Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng Ta Chạy Trốn

Chương 47




Hai người ngồi trước bàn nhìn vào đối phương, Ninh Anh không muốn tiếp tục thảo luận về đề tài này nữa.

Lý Du dường như đã chuẩn bị mới đến, chỉ vào nàng nói: “Chúng ta không đề cập tới chuyện này nữa, nói về tiệm ăn mà nàng mở đi, thế nào?”

Ninh Anh liếc mắt nhìn hắn, không hiểu hỏi: “Tiệm ăn thì có gì để nói?”

Lý Du một tay chống cằm, một tay cầm quạt xếp gõ nhẹ lên mặt bàn: “Sĩ nông công thương, một nữ lưu yếu đuối như nàng kinh doanh bên ngoài, nếu như hôm nay có hai thực khách đến gây chuyện, hoặc có bất kỳ ai đó đến đây gây chuyện, ta muốn hỏi nàng rằng, một nữ nhân không có quan hệ không có bối cảnh như nàng làm sao có thể cãi cọ với những lưu manh kia?”

Ninh Anh không phục nói: “Cho nên ta mới nhập bọn cùng với Chu lão nhân bản địa, làm vậy là để phòng bị có người muốn gây khó dễ, ma cũ bắt nạt ma mới.”

Lý Du: “Xem ra nàng cũng rất biết dựa thế, vậy ta lại hỏi nàng, nàng gọi đây là chợ búa bình dân, đây là cuộc sống an ổn, một nữ lang ở tầng dưới nhất về sau cũng sẽ gả cho một lang quân như thế, các người đều là người ở tầng dưới, một tầng lớp ti tiện nhất bình dân nhất, người người đều có thể giẫm lên các người một cước, nàng lấy ở đâu ra sự an ổn đây?”

Những lời này đẫm máu đến mức khiến Ninh Anh lập tức ngây ngẩn cả người.

Lý Du nhìn nàng bằng ánh mắt sắc bén, thậm chí lạnh lùng vô nhân đạo: “A Anh, nàng từ trước đến nay đều rất tính toán, cũng biết cân nhắc khắp nơi, hôm nay nếu Lý Du ta cường thủ hào đoạt, nàng lấy cái gì để đấu cùng ta, chống lại ta?”

Ninh Anh: “……”

Lý Du: “Hoặc là ác bá Trương Tam nhìn trúng tư sắc của nàng, trắng trợn cướp đoạt nàng đi, nàng cảm thấy nàng còn có cơ hội nói chuyện với ta giống như bây giờ không, sẽ nói đạo lý cùng hắn ta sao?”

Ninh Anh trầm mặc không nói gì.

Lý Du biết nàng rất thông minh, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Nàng mười lăm tuổi cập kê, ta hai mươi tuổi nhược quán, chúng ta đều đã là người lớn, chúng ta có thể tỉnh táo hơn chút được không, đừng có ngày nào cũng nói với ta rằng nàng muốn sự tự do của con chim rừng kia nữa. Nàng muốn mở tiệm ăn, muốn xông xáo giang hồ gì đó, thử hỏi một người không có bối cảnh, không có nhân mạch, ở tầng dưới nhất như nàng, lại còn tự mình xuất đầu lộ diện kiếm ăn, ngoại trừ có một trái tim dũng cảm ra thì còn có thể có được cái gì để xông xáo bên ngoài thế đạo đây?”

Ninh Anh không thích nghe những lời này: “Nói như thể ta không có thứ gì vậy.”

Lý Du: “Ta không nói nàng không có thứ gì, nhưng thế đạo này luôn tồn tại thành kiến​​, tồn tại bất công với nữ lang, đây là sự thật không thể chối cãi.”

Ninh Anh ngụy biện: “Ta lẻ loi một mình không phải cũng đã thuận lợi đi tới Giang Nam sao?”

Lý Du khịt mũi coi thường: “Đó cũng bởi vì Tưởng Thị đầu óc ngu si, nếu khi đó nàng gặp phải một phụ nhân thủ đoạn cường ngạnh chút, vừa chuyển tay liền bán nàng cho Tần Vương phủ, nàng còn chạy được nữa hay sao?” Hắn lại nói thêm, “Nếu như lúc đầu ta cứng ngắc báo quan, nào có nàng hôm nay?”

