Chẳng qua trước khi mèo nhỏ kịp nổi cáu, Lệ Thiệu Lẫm đã không chút do dự mở miệng: "Cho dù em ấy không thích tôi cũng không sao, tôi thích em ấy là được rồi." Giọng điệu nam nhân nghiêm túc giống như một màn thổ lộ.
"Luôn luôn gần bên cạnh em ấy như vậy, tôi tin sẽ có thể đợi đến một ngày em ấy thật lòng yêu tôi."
Mặt mèo nhỏ không hiểu sao có chút đỏ lên.
Quá... quá... quá phạm quy rồi! Con sen thật xấu xa, lúc nào cũng muốn câu dẫn trẫm!
Chẳng qua, thấy ngươi yêu trẫm như thế, trẫm tha cho ngươi là được. hừ, cũng chỉ có trẫm mới chịu được sự câu dẫn rõ ràng như vậy của ngươi.
"Ông, ông, ông" Còn Lục Trạch thì trợn tròn mắt "Ông thật sự là Lệ Thiệu Lẫm sao? Không phải bị thứ gì kỳ quái bám vào người đấy chứ? Vậy mà cũng có một ngày bị coi thường trên phương diện tình cảm..."
Vẻ mặt Lệ Thiệu Lẫm không vì ba chữ bị coi thường mà sinh ra bất cứ dao động gì, chỉ nhíu mày thản nhiên nói: "Đã như vậy, thì ông phất cái ống tay áo cao quý của mình mà cút đi nhanh lên."
Chỉ khi tên nhà thơ kia phất ống tay áo phiêu phiêu rời đi, mới coi như là giải quyết được rắc rối. Lệ Thiệu Lẫm hắn thật không dễ dàng mới có thể tìm được bảo bối, người khác có thể hâm mộ tới hai mắt phát xanh, kẻ ngu mới nói ra ngoài.
Tuy rằng hiện tại điều duy nhất Lệ Thiệu Lẫm muốn làm là không quản mọi thứ mà nắm chắc lấy. Đời người quá ngắn, cũng không thể do dự và hối hận. Một khi không nắm chắc, chỉ sợ là không thể tìm lại được.
Lục Trạch vừa nhìn dáng vẻ Lệ Thiệu Lẫm cũng biết nói gì cũng vô dụng, càng thêm tò mò người có thể khiến Lệ Thiệu Lẫm thích đến như vậy rốt cuộc bộ dáng như thế nào. Không chỉ càng không biến, mà còn xoay ghế chuẩn bị ngồi xuống, cầm lấy bản hợp đồng cười hì hì nói: "Đừng mà, tôi còn có chính sự cần nói đây, Lâm Thị...
"Bình bịch."
Âm thanh đột nhiên bị cắt đứt theo tiếng đổ ngã, lời hắn vừa nói được một nửa cũng chuyển thành tiếng kêu r3n đau đớn. Chỉ thấy Lục Trạch ngã nhào trên mặt đất. Ghế xoay rõ ràng đã xếp xong, nhưng vào một khắc hắn ngồi xuống lại thần kỳ mà lặng lẽ bị đẩy qua một bên.
Hắn vừa xoa mông vừa quay đầu lại, lập tức thấy mèo trắng nhỏ thong thả tiến từng bước đi ngang qua, tâm trạng còn rất tốt mà phát ra một tiếng kêu nho nhỏ mềm nhũng "Mew~"
Lục Trạch thật sự tức giận, không biết rốt cuộc mình đắc tội vị mèo đại tiên này khi nào, hết lần này tới lần khác vẫn không thể phân rõ trái phải với một con mèo nhỏ.
Nhưng đây cũng chỉ là bắt đầu.
Hắn vừa mở tập tài liệu ra, ly nước trong tay ngay lập tức bị chiếc đuôi lông mềm như nhung của mèo nhỏ hữu ý vô tình quét qua, ngay lập tức nửa ly nước đổ thẳng lên người hắn. Vội vàng đến chỗ trợ lý nhờ lấy giúp khăn giấy lau quần áo, mở tài liệu ra thì lại lập tức bị mèo nhỏ giả bộ nâng móng đạp lên.
Bàn chân vừa dính bẩn trên đất giẫm qua nước trên bàn rồi lại đạp lên giấy, tạo nên những vết hoa mai ẩm ướt đầy bụi nhưng rất đáng yêu. Cuối cùng mới hài lòng ngẩng đầu nhỏ lên, chui trở về ngực Lệ Thiệu Lẫm.
