"Đồng Đồng" Vì cửa bị khóa trái, Tịch Diêm không mở được "Ngoan, mở cửa."
"..."
Thẩm Đồng không nói gì.
"Bảo bối, sao lại khóa cửa?"
"..."
Thẩm Đồng vẫn không nói chuyện.
Vì vậy âm thanh vặn cửa ở bên ngoài ngừng lại.
Thẩm Đồng cho là Tịch Diêm đã bỏ cuộc, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nỗ lực đem tâm trạng hỗn loạn của mình ép xuống. Nhưng một giây sau lại nghe ầm một tiếng, Thẩm Đồng ngẩng đầu lên, chỉ thấy toàn bộ cửa lớn nhoáng lên một cái, lấy khối pha lê không rõ xuất xứ làm trung tâm, bắt đầu như mạng nhện từng chút một lan rộng ra.
Ngay sau đó, mảnh vụn thủy tinh vỡ nát ào ào rơi xuống, cửa miễn cưỡng bị phá thành một cái động.
Này cũng quá hung tàn đi?!
Thẩm Đồng nhất thời kinh hoảng, trợn to mắt nhìn Tịch Diêm đem tay từ ngoài luồn vào qua cái động bị khối pha lê đập ra, đem khóa cửa mở ra từ bên trong, sau đó từng bước một tiến lại gần hắn, máu trên tay theo từng bước chân của hắn mà không ngừng nhỏ xuống.
Vừa có máu, vừa có mảnh kiếng bể, mẹ nó, thật giống hiện trường vụ án giết người a a a a a...
Vào lúc này Thẩm Đồng vẫn còn vô tư mà ở trong đầu phun tào, mà ảnh hưởng phải chịu từ kĩ năng này "Ở trong đầu càng phun tào, biểu tình trên mặt càng lạnh lùng xa cách", cả người Thẩm Đồng đều lộ ra một loại khí tức xa không với tới, làm Tịch Diêm càng thêm hoảng hốt.
Cảm giác giống như không thể nắm bắt được đối phương...
Tịch Diêm nắm chặt quyền, nỗ lực áp chế tâm tình tiêu cực của bản thân. Kì thực trong lòng Thẩm Đồng cũng rất hoảng loạn, cũng tại thời điểm Tịch Diêm đi đến trước người, không tự chủ được lui về sau hai bước, thậm chí đem sự hoảng loạn đều viết ở trong đôi mắt kia.
Tịch Diêm nhìn thấy, nội tâm run lên, bước chân dừng lại, sau đó nhìn Thẩm Đồng nói "Vừa nãy có làm ngươi bị thương hay không? Xin lỗi, trong lúc tình thế cấp bách, ta nhất thời... Tha lỗi cho ta..."
Thanh âm trầm thấy tại không gian yên tĩnh có loại từ tính làm cho người ta say mê, Thẩm Đồng giương mắt đối diện đôi mắt của Tịch Diêm, đột nhiên cảm thấy mâu sắc của đối phương đen thẳm như một cái động không đáy, có thể đem người hút vào trong.
"Bảo bối, không sợ a" Tịch Diêm nhình đôi mắt Thẩm Đồng, tiếp tục nói "... Không cần sợ ta có được không?"
Cùng lúc đó Thẩm Đồng bắt đầu cảm thấy mê muội, ý thức dần dần thanh tĩnh lại, sau đó lại có chút máy móc gật đầu "... Được."
Tịch Diêm lần thứ hai tiển khai dị dị năng.
Mắt của hắn đã biến thành đồng tử dựng thẳng, chân dài bước mộ bước đem Thẩm Đồng kéo vào trong ngực, âm thanh từ tính tại phòng vệ sinh chật hẹp mà vang vọng trở lại, thành kính hôn một cái lên môi Thẩm Đồng "Đồng Đồng, ta yêu ngươi."
Thẩm Đồng máy móc gật đầu "... Ân."
"Ngươi cũng yêu ta" Tịch Diêm gằn từng chữ "Ngươi rất yêu ta, hơn nữa sẽ vĩnh viễn yêu ta."
