Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu

Chương 60: Phiên ngoại




Edit: Dii + Yuyu + Cải

Beta: Dii

____________

Sau đại hôn, sinh hoạt của Diệp Thư chẳng khác lúc trước là bao.

Sau khi thu phục Tây Hạ, Trường Lộc có một khoảng thời gian an bình thật dài. Dựa theo nội dung câu chuyện trong sách, giải quyết xong Tây Hạ thì sẽ đến Đại Yến. Đại Yến nằm ở vùng đất giàu có và đông đúc ở phương Nam, sức mạnh của quốc gia còn mạnh hơn Tây Hạ, nên không phải cứ xuất binh ra đánh là được.

Nhưng bây giờ có Úc Diễn rồi, Tấn Vọng không còn ý muốn tuyên chiến nữa.

Để cho Úc Diễn đi đoạt quyền, Trường Lộc âm thầm hỗ trợ là được. Đến lúc đó hai nước ở chung thế nào, bọn họ vẫn thương lượng được.

Thiên hạ thái bình, cuối cùng Diệp Thư và Tấn Vọng cũng có thể chuyên tâm nuôi con trai.

Sau khi Tiểu Diệp Tử tròn một tuổi, nét mặt cũng trở nên rõ ràng hơn. Mày mắt giống y chang Tấn Vọng. Chỉ có cặp mắt kia, đuôi mắt hoa đào hơi vểnh lên, cười lên trông giống hệt Diệp Thư.

——Có thể thấy được,  sau này nhóc lớn lên sẽ thành một mỹ nhân hại nước hại dân cỡ nào. 

Tiểu Diệp Tử rất khỏe mạnh, trời sinh hiếu động, hoạt bát hơn những đứa trẻ cùng lứa.

Sau khi biết đi rồi thì thích chạy nhảy khắp nơi trong sân, bay nhảy không ai bắt kịp. Hơn nữa, thằng nhóc này không hề khóc khi bị ngã, vỗ vỗ quần áo rồi lại chơi tiếp, như là có nghị lực vô hạn.

Lần nào cũng hù cho Diệp Thư sợ gần chết, lệnh cho mọi người đổi hết mấy thứ đồ dễ gây va chạm đi, y mới miễn cưỡng yên tâm lại.

“…Ngươi nói xem, rốt cuộc cái nết này của nó giống ai thế?” Diệp Thư lia mắt qua cửa sổ, nhìn về phía con trai đang đấu trí đấu dũng với nội thị trong sân, hào hứng hỏi.

Tấn Vọng ngừng lật sách, không ngẩng đầu lên: “Đừng nhìn ta, khi còn bé ta không quen vận động, tập võ là do mẫu phi ép.”

Hắn nói rất đúng.

Tấn Vọng yếu ớt, thấp bé nhỏ người, tính tình cũng điềm đạm hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không chạy nhảy khắp nơi như thế.

Diệp Thư vô thức gật đầu, ngay sau đó lại phát hiện có gì đó sai sai: “Ý ngươi là lỗi của ta? Khi còn bé ta cũng đâu có như thế!”

Đó là vì không có cơ hội.

Thuở tấm bé y còn không có cơ hội tập đi nữa là.

Có điều…

Tấn Vọng nhìn y một cái, cong khóe miệng, thờ ơ nói: “Lúc ta quen biết ngươi, ngươi cũng giống Tiểu Diệp Tử bây giờ.”

Diệp Thư: “…”

Khi đó chân Diệp Thư mới vừa khôi phục lại, cứ lôi kéo Tấn Vọng quậy khắp cung, nhảy nhót tưng bừng, thấy cái gì cũng hiếu kỳ.

Mãi đến khi mẫu phi của Tấn Vọng bị giáng chức, ba người vào ở lãnh cung, Diệp Thư mới dần trở nên trầm tính lại.

Diệp Thư trầm mặc chốc lát, đánh chết cũng không thừa nhận lịch sử đen tối của mình: “Ngươi nói bậy, ta đi chơi với con, không để ý tới ngươi.”

