Viên Kiệt cười nói: “Nhị Lang, ngươi là nhân vật phong lưu, chắc hẳn không biết có bao nhiêu khuê nữ đang nhìn chằm chằm vào ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi là có chuyện này hay không?”
Lý Du cụp mắt, tinh tế nhai kỹ lát cá, trên mặt không nhìn ra được tâm tư.
“Triệu gia của Anh quốc công phủ vô cùng tốt.”
Nghe hắn nói chuyện như vậy, Viên Kiệt lập tức hào hứng, hóng hớt nói: “Kết thân với cô nương nào?”
Lý Du để đũa xuống, cầm chiếc khăn vuông lên nói: “Triệu Tứ Nương.”
Viên Kiệt à một tiếng, không khỏi trêu chọc hắn: “Theo ta được biết, Triệu Tứ Nương kia mới mười tuổi, Triệu gia lại gấp gáp như thế này, có thể thấy được rất để tâm tới ngươi.”
Lời này Lý Du không hề phản bác.
Nếu Tần Vương phủ có thể kết thân cùng Anh quốc công phủ, hai nhà mạnh mẽ liên thủ, địa vị trên triều đình về sau càng thêm vững chắc, đối với bất kỳ người nào đều là trăm lợi mà không có hại.
Đây cũng là lý do khiến cho Tần Vương hết lời khen ngợi chuyện kết thân.
Xét cho cùng, có một thê gia bối cảnh cường thế làm phụ trợ, con đường hoan lộ tương lai của Lý Du sẽ trôi chảy rất nhiều, hắn từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình quyền quý, càng biết được bản thân nên làm thế nào để tìm lợi tránh hại.
Bưng chén rượu lên, Lý Du nhấp một ngụm nhỏ, cười như không cười nói: “Từ khi nào Tứ Lang lại giống như đám phụ nhân thích tìm kiếm thăm dò đời tư của người khác như vậy?”
Viên Kiệt xua tay: “Ta chỉ hiếu kì mà thôi, lang quân quái đản giống như ngươi thì không biết một nữ lang như thế nào mới có thể giữ được chân.”
Lý Du: ……
Vấn đề này hắn quả thật chưa từng nghĩ tới.
Sau đó, gia nô đưa lên một cái bếp nhỏ, một chiếc nồi gốm đen, bên trong là súp cá nóc đang được hầm.
Ninh Anh múc thêm một chén nữa cho Lý Du.
Người hầu bày tất cả các loại rau trên chiếc bàn dài ở giữa, Ninh Anh chọn một vài món ăn yêu thích của hắn rồi nhúng xuống nồi.
Lý Du nếm thử một ngụm canh cá nóc, hương vị rất êm dịu và ngọt ngào, sự tươi mới nhuộm đẫm đầu lưỡi, có thể thấy được người đầu bếp mà Viên Kiệt thuê lần này rất có tay nghề.
Vào mùa xuân, trên núi có rất nhiều rau dại, Ninh Anh nhúng qua những loại rau dại nhỏ không rõ tên kia cho hắn, giòn non mềm mại khiến hắn rất thích.
Trải qua những năm được dạy dỗ này, dường như mọi quyết định của nàng đều phù hợp với tâm ý của hắn, bất luận là đồ ăn hay là y phục, phàm là thứ mà nàng chọn lấy ra, hắn hầu như sẽ không bao giờ từ chối, bởi vì đó đúng là thứ hắn thích.
Trên bàn có hơn mười loại rau, đa số đều là rau tươi theo mùa.
Vào mùa này vẫn có cam nhưng giá bán lại cao đến dọa người, người bình thường chắc chắn sẽ không nỡ bỏ ra số tiền này.
Lý Du hôm nay tâm tình rất tốt, dùng một đĩa lát cá, uống một bát canh cá nóc, lại ăn thêm rau rừng tươi, hắn cảm giác khá no bụng dù chưa ăn cơm.
Hơn nửa canh giờ sau, hai người đã cơm nước no nê, Ninh Anh lệnh cho người bê đồ ăn xuống.
Trong khi họ trò chuyện và nghỉ ngơi trong phòng trà, những người hầu bên dưới mới bắt đầu dùng cơm.
Trong nhà bếp còn thừa lại một chút canh cá nóc, Miêu bà tử đặc biệt để lại cho Ninh Anh một bát.
Vốn dĩ nàng còn có chút sợ hãi, dù sao hàng năm cũng có rất nhiều tin đồn bị ngộ độc do ăn cá nóc, nhưng thấy đám người Lý Du ăn rất nhiều cũng không xảy ra vấn đề lớn gì, Ninh Anh mới dám dùng một bát canh cá nóc.
Chưa kể đến việc tay nghề của đầu bếp vô cùng tốt, canh kia rất thơm ngon, vừa không tanh lại còn không ngán.
Sợ Lý Du gọi, Ninh Anh vội vàng ăn cơm xong, lại tham lam bóc hai quả cam cống phẩm.