Tổng tài đại nhân cầm khăn tay nghiêm túc lau khô bốn móng giúp tên nhóc kia, khoé miệng lộ ra nụ cười có chút bất lực lại vô cùng yêu thương.
Theo lẽ thường thì thứ bảy sẽ thời gian ghi hình của "Manh sủng đi đâu rồi".
Địa điểm thực hiện nhiệm vụ đầu tiên của lần này ở sân nuôi dưỡng. Nội dung là giúp nhóm nhân viên chăn nuôi bắt gà, ai bắt được nhiều hơn thì thắng.
Husky thích đuổi chim nhất vui vẻ, cảm giác cuối cùng bản thân cũng được ra tay, không chút suy nghĩ mà lập tức xông lên. Nhưng nó đã quên trong hai năm cuộc đời chó ngắn ngủi của nó, cho tới bây giờ chưa thành công bắt được con nào. Vậy nên kết quả rõ ràng, Tiểu Cáp chạy nhảy hồi lâu cũng chỉ ngoạm được lông gà, thật sự náo loạn, mà lại còn khiến cho con gà chủ nhân Lưu Dương sắp bắt được cũng chạy mất.
Bắt gà ở đây, thật sự là khiến người ra sốt ruột. Cuối cùng Lưu Dương cũng phát hiện tác dụng của Tiểu Cáp, trong đầu vừa động đã bảo nó chạy tới phá rối những đối thủ của hắn, cũng giúp hiệu suất của mình cao hơn một chút.
Một chiêu này quả nhiêu hữu dụng, gần như toàn bộ mọi người đều bó tay dưới sự phá hoại của Tiểu Cáp. Hình ảnh người cao lãnh thay cho tiểu thịt tươi ắt gà vẫn có chút thu hút, Husky quấy rối 360 độ càng khiến khán giả buồn cười. Nhưng thần kỳ nhất chính là, mặt chó Husky trước mặt mọi người ngẩng đều lên đều là bộ dạng cả quả đất này ông không sợ ai, càng nói thì càng phá, nhưng chỉ duy nhất khi ở trước mặt mèo nhỏ là ngoan đến không thật. Thật sự xứng đáng gọi là thời khắc chứng kiến kỳ tích.
Chỉ cần đứng gần mèo nhỏ một chút, Husky liền tự động cúi người xuống, thè lười. Tuy không điên cuồng vẫy đuôi như Labrador, nhưng ý tứ lấy lòng vẫn vô cùng rõ ràng.
Chẳng qua ý nghĩa vẫn khác nhau. Trước kia thái độ của Labrador với mèo nhỏ giống như chủ tớ, còn Husky thì rõ ràng có chút ý vị muốn tìm bạn đời, giống như si hán lấy lòng người yêu, thậm chí còn cố gắng li3m mặt mèo nhỏ.
Kết quả đương nhiên bị mèo nhỏ một tát đánh bay, còn may mèo nhỏ thu vuốt, nếu không chắc chắn là ba đường máu.
Tiểu Cáp không dám li3m nữa, nhưng cũng không nổi giận, vẫn không ngừng cố gắng nhích vào bên cạnh mèo nhỏ, bộ dáng ngu ngốc khiến người khác buồn cười.
Thật ra nếu nói về vẻ ngoài, Tiểu Cáp tuyệt đối phải gọi là vô cùng xinh đẹp. Huyết thống của nó rất thuần khiết, da lông xinh đẹp, bộ lông xanh đen gần như màu mực tàu, rậm rạp bồng bềnh bao kín cả người. Lông trên mặt và bụng lại phát sáng ánh bạc, cái đuôi lớn xoã tung, giống như một con sói anh tuấn oai hùng, khiến cho khác giả lại nhiệt tình thảo luận lần nữa, số lượng bình luận tăng lên vèo vèo.
oo Túi Túi Mão Đường: Tôi lại muốn một lần nữa đổi thuyền rồi, đổi qua CP mèo nhỏ và Tiểu Cáp, nhưng trước kia mèo nhỏ và Tiểu Bố cũng tương tác ra hint thì phải làm sao?
Bài tập ta làm như vứt đi: Tiểu Cáp là muốn làm tiểu tam sao 233... (233= A ha ha)
Thiếu niên bắn cá vọi: Đầu năm nay ngay cả Nhị Cáp cũng theo đuổi chân ai, vì sao ông đây vẫn còn là một người độc thân! (Nhị ở đây nghĩa là ngu ngốc)
Có thể công, có thể thụ, có thể trước sau: Miễn phí giúp lầu trên sửa đúng chính tả, là cẩu độc thân, không cần cảm ơn.
