Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng Ta Chạy Trốn

Chương 22




Trong khoảng thời gian sau, cuộc sống của Ninh Anh vẫn tẻ nhạt như trước.

Nàng là một con chim hoàng yến được Lý Du nuông chiều giam giữ ở bên trong hậu trạch, công cụ giúp cho hắn vui đùa, giá trị tồn tại của nàng chính là làm hài lòng hắn, dùng cách thức như vậy để có được một nơi sống yên ổn, không thể giống như nam tử kiếm công danh, tìm đường sống ở bên ngoài.

Những ngày tháng như thế có lẽ là tốt nhất đối với những người dân ở đây, bởi vì nữ nhân thực sự quá mảnh mai, các nàng cần một cây đại thụ che chở.

Ninh Anh ngồi bên cửa sổ, một tay chống cằm, nhìn những con chim sẻ đang ríu rít trên cây ở bên ngoài.

Chút gió thoảng qua, tầng tầng lớp lớp cành lá xao động, tiếng chim sẻ ríu rít tạo thêm nét tưng bừng hoan ca cho ngày xuân rực rỡ.

Nàng thực ra có chút ghen tị với bọn chúng, mặc dù rất vất vả để kiếm ăn nhưng lại có được tự do.

Buổi trưa rất dễ buồn ngủ, ngồi bên cửa sổ chợp mắt, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng dường như nằm mơ một giấc mộng. Trong mộng nàng thấy bản thân mình đã mở một tiệm ăn đông nghịt khách, công việc làm ăn phát đạt, kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền.

Nàng vui vẻ dùng số tiền kia dàn xếp bên phía quan phủ, đổi lấy hộ khẩu lương tịch, không những thế còn mua được một nam nhân tuổi trẻ mỹ mạo để hầu hạ mình.

Lang quân nhỏ kia rất biết trêu chọc người khác, dỗ dành nàng lên giường, đang lúc nàng muốn âu yếm hắn thì đột nhiên bắt gặp khuôn mặt của Lý Du, nàng bị dọa giật mình, bừng tỉnh từ trong mộng.

Ninh Anh đột nhiên cảm giác mình muốn đi tiểu, nàng hùng hùng hổ hổ đi vào nhà xí, nghĩ thầm Lý Du thật là một tên âm hồn bất tán, ngay cả nằm mơ cũng không tha.

Buổi tối, Lý Du trở về phủ, khẩu vị của hắn không được tốt lắm, nhà bếp chuẩn bị cháo với nấm và thịt bằm, cùng với một đĩa măng lạnh xé sợi, hắn chỉ ăn một bát rồi không ăn nữa.

Khi đến thư phòng, hắn phân phó Ninh Anh, nói rằng Viên Kiệt sẽ đến phủ vào ngày nghỉ, bảo nàng hãy chuẩn bị cơm cháo để chiêu đãi.

Ninh Anh đáp lại, nổi lên chút tâm tư.

Để chuẩn bị cơm cháo, sáng sớm hôm sau nàng viết giấy dặn dò cho bà tử trong nhà bếp đi mua.

Buổi sáng Viên Kiệt vào phủ, hắn là một người rất sùng bái Trương Đạo Tử, không biết lại lấy một bức họa từ đâu ra, đặc biệt đưa tới cho Lý Du thưởng thức.

Trước đó không lâu hắn mới vừa tìm được một bút tích đích thực, Lý Du không tin hắn lại gặp được vận may đó.

Hai người ở trong thư phòng xem bức《 Ngư Ông 》kia, ông lão trong bức tranh mặc áo tơi, lẻ loi trơ trọi ngồi trong chiếc thuyền đơn sơ, bên cạnh có một chú chim cốc đang đứng thẳng, tinh thần phấn chấn giống như một vệ sĩ.

Những ngọn núi phía xa được phác họa trong một vài nét vẽ, tĩnh mịch đến mức thoát tục.

Phong cách vẽ vô cùng gọn gàng.

Trong khi bọn hắn đang thảo luận nhiệt tình về bức tranh, Ninh Anh lại đang nấu cháo trong nhà bếp.

