Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới

Chương 73




Vào lúc sáu rưỡi sáng đã bắt đầu mở ống kính máy quay, lúc tổ tiết mục gõ cửa thì đa số mọi người còn chưa rời khỏi giường. Nhưng mà có thể trông thấy cảnh tượng quần áo xộc xệch cùng với gương mặt còn buồn ngủ mông lung của các sao nhà mình thì điều này đối với fan cũng được coi là một loại phúc lợi. Sau đó chính là bộ dạng hơi xấu hổ, vội vàng mặc đồ làm vệ sinh của bọn họ. Đợi chủ nhân đã tươm tất gọn gàng thì họ bắt đầu dẫn ống kính đi tìm hiểu thú cưng của mình.

"Hello, xin chào mọi người, tôi là Hoàng Kỳ, và chỗ này chính là nhà của tôi. Ở cùng với tôi chính là một người bạn già lâu năm, hay còn được gọi là công chúa Thu Điền."

Vua màn ảnh Hoàng Kỳ đang được quần chúng ưa thích nhất đã bị biên tập nhắm làm đối tượng đầu tiên xuất hiện để thu hút người xem "Những lúc quá bận, tôi và công chúa sẽ cùng nhau tới studio, có khả năng số ít fan đã nhìn thấy nó. Còn có người bảo tôi với nó lớn lên trông y hệt nhau. Thật sự là quá đáng mà, sao lại có thế nói như vậy chứ!"

Hoàng Kỳ vốn là một diễn viên hài nên từng câu nói đều mang theo sự hài hước và tương tác với khán giả "Tôi có thể được mọi người bầu trở thành một trong mười tài tử xấu xí nhưng mà công chúa xinh đẹp hơn tôi mà đúng không?! Đáng tiếc giới tính nó lại là đực, năm nay đã được năm tuổi rồi, không phải như vậy là nói tôi đã trở thành ông chú hay sao..."

Máy quay lia qua phòng khách một lượt, các bức ảnh trong hộc tủ, những món đồ chơi thú cưng trên mặt đất, cuối cùng là hướng tới vị trí của thú cưng. "Công chúa" của anh đúng thật là vô cùng xinh đẹp, bộ lông bóng mượt, khí chất ổn trọng. Đây tuyệt đối là kim cương Vương lão ngũ trong đám chó cảnh.

Dù sao cũng là thú cưng do tổ tiết mục phải trải qua ngàn lựa vạn tuyển mới tìm được, mỗi thú cưng đều có giá trị nhan sắc rất cao. Những khách mời tham gia chương trình, không ai không là người thật lòng yêu quý động vật. Nhờ đó mà khi những minh tinh giới thiệu thú cưng của mình  đều lộ ra sự vui vẻ chân thật nhất, ngay cả người lúc nào cũng lộ ra sự lạnh lùng như Lưu Dương cũng lộ ra sự ấm áp.

Nhưng mọi thứ đều luôn có ngoại lệ, khi mọi người đến nơi của Lệ Thiệu Lẫm, tình hình lập tức thay đổi 180 độ. Toàn bộ quá tình quay, tổng tài đại nhân đều hờ hững lãnh đạm, ngay cả ống kings cũng không thèm nhìn một cái, thậm chí một câu cũng không buồn nhả ra.

Ngay từ đầu Lệ Thiệu Lẫm cũng không muốn xuất hiện trước máy quay, chỉ vì hắn không muốn mèo nhỏ của mình ghép cặp với người khác nên mới miễn cưỡng quyết định tự mình ra trận. Tổng tài đại nhân cũng là người duy nhất mà khi tổ tiết mục chạy đến nhà tìm lúc 6 rưỡi sáng không thấy người đâu. Người quay phim buồn bực đập cửa gần nửa tiếng đồng hồ bên ngoài biệt thự, mãi mới xuất hiện một người thợ làm vườn đi ra nói với bọn họ: "Mỗi ngày đúng 6h tiên sinh đều đi luyện công buổi sáng, phải đến 7 rưỡi ngài mới trở về."

Quả nhiên, Lệ Thiệu Lẫm mãi đến gần 7 rưỡi mới trở về, dáng người thẳng tắp, mồ hôi ẩm ướt với những khối cơ như ẩn như hiện phía sau lớp áo, vốn liếng tuyệt đối làm cho người người mê mẩn. Sau đó hắn trực tiếp tiến vào phòng tắm tẩy rửa.

