Đây là lần đầu tiên Lý Du bị vũ nhục về mặt nhân cách, một đồng tiền mà Ninh Anh để lại kia quả thực đã khiến hắn tức giận đến cực điểm, ngay cả bữa sáng cũng không ăn.
Thế nhưng kẻ đầu sỏ lại không hề đặt hắn vào lòng, nàng muốn làm gì thì lại đi làm cái đó, không hề bị ảnh hưởng bởi Lý Du chút nào.
Bên trong nhà bếp tràn ngập mùi thơm nồng nàn của nồi đun nước, Ninh Anh chuẩn bị mọi thứ cho ngày hôm nay giống như thường lệ, sớm đã ném chuyện tối ngày hôm qua ra sau ót.
Gần giữa trưa, Lý Du mới vác gương mặt quan tài tới.
Hắn mặc một chiếc áo choàng màu xanh bằng gấm thêu tinh xảo, tay chắp sau lưng, mặt xụ xuống, dáng vẻ giống như ai đó đào mộ của tổ tiên lên vậy, khiến cho người khác không dám nhìn trộm.
Thúy Thúy đang dọn dẹp bàn ghế ở phía trước, vừa nhìn thấy chủ tớ hai người liền bị dọa sợ, vội vàng trốn vào sau bếp, nói với Ninh Anh: “Nương tử nương tử, người vừa tàn ác vừa hung dữ hôm qua lại tới rồi.”
Ninh Anh: “……”
Nàng suy nghĩ một lát, tên kia quá sĩ diện, lại còn tự cao tự đại, nếu như bởi vì một đồng liền mà lại đá nàng ra khỏi đây thì cũng quá nhỏ nhen.
“Ngươi đừng gấp, ta đi ra ngoài xem một chút, có lẽ là đến dùng cái nồi thôi.”
Thế là Ninh Anh lấy khăn lau tay, đi ra ngoài dò xét tình hình.
Lúc ấy chủ tớ Lý Du vừa mới dùng bữa ở tiệm ăn xong, thấy nàng đi ra, Lý Du hừ lạnh một tiếng.
Ninh Anh bỏ qua vẻ mặt u ám của hắn, cười tủm tỉm nói: “Ai ya, Nhị công tử ăn phải thuốc nổ rồi sao?”
Lý Du âm dương quái khí nhìn nàng chằm chằm hồi lâu mới đè xuống sự khó chịu trong nội tâm, ném ra một mẩu bạc vụn, nói: “Chuẩn bị cho ta một nồi cá lóc. Nếu nàng làm không tốt, đừng trách ta đập phá tiệm của nàng.”
Ninh Anh thấy tiền liền sáng mắt, vội vàng nhận lấy, vui vẻ nói: “Nhất định sẽ không để cho Nhị công tử mất hứng trở về.”
Lý Du không chịu nổi dáng vẻ con buôn đó của nàng, hắn cau mày, tìm cái bàn gần tường rồi ngồi xuống.
Lương Hoàng canh giữ ở cửa giống như thần giữ cửa khiến cho mọi người không ai dám đến gần.
Ninh Anh nhanh nhẹn chuẩn bị cá lóc ở phòng bếp, thủ nghệ của nàng dù sao cũng được Lý Du đào tạo, đồ vật làm ra đương nhiên sẽ được hắn thưởng thức.
Sau đó, bếp nhỏ và nồi gốm được Thúy Thúy bưng ra, nàng ấy rất sợ Lý Du, chỉ cảm thấy nam nhân kia dù rất tuấn tú nhưng lại hung ác khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Sau khi Thúy Thúy bưng rau xanh lên liền trốn ra sau bếp, Ninh Anh tự mình chia thức ăn cho Lý Du, dựa theo lệ cũ múc canh cho hắn.
Bên ngoài có thực khách muốn tiến đến, kết quả liền bị Lương Hoàng ra tay ngăn cản.
Mấy vị thực khách kia nhìn thấy dáng vẻ tráng kiện của Lương Hoàng, lại còn rất có khí thế, nghĩ thầm không biết đây là người hầu nhà nào mà ngang ngược như vậy.
Bọn hắn hiếu kì tò mò nhìn vào tiệm ăn, thấy dáng vẻ đoan chính của Lý Du ở bên trong cao quý bất phàm thì biết hắn có lai lịch không nhỏ, bèn ngoan ngoãn rời đi.
Ninh Anh nhìn thấy thế thì vô cùng lo lắng, vội nói: “Lương Hoàng, ngươi không thể cắt đứt công việc làm ăn của ta được!”
Lương Hoàng vô cùng bình tĩnh trả lời: “Khương nương tử hôm nay có thể bán ra bao nhiêu nồi, tất cả chỗ đó đều tính hết vào lang quân đi.”
Ninh Anh: “……”
Bao quán thế này quả thật làm cho người ta không nói được lời nào.
Lý Du không để ý tới sự bất mãn của nàng, tự mình nếm thử món canh cá, vừa nếm đã cảm thấy thơm ngon, tư vị êm dịu, giống hệt những món ăn trong phủ Tần Vương.
Trong lòng hắn bắt đầu khó chịu, chua xót nói: “Đôi tay của Khương nương tử quả thật khéo léo, nàng nói xem ta nên vui hay là nên bội phục đây?”