Ninh Anh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi.

Lý Du hòa hoãn nói: “Chuyện trước kia coi như bỏ qua không đề cập tới, ta cũng rất bội phục phần dũng cảm thông minh kia của nàng. Ta nói điều này ra là muốn cho nàng hiểu một điều, thế gian hiểm ác, ở những nơi mà nàng không thấy được đã có không ít chuyện dơ bẩn phát sinh. Một nữ tử ổn định và thông minh như nàng chắc hẳn sẽ hiểu được đạo lý trong đó.”

Ninh Anh mất hứng nói: “Không cần ngài phải thuyết giáo.”

Lý Du chậc chậc hai tiếng: “Nàng muốn đặt chân ở chỗ này mở tiệm ăn, muốn tạo ra một mảnh thiên địa, những nguyện vọng ấy thì có xung đột gì so với việc cùng ta thành hôn? Bối cảnh nhà trượng phu sẽ trợ lực cho nàng, mặc dù không phải là sự trợ giúp một cách công khai nhưng cũng có thể giúp cho nàng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, càng tiết kiệm hơn gấp bội, điều này chẳng lẽ không tốt sao?”

Ninh Anh xua tay: “Những điều ngài nói quả thật rất có đạo lý, nhưng ……”

“Nhưng cái gì?”

“Ta và ngài cách biệt một trời, cách biệt một trời đó, ngài có biết không?” Nàng lại nói thêm: “Ta không có bối cảnh, cũng không có gia thế, hoàn toàn không xứng đôi với ngài. Quả thật ngài là một lang quân không tệ, có phong độ quân tử, cũng rất tuấn tú, đối xứ với ta cực kỳ hào phóng, cũng chưa từng trách móc nặng nề hay răn dạy ta, nhưng chúng ta không được, thân phận không ngang nhau thì chính là không được.”

“Đầu óc của nàng tại sao lại cổ hủ như vậy, nếu nàng không có bối cảnh thì ta sẽ kéo một tấm màn che cho nàng, tìm cho nàng một người cha ngũ phẩm trong kinh để kết thân, đó chẳng phải là đang giữ thể diện cho nàng sao?”

“……”

“Ta đã nghĩ kỹ rồi, thái sử lệnh của Trần gia sẽ nói với bên ngoài nàng chính là khuê nữ thất lạc nhiều năm của hắn, trước đây đã được nuôi dưỡng ở nông thôn, nhưng bây giờ đã tìm về.”

Nghe nói như thế, Ninh Anh yên lặng che mặt, mắng: “Ngài đây là để cho người ta đổ vỏ.”

Lý Du mặt dày vô sỉ nói: “Một tên thái sử lệnh nho nhỏ mà thôi, có thể có cơ hội kết thân cùng Tần Vương phủ thì nàng nói xem hắn có đồng ý hay là không?”

Ninh Anh: “……”

Lý Du nghiêm túc nói: “Ta đã có kế hoạch hết rồi, nàng sẽ trực tiếp đến Trần gia sau khi hồi kinh, bình thường ta cùng Trần Khiêm cũng có mấy phần giao tình, ân tình này hắn nhất định sẽ đồng ý với ta.”

Ninh Anh hoàn toàn không ngờ tới hắn đã tính toán chu đáo đến như vậy, nhịn không được hỏi: “Sau đó thì sao?”

Lý Du: “Cha nương của ta tất nhiên sẽ không đồng ý, nhưng ta luôn có biện pháp để thuyết phục bọn họ.”

Ninh Anh xua tay, nói: “Ta không đủ liều lĩnh để trải nghiệm chuyến phiêu lưu này, một khi Tần Vương nổi giận, trực tiếp chặt ta ra, đến lúc đó ta tìm ai để nói lý đây?”