Ống kính đành tạm chầu trước cửa phòng tắm, nhưng lại  không ngờ chờ được điều bất ngoài ý muốn. Con mèo nhỏ không được chủ nhân giới thiệu đã tiến vào ống kính máy quay, giậm từng bước ngắn cũn đi từ phòng ngủ thẳng tiến tới wc.

Tiểu gia hỏa một đường mơ màng xiêu vẹo bước đi, toàn bộ quá trình đều không hề mở mắt. Cũng không biết làm thế nào mà nó luyện được kĩ năng nhắm mắt đi đường, mặc dù có xiêu vẹo, lảo đảo đôi chút nhưng vẫn hoàn thành mục tiêu một cách thuận lợi. Sau đó nhờ vào ghế đẩu mà hì hục hì hục bò lên bồn cầu, ghé mông vào thành bồn, cặp chân ngắn rướn lên, bắt đầu "Xả".

Hóa ra tên này vì mắc tiểu mà mò ra, cả người còn không có tỉnh hắn, cái bộ dáng vừa nhìn thấy khiến người nhìn vừa thấy manh cũng vừa cảm thấy lo lắng. Nguyên nhân lo lắng chính là tên nhóc kia đi tiểu xong, mắt cũng không thèm mở đã muốn nhảy thẳng xuống đất.

May mà Lệ Thiệu Lẫm đúng lúc tắm xong, hắn bước nhanh về phía cục lông trắng kia ôm vào ngực. Hơi nước hơi lạnh, cái ôm quen thuộc khiến mắt con mèo nhỏ miễn cưỡng mở ra một chút, sau đó giơ hai chân trước duỗi lưng một cái thật sảng khoái.

Mãi đến lúc này tiểu tử kia mới bắt đầu tỉnh ngủ, đôi mắt đá mèo to sáng lấp lánh đã hoàn toàn mở ra, một đôi mắt trong suốt như một cặp phỉ thúy ẩn chứa sức mạnh của đại dương. Thật giống như nhìn vào đôi mắt kia thì toàn bộ những ưu phiền đều được xóa tan.

Cái đuôi cuốn lấy cánh tay Lệ Thiệu Lẫm, nũng nịu kêu meo meo với Lệ Thiệu Lẫm.

"Meo meo meo!"

Trẫm vừa nằm mơ về một con cá hấp ăn rất ngon đó!

Vật nhỏ vừa tỉnh lại, điều đầu tiên chính là đòi ăn, còn rất nghiêm túc khoa tay múa chân với Lệ Thiệu Lẫm. Hai cái móng mở ra thật to, cố gắng mở tay to nhất có thể: Con cá kia vô cùng lớn nha!

Lệ Thiệu Lẫm nhìn hiểu ý của nó, khóe miệng vô thức lộ ra một nụ cười nhẹ, nhỏ giọng nói: "Lớn như vậy ngươi có thể ăn hết sao?"

Mèo con lập tức gật đầu, ngạo kiểu biểu thị điều đó là điều tất nhiên. Mà đây còn không phải chỉ mình nó có thể ắn, đây chỉ là trình độ của một con mèo bình thường thôi, không phải nó ăn tàn phá hoại đâu.

Đúng vậy, không thể nào sai được.

Nó quyết định không nhìn vào cái bụng mèo đã mập một vòng lớn, vẫn mở miệng kêu gào.

"Meo meo meo meo meo!" Sen, mau đi làm cá cho ta nhanh!!!

Đôi mắt màu lam lấp lánh ướt át, chớp cùng không thèm chớp, tràn ngập mong chờ nhìn Lệ Thiệu Lẫm, nghiêng đầu liều mạng bán manh. Mà ánh mắt của nam nhân cùng với mèo nhỏ cũng chăm chú đan vào nhau.

"Ngoan, sáng nay ăn cơm hải sản được không? Cá để khi khác làm."