Tất cả mọi người xem vô cùng vui vẻ, duy nhất chỉ có Lệ Thiệu Lẫm sắc mặt vô cùng khó coi. Ngay cả dấm của một con chó Tổng tài đại nhân cũng ăn. Tiếp theo tên nhóc kia của hắn cùng chạy với con chó ngu ngốc kia, cùng nhau bắt gà, hoàn toàn âm trầm đến gió bão rền vang rồi.
Tiểu Cáp cũng là dưới sự chỉ đạo của mèo nhỏ mà học được kỹ xảo bắt gà. Hai đứa, một đứa chịu trách nhiệm lùa gà, một đứa chịu trách nhiệm bao vậy, cuối cùng cũng khiến Husky thành công bắt được một con, lập tứng hưng phấn lệ nóng quanh tròng sủa lên. Tiểu Miêu thì hướng Lệ Thiệu Lẫm "Mew~" một tiếng, ý bảo hắn tới đây tóm gà cho vào lồng tre số một của hai người.
Vạn sự khởi đầu nan, tiếp theo độ chính xác của Tiểu Cáp ngày càng tốt. Một thời gian ngắn đã bắt được gần mười con, cả chó sinh đều bắt đầu tràn đầy ánh sáng, thậm chí thay thế danh hiệu "Nam thần tìm rương báu" của Labrador kỳ trước, trở thành một "Nam thần bắt gà" đời mới.
Đáng tiếc gà nó bắt được đều thuộc về đội của Lệ Thiệu Lẫm và mèo nhỏ, thật sự khiến cho Lưu Dương khóc không ra nước mắt.
Sau khi bắt gà, lại chơi một trò chơi nhỏ trước khi ăn cơm, gọi là "Phúc Đến", bất giác đã trôi qua một buổi sáng. Đợi đến khi nghỉ trưa, cuối cùng Lệ Thiệu Lẫm mới có thể phát ti3t đống ấm ức sáng giờ ra ngoài, nghiêm túc đối mặt với mèo nhỏ nói: "Về sau không cho chơi với con chó ngu xuẩn kia nữa, nghe chưa?!? Những con chó khác cũng không được, biết chưa!!!"
Sự đố kỵ và ghen tức rõ ràng trong lời nói, vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc, Nghiêm Chân vốn định vào tìm Lệ Thiệu Lẫm nói chuyện đúng lúc bắt gặp cảnh này, khoẻ miệng không nhịn được giật mấy cái.
Nghiêm đại đạo diễn ngừng một chút, bày tỏ: "... Cái kia, thật ra thì tôi cũng thầm yêu Đại Hôi nhà tôi, còn muốn theo đuổi nó, nhưng đáng tiếc vẫn không dám."
Lệ Thiệu Lẫm nhíu mày: "... Không dám?"
"Ừ" Nghiêm đại đạo diễn nghiêm túc đáp: "Cậu cũng biết, Đại Hôi rất thông minh. Tôi sợ nó khinh thường trí thông mình của tôi không đủ."
Lời này nói ra một câu hai ngữa, ngầm thêm chút bóng gió, bởi vì khi Nghiêm Chân nói những lời này, mèo nhỏ dùng móng rửa mặt xong đã rầm rì một tiếng xoay người, khinh bỉ ném cho Lệ Thiệu Lẫm một cái mông nhỏ.
Lệ Thiệu Lẫm trầm mặc, rầm một tiếng nhốt Nghiêm Chân muốn xem kịch vui ngoài cửa, sau đó muốn ôm lấy mèo nhỏ. Mèo nhỏ đương nhiên vì mấy lời không rõ ràng vừa rồi mà không vui, uốn éo thân thể không cho động, còn nhảy lên nóc tủ bên tay trái.
Hừ, trẫm có buồn phiền nhỏ rồi.
Thân là con sen mà dám phạm thượng với trẫm, ngang ngược trách mắng, phạt ngươi tránh xa khỏi trẫm... Ít nhất cũng phải hơn 1m như vậy!!!
Mèo nhỏ vừa nghĩ vừa bước từ nóc tủ tới bên giá sách, dọc đường đi lại không nghe thấy tiếng động gì, không khỏi lo lắng dựng đứng lỗ tai.
... Người đâu? Sao con sen lại không đuổi theo?
Lại đợi một lúc, cuối cùng không nhịn được mà cẩn thận lén lút liếc nhìn ra sau.
