Thúy Thúy bị hắn nhìn chằm chằm nên bắt đầu ngại ngùng, hậm hực đi ra.
Sau khi Lý Du ăn sáng xong thì cảm thấy tâm tình có chút vi diệu.
Trước đây hắn nào có chợ búa giống như hôm nay, những nơi hắn từng đi tới đều là những nơi thuộc tầng lớp thượng lưu. Cho dù có bị vây xem đi chăng nữa thì người vây xem cũng là nhóm quý nữ trong kinh.
Bây giờ, nhìn đám phụ nhân tràn đầy phấn khởi bên ngoài kia, hắn không khỏi bắt đầu sinh ra tâm tình hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Lương Hoàng thấy sắc mặt của hắn không tốt, một lần nữa đi đuổi những người hàng xóm đang hóng chuyện kia đi.
Ninh Anh ở sau phòng bếp vén rèm bước ra, thấy hắn đang nhàm chán thì bèn nói: “Thời tiết thật tuyệt, Nhị công tử chưa từng tới Dương Châu bao giờ, sao không ra ngoài đi dạo đi?”
Lý Du liếc nhìn nàng: “Nàng đi cùng ta.”
Ninh Anh hừ một tiếng: “Nghĩ hay lắm.” Nói dứt lời liền ngồi xuống phía đối diện hắn, “Có lẽ đây là lần đầu tiên ngài tới những nơi chợ búa như thế này, tất cả mọi người đều quan sát ngài giống như con khỉ, ngài không thấy thẹn chút nào sao?”
Lý Du không những không giận mà còn cười nói: “Mới vừa rồi Thúy Thúy còn nói, nếu ta ngồi ở chỗ này thì còn có tác dụng hơn Tỳ Hưu chiêu tài kia.”
Ninh Anh: “……”
Lời này thật là buồn cười, nàng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lý Du chỉ nhìn nàng cười, trên mặt lộ ra biểu cảm không hiểu ra sao.
Thấy hắn đang khó chịu nhưng vẫn cố nhịn, Ninh Anh đôi khi cảm thấy người này khá thú vị. Nàng hiện tại đã lười phải giả vờ trước mặt hắn, vò đã mẻ chắc chắn không sợ sứt, hắn thích làm gì thì làm.
Lý Du đã ở trong tiệm ăn ròng rã một ngày, không đi đâu cả.
Hắn không đi, Ninh Anh cũng không có cách nào kinh doanh, đành phải tiếp tục so gan với hắn. Không chỉ có như thế, giữa trưa nàng còn đặc biệt làm thịt kho tàu cá chép cho hắn ăn.
Nhìn thấy cá chép đỏ nồng bóng loáng trong mâm, vẻ mặt của Lý Du dần dần ngưng lại.
Ninh Anh chỉ chuẩn bị cho hắn một món ăn là thịt kho tàu cá chép, cứ như vậy ngồi xuống đối diện hắn khiêu khích, một tay chống cằm, nhìn hắn nói: “Dương Châu là đất lành, món cá chép này Nhị công tử chớ có bỏ lỡ.”
Lý Du nhìn nàng chằm chằm một hồi, mặt không thay đổi cầm đũa lên, gắp một chút rồi nếm thử, chất thịt non mịn, tươi mới mười phần, không hề có chút vị tanh nào.
Ánh mắt của hắn rơi xuống miếng cá chép nhỏ bị hắn ăn.
Cá chép và Lý Du, hắn ăn chính hắn*.
(*) Lý Du và cá chép có phát âm giống nhau đều là: “LiYu
Lý Du hừ lạnh một tiếng, lại gắp thêm một đũa nữa thoải mái bắt đầu ăn, không phải chỉ là một con cá thôi sao, sau khi ăn xong còn có thể mọc đuôi được chắc?
“Ở Thiên gia cấm ăn cá chép, nàng lại nấu cá chép đãi khách, đang mưu đồ cái gì thế, hửm?”
Ninh Anh liếc hắn nói: “Ta nhìn thấy con cá chép này thì cảm thấy không thoải mái, sau đó cứ vậy nấu nó lên.”
Lý Du vô cùng bình tĩnh nói: “Sau đó nấu cho Lý Du ăn?”
Ninh Anh nhếch miệng nở nụ cười.
Nam nhân kia nhận xét: “Chất thịt chắc chắn mềm mại, hương thơm mười phần, đồng thời cũng không có mùi bùn đất, vô cùng ngon.”
Gặp chiêu phá chiêu, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Xem ra món thịt kho tàu cá chép kia khá hợp với khẩu vị của hắn, hắn cứ như thế mà ăn hết cả con.
Buổi chiều Lý Du nghỉ trưa, hôm qua bị muỗi đốt nên bây giờ đã có kinh nghiệm, hắn bôi thuốc mỡ lên người trước, quả nhiên rất có tác dụng.
Kết quả đến giờ Mùi, bỗng nhiên có ba người đến tiệm ăn, là Tiêu huyện lệnh của Lâm Xuyên thành.
Tin tức từ Phủ nha quả là nhanh chóng, Lý Du mới đến không tới hai ngày, hơn nữa nữa còn đã cải trang, nhưng vẫn truyền đến tai của Tiêu huyện lệnh.
