Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu

Chương 20: Mỹ nhân trong lồng




Edit: PP

Beta: Lee + Dii

——————————————————

Bên ngoài Thiên Điện đúng là đã không còn ai trông coi, ban ngày lúc đến Diệp Thư đã cố ý nhớ đường, giờ chỉ cần dựa theo ký ức, dễ dàng chuồn khỏi tổ miếu. 

….Sau đó y bị lạc đường.

Nghi lễ cúng tế của hoàng gia không phải chuyện nhỏ, các con đường lớn trong khu vực phụ cận tổ miếu đều có rất nhiều binh lính canh gác, vì thế Trường Viên đưa cho Diệp Thư một tấm bản đồ, đánh dấu những đoạn đường mòn ven núi. 

Nhưng mà hình ảnh này chỉ mang tính chất minh họa……

Vừa giản lược lại vừa trừu tượng, khiến người ta không thể nào phân biệt nổi. 

Diệp Thư đi vòng quanh rừng cây mấy lượt, rốt cuộc đành phải chấp nhận rằng bản thân đã bị lạc đường thật rồi. Y ngồi trên một tảng đá ở ven đường núi, ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời vắng lặng, không thể làm gì hơn ngoài thở dài. 

Tại sao lần nào chạy trốn cũng phải vòng vào rừng vậy trời…

Làm khó một đứa mù đường quá rồi đấy.

Diệp Thư ngồi một lúc, bỗng nhiên nghe thấy có người cách đó không xa đang đi tới. 

Trải nghiệm lần trước khiến lòng y vẫn còn sợ hãi, Diệp Thư vội ngồi xổm xuống, tay ôm lấy chân, nấp kĩ sau bụi cỏ và hòn đá.

Y vừa mới nấp xong thì có tiếng nói chuyện truyền đến. 

“…Cứ tiếp tục như vậy thì không phải cách hay, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp khác.”

“Còn có biện pháp gì nữa? Chẳng biết bệ hạ tìm đâu ra hồ ly tinh kia, bị quyến rũ đến mức thần hồn điên đảo, ngay cả việc cúng tế cũng phá lệ vì y, ta không biết làm gì nữa.” 

Diệp Thư: “…” 

Hóa ra trong mắt người khác y là người như vậy. 

Diệp Thư nhìn xuyên qua bụi cỏ um tùm, thấy hình dáng của hai người đang trò chuyện. 

Hai nam tử trẻ tuổi đang đứng ngay trước hòn đá, Diệp Thư nhận ra hai người này, thuộc nhóm quan triều đình đi theo hôm nay, là Thái Thường Tự khanh Đoàn Thừa Chí và Đại tướng quân Tả Diễn phụ trách nhóm hộ vệ tuần tra. 

Trên dưới trong triều nghị luận như thế nào về sự tồn tại của mình, thực ra Diệp Thư cũng không rõ lắm, Tấn Vọng cũng không nói với y. Nhưng y cũng có thể đoán được một ít. 

Dù sao từ xưa tới nay, tất cả đế vương đều không thể trốn được chức trách nối dõi tông đường, chọn người kế vị. 

Bệ hạ của mình lại là đoạn tụ, có thể tưởng tượng được đám đại thần kia gấp gáp như thế nào. 

“Tướng quân không thể nói như thế được, bệ hạ bị che mắt nhất thời thôi, chúng ta là thần tử, không thể buông tay bỏ mặc, phải khuyên can bệ hạ.” 

“Khuyên can?”, người bên cạnh hừ lạnh một tiếng, “Lần trước mấy vị đại nhân kia đến, không phải là bị phạt quỳ trong Ngự thư phòng cả một ngày đấy ư? Nếu Đoàn đại nhân muốn thử thì cứ thử đi.”

Hai người đi lướt qua hòn đá, vừa đi về phía trước vừa tiếp tục tranh luận, Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm. 

Vị Thái Thường Tự khanh này, là người dưới trướng nguyên chủ, từng xuất hiện trong tiểu thuyết. 

