Hai người đứng rất lâu, Ninh Anh mới cúi đầu nở nụ cười, nói: “Hiện tại bản thân ta không một xu dính túi, rất nghèo.”
Lý Du hé miệng cười, “Hết cách rồi, ta có tiền riêng, có thể chuẩn bị đồ cưới cho nàng.”
Ninh Anh lại tiếp tục nói: “Nếu sau này chúng ta không thể đi đến cuối cùng, chàng có thể thả cho ta một con đường sống không?”
Lý Du đáp: “Nếu như thật sự phải đến tình thế chán ghét nhau, trước ngày thành thân ta có thể chuẩn bị cho nàng một phần thư phóng thê*, cũng cho nàng một thân phận riêng tại Trần gia, xem như là đường lui cho nàng đồng thời cũng là nhân chứng cho chúng ta.”
(*) thư thả vợ
Nghe hắn nói thế, Ninh Anh im lặng thật lâu không nói gì.
Nàng biết hắn là quân tử, cách làm việc xưa nay quang minh lỗi lạc, đây là căn cứ để nàng tin tưởng hắn.
Hiện tại hắn đã giải quyết ổn thỏa sự kiêng dè cùng đường lui cho nàng, hình như không còn gì phải lo lắng nữa, nhưng nàng vẫn có một câu cần phải nhắc nhở hắn, “Hiện tại sự yêu thích của ta với chàng cũng không nhiệt tình bằng chàng, trong lòng chàng nên biết rõ.”
Lý Du tự cao tự đại đáp, “Hết cách rồi, sau này ta sẽ khiến nàng không thể tách rời ta.”
Ninh Anh hừ lạnh nói: “Tự luyến.”
Song phương xem như đạt thành nhận thức chung.
Có đôi khi Ninh Anh cũng thấy mình hơi điên, nhưng so với Lý Du thì vẫn kém xa, cố tình hắn cũng không phải điên không đầu không đuôi, mà là trù tính từng bước một, điên từng bước một.
Thôi, cuộc đời mà, dù sao thời còn trẻ cũng phải làm chút chuyện không ai tin nổi chứ.
Sau khi quyết định xong chuyện này, Ninh Anh bắt đầu xử lý tiệm ăn.
Thúy Thúy nghe tin nàng muốn đi thì khóc đỏ khóe mắt.
Ninh Anh không muốn thấy nàng ấy chịu ấm ức, bèn hỏi: “Lần này ta trở về có rất nhiều chuyện không xác định, nói không chừng còn có thể gặp tai họa, ngươi có còn muốn đi theo ta không?”
Thúy Thúy quỳ trên đất nói: “Nương tử đối xử với Thúy Thúy rất tốt, Thúy Thúy chỉ muốn đi theo người.”
Ninh Anh im lặng rất lâu mới nói: “Được rồi, ta sẽ ngỏ lời hỏi Chu gia, xem bọn họ có bán cho ta một ân tình, trả lại khế ước bán thân cho ngươi không.”
Nghe được lời này, Thúy Thúy nín khóc mỉm cười, liên tiếp dập đầu mấy cái.
Tuần trước Ninh Anh đã tự mình nói rõ mọi chuyện, tuy Chu lão đầu cũng biết sẽ có ngày hôm nay, song vẫn có chút không thoải mái.
Nói ra thì vẫn là nàng bội ước trước, cho nên nàng thanh toán tất cả các khoản, tiền nong không thiếu một đồng, bàn giao lại toàn bộ cho Chu gia.
Chu Đại Lang là người biết ứng xử, hiểu người ta muốn về kinh bám cành cao, cho nên cũng để lại một con đường lui. Nếu Ninh Anh mở miệng xin Thúy Thúy, hắn cũng thoải mái trả khế ước bán thân cho nàng ấy, xem như cho Ninh Anh một ơn tình.
Phần ơn tình này Ninh Anh ghi nhận.
Lấy được khế ước bán thân cho Thúy Thúy, nàng nhờ Lý Du chuyển nô tịch của Thúy Thúy thành lương tịch, xem như thành toàn cho duyên phận của chủ tớ hai người.