Lý Du: “Cho nên ta mới an bài cho nàng tiến vào Trần gia, nhà hắn mặc dù chức quan không cao, nhưng dù sao cũng là quan viên triều đình, cha ta dù có muốn tìm phiền phức thì cũng phải cân nhắc một chút, nếu như làm lớn việc này lên khiến cho thánh nhân chất vấn, ông ấy cũng sẽ không biết ăn nói ra sao.”

Ninh Anh: “……”

Lý Du tiếp tục nói: “Sau khi hồi kinh nàng cứ ở lại Trần gia, nếu như vẫn cảm thấy không yên lòng thì ta sẽ để Thôi ma ma đến hỗ trợ. Thôi ma ma sẽ không dám vì sự bức hiếp của nương ta mà dám phản bội ta, nếu không cả nhà của bà ấy đều phải gặp tai ương, nàng không thua nổi đâu.”

Gần như giật mình trước sự cân nhắc của hắn, nội tâm Ninh Anh có chút xúc động, hỏi: “Ngài định thuyết phục đám người Tần Vương  như thế nào?”

Lý Du nắm chặt tay của nàng, nghiêm túc nói: “Nàng cứ an tâm đi, việc này cứ nhắm vào phụ thân ta, ông ấy cũng không phải là một người gò bó theo khuôn phép, nếu không cũng sẽ không nạp hơn mười thiếp thất, trở thành trò cười trong kinh. Nàng cũng không thể dùng ánh mắt thường nhân đi bình phẩm ông ấy, đó là thành kiến ​​với ông ấy.”

Ninh Anh không nói gì.

Lý Du tiếp tục nói: “Nương của ta đã phải chịu không ít khổ đau khi bị kẹp giữa thiếp thất, cùng là thân phận nữ lang, bà hẳn là càng hi vọng cuộc sống về sau của ta sẽ giống đại ca, an bình hòa thuận, nàng có hiểu không?”

“A Anh, ta không yêu cầu gì khác, chỉ cầu xin nàng hãy tin ta một lần. Chỉ cần nàng lấy dũng khí kiên định đi đến bên cạnh ta, ta mới có lý do đi đối đầu với bọn họ, nàng hiểu chưa?”

Ninh Anh ngẫm nghĩ rút tay về, lại bị hắn nắm chặt lại: “Ta không quản được nhiều, ta chỉ là không muốn để lại tiếc nuối, không muốn khi lớn tuổi nhớ lại chuyện này, cũng không muốn nó trở thành rào cản không thể vượt qua trong đầu.”

“Nàng và ta vẫn còn trẻ, có thể buông xuống chút thành kiến với ta hay không, thử một lần nữa tiếp nhận ta, hiểu ta, thành toàn cho ta cũng như thành toàn cho nàng thêm một cơ hội lựa chọn nữa?”

Ninh Anh giật giật khóe môi, muốn nói lại thôi.

Tầm mắt của nàng rơi xuống bàn tay hắn, hai tay kia ấm áp sạch sẽ, vô cùng có lực.

Nàng chần chờ hồi lâu mới nói: “Từ thời điểm ta chạy trốn, ta đã khuyên bảo mình không nên giao vận mệnh của mình cho ai khác. Lý Du, ngài nói xem ta nên tin tưởng ngài như thế nào?” Nàng lại nói thêm, “Ngài đã chọn con đường khó khăn nhất để đi, ta dựa vào cái gì phải cùng ngài đối đầu đây?”

Lý Du nhìn nàng thật sâu, thăm dò: “Nàng đối với ta không có chút tình cảm nào sao? Một chút xíu hảo cảm, một chút xíu chờ đợi cũng không có?”

Ninh Anh quay đầu đi, ngậm miệng không nói.

Thái độ của nàng làm hắn có chút đau thương, chậm rãi buông lỏng bàn tay của nàng ra.

Ninh Anh không nói gì.

Yết hầu của Lý Du nhấp nhô, chỉ nhìn nàng, ánh mắt kia khiến nàng không đành lòng nhìn thẳng, quay đầu né tránh.

Không muốn để cho mình lâm vào hoàn cảnh khó xử, Lý Du cũng quay đầu, thản nhiên nói: “Trời chiều rồi, ta về trước đây.”