Thái Thường được xếp vào đứng đầu Cửu Khanh*, người này có chút danh vọng và địa vị trên triều, cũng không có ý đồ gì xấu. Nhưng hắn không được hoàng đế trọng dụng, nguyên nhân không có gì khác, người này quá quan tâm đến chuyện chung thân đại sự cả đời của hoàng đế.

Ở trong sách hắn chỉ là một vai phụ nhỏ, nội dung liên quan đến hắn Diệp Thư không nhớ rõ lắm. 

Theo y nhớ, hình như người này đã làm gì đó khiến Tấn Vọng cực kì tức giận. 

Mà cụ thể là chuyện gì…

Diệp Thư không nhớ ra ngay được. 

Tâm tư của y bay xa, không nhận ra thân thể của mình có sự thay đổi. 

Mùi hương quả mơ bắt đầu tràn ra từ trên người y. 

Khi khôn quân có thai, tin hương thường xuyên bị mất không chế, bản thân cũng khó mà kiềm chế được. 

Từ sau khi thái y phát hiện ra Diệp Thư mang thai, Tấn Vọng không cho y dùng thuốc ức chế nữa, đổi thành dùng tin hương của càn quân để che đậy tin hương của y. 

Tối nay y chạy trốn vội vàng, tin hương mà Tấn Vọng truyền cho y không đủ để vượt qua đêm nay. 

Giờ khắc này chính là lúc tin hương của y mất không chế.

Đương nhiên, Diệp Thư không hề biết gì cả.

Y chỉ nhẹ nhàng kéo cổ áo, cố gắng xua đi cảm giác nóng nực đang cuồn cuộn dâng lên.

Ở phía xa, hai người vốn đã đi xa lại dừng bước. 

Đoàn Thừa Chí hỏi: “Tướng quân, sao thế?”

“Mùi này…” Trán của Tả Diễn hơi nhíu lại, quay đầu nhìn về con đường lúc trước, “Có khôn quân ư?” 

Đoàn Thừa Chí chỉ là người bình thường, nhưng trùng hợp thay, Hộ quốc Tướng quân Tả Diễn lại là càn quân chính cống. 

Một khi xảy ra chuyện tin hương bị mất không chế, thì không thể ngăn được nữa. 

Ý thức của Diệp Thư nhanh chóng trở nên mơ hồ, y siết chặt bụi cỏ cạnh mình, cố gắng không để bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào. 

Ngay lúc này, lại xuất hiện một mùi hương khác.

Hương thơm đó nồng nặc giống như mùi tùng hương*, mạnh mẽ lan tỏa khắp khu rừng, tin hương của khôn quân truyền tới. Nhưng lại không giống như tin hương của người đã đánh dấu y, khiến cho y không những không thoải mái, mà còn bị đè ép đến đỉnh điểm, gần như không thở nổi. 

(*Tùng Hương là phần còn lại sau khi cất nhựa của cây Thông đuôi ngựa lấy tinh dầu, có vị đắng ngọt, mùi thơm, tính ôn.)

Diệp Thư chưa kịp phản kháng đã kiệt sức ngất đi, y ngã ra đất,  y mơ hồ cảm giác có người đang đến gần mình.

“Đây, đây thế mà lại là một tên khôn quân?” Đoàn Thừa Chí nói. 

Dưới ánh trăng, thanh niên mặc quần áo dạ hành nằm co quắp trong bụi cỏ, tay áo buộc vội lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, gầy yếu tựa như có thể bẻ gãy dễ dàng. 

Y vô thức nắm lấy đám cỏ bên dưới, vầng trán nhăn lại, đôi môi hơi mím, đẹp đẽ đến mức khiến người nào nhìn thấy cũng phải rung động. 

…Ngay cả khuôn mặt Diệp Thư chọn để cải trang cũng là tuyệt sắc, tuy nhiên so với vẻ ngoài nguyên bản của y vẫn kém hơn vài phần. 

Tả Diễn đè lại dục vọng cuồn cuộn trong mắt mình: “Đúng vậy, là khôn quân.”