Lý Du cũng không từ chối, dù sao trên đường nàng về kinh cũng cần một tỳ nữ hầu hạ, vậy thì mang về đi.
Sau khi làm xong hộ tịch và giấy thông hành cho Thúy Thúy, đoàn người khởi hành về kinh.
Ngày về kinh tâm tình Ninh Anh có chút phức tạp, lúc trước nàng vắt hết óc muốn chạy trốn khỏi nhà giam này, kết quả dạo một vòng, hiện tại vừa phải trở về, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện.
Lúc trước có lẽ chính nàng cũng không dám tưởng tượng đến sẽ có ngày hôm nay, nhưng nàng cũng hiểu, hôm nay trở về là vì tương lai có thể bay xa hơn, bay cao hơn, thêm tự tại hơn.
Vì có thể hòa nhập với thời đại đặc biệt này, nàng lựa chọn một con đường tắt. Còn về kết quả thế nào, cuộc đời nào ai biết trước được điều gì, nói chung cứ phải xông pha mới biết được có đáng hay không.
Đường về kinh đường xá xa xôi, ngồi xe ngựa mệt nhọc, nhưng xét cho cùng vẫn khá thuận lợi, không cần nói rõ chi tiết.
Mãi đến khi bọn họ về kinh tiết trời đã vào thu, trên đường Lý Du và Thái Sử Lệnh đã thông qua thư, báo cho Trần gia biết bọn họ về kinh sẽ đến thẳng Trần gia.
Ngày đó vừa lúc nghỉ cuối tuần, phu thê Trần Khiêm nhận được người hầu thông báo, vội vàng mời đám người Lý Du vào tiền thính.
Phu nhân Triệu thị đã dọn dẹp sân viện cho chủ tớ Ninh Anh vào ở, Lý Du và Trần Khiêm thì ở tiền thính bàn chuyện.
Trần Khiêm kia đã hơn bốn mươi có thừa, trắng trẻo nõn nà, mặt mày phúc hậu, nuôi một bộ râu cá trê.
Lúc trước Lý Du hỏi lão có bằng lòng làm cha nuôi không, lão và phu nhân Triệu thị suy nghĩ một hồi, cảm thấy đây là chuyện tốt, cho nên đồng ý nhận Ninh Anh, coi như nhận thêm một nghĩa nữ, hơn nữa tên cũng đã đặt xong, gọi là Trần Anh.
Lý Du bàn bạc với lão một hồi, lúc nhắc tới Tần Vương, Trần Khiêm ít nhiều vẫn có chút lo lắng, “Nếu như đến lúc đó Tần Vương dẫn người đến cửa, ta nên làm thế nào cho phải?”
Lý Du cười nói: “Cha ta là người cực sĩ diện, ông ấy sẽ không tự mình tới cửa đâu, hơn nửa là khuyên a nương ta đi tìm phu nhân thuyết phục.”
Trần Khiêm: “Như vậy thì tốt, nếu là bàn với hậu viện thì đơn giản hơn rồi.”
Cùng lúc đó, trong nội viện, Triệu thị đang nói chuyện cùng Ninh Anh.
Bà cũng có nghe qua danh tiếng của Ninh Anh, hôm nay vừa thấy, quả đúng là mình nông cạn rồi. Bởi vì nữ lang kia khí chất dịu dàng, thanh nhã thùy mị, ngôn hành cử chỉ không chút nào thua tiểu thư khuê các, bởi vậy có thể thấy nàng được Lý Du nuông chiều cỡ nào.
Viện mà Triệu thị sắp xếp tương đối thanh tịnh, trong phòng có đủ vật phẩm của nữ lang gia, nữ chủ nhân cũng không làm dáng, nói chuyện hiền hoà, là một người ngay thẳng.
Ninh Anh cực kỳ hài lòng với nơi ở tạm này.
