Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới

Chương 67




Nhất thời Lệ Thiệu Lẫm cũng có chút đau lòng.

Chỉ là d*c vọng chiếm hữu của hắn đột nhiên tăng mạnh lại muốn làm rõ chủ quyền, từ trước đến nay không hề nỡ để vật nhỏ bị đói, nhìn thấy bộ dáng của nó như vậy, lập tức liền vứt bỏ việc xác nhận "Gia quy" vừa rồi, đem bát thức ăn đặt xuống gọi mèo nhỏ tới ăn cơm.

Nhưng mà mèo con không quan tâm, đem toàn bộ cơ thể xoay qua bên kia, cả con mèo đều rúc vào tận cùng bên trong bàn trà.

Lệ Thiệu Lẫm thấy thế bắt đầu sốt ruột, cúi nửa người xuống nỗ lực kéo mèo con ra. Đáng tiếc khe hở quá nhỏ không chạm được, Lệ Thiệu Lẫm liền trực tiếp đem bàn nhỏ đi, sau đó đem bát cẩn thận chuyển đến bên người vật nhỏ "Nhanh ăn cơm, không thì sữa nguội uống không ngon."

Lục Trạch ở bên cạnh vây xem trong nháy mắt cảm thấy tam quan của mình lại một lần nữa bị đả kích.

Quen biết Lệ Thiệu Lẫm lâu như vậy, hoàn toàn chưa nhìn thấy bộ dáng tốt tính của hắn như vậy, quả thật muốn hoài nghi nam nhân trước mặt có phải hay không bị thứ gì đó nhập.

Ngửa đầu lên, rồi lại lén lút liếc Lệ Thiệu Lẫm một cái. Ánh mắt vô cùng ngạo kiều, nội dung bên trong rất rõ ràng: Mau tới hống trẫm! Phải hảo hảo hống! Hoặc là cống nạp nhiều đồ ăn tốt hơn, tỷ như canh cá, bánh ngọt các thứ trẫm liền tha thứ cho ngươi!!!

"…"

Lệ Thiệu Lẫm trầm mặc mấy giây.

Hắn càng thấy thần kì, giống như có thể hiểu được phần lớn ý tứ nó muốn biểu đạt từ trong ánh mắt kia.

Trong lúc nhất thời dở khóc dở cười, cũng sâu sắc cảm thấy thà nhìn không hiểu còn tốt hơn, mà mèo con lại nhạy cảm nhận ra được hắn trầm mặc, một đôi mắt to lần thứ hai lén lút liếc qua.

- ---Nhanh hống ta a... Tại sao lại chưa tới hống ta... Ta giận...

Lệ Thiệu Lẫm rốt cục không nhịn được mà thấp tiếng cười, đem vật nhỏ ôm lấy, nhận mệnh mở miệng hống "Được rồi, là ta không đúng, đừng giận, tha lỗi cho ta có được không?"

Một bên dỗ, một bên giơ tay vuốt lông cho mèo con trong ngực, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cùng gáy chờ nó thoái mái liền đổi sang gãi gãi cằm.

O(=∩ω∩=)O...

Thẩm tiểu miêu biểu thị chính mình cũng không có rất hưởng thụ.

Không có, thật không có, tuyệt đối không có!!! Việc quan trọng nói ba lần!

Trên bộ mặt mèo đàng hoàng trịnh trọng, đuôi lại bất tri bất giác ngẩng đầu lên. Sau đó cũng coi như nể tình mà quay đầu lại hướng Lệ Thiệu Lẫm "Miew~"

Tạm thời tha cho ngươi, lần sau không được lấy cái lí do này nữa~

Lệ Thiệu Lẫm không khỏi bật cười, đem vật nhỏ ôm trở lại bên mép bát. Đồ ăn trong bát cũng chưa lạnh, nhiệt độ vừa đẹp, mèo con lập tức vui vẻ ăn. Trong mắt Lệ Thiệu Lẫm cũng theo đó mà lộ chút độ ấm.

Một người một mèo hỗ động không coi ai ra gì này làm Lục Trạch nhìn càng kinh ngạc cùng phiền muộn, mà mèo con đại khái cũng đói bụng, uống nhanh sữa đến mất hình tượng, ăn đến bụng nhỏ tròn vo.