“Tiểu hoàng tử cẩn thận!”

Diệp Thư mới vừa ra tới cửa điện, một thân ảnh nho nhỏ chạy ùa tới, nhào vào trong lồng ngực của y: “Cha, cha!”

Tiểu Diệp Tử rất thông minh, dù tập đi hay học nói cũng đều nhanh hơn con cái nhà khác. Nhóc đã hai tuổi rưỡi, nói chữ nào cũng rõ ràng, giọng trẻ con non nớt ngọt ngào, giòn giòn giã giã.

Diệp Thư ngồi xổm xuống, thuận tay nhéo lên khuôn mặt mềm mại ú ù của nhóc một cái: “Chạy vội như vậy làm gì, sao thế?”

Nhóc con nắm lấy tay áo Diệp Thư, mắt sáng ngời: “Tiểu Diệp Tử muốn ra ngoài cung chơi.”

“Xuất cung sao?” Diệp Thư nói, “Sao bỗng nhiên lại muốn ra ngoài?”

“Cao thúc thúc nói trong thành có gánh hát mới!”

Mắt Diệp Thư hơi sáng lên.

Đúng là lâu rồi cả nhà không xuất cung.

Cuộc tranh quyền phía Đại Yến vẫn đang diễn ra quyết liệt, Trường Lộc cũng phải âm thầm trợ giúp, bởi vậy từ sau khi vào thu, Tấn Vọng và Diệp Thư bắt đầu bận túi bụi.

Bình thường không đề cập tới thì còn ổn, vừa nhắc tới, Diệp Thư cũng muốn đi ra ngoài đi dạo.

Y quay đầu liếc vào trong điện.

Tấn Vọng vẫn ngồi ở trước bàn xử lý sự vụ, trước khi ra khỏi thì Diệp Thư có nhìn thử, có lẽ không thể làm xong trong một hai canh giờ rồi. Sau khi cưới, Tấn Vọng càng ngày càng chăm chỉ, không làm xong việc thì chắc chắn sẽ không đồng ý ra ngoài chơi.

Nhưng nếu đợi thêm một hai canh giờ nữa… Thì trời tối mất rồi.

Diệp Thư mím môi, ngoái đầu nhìn lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt sáng ngời của Tiểu Diệp Tử.

Hai cha con đều thấy được nỗi khát vọng và sự chần chờ trong mắt của nhau.

Không dám nhắc tới.

Nhát lắm.

Diệp Thư hết cách.

Tính cách con trai mình hoạt bát hướng ngoại, lại đáng yêu vô cùng. Cho dù là nội thị hay đại thần, ai thấy cũng phải khen nó một câu. Nhưng chỉ có… Lúc đối mặt với phụ hoàng của nó là tự động rụt cổ.

Tiểu Diệp Tử sợ sệt kéo tay áo Diệp Thư: “Cha, cha đi hỏi phụ hoàng thử đi.”

“…” Không biết cái kiểu nhát gan này giống ai nữa.

“Không được, lần trước đến vùng ngoại ô dạo hồ nước là cha đi hỏi.” Diệp Thư đúng lý hợp tình, “Đã nói là mỗi người hỏi một lần, không cho chơi xấu.”

Mặt nhỏ của Tiểu Diệp Tử nhăn lại.

Diệp Thư nói sâu xa: “Cha nói với con rồi, muốn cái gì thì phải tự mình lấy. Ngoan, phụ hoàng thương con như thế, có gì đáng sợ đâu.”

Tiểu Diệp Tử học theo giọng điệu của y, nghiêm túc nói: “Nhưng phụ hoàng thương cha như thế, cha cũng không sợ sao?”

“…”

Diệp Thư hé miệng, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Không giống nhau mà…”

Tiểu Diệp Tử tò mò nghiêng đầu: “Không giống ở đâu ạ?”

Diệp Thư tỏ ra “chuyện này khó nói lắm”.