Dù sao thì hắn cũng là tiểu công tử trong Tần Vương phủ, Tiêu huyện lệnh đương nhiên đã từng nghe thấy thanh danh của hắn ở kinh thành.
Bây giờ hắn vượt ngàn dặm xa xôi đi đến nơi này, Tiêu huyện lệnh tất nhiên sẽ không dám thất lễ, cũng sợ hãi Lý Du xảy ra bất trắc gì khi ở nơi này của mình, lúc này mới tới, dù cho phải trả bất cứ giá gì cũng phải mời được tôn Đại Phật đó về quan dịch, hầu hạ chu đáo.
Lúc ấy Tiêu huyện lệnh đang mặc thường phục nên Ninh Anh không biết thân phận của hắn. Tôi tớ của hắn dò xét nàng một lượt rồi hỏi: “Chỗ này của ngươi có người từ trong kinh tới không?”
Ninh Anh lập tức cảnh giác.
Cuối cùng vẫn là Tiêu huyện lệnh chủ động nói rõ thân phận, nàng mới vội vàng lùi về phía sau viện đánh thức Lý Du.
Đang nghỉ trưa thì bị quấy rầy, Lý Du rất không vui, hắn lấy chăn bông che kín đầu rồi kêu bọn họ đợi.
Ninh Anh lộ vẻ sốt ruột, vội nói: “Đại gia của ta ơi, Tiêu huyện lệnh vẫn còn đang đợi ngài ở tiệm ăn đấy, ngài mau thức dậy rồi ra ngoài ứng phó đi, không được để bọn hắn ở chỗ này của ta quá lâu, bằng không chắc chắn lại có thêm một đoàn người tới đây xem náo nhiệt!”
Lý Du vẫn không ư hử gì.
Ninh Anh gỡ chăn mền ra, cưỡng ép kéo hắn dậy.
Tên kia không thuận theo, gắt gao ôm lấy chăn mền nói: “Dỗ ta đi, nàng dỗ cho ta vui vẻ thì ta sẽ ra ngoài ứng phó.”
Ninh Anh: “……”
Nàng ảo não nắm chặt lấy mông hắn, Lý Du ôi một tiếng, bất mãn nói: “Sao nàng có thể lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn chứ!”
Ninh Anh thô tục nói: “Cũng không phải là chưa từng sờ qua.”
Lý Du: “……”
Không biết xấu hổ!
Cuối cùng tổ tông kia vẫn đi ra, nhưng Ninh Anh phải hầu hạ hắn mặc y y phục rửa mặt cho thỏa đáng thì hắn mới ra ngoài.
Quả nhiên, bên ngoài có rất nhiều người đang tụ tập đứng xem, có người còn nhận ra Tiêu huyện lệnh, không khỏi khe khẽ bàn luận.
Sau đó Lý Du từ hậu viện đi ra, Tiêu huyện lệnh vội vàng đứng dậy hành lễ với hắn.
Lý Du đáp lễ.
Tiêu huyện lệnh cung kính nói: “Không biết Lý Tu Soạn đến đây, hạ quan không tiếp đón từ xa, mong Lý Tu Soạn rộng lòng tha thứ.”
Lý Du cau mày nói: “Tiêu huyện lệnh phô trương như vậy ngược lại khiến cho ta sợ hãi. Lần này ta xuống Giang Nam cùng tuần tào Ngự Sử Trương Thắng, ta tới đây cũng chỉ vì làm chút việc tư, vốn đã cải trang, ngươi lại gây ra đ ộng tĩnh lớn như vậy, ngươi xem ta làm thế nào cho phải bây giờ?”
Tiêu huyện lệnh: “……”
Lý Du không kiên nhẫn nói: “Tiêu huyện lệnh trở về đi.”
Tiêu huyện lệnh vội nói: “Việc này không thể được, chợ búa lộn xộn, không phải là nơi để Lý Tu Soạn tá túc, xin ngài hãy cùng hạ quan đi tới quan dịch mới thỏa đáng.”
Lý Du khoanh tay nhìn lão, thật đúng là cố chấp.
Tiêu huyện lệnh lại nói: “Quan dịch đã chuẩn bị xong một gian phòng cho Lý Tu Soạn, xin Lý Tu Soạn đừng chối từ, đây cũng là trách nhiệm của hạ quan.”
Thấy đối phương kiên trì như vậy, Lý Du nhìn về phía Lương Hoàng nói: “Dời đồ đạc trong khách điếm đến quan dịch đi.”
Lương Hoàng đáp lại.
Tiêu huyện lệnh lại đưa ra một cử chỉ mời, Lý Du lúc này mới chắp tay sau lưng đi về phía quan dịch.
Sau khi Đại Phật rời khỏi tiệm ăn, Ninh Anh mới thở dài một hơi, cuối cùng cũng ngủ ngon được một giấc ban đêm rồi.
Bọn hắn vừa mới rời đi thì Chu bà tử đã chạy đến dò xét tình hình, hiển nhiên cũng đã nghe được tin đồn.
Đầu của Ninh Anh lớn như cái đấu.