Bên dưới là một ngày của Tổng tài đại nhân với Thẩm tiểu miêu.

Sáng sớm ở trên giường riêng của chính mình tỉnh lại, nhảy xuống đất đón nắng mới, sau đó chân ngắn đi tới phòng vệ sinh. Sau khi tiến vào liền men theo ghế bò lên trên bồn rửa tay, dùng móng vuốt dính nước rửa mặt, tiếp đó bò lên bồn cầu.

Tuy rằng mua giường nhỏ, mèo con vẫn thường xuyên nằm nhoài lên ngực Lệ Thiệu Lẫm ngủ. Mà Lệ Thiệu Lẫm có thói quen tập thể dục buổi sáng, dậy tương đối sớm, thời điểm mỗi ngày tỉnh lại mèo nhỏ thường vẫn còn ngủ say, động tác mềm nhẹ đem vật nhỏ trong ngực chuyển sang giường nhỏ bên cạnh.

Giường nhỏ cùng giường lớn của Lệ Thiệu Lẫm chặt chẽ nằm cùng một chỗ, mặc dù chỉ bằng 1/4 giường lớn, mà hình dáng lại giống nhau như đúc, hai cái giường một lớn một nhỏ sóng vai đặt tại trung tâm phòng ngủ lớn, càng không cảm thấy quái dị, trái lại có một loại cảm giác không nói ra được hài hòa.

Mà liên quan tới chuyện mèo con muốn dùng bồn cầu, Lệ Thiệu Lẫm đã luyện đến gặp chuyện không hãi, ngược lại việc vật nhỏ làm cho hắn kinh hãi không chỉ có mỗi cái này. Không chỉ vậy, mèo con đã nắm giữ thần kĩ dùng hình thể nhỏ sử dụng boknf cầu, nửa nằm úp sấp nửa quỳ mâm mê cái mông nhỏ, dùng hai cái chân trước bám vững vàng vào thành bồn cầu, một lần cũng chưa từng rơi xuống.

Vấn đề duy nhất là khí lực quá nhỏ, thường thường ấn không được nút xả nước, nỗ lực nửa ngày cái nút cũng không nhúc nhích, bộ dáng ủ rũ khiến Lệ Thiệu Lẫm không nhịn được cười.

Đương nhiên Tổng tài đại nhân sẽ không đem ý cười biểu hiện ở trên mặt, chỉ có thể khen vật nhỏ vô cùng thông minh. Giang Khoảnh từng nói lòng tự trọng của loài mèo rất mạnh, mèo nhỏ của hắn so với mèo bình thường càng sĩ diện hơn, cần phải nịnh.

Rửa mặt xong đương nhiên là ăn điểm tâm, lúc 7h đã có người tại biệt thự làm tốt điểm tâm, mèo con nghênh ngang từ phòng vệ sinh đi thẳng đến phòng ăn, thoải mái hưởng thụ quyền lợi được ưu tiên thưởng thức đồ ăn. Nếu như hôm nào dậy trễ, liền đi cọ cọ chân Lệ Thiệu Lẫm hoặc dọc theo quần bò thẳng lên trên, dùng thanh âm yêu kiều mềm mại kêu meo meo yêu cầu chia một bát canh.

Mèo là loài không thể ăn đồ ăn của con người, mà mèo con lại đối với đồ ăn nhân loại yêu thích bất thường, làm Lệ Thiệu Lẫm càng đau đầu chính là nó không chấp nhận ăn đồ ăn cho mèo, không kể đến bất kì mùi vị nào. Nhìn thấy thức ăn cho mèo cả mặt lộ vẻ ghét bỏ, một đôi mắt lam xinh đẹp lộ tỏa sáng, lên án, thậm chí sẽ ở dưới sự ép buộc của Lệ Thiệu Lẫm mà không vui trốn tới đầu bàn, một lần nữa tuyệt thực để kháng nghị, phải đợi Lệ Thiệu Lẫm chủ động mở miệng hống mới bằng lòng đi ra.

Cũng không biết là trúng cái tà gì, Lệ Thiệu Lẫm một lần lại một lần vì mèo nhỏ mà thoái nhượng, chính là càng ngày càng vui vử chịu đựng. Đối với chuyện nó không ăn đồ ăn cho mèo cùng cáu kỉnh, trong lòng không phải buồn bực cùng tức giận mà là lo lắng.