... Ặc, tuy là trẫm phạt ngươi cách xa 1m, nhưng cũng không cho phép ngươi chạy xa 3m như vậy.
Lệ Thiệu Lẫm ngay từ lúc mèo nhỏ dừng lại đã chú ý tới, lại càng thần kỳ mà từ trong đôi mắt mà đọc hiểu ý nó. Hắn chỉ cảm thấy trên đời này sao lại có vật nhỏ đáng yêu lại khiến người yêu tới như vậy, có chút hối hận bản thân ban nãy sao lại hung dữ với em ấy như vậy, vội vàng chạy tới vừa vuốt lông vừa nói: "Xin lỗi, anh không nên nói em như vậy, chỉ là anh ghen..."
Mèo nhỏ đồng ý cho vuốt lông, nhưng thái độ vẫn hờ hững lạnh nhạt, khiến cho khiến ta có một loại cảm giác không có tấu sớ thì bãi triều. Sau đó tại lúc Lệ Thiệu Lẫm muốn đổi tay, thì giơ lên một móng vuốt nhẹ nhàng đè tay hắn lại.
Không cho đi, tiếp tục vuốt lông cho trẫm!!!
Tiếp sau đó là ngủ mất tiêu rồi.
Lúc ngủ thì tên nhóc kia có thói quen hô hấp bằng miệng và mũi, miệng nhỏ màu phấn hồng lộ ra giữa đám lông, lúc biến thành người cũng là màu hống phấn vô cùng xinh đẹp mà trơn bóng mê người, rất muốn hôn sâu.
Trên đường đưa Thẩm Đồng tới trường quay "Tiên Minh Kỳ Duyên", Lệ Thiệu Lẫm lập tức hôn thật sâu lên đôi môi thiếu niên, cho đến khi khiến người nọ không thở nổi mới dừng lại, sau đó không yên lòng mà dặn đi dặn lại: "Có chuyện gì cũng phải gói Giang Hằng tới xử lý, nếu Giang Hằng không xử lý được thì ngay lập tức phải gọi anh. Không có chuyện gì thì cũng có thể gọi anh, xế chiều anh xong việc sớm một chút rồi tới đón em..."
Giang Hằng chính là người đại diện mà Lệ Thiệu Lẫm đặc biệt sắp xếp cho Thẩm Tiểu Miêu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nghe thiếu niên ngồi ở ghế lái phụ phía trước được boss nhà mình yêu chiều tới trời cao không chỉ không cảm thấy vinh hạnh, mà còn bất mãn oán trách: "Biết rồi mà, anh yên tâm đi... Sao nhiều chuyện giống mấy ông già vậy chứ."
Lệ Thiệu Lẫm có hẹn với khách hàng đàm phán lúc 9 giờ, vậy nên sau khi đưa Thẩm Đồng tới cửa thì lập tức rời đi. Đây là lần đầu tiên Thẩm Đồng quay phim, còn cảm thấy rất mới lạ. Bên trong phòng quay, một đám người đều đang bận rộn, có người mang vác đạo cụ, sắp xếp sân, đánh đèn,... thoạt nhìn rất hỗn loạn, nhưng lại vô cùng ngay ngắn.
"Tới còn rất sớm đó" Tạ Chí Kỳ đang cầm lấy cuốn vở và loa chỉ huy thấy Thẩm Đồng tới, thuận miệng khen cậu một câu, sau đó nói với trợ lý bên cạnh: "Nhanh dẫn cậu ấy đi trang điểm và thay đồ."
Vì là phim bối cảnh cổ đại, tiên hiệp, thay đồ, trang điểm rất tốn thời gian, diễn viên nữ thì càng lâu hơn, vậy nên thường sẽ phải đến sớm hai, ba tiếng. Chỉ có vai diễn Cầm yêu của Thẩm Đồng hoa trang đơn giản, trên đầu cũng chỉ có một cái dây cột tóc, trên người cũng chỉ có một bộ trường bào. Thậm chí cả chụp tóc với trang điểm cũng lược bỏ bớt, tóc dài với da đều có sẵn, cơ bản không cần hoá trang.
Thợ trang điểm còn sợ thãi kêu than, liên tục nói rằng mình lăn lộn ở chốn này lâu như vậy cũng chưa từng thấy ai có da đẹp như thế. Làn da thiếu niên non mịn đến không tưởng, giống như búng ra nước, còn mang theo cảm giác trong sáng.