Lần trước y lôi kéo Tấn Vọng đi chơi hồ, hứng khởi vô cùng, sống chết không chịu hồi cung, hại Tấn Vọng bị tồn ứ hơn ba mươi quyển tấu chương. Cuối cùng, y bị cẩu hoàng đế đè lên long ỷ trong Ngự thư phòng, vừa “làm” vừa phê duyệt, bận rộn cả đêm mới xong.

Diệp Thư rùng mình một cái, cũng không giải thích, nghiêm mặt nói: “Nói chung là, mỗi người hỏi một lần, chúng ta đã thoả thuận rồi còn gì.”

“Được rồi…” Tiểu Diệp Tử hiểu chuyện nói, “Vậy con đi tìm phụ hoàng.”

“… Tìm ta có chuyện gì?” Giọng Tấn Vọng bỗng nhiên vang lên ở phía sau, hai cha con đang ngồi ngoài cửa run lên một cái, quay đầu lại.

Diệp Thư ngồi xổm xuống, trông chả cao hơn con trai bao nhiêu, một lớn một nhỏ cùng nhìn về phía Tấn Vọng, ánh mắt vô tội y như nhau.

“Lại đang thương lượng chuyện quan trọng gì à?” Dáng vẻ của hai cha con đáng yêu muốn chết, làm hắn nhũn cả tim. Con ngươi của Tấn Vọng khẽ chuyển động, cố ý nghiêm mặt hỏi.

Diệp Thư lén lút chọt chọt nhóc con bên cạnh.

Tiểu Diệp Tử liếc nhìn Diệp Thư, sau khi nhận được ánh mắt cổ vũ của cha, bèn mạnh dạn bước lên phía trước, nắm lấy tay Tấn Vọng, giọng nói non nớt mềm mại vang lên: “Phụ hoàng, Diệp nhi muốn ra ngoài chơi.”

Tấn Vọng hỏi: “Muốn đi đâu, Ngự hoa viên à?”

“…Không phải.”

Thật ra Tấn Vọng không hề nghiêm khắc với con trai, ngược lại còn… hơi nuông chiều nó, bởi vì tính tình thằng nhóc này rất giống Diệp Thư. Nhưng chắc do hắn làm Hoàng đế nhiều năm rồi, khó mà trút bỏ hết vẻ uy nghiêm trên người, khiến đứa nhỏ vô thức sợ hãi.

Đôi mắt sáng ngời của Tiểu Diệp Tử chớp chớp, nhóc mạnh dạn nói: “Muốn…Muốn ra ngoài cung chơi.”

Tấn Vọng vừa thấy vẻ mặt của cả hai đã đoán được một ít, nên cũng không ngạc nhiên lắm.

Hắn liếc nhìn Diệp Thư đang ngoan ngoãn ngồi xổm sau lưng con trai, thấy y cố gắng trốn tránh, làm bộ như không liên quan đến việc này, hắn thong thả nói: “Muốn xuất cung thì cứ để cha ngươi dẫn đi là được, phủ thừa tướng ở bên ngoài vốn cũng là nhà.” 

Sau khi thành thân, Tấn Vọng đã ban cho Diệp Thư phủ Thừa tướng mới, gần với hoàng thành hơn, y có thể trở về lúc nào cũng được. Nhưng hơn một năm qua, số lần Diệp Thư trở về ngày càng ít.

Tiểu Diệp Tử chợt bừng tỉnh: “Đúng nhỉ…”

Nhóc và cha muốn xuất cung đi chơi, rõ ràng đâu cần xin phép phụ hoàng!

Nhưng sao…

Tiểu Diệp Tử nghi ngờ, bèn nhìn về phía Diệp Thư.

Y không trốn được nữa, đành nhích lên vài bước, nắm lấy tay còn lại của Tấn Vọng, khẽ nói: “Muốn đi chơi cùng ngươi đó.”

Ánh mắt của Tấn Vọng lướt qua một lớn một nhỏ trước mặt, cuối cùng nhịn không được phải cười lên.

Trước đây chỉ mình Diệp Thư làm nũng, tỏ vẻ đáng thương thôi mà hắn còn không chịu được, giờ có thêm một nhóc con nữa.