Ninh Anh đáp: “Thiếp thân xin cảm ơn Tạ Nhị công tử đã dốc lòng bồi dưỡng, nếu như không có sự bắt bẻ của ngài, thiếp thân sao có thể đặt được thành tựu ngày hôm nay?”
Lý Du quay đầu nhìn nàng, Ninh Anh chủ động nhúng những miếng cá cho hắn, bỗng nhiên hắn thình lình nói một câu: “Nàng ấm ức như vậy khiến cho ta ăn cũng không yên lòng.”
Ninh Anh đặt miếng cá đã nhúng chín vào bát của hắn, khiêu khích: “Bên trong canh cá đã được thêm thạch tín rồi, đảm bảo Nhị công tử ăn xong sẽ khoái hoạt giống như thần tiên.”
Lương Hoàng đang đứng ở cửa nghe thấy nàng nói như thế cũng nhịn không được nở nụ cười, Lý Du cũng hé miệng cười, động đũa nói: “Nếu ta làm quỷ thì cũng phải kéo nàng xuống để hầu hạ.”
Ninh Anh hừ một tiếng, tiếp tục nhúng cá cho hắn.
Lý Du chấm một miếng vào nước chấm trong rồi nếm thử, thịt cá trơn mềm, da cá dẻo dai, chỉ có điều nước chấm trong đó không phải nước chấm ưa thích của hắn, không hợp ý bằng Chu Ký Thanh, hắn không hài lòng lắm nói: “Vẫn còn kém hơn chút so với trong kinh.”
Ninh Anh hừ một tiếng, không hề phản bác.
Lại một lát cá khác được đặt vào trong chén đồ chấm, Lý Du không chút phòng bị nào nếm thử một miếng, kết quả chua đến mức nhức răng. Hắn nhíu mày nhếch miệng, ghét bỏ nói: “Chua.”
Ninh Anh hừ lạnh nói: “Nhị công tử không phải yêu cái miệng chua ngoa này sao?”
Lý Du ngẩng đầu nhìn nàng, Ninh Anh không hề né tránh, cứ như vậy nhìn thẳng vào hắn.
Một lúc lâu sau, Lý Du mới đặt đũa xuống, hỏi: “Nàng một ngày bán thứ này có thể kiếm được bao nhiêu?”
Ninh Anh trả lời: “Một nồi thì có thể lãi được mười đồng, nếu như gặp may thì một ngày sẽ bán được hơn mười nồi.”
Lý Du thầm tính, nói: “Nàng trở về với ta đi, ta tăng thêm tiền mỗi tháng cho nàng, không cần phải vất vả giống như bây giờ, thế nào?”
Nghe nói như thế, Ninh Anh bật cười, khinh bỉ ra mặt nói: “Nhị công tử đã cất nhắc thiếp thân rồi, chỉ sợ ngay cả tiền mỗi tháng của Thôi ma ma trong phủ cũng không bằng thế, thiếp thân chỉ là một tiểu tỳ, không chịu nổi ân huệ lớn như vậy.”
Lý Du không nói gì.
Ninh Anh tiếp tục nói: “Tối hôm qua thiếp thân đã nói rồi, thiếp thân chỉ là một nô tỳ không có giá trị, mệnh tiện đã quen với cuộc sống tụ tập phố xá nơi đây, không muốn về cái lồng vàng đó nữa, vẫn mong Nhị công tử giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho thiếp thân, thiếp thân không muốn khom lưng uốn gối nữa.”
Lời nói này khiến cho Lý Du vô cùng ảo não, Ninh Anh bỏ qua những biểu cảm đó của hắn, hỏi: “Nhị công tử còn muốn dùng không?”
Lý Du: “Ta đã tức no rồi.”
Ninh Anh nhếch miệng: “Tính tình của Nhị công tử thật là.” Nàng dừng lại một chút, “Cũng là tại thiếp thân không tốt, sau khi ra đây đã vô cùng chợ búa thô tục hơn rất nhiều so với ngày xưa, không còn nói ra được những lời chu đáo êm tai như hồi còn trong phủ nữa, vẫn xin Nhị công tử đừng có trách móc.”
Lý Du nghe xong những lời này thì bị tức giận đến mức bật cười, chỉ chỉ nàng nói: “Cố ý chọc ta không thoải mái khiến nàng rất sung sướng, đúng không?”
Ninh Anh bày ra bộ dạng ủy khuất: “Nhị công tử đã nói quá lời rồi, con người của thiếp thân chính là như vậy.” Nàng nói thêm, “Nhị công tử hãy suy nghĩ cho kỹ càng, nếu ngài thật sự tìm thiếp thân trở về phủ trong dáng vẻ như thế này thì còn hợp tâm ý của ngài nữa hay không?”
Lý Du: “……”
Nhất thời lại bị câu hỏi của nàng làm cho ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, đem một Ninh Anh như thế này về liệu còn hợp với tâm ý của hắn hay không?
Bây giờ hắn đã biết Ninh Anh trước kia ở trong Tần Vương phủ đều đang ngụy trang, hiện tại nếu tìm nàng về, nếu như nàng lại khôi phục thành dáng vẻ ôn nhu cẩn thận của dĩ vãng thì hắn sẽ hưởng thụ giống như trước sao?
