Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới

Chương 64




"Keng--- Hoan nghênh kí chủ đến thế giới mới, sau đây là một vài giới thiệu cơ bản về thế giới."

Quả cầu nhung trắng chậm rãi hiện lên trước mặt Thẩm Đồng "Bối cảnh thế giới là xã hội hiện đại năm 2006, đang trong thời kì tăng trưởng kinh tế, sự nghiệp trong giới giải trí có rất nhiều tiềm năng phát triển..."

"Linh sáu?!" Vừa nghe đến thời gian của bối cảnh thế giới, Thẩm Đồng không chờ quả cầu nhung nói hết liền kích động "Lúc đó ta không sai biệt lắm 6 tuổi,..... Có phải ta có thể đi tìm người nhà cùng bằng hữu?"

"Không thể" Cầu nhung trắng lập tức đánh nát vọng tưởng của Thẩm Đồng "Thế giới kí chủ đang đứng là một thế giới song song tùy lúc liền có thể dùng yêu lực xây nên, cho dù thời gian cùng bối cảnh hoàn toàn trùng khớp cũng không giống với thế giới thực của ngươi."

Thẩm Đồng không khỏi nhăn mày, càng nhíu càng chặt "... Vậy, Hàn Doanh đâu?"

Quá nhiều nghi vấn làm cho hắn không nhịn được bắt đầu đặt câu hỏi như bắn pháo liên thanh "Hắn đến tột cùng là tồn tại chân thật hay là do ngươi dùng yêu lực tạo nên? Ta nhớ ngươi từng nói Nicolas cùng Tịch Diêm ở một trình độ nào đó cũng được coi là hắn tái thế là như thế nào? Còn có nam nhân hôm nay bị đuổi giết trong rừng tại sao lớn lên giống Hàn Doanh như vậy?"

Quả cầu trắng một vấn đề cũng không giải đáp cho hắn, chỉ nói một câu "Đẳng cấp của kí chủ không đủ, không có quyền được tìm kiếm đáp án."

Thẩm Đồng hít sâu một hới, cố gắng làm mình tỉnh táo lại, theo bản năng cắn chặt môi. Quả cầu nhung nhìn thấy thất vọng trong mắt hắn, hơi dừng một chút bổ sung một câu coi như an ủi "Ta chỉ có thể nói với ngươi, Hàn Doanh là tồn tại chân thật... Chờ ngươi lên tới cấp 6- yêu hoàng kì liền có thể nhận được quyền hạn điều tra từ hệ thống, đến lúc đó có lẽ sẽ tìm được đáp án."

Lời này làm Thẩm Đồng cảm thấy kiên định hơn, quyết tâm không quản bất cứ giá nào phải thành công độ kiếp, sớm ngày thăng cấp, cầu nhung trắng lại trở về với chủ đề chính "Tình huống cơ bản của kí chủ tại thế giới này như sau:

Tên yêu: Bạch Miêu

Loại hình: Miêu yêu

Đặc tính: Dịu ngoan thần bí, kiêu ngạo tùy hứng

Đẳng cấp: Lv4

Cơ sở kĩ năng 1: Đôi mắt bóng đêm - Có thể ở trong bóng tối nhìn thấy cảnh vật rõ ràng cho dù phạm vi xung quanh không có một tia sáng.

Cơ sở kĩ năng 2: Sự cân bằng hoàn mĩ - Có thể điều khiển từng phần cơ thịt cùng xương cốt, đem khả năng tiếp nhận của cơ thể và lực cân bằng đều đạt đến trạng thái hoàn mĩ nhất.

Kĩ năng phụ trợ: Đôi mắt luân hồi - Có thể dùng mắt để thanh tẩy oán linh, có thể cưỡng ép oán linh rời khỏi nhân gian đưa vào luân hồi.

Kĩ năng đặc biệt: Thuật chín mạng - Nắm giữ 9 lần cơ hội hồi sinh bản thân hoặc người khác.

Phía dưới theo thường lệ bắt đầu giới thiệu nhiệm vụ chủ tuyến, hai cái nhiệm vụ "Chuyên tâm tu hành" cùng "Nhân yêu một nhà" cầu nhung cũng lười nhắc lại, thẳng tiến tới cái thứ ba.

"Keng--- nhiệm vụ chủ tuyến 3 "Tuân thủ nghiêm ngặt bản tính" đã được mở ra, thỉnh kí chủ tuân thủ nghiêm ngặt hai đặc tính miêu yêu thần bí cùng ngạo kiều, cần phải dùng tất cả lời nói để diễn đạt hết sự tinh túy của hai chữ ngạo kiều đồng thời cũng phải duy trì được sự thần bí."

