Sau giờ cơm trưa, tổ chương trình rất có tình người cho nghỉ ngơi nửa tiếng, mèo nhỏ yêu sạch sẽ ăn no thì li3m móng rửa mặt, rất nhanh đã khiến mình sạch sẽ thoải mái. Sau đó nhảy lên vai Lệ Thiệu Lẫm muốn sờ lông ngáy khò khò.
Từ trước tới giờ, Thẩm Đồng không biết bản thân lại thích dính người như vậy. Nhớ tới thời điểm biến thành hồ ly nhỏ trong thế giới thứ hai vẫn rất tự lập. Nhưng giờ sau khi biến thành mèo nhỏ, thì không hiểu có chuyện gì mà vừa lười vừa tham ăn, mỗi ngày còn không muốn tự ngồi, bắt buộc phải nằm trong ngực Lệ Thiệu Lẫm mới cảm thấy thoải mái, khiến hắn không thể không hoài nghi bản thân không chỉ bị lôi kiếp đánh mất tu vi, mà khi xuyên qua còn rơi luôn chỉ số thông minh.
Thế là Lệ Thiệu Lẫm ngồi làm việc, mèo nhỏ thì nằm úp sấp trên đùi hắn. Lệ Thiệu Lẫm dựa người độc sách, mèo nhỏ sẽ phải nằm sấp trên bụng hắn. Lệ Thiệu Lẫm đứng dậy rót nước hoặc nấu cơm, mèo nhỏ cũng phải lượn qua lượn lại bên chân hắn. Chất lông của tên nhóc kia vốn rất tốt, lại được Tổng tài đại nhân cho ăn ngon uống tốt nuôi đến béo một vòng, bộ lông sờ lên giống như tơ lụa thượng hạng, êm ái mượt mà và còn mềm mại tung bay, cảm xúc tốt đến hỏng. Mỗi lần Lệ Thiệu Lẫm sờ, trong lòng cũng sẽ mềm mại đến rối tinh rối mù, mệt mỏi trong người cũng theo đó mà biến mất hơn nửa.
Chẳng qua Tổng tài đại nhân cũng không rãnh rỗi như mèo nhỏ, hắn còn một đống chuyện phải làm, đủ các hội nghị lớn nhỏ, xem xét kế hoạch, ký kết hợp đồng. Trợ lý Đàm Tử Thương cũng đang ở bên cạnh ghi chép quá trình của từng hạng mục, để về báo cáo công việc.
Giờ phút này Tổng tài đại nhân nhân lúc tổ chương trình nghỉ trưa dùng notebook làm việc, mèo nhỏ thì dùng một tư thế mới hiếm thấy nằm vắt vẻo trên vai hắn, vừa ngủ vừa há to mồm ngáy khò khò.Một người một mèo cứ như vậy dính chung một chỗ, nhưng không hiểu sao lại mang lại cảm giác hài hoà, thoải mái.Tên nhóc kia ngủ rất ngon, bụng nhỏ đè lên vai nam nhân, hai móng viết nhỏ mềm nhũn rũ trước ngực nam nhân, nhẹ nhàng hít thở từng chút một.
Lệ Thiệu Lẫm sợ động sẽ làm nó tỉnh lại, cũng không dám làm gì, khiến cho đường đường là Tổng tài đại nhân phải gồng cứng nửa bên vai để làm việc, ngay cả viết cũng chỉ dám dùng một tay.Bất tri bất giác một tiếng đã troi qua, mèo nhỏ tỉnh dậy, ngáp dài một cái rồi mở mắt, đột nhiên cảm thấy có chút khô miệng.