Đáp án tất nhiên sẽ là không, suy cho cùng thì không ai có thể chịu đựng được dối trá.
Nhưng bây giờ Ninh Anh này, không, phải nói là Ninh Anh thực sự, còn có thể làm hắn vui lòng giống như trước không? Hắn có thể chấp nhận được bản chất của nàng, có thể chấp nhận được dáng vẻ thực sự của nàng không?
Lý Du nhất thời không có cách nào để trả lời vấn đề này.
Thấy hắn trầm tư không nói, Ninh Anh hiếu kì chọc chọc hắn: “Nhị công tử đang suy nghĩ vậy, sao đột nhiên lại ngẩn người ra?”
Lý Du lấy lại tinh thần, biểu cảm khi nhìn nàng có thêm mấy phần phức tạp.
Ninh Anh biết hắn đang suy nghĩ gì, ung dung hỏi một câu: “Nhị công tử còn đang nghĩ thiếp thân sẽ hầu hạ người như dĩ vãng sao, người không chút hoảng sợ nào à?”
Lý Du: “……”
Lại bị nghẹn lần nữa.
Ninh Anh nhanh như chớp nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt lóe lên tia xấu bụng giảo hoạt: “Thiếp thân biết Nhị công tử thích những người ôn nhu cẩn thận, càng thích những người hiền hòa nhã nhặn hơn. Ngài thích gì, thiếp thân có thể biến thành cái đó. Chỉ là thiếp thân không rõ, nếu giữ một nữ lang thế này ở bên người thì Nhị công tử còn có thể ngủ ngon được không?”
Lý Du: “……”
Không biết vì sao khi bị nàng chăm chú nhìn như thế, toàn thân hắn đột nhiên lại sởn da gà.
Nghĩ đến những ngày trước trên người hắn có bao nhiêu cọng tóc hay ngay cả hắn mặc quần cộc màu gì nàng cũng đều biết.
Nhưng hắn lại hoàn toàn không biết gì về nàng.
Cảm giác quen thuộc mà xa lạ đó khiến cho đầu óc hắn rất không thoải mái, nhưng đồng thời hắn lại tự muốn tìm đường chết, muốn xé nàng ra để xem xem nàng rốt cuộc là một nữ nhân như thế nào.
“Nàng đừng có hù dọa ta.”
Ninh Anh cười tủm tỉm nói: “Thiếp thân không dám, tính mệnh của thiếp thân vẫn nằm trong tay Nhị công tử, nếu ngài không thích thì ngài chỉ cần dùng một ngón tay út cũng có thể gi.ết chết thiếp thân, thiếp thân nào dám hù dọa ngài?”
Lý Du không tin những lời nói hoang đường của nàng nữa, tiếp tục cầm lấy đũa nói: “Nàng không muốn trở về thì chúng ta cứ hao tổn nhau như vậy đi, ta muốn xem xem ai sẽ mài chết ai trước.”
Ninh Anh: “……”
Thật đúng là một tên cố chấp!
Nàng lập tức thay đổi sắc mặt, mất hứng đi vào sau bếp, cũng lười đi ra.
Lý Du lườm nàng một cái, chậc chậc hai tiếng, chút thông minh này lại nghĩ hắn nhìn không thấu, quả thực ngây thơ!
Mặc dù hắn ghét bỏ thứ đồ chấm không hợp ý này, nhưng vẫn miễn cưỡng dùng chút, ăn gần no bụng.
Ninh Anh ở sau bếp vẻ mặt không vui, vị Đại Phật kia ngồi trong tiệm ăn như thế thì còn ai dám tới cửa nữa chứ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sớm muộn gì cũng bị hắn chơi chết.
Đúng là nên thêm chút thạch tín vào bên trong nồi đun nước cho hắn, để hắn bị độc chết đi!
Thúy Thúy thấy vẻ mặt không vui của nàng, lo lắng hỏi: “Nương tử, khách nhân bên ngoài kia khi nào thì đi?”
Ninh Anh lườm nàng ấy: “Ta đoán hắn định ở luôn chỗ này.”
Thúy Thúy: “???”
Ninh Anh biết nàng đang ôm ấy rất nhiều câu hỏi trong lòng, bèn giải thíc: “Nam nhân hung dữ đó…chính là phu quân cũ đáng chết của ta, nhưng hắn hiện tại chưa chết.”
Thúy Thúy: “???”
Mặc dù nàng ấy không quá thông minh nhưng cũng biết thưởng thức, lang quân tuấn tú như vậy, làm sao có thể là phu quân trước của Khương nương tử chứ?
Không phải nàng ấy chê vẻ ngoài bẩn thỉu của Khương nương tử, nhưng hai người quả thật chênh lệch quá lớn.
Ninh Anh không có tâm tư để nói cho nàng ấy biết quá nhiều chuyện liên quan tới Lý Du, chỉ hận đến mức vò nát chiếc khăn tay trong chậu.
Lý Du ở bên ngoài không biết đã đi tới sau bếp từ khi nào, dựa vào cửa, khoanh tay nhìn chủ tớ hai người xì xào bàn tán. Hắn có vóc người cao gầy mảnh khảnh giống như gậy trúc đứng ở cửa ra vào, khiến Ninh Anh bị giật mình nhảy dựng.