Gạo cống được ngâm trong nửa canh giờ, sau đó dùng cối đá nghiền nát rồi cho gạo và nước vào trong nồi đất, cuối cùng ném vài lát gừng và mấy hạt táo lớn vào đun cho sôi.

Trong khi nồi cháo đang được đun sôi, Thái Tam Nương và những người khác lại hỗ trợ chuẩn bị các món ăn phụ. 

Tôm tươi bóc vỏ bỏ chỉ bày ra đĩa, lươn rút ​​xương và cắt khúc, ức gà chặt miếng, thêm nước gừng, lòng trắng trứng gà và một chút muối tinh, đảo liên tục cho đến khi kết dính đàn hồi là được.

Ức gà được làm theo cách này rất mịn, mềm và bông xốp.

Thứ dùng để nhúng hôm nay chính là cá trắm cỏ, nó được thái thành những lát thật mỏng, sau khi cho vào nước sôi sẽ cuộn lại như một khoanh giò.

Kỹ năng dùng dao của Ninh Anh từ trước đến nay vẫn khá tốt, chỉ chốc lát đã thái xong hai con trắm cỏ rồi bày lên đĩa.

Hôm nay bọn họ rất may mắn, mua được không ít thịt bò, nghe nói là bị ngã chết, đã trình báo với phủ nha, nếu không bình thường sẽ rất khó để mua được thịt bò ăn, bởi vì điều đó là phạm pháp.

Trong thời đại nông nghiệp, gia súc không được giết mổ nếu không được phép, đồng thời thời đại này cũng cấm ăn thịt bò, cho dù là quý tộc. Một khi bị báo cáo chắc chắn sẽ bị định tội, xảy ra những chuyện thị phi.

Lý Du rất ít khi ăn thịt bò, cũng không thích ăn thịt lợn, bởi vì trong mắt bọn họ, thịt lợn là một loại thực phẩm rẻ tiền, lại có mùi tanh nồng khó xử lý nên hắn hầu như không hề động đến.

Đối với giới thượng lưu, thịt dê mới là chân ái.

Gà vịt cá cũng được xuất hiện trên bàn.

Thái Tam Nương hiếm khi xử lý thịt bò, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.

Ninh Anh cực kỳ nhanh nhẹn lấy khăn lau qua mặt thịt rồi đập cho mềm, sau đó mới thái thành từng lát mỏng, lại cho hành và nước gừng vào để khử mùi tanh, thêm vào đó một chút muối và hạt tiêu để ướp, cuối cùng để sang một bên.

Các nàng chỉ chuẩn bị một vài món mặn như đĩa thịt, tôm tươi, lươn lát, gà viên, cá trắm cỏ, thịt bò và huyết vịt.

Món chay thì có hoa cúc, măng tươi, nấm hương, mắc khén, húng quế và đậu phụ.

Cực kỳ phong phú, có hơn mười loại.

Sau khi chuẩn bị xong đồ ăn kèm, Ninh Anh lại tự tay làm ra ba loại nước chấm, đó là nước chấm trong, cay và chua. 

Nước cháo trong nồi sền sệt, đậm đặc, thấy đã gần xong, nàng tìm băng gạc để lọc lấy nước cháo đặc, chỉ cần hơi có chút nước là được.

Nước cháo sau khi lọc đặc quánh, có màu trắng đục, lại được ninh trong nồi đất, Ninh Anh thêm vào đó một chút mỡ heo rồi đun sôi lên, toàn bộ bên trong nhà bếp đều tràn ngập mùi thơm nồng của nước gạo.

Thái Tam Nương không nhịn được nuốt nước miếng, trêu ghẹo: “Nhìn một người chưa thấy sự đời như ta đi, chỉ nhìn nước cháo thôi cũng chảy nước miếng.”

Ninh Anh cười nói: “Dùng nó nhúng thức ăn mặn là ngon nhất, nước cháo không chỉ có làm ẩm ruột, bồi bổ dạ dày, mà còn bảo vệ gan, giải rượu.”

Thái Tam Nương: “Chỉ có ngươi là rành ăn”.

Đợi lúc giữa trưa, bên thư phòng truyền lệnh đến.

Người hầu mang cái bếp nhỏ bằng đất sét đỏ lên, Ninh Anh lấy thịt bò vừa ướp ra, sau đó đánh trứng gà xong rồi mới bày ra đĩa.