Thợ trang điểm nghiên cứu hồi lâu cũng không thể nào xuống tay, cuối cùng chỉ có thể cẩn thận đeo chút đồ trang sức trang nhã, kéo dài lướt qua đuôi mắt, khiến cho cặp đá mắt mèo tròn vo kia tăng thêm vài phần yêu khí phù hợp với tạo hình nhân vật.
Đợi Thẩm Đồng thay đồ đi ra, Tạ Chí Kỳ liếc mắt một cái đã tỏ ra vô cùng hài lòng. Thiếu niên chính là bộ dáng Cầm linh trong tưởng tượng của hắn, mặt mày giống như giao thoa giữa tiên khí vào yêu khí, sạch sẽ xuất trần lại mang chút mị hoặc không nói nên lời, hoàn toàn là Cầm linh trong kịch bản bước tới thế gian.
Lúc trước Tạ Chí Kỳ cũng thử không ít người, nhưng người thì quá tục tĩu, người thì quá đẹp, người thì quá xấu. Mà trong cả kịch bản, nhân vật nam nữ chính và các nhân vật khác đều là người bình thường, hoặc là người bình thường xuất thân tu chân giả. Chỉ có nhân vật này là yêu linh trời sinh, dung mạo và khí chất không thể như người bình thường được, không chỉ không có cảm giác, mà người nhìn cũng sẽ không chịu.
Thẩm Đồng đã xem qua kịch bản, cảnh đầu tiên cậu phải diễn chính là Cầm linh hạ xuống nơi Thanh Âm Tiên Tử chết tại phàm giới gảy đàn tưởng nhớ nàng, sau đó bắt gặp bộ dáng chật vật của nữ chính.
Đàn cổ đã chuẩn bị xong, tổ kịch vì cố gắng biểu đạt chân thật nhất mà thuê một cây đàn thật khá quý, diễn viên chỉ cần tạo dáng gảy mấy cái là được, dù sao hiện tại có rất ít phim thu âm tại hiện trường, hoàn toàn dựa vào phối âm hậu kỳ.
Thẩm Đồng cũng không làm ra hành động thừa thãi nào, cậu chỉ dựa vào những thứ viết trong kịch bản, chậm rãi ngồi xuống, hướng về phía cây đàn cổ huyễn hoá ra mà lộ ra một vẻ mặt hoài niệm. Sau đó học theo dáng vẻ đánh đàn của Thanh Âm Tiên Tử trước kia, gảy một ca khúc mà đối phương thích nhất.
Nhưng lại thật sự có một khúc đàn được gảy ra từ đần ngón tay trắng nõn thon dài của thiếu niên.
Toàn bộ mọi người đều sửng sốt, may mà máy quay hoạt động không ngừng. Làn da của thiếu niên trước máy quay có một lời thế rất lớn, phóng to cũng không nhìn thấy lỗ chân lông nào. Mà giai điệu du dương của cổ cầm còn có loại sức mạnh chấn động nhân tâm. Rõ ràng là giai điệu có chút nhẹ nhàng, cũng dưới động tác không nhanh không chậm, chăm chú buỗn bã của thiếu niên mà tuôn ra một loại bi thương nhàn nhạt.
Bi thương của hắn không phải phô trương ngoài mặt, mà phải lặng lẽ phát hiện từ một góc không ai biết tới. Tiếng đàn êm tai và loại cảm giác bi thương này, nhất thời quét qua, khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều tiến vào trong vở kịch. Giống như thật sự nhìn thấy Cầm linh cô độc mà cố chấp kia, cùng hắn tưởng niệm chủ nhân tiền nhiệm Thanh Âm Tiên Tử.
Một khúc đàn ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, thiếu niên nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, phác hoạ ra đường cong xinh đẹp, hàng mi dài cong vút nhắm hờ giống như cánh bướm đang nghỉ ngơi, có một loại cảm giác khiến người rung động.
Đạo diễn bên kia vẫn không kêu gào, rõ ràng là thuận lợi thông qua. Trong sân khấu vẫn tĩnh lặng như cũ, còn không ít người chưa hồi phục tinh thần. Tạ Chí Kỳ hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Đồng vậy mà biết đánh đàn cổ, loại nhạc cụ mà rất ít người hiện đại theo học. Vui mừng rõ ràng là nhiều hơn kinh hãi, mà khúc đàn cổ kia vô cùng phù hợp với nội dung vở kịch, thậm chí còn khiến Tạ Chí Kỳ bắt đầu sinh ra ý nghĩ đem đoạn kia tạo thành nhạc đệm hoặc ca khúc chủ đề.