Chu bà tử cảm thấy có chút khủng hoảng, bởi vì nhìn khí thế kia của hắn thì hơn phân nửa hắn sẽ có quan hệ với quan gia, dân không đấu được với quan, những tiểu dân như bọn họ sợ nhất là gây chuyện với Thượng Quan gia.
Ninh Anh kiên nhẫn trấn an.
Thật vất vả mới đuổi được Chu bà tử đi, nàng dứt khoát đóng cửa rồi dọn dẹp tiệm ăn.
Lý Du mới đến đây được hai ngày nhưng đã khiến cho rất nhiều người đến vây xem tiệm ăn, Ninh Anh cũng cực kỳ phiền muộn. Tên kia nhất định muốn cùng nàng tổn thương lẫn nhau, nàng chạy không thoát, chỉ có thể giằng co.
Hiện tại bản thân nàng cũng nghĩ không ra cách nào tốt hơn để giải quyết, nếu thế thì cứ tiếp tục hao tổn lẫn nhau đi.
Hai ngày sau Lý Du vẫn xuất hiện ở tiệm ăn, hắn dường như đã quen với việc bị mọi người vây quanh, bình tĩnh như một Tỳ Hưu chiêu tài, thậm chí có lúc còn ngồi trong tiệm ăn chơi cờ cùng Lương Hoàng nữa.
Về vấn đề này, Ninh Anh chỉ có thể trợn mắt làm ngơ.
Hai người có thể ngồi yên, nhưng ngược lại Tần thị cuối phố thì ngồi không yên nổi.
Trước đây, Triệu Nhị Nương đã gửi lời cầu hôn nhưng Ninh Anh không hề hồi âm, lần này lại nghe người ta đồn rằng phu quân trước của Ninh Anh đã tìm tới cửa, nên cảm thấy rất kỳ lạ.
Tần thị trong lòng khó chịu, lại không chút ngại ngùng bảo Đại Lang nhà mình tới cửa nghe ngóng, tìm Triệu Nhị Nương thêm một lần nữa, bảo bà ấy đi thêm một chuyến.
Triệu Nhị Nương đồng ý.
Buổi chiều ngày hôm đó, Triệu Nhị Nương tìm tới cửa, lúc ấy Lý Du không ở trong tiệm ăn, Thúy Thúy bèn gọi Ninh Anh đang ở hậu viện ra.
Triệu Nhị Nương kia cũng là một người ngay thẳng, trực tiếp vào vấn đề, hỏi thăm Ninh Anh xem chuyện của phu quân trước rốt cuộc ra sao.
Ninh Anh nghe xong vội vàng xua tay, giải thích: “Triệu nương tử hiểu lầm rồi, ta là một quả phụ, lấy ở đâu ra phu quân trước gì chứ.” Nàng nói thêm: “Người kia có liên quan tới nhà phu quân trước của ta, lần này tới Giang Nam làm việc thuận đường nên đến thăm hỏi, không ngờ rằng lại khiến cho làng xóm ở tiệm ăn hiểu lầm.”
Triệu Nhị Nương chưa nhìn thấy Lý Du, chỉ nghe thấy lời đồn truyền đi rất lợi hại, nửa tin nửa ngờ.
Ninh Anh tiếp tục nói: “Quả phụ thường có một vài lời đồn không hay. Đối với những phụ nhân giống như ta, cho dù gia cảnh nhà phu quân trước có giàu thế nào, bản thân cũng sẽ không xứng đáng được với lang quân như vậy.”
Triệu Nhị Nương bát quái nói: “Ta nghe bọn họ nói hắn ta rất tuấn tú.”
Ninh Anh cười nói: “Đúng là rất tuấn tú cho nên ta mới nói những lời đồn đó không đáng tin, dựa vào dung mạo thế này của ta thì làm sao có thể có được một phu quân tuấn tú như vậy cơ chứ. Chỉ cần nghe qua thì đã không đáng tin cậy rồi.”
Triệu Nhị Nương ngược lại rất tin tưởng những lời nói này, tiếp tục thăm dò: “Vậy đối với Dương gia kia, ngươi có suy nghĩ thế nào?”
Ninh Anh: “Để ta suy nghĩ kỹ càng hơn được không?” Nàng dừng một chút, “Đều là người đã từng cưới gả nên dù sao cũng phải lựa chọn cẩn thận hơn chút, để không phải buồn lần nữa.”
Triệu Nhị Nương gật đầu: “Suy nghĩ của ngươi cũng không sai.”
Sau đó hai người lại nói thêm một vài chủ đề khác rồi Triệu Nhị Nương mới rời khỏi.
Bà ấy nói những tin tức vừa nghe được từ chỗ Ninh Anh cho Tần thị, Tần thị ngồi trên trên băng ghế nhỏ đập đùi, nói: “Ta đã nói rồi, những lời đồn đó đều là vô căn cứ mà.”
Triệu Nhị Nương: “Suy nghĩ chút thì Khương nương tử nói cũng đâu có sai, một nữ nhân có điều kiện như vậy thì làm sao có được một người phu quân trước tử tế và đẹp trai được chứ?”