Hắn đang định tiến lên, lại bị Đoàn Thừa Chí ngăn lại: “Tướng quân muốn làm gì?” 

Tả Diễn tỏ ra mất kiên nhẫn một cách khó hiểu, nhưng cũng nhờ sự ngăn cản của đối phương mà hắn bình tĩnh lại. Hắn hít sâu một hơi, nói: “Người này xuất hiện ở đây, không rõ nguyên do là gì, nên giao bệ hạ xử lý mới đúng.” 

Đoàn Thừa Chí vẫn không tránh đường: “Tướng quân đừng như vậy, chuyện này chúng ta có thể thương lượng.” 

“Thương lượng cái gì?”

Con ngươi của Đoàn Thừa Chí hơi sáng lên, kích động đến nỗi giọng nói cũng run rẩy: “Đây là khôn quân đó, vạn người chưa chắc có một khôn quân, là khôn quân có thể sinh sản!”

Tả Diễn: “…Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi ghé tai lại đây, ta nói cho ngươi biết…” 

Diệp Thư không nghe rõ lời bọn họ nói, dù có nghe rõ cũng không có khả năng tiếp nhận thông tin. Trong đầu y là một mớ hỗn loạn, nhanh chóng mất đi ý thức vì tin hương của càn quân kia. 

Trước khi mất ý thức, trong đầu Diệp Thư chỉ có một suy nghĩ. 

Bát tự của y đúng là không hợp với rừng cây, lại không chạy thoát rồi. 

Sáng sớm hôm sau, Thiên Điện của hoàng đế đang ở vang lên âm thanh vỡ vụn của đồ sứ. 

Người hầu và cấm vệ quân bên ngoài đều quỳ xuống, trong điện, một bóng người màu đen đang bị hai cấm vệ quân áp giải, quỳ rạp trên đất. 

Tấn Vọng ngồi trên chủ vị, sắc mặt u ám đến mức đáng sợ. 

“Ngươi nói đã hẹn với y sẽ cùng hội họp ở dưới ngọn núi, vậy bây giờ người đâu?” 

Thân thể người đang quỳ dưới điện có không ít vết thương, tạm thời chưa đáp lại. 

Trường Viên ở dưới chân núi chờ cả một đêm, vậy mà không hề thấy Diệp Thư đến, lại chờ được cấm vệ quân của hoàng thượng. 

Hắn tưởng rằng Diệp Thư xảy ra chuyện gì không thể chạy thoát, nhưng giờ xem ra, y thực sự đã rời khỏi tổ miếu. 

…Nhưng y đã đi đâu? 

Chén trà vỡ vụn bên chân Trường Viên, nước nóng bắn tung tóe đầy người hắn, chưa chờ Trường Viên phản ứng, yết hầu của hắn đã bị tóm chặt. 

Trường Viên phát ra âm thanh nghẹn ngào ngắn ngủi từ cổ họng, khuôn mặt lập tức đỏ au. 

Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Tấn Vọng. 

“Nếu như y thật sự có chuyện, trẫm nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”, giọng Tấn Vọng khàn khàn, ánh mắt hắn vừa lạnh lẽo vừa hung ác: “Nói!”

Trường Viên nhấc tay túm lấy tay Tấn Vọng: “Thuộc hạ… thật sự không biết.” 

Đáy mắt Tấn Vọng đột nhiên tỏa ra sát ý không hề che giấu. 

Thậm chí Trường Viên còn cảm thấy Tấn Vọng sẽ bóp nát xương cổ hắn ngay tại chỗ. 

Nhưng Tấn Vọng chỉ ném người sang một bên, nói với cấm vệ quân: “Dẫn đi.” 

Cấm vệ quân nhanh chóng lôi người đang ho khan không ngừng đi mất, Tấn Vọng ngồi lại trên ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại. 

Hắn nghĩ mãi không ra, tại sao Diệp Thư dám bỏ thuốc hắn. 