Đánh đàn đương nhiên không phải là Thẩm Đồng, mà là nam quỷ trong lục lạc. Cuối cùng hắn mượn cơ thể Thẩm Đồng hoàn thành tâm nguyện đánh một khúc đàn, ngay sau đó liền quay về lục lạc suy nghĩ chuyện tình.
Đoạn tiếp theo gặp mặt nữ chính thì phải đợi, bởi vì trước khi nữ chính gặp được Cầm linh thì còn có đoạn bị nữ phụ lăng nhục sau đó phải rời khỏi nhà. Thầm Đồng là một diễn viên mới, cho dù Lệ Thiệu Lẫm có tài giởi hơn nữa, cũng không thể gạt hết tất cả các diễn viên mà chỉ chiếu ống kính vào mỗi Cầm linh.
Đóng vai nữ chính là Hứa Lung, mới được trao tặng giải thưởng Sư Tử Vàng, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, khả năng diễn xuất tốt, cảm giác trước ống kính cũng tốt. Nhờ đó mà Thẩm Đồng học được không ít thứ, vì vậy không hề cảm thấy buồn chán. Mà quan trong hơn là người đại diện Giang Hằng và trợ lý Tiểu Ngô còn mang cho cậu một đống đồ ăn vặt, toàn bộ đều là thứ cậu thích ăn, trà sữa, sushi, cổ vịt, bánh ngọt,... cần gì có đó.
Những thứ này đương nhiên đều là Lệ Thiệu Lẫm dặn dò. Phải biết rằng, một đêm trước, đám Giang Hằng bị boss lớn gọi qua mà bị doạ sợ tới kêu trời kêu đất. Còn tưởng bọn họ làm sai chỗ nào bị quở trách, kết quả là nói một đống đồ Thẩm Đồng yêu thích cùng với tính cách và thời gian ngủ trưa.
Giang Hằng từng quản lý không ít đại minh tinh, cho dù gặp đến quen mặt nhưng vẫn chưa từng thấy Lệ Thiệu Lẫm như vậy. Boss của bọn họ thật sự không chỉ đem Thẩm Đồng chăm như người yêu, nhìn còn tưởng là chăm con luôn rồi. Toàn thân cao thấp, từ trong ra ngoài đều tự mình xử lý, ăn cái gì, uống cái gì cũng chi tiết tỉ mỉ. Chẳng qua nhìn bộ dáng thiếu niên có vẻ như hoàn toàn không bị loại phương pháp nuôi dưỡng bao bọc này nuôi hỏng, nếu không thì những người theo sau như bọn hắn chính là người phải nếm trải đau khổ rồi.
Có lẽ là Tạ Chí Kỳ yêu cầu quá cao, nữ phụ không thể diễn đạt được, từ cảnh quay thứ hai đã NG liên tục, ngay cả nữ biểu hiện của nữ chính cũng chịu ảnh hưởng. Cuối cùng tính tình Tạ Chí Kỳ cũng bạo phát rồi, không khống chế được mà một bên đập máy, một bên mắng người.
Cảnh này quay đến 3 giờ chiều mới qua, cuối cùng đã tới lượt Thẩm Đồng. Nhân viên tổ kịch vội vàng thay đổi bối cảnh, điều khiển máy móc, chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.
Lúc này, Lệ Thiệu Lẫm hết bận lại thật sự tới đón sớm như đã định.
Tạ Chí Kỳ vẫn còn đang nghiêm túc nói về kịch bản, phó đạo diễn biết thân phận Lệ Thiệu Lẫm lập tức thay hắn nghênh đón, chủ động giải thích: "Lệ tổng, cảnh này giờ mới bắt đầu, ngài xem có muốn ta đi qua nói một tiếng giúp ngài không, hay là dẫn ngài tới chỗ giám sát và điều khiển nhìn quá trình quay?"
"Không cần" Lệ Thiệu Lẫm thản nhiên nói: "Tôi đợi ở đây là được rồi."
Lúc này, tại sân của trụ sở Ảnh thị được đặc biệt dựng một khu ngoại cảnh, hoa anh đào rực rỡ, bài trí vô cùng đẹp, ánh chiều tà xuyên qua tán cây chiếu xuống, nhuộm ra một vầng sáng rực rỡ, khiến lòng người cảm thấy bình yên. Mà Tổng tài đại nhân ở phía xa đứng tại nơi đó, lặng lẽ chờ Thẩm Đồng, sắc mặt dịu dàng, không có một chút mất kiên nhẫn nào.