“Lúc trước khi tới ta còn đặc biệt nghe ngóng qua, bọn họ nói vị phu quân trước đó vô cùng tuấn lãng, y phục trên người cũng bảnh bao, quý khí phi phàm, vừa nhìn đã biết không phải là lang quân bình thường, sau khi nghe tới đó ta liền lắc đầu.”
Tần thị cũng không tin: “Nếu thật sự có một vị phu quân trước tốt như vậy, tại sao nàng lại chạy tới đây chứ?”
Triệu Nhị Nương: “Cho nên ta nghĩ Khương nương tử không hề nói láo, điều đó nghe có vẻ không đáng tin cậy.” Bà ấy lại nói, “Nếu như Tần Đại Nương đã thực sự chọn trúng nàng thì kêu Đại Lang chủ động một chút đi, dù gì đều là người đã từng cưới gả qua, không cần quá giữ ý đâu.”
Tần thị gật đầu.
Triệu Nhị Nương: “Khương nương tử nói muốn cẩn thận suy nghĩ nên cứ để Đại Lang dùng nhiều thời gian hơn chút giúp nàng an tâm, như thế thì đoạn nhân duyên này nhất định có thể thành công.”
Tần thị cười nói: “Ngày mai ta sẽ bảo Đại Lang qua đó.”
Vì vậy, ngày hôm sau, Tần thị vội vàng đưa nhi tử nhà mình đến tiệm ăn.
Dương Đại Lang bị ép buộc đành phải bất lực, mặc dù hắn cũng cảm thấy Khương thị kia không tệ, nhưng hắn da mặt mỏng, không có ý muốn tiếp tục tới quấy rầy người ta.
Tiếc rằng lão nương nhà mình không ngừng lải nhải ở bên tai, đành phải đi một chuyến.
Tần thị rất giỏi làm điểm tâm nên được Thúy Thúy yêu mến.
Lúc này Dương Đại Lang đặc biệt mang điểm tâm tới cho Thúy Thúy, nói rằng Dương Thụy đã ăn kẹo đường của Thúy Thúy, trong nhà có gì ngon cũng sẽ nhớ tới nàng ấy.
Thúy Thúy vui vẻ không thôi, nhận lấy điểm tâm của hắn rồi đi vào bếp sau, tràn đầy phấn khởi nói: “Nương tử nương tử, Dương gia lang quân có mang đồ ăn đến cho Thúy Thúy!”
Nghe nói như thế, Ninh Anh đứng lên nói: “Ngươi nhận rồi sao?”
Thúy Thúy: “Nhận rồi, là Dương Thụy cho ta.”
Ninh Anh chỉ chỉ nàng ấy, ý bảo nàng đi ra.
Dương Đại Lang nhìn thấy nàng thì cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, bèn giải thích: “Trong nhà đã làm một ít điểm tâm, Thụy nhi nói để lại một ít cho Thúy Thúy nên ta đã mang qua đây.”
Ninh Anh cười nói: “Dương lang quân có lòng, Thúy Thúy tham ăn.”
Dương Đại Lang: “Hài tử đều tham ăn cả thôi.” Hắn hỏi thêm, “Lần trước Thụy nhi đã được nếm qua kẹo đường do Thúy Thúy làm nên đã ghi nhớ, nhiều lần hỏi ta mua ở đâu, không biết Khương nương tử có thể nói cho ta biết không?”
Ninh Anh bảo hắn ngồi xuống rồi nói: “Ta mua kẹo ở Trương lão nhân sát vách.” Sau đó nàng lại hỏi, “Những ngày này Thụy nhi đã quen đi đến trường tư thục chưa?”
Dương Đại Lang bất đắc dĩ nói: “Vừa về đã kêu khổ thấu trời, ngày xưa được chiều nên kiêu căng quen thói, bây giờ phải tuân thủ quy củ.”
Hai người liền thảo luận về chủ đề của Dương Thụy.
Ninh Anh rất thoải mái khi nói chuyện với hắn, Dương Đại Lang cũng thả lỏng được mấy phần, hai người vừa nói vừa cười, không hề để ý thấy chủ tớ Lý Du đang từ quan dịch bên kia đi sang đây.
Vội vàng không kịp chuẩn bị đi sang mà đã thấy được nàng đang nói chuyện cùng một nam nhân dáng dấp đoan chính, Lý Du lập tức không vui, cầm quạt xếp chỉ chỉ vào tiệm ăn, hỏi: “Người kia là ai?”
Lương Hoàng: “Ta không biết.”
Lý Du liếc mắt nhìn y, lại hỏi: “Lúc trước Lâm Chính nói có người tới cửa cầu hôn, hắn ta họ gì?”
Lương Hoàng đáp: “Hình như họ Dương, là thợ mộc, sống ở cuối phố.”
Lý Du nhìn hai người trong tiệm ăn, trong lòng có chút suy đoán.
Hắn không tin Ninh Anh dám đội nón xanh cho hắn ngay trước mặt hắn, dứt khoát đè nén sự không vui trong lòng, quay người lại, đi vào quán trà theo hướng đối diện.
Hai người kia nói nhảm quá nhiều, hắn ngồi xuống một lúc thì Dương Đại Lang mới rời khỏi.
Lý Du chua như ăn chanh, lập tức đứng dậy đi đến hỏi tội.