Thẩm Đồng rất nghe lời lặp lại "... Ta rất yêu ngươi, sẽ vĩnh viễn yêu ngươi."
"Ngươi cả đời sẽ không rời bỏ ta, vĩnh viễn làm bạn với ta."
"... Ta cả đời đều không rời bỏ ngươi, vĩnh viễn làm bạn bên cạnh ngươi."
Tịch Diêm nghe Thẩm Đồng nói, khóe môi rõ ràng cong lên, biểu tình lại lộ ra bi thương nồng đậm, thậm chí khóe mắt khó hiểu mà trào lên một tia ướt át. Dừng một chút, âm thanh nghẹn ngào tiến hành bước mê hoặc cuối cùng "Ngươi không có bất kì sự hoài nghi nào đối với ta, cho dù đã hoài nghi cũng quên đi, giống như trước đây, tin tưởng và ỷ lại ta vô điều kiện."
"... Ta..." Lần này Thẩm Đồng phun ra một chữ liền dừng lại.
Bởi vì một trận đau nhói bỗng dưng từ vùng đan điền truyền đến, nhanh chóng lan ra toàn thân, làm cho ý thức đại não đã rơi vào trong sương mù theo sát chậm rãi tỉnh lại.
Một giây sau Thẩm Đồng vì đồng tử dựng thẳng của Tịch Diêm mà kinh sợ, trong nháy mắt những lời phun tào liền tràn đầy não.
Đây là cái tình huống gì?
Rất, rata là khủng khiếp được hay không?
Bạn trai nháy mắt biến thành quái vật là thế quái nào?
Tịch Diêm cũng dừng một chút, trầm giọng hỏi "Bảo bối làm sao vậy?"
Thầm Đồng nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, bởi vì hành động chập chạp, thoạt nhìn vẫn giống như không tỉnh táo "Ta cảm thấy hơi sợ..."
"Không sợ, có ta ở đây" Tịch Diêm trảm đinh tiệt thiết nói "Chỉ cần ở trong lồ ng ngực ta thì không cần sợ hãi."
Cũng là vì ngươi mới cảm thấy sợ được hay không?!
Thẩm Đồng trong lòng nghĩ như vậy, lại quyết định thuận theo ý Tịch Diêm, lại một lần nữa máy móc gật đầu "... Nha."
Tịch Diêm đem một đoạn lúc trước Thẩm Đồng mới nói một chữ lặp lại một lần, Thẩm Đồng liền giả vờ giả vịt dựa theo lời hắn lặp lại hoàn chỉnh, sắc mặt không đổi, cảm giác hoảng loạn lại càng mở rộng đến cực đại.
Một bên kinh hãi vì Tịch Diêm cư nhiên sẽ thôi miên người khác, một bên lo lắng Tịch Diêm phát hiện mình đã tỉnh táo lại.
Thẩm Đồng bất tri bất giác nhắm mắt lại.
Tâm lí hỗn loạn trước sau chưa ngừng lại, thậm chí càng nghĩ càng loạn.
Lại nói, rõ ràng là lỗi của Tịch Diêm, vì sao bản thân lại thấy chột dạ a! Hắn nên diễn như trong mấy phim truyền hình cẩu huyết, cùng Tịch Diêm trực tiếp nói ra, để Tịch Diêm đem toàn bộ mọi chuyện giải thích đàng hoàng cho hắn!!!
Sau đó Tịch Diêm một mặt lo lắng giải thích, thế nhưng hắn bưng lỗ tai nói ta không nghe, ta không nghe, cuối cùng xoay người chạy ra cửa, từ đây sinh hoạt riêng biệt...
Khụ khụ, chạy hơi lố rồi.
Nếu như hắn thật sự bỏ Tịch Diêm mà đi, Tịch Diêm hẳn sẽ khóc đi?
Bởi vì vừa nãy Thẩm Đồng nghe giọng khàn khàn của Tịch Diêm giống như sắp khóc đến nơi, cũng từ thân thể rõ ràng run nhẹ của hắn mà cảm nhận được sự thống khổ trong đó. Thẩm Đồng biết Tịch Diêm thôi miên hắn để hắn không thể nào bước ra khỏi cửa được, thậm chí cố gắng điều khiển hành động cùng suy nghĩ của hắn, tạo nên rất nhiều ảo giác cho hắn, nhưng câu "Ta yêu ngươi" mà hắn nói tuyệt đối là thật, so với bất luận thứ gì đều thật.
