Ninh Anh che miệng nói: “Chu ma ma đừng ghẹo ta.”
Chu bà tử bừng bừng hưng trí nói, “Ta thật sự làm mai có tiếng cũng có miếng đó, không nói đùa với ngươi đâu.”
Thê tử của Chu đại lang thấy Ninh Anh xấu hổ, vội hỏi: “A nương, làm việc tốt thường gian nan, hôm nay là tất niên, đừng nên nói mấy chuyện kết thân gì đó thì hơn.”
Nàng ấy vừa nói vậy, bấy giờ Chu bà tử mới lấy lại tinh thần, “Coi đầu óc ta này, lớn tuổi rồi, vậy mà quên mất chuyện này.”
Vì thế mọi người lại nói sang chuyện khác.
Chu lão đầu nói đến chuyện tiệm ăn, về sau nếu làm ăn buôn bán tốt còn có thể mở thêm tiệm nữa, mời đầu bếp, thuê người hầu, mở rộng mặt tiền cửa tiệm gì đó.
Ninh Anh rất có hứng thú với đề tài này.
Mọi người vừa thưởng thức bữa cơm tất niên nóng hôi hổi vừa trò chuyện nói cười, không hề có chút câu nệ nào.
Người nhà Chu gia đãi khách nhiệt tình khiến Ninh Anh cảm nhận được sự ấm áp nơi tha hương, mà sự tự lực cánh sinh của nàng cũng khiến cho người của Chu gia phải bội phục, bằng lòng chìa tay giúp đỡ nữ lang này một tay, cùng chung ích lợi.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng pháo nổ, đùng đùng rất náo nhiệt.
Mọi người nâng chén chúc mừng, chúc nhau sang năm kinh doanh phát đạt, cầu cho cuộc sống bình an thuận lợi, vui vẻ.
Bữa cơm tất niên này đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng Ninh Anh.
Nếu là những năm qua, nhóm chủ tử Tần Vương phủ đều vào cung tham gia cung yến, tuy trong Tây Nguyệt Các cũng rất náo nhiệt, nhưng tóm lại không thể tự do tự tại như hôm nay, dù sao cấp bậc quy củ còn đặt ở đó.
Điều duy nhất đáng chờ mong chính là ngày hôm sau Lý Du sẽ thưởng hồng bao cho đám người hầu, nếu dỗ hắn vui vẻ, có thể chiếm được thứ gì đó rất đáng tiền.
Hiện tại Ninh Anh tự mình trở thành chủ nhân, nàng vẫn nhận được may mắn này từ Chu gia, ngày hôm sau đương nhiên phải tới chúc tết phu thê Chu lão đầu.
Đợi cho tiếng trống sang canh vang lên, mỗi phường sẽ đóng cổng, bên trong phường có thể tự do đi lại trên ngã tư đường, lại thêm hôm nay là đêm giao thừa, người tuần tra ban đêm sẽ không bắt bí quá.
Chủ tớ Ninh Anh ở lại Chu gia rất lâu mới được gia nô hộ tống về tiệm ăn.
Trên đường trở về Thúy Thúy kéo cánh tay Ninh Anh, nói: “Thúy Thúy chúc nương tử sang năm làm ăn phát đạt, kiếm được thật nhiều tiền, mỗi ngày đều có thể có lộc ăn giống như đêm nay.”
Ninh Anh bóp mặt nàng ấy, “Đêm nay ăn sảng khoái rồi chứ gì?”
Thúy Thúy: “Sảng khoái, có quá nhiều đồ ăn ngon.”
Xét cho cùng thì Thúy Thúy vẫn là thiếu nữ ngây dại thuần lương, bất kể cuộc sống có vất vả thế nào, chỉ cần có đồ ăn ngon là có thể thỏa mãn nàng ấy.
Sau khi hộ tống hai người về tiệm ăn, người hầu của Chu gia mới vòng vèo trở về.
Hai người tiến vào viện, cài chốt đóng cửa, Thúy Thúy nấu nước nóng rửa mặt, chợt nghe từng trận pháo hoa pháo trúc inh ỏi, nàng ấy lại hiếu kỳ ra khỏi viện ngẩng đầu nhìn lên.
Cách đó không xa ánh lửa ngút trời, pháo hoa đủ mọi màu sắc nổ tung trong không trung, tính tình Thúy Thúy còn trẻ con, thấy thế thì kêu to, gọi Ninh Anh cùng ra xem pháo.
Ninh Anh đang ở trong phòng bận vắt khăn rửa mặt, không đi xem náo nhiệt.
Vết bớt trên gương mặt bị tẩy đi, từ hốc mắt đến nửa bên mặt phải đều được rửa sạch. Nàng ngồi xuống gương đồng thoa kem dưỡng da, sau đó mới dán vết bớt kia lên, khôi phục về dáng vẻ như cũ.