Chân trước của Dương Đại Lang vừa mới đi, chân sau của Lý Du liền vào cửa, hắn đeo lên một bộ mặt quan tài, như thể ai đó đang thiếu hắn nghìn vàng.
Ninh Anh và Thúy Thúy đang ở hậu viện nếm thử điểm tâm mà Dương Đại Lang mang đến, nhìn thấy Lý Du tiến tới, Thúy Thúy nhiệt tình đưa ra, nói: “Đây là đồ mà Dương lang quân mang đến, ăn rất ngon đấy!”
Ninh Anh thầm kêu không ổn.
Quả nhiên, Lý Du dùng quạt xếp chỉ chỉ vào cái bánh ngọt trắng muốt kia, hỏi: “Ai là Dương lang quân?”
Thúy Thúy đang muốn nói chuyện, Ninh Anh vội vàng cắt ngang: “Hôm nay Nhị công tử lại muốn ăn gì, bây giờ ta sẽ đi làm cho ngài.”
Lý Du truy vấn ngọn nguồn: “Ai là Dương lang quân?”
Thúy Thúy thấy sắc mặt khó chịu của hắn liền sợ hãi bỏ chạy.
Ánh mắt của Lý Du rơi xuống người Ninh Anh, chua xót nói: “Khương nương tử quả thật rất có bản lĩnh, ta hỏi nàng, nhảy nhót trên mộ của ta như thế có vui vẻ không?”
Ninh Anh im lặng nuốt bánh ngọt xuống, biết hắn đang nổi giận.
Không một nam nhân nào có thể chịu đựng được việc bị cắm sừng, chưa kể mối quan hệ giữa hai người hiện đang rất bế tắc, chắc chắn hắn sẽ không tha thứ nổi.
Nhưng hiện tại nàng không có chút sợ hãi nào, ngược lại cảm thấy mình nên cố gắng lợi dụng tốt cơ hội này, cố ý làm ra một dáng vẻ ủy khuất, ấp a ấp úng nói: “Thiếp thân có mấy lời không biết có nên nói ra hay không.”
Lý Du cho nàng cơ hội giải thích, tự đi tới sương phòng.
Ninh Anh tính toán một phen trong lòng, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, quyết định đánh cùng hắn trận chiến liên quan tới Dương Đại Lang này.
Lý Du sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế, toàn thân đều tản ra hơi thở băng giá, có thể thấy hắn đang đè nén lửa giận trong lòng.
Ninh Anh không nhanh không chậm đi vào sương phòng, lần nữa thể hiện kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của bản thân.
Nàng không đối đầu với hắn gay gắt như trước nữa mà bộc lộ hết vẻ nhu nhược của phái nữ, yên lặng đứng đó một hồi rồi mới âm thầm quỳ xuống, úp trán xuống đất, điệu bộ nhát gan, dùng thanh âm nhu nhược nói: “A Anh muốn cầu lang quân thành toàn.”
Lý Du mặt không đổi sắc nhìn xuống nàng, từ giữa kẽ răng rít ra mấy chữ: “Nàng muốn thành toàn cái gì?”
Ninh Anh chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra vẻ hèn mọn sợ hãi: “A Anh chỉ muốn ở lại nơi đây cầu xin cuộc sống an ổn, muốn được vui vẻ thoải mái, xin lang quân thành toàn.”
Lý Du kiềm nén lửa giận, trả lời: “Ta có thể cho nàng sự an ổn.”
Ninh Anh lắc đầu, khóe mắt đỏ bừng, muốn nói lại thôi: “Dương lang quân không chê dung mạo xấu xí của A Anh, không chê thân thế ti tiện của A Anh, không chê A Anh từng là một thông phòng không danh không phận, càng không thèm để ý tới quá khứ của A Anh.”
“Hắn nguyện ý tiếp nhận A Anh, hắn đã giúp đỡ A Anh lúc họa nạn trong phố xá hỗn tạp này, nguyện cho A Anh một cuộc sống an ổn, bằng lòng ủng hộ và tôn trọng lẫn nhau.”
“A Anh rất cảm kích, nếu như có được một lang quân đồng ý đối đãi với mình như thế quả là khó kiếm. Hắn không so đo với quá khứ của A Anh, cũng không bắt buộc A Anh giúp hắn dạy con, bất luận A Anh làm gì, chỉ cần làm những chuyện bản thân vui vẻ thoải mái là được.”
Dứt lời nàng lại dập đầu với Lý Du một cái, hèn mọn nói: “A Anh rất may mắn nên mới có thể gặp được một người sẵn sàng bao dung mình như vậy, dù cho về sau có bao nhiêu vất vả đi chăng nữa thì A Anh cũng vui vẻ chịu đựng, chỉ cần có hắn ở bên cạnh là được rồi, xin lang quân hãy thành toàn cho A Anh, để lại cho A Anh một con đường sống.”
Những lời nói này đã triệt để chọc tức Lý Du, hắn buồn bực nói: “Nàng chắc chắn là không phải hắn thì sẽ không chọn ai khác?!”
Ninh Anh cúi đầu không nói.