Lệ Thiệu Lẫm vừa nói vừa ôm con mèo nhỏ ra khỏi phòng tắm. Tại trên mặt đất trong phòng tắm có chút nước đọng, cho nên đi tới phòng khách hắn mới thả nó ra. Mà lúc Lệ Thiệu Lẫm ôm con mèo nhỏ xoay người, nó mới vô tình phát hiện chỗ giấu camera. Đợi đến khi ra tới phòng khách, tận mắt nhìn thấy đoàn người quay phim mang theo một đống máy móc thì lập tức sững sờ.

Không lẽ chương trình đã bắt đầu rồi sao?

A a a a bắt đầu từ khi nào mà ta lại không biết! Vậy cái việc lúc ta đi tiểu cùng với bộ dạng ta vừa ngủ dậy đã bán manh đòi ăn cá, tất cả đều đã bị ghi hình lại rồi sao???

Trong nháy mắt cả mèo đều không tốt.

Chương trình vừa mới bắt đầu, trẫm đã khiến hàng trăm cặp mắt đều đổ dồn vào quá trình đi tiểu của trẫm, còn ở tình huống chưa đánh răng rửa mặt gì đã bán manh đòi ăn...

O(≧Д ≦)O  

Quả thật là muốn chết mèo mà!!!

Mãi nửa ngày, Thẩm tiểu miêu mới từ trong sự đả kích này tỉnh táo lại. Sau đó quyết đoán chạy vào phòng tắm, hóa đau thương thành sức mạnh đi đánh răng rửa mặt.

Thật ra dựa vào sự nhạy cảm của loài mèo thì cho dù camera được giấu kĩ hơn nữa thì vẫn có thể dễ dàng bị phát hiện. Nhưng con mèo nhỏ quá buồn ngủ, do tối hôm qua tán ngẫu cho tới tận ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ. Tất cả giác quan chỉ vì thiếu ngủ mà hoạt động kém linh hoạt hơn.

Đối tượng nói chuyện phiếm không ai khác chính là nam quỷ trong cặp chuông vàng được coi là vật phẩm chủ chốt trong buổi đấu giá từ thiện lần trước.

Chiếc chuông là con mèo nhỏ có được trước khi đi ngủ. Tổng tài đại nhân để Đàm Tử Thương cầm chúng đến cửa hàng đồ cổ để làm sạch, cũng đã được luồn vào chỉ đỏ. Sau đó hắn đeo một cái trên cổ tay trái của mình, cái còn lại treo lên cổ mèo nhỏ.

Bộ dáng này chính là dùng đồ đôi, thậm chí còn có chút giống như trao đổi luôn giới tính (thường là nữ mới đeo vòng tay còn nam đeo vòng cổ). Ngoại trừ chiếc chuông nhỏ ra thì mèo nhỏ cũng không nhận được trang sức khác như nhẫn.

Sau khi nam nhân buộc xong, lại hôn một cái lên cái mũi nhỏ ướt áy của tiểu tử kia.

Cho dù biết trong chuông có quỷ nhưng con mèo nhỏ vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Quả nhiên trẫm mới là người quan trọng nhất trong lòng sen! Mấy hồ li tinh bên ngoài làm sao so được với mị lực của trẫm!!!

Con mèo nhỏ đắc ý vểnh vểnh cái đuôi, mặc dù vểnh lên không được bao lâu đã bị con quỷ hiện ra dọa cho cụp trở lại.

Chiếc chuông nho nhỏ tròn trịa, hoàn toàn không ảnh hưởng tới hành động của mèo nhỏ. Hoa văn bên trên rất đẹp, tiếng kêu cũng rất nhẹ nhàng êm tai, nếu như không có con quỷ kia thì mèo nhỏ sẽ rất yêu thích món đồ này. Có lẽ là do dương khí trên người Lệ Thiệu Lẫm quá nặng, nên nam quỷ không hề tới gần Lệ Thiệu Lẫm, chỉ lắc lư bên cạnh người mèo nhỏ, còn chủ động mở miệng bắt chuyện: "Ta tên là Úy Trì Tốn, ngươi tên là gì?"

Mèo nhỏ vốn định làm bộ như không nghe hiểu, đáng tiếc nam quỷ lại không ngừng cố gắng lặp lại hai lần. Mèo nhỏ chỉ có thể dũng cảm đối mặt với hiện thực, dùng thần thức câu thông với y: "... Ặc, Úy Trì Tầm? Tầm trong tìm kiếm?"