Quả cầu trắng còn không quên nhắc nhở "Nhiệm vụ lần này sẽ không đơn giản như hai thế giới trước, chỉ cần khiến ba người có hảo cảm là xong mà mọi thời khắc đều sẽ bị giám sát cùng đốc thúc..."

Đối thoại giữa Thẩm Đồng cùng quả cầu đều tiến hành trong đầu, mà thời gian của hệ thống diễn ra tương đối chậm, còn không đến một phần mười thời gian trong hiện thực, bởi vậy tuy bọn họ trao đổi mấy phút, ở bên ngoài cũng chỉ trôi qua có mấy giây. Vì vậy Lệ Thiệu Lẫm chỉ thấy mèo con trong lồ ng ngực đầu tiên là giật giật lỗ tai, sau đó là mở ra cặp mắt màu xanh lam kia, cuối cùng là duỗi hai cái chân nhỏ ra trước, đem người uốn cong lên, lười biếng duỗi cái thắt lưng.

Khuôn mặt nhỏ lim dim vừa tỉnh ngủ kết hợp với lỗ tai đang dựng thẳng, quả thực manh không chịu nổi, ngay cả lười biếng duỗi cái thắt lưng cũng ngây thơ đáng yêu đỏm dáng khiến tâm can người xem như nhũn ra. Sau khi duỗi xong thắt lưng, mèo con thu hồi chân trước, rung cái chân sau lên, thử thăm dò việc nhảy xuống từ trên đùi Lệ Thiệu Lẫm xuống.

Lệ Thiệu Lẫm đã học từ Giang Khoảnh một thân lành nghề, nhanh chóng duỗi cánh tay trái không bị thương nhẹ nhàng túm chặt đằng sau gáy của nó.

Mao nhung nhung sờ trong tay thực thoải mái, mèo con lại giống như có chút không vui, nỗ lực dãy dụa hai cái chân nhỏ đằng trước.

Đàm Tử Thương cũng hoàn thành việc báo cáo, Lệ Thiệu Lẫm liền mở miệng bảo hắn lui ra, sau đó cầm hai móng vuốt đang khua loạn xạ trên không của mèo nhỏ, trầm giọng nói "Chân bị thương còn chưa có khỏe, không thể nhảy lung tung."

Mèo nhỏ ngừng dãy dụa, cũng theo tiếng nói mà ngẩng đầu lên, cùng nam nhân mắt to trừng mắt nhỏ. Đồng tử loài mèo ở trong đêm tối càng trở nên to tròn và sáng hơn, cho nên giờ khắc này đôi con ngươi càng xinh đẹp hơn lúc trước, một người một mèo lần thứ hai đối diện, Thẩm Đồng nghĩ đương nhiên là gương mặt tương tự Hàn Doanh của đối phương, nhưng Lệ Thiệu Lẫm lại đắm chìm trong đôi mắt kia.

Hắn thậm chí không nhịn được mà muốn duy trì loại hành vi mặt đối mặt lâu dài này với tiểu tử trong lồ ng ngực. Nếu như lúc trước đem mèo con mang về nhà có ít nhiều trộn lẫn tâm tư "báo ân", thì hiện tại là thật lòng muốn nuôi.

Tuy rằng đã theo Lệ Thiệu Lẫm 8 năm gắn bó lâu dài, Đàm Tử Thương đối với chuyện này vẫn biểu thị nghi hoặc, mà loại ý nghĩ này lại vô cùng dễ hiểu. Mọi sinh vật đều có khát vọng kết giao bằng hữu, không quản đó là một con mèo yếu đuối hay là một nam nhân lãnh khốc vô tình.

Mà một nam nhân lãnh khốc một khi ôn nhu lại phát ra một loại mị lực đặc biệt, cho dù phần ôn nhu này không dành cho người mà là đối với một con mèo nhỏ còn chưa được 2 tháng, trầm thấp nói "Ngoan, chờ vết thương kết vảy là có thể tùy ý chạy."

Mèo con giống như nghe hiểu điểm điểm đầu nhỏ, sau đó hướng Lệ Thiệu Lẫm kêu một tiếng "Mieo~" tiếng kêu bi bô non nớt trong đêm khuya tịnh mịch nghe đặc biệt rõ ràng.

Lệ Thiệu Lẫm cũng nhận ra được mèo nhỏ của hắn rất nhân tính hóa, có thể làm ra hành động để đáp lại lời nói của hắn, giống như hoàn toàn có thể nghe hiểu. Bất quá loại nam nhân có tính cách như hắn, cảm xúc ban đầu không phải là kinh ngạc mà là tự hào cùng đắc ý... Quả nhiên là mèo ta nuôi, so với các con mèo khác đều thông minh hơn.