Hoàng đế bệ hạ lại thấy lo lắng cho địa vị của mình trong gia đình. 

Tấn Vọng nói: “Đi thay quần áo khác đi, chúng ta xuất cung.”

“Thật sao!” Tiểu Diệp Tử vui vẻ, cung nữ bèn bế nó đi thay quần áo.

Tấn Vọng dẫn Diệp Thư tiến vào tẩm điện.

Diệp Thư chủ động cởi nút áo trên long bào cho hắn, tai y hơi nóng lên: “Là Tiểu Diệp Tử muốn đi với ngươi, không phải ta…”

“Ta biết.” Tấn Vọng buông mắt nhìn y, đáy mắt ẩn chứa ý cười, “Không phải do ngươi bám người.”

Diệp Thư xấu hổ dời mắt đi, tai y dần đỏ hơn.

Tấn Vọng rất thích dáng vẻ này của y, hắn tiến lên giúp Diệp Thư cởi áo ngoài, tiện thể hôn lên mặt y một cái: “Tiểu Diệp Tử còn biết dũng cảm bày tỏ mong muốn của mình, ngược lại sao Diệp thừa tướng chỉ biết trốn sau lưng con trai thế?”

“…”

Chẳng phải do tên hoàng đế nào đó luôn không thích làm người hả.

Tấn Vọng im lặng mỉm cười, cả hai nhanh chóng đổi sang quần áo thường, sau đó dẫn Tiểu Diệp Tử xuất cung.

Một nhà ba người đến hí viên xem vở kịch mới, sau đó ghé quán ăn ngon nhất kinh đô để ăn cơm tối. 

Vừa bước vào quán, đã thấy có người đi từ bên trong ra tiếp đón: “Chủ nhân, bệ… “

Tấn Vọng ngước nhìn hắn, người vừa đến đổi xưng hô ngay: “… Công tử.”

Diệp Thư không để ý lắm, nhóc con ở trong ngực y vui vẻ gọi: “Trường Viên thúc thúc!”

Trường Viên sờ đầu Tiểu Diệp Tử: “Chào buổi tối, tiểu công tử.”

Trường Viên vốn không giỏi chuyện buôn bán, nhưng hắn làm việc vừa cẩn thận lại chăm chỉ, còn được Diệp Thư ngầm trợ giúp, nên sau khi tiếp quản sản nghiệp của y, chưa tới ba năm hắn đã trở thành thương nhân giàu nhất kinh đô. 

Tấn Vọng không để ý đến việc này, hắn chưa từng hỏi số tiền kiếm được đã đi đâu, toàn bộ đều dùng để lấp đầy túi riêng của y.

Quán ăn mà bọn họ tới cũng là sản nghiệp của Diệp gia.

Trường Viên dẫn ba người đến chỗ ngồi trang nhã nhất, Tiểu Diệp Tử quấn lấy hắn, không chịu buông tay: “Muốn bay cao, muốn lên nóc nhà cơ!” 

Diệp Thư: “…”

Có lần Trường Viên đã dùng khinh công bế Tiểu Diệp Tử bay lên, về sau nó cứ bám lấy hắn, lần nào thấy Trường Viên cũng mè nheo bắt hắn bế mình “bay một lần”.

Sau khi được hai vị phụ thân cho phép, Trường Viên ôm lấy Tiểu Diệp Tử, nhảy ra khỏi cửa sổ.

Tất nhiên Diệp Thư rất yên tâm về bản lĩnh của Trường Viên. Y nhìn theo bóng lưng của đối phương nhảy qua nóc nhà rồi biến mất, lúc dời mắt đi thì thấy vẻ mặt khó chịu của Tấn Vọng.

Diệp Thư chế nhạo nói: “Ghen tị rồi à? Rõ ràng ngươi cũng có thể bế con trai bay lên, nhưng bệ hạ của chúng ta lại không muốn mất mặt.”

Y hắng giọng một cái, rồi nhại theo giọng Tấn Vọng: “Leo tường vượt nóc, còn có phép tắc không!”