Lý Du từ trên cao nhìn xuống các nàng, hỏi: “Ta từ lúc nào trở thành phu quan cũ đáng chết của nàng, lại còn vẫn chưa chết?”
Ninh Anh: “……”
Thúy Thúy giống như gặp phải quỷ, lập tức chạy vào trong phòng trốn tránh.
Lý Du mang theo dáng vẻ đại gia, thản nhiên nói: “Ta khát.”
Ninh Anh gạt đi sự không vui trong đầu, trả lời: “Nước ở chỗ của thiếp thân không phải là đồ cho không.”
Lý Du cũng không còn bị nàng chọc giận nữa, cười hỏi: “Chỉ là uống miếng nước cũng phải đưa bạc sao?”
Ninh Anh đưa tay ra, mặt dày vô sỉ nói: “Nhị công tử gia sản bạc triệu, chẳng lẽ ngay cả chút tiền nhỏ nhoi này cũng không có sao?”
Lý Du liếc xéo nàng, duỗi tay lấy từ trong túi áo ra một đồng tiền vàng: “Buổi tối ta sẽ ở nơi này của nàng, tối hôm qua nàng đã dùng một đồng tiền để đuổi ta, ta không hề hẹp hòi như nàng.”
Ninh Anh giật giật khóe miệng, nhất thời quên mất nên nói gì mới phải.
Tên kia da mặt rất dày, nhét đồng tiền vàng vào trong tay nàng, tự đi về phía sương phòng của nàng: “Ta bây giờ đang mệt rã rời, muốn nằm một lát, đừng tới quấy rầy ta.”
Ninh Anh vội nói: “Trong phòng của thiếp thân có chuột!”
Lý Du: “Nàng còn không sợ thì ta sợ cái gì?”
Ninh Anh: “Chăn bông trên giường của thiếp thân đã lâu rồi không giặt, cực kỳ bẩn!”
Lý Du: “Ngay cả người nàng ta còn không chê bẩn thì sao ta có thể chê chăn bông của nàng bẩn được chứ?”
Ninh Anh: “……”
Tên vô lại này!
Nàng vội vàng đuổi theo, nhưng nàng không biết Lý Du đã quen đường vào nhà, Ninh Anh nhanh chóng đưa tay ra ngăn cản: “Nhị công tử là hạng người tự phụ như vậy, há có thể hạ mình đến nơi bẩn thỉu chịu ủy khuất làm gì!”
Lý Du nhìn nàng rồi tiếp tục tiến lên một bước.
Ninh Anh ngăn lại không cho hắn đi qua, hắn như cười như không nói: “Khương nương tử đang muốn ôm ấp yêu thương ta à, hửm?”
Ninh Anh vội vàng lùi lại hai bước, Lý Du tự do tiến về phía trước, hùng hùng hổ hổ nói: “Giữa ban ngày ban mặt xin nàng hãy thận trọng một chút, tiểu tỳ kia của nàng còn đang ở phòng cách vách đấy.”
Ninh Anh: “……”
Tên kia thực sự không biết xấu hổ, cởi giày tùy tiện nằm xuống giường của nàng.
Chiếc giường hơi nhỏ, hắn lại rất cao, gần như đã chiếm hết giường.
Hắn vô cùng chán ghét nên đã kéo chăn bông che lại trước mặt nàng, đưa hai tay ra sau đầu, thấy Ninh Anh vẫn không rời đi, vô sỉ nói: “Khương nương tử đang dự định nối lại tình xưa cùng phu quân trước à, ta cũng không thể để cho nàng chơi không được, muốn chơi phải trả tiền.”
Ninh Anh: “……”
Nàng không thể nhịn được nữa, mắng: “Thật không biết xấu hổ!”
Lý Du tặc lưỡi một tiếng, không thèm để ý tới nàng, thật sự nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ninh Anh đứng trước giường rất lâu, thực sự không nghĩ ra được cách nào khác nên đành phải oán hận đóng cửa đi ra ngoài. Cửa bị nàng nặng nề đóng lại rầm một tiếng khiến cho Lý Du giật nảy mình, hắn cười khẽ nói: “Tính nết cũng không vừa.”
Nói xong liền hít hà đệm chăn, đó là mùi thơm son phấn quen thuộc của nàng, hắn vùi đầu vào sâu, tâm tình vui vẻ đến cực điểm.
Hắn đùa nghịch giống như lưu manh, chắc chắn Lý Du của trước kia sẽ không bao giờ nghĩ rằng có một ngày bản thân lại thành ra như vậy.
Một tôn Đại Phật cứ ăn dâm nằm dề bên trong tiệm ăn như thế khiến cho không có khách nhân nào dám tiến vào cửa.
Nhưng những người hàng xóm vẫn luôn hiếu kì, dù sao thì Lý Du thực sự rất gây được sự chú ý.
Tiêu Tam Nương mang tâm tình hóng hớt thò đầu nhìn tìm hiểu.
Ninh Anh ảo não, nhìn thấy thân ảnh của nàng ấy thì lập tức trở mặt cười chào hỏi.
Tâm tình thích buôn chuyện của Tiêu Tam Nương không ngừng rục rịch, ngấm ngầm hỏi: “Nghe nói đại nhân vật đã tới quán ăn của ngươi, chuyện đó là thật sao?”
Ninh Anh cười khan nói: “Một địa phương nhỏ như chỗ chúng ra làm sao lấy đâu ra đại nhân vật chứ.”