Ninh Anh đang muốn mở miệng, Lý Du ngắt lời: “Nàng không cần nói gì hết, ta không muốn biết.”

Ninh Anh cúi đầu trầm mặc.

Lý Du đứng dậy rời đi, không chút do dự.

Ninh Anh quay đầu, nhìn không gian trống rỗng bên ngoài rồi ngẩn người.

Nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, loại suy nghĩ kỳ quái không thể giải thích kia giống như những sợi tơ rối rắm không thể cắt đứt.

Nàng không biết chính xác thái độ của mình đối với Lý Du rốt cuộc là gì, nàng không nói rõ ràng được, cũng không muốn đi làm rõ.

Sự chênh lệch giữa bọn họ quá lớn, huống chi còn ở trong một thời đại như vậy, muốn vượt qua khoảng cách đó thì cần phải có dũng khí to lớn như thế nào.

Nàng không có đủ dũng khí để đánh cuộc, thế nhưng điều khiến cho nàng cảm thấy bất ngờ chính là Lý Du lại có dũng khí ấy.

Ban đầu nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại về Tần Vương phủ, dường như không có gì là không thể.

Tần Vương lão nhân kia có thể hơn mười thê thiếp, sinh ra hơn ba mươi người con, tuổi bảy mươi còn không an phận, thậm chí còn có thể đi tới cổng nhà của quả phụ, có thể thấy được lão là một người làm theo ý mình, hoàn toàn không quan tâm tới lễ nghi giáo điều.

Lại còn trưởng tử Lý Cạnh, cả đời chỉ cưới một mình Thu thị, chưa từng nạp thiếp, thái độ hoàn toàn tương phản so với Tần Vương lão nhân.

Phải biết nam nhân ở thời đại này, đặc biệt là những nam nhân xuất thân từ gia đình quý tộc có chút quyền thế, ai mà không nạp thiếp cơ chứ?

Nhưng Lý Cạnh lại không như thế, y có mấu chốt, có nguyên tắc, rất tôn trọng Thu thị, cảm thấy chế độ một phu một thê rất tốt, gia đình cũng hòa thuận an bình, không có những chuyện bát nháo giày vò kia.

Nếu như nhìn y từ quan điểm của thời đại thì điều đó hoàn toàn không phù hợp với xu thế chủ đạo hiện tại.

Bây giờ Lý Du muốn lấy nàng làm thê tử, cưới một nữ lang nô tịch không có thân phận bối cảnh càng là một điều phản nghịch đến cực hạn.

Có thể nói Lý gia bọn họ không có một người nào là bình thường, không có người nào là phù hợp với giá trị quan chủ lưu của thời đại, tất cả đều hành động một cách kỳ quái và dị biệt.

Vừa rồi Lý Du hỏi nàng, có phải có tình cảm với hắn không, dù chỉ là một chút hảo cảm, một chút xíu xiu chờ mong.

Nàng không trả lời.

Thực lòng mà nói, một nam nhân có điều kiện giống hắn thì bất luận là học thức, ngoại hình hay tiền đồ tương lai, lại còn có thể cho nàng vui thích trên giường, ai lại không thích cơ chứ?

Chỉ là nàng luôn cố gắng duy trì sự tỉnh táo, tình yêu nàng dành cho hắn không đủ để chiến thắng khát vọng tự do của nàng, tình yêu ấy không đủ để nàng bỏ đi nhân cách độc lập và tôn nghiêm, thậm chí sẵn sàng vì hắn phấn đấu quên mình.

Nhưng giờ đây, hắn dùng thành ý lớn nhất để hứa rằng sẽ cho nàng một cuộc hôn nhân thực sự.

Hắn rời bỏ đặc quyền thời đại giao phó cho hắn, rời bỏ sự khác biệt quá lớn giữa hai người, rời bỏ trợ lực to lớn mà nhà thê tử có thể cho hắn, chỉ cầu xin nàng có thể kiên định đứng bên cạnh hắn, cho hắn dũng khí chống lại gia tộc, chống lại giá trị quan chủ lưu của thời đại này.

