Bị cặp mắt màu hổ phách kia nhìn chằm chằm, Lý Du cảm thấy hơi khẩn trương, yết hầu chuyển động, hắn cảnh cáo: “Ngươi chớ có làm loạn.”
Ninh Anh khẽ cười một tiếng, cởi y phục che đi mặt của hắn, Lý Du muốn động đậy nhưng lại bị nàng dùng sức đè xuống.
“Trong lòng của lang quân đang luống cuống phải không?”
“Nói linh tinh, một đại lão gia như ta còn sợ ngươi hay sao?”
Hương hoa lê nhàn nhạt quanh quẩn trong hơi thở của Lý Du, tay của Ninh Anh không an phận chui vào vạt áo của hắn, làn da mịn màng khiến nàng hơi bị thu hút.
Toàn thân Lý Du đều trở nên căng thẳng.
Ninh Anh lặng lẽ vén một góc quần áo lên nhìn trộm đã thấy sắc mặt hắn ửng đỏ, thậm chí ngay cả mang tai cũng đỏ bừng.
Phản ứng của hắn khiến cho tâm lý muốn đùa nghịch của nàng nổi lên, ghé vào lồng ngực của hắn lắng nghe.
Đêm đó, Lý Du bị dạy dỗ từ đầu đến cuối một lần, Ninh Anh giống như nữ vương bao trùm lấy hắn.
Hôm sau khi hắn tỉnh lại, bên cạnh đã trống trơn.
Lý Du còn hơi buồn ngủ nhìn qua tấm rèm, bên trên xương quai xanh vẫn còn lưu lại dấu hôn của Ninh Anh tối hôm qua.
Nữ nhân này có vẻ hoang dã hơn những gì mà hắn tưởng tượng.
Sau đó hắn rời giường, rửa mặt, Xuân Lan là người tới hầu hạ, Ninh Anh đã đi chuẩn bị bữa sáng.
Hôm nay phải ra ngoài nên Lý Du chọn mặc một chiếc áo bào giao lĩnh màu xanh nhạt, bên trên y phục cũng không có bất kỳ hình dáng trang trí gì.
Xuân Lan hầu hạ hắn mặc quần áo.
Ngày thường thượng trị hắn đều mặc khuyết khoa bào, vừa tiện cho việc làm việc, vừa trông rất thành thục. Hôm nay đổi thành một chiếc áo có tay áo sâu, nổi bật lên vẻ phong lưu phóng khoáng, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng tỏa ra khí chất sảng khoái.
Xuân Lan không dám nhìn người trong gương, chỉ cảm thấy quý khí toàn thân của thiếu niên lang kia khiến nàng ta tự ti mặc cảm.
Sau khi mặc xong y quan, Lý Du tiến đến dùng bữa sáng.
Ninh Anh chuẩn bị cháo gạo tẻ, các món ăn kèm của cháo bao gồm cá chiên muối tiêu, trứng vịt muối, bánh nhân đậu, củ cải muối và bánh xuân.
Lý Du vừa đến sương phòng, Mỹ Nguyệt đã bưng tới chậu đồng cho hắn rửa tay. Hắn liếc nhìn Ninh Anh, nàng đoan trang giống như một nữ nhân trong trắng, hoàn toàn không có vẻ càn rỡ của đêm qua.
Hắn không khỏi oán thầm trong lòng, giả bộ hay lắm.
Ninh Anh lấy nửa bát cháo gạo tẻ cho hắn dùng.
Lý Du có phần thích thú với trứng vịt muối, lòng đỏ trứng gà có màu vàng óng ánh, lòng trắng trứng có độ mặn vừa phải, lòng đỏ trứng hơi cứng lại, dùng với cháo là hợp nhất.
Hắn lấy đũa gắp một ít lòng đỏ trứng cho vào đầu lưỡi, nhấm nháp hương vị tinh tế thơm phức.
Bỏ nửa quả trứng vịt muối vào cháo gạo tẻ, hắn hài lòng ăn hết nửa bát.