Chờ Lý Du và Trần Khiêm thỏa thuận xong đến nội viện chào tạm biệt Ninh Anh, còn dặn nàng thiếu gì cứ mở miệng, không cần cố kỵ.
Ninh Anh gật đầu.
Mắt thấy sắc trời không còn sớm, Lý Du sắp phải về, lúc gần đi Ninh Anh bỗng nhiên gọi một tiếng, Lý Du quay người nhìn nàng, Ninh Anh nghĩ bụng nói: “Lang quân đi đường vất vả rồi.”
Lý Du đáp: “Nhất định không phụ sự phó thác của A Anh.”
Ninh Anh hé miệng cười, Lý Du cũng cười theo.
Nam nhân cũng không ở lại lâu, vội vàng rời đi.
Ninh Anh đứng ở dưới mái hiên nhìn hắn đi xa, thật ra rất nhiều lúc nếu hoán đổi suy nghĩ, nàng không có dũng khí đi đấu tranh giống như Lý Du.
Cho dù là thời hiện đại, nàng cũng không dám làm mọi chuyện không chùn bước vì một nam nhân như vậy.
Nhưng hắn lại có thể, nam nhân kia tùy tâm sở dục, hăng hái ẩn chứa nguồn sức mạnh mà nàng không nhìn thấu.
Hắn có thể theo khuôn phép cũ, đồng thời cũng có được quyết đoán phá lề thói cũ.
Loại quyết đoán này thúc đẩy hắn tiếp nhận sức sống mới chọc ra mối ung nhọt của thời đại này, đẩy mạnh mở rộng chế độ cải cách, làm cơ sở kiên cố vững chắc cho thế hệ sau này.
Từ đầu năm rời kinh đến nhập thu trở về, trong mấy tháng này Quách Thị thật sự lo lắng hãi hùng, cho nên nghe được tin Lý Du hồi phủ đã vui sướng không thôi.
Lý Du vừa vào cửa phủ đã đến thẳng Phúc Thọ Đường, thỉnh an lão nương nhà mình.
Mấy tháng không gặp, Quách Thị kích động đến rơi nước mắt, kéo tay hắn nói: “Nhìn con xem, đi lâu như vậy mới trở về, khiến cho lão nương ta lo lắng muốn chết.”
Lý Du nói: “Hài nhi bất hiếu, không biết những ngày qua sức khỏe của a nương có ổn không?”
Quách Thị lấy khăn tay lau khóe mắt, “Vẫn ổn, nhưng từ ngày con rời kinh, mỗi ngày ta đều nhớ mong, sợ con ở bên ngoài ăn khổ chịu đau.”
Lý Du nhếch miệng cười, mẫu tử hai người ngồi xuống nói chuyện rất lâu.
Lý Cánh ở Trường Xuân Quán biết được hắn trở về, vội vàng chạy đến xem xét tình hình, huynh đệ hai người bàn chút việc nhà. Y có vẻ biết chút ít gì đó, lén kéo Lý Du hỏi: “Đệ đến Dương Châu làm gì?”
Lý Du ngẩn người, biết chắc chắn là Trương Thắng đã nói cho y biết nên lừa dối nói: “Giải quyết chút việc riêng.”
Lý Cánh nhíu mày, cũng không hỏi nhiều.
Chạng vạng, Tần Vương đến dùng cơm chiều, cả nhà ngồi quây quần bên nhau, vô cùng náo nhiệt. Lý Du theo chân bọn họ nói rất nhiều chuyện gặp được ở Kim Lăng, không hề đề cập tới chuyện đến Dương Châu.
Tần Vương chỉ cảm thấy tiểu nhi tử nhà mình ra ngoài một chuyến, lâu lâu không gặp là biết đã thay đổi, lão vuốt râu nói: “Xem ra vẫn nên ra ngoài nhiều một chút, có nhiều kinh nghiệm rồi, tầm nhìn cũng rộng mở hơn.”
Lý Du gật đầu nói: “Năm nay con đã nhược quán, cũng nên ra ngoài xông xáo một trận, sang năm sẽ thượng tấu xin thánh nhân rời kinh làm việc.”