Chỉ chốc lát sau Thúy Thúy vào nhà, nhìn thấy nàng ấy, Ninh Anh nói: “Đi ngủ sớm đi, sáng mai còn phải đến Chu gia chúc tết đó.”
Thúy Thúy đáp một tiếng, về phòng ngủ.
Đón giao thừa xong, Ninh Anh thổi tắt nến đi ngủ. Mà ở kinh thành xa xôi, trong Tần Vương phủ vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, người một nhà từ lớn đến nhỏ sau khi từ trong cung trở về, tất cả đều tụ họp ở Phúc Thọ đường đón giao thừa, tạm biệt năm cũ, nghênh đón năm mới.
Lý Du buồn ngủ ngáp liên tục, không nhịn được một tay chống má xốc lại tinh thần.
Tần Vương lão nhân đột nhiên gõ đầu hắn một cái, hắn vô tội nhìn về phía lão, Tần vương nói: “Con còn trẻ, sao còn không có tinh thần bằng lão tử nhà con vậy?”
Lý Du trợn trắng mắt, chỉ chỉ Lý Cánh nói: “Phụ thân coi đại ca đi, huynh ấy cũng ngáp ngắn ngáp dài kìa.”
Tần Vương: “Đón sang canh là quy củ lão tổ tông để lại.”
Lý Du chẳng muốn nói dóc với lão, tiếp tục dùng một tay chống má, mặt mày chán nản. Thấy hắn như vậy, Lý Phượng Lam không nhịn được trêu ghẹo: “Nhị thúc, thúc đang suy nghĩ gì vậy?”
Lý Du liếc mắt nhìn hắn, lười biếng nói: “Tư xuân.”
Lý Phượng Lam nhất thời vui vẻ, ghé đến gần bừng bừng hưng trí hỏi: “Nghĩ đến tiểu nương tử nhà ai sao?”
Thu thị ở bên nói: “Không đứng đắn, trêu đùa Nhị thúc con tìm niềm vui.”
Lý Du không để ý đến mẫu tử bọn họ, giống như nhớ tới gì đó, quay đầu hỏi: “Đại ca, đầu xuân Ngự Sử Đài phụng mệnh ra ngoài tuần sát nơi nào?”
Lý Cánh buồn ngủ nói: “Đệ hỏi cái này làm gì?”
Lý Du: “Đệ muốn sang năm ra ngoài tích lũy thêm kiến thức.” Lại nói, “Sau này nói cho cùng vẫn phải tự mình đảm đương một phía, sớm ngày ra ngoài mở mang tầm mắt cũng tốt.”
Tần Vương lão nhân vui vẻ nói: “Chao ôi, tiểu tử con còn biết suy nghĩ cho tương lai cơ à.”
Lý Du khinh thường nói: “Phụ thân nói lời này không đúng rồi, làm như con là kẻ không nghề nghiệp không học vấn vậy.”
Lý Cánh vui vẻ nói: “Nếu đệ muốn thăng chức, chắc chắn phải ra ngoài làm việc tích lũy kinh nghiệm từ ba đến năm năm mới được, hiện tại đệ đã biết cân nhắc đến chuyện này, coi như có ý thức muốn phấn đấu vươn lên.” Dừng một chút y lại nói, “Theo ta được biết, sang năm Ngự Sử Đài có tuần tra Tịnh Châu, Lương Châu, Đồng Châu cùng Kim Lăng bên phía Giang Nam.”
Lý Du nhíu mày, “Vậy qua năm mới đệ sẽ xin thánh thượng đợi lệnh đến Giang Nam một chuyến.” Nói xong hắn lại hỏi, “Giang Nam bên kia là tuần tra cái gì?”
Lý Cánh: “Hình như là Thuỷ vận, tuần tra thuỷ vận là Ngự Sử Trương Thắng.”
Lý Du nhếch miệng cười, “Thuỷ vận tốt, đi theo Trương Thắng cũng thêm được nhiều kiến thức.”
Quách Thị cau mày nói: “Xa quá, một mình con ra ngoài, ta sẽ lo lắng.”
Lý Du nhìn về phía lão nương nhà mình, “A nương đừng lo lắng, nhi tử không thể để người nuôi mãi trong Tần Vương phủ được, tương lai thành gia lập nghiệp còn phải ra ở riêng.”
Tần Vương vuốt râu, khen ngợi nói: “Nói hay lắm, sau khi con thành gia thì ra ở riêng đi, có một vùng trời riêng của mình, lão tử sẽ trình thánh thượng xin chức Quận Vương cho con, nghĩ chắc thánh thượng sẽ không từ chối.”
Lý Du: “Vẫn là phụ thân suy nghĩ thấu đáo.”
Lý Cánh chỉ chỉ hắn, “Tiểu tử đệ cánh cứng rồi.”