Ninh Anh gói một chiếc bánh xuân cho hắn, bên trong bánh có măng, rau xanh và mộc nhĩ.
Lý Du nhận lấy, vỏ bánh tràn ngập mùi thơm của lúa mì, nhân bánh giòn, cực kỳ ngon, rất hợp ý của hắn.
Sau đó, hắn lại ăn thêm một cái bánh xuân mới thấy no bụng.
Lương Hoàng sớm đã chờ tại cửa phủ, Ninh Anh hầu hạ Lý Du đi ra, tay hắn cầm quạt xếp bước từng bước chậm rãi.
Người đánh xe ngựa nhìn thấy chủ tớ hai người vội vàng khom lưng hành lễ, sau đó lấy ghế con ra.
Lương Hoàng thi lễ một cái, nâng Lý Du lên xe ngựa.
Lý Du đặt một tay lên cánh tay của y, giẫm vào ghế con bước lên.
Đợi hắn ngồi vững vàng trong xe, người đánh xe ngựa mới cất ghế con đi, ai ngờ Lý Du bỗng nhiên nói: “Ngươi đi lên đi, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Ninh Anh ngẩn người.
Người đánh xe ngựa lại đặt ghế con xuống.
Lương Hoàng dùng tay làm ra dấu mời, Ninh Anh đành phải vịn vào cánh tay của y bước lên.
Bên trong xe ngựa rộng rãi, Ninh Anh cẩn thận ngồi xuống đối diện với Lý Du.
Sau đó đợi khi xe ngựa đã đi được một hồi tên kia mới vẫy vẫy tay với nàng, ra hiệu nàng ngồi gần hơn chút.
Ninh Anh theo lời ngồi tới bên cạnh hắn.
Lý Du trở nên rất nghiêm túc, nhìn nàng nửa ngày mới hỏi: “Là ai dạy ngươi?”
Ninh Anh:???
Lý Du nhẫn nhịn, mở miệng khó khăn nói: “Tối hôm qua là ai đã dạy ngươi?”
Ninh Anh lộ ra ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, vô cùng thẳng thắn nói: “Đương nhiên là do ma ma trong cung dạy.” Nàng nói thêm, “Nô tỳ mười tuổi đã bị lang quân mua vào phủ làm nha hoàn thông phòng, ma ma nói nô tỳ sinh ra chính là để hầu hạ chủ tử, học những thứ này cũng chỉ vì một người, đó chính là lang quân.”
Nghe vậy, Lý Du nhẹ nhàng vuốt v e cán quạt, vẻ mặt có phần phức tạp.
Ninh Anh tiếp tục nói: “Nô tỳ trước khi hiểu chuyện giường chiếu đã bị ma ma yêu cầu xem qua Xuân cung đồ, tất cả những gì bản thân học được cũng là để chủ tử vui vẻ, hôm nay lang quân hỏi thế này, chẳng lẽ là ngài không thích sao?”
Lý Du: ……
Nhất thời lại nói không ra lời.
Ninh Anh dùng ánh mắt thẳng thắn nhìn hắn mà không có một chút ngượng ngùng e lệ nào.
Không biết tại sao, ánh mắt đó khiến hắn rất khó chịu, bởi vì trong đó không hề có thêm bất kỳ tình cảm nào, giống như khách làng chơi và kỹ nữ, rất lạnh lùng.
Trong lòng Lý Du có chút khó chịu kỳ quái, thậm chí là phiền chán: “Ngươi đi xuống đi.”
Ninh Anh đáp vâng, lập tức kêu xe ngựa dừng lại rồi đi xuống.
Lý Du ngồi một mình ở trong xe ngựa, tay cầm quạt xếp, nghĩ đến chuyện tối hôm qua.
Nữ nhân kia nhiệt tình giống như một đám lửa, thiêu đốt hắn hoàn toàn.