Cũng không phải do khát, mà một mảng da thịt loã lồ đập thẳng vào mắt quả thật quá chói mắt.Tiết trời đầu thu vẫn khá nóng nực, Tổng tài đại nhân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, mà lúc này là giờ nghỉ trưa, nãy tiện tay tháo mấy cúc trên áo, mà cũng vì tư thế ngủ hiếm lạ của mèo nhỏ mà khiến nó bị kéo mở rộng hơn, cả xương quai xanh và hơn nửa bộ ng ực đều lộ hết ra ngoài. Làn da màu lúa mạch khoẻ mạnh và căng tràn lộ ra một sự cường tráng và gợi cảm không nói nên lời.Móng vuốt mèo nhỏ không kìm được mà chút rục rịch, lén lút liếc mắt nhìn Lệ Thiệu Lẫm, chỉ thấy hắn đang vô cùng nghiêm túc nhìn bản kế hoạch, hoàn toàn không hề chú ý đến mình.
Đều nói nam nhân nghiêm túc là dễ nhìn nhất. Mèo nhỏ nhìn đối phương làm việc, đáy mắt lộ ra tập trung và kiên nghị, cùng với khí phách đa mưu túc trí, nhịp tim đột nhiên đập loạn xạ. Mà trên cơ thể nam nhân có mùi hương nam tính khiến nó rất thích, theo bản năng hé miệng, hướng về phía xương quai xanh của hắn gặm xuống.Tuy mèo nhỏ có khống chế lực, nhưng vẫn đánh giá thấp sức mạnh của đống răng sữa rồi. Lệ Thiệu Lẫm vốn đang đắm chìm trong công việc lập tức cảm thấy đau nhói bất thường, lúc này mới phát hiện mèo nhỏ đang làm loạn, ngay cả đầu lưỡi cũng ra trận li3m láp không có quy luật gì.
Tổng tài đại nhân không ngăn cản cũng không nổi giận, giọng điệu lại mang theo sự cưng chiều nói: "Có phải đói bụng rồi không? Ta bảo người lấy đồ ăn vặt tới cho ngươi?"
Ngủ đủ rồi thì đói bụng, hoá ra hình tượng của trẫm trong mắt ngươi giống heo như vậy sao? Thẩm Đồng lập lức muốn giương nanh múa vuốt kháng nghị, nhưng khi nhìn tới vết răng đỏ đỏ trên người hắn lại có chút ngại ngùng, vươn đệm thịt nhỏ xoa xoa vết thương, giống như chỉ cần xoa là có thể lau sạch.
Nhiệt độ đệm thịt của mèo nhỏ cao hơn con người rất nhiều, nhiệt độ nóng hổi như có thể xuyên qua da thịt mà đốt cháy tim của Lệ Thiệu Lẫm. Bất thình lình, nhịp tim của hắn loạn mấy nhịp, mà mèo nhỏ thì cứ phải vào lúc này ngẩng đầu lên, không lệch chút nào hôn thẳng lên môi hắn.Lúc trước tên nhóc kia toàn hôn cằm hắn, lần này thì trực tiếp hôn môi rồi. Còn không tự chủ li3m mất cái, đầu lưỡi mập mạp thấm ướt đôi môi nam nhân.
Tổng tài đại nhân lập tức ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy một dòng nhiệt từ đôi môi xông thẳng lên não, toả ra toàn thân. Mà hắn nảy sinh dục vọc với mèo nhỏ cũng không phải lần đầu. Lần nào cũng cảm thấy bản thân mình điên rồi, hoặc là bị cấm dục quá lâu. Hắn không muốn tìm người tạm thời, mà khi đối mặt với sự trêu chọc của mèo nhỏ lại không cách nào kiếm nén được d*c vọng.
"Ngoan nào" Qua một lúc lâu Lệ Thiệu Lẫm mới miễn cưỡng ổn định lại, cúi đầu nói: "Ta vẫn còn một bản báo cáo, xem xong thì chơi với ngươi."