"Không phải, là tốn trong quẻ tốn, là một quẻ trong bát quái (có nghĩa nhún nhường), đại biểu cho gió."

Ngay lập tức Thẩm Đồng cảm thấy mình như một thằng vô học, câu không thể tưởng tượng được chữ này viết như thế nào, liền nhảy qua một vẫn đề khac hỏi: "Sao ngươi lại ở trong cái chuông này?"

Nam quỷ cau mày suy nghĩ nửa ngày, nhưng cũng không sao nhớ ra được. Dù sao chuyện cũng qua rất lâu rồi, mà y lúc thì thanh tỉnh lúc thì ngủ say, ngoại trừ tên của mình cùng với loại đàn mình yêu thích thì những việc ân oán ca nhân khác đều đã chìm vào dĩ vãng.

"Ta còn nhớ rõ là là một nhạc công" Một mèo một quỷ cứ như vậy liền bắt đầu mở lòng với nhau, nam quỷ khẩn cầu nói vưới con mèo nhỏ: "Trước khi ta tiến vào vòng luân hồi thì có thể để ta đánh một khúc đàn được hay không?"

"Nhưng cả cái biệt thự này cũng chỉ có một cây dương cầm" Sau một hồi trò chuyện với Úy Trì Tốn thì mèo nhỏ cũng không còn cảm thấy sợ như trước nữa, đồng ý với y: "Ta sẽ cố gắng tìm cơ hội để làm một chiếc cổ cầm cho ngươi."

Lại quay trở về hiện tại, con mèo nhỏ quay đầu chạy vào phóng tắm ngồi xổm trước gương, dùng hai chân trước hợp lực ôm bàn chiếc bàn chải đánh răng chuyên dụng của nó, vừa chăm chú vừa cẩn thận. Chỉ một lát sau đã làm cho miệng nó tràn ngập bọt kem đánh răng, sau đó dí cả đầu mình dưới vòi nước trong bồn rửa mặt, một mực giày vò đến khi cả gương mặt mèo đều ướt sũng mới có thể làm sạch được miệng. Lại dùng bộ móng đầy ú thịt chăm chú lau miệng rửa mặt. Sau khi sắp xếp lông toàn thân như ý thì nó mới hài lòng xuất hiện trước máy quay.

Mà phó đạo diễn cùng thư kí trường quay nhân lúc con mèo nhỏ chạy đi đã cẩn thận nhắc nhở Lệ Thiệu Lẫm: "Lệ tổng, không phải ngài cũng nên giới thiệu một chút về thú cưng của ngài sao, ví dụ như tên, chủng loại, giới tính..."

Nhưng mà Lệ Thiệu Lẫm cũng không biết tên với cũng loại của tên nhóc kia.

Hắn sâu sắc cảm thấy nó nguyên bản có tên, vì trong lòng vô cùng quý trọng nên hắn không tùy tiện đặt. Chủng loại thì càng đặc biệt hơn, ngay cả Giang Khoảnh, một bác sĩ thú y còn không nhìn ra.

Lúc này mèo nhỏ sau khi rửa mặt xong đã trở lại, nó tủm tỉm hé miệng nhe răng với Lệ Thiệu Lẫm, giống như đang đắc ý cho đối phương thấy hàm răng mình vừa đánh sạch. Con mèo cười lớn nhưng thật ra có chút dữ tợn, nhưng đối với người thật sự thương chúng thì trong mắt họ bộ dáng gì của chúng cũng khiến họ cảm thấy đáng yêu vô cùng. Lệ Thiệu Lẫm xoa xoa đầu mèo nhỏ, cuối cùng cũng mở miệng giới thiệu: "Nó là đực, cũng tầm được sáu tháng tuổi rồi. Tính cách vừa hoạt bát vừa đáng yêu, không thích dơ dáy bẩn thỉu cùng sự ẩm ướt lạnh lẽo, thích ăn hải sản, thích ngâm mình trong bồn tắm cngf với ngủ nướng..."

Cuối cùng nam nhân thấp giọng nói: "... Nó là bảo bối của tôi."

Giọng nói như tiếng đàn violin tràn ngập mị lực, làm cho cái đầu của mèo nhỏ không nhịn được cúi xuống một chút.