Hắn tự nhận là bản thân không phải một người quá quan tâm đến chuyện chăn gối, tỳ nữ bên người ai cũng có tư sắc không tệ, nhưng hắn cũng không hề nổi lên bất kỳ tâm tư gì, nếu không Ninh Anh cũng sẽ không phải là người duy nhất.
Nhưng hắn hết lại quên mất rằng, vì sao những năm này chỉ có Ninh Anh mới có thể thân cận với hắn.
Lý Du không nghĩ đến điều đó, chỉ cảm thấy không biết bắt đầu từ khi nào hắn đã không thể nhìn thấu được nữ nhân bên cạnh này.
Nàng rõ ràng coi hắn là chỗ dựa của mình, ánh mắt chỉ vây quanh mình hắn, tựa như không có hắn thì nàng sẽ không sống nổi.
Một người ngoan ngoãn dịu dàng mềm mại như vậy, phí hết tâm tư làm hắn vui lòng, chỉ muốn chiếm một vị trí trong trái tim hắn.
Hắn có thể cảm nhận được sự quan tâm của nàng.
Nhũ mẫu Thôi thị cũng từng nói rằng Ninh Anh ái mộ hắn từ tận đáy lòng, Lý Du tin tưởng không nghi ngờ.
Nhưng hai ngày nay lần đầu tiên hắn không dám chắc chắn về điều đó.
Nhưng vậy thì sao? Nàng là nô bộc, hắn cầm văn tự bán mình của nàng, bất luận nàng sinh hay tử đều là Lý Du hắn mới có thể quyết định.
Nghĩ đến đây, Lý Du không khỏi buồn cười trước sự nghi ngờ của chính mình.
Chỉ là một tỳ nữ mà thôi, đúng như lời nàng nói, sự tồn tại của nàng là để làm vui lòng chủ tử, hắn chỉ cần hưởng thụ là được rồi, tại sao phải bận tâ m đến những thứ khác chứ?
Nghĩ như thế, Lý Du ngược lại đã cảm thấy thông suốt hơn.
Ninh Anh ở bên ngoài đi theo xe ngựa, nàng đến kinh đã mấy năm nhưng rất ít khi xuất phủ, quanh năm suốt tháng đều bị nhốt ở bên trong Tây Nguyệt Các.
Hầu hết những nha hoàn thông phòng giống nàng đa số đều phải chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Lý Du, quanh năm suốt tháng không được xuất phủ, ngày thường Lý Du cũng cực ít mang theo nàng ra ngoài, đa số đều đi cùng Lương Hoàng, trừ phi tâm tình của hắn tốt.
Hồi trước nàng từng nhắc tới hoa hạnh ở Nam hồ biệt viện, nói muốn cắt một vài cành để về cắm bình, như thế sẽ rất đẹp, không ngờ Lý Du đã nhớ kỹ.
Nam hồ ở Vĩnh An phường, Khi hoa hạnh nở có không ít người trong kinh sẽ đến đó thưởng thức.
Hôm nay tiểu nhi tử của Hộ bộ Thị Lang là Viên Kiệt đã hẹn Lý Du tụ họp ở đây.
Viên Kiệt nhậm chức Ngự Sử trung thừa, có vài phần giao tình với Lý Du, hắn ham mê sưu tầm những bức tranh cổ nổi tiếng, hồi trước tìm được một bức bút tích thực sự của Trương Đạo Tử nên đã đặc biệt yêu cầu Lý Du để mắt tới.
Trước kia Viên Kiệt đã từng đi qua Tần Vương phủ, gặp qua Ninh Anh mấy lần.
Lang quân kia sinh ra đã tuấn tú, lời nói cử chỉ nho nhã lễ độ, cực kỳ khiêm tốn, không quái đản giống Lý Du.
Gặp một người như vậy đương nhiên sẽ rất thoải mái, Ninh Anh không khỏi sinh ra một chút tâm tư.
Lúc chủ tớ đến Nam hồ biệt viện, gia nô liền tiến lên nghênh đón, nói Viên Tứ lang đã tới đây được một thời gian.