Lồng ngực của Lý Du như bị thứ gì đó thiêu đốt, hắn cố gắng áp chế tính xấu của mình, chất vấn: “Dương Đại Lang kia là người góa thê, nàng chắc chắn là không phải hắn thì sẽ không chọn ai khác?!”
Ninh Anh tàn nhẫn kìm lại một giọt nước mắt, ủy khuất nói: “A Anh là tiểu tỳ nô tịch, có thể lấy được Dương lang quân đã là trèo cao rồi.”
Những lời này khiến cho Lý Du tức giận đến mức nghẹn họng: “Hắn còn có một nhi tử, nàng cam tâm tình nguyện làm kế mẫu của người khác ư?”
Ninh Anh liên tục xua tay nói: “Đứa bé kia rất tốt, cũng rất hiểu chuyện, nó không nghịch ngợm chút nào, A Anh không ngại làm kế mẫu, chỉ cần bây giờ A Anh thật lòng quan tâm nó, tin rằng sau này nó nhất định cũng biết cảm ân.”
Hết dao này đến dao khác đâm xuống, dao sau còn hung ác hơn ngàn lần dao trước.
Lý Du sắc mặt tái xanh nhìn nữ nhân này, tà hỏa trong nội tâm liên tục xuất hiện, bị ghen ghét đốt cháy đến phát cuồng.
Nàng tình nguyện gả cho một người góa thê, tình nguyện đi làm kế mẫu của người ta cũng không muốn đi cùng Lý Du hắn.
Tình yêu và sự sủng ái của những năm đó, cũng như sự lo lắng hãi hùng của hắn khi biết được tin nàng đã chạy trốn, tất cả đều cho chó ăn.
Lần này, Lý Du bị đâ m đến đau nhức.
Nàng thà sống sót trong khu chợ đổ nát này còn hơn trở về với hắn; nàng tình nguyện gả cho người góa thê làm kế mẫu cũng không muốn trở về cùng hắn.
Nhìn gương mặt đã gắn bó sáu bảy năm với hắn kia, lần gặp gỡ này hóa ra lại thu được trái đắng như vậy, điều này khiến cho hắn chật vật đến mức không biết nên làm sao mới phải.
Sự giáo dưỡng trong quân tử nhắc nhở hắn rằng phải khắc chế lý trí, rõ ràng bản thân đang ghen ghét phẫn nộ đến mức muốn bóp chết nàng, nhưng hắn vẫn không làm ra bất kỳ động thái nào, chỉ ngồi đó như một khúc gỗ nhìn chằm chằm vào nàng, như thể muốn nhìn ra một cái lỗ trên người nàng.
Ninh Anh một mực cung kính quỳ trên mặt đất, sự hèn mọn của nàng như một lưỡi dao, không chút lưu tình cắm vào lồng ngực Lý Du, khiến trái tim hắn đau đớn.
Lần đầu tiên trong đời, vị tiểu công chúa cao cao tại thượng kia thưởng thức được tư vị thống khổ do tình yêu mang đến.
Cảm giác bực bội và không cam lòng ấy gặm nuốt thần kinh của hắn, hắn thực sự rất đau, hốc mắt hơi đỏ lên, đáy mắt còn hiện rõ tơ máu, cứ nhìn chằm chằm nàng như vậy.
Không biết đã qua bao lâu, yết hầu của Lý Du mới nhấp nhô, khàn khàn nói: “Ta không thích nghe những lời A Anh vừa nói, nàng tới đây ôm ta một cái thì ta sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện này.”
Ninh Anh trầm mặc.
Lý Du nhìn nàng nói: “Dỗ dành ta đi.”
Ninh Anh yên lặng dập đầu với hắn: “Xin lang quân hãy thành toàn.”
Những lời này hoàn toàn đã tiêu tốn hết sự nhẫn nại của Lý Du, trong cơn tức giận, hắn cầm lấy chiếc chén trên bàn rồi đập xuống đất, chỉ nghe choang một tiếng, mảnh vỡ văng khắp nơi, Ninh Anh đang quỳ trên mặt đất lại không hề cử động.
Lý Du đứng dậy rời đi, ngay cả chiếc quạt xếp trên bàn cũng quên cầm.
Sau khi hắn rời đi, Ninh Anh nhìn chằm chằm vào những mảnh vụn vương vãi một lúc, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra rồi đứng lên, vỗ nhẹ vào đống bụi bắm trên đầu gối, lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt giả tạo, mặt không đổi sắc đi ra sương phòng.
Lương Hoàng ở bên ngoài thấy Lý Du sắc mặt xanh xám, thầm kêu không ổn.
Tổ tông kia không nói một lời liền rời khỏi tiệm ăn, cũng không biết muốn đi tới nơi nào, cứ thế bước thẳng.
Lương Hoàng không dám hỏi thăm, đành phải đuổi theo sát, nhưng lại không dám đi quá gần, chỉ có thể đi theo phía sau lưng.
Trong lồng ngực của Lý Du lửa giận cuồn cuộn, sợ mình làm ra chuyện gì thất thố khác người, cứ như vậy đi vu vơ lang thang trên phố.
Mãi cho đến khi tâm trạng của hắn dần dần bình tĩnh trở lại, cả người lấy được tỉnh táo, hắn mới đi tới bến tàu, lẳng lặng đứng đó.