Trên đời này cũng chỉ có hắn lo sợ mình rời đi như vậy, không tiếc hao hết khí lực, dùng loại thủ đoạn không bình thường này để nhốt hắn lại, ghé vào ta hắn từng lời từng chữ nói lời yêu, thậm chí để hắn phải lặp lại từng câu từng chữ...
Đối phương chỉ có thể dùng phương pháp này để có thể nhận đến một chút an tâm giả tạo, làm trong lòng Thẩm Đồng có chút chua xót. Biết rõ bây giờ Tịch Diêm có thể rất nguy hiểm, có thể rất tàn nhẫn, cũng có thể đã hoàn toàn hắc hóa, nhưng Thẩm Đồng vẫn không thể mặc kệ hắn.
Tịch Diêm ôm người yêu đã nhắm hai mắt ngủ, nằm nghiêng trên giường, lẳng lặng nghe tiếng hít thở mỏng manh của hắn, cũng nhắm mắt lại, khí tức theo đó cũng trở nên bình thản.
Thẩm Đồng lại không có cách nào an ổn được, cảm giác đau đớn như kim đâm từ phía đan điền truyền đến làm Thẩm Đồng đem hết mọi việc gác qua một bên, hướng hệ thống hỏi thăm việc quan trọng hơn đối với hắn "Lúc trước ngươi không phải đã nói thực vật thai nghén cùng trong tưởng tượng của ta không giống nhau sao?..... Ta không quan tâm, có chết ta cũng không muốn sinh con."
"Hoàn toàn không giống nhau" Cầu nhung trắng nghiêm túc đáp "Kí chủ sẽ không dùng phương thức sinh con của con người, dùng hình người cũng không sinh được."
Thẩm Đồng không khỏi ngẩn người "Vậy làm sao sinh?"
"Trở lại rừng biến về nguyên hình, như một cây hoa đào bình thường cắm rễ trong đất, chờ đợi trái cây chín rụng xuống là xong."
Nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi "Lúc nào thì phải trở lại rừng?"
"Đợi đến lúc thai gần 5 tháng là được."
Thẩm Đồng cảm thấy, coi như là yêu tinh thì cái chuyện sinh con này cũng ngoài sức tưởng tượng của hắn, cho nên không có dự định nói cho bất kì người nào, quyết định tìm một cơ hội lặng lẽ trở về rừng là tốt rồi. Mải suy nghĩ, bụng lại đau lên, lén lút mở mắt ra, phát hiện Tịc Diêm đã ngủ, liền rón rén từ lồ ng ngực Tịch Diêm chui ra, chuẩn bị đi phòng vệ sinh.
Không nghĩ tới vừa mới ngồi dậy, còn chưa kịp xuống đất, cả người đã bị lôi trở lại.
Tịch Diêm gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Đồng, trong ánh mắt một tia buồn ngủ cũng không có, cũng không có một tia ôn nhu, một tay chặt chẽ giam cầm eo hắn, một tay cầm lấy tay hắn, nặng nề nói "Ngươi quả nhiên đã tỉnh, lúc nãy người là đang lừa ta..."
Âm thanh Tịch Diêm rất bình tĩnh, dưới sự bĩnh tĩnh lại chôn cất một loại cảm xúc muốn hủy diệt mọi thứ "Ngươi đã biết... Cho nên muốn rời đi đúng hay không?"
Thẩm Đồng chỉ cảm thấy tay bị nắm càng ngày càng đau, liền theo bản năng dùng sức dãy dụa, chính một hành động này đã đem lí trí hiếm hoi còn sót lại của Tịch Diêm thiêu hủy toàn bộ, trực tiếp đen cả người Thẩm Đồng đặt dưới thân, sau đó đem tay hắn đặt trên đỉnh đầu.
