Sau khi bánh trà được rang đến mức độ phù hợp, Ninh Anh lấy một nửa cho vào cối xay trà, phần còn lại cho vào trong túi giấy, độ kín hơi của túi giấy rất tốt, có thể ngăn cản hương trà bay đi.
Tiếp theo là ép trà.
Bánh trà sau khi rang chín sẽ có hương thơm, xốp giòn, chỉ cần dùng một lực nhỏ là có thể biến chúng thành bã trà.
Để có được phần thưởng của Lý Du và Tần Vương, Ninh Anh đã cố gắng làm hoàn hảo nhất đến từng chi tiết nhỏ.
Mọi người vây xem cũng tràn đầy niềm vui.
Các nữ lang đấu trà có tư thái khác nhau, có người thanh nhã yên tĩnh, có người kiều diễm nhiệt liệt, tất cả đều mang cử chỉ ưu nhã, có thể gọi là một bức tranh cảnh đẹp ý vui.
Mặc dù mục đích của Xuân Nhật Yến này là để tìm một nữ lang xứng đôi với Lý Du, nhưng các nàng có cơ hội thể hiện kỹ năng của bản thân đồng thời cũng là đang thể hiện ra trước những quý tộc khác.
Đôi khi may mắn chó ngáp phải ruồi có được hai đoạn nhân duyên thì cũng coi như đã thành một giai thoại.
Lão Vương phi nghe thấy bên này đang đấu trà, cũng không tỏ thái độ gì, dù gì chuyện này đã có Tần Vương tới chủ trì, chắc chắn không thể xảy ra chuyện không may.
Thu Thị đứng bên cạnh Lý Cạnh lặng lẽ quan sát, nói nhỏ: “Sao tự dưng lại nghĩ đến đấu trà?”
Lý Cạnh cười cười: “Tiểu nữ oa, vui đùa thôi.”
Thu Thị không nói gì, nàng ấy đứng bên cạnh Nhan Tú lẳng lặng dò xét cách pha trà của Ninh Anh, chỉ thấy động tác của nữ lang kia trầm ổn, thần sắc chuyên chú, toàn thân toát ra vẻ đạm bạc an bình nhưng lại mang một sự nhàn nhã sâu xa.
Loại thái độ nhàn nhã tản mạn kia khiến nàng ấy không thể không nhìn lâu thêm một chút, nàng ấy cảm thấy nữ lang kia rất thích pha trà, vừa chuyên chú vừa hưởng thụ.
Tốc độ pha trà của Ninh Anh chậm hơn các quý nữ một bước, khi nàng dùng giỏ trà sàng bột để lấy bột trà, đã có quý nữ bắt đầu nấu nước suối.
Hiện trường có tám người bình trà, Ninh Anh một mặt rây bột trà, một mặt chắt nước suối. Chỉ khi có thể kiểm soát lượng nước suối và bột trà theo một tỷ lệ thích hợp thì mới có thể kích phát ra tinh hoa.
Dựa theo lệ cũ, trà ngon đa số đều chỉ có năm chén, bởi vì trà thanh đạm, không được dùng quá nhiều.
Tám bát trà thích hợp được chia thành bốn bát, số lượng nước trong mỗi bát được giảm một nửa, sau khi Ninh Anh tính toán xong liền ngừng rây bột trà, đổ lượng nước suối núi thích hợp vào ấm pha trà theo tỉ lệ trong đầu.
Cô ấy thêm ít nước hơn so với những quý nữ khác, vì vậy mà nước suối cũng nóng lên nhanh hơn.
Trong khi chờ đợi nước sôi, Ninh Anh lại thêm bột trà vào.
Một lúc sau, nước suối trong ấm pha trà bắt đầu nổi bọt to bằng mắt tôm dưới sự đốt cháy của lửa than.
Ninh Anh múc một ít muối trong bình, để sang một bên, khi bọt khí ở nồi đồng to như mắt cá, nàng mới khéo léo cho thêm muối tinh vào.
Không ít quý nữ sẽ nếm nước suối xem có quá mặn hay quá nhạt không, nhưng nàng lại không làm vậy, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm để hành động.