Hắn vừa nói lời này, Quách Thị liền bất mãn: “Đang êm đẹp, rời kinh làm gì?” Lại nói, “Con vẫn còn trẻ, đợi trễ chút ra ngoài trải nghiệm cũng không muộn.”
Lý Cánh cũng nói: “Để thêm vài năm nữa rồi đi, hơn nữa ra ngoài hai ba năm, về kinh một chuyến cũng không dễ đâu.”
Tần Vương nói: “Vậy thì làm việc ở gần kinh thành đi.” Dứt lời nhìn về phía Lý Du nói, “Nếu như con đã hạ quyết tâm muốn ra ngoài làm việc, khi nào ta tiến cung đánh ván cờ với thánh thượng sẽ nói chuyện này, chưa biết chừng hắn lại đồng ý cho con ở lại vùng ngoại ô.”
Lý Du cười nhìn bọn họ, hiện tại phụ từ tử hiếu, nhưng chờ lát nữa có khi sẽ biến thành kẻ thù mất.
Nghĩ đến lát nữa sẽ phải chọc giận hai lão nhân gia, Lý Du vội vàng gắp đồ ăn cho Tần Vương, bảo lão ăn nhiều chút.
Tần Vương không hề nhận ra manh mối, trái lại Lý Cánh lại loáng thoáng cảm thấy đệ đệ nhà mình chắc chắn đã làm chuyện gì xấu rồi.
Cả nhà cơm no rượu say, lại ngồi cùng nhau tán gẫu.
Lý Cánh cảm thấy mệt, muốn cùng Thu thị về trước.
Quách Thị cũng rất nhạy cảm, cảm thấy tiểu nhi tử nhà mình giống như có điều muốn nói, thấy nhà con cả đi rồi mới nói: “Nhị Lang, có phải con có lời muốn nói không?”
Lý Du nhìn bọn họ một lúc, Tần Vương chỉ hắn nói: “Tiểu tử con đó, vừa thấy con là ta đã biết con sắp làm chuyện xấu rồi.”
Lý Du: “…”
Quách Thị thản nhiên nói: “Có cái gì cứ nói, nương có hơi mệt rồi.”
Lý Du nghĩ bụng nói: “Nếu như nói ra, chỉ sợ a nương sẽ ngủ không yên mất.”
Quách Thị sửng sốt.
Tần Vương đến đây lại có thêm vài phần hứng thú, hỏi: “Tiểu tử con còn có thể làm ra chuyện hoang đường gì, khiến a nương con ngủ cũng không yên?”
Lý Du quỳ xuống trước mặt hai vị, dập đầu một cái.
Hành động này dọa cho hai người ngồi trên ghế sững sờ, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời có chút hoang mang.
Lý Du nghiêm túc nói: “Hài nhi bất hiếu, muốn thành thân với nữ nhi của Thái Sử Lệnh Trần gia, vẫn mong hai người thành toàn.”
Hắn vừa dứt lời, Tần Vương đã khó nhiều nhìn về phía Quách Thị.
Hai người nhìn nhau, chẳng hiểu ra làm sao, Quách Thị khó hiểu nói: “Con nhìn trúng khuê nữ của Trần gia từ khi nào?”
Lý Du không hé răng.
Tần Vương hỏi: “Thái Sử Lệnh Trần Khiêm?”
Lý Du gật đầu.
Tần Vương không hiểu ra sao, “Con gặp khuê nữ của hắn khi nào, sao chưa bao giờ nghe con nói qua?”
Lý Du vô cùng giảo hoạt, thăm dò: “Con chỉ muốn hỏi phụ thân một chút, nếu như con muốn cưới khuê nữ nhà họ, phụ thân có đồng ý hay không?”
Tần Vương ngẩn người, nghiêm túc nói: “Một Thái Sử Lệnh nho nhỏ, sao xứng với Tần Vương phủ ta?”
Quách Thị cũng cau mày: “Dòng dõi nói chung có hơi kém, không có thể diện.”