"Không được đi" Thần sắc Tịch Diêm từng chút một lây nhiễm điên cuồng cùng tuyệt vọng, khủng hoảng cùng bất an tích lũy nhiều năm như vậy, lúc này toàn bộ đều bộc phát ra "Không cho phép rời khỏi ta..."
Thẩm Đồng giờ mới hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cảm thấy Tịch Diêm giống như mất đi lí trí, nỗ lực lay tỉnh hắn "Tịch Diêm, ngươi bình tĩnh một chút, ta chỉ là..."
Còn chưa kịp nói xong, liền bị đối phương dùng môi mạnh mẽ ngăn chặn. Dưới sức mạnh cùng thể trọng kém xa, Thẩm Đồng bị khống chế căn bản không thể nhúc nhích được, quần bị thuận tay kéo xuống, hai chân cũng bị tách ra.
Trong long Thẩm Đồng hốt hoảng, không chút nghĩ ngợi muốn dùng chân khí đem Tịch Diêm đánh văng ra, cũng không biết là do hoảng loạn hay nguyên nhân gì khác, chân khí không thể điều động đi ra, sau đó ở giây tiếp theo trợn mắt lên kêu thành tiếng.
Tịch Diêm chỉ đơn giản khuếch trương mấy lần liền đi vào.
"Đừng, đau..."
Tịch Diêm trong quá khứ chỉ cần Thẩm Đồng nhăn mày một chút liền lo lắng đến hỏng vào lúc này lại bật cười "... Đau là được rồi."
Thần trí Tịch Diêm đã hoàn toàn lâm vào điên cuồng "Ngươi gạt ta, ngươi muốn rời bỏ ta! Ta cho ngươi biết, ngươi vĩnh viễn không thể, cả đời này cũng không thể!!!"
Hắn vừa nói những lời đe dọa, vừa cười một cách thê thảm, ở trong mắt Thẩm Đồng quả thực giống như một người điên. Thẩm Đồng vừa muốn nói cái gì lại bị hắn cường ngạnh áp chế, ngay cả kêu cũng không nổi, phí công kháng cự dãy dụa, ê ẩm tê dại từ hạ th@n chạy dọc theo phần eo một đường đi lên khuếch tán ra toàn thân, tiếng nước nhỏ vụn hỗn loạn thành một mảnh.
Có lẽ là do tính chất đặc biệt của thân thể hệ mộc, Thẩm Đồng tuy cảm thấy đau nhưng không có bị thương, cmar giác đau đớn dần dần bị kh0ái cảm thay thế, trong mắt dập dờn ánh nước d*c vọng.
Đôi môi bị chà đạp nhiều lâng mà hơi sưng lên, thời điểm mở ra càng thêm câu nhân, lông mi ướt đẫm, khóe mắt cũng bắt đầu đỏ lên, loại sắc đẹp diễm lệ đủ để khiến cho bất luận kẻ nào say mê.
Tự nhiên Tịch Diêm càng không thể kiềm chế được, vào lúc này, Thẩm Đồng lần thứ hai cảm nhận được đau đớn từ bụng, so với lúc trước càng mãnh liệt hơn mấy lần.
Thẩm Đồng không khỏi từng ngụm th ở dốc mấy lần, song đau đớn lần này cũng không như lần trước dần dần biến mất, trái lại ngày càng mạnh, thậm chí làm cho hắn không nhịn được bắt đầu phát run "A..."
Thân thể cũng từng chút cuộn tròn lại, theo bản năng hướng người cầu cứu "Buông ra, không muốn, đau quá..."
Tiếng nói đau đớn đứt quảng đem thần trí Tịch Diêm kéo về một ít, động tác hơi dừng lại một chút. Vừa bắt đầu Tịch Diêm còn tưởng người dưới thân không chịu nổi do kh0ái cảm, rốt cục lúc này mới phát hiện ra không đúng.
Đợi sau khi Tịch Diêm kinh hãi triệt để lấy lại tinh thần, Thẩm Đồng đã có chút co giật, đôi mắt mở to không có tiêu cự, tràn đầy nước mắt sinh lí, theo hắn đau đớn dãy dụa mà lạch cạch lăn xuống.
=========
K ai đc ngăn t, t phải chém chết TD *vác dao bầu*