Lương Hoàng đứng ở đằng xa, không dám khinh thường.
Lý Du ngồi một mình trên thềm đá, nhìn ra sông rộng, gió thổi nhẹ, gương mặt thất thần, chợt thấy cô đơn.
Phố xá lạ lẫm, con người lạ lẫm.
Hắn nhất định đã điên rồi nên mới có thể để cho một nữ nhân coi hắn là xà chuột giày vò hắn ở nơi này, giấu diếm phụ mẫu trong nhà, ngàn dặm xa xôi đi tới Dương Châu chỉ vì để tìm một tiểu tỳ.
Buồn cười nhất chính là tiểu tỳ kia còn không nguyện ý trở về cùng hắn, nàng tình nguyện gả cho một người góa thê, tình nguyện làm kế mẫu của người ta, tình nguyện vất vả kiếm ăn, cũng không muốn trở về cùng hắn.
Lý Du không khỏi nghi ngờ chính mình, chẳng lẽ hắn ăn ở xấu đến mức độ như thế rồi sao.
Hắn tự hỏi bản thân, rốt cuộc hắn thích nàng ở điểm nào, tại sao nhất định phải là nàng?
Phải chăng đầu óc hắn đã bị lừa đá nên mới có thể cố chấp đòi lại nàng?
Hắn không biết đáp án.
Nhưng sau khi nghe thấy cuộc sống mà nàng đang mong đợi, bản năng của hắn trở nên ghen ghét đến phát cuồng, đã từng ở chung sáu bảy năm thuở thiếu thời, lại không thể sánh được với một Dương Đại Lang.
Hắn cảm thấy thất bại, thậm chí cảm thấy một loại nhục nhã.
Nữ nhân kia dùng tư thái hèn mọn nhất cầu xin hắn thành toàn cho nàng, nàng càng hạ thấp tư thái, hắn càng khó xử, đối với bản thân mình càng thêm hoài nghi.
Đã từng liều chết triền miên, đã từng thân mật vuốt ve an ủi, đã từng quan tâm chu đáo, tất cả đều là giả dối. Chỉ có sự lo lắng hãi hùng của hắn, sự kiên định của hắn, ngàn dặm xa xôi của hắn mới là thật.
Hắn thích nàng ở điểm nào, tại sao phải liều chết phân cao thấp cùng với nàng, tại sao luôn luôn là Ninh Anh mà không phải là người khác?
Trước đây hắn luôn cảm thấy bởi vì nàng được bồi dưỡng theo dáng vẻ hắn thích, hiện tại hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi, thật sự là như thế sao?
Sự yêu thích mà hắn dành cho nàng vẻn vẹn chỉ là bởi vì nàng phù hợp với hình mẫu lý tưởng của hắn sao?
Lý Du lặng lẽ vùi mặt vào lòng bàn tay, có chút khó khó chấp nhận rằng tình yêu của hắn dành cho Ninh Anh đã đi quá giới hạn đó.
Hắn lờ mờ nhận ra rằng đó không chỉ là thích, mà còn là tình yêu.
Bởi vì yêu, cho nên ngay từ đầu không hề báo quan, sợ nàng chịu cảnh đày đọa, sợ nàng xảy ra sự cố trên đường đang chạy trốn;
Cũng là bởi vì yêu mà hắn dùng thân mình câu cá, dùng phương thức ôn hòa để ổn định nàng;
Hơn nữa bởi vì yêu nên cho dù ngàn dặm xa xôi tìm được nàng nhưng hắn lại không dùng thủ đoạn cưỡng ép, mà là tìm cách giao lưu với nàng, ý đồ dỗ dành nàng trở về.
Trước kia hắn không nhận ra điều này, cho đến hôm nay nghe được sự kỳ vọng của nàng đối với Dương Đại Lang, điều này hoàn toàn kích thích hắn, đồng thời hắn cũng lờ mờ nhận ra vị trí của nữ nhân kia trong lòng hắn.
Nếu không phải là nàng thì không cần ai khác.
Hoặc có thể đó là một hạt giống đã được gieo trồng khi còn nhỏ.
Nữ nhân kia có được tất cả những lần đầu tiên của hắn, lần đầu tiên hắn tiếp xúc với người khác, lần đầu tiên động tình, lần đầu tiên nếm trải cảm giác lo lắng.
Nàng quả thực đã trưởng thành theo yêu cầu của hắn, chỉ là trong quá trình trưởng thành, có lẽ không biết từ lúc nào hai người họ đã ảnh hưởng lẫn nhau, từ đó tạo ra hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Lý Du ngồi trên thềm đá ở bến tàu ròng rã một ngày, nhìn người đến người đi, nhìn thuyền bè qua lại, thậm chí không thèm uống một giọt nước.
Cho đến tối mịt, Lương Hoàng mới nhịn không được nhắc nhở: “Trời đã muộn rồi, lang quân nên trở về thôi.”
Lý Du ừm một tiếng, đứng dậy rời đi.
Khi chủ tớ trở lại quan dịch, sai dịch đã đến đây thông báo, nói rằng Tiêu huyện lệnh nghĩ đến tình nghĩa chủ nhà nên đã chuẩn bị cơm rau, mời hắn qua đó.