Lý Du im lặng.
Tần Vương càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, nhi tử của lão rời kinh có mấy tháng, sao bỗng nhiên muốn thành thân với khuê nữ của Trần gia, trong chuyện này chắc chắn còn có duyên cớ.
Đến chính Quách Thị cũng thấy không thích hợp, vội vàng truy hỏi: “Có phải con quen biết khuê nữ của Trần gia không?”
Lý Du thừa nhận: “Lần này con đến Giang Nam chẳng những đến Kim Lăng, còn đi một chuyến đến Dương Châu, dẫn về một người.”
Nghe nói thế, phu thê già nhìn nhau, lập tức hiểu ra.
Tần Vương hỏi: “Có phải con dẫn Ninh Anh về không?”
Lý Du gật đầu, “Hiện nay sắp xếp cho nàng ở Trần gia, lấy danh nghĩa là tam nữ nhi của Trần Khiêm vào gia phả của Trần gia.”
Quách Thị như vỡ lẽ được điều gì, nhất thời xúc động, “Đi vòng một vòng lớn, cuối cùng ý con là muốn thành thân với Ninh Anh?!”
Lý Du đáp một tiếng, “Vẫn mong hai người thành toàn cho con.”
Quách Thị lập tức bùng nổ, bật thốt lên: “Con điên rồi phải không, Ninh Anh kia là một nô tịch, há có thể tiến vào Tần Vương phủ ta, há có thể làm chính thê của con?!”
Lý Du cúi đầu không nói.
Tần Vương trái lại bình tĩnh hơn Quách Thị nhiều, lão vuốt râu nói: “Nhi tử à, nếu như con thật sự thích Ninh Anh, không bỏ được nàng, nạp nàng thành thiếp cũng là coi trọng rồi, sao lại làm chuyện hoang đường như vậy?”
Lý Du đáp: “Phụ thân từng nói thê và thiếp không giống nhau, nhưng con lại không rõ khác nhau ở chỗ nào.” Lại nói, “Con muốn giống như đại ca, cưới một nữ lang thật lòng thật dạ, răng long đầu bạc thì có gì sai sao?”
Tần Vương: “Ta chưa nói không cho con cưới, nếu như con không nỡ bỏ Ninh Anh thì có thể nạp thiếp, nhưng nàng không thể làm chính thê, con hiểu không?”
Lý Du: “Vì sao không thể?” Lại nói, “Nàng ở trong phủ sáu năm, có từng khiến con mê muội mất ý chí, ăn chơi sa đọa không?”
Tần Vương sửng sốt.
Lý Du tiếp tục nói: “Cũng chính vì có nàng ở bên cạnh làm bạn hầu hạ, con mới có thể yên tâm cầu tiến, hàng đêm khổ học, dựa vào bản lĩnh của chính mình thi đỗ trạng nguyên, có thể thấy được nàng vô cùng có lợi với tiền đồ của con.”
Quách Thị nói xen vào: “Nàng là nô tỳ, hầu hạ chủ tử là bổn phận, con đừng nên chủ tớ chẳng phân như vậy.”
Lý Du phản bác: “Hiện tại nàng đã không còn là nô tỳ, nàng là Tam Nương của Trần gia, nữ nhi của Trần Khiêm, đã tiến vào gia phả của Trần gia, là nương tử quan gia có tiếng cũng có miếng.”
Lời này chọc Quách Thị tức chết, chỉ vào hắn nói: “Hoang đường!”
Lý Du ngậm miệng không nói.
Tần Vương nói: “A nương con nói đúng, thê ra thê thiếp ra thiếp, chủ ra chủ tớ ra tớ, đây là quy củ.”
Lý Du hỏi ngược lại: “Phụ thân từng nói với con, thê tử là cho người ngoài xem, thiếp mới đúng là thứ bản thân mình hưởng thụ, hiện tại con yêu thích Ninh Anh không buông tay, ngày sau cưới chính thê vào cửa, nếu lạnh nhạt với chính thê, có phải sẽ bị gán cho cái tội sủng thê diệp thiếp không?”