Nước cháo trắng tinh trong chiếc nồi gốm nhỏ tỏa ra mùi gạo, tô điểm thêm mấy hạt cẩu kỷ đỏ tươi, Viên Kiệt chưa hề nếm qua món ăn như thế, hơi cảm thấy hiếu kì hỏi: “Đây là cháo ư?”

Lý Du ngồi đối diện nói:: “Không phải cháo.” Hắn dừng một chút, “Có dùng gạo nhưng không thấy gạo, nấu lên chỉ lấy mỗi nước, dùng để nhúng thức ăn.”

Khi hắn nói điều này, Viên Kiệt lập tức cảm thấy hứng thú.

Xuân Lan đã chuẩn bị nước chấm cho hắn, hắn chọn loại cay.

Lý Du ra lệnh cho người mang Huệ Tuyền Tửu đến, khi thấy thịt bò bày trên bàn thức ăn, hắn chỉ vào đó, Thái Tam Nương phải giải thích một phen, hắn mới không hỏi thêm câu nào nữa.

Chỉ chốc lát sau Ninh Anh đã tới hầu hạ hắn ăn, đặc biệt thay một bộ y phục sạch sẽ.

Viên Kiệt nhìn thấy nàng, cười nói: “Hôm nay Viên mỗ đã được lộc ăn của Nhị Lang, ta chưa hề nếm qua món ăn này.”

Ninh Anh hành lễ nói: “Viên trung thừa nhất định phải thử một lần, ăn cháo này bảo đảm sẽ giải rượu, ẩm ruột và dưỡng dạ dày, sẽ không để cho người thất vọng.”

Lý Du làm động tác mời, Ninh Anh ngồi xuống, Xuân Lan ở đối diện chần miếng cá cho Viên Kiệt trước.

Nước cháo có màu trắng đục, lát cá bóng ẩm, vì thái miếng rất mỏng nên chỉ cần chần trong nước cháo nóng một lát là có thể vớt ra.

Xuân Lan đặt lát cá vào trong chén của Viên Kiệt, hắn tràn đầy phấn khởi nhúng nó vào nước chấm, cũng không sợ bị nóng.

Vị cay của nước chấm và độ tươi của miếng cá phi lê đánh thẳng vào vị giác, hoàn toàn khác với miếng cá phi lê mà hắn đã ăn trước đây, cực kỳ trơn mềm.

Lý Du không động đũa, chỉ hỏi: “Thế nào?”

Viên Kiệt khen ngợi: “Xuất sắc.”

Hắn lại nếm thử hai loại nước chấm khác, hiển nhiên rất thích thú với cách ăn này.

Ninh Anh cũng nhúng lát cá rồi bỏ vào bát của Lý Du, hắn thích ăn nước sốt trong.

Viên Kiệt ở phía đối diện căn bản không muốn Xuân Lan hầu hạ, tự mình động thủ, sau khi nếm thử vài miếng cá, lại thử thêm tôm tươi và thịt bò.

Thịt bò sau khi chần qua mềm mềm, mịn xốp, hòa quyện với vị cay nồng của thù du thì không hề tanh chút nào, điều đó đã thỏa mãn được một người cực kỳ thích ăn thịt như hắn.

Ngay cả Lý Du cũng thử chấm thịt bò vào nước chấm cay.

Nồi cháo hôm nay rất hợp với ý của Viên Kiệt, cực kỳ hâm mộ nói: “Nhị Lang, tiểu tử ngươi thật là biết hưởng phúc, A Anh cô nương thật sự rất tuyệt vời. Không chỉ có trà nghệ tốt, trù nghệ cũng xuất sắc.”

Lý Du: “Đừng có nịnh nọt.” Hắn nói tiếp, “Huệ Tuyền Tửu này cũng không tệ, Tứ Lang cũng thử một chút xem.”

Xuân Lan rót một chén cho Viên Kiệt, màu hổ phách, hương thơm tràn ngập. Hắn nâng chén lên nhấp một ngụm, tính chất ôn nhã nhu hòa, cực kỳ thuận miệng.