Không biết là do chuyện Diệp Thư mang thai khiến hắn thả lỏng cảnh giác, hay là mấy ngày nay người kia diễn trò quá đạt, đạt đến mức hắn không có nửa điểm nghi ngờ sự dụng tâm săn sóc của y. 

Hóa ra tất cả đều là giả vờ tỏ ra nghe lời ngoan ngoãn, y làm vậy chỉ vì ngày hôm nay. 

Nhưng y muốn bỏ trốn thì thôi đi, tại sao bây giờ lại không thấy tung tích?

Một kẻ không biết võ công, lại còn là khôn quân đang mang thai lạc ở bên ngoài sẽ gặp phải chuyện gì, ngay cả nghĩ Tấn Vọng cũng không dám nghĩ. 

Tổng quản nội thị Cao Tiến mở cửa đi vào: “Bệ hạ, ngài…” 

Tấn Vọng bất chợt mở mắt ra: “Tìm được người chưa?” 

“Không ạ.” Cao Tiến thấp giọng nói, “Tay của ngài… Có cần nô tài tìm thái y đến băng bó cho ngài không?” 

Tấn Vọng ngẩn ra, lúc này mới cúi đầu nhìn xuống.

Cánh tay đang buông thõng của hắn bị mảnh sứ cắt phải, máu chảy ồ ạt. 

Hắn cười khổ, không để tâm, thấp giọng nói: “Sắp xếp đi, lập tức triệu tập toàn mật thám trong kinh thành, bảo tất cả mật thám, ảnh vệ đều đi tìm, bắt đầu tìm từ tổ miếu, dù đào ba thước đất, phải cho trẫm sống thấy người…chết thấy xác.” 

“Vâng.” Cao Tiến lại hỏi, “Vậy nghi lễ cúng tổ tiên…” 

“Tạm thời hoãn lại.” Tấn Vọng uể oải đáp, “Tin tức Hoàng phi âm thầm trốn đi không để bất kì người nào biết, cứ nói là thân thể không khỏe, chọn ngày khác cử hành nghi lễ.” 

Cao Tiến: “Vâng.”

Bắt đầu từ ngày hôm đó, toàn bộ thủ hạ từ mật thám đến ảnh vệ của Tấn Vọng bắt đầu bí mật đi tìm. 

Nhưng từ đầu đến cuối đều không có tung tích của y. 

Một ngày, hai ngày, ba ngày… tin tức về Diệp Thư tự như bị đá chìm biển lớn, không có bất kỳ manh mối nào. 

Ngoại trừ ngày đầu tiên Tấn Vọng không khống chế được cảm xúc mà bộc lộ ra ngoài, những ngày sau đó hắn đều cực kỳ bình tĩnh. 

Ngày thứ ba đoàn xe của hoàng gia đi cúng tổ tiên trở về kinh thành, ngay ngày hôm sau hoàng thượng  đã bắt đầu lâm triều, không nhìn ra bất cứ điểm nào giống bị ốm.

_______ Ngoại trừ thần sắc ngày càng u ám, thủ đoạn càng thêm sát phạt tàn bạo.

Liên tục mấy ngày trôi qua, có nhiều đại thần trong lúc lâm triều nói sai, bị bệ hạ cách chức nhốt vào đại lao. Chịu tội nhẹ nhất cũng bị đánh mấy chục gậy, suýt nữa rơi mất nửa cái mạng. 

Văn võ bá quan chịu đựng qua mấy ngày trên triều, trong lòng bắt đầu nảy sinh vô vàn suy đoán. 

Mọi người đều không nghi ngờ gì mà có chung một nhận định, cuối cùng bệ hạ cũng tỉnh lại từ trong sắc đẹp, bắt đầu hối hả giục hắn nạp phi.

Nếu không, chỉ với sự sủng ái của hoàng đế đối với Hoàng phi, tại sao lại dời ngày cúng tế tổ tiên, cũng lặng thinh không đề cập đến chuyện tổ chức đại hôn. 

Nhưng mà, người trẻ tuổi hiếm khi mới yêu một lần, không thể dễ dàng vượt qua, cũng là chuyện bình thường. 