Lý Du đúng lý hợp tình nói: “Đại ca chẳng lẽ không ngóng trông người làm đệ đệ nhanh chóng lớn mạnh đến giúp huynh gánh vác Tần Vương phủ này sao?”
Lý Cánh bị lời này dỗ cho vui vẻ, vỗ tay nói: “Có tiền đồ.” Sau lại chê bai, “Nếu hai trất tử của đệ có được nửa phần giác ngộ như đệ, ta có nằm mơ cũng phải cười tỉnh.”
Cả nhà vừa cười vừa nói chuyện một hồi, tuy Tần Vương lão nhân quậy cho trong nhà gà chó không yên, nhưng mối quan hệ của mọi người trong nhà vẫn rất hòa thuận.
Huynh đệ đồng lòng, đều ngóng trông phát triển sự nghiệp đưa gia tộc lên đỉ nh cao mới.
Hết nghỉ đông, Lý Du vào cung xin chỉ thị của thánh thượng, muốn được đi theo Thuỷ Vận Ngự Sử Trương Thắng xuôi đến Kim Lăng Giang Nam lịch lãm. Cũng may hắn được thánh nhân ân sủng, cho phép đi, nhưng Trương Thắng xuôi Giang Nam phải đến qua năm mới khởi hành.
Quách Thị vừa vui mừng vừa lo lắng.
Tiểu nhi tử này của bà xưa nay có chủ kiến, từ nhỏ đến lớn ở nhà được nuông chiều đã quen. Nhưng ra ngoài dẫu sao cũng không sánh bằng trong nhà, một khi xảy ra chuyện gì, tất cả đều phải dựa vào chính hắn xử lý, người trong nhà không thể giúp gì.
Lý Cánh trái lại yên tâm hơn hẳn, khuyên lão nương nhà mình: “Năm nay Nhị Lang cũng đã nhược quán (*) rồi, chim chóc nuôi lớn nào có lý còn nhốt trong lồng, hắn muốn bay ra ngoài thì cứ để cho hắn xông pha đi, biết thêm nhiều kiến thức cũng tốt.”
(*) thành niên
Quách Thị lo lắng trùng trùng nói: “Nói thì nói vậy, nhưng trời cao đường xa, hắn lại chưa rời kinh bao giờ.”
Lý Cánh: “Nếu như a nương thật sự không yên lòng, ta sẽ viết thư cho Kim Lăng bên kia, để cho đồng liêu quan tâm đến hắn nhiều hơn chút, nương thấy thế nào?”
Quách Thị gật đầu, “Cũng được.” Lại nói, “Sang năm mới hắn sẽ lên đường, đến lễ nhược quán cũng không làm được.”
Lý Cánh bất đắc dĩ nói, “Tiểu tử kia cánh cứng cáp rồi.”
Cho nên lúc Thôi Thị biết được Lý Du muốn đến Giang Nam cũng lo âu không thôi, vây quanh hắn cằn nhằn mãi: “Tiểu tổ tông của ta, đang êm đẹp đến Giang Nam làm gì?”
Lý Du nghiêm túc nói: “Ta đi làm công vụ, công vụ ma ma hiểu không?”
Thôi Thị nhíu mày, “Qua vài ngày nữa Nhị Lang sẽ phải đến tông miếu hành lễ đội mũ quan…”
Lý Du vừa đi vừa nói: “Thế thì không được.”
Thôi Thị gấp đến độ xoay mòng mòng.
Lần trước hắn vì Ninh Anh rời nhà bà ấy cũng không có cách nào khác, bởi vì tiểu tổ tông này rất ít khi rời Kinh, hơn nữa còn luôn có người đi theo bên cạnh.
Lần này đến Giang Nam chỉ dẫn theo Lương Hoàng, đường xá xa xôi, thật khiến người ta lo lắng.
Mà Lý Du lại hoàn toàn không có sự lo âu như của bọn họ, hắn tràn ngập hứng thú. Đợi đến ngày hắn rời kinh thành, Lý Cánh tự mình đưa tiễn, trên đường cứ dặn mãi không thôi.
Lý Du nói: “Đại ca trở về đi, a nương đành nhờ huynh chăm sóc.”
Lý Cánh gật đầu, “Đi đường cẩn thận chút, mặc dù đệ thông minh, nhưng nói cho cùng vẫn chưa từng trải sự đời, không biết thế gian hiểm ác, mọi chuyện cần phải suy tính kỹ càng, hiểu chưa?”
Lý Du: “Nhị Lang đã hiểu.”
Lý Cánh lại dặn dò Lương Hoàng vài câu, nói cho cùng thì y vẫn rất lo lắng, để cho đệ đệ nhà mình dẫn theo vài thị vệ vương phủ đi theo bảo vệ, đề phòng trên đường có gặp phải bất trắc.
Mãi đến khi đám người Lý Du đánh ngựa rời đi, Lý Cánh mới vào thành quay về.