Nãi miêu vốn là loài sinh vật có lực sát thương vô cùng lớn, chi cần chớp chớp đôi mắt long lanh ngập nước, để lộ ra lòng bàn chân hồng hồng, lại nhẹ nhàng kêu một tiếng "miew" cũng đủ để cho nhóm miêu nô (nô lệ của mèo=sen:v) khắp thiên hạ phải quỳ xuống phục tùng, cho dù đối phương không phải miêu nô cũng có thể biến dị mạnh mẽ. Lệ Thiệu Lẫm đã bắt đầu có xu hướng biến dị, cũng ý thức được chân trước mèo nhỏ bị nắm có lẽ không thoải mái, vội buông tay ra, sau đó đặt nó vào ổ tạm thời Giang Khoảnh làm trước khi rời đi, xong lại đem ổ mèo chuyển đến trên bàn làm việc cạnh máy tính xách tay.

Con mèo nhỏ nằm trên cái đệm vừa dày vừa mềm, một bên quan sát gò má lạnh lùng của nam nhân khi làm việc, một bên sạch sẽ mà li3m móng vuốt không có bao nhiêu lớn của mình, đồng thời im lặng suy nghĩ làm sao để diễn tả tính chất ngạo kiều cùng với cách để trở thành một tiểu minh tinh tay ôm nhiều fan não tàn.

Làm Lệ Thiệu Lẫm kì quái chính là bên người có một tiểu tử canh giữ, hiệu suất phê duyệt văn kiện của mình hình như nhanh hơn. Mãi đến 11 giờ khuya, nam nhân cuối cùng cũng khép lại máy tính, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.

Một người một mèo này cũng coi như là đồng bệnh tương liên, một cái trên vai quấn băng vải, cái còn lại thì quấn trên đùi. Bất quá Lệ Thiệu Lẫm không cần tay phải cũng có thể đem mọi việc làm tốt, từ việc đánh răng rửa mặt đều không có trở ngại chút nào, cũng dễ dàng cởi áo bằng một tay, lộ ra nửa người trên, vóc dáng cao to cùng cơ bụng dưới ánh đèn càng trở nên rõ ràng.

Sau đó như thường ngày mà lên giường, chỉ là lần này bên người có thêm một con mèo. Mèo quả nhiên là sinh vật có tinh thần vào buổi tối hơn ban ngày, đem Lệ Thiệu Lẫm làm đồ chơi, ở trên người hắn lăn đến lăn đi, lông mao mềm mềm cọ vào da tạo nên cảm giác ngưa ngứa truyền thẳng vào trong lòng.

May mà mèo con rất nhanh liền chơi mệt, đánh một cái ngáp nho nhỏ, sau đó vùi vào trong lòng Lệ Thiệu Lẫm, cứ như vậy cuộn thành một đoàn trực tiếp lăn ra ngủ. Lệ Thiệu Lẫm chần chờ một chút, cuối cùng vẫn không đem nó lấy ra, lại giúp nó đắp thêm một chiếc khắn mềm.

"Ta ngủ rất cảnh giác, ngươi không cần xuống" Giọng nói trầm ấm truyền đến, sờ sờ đỉnh đầu lông xù của mèo con, tắt đèn.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, tư thế ngủ của Lệ Thiệu Lẫm quả nhiên không hề thay đổi, mèo nhỏ trong ngực hắn ngủ đến thiên hôn địa ám không có chút hình tượng nào, ngay cả bụng nhỏ cũng phơi ra.

Bụng nhỏ phấn nộn quả thực rất đáng yêu, Lệ Thiệu Lẫm không khỏi duỗi ra hai ngón tay gãi gãi, mèo nhỏ đang nhắm hai mắt uốn éo người, chân sau đạp đạp, thay đổi một cái tư thế liền tiếp tục ngủ, Lệ Thiệu Lẫm trong nhất thời như bị trúng tà, gãi đến nghiện, mãi đến khi đem nó làm tỉnh lại.

Mèo nhỏ mơ mơ màng màng mở mắt ra, trừng vào tên đầu xỏ đang đặt ngón tay trên bụng mình, không chút nghĩ ngợi liền cho một vuốt.

Cho dù chỉ là mèo con, móng vuốt vẫn là sắc, mu bàn tay nhất thời lộ ra mấy đường tơ máy. Nhưng Lê Thiệu Lẫm vẫn không có tức giận, mèo con lại tức giận trước, sau đó liền xoay người rầm rì một chút, ném lại cho Lê Thiệu Lẫm một cái mông nhỏ tiê hồn.