Tiêu Tam Nương không tin, dò xét nàng: “Ta còn nghe nói hắn từ kinh thành đến, Khương nương tử ngươi cũng là người từ Kinh Kỳ đến, dám chắc là người quen của ngươi đúng không?”
Ninh Anh nhíu mày.
Tiêu Tam Nương chọc chọc nàng: “Đều là hàng xóm với nhau, nếu ngươi gặp khó khăn gì, mọi người đều có thể tới giúp đỡ.”
Ninh Anh đáp lại tiếng được.
Hai người đang hàn huyên thì Lý Du đang ở trong sương phòng nghỉ ngơi bỗng nhiên bị tiếng ồn ào làm phiền.
Lúc này đã tới gần mùa hè, muỗi cũng theo đó sinh sôi nhiều, tiểu gia hỏa kia ngửi thấy mỹ vị trên giường, bay vo ve quanh khuôn mặt trân quý của hắn.
Hắn bình thường vô cùng trân trọng khuôn mặt đó, dù sao một tiểu công chúa tự luyến như hắn sao có thể để cho một chút tì vết xuất hiện trên mặt được?
Kết quả là con muỗi chết tiệt kia lại không biết tốt xấu, cứ nhắm vào mặt hắn mà chích một phát, rất nhanh đã bị Lý Du không thương tiếc đánh một cái, chỉ nghe vang lên một tiếng bốp, trong lòng bàn tay của hắn đã xuất hiện một ít máu tươi.
Lý Du không chịu nổi nữa đành ngồi dậy, nửa khuôn mặt vẫn còn in vết của xác muỗi.
Hắn xúc động đánh giá bài trí keo kiệt trong phòng, nhẫn nhịn một bụng lửa giận, đầu óc của hắn nhất định đã bị lừa đá mới có thể để cho một nữ nhân như vậy giày vò mình!
Chắc là điên rồi.
Lý Du oán hận xuống giường, đi ra ngoài xử lý vết máu của con muỗi trong lòng bàn tay. Con muỗi kia là muỗi hoa, độc tính lớn, gương mặt vừa bị nó đột xong lập tức ngứa ngáy khó chịu.
Hắn lau bằng nước sạch, nhịn không được gãi vài cái, kết quả càng thấy ngứa hơn.
Tiểu công chúa kiêu ngạo kia dùng một tay chống nạnh, một tay gãi mặt, bất mãn đi về phía trước.
Vừa vén rèm cửa ra, Tiêu Tam Nương liền quay đầu lại, chỉ thấy lang quân kia toàn thân khí chất, vóc người thẳng tắp, mặt mày cực kỳ tuấn tú, khiến nàng ấy nhất thời trợn tròn mắt.
Thấy hắn đi ra ngoài bất ngờ, Ninh Anh thay đổi sắc mặt nói: “Ngài ra đây làm gì?”
Lý Du tức giận nói: “Khương nương tử thật là cay nghiệt, ngay cả con muỗi nuôi trong phòng cũng rất gian xảo.”
Ninh Anh: “……”
Hai mắt của Tiêu Tam Nương tỏa ra ánh sáng, hiếu kì hỏi: “Vị này là?”
Lý Du lườm nàng ấy, không chút keo kiệt nào trả lời: “Ta là phu quân cũ đáng chết của Khương nương tử, còn là người chưa kịp chết đó.”
Tiêu Tam Nương: “……”
Ninh Anh lúng túng kéo nàng ấy ra ngoài, hạ giọng nói rằng lúc này thật không tiện.
Tiêu Tam Nương thức thời rời đi, còn nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn.
Sau khi đuổi nàng ấy đi, Ninh Anh hờn dỗi, buồn bực chất vấn Lý Du: “Nhị công tử đang êm đang đẹp đột nhiên chạy ra đây làm gì?”
Lý Du gãi gãi mặt, đáp: “Ai bảo nàng nuôi được con muỗi lợi hại như vậy, chỉ đốt một cái đã ngứa ngáy vô cùng.”
Nhìn thấy nửa khuôn mặt đỏ bừng của hắn, quả thật đã sưng phồng, Ninh Anh thầm nghĩ đốt rất giỏi!
Lý Du mất hứng nói: “Mau đưa thuốc mỡ cho ta dùng đi, ngứa đến mức ta sắp chịu không nổi rồi.”
Ninh Anh bị dáng vẻ yếu ớt của hắn chọc cười, lúc này mới đi tới sương phòng lấy thuốc mỡ chống muỗi.
Lý Du đi theo phía sau nàng, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, nhìn thứ gì cũng lộ ra biểu cảm ghét bỏ.
Ninh Anh mang thuốc mỡ tới, Lý Du ngồi xuống mép giường, nàng dùng ngón tay trỏ chấm một chút rồi bôi lên mặt hắn, thật mát mẻ, hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Khi đó cử chỉ của hai ngườ thân mật giống như một đôi phu thê đang giận dỗi.
Lý Du được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, vòng tay ra ôm lấy eo nàng, ngữ khí dịu dàng hiếm thấy: “A Anh trở về cùng ta đi.”
Ninh Anh hừ lạnh một tiếng, không để cho hắn chút mặt mũi nào, thái độ cực kỳ cường thế: “Lang quân nghĩ hay lắm, ai vui lòng hầu hạ đại gia như lang quân thì người đó cứ đi hầu hạ đi, A Anh không có hứng thú.”