Tấn Vọng liếc nhìn Diệp Thư.

Y vội ngậm miệng lại.

Tấn Vọng nâng ly trà trước mặt lên nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: “Ta sợ Diệp nhi thật sự thích việc này, sau đó chỉ muốn tập võ mà thôi.”

Lúc trước Đại hoàng huynh của hắn cũng như thế, từ nhỏ đã thích luyện võ, không chịu học tập, sau khi lớn lên càng không có ý định kế thừa ngôi vị, dứt khoát chạy đến đất phong rồi sống nhàn nhã ở đó.

Nhưng vì thế, vị Đại hoàng tử này mới thoát nạn, xem như là người thân duy nhất của Tấn Vọng trên đời này.

Diệp Thư lại không quan tâm lắm: “Có sao đâu, nếu nó thích luyện võ thật, có thể nhờ Tiêu Hoán dạy cho. Dù sao Tiêu Hoán cũng thích Tiểu Diệp Tử, lần nào gửi thư đến cũng kèm theo rất nhiều đồ ăn ngon cho nó…” 

Diệp Thư nói tới đây thì chợt im bặt, vội ngậm miệng lại.

Tấn Vọng hơi híp mắt: “Tiêu Hoán… Còn viết thư cho ngươi?”

Diệp Thư bị hắn trừng cho chột dạ, bèn lên tiếng: “Sao nào, cậu ta đã rời kinh đô bao lâu rồi? Tốn thời gian ghen tuông như thế, chi bằng đi hối thúc Tả tướng quân, thân tín của ngươi nhanh chóng tóm cậu ta vào tay đi!”

Tấn Vọng nghẹn lời.

Hai người kia ở bên nhau suốt ngày, đã dần nảy sinh tình cảm, chỉ cần là người sáng suốt sẽ nhận ra ngay.

Nhưng khổ nỗi, hai người họ, một người sống ở quân doanh từ nhỏ, chỉ biết luyện võ, là một tên đầu gỗ chính hiệu, người còn lại toàn nghĩ đến Diệp Thư, năm nào cũng gửi thư mong Tấn Vọng thi hành cải cách, cho phép hai khôn quân lấy nhau. 

Tấn Vọng: “…”

Tóm được mới là lạ.

Tấn Vọng không muốn nói chuyện này với y nữa, bèn nói: “Giờ ngươi mặc kệ Diệp nhi tập võ, vậy ngôi vị hoàng đế phải làm thế nào, không để nó làm thái tử nữa?”

Diệp Thư bỗng im lặng.

“Đúng vậy…” Diệp Thư ủ rũ nói, “Nếu nó không làm thái tử, thì không được kế thừa ngôi vị hoàng đế, ngươi cũng chẳng thể nhường ngôi sớm rồi cùng ta ra ngoài chơi được. Thôi vậy, vẫn nên nuôi dạy cho tốt, rồi để nó mau chóng kế vị, phải vì cuộc sống hạnh phúc của hai người cha chứ.”

Tấn Vọng: “…”

Ngôi vị hoàng đế mà người khác cầu còn không được, tại sao người trong cuộc lại coi thường như thế.

Tấn Vọng đã quen với mạch não khác thường của Thừa tướng nhà mình, cười khẽ: “Thật ra còn có một cách.” 

Diệp Thư: “Cách gì?”

Tấn Vọng đến gần, nói nhỏ bên tai của Diệp Thư: “Nếu nó không muốn làm hoàng tử, thì sinh thêm một đứa là được.” 

Vành tai Diệp Thư lập tức đỏ lên.

Nếu nói trước khi sinh Diệp Thư có hơi bài xích đối với việc mang thai và sinh con, thì bây giờ đã không còn nghĩ như vậy nữa. Con nít đáng yêu đến như vậy, thêm một đứa cũng không sao. Nhưng trên phương diện này, bọn họ luôn thuận theo tự nhiên, vừa không cố ý tránh thai, cũng không bắt buộc. 

Đây là lần đầu tiên Tấn Vọng chủ động nhắc đến. 