Quách Thị tức giận nói: “Con đang ngụy biện!”
Lý Du hạ quyết tâm, nói lời độc địa: “Con xin hỏi a nương, người làm chính thê, nhìn phụ thân nạp hơn mười phòng thiếp thất, trong lòng đau hay sướng?”
Hắn vừa nói lời này, Quách Thị nhất thời tức giận đến nỗi đỉnh đầu xì khói, ảo não nói: “Nghịch tử, con muốn làm phản phải không?!”
Tần Vương cũng chỉ trích hắn: “Chuyện của trưởng bối, nào đến phiên con ở đây cằn nhằn?”
Lý Du thêm dầu vào lửa: “Phụ thân, người cưới chính thê lại nạp nhiều thiếp thất như vậy, có cảm thấy gia đình hòa thuận không? Trong lúc phải chu toàn cả thê lẫn thiếp, người có thấy vui không?”
Tần Vương nhất thời cũng bị chọc cho huyết áp tăng vọt, vỗ bàn nói: “Thằng nhóc ngứa đòn này muốn ăn đánh phải không?!”
Lúc này người vốn tưởng là đánh kép, Quách Thị lại đứng ra bảo vệ con: “Ngài dám! Chẳng lẽ nó nói sai sao?!”
Tần Vương: “…”
Quách Thị đầy lòng căm phẫn, “Ta lại hỏi ngài, vác đống người về khiến cho cái nhà này chướng khí mù mịt, ngài sống có sướng không?”
Tần Vương: “…”
Lý Du vội hát đệm: “Việc này phụ thân quả thật rất không phúc hậu, bạc đãi a nương rồi.”
Tần Vương tức giận đỏ bừng cả mặt, “Con còn nói giúp!”
Lý Du ngậm miệng.
Vừa nhắc tới đống thiếp thất kia của Tần Vương, Quách Thị liền nổi trận lôi đình.
Lý Du thành công châm ngòi ly gián giữa hai người, để cho bọn họ không có cách nào phân thân đến thống nhất đối phó hắn.
Mới vừa rồi hai người còn thống nhất chỉ trích hắn, hiện tại đã cách lòng, tranh chấp chuyện thiếp thất trong nhà.
Tần Vương vốn không chịu nổi Quách Thị cằn nhằn, dưới cơn giận dữ phất tay áo rời đi.
Đợi lão đi rồi, trong phòng thanh tịnh hơn không ít.
Lý Du khẩn trương lấy lòng vỗ lưng nhuận khí cho Quách Thị, trấn an bà: “A nương đừng nên chấp nhặt với phụ thân, nương phải giữ gìn sức khỏe, sống lâu hơn ngài ấy.”
Quách Thị oán hận nói: “Nếu biết ta phải giữ gìn sức khỏe, con còn chọc ta giận làm gì?”
Lý Du ấm ức nói: “Con không muốn trở thành người như phụ thân, lại càng không muốn về sau kẹp giữa thê và thiếp, sứt đầu mẻ trán, khiến gia đình gà bay chó sủa. Con chỉ muốn giống như đại ca, yên bình trải qua cả đời, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?”
Quách Thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ninh Anh là tỳ nữ, con cưới một tỳ nữ làm chính thê sẽ bị toàn bộ kinh thành cười chê, phủ Tần Vương không giữ được thể diện, con hiểu chưa?”
Lý Du ra vẻ thất vọng, “A nương hi vọng sau này con cũng như người, cưới một nữ lang không thích, sống ngày tháng không vui sao?”
Quách Thị nhíu mày, “Nhị Lang đừng nên bóp méo lời ta.”
Lý Du gằn từng tiếng hỏi: “So với thể diện của Tần Vương phủ có phải mong muốn của con đều không quan trọng không? Có phải con suốt ngày rầu rĩ không vui, nương cũng mặc kệ cứ thế nhìn?”
Quách Thị bị câu hỏi này làm cho ngây người.