Trở lại Tần Vương phủ, y đến Phúc Thọ Đường một chuyến, Quách Thị than thở nói: “Nhi tử lớn rồi không giữ được trong nhà, chuyến đi này không biết tới khi nào mới có thể trở về.”
Lý Cánh trấn an: “A nương đừng lo, có thị vệ trong phủ đi theo, Nhị Lang không có việc gì đâu.” Lại nói, “Bọn hắn một đường xuôi Nam, dọc đường đều là quan đạo, nơi ăn chốn ở cũng là ở trạm dịch của quan, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Quách Thị bất đắc dĩ nói: “Từ nhỏ đã kề sát bên người, bỗng nhiên thả ra ngoài trong lòng có chút vắng vẻ, ta luôn thấy lo lắng hãi hùng, vì hắn mà phát sầu.”
Lý Cánh cười nói: “Tiểu tử kia nếu như sau này muốn thăng quan tấn chức thì còn phải ra ngoài nhiều, không có đến vài ba năm thì không về Kinh được đâu. Hiện tại mới như vậy mà a nương đã lo lắng hãi hùng, về sau chỉ sợ sẽ không chịu nổi.”
Quách Thị không nói gì.
Lý Cánh vỗ tay bà, nói: “Người cứ đặt nó trong tim trong bụng, Nhị Lang đã trưởng thành rồi, tương lai còn phải thành gia lập nghiệp, tóm lại phải dựa vào chính mình xông pha tới một mảnh đất trời mới.” Tạm dừng chốc lát y nói tiếp, “Hiện tại người xem hắn đi, biết tiến lên phía trước, đầu óc cũng không hồ đồ, trước kia thì biết phấn đấu thi cử, bây giờ cũng biết vì con đường sau này mà tính toán, không cần người quan tâm, điều này không phải là rất tốt sao?”
“Nhưng mà…”
“A nương lo lắng nhiều rồi, Nhị Lang tuy còn trẻ nhưng có lòng cầu tiến hơn đám tôn tử của người nhiều, nếu đám Tử Hiền có được nửa trí thông minh của đệ đệ, con sẽ rất vui.”
“Con cũng đừng vu oan cho Tử Hiền.”
“Ôi chao, chỉ là một so sánh thôi mà, nào có vu oan điều gì?”
“…”
“Tuy tính tình Nhị Lang kiêu căng, nhưng làm việc vẫn có giới hạn, là tài năng hiếm có trong đám con cháu thế gia này.” Lại nói, “Cũng may hắn không trăng hoa giống phụ thân, thật sự không đáng tin chút nào.”
Chuyện này thì Quách Thị vô cùng tán thành.
Lúc ấy bọn hắn đều cảm thấy Lý Du làm việc đáng tin, bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng làm ra chuyện gì không phù hợp với thân phận, vô cùng tuân thủ phép tắc.
Nhưng chờ sau khi hắn từ Giang Nam trở về, chọc cho Tần Vương lão nhân tức giận suýt ngất.
Lúc ấy cả nhà mới bùng nổ.
Sau khi Lý Du rời kinh không tới nửa tháng, Yến Tam Lang phong trần mệt mỏi từ Dương Châu về kinh cầm tín hàm của Ninh Anh đến Chung Nhạn Sơn, cuối cùng đổi được thư viết tay của Tưởng Thị trở về.
Lúc Tưởng Thị biết được hắn trở về, bận rộn sai người mời vào tiền thính.
Lúc này đã xuân về hoa nở, vạn vật thức tỉnh.
Yến Tam Lang vì việc này mà lăn qua lăn lại từ năm trước đến bây giờ, người gầy đi một vòng. Sau khi bái kiến qua Tưởng Thị, hắn mang thư tín lấy được từ Chung Nhạn Sơn đến báo cáo kết quả công tác.
Giả bà tử nhận lấy trình lên Tưởng Thị, nàng ta mở ra nhìn thoáng qua, là thư chính nàng ta tự tay viết.
“Chuyến này đã vất vả cho Tam Lang rồi.”
Yến Tam Lang xua tay, nói: “Ninh Anh cô nương kia giảo hoạt như hồ ly, chỉ sợ phu nhân cũng không đoán được đồ vật của ngài hoàn toàn không nằm trên người nàng, mà được giấu ở Chung Nhạn Sơn.”
Lời này vừa nói ra, Tưởng Thị kinh ngạc không thôi: “Sao ngươi lại nói vậy?”
Yến Tam Lang: “Tín hàm này trước khi đi nàng giao cho Từ Ân đại sư ở Chung Nhạn Sơn, tiểu nhân phải cầm tín hàm của nàng về đổi lấy.”
Nghe thế, Tưởng Thị không khỏi tức quá hóa cười, đến Giả bà tử cũng không nhịn được nói: “Nha đầu kia thật giảo hoạt!”
Yến Tam Lang cũng rất bất đắc dĩ.