“Ngươi, sao ngươi biết sinh thêm đứa nữa thì nó chắc chắn sẽ bằng lòng lên ngôi? Lỡ như nó cũng không muốn thì sao?” 

Tấn Vọng thở dài: “Vậy thì ta chỉ có thể nhận nuôi con từ chi thứ để kế vị, cũng không biết hoàng huynh kia của ta có con nối dõi nào hay không…”  

Diệp Thư nghe xong lời này thì sửng sốt: “Ngươi…” 

Tấn Vọng: “Sao vậy?”

“Nếu con không muốn ngôi vị hoàng đế, ngươi…… Ngươi thật sự không thèm để ý sao?” Diệp Thư hỏi.

“Có gì mà phải để ý chứ.” Tấn Vọng nói, “Ngươi cũng đã nói là con có cuộc sống của riêng nó, những gì nó muốn làm không nên bị chúng ta hạn chế.”  

Ánh mắt Diệp Thư trở nên ấm áp hẳn lên.

Tấn Vọng thật sự đã thay đổi rất nhiều vì y. 

Trường Viên nhanh chóng dẫn Tiểu Diệp Tử trở về.  

Đồ ăn đã sẵn sàng, lúc Diệp Thư đút Tiểu Diệp Tử ăn canh trứng, y bỗng nhiên nghĩ đến gì đó. 

“Tấn Vọng.” Diệp Thư buông muỗng xuống, Tiểu Diệp Tử đã há miệng lại không ăn được canh trứng, buồn bực bẹp miệng một cái.

Tấn Vọng: “Sao vậy?”

Diệp Thư mặt không cảm xúc: “Bởi vì không muốn mất mặt cho nên ngươi mới không bế con bay lên nóc nhà sao?”

Tấn Vọng: “……”

Lúc hai người hồi cung, bầu trời đã tối đen. 

Diệp Thư đặt Tiểu Diệp Tử đã ngủ say lên trên giường, mới vừa đứng dậy đã bị người ôm lấy từ phía sau: “Đi tắm nhé?” 

Cẩu hoàng đế cũng không buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể thân mật, Tiểu Diệp Tử đang ở tuổi bám người, ngày nào cũng phải ngủ với hai vị phụ thân của mình. Vì vậy, hồ tắm liền trở thành thánh địa cuối cùng mà bọn họ có thể ở riêng.

Diệp Thư gật đầu nhẹ đến mức khó có thể phát hiện, Tấn Vọng hôn lên sườn mặt y, kéo người ra ngoài.

Một con chó vàng chui vào từ khe hở của cửa điện.

Sau khi hệ thống rời khỏi người A Vượng, nó được họ nuôi ở Dưỡng Tâm Điện, thường thì giờ này đã ngủ mất. Hai người đưa mắt nhìn nhau, thật sự nhìn thấy chó vàng ngoe nguẩy cái đuôi, miệng nói tiếng người: “Đã lâu không gặp.” 

Diệp Thư hỏi: “Ngươi lại tới làm gì vậy Đại Hoàng?”  

Chó vàng xù lông: “Ta lặp lại lần nữa, ta không phải là Đại Hoàng. Tuy bây giờ ta là chó, nhưng ta không phải chó thật!” 

Tấn Vọng: “……”

Diệp Thư: “Phụt.”

Diệp Thư cúi xuống vuốt lông cho nó: “Không đùa với ngươi nữa, ngươi tới tìm ta có chuyện gì không?”

Chó vàng tỏ ra ghét bỏ, nhưng lại không tránh đi, trái lại còn vô thức cọ cọ vào lòng bàn tay y: “Không có gì, chỉ là trước đây có hứa một chuyện với ngươi.”

Diệp Thư tạm dừng tay: “Ý ngươi là… Ký ức của ta?” 

“Đúng vậy.” Chó vàng nói, “Phần ký ức bị xóa đi của ngươi đã tìm về được, ngày mai ngủ dậy là nó sẽ trở lại trong cơ thể của ngươi.” 

Đôi mắt Diệp Thư khẽ lay động, ngước mắt nhìn về phía Tấn Vọng.