Tiếng nói khàn khàn chất chứa d*c vọng, khiến cho nhiệt độ xung quanh như tăng gấp mấy lần. Mà mèo nhỏ cũng không biết cớ sự ra sao, chỉ cảm thấy giọng nói khàn khàn và từ tính kia rơi vào tai như có dòng điện chảy qua, khiến cho lông toàn thân muốn dựng thẳng lên rồi, bụng còn xông lên một luồng nhiệt, có loại khó chịu không nói nên lời.Thế là không chỉ không nghe lời không ngoan mà còn nghiêm trọng hơn, củng củng lên người nam nhân, cũng trong vô thức kêu lên ""meo meo~".
Một tiếng ngày khiến một người một mèo sửng sốt.Bởi vì nghe không giống tiếng kêu, mà giống tiêng r3n rỉ hơn. Âm thanh mềm mại còn mang theo nghẹn ngào th ở dốc cùng d*c vọng, khiến cho h@m muốn đã nguội của Lệ Thiệu Lẫm muốn bùng cháy lại, nhịp tim thình thịch vang dội đến không thể kìm nén được.Mèo nhỏ thì cảm thấy cơ thể càng trở nên khó chịu, thấm chí muốn tìm thứ gì đó cọ cọ, cùng lúc đại não giật mình nảy một cái:... Không phải cơ thể này đang ph@t tình đó chứ?
Lệ Thiệu Lẫm Đang cố gắng hồi phục tâm tình cũng nghĩ tới chuyện này.Lúc mới mang tên nhóc kia về nó đã được hơn hai tháng tuổi, lại nuôi bốn tháng. Tuy cơ thể mèo nhỏ vẫn không khác lúc đầu là mấy, gần như là không lớn lên, nhưng số tuổi đã tới gian đoạn động d*c lần đầu tiên rồi.
Không lẽ, hắn phải giúp tên nhóc kia tìm mèo cái sao?
Không được!Lệ Thiệu Lẫm không chút nghĩ ngợi lập tức bác bỏ, thậm chí theo bản năng siết chặt nắm đấm.
Đây là vật nhỏ của hắn, từ đầu đến chân đều là của hắn, trừ hắn ra, bất kì ai hay bất kỳ con mèo nào cũng không được đụng.
Đàm Tử Thương muốn đi vào báo cáo công việc cũng cứng đờ tại của không biết phải làm sao. Ngay cả một đoạn nội tâm trong lòng cũng lắp ba lắp bắp vì khiếp sợ: Boss đại nhân của bọn họ, sẽ không phải, thật sự, muốn cùng một con mèo nhỏ, gì đó đấy chứ?
Cũng không phải Đàm Tử Thương rỗi hơi đứng đây đoán mò, mà hình ảnh hắn đã nhìn thấy khiến hắn không nhịn được mà liên tưởng như thế.
Mèo nhỏ dán sát chặt chẽ vào nửa trên nam nhân, thân mật như muốn hoà làm một thể, bộ ng ực nam nhân gần như lộ ra hoàn toàn, cổ áo sơ mi cũng phanh lớn, trên xương quai xanh còn có vết đỏ như dấu hôn. Mà bộ lông trắng của mèo nhỏ cũng có chút hỗn loạn, miệng chạm miệng cùng nam nhân hôn, mắt mèo màu sapphire ngập nước, nhẹ nhàng meo meo một tiếng khiến Đàm Tử Thương cũng cảm thấy có chút nhũn chân.Đàm Tử Thương thề hắn từ chỗ này thấy được sự ướt át của một người một mèo kia. Thậm chí còn cảm thấy mũi nong nóng ngứa ngứa, thầm nghĩ bản thân thế mà cũng gặp quỷ rồi, vội vàng liều mạng lắc đầu khiến mình trở lại bình thường.