Chỉ khổ đám triều thần bọn họ thôi. 

Chúng thần không ngừng kêu khổ, cuối cùng vào ngày thứ bảy thượng triều, đã có người đứng lên. 

Trong triều im lặng đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, Tấn Vọng mặc triều phục đen vàng đan xen, đầu ngón tay tùy ý xoa long ỷ, vẻ mặt nguy hiểm nheo mắt lại: “Ngươi nói lại lần nữa?”

Giọng điệu khiến người nghe lạnh thấu xương, Thái Thường Tự khanh Đoàn Thừa Chí hơi lúng túng, kiên trì mở miệng: “Thần…hôm trước thần tìm được một tên khôn quân xinh đẹp tuyệt trần, muốn….muốn dâng mỹ nhân cho bệ hạ” 

“Dâng mỹ nhân?” Tấn Vọng chầm chậm lặp lại ba từ này, cười lạnh, “Là ai cho ngươi lá gan này?” 

“Bệ hạ thứ tội!” Đoàn Thừa Chí quỳ thụp xuống đất, “Lúc trước bệ hạ nói thích nam nhân, nếu có thể tìm được khôn quân, thì có thể dâng mỹ nhân cho bệ hạ. Thần chỉ tuân theo thánh dụ mà làm việc thôi ạ!” 

Tấn Vọng dừng tay. 

Hắn từng nói câu này?

Chắc là vậy, có thể là ngày nào đó bị đám đại thần này làm cho đau đầu, nên dựa vào chuyện này mà từ chối. 

Đời này khôn quân khó tìm, không ngờ nhanh như vậy mà bọn họ đã tìm được. 

_________ lại còn vừa vặn đặt trước nòng súng.

Tấn Vọng tức giận bật cười, nhẹ giọng nói: “Nếu là khôn quân xinh đẹp tuyệt trần, vậy đương nhiên là trẫm phải gặp một lần.” 

Đoàn Thừa Chí vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Tấn Vọng hờ hững nói: “Nhưng mà nếu là do Đoàn khanh nói quá, vậy sẽ xử theo tội khi quân sao?” 

Lời hắn vừa nói ra, Đoàn Thừa Chí lập tức hối hận.

Nhưng lời dâng mỹ nhân đã nói ra khỏi miệng, bây giờ nuốt lại cũng vẫn là tội khi quân. 

Đoàn Thừa Chí chỉ có thể kiên trì mà trả lời: “Vâng.”

Tấn Vọng lạnh nhạt nói: “Mang người lên.” 

Bốn tên nội thị nhanh chóng khiêng một cái kiệu vào điện. 

Bốn phía kiệu bao phủ tơ lụa đỏ tươi, Đoàn Thừa Chí vừa quỳ vừa đi sang, túm một đầu dây thừng, kéo mạnh. 

Vải vóc bốn bên rơi xuống, bên trong là một lồng sắt màu vàng. 

Phía dưới lồng cũng có tầng vải đỏ dày cộm, bên trên có một mỹ nhân mặc áo tơ trắng đang nằm. 

Chiếc lồng này không nhỏ, vừa đủ một nam nhân trưởng thành nằm xuống. Mỹ nhân nằm co quắp ở đáy lồng, sắc mặt hồng hào an ổn, an ổn mà say ngủ. 

Tóc dài chấm đất xõa tung, chỉ lộ ra một nửa gò má thanh tú trắng nõn. 

Mà chỉ nửa gò má này, đã khiến mọi người kinh ngạc. 

Nhưng Tấn Vọng lại miễn cưỡng nói: “Cũng chỉ đến thế thôi”

Dung mạo này không sánh được một phần một vạn của Diệp Thư.

Thì gọi gì là xinh đẹp tuyệt trần? 

“Khi quân là tội nặng, lôi xuống, phạt trăm gậy.” Tấn Vọng lạnh nhạt mở miệng phân phó. 