Trẫm chỉ là muốn kiểm tra xem lông có bị hắn vò rối hay không thôi, chứ không phải vì trẫm thẹn thùng đâu!

Lệ Thiệu Lẫm nhìn bộ giáng khẩu thị tậm phi của mèo nhỏ, cũng không vạch trần nó, chỉ thấy khóe môi không chịu đc mà cong cong lên một chút, đứng dậy đi làm cơm hải sản cho tên nhóc kia. Mọi người đều nghĩ rằng Tổng tài đại nhân là một người lạnh lùng, vậy mà lại tự nguyện nấu cơm cho con mèo nhỏ. Chuyện này khiến tất cả người xem đều cảm thấy mình bị dọa đến ngu người rồi.

Vừa ăn xong điểm tâm, tờ nhiệm vụ đầu tiên được đưa tới.

Nhiệm vụ có tên là "Tìm kiếm bảo vật", toàn bộ sáu đôi chơi đều tập hợp ở "Công viên Thanh Thủy", tìm kiếm các rương kho báu được giấu ở trong công viên. Chỉ sau khi một đội tìm được rương và lấy được huy chương trong đó thì đội đó mới có thể trở về "Căn cứ truyền hình" để bàn giao nhiệm vụ.

Trọng lượng, kích thước cùng tạo hình của rương kho báu không ai được biết trước, ở phía trên được bôi mùi các sủng vật thích để giúp đỡ tìm kiếm. Cũng phải nhắc nhở thêm là chỉ có một số nhỏ rương kho báu có chưa huy chương, số còn lại chứa thẻ phạt cùng với một số giải thưởng ngoài lề.

Nội dung trong thẻ phạt có các vấn đề phải trả lời, giúp công nhân vệ sinh A đi nhặt rác, học tiếng động vật hoặc hô to tôi là đồ đần mười lần v.v... Nếu như nhiệm vụ thất bại thì phải đứng yên tại chỗ 15 phút thì mới được tiếp tục hành động. Nếu là các giải thưởng ngoài lề thì chủ nhân cùng với thú cưng của mình có thể ăn hoa quả cùng đồ ăn vặt.

Sau khi đến công viên Thanh Thủy, các chủ nhân của sáu nhóm đã lên tiếng chào hỏi nhau, thúc đẩy một chút tình cảm. Đương nhiên có một vài người trong só họ đã quen nhau từ trước. Thậm chí trước khi trò chơi bắt đầu còn bàn tán hợp sức với nhau.

Đóa hoa nhỏ Hướng Lệ Ảnh là fan hâm mộ của Hoàng Kỳ, mà cô gái lại là một người hướng ngoại, rất thông minh chạy tới trước mặt Hoàng Kỳ chủ động tìm kiếm sự bảo vệ. Hoàng Kỳ năm nay 41 tuổi, có một cô con gái nhỏ không lớn hơn Hướng Lệ Ảnh bao nhiêu. Hai người luận lí thành chương kết thành một phe già trẻ.

Một phe khác cũng là già trẻ kết hợp là tiểu thịt tươi Lưu Dương cùng với ca hậu Tạ Thi Thi. Trùng hợp Lưu Dương cũng là một fan của Tạ Thi Thi, vừa mới ra trường không bao lâu thì tham gia phỏng vấn, và ngay từ nhỏ cậu ấy đã nghe nhạc và các ca khúc của cô nên cô là người ảnh hưởng rất lớn đối với cậu ấy. Tạ Thi Thi cùng lắm cũng  chỉ 35, 36 tuổi, nhưng cô chăm sóc rất tốt cho nên khi đứng canh Lưu Dương giống như một đôi chị em, còn vô cùng xứng đôi.

Mắt thấy chương trình sắp trở thành cuộc hội ngộ các fan, và bên phía của Nghiêm Chân và Lệ Thiệu Lẫm cũng có vẻ lãnh đạm. Cũng không phải do bọn họ không có duyên, mà là do một người là đạo diễn, một người là tổng giám đốc của một công ty, thật sự so sánh không nổi.

Thế là không có ai dám tiến lên bắt chuyện khiến đạo diễn đại nhân nhịn không được tiến đến bắt chuyện với Tổng tài đại nhân: "Lệ tổng, hay là chúng ta cũng kết thành một đội đi."