Lý Du thích uống Huệ Tuyền Tửu, cũng uống một chén.

Hai người vừa nhúng thức ăn, vừa thảo luận về bức《 Ngư Ông 》 mà Viên Kiệt mang đến, bất tri bất giác đã uống rất nhiều rượu.

Lý Du hiển nhiên để tâm tới bức họa kia, muốn lấy nó, thử dò xét nói: “Tứ Lang trong tay đã có không ít bút tích của Trương Đạo Tử, hôm nay ngươi có thể từ bỏ bức《 Ngư Ông 》 mà ngươi yêu thích được không?”

Nghe nói như thế, Viên Kiệt liên tục xua tay: “Ta vừa thấy tròng mắt của ngươi sắp dính lên đó rồi, ta biết tiểu tử ngươi có lẽ là đang suy nghĩ lung tung gì đó.”

Lý Du hé miệng cười, sửa sang lại ống tay áo nói: “Có thể bỏ những thứ yêu thích hay không?” Hắn dừng lại một chút, “Nếu Tứ Lang bằng lòng, ta sẽ đem đồ vật tương đương với bức họa đó trong phòng của cha ta đến đổi, thế nào?”

Tần Vương lão nhân rất thích cất giữ kỳ trân dị bảo, mọi người ai cũng biết.

Lý Du được rất nhiều người yêu mến, nếu thật sự có thể đổi được thứ gì đó từ hắn thì chắc chắn bản thân sẽ không chịu thiệt thòi, lại thêm tấm 《 Ngư Ông 》này có phải là bút tích của Trương Đạo Tử hay không thì vẫn chưa ai dám kết luận.

Viên Kiệt nhất thời có chút do dự.

Thấy hắn lung lay, Lý Du lập tức rèn sắt khi còn nóng, “Tấm 《 Ngư Ông 》này chắc gì đã là bút tích của Trương Đạo Tử, nhưng ta thích nó, phong cách của bức họa rất khí khái nên muốn giữ lại để quan sát thêm.”

Viên Kiệt nhấp một ngụm rượu: “Nếu nó là đồ dỏm thì sao?”

Lý Du: “Không sao.”

Viên Kiệt xua tay: “Hai người chúng ta đều là chính nhân quân tử, ta không thể chiếm lợi ích của ngươi.”

Lý Du nghiêm túc suy nghĩ: “Tại sao chúng ta không dùng cách ném thẻ vào bình rượu để phân định thắng thua, nếu ta thắng,《 Ngư Ông 》của ngươi sẽ thuộc về ta; nếu ta thua, ngươi có thể tùy ý chọn một đồ vật có giá trị tương đương trong Tần Vương phủ, thế nào?”

Viên Kiệt bật cười, chỉ vào hắn nói: “Nhị Lang, tài nghệ của ngươi mọi người đều biết, hơn nữa trò ném thẻ vào bình rượu lại càng thêm xuất chúng, nếu hôm nay ta so tài với ngươi, không phải sẽ nhận lấy thua cuộc sao?”

Lý Du suy nghĩ, nhất định phải lừa lấy được bức họa kia, sau một lát mới nói: “Hay là như này, ta nhường ngươi một ván, bốn mũi tên ta chỉ ném ba cái.”

Hắn tính toán vô cùng chuẩn xác, kỹ năng ném thẻ vào bình rượu của Viên Kiệt chỉ được xem là tạm được, thêm vào đó hai người đã uống khá nhiều rượu, tay cũng không vững như thường, cho dù hắn có lợi hại hơn đi chăng nữa thì nhiều nhất cũng chỉ có thể ném trúng ba mũi tên, cùng lắm thì hòa.

Viên Kiệt ở một bên cũng đang tính nhẩm, hắn cũng không rõ《 Ngư Ông 》kia có phải là bút tích đích thực hay không.

Nhưng nhìn Lý Du yêu thích đến như vậy nên hắn cũng không muốn làm giảm sự vui vẻ của bằng hữu. Kỹ năng ném thẻ vào bình rượu của hắn quả thật không được tốt lắm, đối phương đã nguyện ý chấp hắn một ván, điều này ngược lại khiến hắn chần chờ.