Mùa xuân vốn là thời gian mèo nhỏ động d*c, mèo nhỏ quả thật là có đặc trưng kỳ động d*c. May mà tuổi nó còn nhỏ, nhịn một lúc là được rồi. Khi giờ nghỉ trưa kết thúc, hai giờ chiều chương trình tiếp tục quay, thẻ nhiệm vụ mới rất nhanh đã được phát đến trong tay khách mời.Nhiệm vụ tên là "Vượt qua mật thất". Bởi vì là trụ sở Ảnh thị nên có dựng các loại mật thất cho các phim đề tài thám hiểm hoặc trộm mộ. Còn được tổ chương trình bố trí tỉ mỉ, lập tức liền trở thành phân đoạn trò chơi hoàn mỹ, rất thích hợp cho chủ và vật nuôi cùng nhau tham gia.
Quy tắc kia không khác mấy so với việc chạy trốn khỏi mật thấy, từng chủ và vật nuôi lần lượt tiến vào cửa mật thất theo thứ tự. Ba đội ra sớm nhất sẽ lần lượt nhận được 4, 3, 2 huy chương móng vuốt, còn ba đội chủ và vật nuôi còn lại chỉ có nhể nhận được một cái. Ngoài ra, trong mật thất còn cất giấu một con rối móng vuốt, cặp chủ và vật nuôi có thể tìm ra con rối, có thể nhận thêm được một huy chương nữa.
Mật thất được ghép lại từ từng gian phòng, cần phải hoàn thành hiện nhiệm vụ của gian phòng này mới có thể mở được cửa của gian phòng tiếp theo. Nhiệm vụ được sắp xếp rất công bằng, có nhiệm vụ có lợi cho chó, có nhiệm vụ có lợi cho mèo nhỏ và vẹt. Ví dụ như ở gian phòng khoá thứ hai có một bộ trò chơi xếp hình chưa hoàn chỉnh, cần phảm tìm các mảnh nhỏ rải rác để ghép thành hình hoàn chỉnh là hoàn thành nhiệm vụ. Mảnh ghép xếp hình rất nhỏ, lại được giấu rất kín, nhưng ở trên được bôi mùi hương chó thích, vì vậy loại nhiệm vụ tìm đồ này, chó có khả năng đánh hơi trời sinh có lợi rất lớn.
Gian phòng thứ ba muốn có mật mã mở khoá, phải lấy được gợi ý mật mã ở trong quyển trục được đặt trên xà ngang. Đương nhiên, tổ tiết mục còn sắp xếp những phương pháp giải ma khác, nhưng sẽ phức tạp và tốn thời gian hơn. Vì vậy loại nhiệm vụ lấy đồ trên cao này, khả năng bay lượn của vẹt có lợi thế rất lớn.Nhiệm vụ của gian phòng thứ năm cũng mà mật mã mở khoá, nhưng gợi ý giải mã được đặt trong chuột đồ chơi chạy loạn trong phòng. Tốc độ di chuyển rất nhanh, hoàn cảnh được bố trí khá tối, nhưng ở trên có rắc chút bạc hà mèo, rất có lợi với mèo nhỏ.
Mà những nhiệm vụ kia cũng được sắp xếp để thử thách năng lực của chủ nhân rất công bằng, có cái có lợi với con trai, có cái có lợi với con gái. Ví dụ như đập tảng băng lấy chìa khoá bên trong, loại nhiệm vụ cần thể lực này được nhiên con trai có ưu thế hơn. Các loại như "Mọi người tìm kiếm các mảnh ghép" và "Xếp một trăm cái cốc giấy, mỗi cốc cao 10cm xếp cao lên 80cm",... loại nhiệm vụ cần sự kiên nhẫn này đương nhiên con gái có ưu thế hơn.
Nhưng ngay sau đó khán giả đã pháp hiện, ưu thế của chó, ưu thế của vẹt gì gì đó, toàn bộ đều là ưu thế của mèo con. Mà ưu thế con trai có, con gái có, Tổng tài đại nhân có toàn bộ.