Lý Du xuống xe, nhìn cành hoa hạnh nhô ra từ trong nội viện, cánh hoa trắng noãn, nhụy hoa đỏ rực hồng đào, nghênh xuân nở rộ, thậm chí ngay cả ngoài tường cũng có rất nhiều hoa hạnh rơi xuống.
Lão bộc Miêu bà tử nói: “Năm nay hoa hạnh nở rất đẹp, lang quân tới ngắm hoa chính là thời điểm tuyệt vời nhất.”
Lý Du ừ một tiếng, lại dùng quạt xếp chỉ vào cành hoa hạnh vượt tường kia, nói: “Lát về bẻ nó xuống.”
Miêu bà tử:???
Ninh Anh nhịn không được nói: “Nó đang đẹp như vậy lang quân lại muốn bẻ nó xuống làm gì?”
Lý Du chắp hai tay ra sau lưng bước vào cửa, ném ra một câu: “Hồng hạnh vượt tường, phải bẻ xuống.”
Ninh Anh: ……
Ở Nam hồ trồng rất nhiều hoa hạnh, quanh hồ có cả rừng hoa, nhiều cây hoa đã già khi nở rộ mang theo màu sắc cả trắng cả hồng, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau ở đầu cành.
Mỗi khi có làn gió thoảng bên hồ, mưa hoa hạnh sẽ theo gió bay múa, rơi xuống lả tả, có bông rơi vào mặt hồ, có bông rơi xuống trên ngói xanh, còn có bông thì rơi vào trong ngực khách nhân, lãng mạn đến cực điểm.
Cảnh đẹp như vậy tất nhiên sẽ thu hút rất nhiều du khách đến đây quan sát, ven hồ có rất nhiều tiểu thương buôn bán trên thuyền, người đến người đi, không tránh khỏi ồn ào.
Biệt viện của Tần Vương phủ được Tần Vương mua lại từ trong tay một thương nhân cách đây mười năm trước, diện tích của biệt viện khoảng mười mẫu, ngoài đình đài lầu các ra cũng trồng không ít hoa hạnh.
Viên Kiệt ở trên lầu các ngắm cảnh đẹp Nam hồ mãi mới chờ được Lý Du đến, cao hứng nói: “Nhị Lang, ngươi để ta đợi rất lâu đấy!”
Hắn mặc một chiếc áo bào xanh ngọc bắt mắt, trên đầu cài một chiếc trâm ngọc, mặt mày tuấn tú, dáng người thấp hơn Lý Du một chút, nhưng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đã ngồi vào vị trí Ngự Sử trung thừa, rất hiếm người làm được.
Lẽ ra phẩm cấp của Lý Du còn thấp hắn một chút, nhưng bởi vì gia thế nên Viên Kiệt rất trọng lễ.
Hai người thi lễ chào hỏi lẫn nhau, Ninh Anh cũng theo đó thực hiện phúc thân.
Lý Du chắp tay ra sau lưng nhìn về phía xa xăm, thu hết toàn bộ rừng hoa hạnh Nam hồ vào trong tầm mắt.
Hàng loạt cây hoa hạnh lớn bao quanh hồ, thoạt nhìn, những bông hoa trắng noãn màu hồng kia như khói như sương, phất phơ trong nắng xuân.
“Tứ Lang đã ở đây bao lâu rồi?”
“Đã tới được một lúc.” Viên Kiệt ngừng một chút, lại nói: “Hôm nay ta nhất định phải để cho Nhị Lang mở rộng tầm mắt. Bút tích thực sự của Trương Đạo tử, nhất định không phải là đồ giả.”
Nghe vậy, Lý Du hừ một tiếng.
Trương Đạo Tử được biết tới với những tập tranh sơn thủy tuyệt đẹp, trong hai năm qua thư pháp cũng rất nổi tiếng, bút tích thực sự lại càng khó tìm, hàng giả chiếm đa số trên thị trường, nhưng vẫn khó có thể xua tan được niềm yêu thích của văn nhân đối với nó.