Thứ này vận chuyển tới từ Lĩnh Nam, bảo quản rất kỹ, vừa bỏ vào miệng đã cảm nhận được vị chua nhẹ khiến nàng vô cùng yêu thích, cảm thấy nó còn hấp dẫn hơn cả cá nóc.
Sau khi súc miệng rửa tay kỹ xong, Ninh Anh mới trở lại phòng trà để hầu hạ, vừa vào đã thấy người hầu Lương Hoàng đang ở đó.
Thấy nàng tới, Lương Hoàng liền ra hiệu với nàng, ý rằng lúc này Lý Du không cần nàng hầu hạ, có thể ra chỗ khác dạo chơi.
Ninh Anh cười híp mắt gật đầu, trong đầu còn đang suy nghĩ về quả cam cống phẩm, dứt khoát lại trở về ăn thêm một quả nữa.
Nàng bây giờ rất nhàn rỗi, muốn cắt chút hoa hạnh mang về để cắ m vào bình, vì vậy đã sai tỳ nữ Tiểu Đào trong biệt viện cầm cây kéo và giỏ trúc tiến về rừng hoa hạnh trong nội viện.
Lúc này đa số hoa hạnh đều đã nở rộ, chỉ còn một số là hoa nở muộn, vừa mới chớm nụ.
Ngày xuân ánh nắng ấm áp, có không ít ong mật vo ve rộn ràng.
Ninh Anh đứng dưới gốc cây hoa hạnh già, đưa tay che ánh nắng, ngẩng đầu nhìn rừng hoa đang nở rộ.
Nàng vô cùng yêu thích nơi sức sống tưng bừng này, lắng nghe tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh, ngửi thấy hương thơm ngát của biển hoa, cảm nhận được sự ấm áp thuộc về mùa xuân…… Nó đẹp đến mức khiến người ta quên hết tất cả.
Tỳ nữ Tiểu Đào đưa tay chỉ vào một nụ hoa gần đó, nói: “A Anh tỷ tỷ, có một nụ hoa ở đó.”
Ninh Anh nhìn sang, bắt bẻ: “Cành này không được, để nó lớn lên đi.”
Tiểu Đào hiếu kỳ nói: “Nô tỳ cảm thấy khá đẹp mắt mà.”
Ninh Anh tìm một nhánh khác, nụ hoa chớm nở, cành quanh co, có vài phần nghệ thuật: “Lang quân của chúng ta là một người tinh tế, đây mới là thứ tốt nhất.”
Tiểu Đào đưa cây kéo lên, Ninh Anh nhận lấy, cẩn thận cắt cành hoa hạnh kia xuống.
Đợi khi nàng bỏ nhánh hạnh vào giỏ trúc, Tiểu Đào mới nói: “Hóa ra việc cắt hoa lại quan trọng như vậy.”
Ninh Anh lại tiếp tục tìm nhánh hoa khác thích hợp hơn, kiên nhẫn giải thích: “Cắm hoa cũng phải có đặc thù riêng. Cũng giống như pha trà, nó cũng cần sự khéo léo, như thế mới thú vị.”
Lời nàng nói ra Tiểu Đào như hiểu như không.
Ninh Anh là đại nha hoàn trong phủ, người hầu thân cận với Lý Du, không giống với nô bộc cấp thấp như các nàng, chỉ có thể canh giữ ở biệt viện cho đến khi kết thúc cuộc đời.
Tiểu Đào rất ghen tị với nàng.
Nha hoàn nhất đẳng có khác, dù là tư thái hay ngoại hình lẫn kiến thức đều cao hơn bọn họ rất nhiều, thậm chí còn hào phóng ổn trọng, đôi khi có thể so sánh với tiểu thư của Thượng Quan gia.
“Dáng dấp của A Anh tỷ tỷ thật dễ nhìn.”
Nghe vậy, Ninh Anh ngẩn người, lập tức cười với nàng ấy: “Miệng ngươi thật ngọt.”
Tiểu Đào mới mười ba tuổi, vẫn chưa nảy nở, thường ngày ở biệt viện cũng rất ít được khi chủ nhân lui tới, Ninh Anh là cô nương đẹp mắt nhất mà nàng ấy từng gặp, khí chất trong veo như nước, nhưng chỉ vẻn vẹn là nô tỳ.
“A Anh tỷ tỷ nếu là cô nương trong gia đình bình thường thì tương lai nhất định sẽ vô cùng tốt.”
Những lời này một lần nữa khiến Ninh Anh sửng sốt, hơi cảm thấy kinh ngạc quay đầu nhìn nàng ấy, không khỏi trêu chọc: “Khẩu khí của người hơi lớn, đầu óc cũng rất lanh lợi.”
Tiểu Đào không nói gì.