Lúc này, Ninh Anh bỗng nhiên nói: “Xuân Lan, múc thêm cháo cho Viên trung thừa đi, để ngài ấy giải rượu.”

Xuân Lan cầm chiếc thìa bên trong bát sứ, múc ra phần bã gạo đã lọc khi nấu cháo, Viên Kiệt cảm thấy hơi hiếu kì, hỏi: “Cháo nấu thế này có ngon hơn không?”

Ninh Anh đáp: “Viên trung thừa thử chút là biết.”

Nước cháo rất ngon, sau khi chần với thịt và rau, dùng nó để nấu sẽ vô cùng thơm ngon.

Chẳng mấy chốc Xuân Lan đã múc nửa bát cho Viên Kiệt, hắn lấy thìa xúc từng chút một rồi nếm thử, mùi vị hoàn toàn khác với món cháo hắn hay ăn ngày thường, nhàn nhạt mặn mang theo hương vị tươi mới.

Không biết là bị mỹ thực dụ dỗ hay thứ gì khác, Viên Kiệt thần xui quỷ khiến nhìn về phía Lý Du, trêu ghẹo: “Không bằng thế này đi, Nhị Lang ngươi nếu muốn 《 Ngư Ông 》trong tay của ta, thì hãy dùng A Anh cô nương đặt cược, thế nào?”

Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Nhịp tim của Xuân Lan lỡ nhịp, nín thở nhìn theo.

Ninh Anh ở đối diện cũng có phản ứng tương tự, không khỏi dựng lỗ tai lên.

Lý Du tựa hồ cũng không ngờ tới hắn sẽ nhắc đến Ninh Anh, ngẩn người, liền hỏi: “Tứ Lang nhìn trúng A Anh sao?”

Viên Kiệt chỉ vào chỗ cháo trong chén canh: “A Anh cô nương trà nghệ tốt, trù nghệ cũng không tệ, lão nương nhà ta rất bắt bẻ nên chắc chắn bà sẽ chấp nhận nàng.”

Lý Du bật cười.

Ninh Anh bình tĩnh liếc mắt nhìn Lý Du, âm thầm phỏng đoán xem hắn đang nghĩ gì.

Viên Kiệt cũng không có ý nhất định phải đoạt cho bằng được, chỉ là muốn xua tan suy nghĩ của hắn, ai ngờ Lý Du nhẹ nhàng nói: “Chỉ là một nô tỳ mà thôi, đổi được 《 Ngư Ông 》của Tứ Lang, xứng đáng.”

Nghe thấy hắn nói chuyện như vậy, Viên Kiệt lập tức trở nên hào hứng: “Ngươi nhất định muốn dùng A Anh để đổi lấy《 Ngư Ông 》?”

Lý Du cười tủm tỉm nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Hắn không tin Viên Kiệt có đủ bản lĩnh đổi được Ninh Anh, cho dù để cho đối phương thắng được một ván thì cũng sẽ hòa ba ăn ba, trừ phi Viên Kiệt ném trúng được bốn mũi tên, nếu không thì tỷ lệ chiến thắng sẽ gần như không thể.

Lý Du vô cùng tin tưởng vào tính toán của mình.

Viên Kiệt cao hứng, đứng lên nói: “Vừa rồi ngươi đồng ý nhường cho ta một ván, còn tính hay không?”

Lý Du: “Đương nhiên ta sẽ giữ lời.”

Viên Kiệt vỗ đùi: “Được, hôm nay ta sẽ cả gan đánh cược cùng ngươi một lần!”

Lý Du đưa tay ra hiệu, người hầu vội vàng đi lấy dụng cụ.

Chỉ trong chốc lát, bình đồng và mũi tên đã được bày lên theo quy luật.

Lý Du nhìn về phía mũi tên, hỏi: “Tứ Lang trước hay là ta trước?”

Viên Kiệt di chuyển, vén tay áo lên nói: “Ta trước.” Nói xong liền sảng khoái rời khỏi bàn ăn nhận lấy mũi tên mà Xuân Lan đưa tới.

Hắn đi đến vạch kẻ, vừa uống nhiều rượu nên tay không được vững, nhìn chằm chằm vào bình đồng, nhìn trái nhìn phải, khoa tay hồi lâu nhưng lại chậm chạp không dám ném ra.