Tu vi Thẩm Đồng hiện tại chỉ mới khôi phục tới cấp 3 kỳ hoá hình, thần thức có thể bao phủ phạm vi nhỏ. Vì vậy lúc trước khi tìm huy chương trong công viên, cướp đoạt và dùng thần thức tìm kiếm ít phải dùng sức. Mà mật thất lại nhỏ hơn công viên mấy chục lần, vừa đẹp có thể dùng thần thức bao phủ cả gian phòng.
Hơn nữa kỹ năng nhìn ban đêm và thăng bằng của mèo yêu, có thể cân hết từ trò xếp hình đến bò lên xà nhà lấy quyển trục, cho đến bắt chuột giả trong phòng tối. Mèo nhỏ có thể xưng là thành thạo mọi thứ, ngay cả con rối được giấu sau giá sách tối tăm cũng bị tên nhóc kia tìm được, quả thực từng phút từng giây đều tóm chặt đầu gối của mọi người (* là khiến mọi người muốn quỳ, thiếu nước cảm tạ long ân thôi).
Tổng tài đại nhân vẫn giống như trước, lợi hại đến hỏng. Các loại đề tư duy logic và đề giải toán đều trả lời đúng trăm phần trăm, thể lực và nhãn lực thì càng không nói chơi, chỉ hơi tốn thời gian ở chỗ đống cốc giấy mà thôi.Nhiệm vụ này cũng là nơi để tiêu tốn thời gian của khách mời, cũng không phải vì nó khó, mà vì có thú cưng phá rối.
Ví dụ như Tạ Thi Thi chỉ dựa vào sự kiên nhẫn đã nhanh chóng xếp được đến 70cm, chỉ còn thiếu một chút nữa, thì bị Teddy nhỏ của cô quơ châm đổ cái rào, xô xong còn đặc biệt vô tội, gâu một tiếng chờ được khen.
May mà Teddy nhỏ còn rất ngoan, sau khi trải qua giáo dục nhẹ nhàng, thì cả chó quẫy quẫy đuôi, không hề động tới đống cốc giấy nữa. Hoàng Kỳ cũng chưa xếp được mấy cái đã bị công chúa chó Thu Điền của hắn xô đổ, lại còn rất phù hợp với lời kể của Hoàng Kỳ lúc ăn trưa: Ngươi trách nó, nó còn không vui, một khi không vui miệng sủa đến nước miếng tung bay, sủa còn phải có thêm động tác, mà động tác còn phải phối thêm ánh mắt khinh thường: Trách ta sao?
Thu Điền: Ta có tình yêu nhỏ rồi, hừ.
Chỉ có mèo nhỏ ngoan ngoãn mới có thể khiến tất cả mọi người manh hoá. Cơ thể nhỏ nhắn nhìn Tổng tài đại nhân xếp cốc không chớp mắt, hai vuốt nhỏ chắp lại một chỗ giống như đang cầu nguyện. Đôi tai mũm mĩm nhúc nhích theo từng hành động của Tổng tài đại nhân, khi hắn xếp đổ còn chủ động cọ tay an ủi. Đôi mắt vô cùng xin đẹp giống như rơi vào hành tinh được bao phủ bởi biển rộng.
Vẹt cũng rất thần kỳ, vì một ải này Nghiêm Chân không cần nhúng tay. Đạo diễn đại nhân vừa nhận nhiệm vụ liền vui vẻ nói với vẹt: "Trội ôi, Đại Hội, đây là xếp cốc bình thường ngươi thích nhất này, nhanh nhanh nhanh, nghĩ cách xếp nó cao nhất là chúng ta thắng á!"
Vẹt: Ha ha, cần ngươi làm gì nữa.
Lần này đứng đầu đương nhiên là Tổng tài đại nhân và mèo nhỏ, vì còn được thêm phần thưởng khi tìm thấy con rối móng vuốt. Cho dù đạo diễn đại nhân có chơi thêm trò "Đương nhiên rồi" với Tổng tài đại nhân một lần nữa thì cũng không theo kịp.