Nếu nói Ninh Anh còn có thể tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt, khẳng định là giả.

Nếu nói nội tâm của nàng không có một chút xúc động, khẳng định cũng là giả.

Nàng là một nữ nhân rất thực tế, chưa bao giờ tin vào sự kính dâng, cũng tin tưởng vững chắc hôn nhân luôn có mưu đồ, dù là mưu đồ của từng người hay là mưu đồ quyền lực thì dù sao trong hôn nhân luôn luôn tồn tại điều ấy.

Hiện tại Lý Du nguyện ý vì nàng mà trù tính từng bước, đổi lương tịch cho nàng, đổi thân phận cho nàng…Và nàng có thể trả lại cho hắn những gì?

Không có gì.

Nàng không có gì cả.

Nhưng hắn có thể mong đợi điều gì ở nàng chứ?

Ninh Anh không khỏi rơi vào trầm tư.

Như Lý Du đã nói, hắn từ khi sinh ra đã không giống nàng, gia thế của hắn cho hắn được phép cao cao tại thượng, nếu hắn muốn cường thủ hào đoạt, nàng cũng không có cách nào để phản kháng.

Cũng như Lý Du đã nói, thời đại này không công bằng với nữ nhân, là một thế giới ăn thịt đồng loại, nếu nàng muốn đặt chân ở nơi này, muốn có một cuộc sống suôn sẻ, tất nhiên phải trả giá bằng những nỗ lực và gian khổ gấp mấy lần xã hội hiện đại.

Liệu nàng có thể chịu đựng được khó khăn này, có thể chịu đựng được những trắc trở này không?

Ninh Anh tự hỏi trong đầu, nàng không sợ chịu khổ, cũng không sợ gian nan, nhưng sợ bị bất công nghiền ép, mà nàng lại đang ở trong một thời đại nam nhân được coi trọng.

Nàng muốn tồn tại dưới chân họ, muốn đóng vai xấu xí để đề phòng bị người khác nhớ thương, muốn tránh bị kiện cáo khi gặp phải những người không tốt, muốn ……

Nếu là lúc trước, nàng sẽ có dũng khí đi phản biện.

Tuy nhiên, bây giờ Lý Du lại đưa ra một con đường tắt cho nàng, chỉ cần nàng nguyện ý đi đặt cược, tương lai có thể sử dụng sức mạnh của hắn để làm những gì mình muốn làm.

Nàng muốn tự do, hắn có thể cho; nàng muốn tôn nghiêm, hiện tại hắn đã dùng thái độ chân thành nhất để đáp ứng, sẵn sàng ngồi xuống và giao tiếp với nàng một cách bình đẳng; nàng muốn giá trị của bản thân, tương lai nếu như có hắn che chở thì nàng càng có thể làm mọi việc thuận lợi hơn nữa.

Bản tính của con người đều là tìm lợi tránh hại, Ninh Anh xưa nay không cho rằng mình là một người đạo đức cao thượng. Sự chân thành của Lý Du khiến nàng lâm vào suy tư, đắn đo suy nghĩ xem người này có đáng để nàng bước lên trước một bước hay không.

Nàng trằn trọc cả đêm, suy nghĩ xem tương lai của mình sẽ ra sao, suy nghĩ xem nhân sinh của mình nên làm thế nào, suy nghĩ khả năng của nàng và Lý Du.

Bên kia, Lý Du cũng thức trắng đêm, cầu hôn đã là thành ý lớn nhất của hắn, nhưng hắn không rõ nàng có mấy phần tình ý dành cho mình.

Hắn từ trước đến nay đều tự ngạo khinh cuồng, chưa từng hoài nghi quyết đoán của bản thân, nhưng thái độ của Ninh Anh với hắn khiến cho hắn không hề nắm chắc.

Hai ngày sau Lý Du không đến tiệm ăn.

Xét cho cùng, đối với Ninh Anh mà nói, việc quay trở lại kinh thành cũng cần nàng phải bỏ ra cái giá cùng dũng khí khổng lồ.

