chút nào không?"
Ôn Hi ngốc lăng lăng gật gật đầu.
Mùi hương trên người Tư Cảnh rất dễ ngửi, cũng làm cậu thấy an tâm.
"Tiểu Hi của tôi, thế nào cũng đẹp, lúc nào cũng là tiêu điểm thu hút sự chú ý hết, cho nên không cần phải xấu hổ, được chứ?"
Giọng nói thiếu niên dễ nghe truyền đến trong tai, như là một chiếc trống nhỏ khẽ đánh lên màng tai của cậu, ngay cả trái tim cũng muốn run rẩy theo.
Ôn Hi còn muốn nói cái gì đó, khuôn mặt đã bị nâng lên, giây tiếp theo Tư Cảnh cúi đầu gần xuống, chóp mũi của hai người chống lên nhau, hô hấp đan xen.
Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Hi có chút không phản ứng kịp, chớp chớp mắt, "Tiểu Cảnh, cậu"
Cậu còn chưa dứt lời, Tư Cảnh đã nhắm mắt lại quay đầu dựa vào trên vai cậu, tiếng thở dài rõ ràng khiến cậu càng thêm hoang mang.
Người này có chuyện gì sao?
Cậu còn chưa suy xét minh bạch, Tư Cảnh đã đứng thẳng lại, sau đó dứt khoát lưu loát đẩy cậu trở về buồng WC, "Đổi về đồng phục trường đi, bên ngoài lạnh lắm, mặc bộ quần áo này không thích hợp.
"
"Nhưng mà! ! "
"Không sao đâu, tôi sẽ giải thích với Điền Thiên.
"
"Cậu sẽ nói với cậu ta những gì cậu không nói ở đây, rồi theo cậu ta chọc tôi chứ gì!" Ôn Hi ngoài miệng bất mãn, nhưng động tác trên tay một chút cũng chưa dừng, tốc độ thay quần áo là một trong những tốc độ nhanh nhất, so sánh với lúc nãy quả thực là cách biệt một trời một vực.
Còn chưa đầy 2 phút cậu đã thay xong đồng phục bước ra ngoài, "Lần đầu tiên tôi cảm thấy, bộ đồng phục mộc mạc của chúng ta lại có thể đẹp đến như vậy.
"
Tư Cảnh nhìn cậu không chớp mắt, "Ừ, đúng là rất đẹp.
"
Ôn Hi lại không chú ý những cái đó, chỉ nắm bộ đồng phục đội mỏng manh trên tay không biết làm sao, "Cái bộ quần áo này bây giờ làm thế nào đây? Trước tiên tôi cứ cầm trả cho Điền Thiên sao?"
Tư Cảnh cau mày, "Cậu cũng đã mặc rồi sao mà trả luôn được? Đưa cho tôi đi, tôi giặt sạch sẽ rồi tôi trả lại cậu ta.
"
"Ừm," Ôn Hi cảm thấy như vậy cũng rất có lí, gật gật đầu, lại ngăn không được lộ ra chút lo lắng, "Tiểu Cảnh, cậu nói xem nếu bởi vì tôi không chịu thay Điền Thiên lại muốn cậu đi chạy 3000m thì làm sao bây giờ?"
Tư Cảnh nhẹ nhàng phun ra hai chữ, "Mặc kệ*.
"
(*Ở đây tác giả chơi chữ, nguyên gốc của từ này là 凉拌, nghĩa là rau trộn, nhưng nó còn có nghĩa là mặc kệ)
Đùa thôi, bảo bối của hắn người khác còn muốn nhìn sao? Nằm mơ đi.
Lúc hai người trở về cũng đã xếp hàng xong hết rồi, bây giờ hiệu trưởng đang đứng ở trên bục đọc bản thảo diễn thuyết nghìn bài một điệu, hai người bọn họ cũng không quản là cái lớp nào, lén lút ngồi xuống cuối dãy đầu tiên.
Hai người tự cho là ẩn nấp, lại bị Điền Thiên vừa vặn nhìn thấy, cũng khẽ men men cọ tới bên cạnh hai người, "Các cậu sao lại chậm như vậy!"