Vì thế thời điềm mọi người tập hợp, đạo diễn đại nhân không phục, giơ tay nói: "Ta xin phép chơi lại hai lần trò "Đương nhiên rồi" với Lệ tổng! Ta biết bí quyết thắng hắn rồi, chơi trò này ta nhất định thắng!"
"Ta cũng biết bí quyết!" Phôi Thục Thử cũng ồn ào theo Hoàng Kỳ: "Ta đề xuất sau này chương trình của chúng ta thì chơi "Đương nhiên rồi" đi, ngươi xem trò chơi này rất tốt. Vừa không tốn não vừa không tốn sức, tổ tiết mục còn không cần tốn sức chuẩn bị khu vực, đạo cụ gì đó..."
"Đúng vậy, sau này cũng chỉ chơi trò này đi, ta cũng có thể thắng Lệ tổng!"Tạ Thi Thi cũng không được nhịn được mà lên tiếng hùa theo.
Mà bí quyết thắng trong lòng mọi người đều biết rồi, mấy vị khách mời còn lại cùng đồng loạt nhìn về phía Lệ Thiệu Lẫm cười ra tiếng....
Tổng tài đại nhân bị chê cười tập thể rồi, quả thực là thói đời.
Chẳng qua người xem lại cảm thấy đây là đơn phương ngược cẩu. Nhớ lại lúc trước khi Tổng tài đại nhân chơi "Đương nhiên rồi" khí phách nói ra câu "Không được, ta không cho phép". Thật sự là tô không muốn không muốn, trái tim thiếu nữ cũng muốn nổ tung rồi.
Chương trình đúng hạn quay, đến buổi trưa ngày tiếp theo mới kết thúc công việc. Có lẽ quá mệt mỏi, mèo nhỏ vừa về nhà đã nằm gục trên giường, mà buổi chiều Tổng tài đại nhân còn có một bữa tiệc, liền hôn cái đầu nhỏ một chút, để nó ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Khoảng 3h chiều, nhóm nhà đầu tư đang cùng biên kịch tập hợp trong phòng riêng khách sạn thảo luận chuyện Tạ Chí Kỳ đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại lạ gọi tới.
"... Cho hỏi ngài là đạo diễn Tạ sao?"
Âm thanh thiếu niên nhẹ nhàng lại sạch sẽ, vô cùng dễ nghe "Chào ngài, ta là Thẩm Đồng, là người ngươi đã đưa danh thiếp để đi casting trong đêm tiệc từ thiện, nhưng tạm thời có việc nên chưa đi được..."
Tạ Chí Kỳ lập tức phản ứng lại.
Hắn rất ít khi đưa ai danh thiếp, từ khi làm nghề tới giờ số lượng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Sau khi nghĩ lại chuyện thì có chút xúc động, nhưng hình tượng của thiếu niên cùng khí chất quả thật là người có tư chất thu hút người, khiến cho hắn rất động lòng.
Đương nhiên đây chỉ là dựa vào độ phù hợp của nhân vật, hắn là một thẳng nam, có đồng tính ưu tú hơn nữa phô bày trước mắt cùng không có hứng thú. Mà vai diên kia là một yêu tu khai mở linh trí trong đàn cổ. Tuy chỉ là nam số hai xuất hiện rất muộn, nhưng đếu chọn chuẩn hình tượng, thì có thể trở thành điểm sáng nhất của bộ phim.
Đáng tiếc, hôm đó Tạ Chí Kỳ không đợi được Thẩm Đồng, cho rằng hắn sẽ không tới, lại không tìm được ai phù hợp, nên đã đồng ý với nhà đầu tư có thể chọn một người cho vào tổ, hiện tại chính là đang nói chuyện này.
Tạ Chí Kỳ hơi do dự, nhưng vẫn nói với Thẩm Đồng: "Hiện tại cậu có thể tới đây không, đúng lúc bên phía ta còn có một diễn viên khác muốn tới, các ngươi sẽ cùng nhau thử vai."