Tưởng Thị tò mò hỏi: “Tam Lang làm sao tìm được chỗ ẩn thân của nàng?”
Nhắc tới chuyện này, Yến Tam Lang tiện nói: “Nữ lang kia đúng là ăn gan báo rồi, lúc trước tiểu nhân che chở nàng đến Bình Châu thì chia tay, nàng vốn muốn đến Phản Thành, kết quả ở Nghi Thiện đụng phải Nhị công tử của Lý gia, bấy giờ mới đi vòng vèo quay đầu chạy tới Giang Nam.”
Tưởng Thị: “Một nữ lang yếu đuối, đường xá xa xôi xuống Giang Nam thật không dễ gì.”
Yến Tam Lang xua tay, “Phu nhân có điều không biết, lá gan của nữ lang kia lớn từng nào, nàng ấy dám đi theo thác tiêu.”
Tưởng Thị: “…”
Yến Tam Lang tiếp tục nói: “Phí đi đường mà phu nhân cho nàng ấy đa số đều tiêu cho tiêu cục.”
Giả bà tử truy hỏi: “Vậy lúc con tìm đến nàng ta, nàng ta có sinh nghi không?”
Yến Tam Lang: “Nhi tử bịa lý do lung tung lừa dối nàng, nói Nhị công tử Lý gia không tìm được người sau đó cũng không giải quyết được gì, còn nói đã định hôn với tiểu nương tử của Nhữ Dương Vương phủ, đến đây mới coi như tránh được nghi ngờ, bấy giờ nàng mới chịu cầm khế ước bán thân viết thư tìm vật trao đổi cho phu nhân.”
Tưởng Thị lo lắng nói: “Lúc ấy nàng có nghi ngờ gì không?”
“Thật sự không có, bởi vì chính nàng cũng từng nói là một đường xuôi Nam vô cùng thuận lợi, Tần Vương phủ không báo quan, không có người tra hỏi, nàng hiểu nhầm Lý công tử từ bỏ việc này cũng là chuyện hợp tình hợp lí.”
“Không nghi ngờ là được rồi.”
“Ít nhiều cũng là nhờ thác tiêu, lúc ấy tiểu nhân tìm đến Hối Thông Quỹ phường nhờ tìm tung tích của nàng, nhưng đến Ngụy Thành thì bị chặt đứt. Quỹ phường có ghi chép lại nàng đã lấy hầu hết số tiền, tiểu nhân suy nghĩ nàng lấy nhiều tiền như vậy hơn phân nửa là có chỗ cần dùng, bèn ôm may mắn tìm đến tiêu cục trong thành, may mà tiêu cục Ngọc Hưng tra ra được tung tích của nàng, thì ra nàng đi đến Dương Châu.”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó tiểu nhân phải tìm đến mệt mỏi, Dương Châu lớn như vậy, mấy chục tòa thành, tiểu nhân nhớ tới lúc trước từng nói với nàng nơi phồn hoa nhất là nơi ẩn náu tốt nhất, cho nên thử tìm đến những thành có kinh thương phát triển, cuộc sống phồn hoa, bốn phương tám hướng thông suốt.”
“Nhưng trong biển người mờ mịt, ngươi tìm được nàng thế nào?”
“Cũng không thiệt cho tiểu nhân quanh năm bôn ba trời Nam biển Bắc, kết giao bằng hữu khắp nơi, chốn Dương Châu bên kia có bằng hữu kinh doanh buôn bán, cho nên đã nhờ bọn hắn hỗ trợ hỏi thăm, lúc này mới tìm được người ở phường Vĩnh Lai Lâm Xuyên.” Lại nói, “Lúc ấy chúng ta phân công nhau tìm bảy tòa thành, tiểu nhân cân nhắc áng chừng nàng đã tiêu gần hết phí đi đường, khả năng cao là sẽ kiếm việc gì đó làm để kiếm kế sinh nhai, lại nhớ tới a nương từng nói nàng có tay nghề nấu nướng tốt, bèn đi khắp hang cùng ngõ hẻm hỏi thăm có nương tử họ Khương nào mở tiệm ăn hay không.”
“Ngươi đúng là thông minh!”
“Phu nhân quá khen, cũng may tiểu nhân có tiếp xúc với nàng mấy ngày, ít nhiều cũng biết một chút tình huống của nàng. Khi đó chúng ta tìm người đều chỉ chọn phường nào nhiều người từ bên ngoài đến để tìm, một tòa thành cũng chỉ có mấy phường phù hợp với yêu cầu, cho nên mới may mắn tìm ra người.”
Đoạn đường truy tìm tung tích này nghe mà khiến Tưởng Thị bội phục không thôi, bởi vì mỗi một bước đi đều phải dựa vào manh mối để suy đoán.
Từ quỹ phường truy lùng đến tiêu cục điều tra, sau đó đến Dương Châu tìm người, từng bước đều có căn cứ suy đoán chứ không phải tìm người mù quáng.
