Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới

Chương 66




"Tỉnh rồi thì nhìn thử cái ổ mèo này đi" Người đàn ông chỉ về cái ổ mèo bên tay phải vừa mới chọn hỏi mèo con "Có thích hay không?"

Lệ Thiệu Lẫm chọn là một cái ổ mèo xa hoa hình cái cây, thiết kế đáp ứng đầy đủ đặc tính sinh hoạt của loài mèo, rất được nhóm mèo yêu thích.

Nhưng mà con vật nhỏ trong lồ ng ngực cũng rất không nể mặt mà liếc mắt một cái liền chọn trúng một cái khác bên trái, đồng thời vung vẩy cái chân nhỏ thẳng tắp chỉ qua, còn phát ra một tiếng "miew" hưng phấn.

Lệ Thiệu Lẫm nhìn theo phương hướng nó chỉ, phát hiện đó là một cái giường phong cách châu Âu, quả thực là dựa theo giường của người trưởng thành mà làm  phiên bản thu nhỏ, ngay cả trên giường còn có sẵn gối, kích thước không sai biệt lắm bằng một phần năm cái giường.

Trong tâm con mèo nhỏ là người, tự nhiên là thích đồ vật của con người, huống hồ cái giường này thực sự rất đẹp, tạo hình toàn thể vô cùng hoa lệ, đệm giường vừa nhìn liền biết rất mềm mại, kích thước cũng rất tốt, dùng thân hình hiện tại của hắn đủ để lăn lộn 5,6 vòng ở trên.

Mang IQ của con người lại bị hạn chế bởi khối thân thể ấu miêu này mà bị giảm sút, vì để tranh thủ lấy được cái giường yêu thích, hắn thậm chí lắc lắc thân thể nhỏ cố gắng nhảy khỏi người của Lẹ Thiệu Lẫm.

"Meo!" Giường!

"Miew miew miew meo!!!" Mua cái giường kia!!!

Mọi người chỉ thấy mèo con vừa chỉ cái giường, vừa dùng áng mắt chờ mong nhìn Lệ Thiệu Lẫm, trong miệng còn kêu meo meo, âm thanh non nớt mềm mại có thể đem người manh đến tâm can run rẩy. Lại bị Lệ Thiệu Lẫm dùng một bàn tay lớn nhẹ nhàng đè lại "Nghe lời, chớ lộn xộn, cẩn thận té xuống."

Kì thực băng gạc ở chân sau đã được tháo ra, đi đứng hoàn toàn không thành vấn đề, Lệ Thiệu Lẫm vẫn không yên lòng, giống như thời khắc đều muồn giấu ở trong ngực, một bước cũng không cho đi.

Mèo con liền thay đổi một chiến lược khác, đầu dựa vào trước ngực nam nhân cọ, còn dùng cái đuôi cuốn lấy ray nam nhân, thậm chí còn duỗi ra đầu lưỡi ấm áp li3m li3m mảnh da thịt lộ ra trước ngực Lệ Thiệu Lẫm, mang đến một cảm giác ngứa ngáy.

Quả thực là ngoan thái quá.

"Meo meo meo meo meo..." Trẫm muốn cái giường lớn kia... Cái giường kia thoạt nhìn rất thoải mái... Nói chuyện, li3m li3m một hồi đột nhiên xảm thấy thật đói bụng... Muốn ăn gà rán và canh cá...

Tròng mắt xanh lam ướt sũng linh hoạt, sống động như thể biết nói, không chút chớp động nhìn Lệ Thiệu Lẫm.

Lệ Thiệu Lẫm nhìn đôi mắt kia, đột nhiên có chút câm nín.

Ta hình như có thể nhìn ra nó không chỉ muốn mua giường, còn đói bụng...

Hơn nữa còn muốn ăn canh cá... Đồ cay như vậy, mèo con có thể ăn sao?

Lệ Thiệu Lẫm cũng không hiểu chính mình vì sao có thể từ đôi mắt lam của đối phương mà đọc được những điều này, có chút bất đắc dĩ nói "Cả hai đều mua, được chưa?"

Mèo con nghe vậy, lập tức dừng kêu gào, cái đầu nhỏ ngẩng lên, một bộ dáng nếu ngươi đã thành tâm dâng cho trẫm, trẫm liền cố hết sức tiếp nhận, đuôi ở đằng sau lại vui vẻ mà vung qua vung lại.