Tiêu huyện lệnh lúc trước đã mời hắn hai lần nhưng luôn bị Lý Du từ chối, hôm nay tâm tình hắn không tốt đang muốn uống hai chén, bên kia lại chuẩn bị sẵn nên hắn cũng cho người ta mặt mũi, lập tức đồng ý.
Tiêu huyện lệnh kia đã hơn sáu mươi, đã là niên kỷ trí sĩ.
Tính tình lão ôn hòa, đã chung sống với phu nhân Trương thị mấy chục năm, cực kỳ tiết kiệm, yến hội hôm nay quả thật đã được chuẩn bị đúng như lời sai dịch nói, thật đúng là bữa cơm hằng ngày.
Mặc dù các món ăn làm không ngon lắm, nhưng đều do chính tay Trương thị tự mình xuống bếp, có thể thấy được mười phần thành ý.
Trước sự nhiệt tình của đôi phu thê già, Lý Du từ chối không được, động đũa cắn một miếng cá hấp, hương vị khá vừa ý.
Trương thị nói: “Lý Tu Soạn đường xa mà đến, lão thân cũng không bỏ ra nổi thứ gì để chiêu đãi, mong rằng Lý Tu Soạn thông cảm cho.”
Lý Du cười cười: “Phu nhân tự mình xuống bếp đã không dễ dàng, vãn bối rất thỏa mãn.”
Tiêu huyện lệnh nhiệt liệt đề cử một món ăn khác, Lý Du cũng nếm thử từng món một.
Có lẽ đôi phu thê già đã quen với hành động như vậy, đôi khi Tiêu huyện lệnh sẽ khen Trương thị, nói rằng bà vất vả rồi hoặc gì đó.
Quan hệ giữa hai người trên bàn cơm cực kỳ ấm áp vui vẻ, lúc đầu Lý Du vốn mang tâm tình không tốt, nhưng khi nhìn thấy sự hòa hợp giữa hai người, tâm tình cũng theo đó nhẹ nhõm hơn mấy phần, còn cùng với Tiêu huyện lệnh khen Trương thị có tay nghề tốt.
Trương thị bị dỗ dành đến mức vui vẻ, thẳng thắn nói: “Lão thân còn lo lắng rằng Lý Tu Soạn khi đến một nơi nhỏ bé như vậy sẽ phải chịu ủy khuất, chưa từng nghĩ Lý Tu Soạn lại thân thiện với mọi người như thế, ngược lại khiến lão thân cảm thấy bản thân mình nông cạn.”
Lý Du ôn hòa nói: “Phu nhân nói quá lời, lần này ta tới Dương Châu vốn để xử lý một số việc riêng tư, được Tiêu huyện lệnh an bài thoả đáng khiến ta rất cảm kích.”
Thấy hắn nói chuyện ân cần như vậy, đôi phu thê càng thêm tùy tính, lảm nhảm chút chuyện phiếm cùng với phong tục địa phương.
Đôi khi cả hai có những ý tưởng khác nhau, còn nói dóc.
Lý Du lẳng lặng nghe bọn họ nói dóc, thỉnh thoảng uống một ly rượu, đột nhiên cảm thấy bọn họ ở bên nhau cả đời thật tốt, quỷ thần xui khiến nói một câu: “Tiêu huyện lệnh cùng phu nhân hạnh phúc vui vẻ như thế, chắc hẳn ở chung mấy chục năm cũng không dễ dàng gì.”
Tiêu huyện lệnh trả lời: “Cũng không hề dễ dàng đâu, thành hôn năm mươi năm, sinh con dưỡng cái, tất nhiên sẽ có thời điểm phải mâu thuẫn với nhau, đa số đều là ta nhường bà ấy.”
Trương thị không đồng ý nói: “Nói mò, rõ ràng là ta dỗ dành ông.”
Hai người lại tranh chấp, Lý Du ngồi ở một bên nhìn bọn họ rồi cười.
Hắn cảm thấy đôi phu thê này thật thú vị.
Năm mươi năm hoạn nạn đã trôi qua, không biết mấy chục năm sau hắn sẽ ra sao.
Nghĩ đến mấy chục năm sau khi phụ mẫu không còn nữa, nhũ mẫu Thôi Thị cũng sẽ già đi rồi rời khỏi, tất cả người quen thuộc ở bên cạnh đều sẽ lần lượt ra đi, Lý Du không khỏi rơi vào trầm tư.
A Anh của hắn cũng sẽ rời hắn mà đi, hắn không tưởng tượng ra nổi dáng vẻ nàng già đi, phải chăng cũng sẽ giống như Trương thị và Tiêu huyện lệnh, đấu võ mồm với nhau như vậy? Hay là giống như nương của hắn, luôn lải nhải nói liên miên không dứt?
Hoặc là……
Quỷ thần xui khiến, hắn chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.
Hắn muốn nàng ở bên cạnh hắn cả một đời, không phải thê thiếp, cũng không phải tỳ nữ, mà là giống Trương thị đường đường chính chính ngồi ở bên cạnh hắn.
Dương Đại Lang có thể cho nàng, hắn đương nhiên cũng có thể.