Ba người cùng ngắm hoa hạnh trên lầu các một lúc, mùi thơm ngát nhàn nhạt tràn ngập khắp mọi ngóc ngách, đặc biệt là khi gió hồ lùa vào, hoa hạnh rũ xuống rực rỡ cả một góc trời.
Có rất nhiều cánh hoa trôi dạt vào lầu các, Ninh Anh không thể không đưa tay ra bắt lấy một ít, tâm trạng cũng trở nên thoải mái và vui vẻ.
Viên Kiệt muốn trưng bày ra đồ mà hắn cất giữ, Lý Du ra lệnh cho Ninh Anh pha trà.
Cả ba đi xuống lầu tiến về sương phòng, người hầu trình lên hộp bảo mà Viên Kiệt gìn giữ, hắn cẩn thận từng li từng tí mở hộp gỗ, lấy bức tranh ra treo lên trên tường.
Cao sơn lưu thủy lọt vào tầm mắt ngay lập tức hấp dẫn lấy Lý Du.
Viên Kiệt có chút đắc ý: “Nhị Lang, ngươi nên nhìn kỹ một chút, đây chính là bút tích thực sự.”
Lý Du tiến lại gần hơn, hắn cũng từng nghiên cứu qua thư pháp của Trương Đạo Tử, mặc dù không cuồng nhiệt như Viên Kiệt, nhưng những đồ phổ thông cũng không qua được mắt hắn.
Trong khi hai người thảo luận về bức họa, Ninh Anh bắt đầu pha trà.
Lấy bánh chè ra, cho lên bếp than rang thật mịn, chỉ chốc lát sau bánh chè đã tỏa mùi thơm cả căn phòng.
Viên Kiệt bị hương thơm của trà hấp dẫn, hiếu kỳ hỏi: “Đây là loại trà gì?”
Ninh Anh đáp: “Hồi Viên trung thừa, là Mi San Tuyết Nha.”
Viên Kiệt nhẹ nhàng ồ một tiếng, thu tầm mắt lại nhìn về phía bức họa.
Sau khi rang bánh trà đến độ chín nhất định, Ninh Anh mới cho vào cối xay trà bằng bạc mịn rồi dùng đá mài nghiền bánh trà thành bột.
Bước này đòi hỏi sự kiên nhẫn cực lớn.
Động tác của nàng rất khéo léo, thần thái chuyên chú nhưng không mất đi ưu nhã.
Tiếng xay trà cũng không làm gián đoạn được cuộc thảo luận về bức tranh của hai người Lý Du, bọn hắn nói chuyện say sưa về bức bút tích dường như không phải là đồ dỏm kia.
Đôi khi Ninh Anh cũng sẽ dùng ánh mắt liếc nhìn, tầm mắt hơn phân nửa đều lưu luyến trên người Viên Kiệt.
Bánh chè sau khi được cán sẽ trở nên nhuyễn mịn.
Để có được bột trà, trước khi pha trà cần phải rây qua mới có thể tiếp tục pha.
Ninh Anh hơi xắn tay áo lên, lấy bột trà từ bên trong ra cho vào giỏ trà, nhẹ nhàng rây.
Chỉ trong chốc lát, bột trà mịn đã rơi ra khỏi rây lưới.
Nàng lấy ra một chiếc hộp tre, cẩn thận đặt bột trà đã rây vào đó.
Sau khi chuẩn bị xong bột trà, Ninh Anh cầm đũa than, cho thêm một cục than vào trong lò, sau đó lau sạch tay, lấy nước suối trong núi đổ vào ấm pha trà, bắt đầu đun nước.
Lúc này, lực chú ý của hai người Lý Du mới di chuyển khỏi bức họa, lại ngồi xuống.
Viên Kiệt ra lệnh cho người hầu thu hồi bút tích.
Lý Du có vài phần hâm mộ, nói: “Lần này xem như Tứ Lang ngươi có được của hời.”