Lẹ Thiệu Lẫm lại từ lỗ tai dựng thẳng đứng của đối phương mà nhận ra nó đang căng thẳng, cũng không biết là trúng rà cái gì, ngược lại sờ sờ lỗ tai nhọn của nó chủ động mở miệng dỗ "Là ta không nên đáng thức ngươi... Cơm nước xong theo ta ra ngoài được không?"

Tuy rằng bị thương nhưng Tổng tài đại nhân vẫn bận đến không có một phút rảnh rỗi. Bên trong biệt thự không có quản gia hay người hầu, chỉ có a di tới quét dọn theo thời gian cố định, Lệ Thiệu Lẫm liền trực tiếp mang mèo con cùng đi công ty, cũng thuận tiện trên đường trở về ghé vào của hàng thú cưng mua chút vật dụng giành cho mèo.

Nhưng bộ dạng mèo nhỏ vẫn rất không vừa lòng, kiêu ngạo ngẩng cái đầu nhỏ không để ý tới hắn, cũng không cho chạm, cái đuôi phía sau vì nam nhân chủ động xin lỗi mà có chút sung sướng bắt đầu rung lên.

Ánh mắt lúc nào cũng hung ác Lệ Thiệu Lẫm nhìn mà muốn cười, không nhịn được liền sờ sờ đầu mèo con, dùng cách Giang Khoảnh đã dạy mà giúp nó vuốt lông. Mèo con thoải mái phát ra tiếng hừ hừ, cuối cùng cũng coi như khoan hồng mà dùng đầu cà cà mu bàn tay của nam nhân, sau đó vươn ra đầu lưỡi mềm mại, có chút áy náy từng chút một li3m lên tơ máu trên mu bàn tay Lệ Thiệu Lẫm.

Lệ Thiệu Lẫm vốn không sinh khí, lại bị đôi mắt xanh lam của vật nhỏ nhìn, xong lại giúp mình li3m vết thương, nhất thời tâm đều bị li3m ngứa, chỉ cảm thấy vật nhỏ trong lồ ng ngực quả thực là bảo bối, ngắn ngủi hai ngày liền cảm nhận được tâm trạng thất thường chưa từng có trong hai năm.

Bất quá mèo nhỏ li3m xong liền không cho sờ s0ạng, uốn éo một cái muốn thuận theo ga trải giường mà bò xuống giường. Cào lúc này hệ thống không chút nào keo kiệt cho Thẩm Đồng một lời khen "Kí chủ, ngươi cư nhiên nhanh như vậy liền lĩnh ngộ được tinh túy của ngạo kiều, hi vọng duy trì thật tốt!"

Đối với Thẩm Đồng mà nói ngạo kiều kì thực không khó để lí giải, cái khó chính là đem mức độ nắm bắt thật tốt, nếu không sẽ phản tác dụng mà làm người chán ghét.

Bởi mấu chốt của nó chính là "Kiều", cũng không phải một mực "Kiêu ngạo", sau khi "Kiêu ngạo" phải cùng lúc làm ra hành động tương phản "Manh". Hơn nữa ngạo kiều chỉ giành cho một cá nhân hoặc là một loại người, nếu như ngạo kiều với mọi người thì đó là bệnh công chúa, người bệnh cũng không nắm bắt rõ ràng.

So với ngạo kiều, càng làm cho Thẩm Đồng đau đầu chínhlà cấn đề làm minh tinh. Vì nguyên nhân độ kiếp thất bại, trong thời gian ngắn hắn không có cách nào để biến thành người chứ đừng nói đến việc đi làm minh tinh.

Liên quan tới thực lực cùng kĩ năng diễn xuất, Thẩm Đồng không có bất kì lo lắng nào, bởi hắn chỉ dự định làm một bình hoa di động.

Thời điểm tiến vào Ngưng hình kì, dung mạo Thẩm Đồng so gới trước đây càng thêm thanh tú, Yêu quân kì tẩy tủy hoán nhan khiến làn da cùng cốt cách gần như đạt tới trạng thái hoàn mĩ.

Rõ ràng có thể dùng mặt tại sao lại còn muốn nhọc nhằn khổ sở bóp méo tài năng? Thoải mái công khai với mọi người, ta chính là đơn thuần muốn dựa vào gương mặt, quyết tâm trở thành một bình hoa chính là thật không phải giả!!!

Mèo con quá bé, Lệ Thiệu Lẫm một đường đều đem nó đặt pử trong ngực mang vào văn phòng tổng tài ở tầng cao nhất, càng khó tin là không một ai nhìn thấy. Hắn vốn nghĩ mười mấy phút đi đến đây là một thời gian ngắn ngủi, không ai dám tiến vào phòng làm việc của hắn liền yên tâm đem mèo con một mình ở lại trên ghế salong tựa vào của sổ sát đất.