Sự thông minh của Yến Tam Lang này phải nói là người thường khó mà sánh bằng.
Đợi hắn báo cáo kết quả công tác xong trở về nghỉ ngơi, Tưởng Thị không khỏi khen: “Ít nhiều cũng nhờ Tam Lang thông minh, giành được thư viết tay về, ta cũng yên tâm hơn rồi.”
Giả bà tử: “Chuyện của nương tử coi như chấm dứt tại đây.”
Tưởng Thị gật đầu, “Tần Vương phủ chắc cũng sẽ phái người đi theo, chúng ta xem như bán cho bọn họ phần ơn tình này, còn về tiền đồ của Ninh Anh sau này, tất cả chỉ có thể dựa vào tạo hóa của chính nàng.”
Cuối cùng thư viết tay bị Tưởng Thị thiêu hủy, nàng ta và Ninh Anh xem như hoàn toàn thanh toán xong.
Mà Ninh Anh bị đám người Lâm Chính theo dõi cũng không nhận ra điều gì bất thường, nàng vẫn kinh doanh tiệm ăn của mình như thường ngày, ngày tháng sống vô cùng vui vẻ.
Đêm ba mươi ngày đó Chu bà tử bừng bừng hưng trí muốn nối dây tơ hồng cho nàng và Dương Đại lang, lúc ấy thật ra nàng cũng không để trong lòng, dù sao xét đến tình huống trước mắt cũng không thích hợp để bàn hôn luận gả.
Tuy nàng đã lấy được khế ước bán thân, nhưng chỗ quan phủ vẫn còn ghi chép nô tịch, nếu muốn chuyển thành hộ tịch bình thường cần được đút tiền móc nối quan hệ mới có thể thật sự thay da đổi thịt, làm một cuộc đời mới.
Trước mắt nàng vẫn còn nghèo, cần kiếm một lượng lớn tiền để xử lý vấn đề hộ tịch.
Đây là vấn đề cần giải quyết nhất trước mắt, còn về những chuyện bên lề, tạm thời không nói.
Trải qua nửa năm kinh doanh, hiện tại nàng và Thúy Thúy đều có thể tự đảm nhiệm một phương, hai người phân công nhau xử lý công việc trong tiệm ăn.
Thúy Thúy làm việc kiên định, lại không có thói xấu ăn trộm ăn cắp, chỉ cần là chuyện nàng nói, nàng ấy sẽ làm tốt, chẳng qua có đôi khi lớn rồi không chịu động não, làm ra những chuyện khiến cho người ta không biết nên khóc hay cười.
Đa số Ninh Anh đều rất bao dung.
Đứa bé kia cũng có xuất thân nghèo khổ như nàng, từ lúc còn rất nhỏ đã bị bán, nếm qua không ít khổ cực, hiện giờ đi theo bên cạnh nàng, ngày tháng mới coi như dễ chịu hơn chút.
Ngày nào đó Chu bà tử bận tâm chuyện chung thân đại sự của Ninh Anh, nhiệt tình xoa tay đến cuối phố nói chuyện với Tần thị.
Thế mới biết Tần thị cũng có tâm tư này, hai người ngồi cùng một chỗ xì xào bàn tán.
Tần thị vui vẻ nói: “Khương nương tử kia quả thật ta cũng thích, tính nết ôn hòa, hiểu lẽ biết đại thế, nếu cưới về làm thê tử cũng rất được.”
Chu bà tử thân thiện nói: “Khương nương tử rất có bản lĩnh, đối nội đối ngoại đều có thể tự lo liệu, chỉ tiếc vẻ ngoài hơi kém chút, nếu như trên mặt không có vết bớt kia thì tốt rồi.”
Tần thị cũng nói: “Ta cũng băn khoăn mỗi chuyện này, Đại Lang nhà chúng ta bà cũng nhìn thấy rồi đó, dáng vẻ đoan chính, thừa sức xứng đôi với nàng.”
Chu bà tử gật đầu, hỏi: “Thế thái độ của Đại Lang thế nào?”
Tần thị đáp: “Hắn còn có thể có thái độ gì, chỉ cần Thụy Nhi nhà chúng ta đồng ý là chuyện có thể thành.” Lại nói, “Mấy năm nay ta vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện hôn sự của Đại Lang, cũng có để ý mấy nữ lang nhưng đều bị đứa nhóc kia phản đối.”
Chu bà tử tò mò hỏi: “Thế Khương nương tử thì sao, Thụy Nhi chịu cho nàng làm kế mẫu sao?”
Tần thị cười nói: “Bằng lòng chứ, Thụy Nhi nói tính tình nàng tốt, chắc sẽ không đánh hắn.”
Chu bà tử vui vẻ, “Ta cảm thấy việc này có hi vọng rồi.”
Tần thị chà tay đáp, “Có cửa hay không, chỉ cần mời bà mối đi một chuyến là biết.”