Lý Du nhìn bà, “Con chưa bao giờ hoài nghi lòng thương yêu của a nương với con, hiện tại con chỉ muốn Ninh Anh, muốn nàng làm bạn bên cạnh, tựa như lúc trước con thi khoa cử, từng bước bò lên trên, sau này con cũng muốn nàng tiếp tục làm bạn, từ lục phẩm đến ngũ phẩm rồi tứ phẩm, tiến vào Chính Sự Đường, lập được chiến công hiển hách. A nương, vì sao lại không thể thành toàn cho con?”
“Nhị Lang…”
“A nương hi vọng con cưới thê tử, không phải là muốn con có người tri kỷ bên cạnh, sống tự do tự tại sao? Hiện tại con tìm được người kia rồi, cũng là người mà con thật lòng muốn làm bạn đến già, có phải so sánh với thể diện của Tần Vương phủ, kỳ vọng của con hoàn toàn không quan trọng không? Có phải nương cũng muốn con giữ thể diện, ngày ngày buồn bực không vui như nương mới được?”
Quách Thị giống như bị lời này làm cho xúc động, khẽ vuốt v e mặt hắn, nói: “Con sẽ bị người ta chê cười.”
Lý Du cầm bàn tay già nua của bà, “Con không cần, so sánh giữa áo lót với thể diện, nhi tử cần áo lót, dù sao chỉ cần mình vui vẻ, những chuyện khác đều không quan trọng.”
Quách Thị im lặng không nói gì.
Lý Du không ngừng cố gắng thuyết phục: “A nương từ nhỏ đã đau lòng cho Nhị Lang, không muốn Nhị Lang có nửa phần không như ý. Nương cũng nhìn thấy đấy, từ năm trước sau khi Ninh Anh rời đi, con không được ngày nào bình yên, cuộc sống trải qua rất khó khăn.”
“Mới đầu con cũng cho rằng chỉ là một nô tì thôi, đưa đi rồi không quản nữa, nhưng về sau con không thể lừa mình dối người nữa, thích chính là thích, không thích chính là không thích.”
“Phụ thân nói thê là cho người ngoài xem, thiếp mới đúng là cho mình hưởng thụ, con không dám gật bừa. Con cảm thấy, nếu thích tất nhiên sẽ cho nàng những thứ tốt nhất, không để nàng chịu chút ấm ức nào.”
“Con muốn cưới Ninh Anh, muốn để cho nàng thanh thản làm bạn bên cạnh mình, muốn một gia đình an bình, muốn tùy tâm tự tại giống như trước kia, muốn giống như đại ca, sống vô cùng như ý. Cho dù sau lưng bị người ta chỉ trỏ, bị người ta chê cười cũng không sao, đó là vì hiện tại con còn chưa trưởng thành, đợi con trở thành rường cột nước nhà, ai còn dám bàn luận sau lưng con?”
“A nương, con chưa bao giờ mở miệng cầu xin người điều gì, nhưng lần này, cầu người thành toàn cho nhân duyên của con và Ninh Anh, ngày sau con chắc chắn sẽ không khiến nương phải thất vọng.”
Hắn nói từng câu từng chữ rõ ràng, dùng mẫu tử tình thân đả động trái tim Quách Thị, muốn bà mềm lòng.
So với cuộc hôn nhân bất hạnh của mình, Quách Thị đương nhiên không hy vọng hắn phong lưu giống lão tử nhà hắn, nhưng cưới một tỳ nữ làm thê tử thật sự là chuyện kỳ lạ, cho nên Quách Thị vẫn chưa đồng ý, chỉ nói: “Hôm nay ta mệt rồi, con trở về đi, việc này sau lại bàn bạc kỹ hơn.”
Lý Du cũng không tiếp tục nhiều lời, đứng dậy rời đi.
Quách Thị thở dài một hơi, bà cảm thấy người nhà này sắp điên hết cả rồi, lão tử không đứng đắn, nhi tử cũng kỳ cục, quả thực khiến cho người ta không nói được lời nào.