Lý Du kìm lòng không đậu nói: “Nàng chỉ đang ỷ vào việc ta thích nàng.”
Ninh Anh nghiêng đầu nhìn hắn: “A Anh cứ ỷ vào việc lang quân thích A Anh nên A Anh muốn đối nghịch cùng lang quân đó, lang quân có thể làm gì?”
Lý Du: “……”
Nhất thời lại bị tức giận đến mức nói không ra lời.
Ninh Anh tiếp tục đâm cho hắn thêm một nhát: “Nếu lang quân có bản lãnh thì cứ thả A Anh ra đi, để A Anh vui vui vẻ vẻ sống ở nơi này.”
Lý Du phản bác lời nói vừa rồi của nàng: “Nàng nghĩ cũng hay lắm!” Hắn nói thêm, “Nàng khiến cho ta không thoải mái, ta sao có thể để nàng sống vui vẻ được?”
Ninh Anh “Vò đã mẻ không sợ sứt. Vậy chúng ta cứ giày vò nhau như thế đi.” Nàng dừng lại một chút rồi nói thêm, “Nơi này muỗi khá nhiều, trên thân của Nhị công tử đang chảy dòng máu hoàng tộc, khẳng định sẽ rất được bọn chúng săn đón, ta tin rằng Nhị công tử nhất định có thể thỏa mãn khẩu vị của bọn nó.”
Lý Du: “……”
Ninh Anh tiếp tục nói: “Ngài nhìn cái chỗ ngồi bẩn thỉu này đi, đây sao có thể là nơi mà một thiên chi kiêu tử như ngài có thể đến được chứ? Nhà trọ Phúc Lâm kia không tốt sao, tại sao ngài cứ phải tự hạ mình tới nơi này để làm khổ bản thân?”
Lý Du: “……”
Lời nói của Ninh Anh vô cùng thấm thía: “Nhị công tử được nuông chiều từ bé, sao có thể chịu đựng được những sự khổ hạnh này, nếu để lão Vương phi trong kinh biết được, không biết ngài ấy sẽ đau lòng đến mức nào.”
“Hãy nghe lời ta khuyên, ngài nên trở về đi, đừng chơi đùa lung tung nữa, Tần Vương phủ ở kinh thành mới là nơi ngài thuộc về.”
“Là một người cao quý sinh sống trong thế gia vọng tộc, tội gì ngài phải phân cao thấp cùng một tiểu tỳ chứ, tại sao ngài lại phải hạ mình như thế này, chịu khổ chịu cực làm chi?”
Nàng khuyên bảo hắn giống như trưởng bối đang tận tình khuyên bảo hậu bối, vừa có lý lẽ vừa có chứng cứ, suýt nữa khiến Lý Du hoang mang. Hắn sửng sốt nửa ngày mới nói: “Ta làm gì thì có liên quan gì tới nàng?”
Ninh Anh bày ra vẻ mặt đang thuyết phục con cừu non bị lạc mẹ: “Nhị công tử sao lại hồ đồ như thế, ngài ngàn dặm xa xôi đuổi tới Giang Nam, theo góc nhìn của ta thì chắc hẳn những người trong phủ sẽ không hiểu rõ tình hình, nếu bọn họ biết, tất nhiên sẽ không để ngài xuất phủ rời kinh.”
“Lần hành động này của ngài hoàn toàn không phù hợp với thân phận của ngài chút nào, chỉ vì một tiểu tỳ đã tặng cho người khác mà giày vò bản thân thành ra như vậy, chỉ sợ điều này sẽ khiến cho nhóm quý nữ trong kinh chê cười.”
Lý Du bất mãn nói: “Nếu nàng biết ta sẽ bị người khác chê cười thì vì sao vẫn không muốn cùng ta hồi kinh?”
Ninh Anh: “Nhưng nếu ta trở về chắc chắn ta sẽ trở thành trò cười, tiền đồ lúc trước vất vả liều chết mới có thể kiếm được kia, há có thể cứ vậy vứt đi lãng phí?”
Lý Du im lặng nhìn nàng.
Ninh Anh tiếp tục nói: “Nhị công tử thật sự muốn đưa một nữ lang như ta trở về sao? Thiếp thân đã không còn là A Anh trước kia ở trong Tần Vương phủ nữa, cũng không phải là A Anh mà ngài từng thích kia, người mang thiếp thân về thì còn có ý nghĩa gì?”
Nghe vậy, Lý Du lại rơi vào trầm tư lần nữa.
Ninh Anh biết hắn cố chấp nên không thèm nói nữa, lúc nàng định đi ra ngoài, hắn bỗng nhiên níu ống tay áo của nàng lại, gằn từng chữ: “Lý Du ta không thể nào không có được nàng.”
Ninh Anh trợn tròn mắt: “Vậy thì chúng ta tiếp tục giày vò nhau đi.”
Điều nàng không ngờ là đêm đó tiểu công chúa Lý Du kia thực sự đã qua đêm ở nơi đổ nát này.
Công tử từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, nam nhân coi trọng thể diện khắp nơi ấy đã thật sự không biết xấu hổ chen chúc trên chiếc giường nhỏ với nàng cả đêm.