Nhìn thấy hành động của hắn, Lý Du khoanh tay trước ngực, cười khinh thường, thậm chí không hề nhìn thấy vẻ lo lắng và mong đợi của Ninh Anh.

Không chỉ có nàng, Xuân Lan cũng ước gì Viên Kiệt có thể ném trúng, chỉ cần Ninh Anh bị đuổi ra ngoài, nàng ta mới có cơ hội thượng vị.

Nghĩ đến đây, trong lòng Xuân Lan thầm cầu nguyện cho Viên Kiệt, thậm chí nguyện ý giảm thọ để hắn có thể ném trúng thẻ vào bình rượu.

Cũng không biết có phải vì lời cầu nguyện của hai nữ lang hay vì thứ gì khác, Viên Kiệt lề mề nửa ngày mới ném mũi tên ra, thế mà lại ném trúng!

Trái tim của Ninh Anh nhảy lên, Xuân Lan hận không thể lớn tiếng khen hay.

Viên Kiệt cũng vô cùng ngạc nhiên, kinh ngạc nói: “Trúng! Ta ném trúng rồi!”

Lý Du vỗ tay nói: “Chúc mừng Tứ Lang, lại lần nữa đi.”

Viên Kiệt nhận được cổ vũ, hít một hơi thật sâu, lại lề mà lề mề nhận lấy mũi tên thứ hai, chỉ nghe thấy một tiếng va chạm nhẹ, mũi tên kia lại lần nữa rơi vào trong ấm.

Ninh Anh hò hét ở trong lòng, hai mắt Xuân Lan tỏa ra ánh sáng, bọn người hầu bên cạnh cũng duỗi cổ nhìn quanh.

Lý Du vẫn cười khinh thường, nhiều nhất là ba cái, bởi vì kỹ năng ném thẻ vào bình rượu của Viên Kiệt thực sự rất kém cỏi.

Hai mũi tên trúng liên tiếp,Viên Kiệt đắc ý, cố tình nói: “Nhị Lang, nếu như ngươi thua thì nhất định đừng có khóc nhè.”

Lý Du khinh miệt hừ một tiếng: “Kỹ năng ném thẻ vào bình rượu của Tứ Lang trong lòng ta đã có tính toán hết rồi.”

Viên Kiệt không nói gì, hắn biết rõ bản thân mình có thực lực ra sao. Hắn hít sâu lần nữa, nín thở, ném mũi tên thứ ba, lại trúng!

Trúng liền ba mũi tên, quả thực đã gặp may!

Lý Du ngạc nhiên, Viên Kiệt cũng rất kinh ngạc.

Tên kia thừa thắng xông lên, ném tiếp mũi tên thứ tư, không cần nghĩ cũng biết kết quả, lại trúng!

Đây quả thực là một kỳ tích.

Viên Kiệt không nhịn được cười lên ha hả, Ninh Anh thấy thế không ổn, vội vàng đứng dậy quỳ trước bàn ăn, cúi đầu xuống đất, không dám thở mạnh.

“Nhị Lang, ta đã ném trúng bốn mũi tên, ngươi không thể đổi ý!”

Viên Kiệt nhếch miệng cười thoải mái, hắn hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt dần dần đông cứng của Lý Du, chỉ không ngừng cười ngây ngô.

Ninh Anh quỳ trên mặt đất kìm nén kích động trong nội tâm, Xuân Lan cũng mừng thầm, sợ Lý Du đổi ý, cố tình quỳ xuống nói: “Lang quân, A Anh tỷ tỷ nàng ấy…”

Nàng ta không nói lời nào thì không sao, một khi lên tiếng thì Lý Du càng phải giữ lại thể diện của mình. Hắn đ è xuống sự khó chịu trong nội tâm, giả bộ phóng khoáng nói: “Có chơi có chịu, chỉ là một ả nô tỳ mà thôi, nếu Tứ Lang thích thì cứ cầm lấy.”

Ngay khi những lời này nói ra, Ninh Anh không kìm chế được nữa nhếch miệng lên, hận không thể chạy đến cửa chính của Tần Vương phủ đốt hai chuỗi pháo để chúc mừng!