Viên Kiệt đắc ý nói: “Trong phòng ta đã có một đống đồ dỏm, coi như ông trời lần này đã mở mắt rồi.”
Lý Du sửa sang tay áo, thăm dò hỏi: “Có muốn chuyền tay không?”
Viên Kiệt biết lòng dạ nhỏ mọn của hắn, xua tay nói: “Nhị Lang đừng có nghĩ tới nữa.”
Lý Du hừ một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Ninh Anh, thấy nàng đang tập trung xem xét tình hình bên trong ấm pha trà, hai người lại hàn huyên sang chủ đề khác.
Một lúc sau, nước suối trong ấm pha trà đã sôi đến mức bắn ra thành bong bóng to bằng mắt cá, Ninh Anh mới khéo léo cho thêm một chút muối mịn.
Cho đến khi nước suối nổi bọt liên tục, nàng mới lấy một cái bầu ra để chắt lấy nước, để sang một bên dùng sau.
Thấy hơi nóng trong ấm trà đã gần hết, Ninh Anh dùng kẹp tre khuấy nước suối nóng hổi, nước suối được khuấy động dần dần hình thành vòng xoáy, đây là lúc tốt nhất để thêm bột trà vào.
Cho bột trà trong hộp tre vào ấm pha trà, dùng kẹp tre tiếp tục khuấy đều.
Ngọn lửa trong lò không ngừng li.ếm l.áp lấy ấm chè, nước trà trong đó bắt đầu sôi trào lăn tăn, hương trà tràn ngập cả phòng, khiến người ta phải nuốt nước miếng.
Nước được múc ra bằng hồ lô bầu cho vào khi chè đang sôi, bọt khí lập tức dịu lại.
Bản chất của việc pha trà cũng vào lúc này hình thành từng chút một.
Cẩn thận di chuyển ấm pha trà ra, Ninh Anh cầm lấy chén trà rót vào bên trong.
Bọt trong hai chén chè có màu xanh nhạt, trơn như bôi dầu, màu sắc nước trà càng thêm thơm và sáng.
Ninh Anh rót trà cho từng người một, đầu tiên là cho khách, sau đó là chủ nhà.
Viên Kiệt biết nàng từng được ma ma trong cung dạy dỗ, pha trà rất ngon, bình thường Lý Du giấu nàng rất kỹ, muốn thử trà mà Ninh Anh nấu cũng hề không dễ dàng.
Lý Du đối diện cũng rất đắc ý về tay nghề pha trà của nàng, nói: “Tuyết Nha này phụ thân ta lấy được từ trong cung, Tứ Lang nếm thử xem.”
Viên Kiệt vô cùng thích thú cầm chén trà lên, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi khiến người lưu luyến không thôi.
Hắn nhẹ nhàng thổi rồi nhấp một ngụm nho nhỏ, sự êm dịu độc đáo của Tuyết Nha nhuộm vào đầu lưỡi, trong miệng tràn đầy hương thơm, dư vị vô tận.
Một ngụm không đủ tận hứng, Viên Kiệt lại thưởng thức thêm ngụm thứ hai, không khỏi khen: “A Anh cô nương thật khéo tay, kỹ năng pha trà cũng càng ngày càng tốt.”
Ninh Anh khiêm tốn nói: “Đã để Viên trung thừa chê cười rồi, là do trà ngon, A Anh chỉ là đang dệt hoa trên gấm mà thôi.”
Lý Du ngược lại không hề keo kiệt khen ngợi nàng, buông chén trà xuống nói: “Nếu bàn về pha trà, ta không bằng nàng ấy. Ngay cả cha ta cũng khen nàng ấy khéo tay.”
Viên Kiệt cười nói: “Nhị Lang có lộc ăn.” Hắn ngừng một chút, “Thời tiết đẹp thế này, chúng ta cũng nên nếm thử món gì đó tươi ngon, hôm nay ta đặc biệt đưa đầu bếp đến để làm món cá nóc cắt lát.”