Ninh Anh không khỏi sinh ra mấy phần hảo cảm đối với tiểu nữ hài này, bởi vì xung quanh tất cả mọi người chưa từng nói đến vấn đề hộ tịch.
Đa số họ cho rằng nàng chỉ là một ả nô tỳ, ăn bám chủ tử, nếu được thăng lên thành thị thiếp thì được coi là một nửa chủ nhân.
Đó đã vinh hạnh lớn nhất.
Tiểu Đào là người đầu tiên nói về xuất thân.
Nếu nàng có lương tịch, có thể giống như bách tính bình thường, đạt lấy tự do, nàng đã bỏ trốn từ lâu rồi, không cần tiếp tục làm nha hoàn thông phòng gì gì đó nữa.
Ninh Anh cảm thấy thú vị, hiếu kì hỏi: “Ngươi tới đây khi nào, năm trước ta tới đây vẫn chưa từng thấy ngươi.”
Tiểu Đào đáp: “Nô tỳ đến biệt viện vào cuối năm trước.”
“Vì sao lại đến đây?”
“Nhà ta nghèo, không nuôi được ta nữa nên đã bán ta tới đây.”
Ninh Anh nhẹ nhàng ồ một tiếng, cười nói: “Cũng giống như ta thôi, thời điểm ta bị người trong nhà bán đi cũng tương tự như ngươi.”
Ánh mắt Tiểu Đào hết sức thanh tịnh: “A Anh tỷ tỷ có dáng người thon thả, khuôn mặt khả ái, nếu như gia đình không xảy ra biến cố nhất định sẽ có một tương lai rất tốt.”
Ninh Anh bật cười: “Tương lai tốt như thế nào?”
Tiểu Đào: “Miêu ma ma khen A Anh tỷ tỷ khéo tay, được chủ tử ưa thích, có thể thấy được tỷ tỷ rất có bản lĩnh.”
Ninh Anh nheo mắt lại nhìn nàng ấy, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng ăn nói rất khéo, tâm tư tinh tế, hơn nữa còn thông minh hơn nhiều so với Mỹ Nguyệt và Xuân Lan.
Đã có mấy nhánh hoa hạnh được đặt trong giỏ trúc, các nàng lại đi đến bên đình nghỉ mát để tiếp tục tìm hoa.
Lúc ấy hai người Lý Du từ hành lang đi tới, Tiểu Đào cắt hai cành cho Ninh Anh, nàng ôm chúng vào trong ngực, chỉ vào cành phía dưới nói có thể cắt xuống.
Tiểu Đào theo lời đi cắt, Ninh Anh đứng ở một bên nhìn nàng ấy.
Ngay khi cơn gió nhẹ thổi qua, một vài bông hoa hạnh đã nở rộ từ ngọn cây bay xuống theo gió, tung tóe tản ra.
Ninh Anh đứng trước gốc cây, trên tay ôm cành hạnh nặng trĩu nụ hoa, một thân áo xanh thanh lệ bị gió thổi bay, dây buộc tóc màu hồng cũng theo đó nhảy múa.
Nàng có tư thái yểu điệu lại bị làn mưa hoa hạnh lôi cuốn, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ theo bọn chúng đi xa.
Cảnh tượng kia cực đẹp, tựa như bức tranh của một cô nương thanh tao.
Hai người đi tới từ hành lang cũng nhận thấy vẻ đẹp trong một khắc này, nhất thời thất thần.
Nữ lang dưới ánh mặt trời có sức sống độc nhất vô nhị của thiếu nữ, đôi mắt ẩn chứa sự thản nhiên thoải mái, dáng vẻ hồn nhiên ôm ấp nhánh hạnh mang theo vài phần lười biếng, ưu nhã thanh tao, khí chất nhã nhặn, hòa quyện cùng cả vườn xuân sắc khiến cho người ta không dời mắt nổi.
Như sợ làm phiền tới nàng, Lý Du không khỏi thả chậm bước chân.
Viên Kiệt cũng nhìn đến mức kinh diễm, chỉ cảm thấy nữ lang kia và cảnh xuân trong vườn có một sự tương phản độc đáo.
Tiểu Đào cắt xong nhánh hạnh, vừa mang qua đã thấy hai người ở trên hành lang, vội cúi đầu chào.
Ninh Anh lúc này mới quay đầu, nhìn thấy Lý Du thì mỉm cười ấm áp với hắn, ôm nhánh hạnh làm lễ phúc thân.
Lý Du không phản ứng, chắp tay sau lưng trực tiếp đi ngang qua các nàng.
Viên Kiệt quỷ thần xui khiến liếc nhìn Ninh Anh, lại không ngờ tới nữ lang kia cũng đang nhìn hắn, bên trong đôi mắt hạnh như ngậm ý xuân, con ngươi màu hổ phách tựa như ẩn chứa khát vọng muốn nói, khiến trái tim hắn lỡ nhịp.
Viên Kiệt vội vàng ngoảnh mặt đi, trong lòng có chút chột dạ.