Các em gái nhân viên trong cửa hàng đã sớm ở thời điểm mèo con động vuốt chỉ giường mà chấn động đến rớt tròng mắt, hình thức chụp trộm vừa mở liền không thể dừng lại. Các em gái nhân viên rất kích động, đặc biệt là trợ lí tiên sinh gần đây lại lâm vào nghi hoặc cùng phiền não sâu sắc.

Thân là học sinh ưu tú tốt nghiệp từ một học viện thương mại đứng đầu kiêm trợ lí đặc biệt toàn năng mười phần, Dầm Tử Thương chưa từng trải qua phiền não như thế. Làm thủ hạ đi theo Lệ Thiệu Lẫm nhiều năm như vậy, thường xuyên vì yêu cầu công việc mà bái cáo trước với lão bản, nhưng hôm nay vừa đến thì gần như không nhận ra đây là nơi nào.

Vừa vào cửa đập vào mắt không phải căn phòng trang trí đơn giản trong quá khứ, mà là tràn đầy đồ dùng cho thú cưng.

Trên đất, trên ghế salon, trên bàn trà nơi nơi đều có, ngay cả kết cấu căn phòng cũng đã được tiến hành cải tiến một phen, trên tường lát bằng gỗ, trên trần treo một cái võng dành cho mèo, thậm chí còn có một cái tủ chuyên dụng, đặt song song với tủ sách, chuyện đựng các loại thức ăn và đồ chơi cho mèo.

Cái này chính là đem mèo con coi là con trai nuôi đi!!!

Đàm Tử Thương thực sự không nghĩ ra một con mèo nhỏ sao lại có mị lực lớn như vậy, đi cùng hắn Lục Trạch lại cười, bắt đầu ồn ào "Ha hả, A Lẫm cư nhiên đổi tính nuôi thú cưng? Sớm biết ta nên mang theo Tiểu Cáp đến."

Lục Trạch là bạn thân Lệ Thiệu Lẫm, cả ngày đều cười híp mắt, kì thực độc mồm độc miệng, giao tình với Lệ Thiệu Lẫm quả thực rất tốt.

Lệ Thiệu Lẫm hiện đang ở trong phòng tắm giúp mèo nhỏ rửa ráy.

Ấy miêu khôi phục nhanh, có mấy ngày ngắn ngủi vết thương trên đùi đã khỏi, mà vết thương của Lệ Thiệu Lẫm cũng được 7,8 phần, trước vì bị thương mà một người, một mèo chỉ có thể rửa qua loa rốt cục cũng có thể triệt để tắm được một lần. Nước đã chuẩn bị tốt, sương mờ từng chút một tràn ngập phòng tắm, Lệ Thiệu Lẫm vươn tay sờ thử, cảm thấy nước ấm vừa vặn liền đem mèo con ôm đến bên bồn tắm, cũng để cái chân nhỏ thử nhiệt độ.

Mèo trời sinh đã sợ nước, Lệ Thiệu Lẫm vốn đã làm xong chuẩn bị mèo con sẽ không muốn xuống nước, việc ngoài ý muốn lại một lần nữa xảy ra. Chỉ thấy vật nhỏ trong lồ ng ngực kiểm tra nhiệt độ xong, lại dùng hai cái chân sau bật một cái, hưng trí bừng bừng trực tiếp nhảy vào trong bồn tắm.

Mực nước trong bồn đối với Lệ Thiệu Lẫm đương nhiên không đáng nhắc đến, nhưng đối với một con mèo con chỉ to bằng lòng bàn tay mà nói có thể coi là một cái vịnh. Nhưng nó vậy mà lại có kĩ năng bơi lội, vung vẩy bốn cái chân ở trong nước mà di chuyển, một bộ dáng sung sướng thỏa mãn, đôi mắt mèo đều nheo cả lại.

Quả thực làm cho người ta kinh ngạc đến ngây người.

May mà Lệ Thiệu Lẫm đã có thói quen vật nhỏ khác người, chỉ sững sờ chốc lát liền tiếp bước vào trong nước. Nước vì vậy mà tràn một chút ra ngoài, mèo con thì lại theo chuyển động của sóng nước mà chậm rãi trôi tới bên ngực nam nhân.