Có rất ít mèo không muốn ăn thức ăn cho mèo, ngay cả Giang Khoảnh là bác sĩ thú y cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể đề nghị Lệ Thiệu Lẫm làm cơm cho nó. Lệ Thiệu Lẫm thậm chí học được nấu cháo, đem thịt cá trộn lẫn vào cháo cho mèo nhỏ ăn.

Lần đầu làm cơm, Tổng tài đại nhân từ trước đến giờ không gì không làm được rất không tự tin. Mèo nhỏ lại gần bên bát, động động cái mũi nhỏ phấn nộn ngửi một cái, nhẹ nhàng meo một tiếng. Lệ Thiệu Lẫm nhìn chằm chằm nhất cử nhất động cuarnos, khó thấy mà có chút căng thẳng, thực sự là so với con mèo nhỏ thì càng giống mèo hơn, giống như một sủng vật đang chờ chủ nhân khen ngợi.

Đương nhiên thuộc tính không phải mèo, mà là mặt ngoài lãnh khốc bên trong kì thực là trung khuyển.

May mà mèo nhỏ rất nhanh liền bắt đầu ăn. Cá tươi mới không có xương, cháo nấu lên vừa thơm vừa mềm, rất hợp khẩu vị của nó. Con mèo nhỏ ăn đến vui vẻ, ngay cả đuôi cũng dựng thẳng lên, đồng thời cũng cọ cọ tay Lệ Thiệu Lẫm để bày tỏ tán thưởng.

Ân, trẫm rất hài lòng, thưởng cho ngươi một lần cọ tay, hãy không ngừng cố gắng!

Từ đó về sau, mèo con càng nhiệt tình với đồ ăn nhân loại, cái mũi nhỏ so với rada còn lợi hại hơn, vô luận đồ ăn có giấu thế nào cũng đều tìm được, có một lần Lệ Thiệu Lẫm phát hiện nó bò đến tầng cao nhất của tủ bát để lấy cá khô nhỏ, một bộ dáng rất nhanh liền rơi xuống, đem Lệ Thiệu Lẫm dọa sợ hết hồn, chính vì thế mà phải đặc biệt dặn người làm cơm cùng người quét dọn không được đặt đồ ăn ở chỗ cao, toàn bộ đều phải đặt ở bên dưới.

Mèo nhỏ ăn xong điểm tâm liền theo sau Lệ Thiệu Lẫm kêu meo meo, quấn lấy hắn cùng nhau ra ngoài. Một cục lông xù xù hoạt bát vòng tới vòng lui bên chân nam nhân, cũng không sợ bị đạp phải, mãi đến khi được Lệ Thiệu Lẫm có chút bất đắc dĩ ôm lên để vào trong túi áo.

Dưới sự truyền bá ngầm của thư kí miêu khống Uông Tây, đã có không ít nhân viên nội bộ biết đến tin tức động trời Tổng tài đại nhân nuôi mèo con, đồng thời sủng đến không xong, vì thế mèo con không cần làm gì liền được lén lút cống nạp đồ ăn vặt cùng bánh ngọt từ những người giả vờ lên lầu báo cáo công tác, không có chuyện gì thì liền bước chân ngắn tản bộ tại tầng lầu riêng của tổng tài, ngẩng đầu ưỡn ngực không trở ngại, mãi đến tận giờ cơm mới chạy về.

Tổng tài đại nhân sau khi dùng xong cơm trưa theo thói quen dựa vào lưng ghế ngủ nửa tiếng, con mèo nhỏ rất tự giác làm ổ trong lòng hắn, quay trái quay phải tìm một vị trí thoải mái cuộn thành một quả cầu trắng nhỏ, mỹ mãn ngủ một giấc.

Bất quá chờ đến lúc nó tỉnh ngủ thường là 4,5 giờ chiều.

Có thể ngủ lâu như vậy cũng không hoàn toàn là lỗi của nó, có một nửa là công lao của Lệ Thiệu Lẫm. Mỗi lần mèo nhỏ cuộn tròn ngủ trên đùi nam nhân, đối phương thường sợ làm nó tỉnh nên không đứng dậy, thái độ ôn nhu quả thực làm chúng thuộc hạ trố mắt.