Đầu của hắn lớn, giường lại nhỏ, hai người gần như dính chặt vào nhau.
Vốn dĩ Ninh Anh định qua đêm ở phòng cách vách của Thúy Thúy, kết quả tên kia lại không cho nàng đi, nói rằng sẽ không chạm vào người nàng, Ninh Anh lúc này mới nhịn xuống.
Cả đêm Lý Du đều rất quân tử, thực sự đã không làm ra hành động linh tinh gì.
Hắn từ trước đến nay đều là một người rất giữ lời, Ninh Anh vô cùng tin tưởng nhân cách của hắn, mặc dù tên kia kiêu ngạo và phù phiếm nhưng vô cùng chữ tín, chỉ cần là chuyện hắn chính miệng nói ra thì tất nhiên sẽ tự hoàn thành, không hề nuốt lời.
Nàng không bao giờ nghi ngờ điều này, đây cũng là lý do cơ bản khiến nàng nguyện ý tin hắn.
Lý Du ôm nàng vào lòng, mặc dù nơi đây rất tồi tàn nhưng hắn lại ngủ rất an tâm, bởi vì trong tay hắn đã có người nào đó, không còn trống rỗng như trước nữa.
Dựa lưng vào lồng ngực ấm áp của hắn, Ninh Anh cả đêm không ngủ được, nàng cảm thấy nam nhân này chắc là điên rồi, chấp nhận chịu giày vò như vậy chỉ vì một tiểu tỳ.
Ninh Anh cảm thấy trong lòng có chút khó chịu nên thình lình véo hắn một cái.
Lý Du mơ mơ màng màng ừm một tiếng, Ninh Anh không vui hỏi: “Đầu óc của ngài có phải bị lừa đá rồi không, tự dưng chạy đến chỗ này chịu tội làm gì?”
Lý Du hơi ấm ức vùi đầu sâu vào cổ nàng, không nói gì.
Ninh Anh không nhịn được nói: “Ta đang hỏi ngài đấy?”
Một lúc lâu sau Lý Du mới đáp lại: “Ta hối hận chết đi được, lúc trước đã bồi dưỡng nàng theo mẫu hình mà ta thích, kết quả nàng lại chạy trốn mất khiến ta hao tâm tổn trí, vất vả lắm mới có thể tìm về. Cuối cùng ta cũng thấy được nàng rồi, nhưng bây giờ nàng đâu còn là nàng nữa, nàng nói ta có oan hay không?”
Ninh Anh: “……”
Lý Du cũng mơ mơ hồ hồ: “Ta luôn tự hỏi bản thân mình, ta rốt cuộc thích một Ninh Anh như thế nào, nhưng ta vẫn chưa tìm thấy được đáp án.”
Ninh Anh không nói gì.
Lý Du: “A Anh, nàng trở về cùng ta đi, nàng muốn cái gì ta cũng có thể đồng ý với nàng, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta là được rồi.”
Ninh Anh không chút lưu tình nào từ chối: “Ngài nghĩ hay lắm, nếu ta thương ngài thì ai sẽ tới thương ta đây?”
Lý Du: “……”
Ninh Anh nói thẳng vào vấn đề: “Lý Du, lòng tham của ngài lớn thật đấy, ngài muốn ta canh giữ ở bên cạnh ngài, hầu hạ ngài, ngài đã muốn người lại muốn cả tâm, trên thế gian này làm gì có chuyện nào dễ dàng đạt được như thế?”
Lý Du im lặng: “Sau này ta sẽ không tặng nàng cho ai nữa.”
Ninh Anh khinh thường nói: “Không cần thiết. Rời khỏi Tần Vương phủ vốn dĩ đã ý định ban đầu của ta, ngài cũng không cần tự trách bản thân quá nhiều.”
Nghe đến đây, Lý Du đau lòng, ngập ngừng hỏi: “Nàng từ mười tuổi đã vào phủ, ở cùng ta đã nhiều năm như vậy chẳng lẽ không có chút mảy may tình ý nào với ta sao?”
Ninh Anh cười nhạo: “Có phải ngài bị ngốc rồi không. Ngài là chủ, ta là nô bộc, ngài để cho người hầu nảy sinh tình cảm với chủ tử, còn kêu ta mang cả tim gan để dâng hiến, ngài chớ có quên lúc trước ta cố ý cầm trâm ngọc đến tìm ngài, khi đó không phải ngài đã chém đinh chặt sắt nói rằng ta nên tuân thủ quy củ cho tốt, không được đi quá giới hạn hay sao?”
Lý Du lại bị đâm một nhát, kìm lòng không được ôm lấy eo của nàng.
Ninh Anh thản nhiên nói: “Ngài nói ngài có tham lam hay không, ta dâng hiến thể xác cho ngài rồi ngài vẫn chưa thấy đủ, còn muốn cả trái tim của ta, muốn ta vì ngài mà dâng hiến mạng sống, ngài coi ta là đồ đần, hay là đang tự coi bản thân mình là tình thánh?”
Lý Du nhắm mắt không nói, dường như vào lúc này hắn mới nhận ra mình thích loại nữ nhân như thế nào. Nàng tỉnh táo và tự biết kiềm chế hơn so với hắn, nhẫn tâm hơn hắn, đồng thời cũng thực tế và lạnh lùng hơn nhiều.