Ánh mắt Lệ Thiệu Lẫm từ đầu đến cuối đều đặt trên người mèo nhỏ đang chơi với Husky và con vẹt. Giống như một vị phụ huynh đang nhìn đứa con của mình vậy, ánh mắt mang theo sự cưng chiều dung túng nhưng cũng thận trọng sợ nó xảy ra chuyện.

Những khóm thu hải đường trong công viên nở diễm lệ, Tên nhóc chui dưới các bụi hoa sung sướng chạy tới chạy lui, trên người không tránh được bị mấy cánh hoa rụng xuống bám vào. Cánh hoa đỏ tươi khiến bộ lông trắng muốt càng trở nên đẹp mắt, giống như một quả cầu tuyết hoạt bát.

Tổng tài đại nhân đợi một lúc rồi mới hỏi: "Ngươi biết vị trí rương kho báu có chứa huy chương cùng với nội dung của các trò chơi phía sau sao?"

Nghiêm Chân lắc đầu, thành thật đáp: "Không biết."

"Lần này tôi chỉ phụ trách về kịch bản cùng với việc tuyển chọn nhân vật giai đoạn đầu và chỉ đạo biên tập hậu kì" Nghiêm Chân đơn giản giải thích một chút "Trò chơi cụ thẻ là do tổ giải trí thực hiện, rương kho báu là do tổ hậu cần cùng tổ đạo cụ làm ra... Đạo diễn tiết mục với đạo diễn chương trình không giống nhau, được phân công riêng biệt, các công đoạn đều có biên đạo riêng."

Lẽ Thiệu Lẫm lắng nghe, không chút khách khí nói với Nghiêm Chân: "Vậy hợp tác cùng ngươi thì có tác dụng gì?"

"..." Đạo diễn đại nhân không có trả lời.

Lệ Thiệu Lẫm lập tức hướng về phía mèo nhỏ khẽ gọi một tiếng. Mèo nhỏ rất nhanh chạy về phía này, sau đó được Lệ Thiệu Lẫm ôm lấy, nhẹ nhàng giúp nó nhặt những cánh hoa bám trên người ra. Cục lông trắng tùy ý cọ cọ ngực Lệ Thiệu Lẫm, xoay tới xoay lui, rõ ràng đang làm nũng.

Tên nhóc này quả thật rất được người thích, khó trách được Lệ Thiệu Lẫm sủng đến cái bộ dạng này. Thậm chí hai cô gái là Tạ Thi Thi cùng Hướng Lệ Ảnh nhìn mà tâm tình cũng kích động không thôi, hận không thế ngay lập tức đi nuôi mèo.

Cuộc truy tìm kho báu chính thức được bắt đầu.

Tìm đồ vốn là nghề của loài chó, Thu Điền cung với Tiều Cáp đã xung phong đi đầu, dẫn theo chủ nhân nhanh chóng ra trận. Labrador cùng với Teddy cũng không chịu yếu thế, trong nháy mắt chỉ còn lại con vẹt cùng với mèo nhỏ. Một mèo một chim lại một lần nữa dùng mã điện báo bắt đầu giao lưu. Một đứa dùng tiếng chuông, một đứa gõ miếng hạt dẻ lúc nào cũng mang theo mình.

"Đinh đinh đang, đinh đang đang, đinh đang đinh đang..."- Để mấy con chó tìm trước, sau khi tìm được chúng ta đi cướp.

"Cộp bộp bộp, xoạt xoạt bộp, cộp bộp cộp bộp..."- Ý kiến hay.

Dù sao trong luật cũng không cấm đi cướp.

Labrador đã trải qua không ít huấn luyện nên rất nhanh đã tìm được chiếc rương đầu tiên trong bụi cỏ. Tiểu thịt tươi Lưu Dương cũng bằng vào sự cẩn thận mà tìm được chiếc rương thứ hai, sau đó không nhịn được sự kinh ngạc mà nói với con Husky của mình: "Tiểu Cáp nhìn này, tao cũng tìm được này. Tao nhìn vậy mà còn thông minh hơn chó đấy!"

Đám chó:...

Ha ha ha, thật sự là có tiền đồ mà. Cậu là một con người thì đương nhiên là thông minh hơn chó có được hay không?