Thế cho nên đêm xuống, bà bèn nói chuyện nhờ bà mai cho Dương Đại lang biết.
Dương Đại lang ngẩn người, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Thấy hắn không hé răng, Tần thị hỏi: “Khương nương tử kia có lọt vào mắt xanh của con không?”
Dương Đại lang nghĩ bụng, “Đây là tìm kế mẫu cho Thụy Nhi, nó có vui không?”
Trong phòng, Dương Thụy thò đầu ra nói: “Khương nương tử thì con vui, những người khác thì khỏi nói.”
Dương Đại lang: “…”
Tần thị: “Con xem Thụy Nhi cũng đã đồng ý, nương hỏi lại con một lần nữa, con có thích Khương nương tử không?”
Dương Đại lang đáp: “Một nữ lang phiêu bạt nơi xa đến, có thể dựa vào hai tay mình kiếm ăn, có thể thấy được là một người thông minh khéo léo.”
Tần thị cười nói: “Vậy là thích rồi.” Dừng một chút bà nói, “Nương chỉ ngại vết bớt trên mặt nàng chướng mắt thôi.”
Dương Đại lang: “Vết bớt kia chắc chắn là có từ trong bụng mẹ, cũng không phải bản thân nàng muốn.”
Tần thị rạo rực nói: “Xem ra con cũng thấy được, việc này cứ quyết định thế đi, ngày khác nương mời bà mối đi nói chuyện một chuyến.”
Dương Đại lang không đáp lời.
Vì thế vào đầu tháng, Tần thị mời Triệu Nhị Nương phường bên đến cầu hôn.
Triệu Nhị Nương kia thừa dịp mưa xuân liên miên, trong tiệm ăn vắng khách mới tới tìm Ninh Anh, lúc ấy nàng đang cùng Thúy Thúy làm măng chua mùa xuân, Triệu Nhị Nương đi vào tiệm ăn, thu ô giấy, hỏi: “Khương nương tử có ở trong nhà không?”
Nghe được bên ngoài có tiếng gọi, Ninh Anh vội vàng đi rửa tay rồi ra ngoài xem xét tình hình.
Mới đầu nàng còn tưởng là Triệu Nhị Nương đến ăn cơm, lập tức mời người vào nhà ngồi.
Triệu Nhị Nương đánh giá nàng trên dưới một lượt, toàn thân mặc bố y hoa nhỏ, dáng người khô gầy, trên mặt có một vết bớt rất dễ thấy, xung quanh còn có không ít vết ban, vẻ ngoài thường thường không có gì lạ.
Phải biết rằng vóc người Dương Đại lang cao ráo, dáng vẻ đoan chính, lại có tay nghề trong mình, đứng cùng Ninh Anh quả thật là không xứng đôi vừa lứa.
Triệu Nhị Nương cười mỉm nói: “Ta là bà mối Triệu Nhị Nương ở phường bên, hôm nay đến đây là muốn làm mai cho Khương nương tử.”
Nghe thế, Ninh Anh không khỏi sửng sốt.
Triệu Nhị Nương ngồi xuống bên cạnh nói: “Chúc mừng Khương nương tử, có việc mừng đến cửa đây.”
Ninh Anh lấy lại tinh thần, tò mò hỏi: “Việc mừng gì thế?” Dứt lời gọi Thúy Thúy đưa trà tới.
Triệu Nhị Nương nói: “Dương gia cuối phố, chắc Khương nương tử có biết.”
Ninh Anh gật đầu, “Biết.”
Triệu Nhị Nương cười tít mắt nói: “Dương Đại lang nhìn trúng Khương nương tử, mời ta đến làm mối cho hắn.”
Ninh Anh: “…”
Nàng kìm nén một hồi, không nhịn được hỏi: “Triệu nương tử đừng nên lừa ta, Dương thợ mộc làm sao có thể thích một quả phụ như ta?” Lại nói, “Ngươi cũng nhìn thấy dáng vẻ này của ta rồi đấy, muốn cái gì không có cái đó, hắn nhìn trúng ta ở điểm nào?”
Triệu Nhị Nương cũng thấy hơi khó xử, nói: “Người ta nói, Khương nương tử là một nữ lang từ xa xôi đến đây lại có thể một mình tự lực cánh sinh, có thể thấy là người thông minh lanh lợi.”
Ninh Anh chỉ vào mặt mình.
Triệu Nhị Nương nói: “Đó là vết bớt có từ trong bụng mẹ, không thể trách ngươi.”
Ninh Anh nở nụ cười, “Hắn không để ý sao?”
Triệu Nhị Nương: “Người ta không thèm để ý.”
Thúy Thúy đưa nước trà tới, tò mò hỏi: “Vị lang quân kia nhìn trúng nương tử nhà ta sao?”
Ninh Anh ra hiệu, “Con nít hỏi chuyện linh tinh gì vậy.”