Có lẽ đây mới chính là Ninh Anh thực sự, người luôn giữ một cái đầu tỉnh táo vào bất kỳ lúc nào, chưa bao giờ tâm tình dao động, yêu bản thân mình hơn bất cứ ai khác.
Hắn đã yêu thích một người như thế này sao?
Hắn nhất thời không thể trả lời.
Ninh Anh dường như cũng biết hắn đang bối rối, hỏi lại một câu: “Nhị công tử liệu có bao giờ dám bỏ đi lòng tự trọng và sự kiêu hãnh của mình, tự cúi đầu xưng thần để yêu một người khác không?”
Lý Du bình tĩnh nói: “Sẽ không bao giờ.”
Ninh Anh rất thưởng thức: “Ta cũng sẽ không.” Nàng nói thêm, “Ta quả thật là nô tỳ, không có tư cách để nói về nhân phẩm và tôn nghiêm trước mặt lang quân, nhưng A Anh cũng có sự kiên trì của mình, cốt khí của mình. Nếu như lang quân bẻ gãy sống lưng của A Anh, để A Anh thuận theo lang quân, điều đó cũng không sao, dù sao thì người làm dân như ta cũng không đấu lại được với quan.”
Lý Du không thích nghe những lời này: “Nếu ta là con người như thế thì lúc trước đã sớm báo quan, nàng làm sao có thể có được ngày hôm nay?”
Ninh Anh trầm mặc.
Lý Du: “Ta muốn nàng cam tâm tình nguyện đi cùng ta.”
Ninh Anh bất đắc dĩ: “Lang quân thật đúng là cố chấp.”
Lý Du: “Nàng không muốn miễn cưỡng, ta cùng không muốn miễn cưỡng.”
Ninh Anh ngáp một cái: “Vậy cứ tiếp tục tổn thương lẫn nhau đi.”
Lý Du hờn dỗi ôm chặt nàng hơn một chút, tựa như nàng chính là con rối yêu dấu của hắn, không nỡ để mất.
Không cách nào có thể thuyết phục đối phương, hai người đều rất ăn ý ngầm bỏ cuộc.
Hôm sau Ninh Anh đau lưng rời giường, chiếc giường kia thực sự quá nhỏ hẹp, nàng ngủ không hề ngon chút nào.
Lý Du còn đang ngủ say, mu bàn tay trầ.n trụi bị muỗi đốt nổi lên vài chấm đỏ nhỏ.
Ninh Anh nhìn chằm chằm hắn một lát, cảm thấy hắn chắc là điên rồi, chạy tới đây để tự làm khổ mình.
Mặc y phục rửa mặt, Thúy Thúy ở bên ngoài đang nhóm lửa nấu bữa sáng.
Ninh Anh ra ngoài nhìn thấy nàng ấy thì duỗi người nói: “Mấy ngày nay không bán được đồ đâu, ngươi nên nghỉ ngơi đi.”
Thúy Thúy hoang mang hỏi: “Tại sao vậy?”
Ninh Anh chỉ vào sương phòng của mình: “Không sao cả, phu quân trước của ta có rất nhiều tiền.”
Thúy Thúy: “……”
Sau khi các nàng ăn sáng xong, Lý Du mới buồn ngủ rời giường, Ninh Anh không để ý đến hắn, tự mình dọn dẹp lại tiệm ăn.
Tên kia để Lương Hoàng mua đồ ăn sáng từ bên ngoài, Thúy Thúy rất không có tiền đồ, ánh mắt thèm thuồng, Lý Du thấy thế liền chia một nửa cho nàng ấy.
Thúy Thúy đột nhiên cảm thấy hắn cũng không hề hung dữ giống như trong tưởng tượng.
Khi Lý Du đang ăn sáng ở phía trước, thỉnh thoảng có vài người hàng xóm lại vụng trộm tới vây xem.
Một người trong đó lặng lẽ vẫy gọi Thúy Thúy, nàng ấy hấp ta hấp tấp chạy tới, láng giềng hỏi: “Thúy Thúy, người kia là ai vậy?”
Thúy Thúy nghiêm túc nói: “Nương tử nói đó chính là phu quân trước của nàng, là người chưa kịp chết đó.”
Nghe nói như thế, Lý Du đang dùng cháo thình lình bị sặc một cái.
Lương Hoàng ở cửa xua đuổi những người láng giềng đi, nhưng một lúc sau lại có thêm mấy phụ nhân đến đây quan sát, tất cả đều tràn đầy phấn khởi nhìn lén Lý Du ở bên trong.
Hắn cầm đũa, nhìn những phụ nhân đang nhìn trộm mình, trên mặt không rõ biểu cảm gì.
Đầu óc Thúy Thúy không đủ dùng, giống như đã được chỉ dạy từ trước cứ thế mà ngay thẳng nói: “Lang quân thật tuấn tú, về sau nếu như ngài cứ ngồi ở chỗ này, cam đoan sẽ khiến cho tiệm của chúng ta kinh doanh ngày một tốt hơn, còn tốt hơn Tỳ Hưu chiêu tài kia nữa!”
Ánh mắt của Lý Du yên lặng rơi xuống gương mặt chất phác của nàng ấy, nàng ấy coi hắn giống như mèo chiêu tài nhà nàng sao?