Tểu tử lười không muốn bơi tiếp thẳng thắn duỗi cái chân mềm mại đặt lên trên người nam nhân, nỗ lực trèo lên, nam nhân một tay vớt nó lên, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cái đầu lông xù của nó một cái.

Con mèo nhỏ khó giải thích mà cảm thấy xấu hổ, đột nhiên thật không thích hợp cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau, liền dời tầm mắt, chuyển đến cơ ngực lõa lồ trước mặt.

Ừ, cơ ngực, xuống chút nữa là cơ bụng, cơ bụng Lệ Thiệu Lẫm cũng có 8 múi giống Hàn Doanh, xuyên qua làn nước trong suốt nghiêm túc đếm xong từng múi cơ, xuống dưới nữa là...

Mèo con lập tức đỏ mặt.

May mà mặt mèo có lông đủ dày, có hồng thêm nữa cũng không nhìn ra, mà Lệ Thiệu Lẫm chỉ thấy nó giống như người mà đột nhiên nhấc hai cái móng vuốt nhỏ lên che mắt.

Tổng tài đại nhân trong lĩnh vực kinh doanh từ trước đến giờ không gì không biết một mặt đầy dấu chấm hỏi, không biết vật nhỏ lại làm sao. Nuôi một con mèo có chỉ số thông minh khác thường cũng có chỗ không tốt, bởi vì ngươi thường không đoán ra nổi nó đang nghĩ cái gì.

Việc khiến mèo con mặt càng đỏ rất nhanh liền xảy ra. Lệ Thiệu Lẫm nhanh chóng tăm rửa, quấn khăn tắm liền ra khỏi bồn tắm, sau đó bắt đầu xoa sữa tắm từ trên xuống dưới cho mèo nhỏ. Sữa tắm hương dâu thoải mái dễ chịu, thế nhưng... Tay của ngươi đang di chuyển đến chỗ nào a!!!

"Meo meo meo..." Ta tự mình làm...

Mèo con một bên kêu, một bên uốn tới ẹo lui, không phối hợp trước nay chưa từng có, Lệ Thiệu Lẫm dỗ dành "Nghe lời, cái mông còn chưa xoa đến, xoa xong là tốt rồi."

Cái mông?!?

Lông mèo con đều xù cả lên [tạc mao], ngay cả lông trên tai cũng dựng đứng, liều mạng chạy trốn, làm thế nào cũng trốn không thoát khỏi bàn tay lớn của đối phương, mắt thấy cái mông sắp bị xoa tới, gấp đến độ cắn đối phương một cái.

Nó đương nhiên sẽ không cắn đối phương bị thương, hạ miệng cũng không nặng. Lệ Thiệu Lẫm cũng không đau, chỉ nhìn dấu răng không nông không sâu, không nhịn được mở miệng "Chó mới thích cắn người... Chẳng lẽ ngươi không phải là mèo mà là chó?"

"Meo meo meo meo méo!" Ngươi mới là chó ấy! Cả nhà ngươi đều là chó!

Râu mép mèo con khí thế nhếch lên, tìm đúng cơ hội đạp Lệ Thiệu Lẫm ra bỏ chạy. Cánh tay dài của Lệ Thiệu Lẫm duỗi một cái liền tóm được, đúng lúc này dưới chân lại trượt một phát, không cẩn thận ngã xuống, bị ngã cũng không quên đem con mèo nhỏ vẫn chưa được rửa sạch vững vàng ôm lấy.

Không giống như Đàm Tử Thương đàng hoàng ngồi chờ ở phòng khách, vừa nghe thấy tiếng động Lục Trạch theo hướng âm thanh mà mò tới cửa phòng tắm, vừa nhìn không khỏi trợn to mắt, nhân tiện huýt một tiếng thật vang "Ai u, thật không ngờ A Lẫm lại có sở thích như vậy. Thảm nào nam nữ dâng đến tận miệng ngươi cũng không muốn, hóa ra ngươi thích chơi thể loại nhân thú!"

Tên não tàn chui từ chỗ nào ra, nhân thú cả nhà ngươi ấy mà thú! Trong nhất thời mèo nhỏ thay đổi mục tiêu tấn công về phía Lục Trạch, đầu vừa ngẩng lên liền không chút khách khí liếc xéo Lục Trách một cái.