Đối với một nữ lang đã trốn đi mà nói, việc gây dựng lại lòng tin là điều không dễ dàng, điều đó đòi hỏi nàng cần dũng khí để đánh liều một trận.

Mà việc lựa chọn mạo hiểm gả cho hắn, nàng cũng phải có đầy đủ can đảm và dã tâm thì mới dám cược.

Lý Du sống trong bất an ròng rã suốt ba ngày, tận đến chạng vạng tối ngày thứ tư, Ninh Anh mới chủ động tiến về phía quan dịch.

Lúc ấy Lương Hoàng nói với Lý Du rằng nàng đã tới, hắn còn không tin.

Ninh Anh đứng ở trong sân, sắc mặt vẫn không nhìn ra được một chút cảm xúc.

Lý Du không giấu được niềm vui khi nhìn thấy nàng, nhẹ nhàng gọi một tiếng A Anh.

Ninh Anh thản nhiên nói: “Ta là một nữ nhân có lòng tham không đáy, cái gì cũng muốn, lang quân có thể cho sao?”

Lý Du hé miệng cười: “Nhà gái phải có lòng tham không đáy mới tốt, chỉ có bản thân mình mới yêu thương bản thân mình thôi, không phải sao?”

Ninh Anh trầm mặc, suy nghĩ giây lát lại nói: “Ta đã suy nghĩ rất nhiều, xem có nên cho mình một cơ hội để mạo hiểm không, hiện thực nói với ta rằng không nên, thế nhưng tương lai nói cho ta rằng ta nên đánh cược một lần.”

“Ta là một nữ nhân có lòng tham, muốn rất nhiều rất nhiều, muốn cuộc sống an bình, muốn có chỗ đặt chân dễ dàng, muốn không giống như trước bị người giẫm tại dưới chân như vậy, muốn nắm giữ vận mệnh của mình, lang quân có thể cho sao?”

Lý Du nhìn nàng, không nói gì.

Ninh Anh tiếp tục nói: “Ta còn là một nữ nhân rất ích kỷ, không chịu được việc phải chia sẻ trượng phu của mình với người khác, ta muốn độc chiếm hắn, muốn trong lòng trong mắt hắn chỉ có ta, ngay cả việc nhìn nữ lang khác một chút cũng không được, lang quân có thể làm được điều ấy sao?”

Lý Du tiếp tục trầm mặc.

Ninh Anh gằn từng chữ: “Ta là một nữ nhân ngang ngược vô lý như vậy, không bỏ được tư thái xuống, không bỏ qua được tự tôn, không bao giờ ép buộc những thứ mà bản thân không thể có được.”

“Nếu lang quân khiến ta vui vẻ, ta sẽ khiến cho ngài vui vẻ; nếu lang quân khiến ta đau lòng, ta sẽ khiến cho ngài khổ tâm. Một nữ nhân không tim không phổi như thế, ngài còn nguyện ý cưới sao?”

“Lý Du, một Ninh Anh như thế thì ngài còn nguyện ý liều lĩnh vì nàng sao?”

“Nàng cũng không thể cho ngài bất kỳ trợ lực gì, cũng không có năng lực cho ngài được thứ ngài muốn, nàng chỉ có mỗi bản thân mình, đồng thời cằn cỗi đến nỗi chỉ còn lại lòng tự trọng, một nữ nhân không có bất kỳ ưu thế nào như thế, ngài có bằng lòng cưới xin không?”

Nàng bình tĩnh nhìn hắn, cho hắn nhìn thấy phần mềm yếu nhất của bản thân, nhưng lại vô cùng cao ngạo.

Nàng thà ôm lấy cốt khí tiêu tan ở bên trong dòng lũ của thời đại, còn hơn là khom lưng uốn gối.

Nàng không thể hòa nhập vào nơi này, không thể hòa nhập vào xã hội này, cho dù khó có thể tồn tại, cho dù nàng có thể tạm thời cúi đầu xuống. Thế nhưng thực chất bên trong lại cực kỳ kiêu ngạo, bởi vì nàng từng sống trong thế kỷ hai mươi mốt, một thời đại của lòng tôn nghiêm.