Nghe thấy cá nóc, Lý Du nói: “Đầu bếp ngươi mang tới có giỏi không?”
Viên Kiệt trêu chọc hắn: “Cá nóc cực kỳ tươi ngon, có chết cũng phải ăn thử.”
Cá nóc mùa này là mập mạp nhất, Lý Du thích ăn cá, thứ tươi ngon như cá nóc đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Đến trưa, đầu bếp do Viên Kiệt mang tới đã chuẩn bị xong cá nóc cắt lát.
Đĩa gốm sứ màu xanh lam chứa đầy những lát cá trong suốt như pha lê, mỏng như giấy và trắng noãn như ngọc, ngoại trừ kết cấu đặc thù của vân da ra thì không còn màu sắc nào khác.
Những miếng cá được xếp theo hình nan quạt, có thêm mấy loại đồ chấm ăn kèm.
thù du vàng làm từ hạt thù du có vị hơi đắng, cay độc gay mũi, có thể che đi mùi tanh của cá và tăng cảm giác ngon miệng.
Cũng có nước chấm hành tỏi, chủ yếu là tỏi và hành lá băm nhỏ.
Ngoài ra còn có nước sốt trong và giấm tinh khiết.
Hai người ngồi xuống chỗ của mình, Ninh Anh và người hầu của Viên Kiệt lấy những lát cá trên đó đặt vào bàn đồ ăn dài trước mặt hai vị chủ nhân.
Viên Kiệt dùng tay làm động tác mời, nói: “Nhà bếp đã thử qua, Nhị Lang có thể yên tâm ăn.”
Ăn lát cá phối hợp với Lê Hoa Xuân mà Viên Kiệt tự mang, Ninh Anh rót đầy cho Lý Du một chén rượu, mùi rượu nồng đậm tràn ra bốn phía, ngay cả nàng cũng không nhịn được mà nhìn thêm lần thứ hai, bởi vì rượu kia có hương vị rất êm dịu.
Lý Du cầm đũa gắp một lát cá, chấm vào thù du vàng ăn thử, hơi đắng kích thích vị giác, cá rất ngon, ngay cả một chút mùi tanh cũng không có.
Đó là hương vị mà hắn quen thuộc, tươi mới.
Viên Kiệt hỏi: “Thế nào?”
Lý Du khen: “Vô cùng ngon.”
Tiếp theo, hắn lại thử nước chấm trong.
Nước chấm trong này hơi khác so với Chu Ký Thanh, hương vị không êm dịu như vậy, thậm chí có vẻ nhạt nhẽo.
Nhưng chính vì sự ‘nhạt nhẽo’ của nó đã nhường chỗ cho sự tươi ngon của cá nóc.
Cùng với sự dai mềm độc đáo của thịt cá nóc, kết hợp mùi thơm của nước sốt trong veo, càng nhai càng thấy xuýt xoa, chỉ cảm thấy cá nóc tươi ngon cực hạn, ngập tràn mọi ngóc ngách trong miệng, dư vị vô tận.
Hương vị này là hương vị yêu thích của Lý Du.
Viên Kiệt ở phía đối diện nâng chén mời rượu, Lý Du đáp lại, hắn nhấp một ngụm nhỏ, Lê Hoa Xuân vào cổ họng ôn nhuận nhẹ nhàng khoan khoái, không hề khó chịu chút nào, mức độ rất thấp, rất hợp với món ăn.
Hai người có thể chơi với nhau bởi vì Viên Kiệt cũng rất giỏi ăn uống.
Hắn không biết nghe được tin đồn bát quái từ nơi nào, hiếu kì hỏi: “Hai ngày ta trước nghe nói Anh quốc công tới nhà ngươi cầu hôn?”
Lý Du gắp lát cá lên, thản nhiên nói: “Ngươi nghe nói từ đâu?”
Ninh Anh ở bên cạnh không khỏi dựng lỗ tai lên.