Sau khi ăn xong cơm tối, con mèo nhỏ nhiệt tình với việc tắm rửa đã chạy đến trước cửa phòng tắm chờ xả nước, bộ dáng nghiêng đầu tha thiết mông chờ đặc biệt manh. Bởi vậy chỉ cần rảnh rỗi là Lệ Thiệu Lẫm lại dành chút thời gian để tắm cùng vật nhỏ, đồ chơi thú cưng mua lúc trước cũng có đất dụng võ, trong đó có con vịt đồ chơi rất nhanh trở thành món đồ yêu thích của nó.

Không phải đem chơi, mà coi như là cái phao. Vịt con thổi lên có thể nổi, nằm nhoài lên trên người con vịt liền dễ dàng nổi lên trên mặt nước. Cảm giác sử dụng bốn chân phiêu phiêu theo làn nước làm mèo con vô cùng vui thích, thậm chí vui vẻ híp mắt cười.

Răng sữa nhỏ đều lộ cả ra, tiếp xúc với áng sáng càng thêm rực rỡ, trêu chọc Lệ Thiệu Lẫm không nhịn được cúi đầu hôn cáu mũi ướt nhẹp của nó. Con mèo nhỏ bị hôn, đuôi vểnh lên, xấu hổ nhắm mắt lại, làm tâm can Lệ Thiệu Lẫm vừa mềm mại vừa nhu tình.

Ngoài ra Lệ Thiệu Lẫm còn dựa theo đề nghị của bác sĩ thú y mà cách một khảng thời gian đánh răng cho nó một lần, đối phương quả nhiên giống trong suy nghĩ của hắn, không có bài xích như mấy con mèo khác, trái lại chủ động mở miệng phối hợp, ngoan vô cùng, nếu không phải có móng vuốt không thể cầm bàn chải, Lệ Thiệu Lẫm thậm chí hoài nghi nó sẽ tự mình động thủ.

Những ngày ăn no chờ chết cứ như vậy trải qua 2 tháng, mãi đến khi Thẩm Đồng kinh hỉ phát hiện lực lượng tu luyện đang bắt đầu từng chút trở lại cơ thể mình.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, không cần đến mấy ngày liền có thể biến thành hình người, nhất thời liền hưng phấn, cảm thấy được toàn bộ miêu sinh đều tràn ngập hi vọng.

Ngao ngao ngao, rốt cuộc có thể làm người một lần nữa, thật vui vẻ!!!

Chỉ số thông minh vì dung lượng của não quá nhỏ mà giảm sút trên diện rộng, Thẩm Đồng không hề phát hiện câu nói này có gì không đúng, dưới tình huống tâm tình tốt, cơm tối còn ăn hơn nửa bát, trước khi ngủ còn chủ động hôn mặt Lệ Thiệu Lẫm một cái, hại Tổng tài đại nhân dưới tình huống không kịp chuẩn bị mà toàn thân cứng đờ, vành tai đỏ ửng giống như một thiếu niên ngây thơ.

Nhưng mà Thẩm Đồng hoàn toàn không nghĩ tới ngay cả mèo cũng có thể gặp được chuyện bị bắt cóc.

Trên giường lớn màu đen, một nam nhân tóc vàng mắt xanh nằm nghiêng, một đoàn lông xù xù thì lại vùi ở bên người hắn ngủ đến thơm ngọt. Có lẽ là vừa mới tắm xong, nam nhân chỉ quấn cái khăn tắm lỏng lẻo ở nửa người dưới, nửa người trên đều lộ ra ngoài, mà đoàn lông trắng giống như mơ tới mỹ vị, cái miệng nhỏ chu lên, răng nhỏ sáng loáng, tàn nhẫn, chính xác mà cắn vào "mỹ vị" trước mắt.

Ngực Joseph tê rần, không khỏi đưa tay túm chặt gáy cục lông trắng nhấc lên. Đáng tiếc vật nhỏ vì thuốc mà ngủ say như chết, hai mắt nhắm chặt không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, chỉ có chòm râu theo hô hấp mà nhếch nhếch lên, miệng nhỏ chẹp chẹp hai cái, giống như thưởng thức cái thứ vừa cắn được.