"Chậm chỗ nào, không phải vừa đúng lúc sao.
"
"Cậu mặc bộ đồng phục đội ở bên trong à?"
"Không, ở kia kìa.
" Ôn Hi nâng nâng tay, chỉ vào Tư Cảnh.
Điền Thiên lại nhướng cao mi, "Sao cậu lại thế này rồi?"
"Lại đây, tôi nói cho cậu.
" Tư Cảnh nhấc chân dùng mu bàn chân đá cẳng chân cậu ta một chút, "Cậu đừng có quấn lấy Tiểu Hi.
"
Điền Thiên: "! ! "
Đại ca con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi quấn lấy Ôn Hi nhà cậu vậy hả?!
Ôn Hi nhìn hai người ở kia nhỏ giọng thảo luận có chút tò mò, nhưng Tư Cảnh lại bảo cậu không nên xen vào, cho nên cậu chỉ có thể mếu máo, buồn bực kìm nén cái tâm tư phiền muộn kia xuống, nghĩ đợi về nhà lại hỏi.
Không biết hai người bọn họ rốt cuộc đã nói cái gì, dù sao thì cuối cùng Điền Thiên cũng từ bỏ việc bắt cậu mặc bộ quần áo kia, ngược lại thì cũng coi như là rất vui mừng.
Chẳng mấy chốc cuộc thi liền bắt đầu, đầu tiên là mấy hạng mục chạy nước rút, trên thực tế thì Ôn cũng không cảm thấy hứng thú với mấy cái này, lười biếng uể oải ngáp một cái, trực tiếp dựa vào trên người Tư Cảnh, "Tiểu Cảnh, tôi có chút buồn ngủ.
"
"Vậy nhắm mắt một chút đi, khi nào ăn trưa tôi sẽ gọi cậu dậy.
"
"Ừm.
"
Ôn Hi ngủ ngay nhưng thật ra không có ngủ đến giữa trưa, bất quá mới được 1 tiếng cậu đã bị tiếng thét chói tai đánh thức.
"Làm sao vậy?"
Nhìn bộ dáng còn buồn ngủ của cậu, Tư Cảnh ôn nhu trấn an, "Không có việc gì đâu.
"
"Tống Mão cố lên! Tống Mão là số 1! A a a ––!"
Vừa muốn ngủ tiếp Ôn Hi bị dọa một cái giật mình.
"Uống nước đi.
"
Ôn Hi hiển nhiên cũng rõ bản thân mình cũng không ngủ được nữa, cầm ly nước lên uống cạn, đồng thời không quên nhỏ giọng hỏi: "Sao lại thế này rồi?"
Tư Cảnh hếch hếch cằm về một hướng, "Một con công nào đó đang nhảy cao mở màn ở đó.
"
Ôn Hi chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức thu hồi tầm mắt lại, tên Tống Mão kia đang chơi cái gì mà mạnh vậy, còn cứ luôn nhìn về phía bên này, đám người thích hắn hẳn là thấy cao trào lắm.
Ghét bỏ thở hắt ra, Ôn Hi thuận miệng hỏi: "Kế tiếp thi cái gì vậy?"
"Hai người ba chân, với lại tiếp xức 4×400m.
" Lúc Điền Thiên nói lời này ánh mắt không tự giác dừng ở trên người Tư Cảnh.
Đôi mắt Ôn Hi bỗng chốc sáng lên, "Tiểu Cảnh muốn đi thi đấu sao? Cố lên cố lên, tôi ở vạch đích chờ cậu!"
Điền Thiên cố ý nói: "Đây là tiêu chuẩn kép* trong truyền thuyết sao, lúc tôi thi đấu cậu đều đang ngủ rất ngon.
"
Ôn Hi lại trợn tròn hai mắt đắc ý đáp lại: "Tiêu chuẩn kép đấy thì sao nào, không vừa ý cậu nên cậu cắn tôi à!"
( tiêu chuẩn kép*: nguyên văn là 双标 có nghĩa là song tiêu, Thường dùng với những người con trai bề ngoài đối xử với mọi người rất lạnh lùng nhưng đối với người mình yêu thì cưng chiều hết mực)
===========.