Nội thị lập tức tiến lên túm người, Đoàn  Thừa Chí cầu khẩn nói: “Bệ hạ thứ tội, y, nhưng mà y là một khôn quân hiếm có khó tìm, bệ hạ, ngài___”

Đoàn Thừa Chí cứ kêu khóc, mỹ nhân trong lồng tựa như bị làm phiền, trở mình trên tấm nệm đỏ mềm mại. 

Nốt ruồi son sau tai lộ ra, đột nhiên có hương quả mơ ngọt ngào bao phủ toàn bộ triều đình. 

Tin hương của khôn quân như quả mơ sau mưa, thanh nhã mà mát mẻ, mùi vị chua ngọt khiến người ta chảy nước miếng. 

Vẻ mặt Tấn Vọng bỗng chốc thay đổi. 

Tin hương trong veo của khôn quân gần như không người nào có thể chống đỡ được, trong triều có không ít tin hương của càn quân đã bắt đầu tản ra, âm thầm mà cạnh tranh với nhau. 

Mỹ nhân trong lồng bị tin hương của bọn họ quẫy nhiễu, khó nhịn nổi mà nhíu mày, nhẹ nhàng phát ra một tiếng rên nhẹ.

“A…khó chịu…” 

Tấn Vọng bừng tỉnh. 

Sau một khắc, một luồng tin hương mạnh mẽ của càn quân xuất hiện trong triều. 

Tin hương của đế vương cực kì thanh khiết, tính công kích cũng rất mạnh, trong nháy đã che lấp toàn bộ mùi hương của những người khác.

Chúng thần run hết cả chân, đến mức gần như không đứng thẳng nổi. 

Trong lúc tin hương khiến tất cả nghẹt thở, chúng thần nghe thấy vị đế vương trẻ tuổi trên long ỷ nhẹ nhàng nở nụ cười: “Phần lễ vật này trẫm rất thích, Đoàn khanh có lòng.” 

Sau khi Diệp Thư tỉnh lại, y đang nằm trong một chiếc giường được buông màn. 

Y xoa mắt, buồn ngủ mà trở mình. 

Mấy ngày nay y luôn nằm trong tay họ Đoàn kia. Có lẽ người kia cho y uống thuốc mê gì đó, đa phần y đều ngủ, rất ít khi tỉnh, chẳng nhớ nổi hôm nay là ngày tháng nào. 

Chỉ là có lần tình cờ tỉnh lại, từng nghe thấy họ Đoàn kia nói phải dâng y cho bệ hạ.

….Ơ từ từ, dâng cho bệ hạ??? 

Diệp Thư chợt nhớ ra, trong sách từng viết, sau khi thừa tướng Diệp Thư chết không lâu, Đoàn Thừa Chí liền bắt đầu vơ vét xung quanh, dâng lên cho hoàng đế Trường Lộc một mỹ nhân tuyệt sắc.

Ai ngờ dâng mỹ nhân quá thẳng thắn, bị Tấn Vọng soi mói. 

Mỹ nhân đưa tới hắn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, trực tiếp gọi người lôi ra ngoài đánh chết.

Đoàn Thừa Chí cũng bị đánh một trăm gậy, suýt nữa toi đời. 

Chuyện này không thể được, nếu như y thật sự bị coi là mỹ nhân dâng cho Tấn Vọng, vậy y không phải là dê vào miệng cọp sao? 

Không được, y phải mau trốn đi. 

Diệp Thư lê tấm thân bủn rủn ngồi dậy, kéo màn lên, bị người ngồi yên tĩnh bên mép giường làm cho giật nảy mình. 

Y đối mặt với một đôi mắt đỏ ngầu đầy hung dữ. 

Không khí đông cứng trong phút chốc. 

Một giây sau, Diệp Thư buông tay, màn vừa bị kéo lên lại hạ xuống.

Tấn Vọng: “…”

—————————–

Chú thích:

* Cửu Khanh: trong Tam công cửu khanh, tùy từng thời mà các chức vụ trong đó khác nhau, có thể hiểu tam công đứng trước rồi đến cửu khanh là chức quan nhỏ hơn tam công, gồm chín chức quan.