Người nọ nhẹ nhàng cười với y. 

Diệp Thư nói: “Cảm ơn.”

Thật ra Diệp Thư cũng không chấp nhất với việc có thể lấy lại trí nhớ cho lắm, bây giờ y đã rất hạnh phúc rồi, dù không có những ký ức đó cũng vậy. Nhưng dù sao thì đó cũng là những chuyện giữa y và Tấn Vọng, có thể lấy lại… Là tốt nhất.  

“Còn một tin nữa.” Chó vàng nói, “Ta đã xin phép hệ thống cho phép các ngươi quyền hạn tiến vào thế giới thực. Khi tiến vào thế giới thực, dòng chảy thời gian ở đây sẽ ngừng lại, nhưng muốn ở bên kia lâu dài, các ngươi cần phải xin trước. Cách xin và quy tắc cần tuân thủ, ta sẽ để lại một phần văn bản cho ngươi.” 

Nó ngước mắt nhìn về phía Tấn Vọng: “Trước đây thế giới này đã bị khởi động lại nhiều lần, là do ta vi phạm quy định, cũng may hiện giờ đã giải quyết thành công, đây coi như là ta trả ơn cho các ngươi.”

Tấn Vọng nhìn nó, gật đầu: “Cảm ơn.”

Chó vàng quay đầu định rời đi, tự dưng lại nhớ đến gì đó, nói với Diệp Thư: “Phải rồi, bây giờ ngươi vẫn chưa đến thế giới thực được, phải chờ thêm một thời gian nữa.” 

Diệp Thư: “Tại sao?”

Chó vàng giải thích: “Hệ thống chỉ cấp quyền cho hai ngươi mà thôi, còn con của hai người các ngươi thì không.” 

Đây vốn là đặc quyền trái với quy định của hệ thống, Diệp Thư cũng không thể được voi đòi tiên, xin mang cả con theo được. 

Diệp Thư nói: “Ta biết rồi, chúng ta không mang Tiểu Diệp Tử theo là được.” 

Chó vàng nhìn bọn họ, muốn nói lại thôi.

Tấn Vọng: “……”

Diệp Thư: “?”

Tấn Vọng hít sâu một hơi, nói: “Ta hiểu rồi, cảm ơn đã nhắc nhở.”

Chó vàng gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Tấn Vọng đỡ Diệp Thư ngồi xuống, Diệp Thư mờ mịt hỏi: “Sao…… Là sao vậy?”

“Không có gì, đừng căng thẳng.” Tấn Vọng dịu dàng trấn an một câu, rồi gọi vọng ra ngoài, “Truyền thái y!”

Diệp Thư: “???”

— TOÀN VĂN HOÀN —

16.08.2020

Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng tôi cũng đã gộp tất cả phiên ngoại thành một chương rồi, 60 chương, 200 nghìn chữ kết thúc, chứng ám ảnh cưỡng chế rất là hài lòng. 

Quà tặng phiên ngoại đã được cập nhật từ hôm qua, đọc lại chương 38 để biết cách nhận nó nhé. Ngoài ra còn có một cuộc rút thăm trúng thưởng nhân dịp truyện hoàn, mọi người có thể đi thử một chút. 

Bộ truyện này đến đây là hoàn toàn kết thúc, tiếp theo sẽ triển bộ《Sau khi giả A bị ảnh vệ đánh dấu》của Úc Diễn, dòng thời gian cũng song song với bộ này, Vọng Thư và hai đứa con cũng sẽ là khách mời. 

Tháng sáu sẽ mở hố bộ《Xuyên thành cẩm lý tiểu phu lang》, là một bộ bánh ngọt tình yêu thường ngày rất ngọt ngào và rất thần tiên. Lần đầu thử viết truyện chủng điền, đang cố gắng tra tư liệu, mong mọi người ủng hộ nhé! Hẹn gặp lại trong bộ sau! 

【QAQ Muốn xin mọi người cho năm sao và đánh giá, mọi người yêu tui đi mà QAQ】