Thúy Thúy nghiêm túc nói: “Nương tử nhà chúng ta là nữ lang tốt nhất, nhất định phải tìm được một lang quân tuấn tú xứng đôi.”
Ninh Anh yên lặng vỗ trán, “Thúy Thúy đi xuống, ta muốn nói chuyện với Triệu nương tử.”
Chờ Thúy Thúy đi vào phòng bếp, Ninh Anh mới lúng túng nói: “Đứa bé kia không hiểu chuyện, khiến cho Triệu nương tử chê cười rồi.”
Triệu Nhị Nương mỉm cười lễ phép, trong lòng lại cực kỳ khinh thường, chỉ cảm thấy nữ lang trước mắt thật sự không xứng đôi với Dương Đại lang.
“Khương nương tử mới đến, lại còn đến một mình, một mình mưu sinh bên ngoài thật sự không dễ, nếu có thể tìm được một vị lang quân như ý, nửa đời sau cũng coi như có nơi gửi gắm, cớ sao mà không làm?”
Ninh Anh nghiêm mặt nói: “Lời này đương nhiên không sai, chỉ là tình hình trước mắt của ta, Triệu nương tử cũng thấy đấy, thật sự không phải là người cùng đường với Đại Lang Dương gia, chỉ sợ sẽ làm trò cười cho thiên hạ thôi.”
Triệu Nhị Nương xua tay, “Khương nương tử khiêm tốn quá, ngươi thông minh khéo léo, nếu như Dương Đại lang thật sự để ý đến dáng vẻ của ngươi đã không bảo ta tới cửa làm mai rồi.”
Ninh Anh im lặng.
Triệu Nhị Nương tiếp tục khuyên nhủ: “Làm việc tốt bao giờ cũng khó, ngươi không cần vội vàng trả lời, cứ cẩn thận suy xét kỹ lưỡng cho chắc.”
Ninh Anh đáp một tiếng.
Triệu Nhị Nương lại nói với nàng rất nhiều về tình hình của Dương gia, Ninh Anh đều nghiêm túc lắng nghe.
Hiện tại không phải kinh doanh, nàng cũng không bận làm chuyện khác, bèn ngồi nói chuyện với Triệu Nhị Nương một lát.
Gần một canh giờ sau đó, Triệu Nhị Nương mới đứng dậy đi về.
Sau khi tiễn nàng đi, Ninh Anh về phía sau bếp, Thúy Thúy đã xử lý xong măng xuân, nàng ấy tò mò hỏi: “Nương tử muốn lập gia đình sao?”
Ninh Anh bật cười, “Đừng nên nói bừa.”
Thúy Thúy thành thật nói: “Ta không muốn nương tử lập gia đình, người lập gia đình rồi, Thúy Thúy sẽ không thể ở với người nữa, Thúy Thúy không muốn về Chu gia, muốn ở cùng nương tử.”
Ninh Anh nói: “Thế thì chăm chỉ làm việc đi, sau này ta có tiền rồi sẽ chuộc lại khế ước bán thân của ngươi từ chỗ Chu gia.”
Thúy Thúy được dỗ rất vui vẻ, “Nương tử nói lời phải giữ lời đó.”
Ninh Anh: “Đương nhiên.”
Trong lòng Ninh Anh không coi trọng việc Dương gia cầu hôn, cho nên không có bất cứ hồi đáp nào.
Bên kia Tần thị đứng ngồi không yên, thúc giục Dương Đại lang nên đến tiếp xúc nhiều với Ninh Anh, dù sao một người là quả phụ, một người lại góa thê tử, đều không phải lần đầu thành hôn, hoàn toàn không cần phải xấu hổ.
Dương Đại lang bị bắt không trâu bắt chó đi cày, cuối cùng vẫn là thằng nhóc Dương Thụy lôi hắn ra ngoài. Kết quả vừa đến cửa nhìn thấy Ninh Anh liền sợ, luống cuống chân tay, ngay cả mình muốn làm gì cũng quên.
Ninh Anh nhìn thấy phụ tử hai người tới cũng ngẩn ra.
Dương Đại lang quẫn bách đỏ bừng mặt, Dương Thụy không thể hiểu nổi nói: “Phụ thân, một đại lão gia như người còn đỏ mặt cái gì?”
Dương Đại lang: “…”
Ninh Anh: “…”
Cùng lúc đó, trong tiệm trà đối diện có hai người đang ngồi, Lâm Chính nói thầm: “Lang quân nhà chúng ta còn không đến, có khi Ninh Anh cô nương bị Dương gia cuỗm đi mất.”
Tên còn lại vui sướng khi người gặp họa nói: “Gả cho người ta cũng không sao, hơn phân nửa sẽ bị cướp về thôi.”
Lâm Chính: “…”
Cướp cái cụ nhà ngươi, chậc chậc.
Không biết xấu hổ.