Lục Trạch sửng sốt, mắt còn trợn to hơn vừa nãy. Ai tới nói cho hắn biết tại sao hắn từ trong mắt một con mèo lại thấy được hai chữ khinh bỉ sáng loáng?!

Lệ Thiệu Lẫm cuối cùng cũng đem mình và mèo tẩy rửa sạch sẽ, thay xong quần áo trở lại phòng khách. Mèo nhỏ bị hắn quấn thành một cục trong chiếc khăn lông trắng như tuyết, cơ thể cùng một màu với khăn mặt, từ đầu đến chân không có một cái lông tạp, so với cái khăn thì càng lộng lẫy ngu hòa hơn, đẹp đến không chịu được. Lệ Thiệu Lẫm khẽ xoa lưng nó, giúp nó lau khô, khiến nó hừ hừ hai tiếng, bộ dáng yêu kiều làm lực đạo Lệ Thiệu Lẫm không khỏi nhẹ lại, chỉ cách một lớp khăn trước bụng nhẹ nhàng chà xát.

Từ cái đầu nhỏ, đôi tai mỏng manh đến cái cằm nhọn, cái bụng mềm mại...

"Nó thành tinh" Cho đến lúc này Lục Trạch rốt cuộc tỉnh lại từ trong sững sờ, chỉ vào mèo nhỏ lặp lại "Nó tuyết đối đã thành tinh..."

Lực đạo Lệ Thiệu Lẫm x0a nắn vừa vặn, mèo con thoải mái kêu khò khè, còn không quên khinh bỉ liếc Lục Trạch lần thứ hai.

"A, nó còn khinh bỉ ta! Nhất định là thành tinh rồi!"

Lục Trạch không nhịn được kêu lên, mà Lệ Thiệu Lẫm chỉ lo cất khăn mặt đã được dùng xong, thuận tiện "ồ" một tiếng, thái độ qua loa cho có lệ.

"Mặt lạnh ngươi cũng quá thiên vị..." Lục Trạch bất mãn lên án Lệ Thiệu Lẫm "Ta dám khẳng định ánh mắt con mèo của ngươi vừa rồi chính là đang mắng ra ngu xuẩn!"

Lệ Thiệu Lẫm cuối cùng cũng cho hắn một cái liếc mắt "Ngươi vốn đã ngu xuẩn."

Lông mèo con sau khi tắm xong xõa tung mềm mại, càng xinh đẹp hơn, sau đó nhảy xuống ghế sô pha, đi tới bên bát của mình ngồi xuống, ngẩng đầu lên đối với Lệ Thiệu Lẫm ôn nhu kêu một tiếng.

"Miew..."

Một đôi mắt long lanh ngập nước vừa lớn vừa sáng.

Bộ dáng kia rõ ràng là muốn ăn. Giằng co nửa ngày cũng đói bụng rồi, Lệ Thiệu Lẫm nhanh chóng mang đến một bát sữa, lại dùng nước ấm hâm nóng, hương vị k1ch thích mèo con không ngừng rung động cái mũi.

Nhưng ngay khi bát vừa đưa tới trước mặt, thời điểm hưng phấn chuẩn bị bắt đầu ăn lại bị nam nhân nhấc bổng lên, sau đó nghe đối phương nói "Về sau không cho phép để người lạ sờ loạn, chạm thử cũng không được, biết chưa?"

Lệ Thiệu Lẫm tự nhiên là vì chuyện của Joseph mà thấy khó chịu trước nay chưa từng thấy, quyết tâm muốn mèo con xác nhận gia quy "Đáp ứng thì có cơm ăn, không được thì nhịn đói không được ăn."

Mèo con bị nhấc lên mơ hồ không nhìn thấy bát ăn đâu lại nhìn thấy vẻ mặt Lệ Thiệu Lẫm nghiêm túc dị thường, lại một lúc sau, quay người chậm rãi xê dịch về đầu bàn.

Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của nam nhân mà nằm xuống cuộn thành một đoàn, đem đầu nhỏ vùi vào dưới móng, phát ra một tiếng oan ức rất nhỏ "Meo~"

Bị đói thì bị đói, hừ.