Nàng có thể làm nô làm tỳ, nhưng nàng không thể làm nô làm tỳ cả một đời;

Nàng có thể vì sinh tồn mà cúi đầu xuống, nhưng nàng không thể cả một đời không ngóc đầu lên;

Nàng có thể vì cuộc sống mà thỏa hiệp, nhưng nàng không thể lùi bước cả một đời.

Hiện tại nàng lại lần nữa bày ra sự dũng cảm khi chạy trốn tới nơi này.

Không phải thỏa hiệp, cũng không phải thành toàn, mà là trù tính lần nữa, cho mình một cơ hội lựa chọn. Chọn cách tốt nhất để hòa nhập vào thời đại với vô số hạn chế này rồi tiếp tục sinh tồn.

Nàng cũng không cầu xin Lý Du thành toàn, bởi vì hai tay của nàng có thể cho nàng được thứ nàng muốn, mặc dù gian nan cực khổ hơn một chút, nhưng tóm lại là tự nàng cũng có thể thực hiện.

Đây là lần đầu tiên nàng cho hắn nhìn thấy con người thật của mình, mặc dù con người ấy đôi khi mang một tính cách không thể chấp nhận được, thậm chí hiện thực đến tàn khốc, thế nhưng đó mới là Ninh Anh.

Một Ninh Anh chân thực, có máu có thịt.

Lý Du vẫn luôn không trả lời nàng, chỉ là dùng ngữ khí giống y hệt hỏi ngược lại nàng: “Ta là một nam nhân tự cao tự đại, từ nhỏ đã được mọi người vây quanh, mọi chuyện đều muốn người ta thuận theo tâm ý. Một nam nhân kiêu căng và ngạo mạn, không bao giờ suy nghĩ cho người khác, nàng có dám gả cho ta không?”

Ninh Anh sửng sốt.

Lý Du tiếp tục nói: “Mỗi ngày ta đều muốn được người khác khen, rất sĩ diện, có đôi khi thậm chí sẽ cay nghiệt, tính nết cũng cổ quái không dễ ở chung, về sau có lẽ sẽ có rất nhiều va chạm, một phu quân như thế, nàng nghĩ kỹ đi, nàng có dám gả không?”

“Ta có lòng chiếm hữu mạnh, không chịu được việc nữ nhân của mình bị người khác nhớ thương, ta muốn trong lòng của nàng tràn đầy hình bóng của ta, ngay cả nhìn nam nhân khác nhiều hơn một chút cũng không được. Ta muốn nàng dỗ dành ta, xem ta là thứ duy nhất, cho ta đầy đủ tín nhiệm và dựa dẫm, nàng có thể làm được không?”

“Ta muốn hậu trạch an bình, không hi vọng nơi đó sẽ bát nháo giống như phụ thân của ta, ảnh hưởng tới tiền đồ của ta. Ta cưới nàng, đợi nàng già, nàng có thể giống như nương của ta suốt ngày lải nhải không dứt, để cho đầu ta lớn như cái đấu hay không?”

“Lý Du ta chính là như vậy đó, thứ tính tình ấy đã được nuôi dưỡng hai mươi năm qua rồi, không thể thay đổi được. Nàng còn muốn gả cho một nam nhân như thế, sau này sẽ không đổi ý hay không?”

Hắn bình tĩnh nhìn nàng, không hề giả vờ, chỉ đứng đó, cực kỳ chân thành.

Cởi bỏ thân phận và bối cảnh gia thế của hắn, Lý Du bây giờ cực kỳ nhiều tật xấu nhưng không hề giấu diếm mà cho nàng nhìn thấy một cách trầ.n trụi, đây chính là Lý Du hắn, một Lý Du chân thực, một Lý Du có máu có thịt.

Hai người nhìn đối phương, đều không nói gì.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Ninh Anh mới ghét bỏ nói: “Chàng có thật nhiều tật xấu.”

Lý Du trả lời: “Chẳng lẽ nàng không có nhiều tật xấu sao?”

Ninh Anh: “……”

Nàng cảm thấy nàng có lẽ đã điên rồi.