Dưới nhiệt độ cao, nước suối bắt đầu chuyển từ bọt mắt cá thành bọt khí liên tiếp, đây chính là sự sôi thứ nhất trong quá trình pha trà.
Ninh Anh trước tiên dùng thìa trúc loại bỏ màng nước trên mặt, sau đó mới dùng muôi bầu múc lượng nước suối phù hợp cho vào nồi nấu.
Tiếp theo thì lấy một chiếc kẹp tre đập vào đáy nồi tạo thành một vòng xoáy để cho bột trà vào một cách dễ dàng.
Khi vòng xoáy hình thành, Ninh Anh dùng vỏ sò chia lượng trà, thêm nước suối với tỉ lệ nhất định, tiếp tục dùng kẹp trúc khuấy động, nước trà sôi lăn tăn, hương trà nồng đậm tỏa ra từ từ bên trong nồi đồng.
Sự sôi thứ hai được hình thành.
Pha trà quan trọng ba sôi, chỉ có thể dùng bột trà ban đầu lần nữa bỏ vào bên trong nồi đồng mới có thể kích phát ra tinh hoa trong trà —— bột tinh.
Bước này gọi là tinh hoa của đun sôi.
Đó là chìa khóa của một bát trà ngon.
Trà đang sôi trở nên dịu đi, không còn nổi bọt lăn tăn nữa, quá trình đun sôi đã được dừng thành công.
Ninh Anh lập tức bưng ấm trà lên, quá trình pha trà đã hoàn thành.
Để tránh xảy ra việc không công bằng nên đám người Tần Vương không có tư cách tham dự vào nhóm người bình trà, bất kỳ ai có quan hệ với người đấu trà đều không thể tham dự bình trà.
Không chỉ vậy, sau khi trà được nấu xong cũng sẽ dùng một tấm bình phong che lại để mọi người không thể phân biệt được bát này là của ai làm, phòng ngừa tư tâm.
Trà do Ninh Anh và nhóm quý nữ làm xong được bà tử lần lượt bưng lên.
Rót trà cũng rất đặc biệt, đồng thời người nấu cũng phải tự mình chia trà.
Chén trà do những người hầu mang tới đều là bát sứ màu trắng, không có dấu hiệu gì để chống xảy ra gian lận.
Rót trà cần chú ý tới bọt, bánh ngọt điểm tâm, hình thái bên trong tách trà.
Lúc trước Ninh Anh đã tính toán, sẽ chia lượng trà trong nồi đồng thành tám bát, để đảm bảo mỗi bát trà đều có mùi vị giống nhau, bột trà nhất định phải rải cho đều.
Đã có trà của quý nữ nào đó được tỳ nữ đưa ra ngoài cho những người bình trà uống.
Bà tử đưa trà cực kỳ khôn khéo, không phải bát trà nào cũng do một người chế biến, có khả năng là hai người làm, hoặc ba người làm.
Bên cạnh mỗi chén trà còn có một tấm thẻ tre, trên thẻ tre có sáu màu “đỏ, vàng, lam, lục, đen, trắng”, mục đích để dễ dàng phân chia thân phận người pha trà.
Nếu là người bình trà cảm thấy hợp ý, sẽ để lại thẻ tre, nếu cảm thấy chưa tiêu chuẩn thì sẽ được gỡ xuống.
Nhóm đầu tiên đưa ra tám bát trà có hình thái khác nhau, một số có màu vàng tươi, một số thì màu đậm hơn, số khác lại nhạt hơn, bởi vì tay nghề của người nấu khác nhau, kỹ xảo không đồng nhất nên trà được nấu ra cũng khác nhau.
Tần Vương rướn cổ nhìn bát trà trước bàn của Dự Vương, khen: “Chén trà này có màu sắc đẹp, tinh tế, bọt nhiều.”
Dự Vương cũng đồng ý với những gì lão nói, nâng chung trà lên ngửi thử, mùi vị của Lão Ưng trà cực kỳ nồng đậm, có thể thấy được hương trà đã bị kích phát ra.
Ấn tượng đầu tiên cực kỳ tốt, lão ôm lòng hiếu kỳ nhấp một ngụm nhỏ, vị đắng chát đặc trưng của nước trà xâm chiếm đầu lưỡi, tư vị dịu nhẹ, dư vị tinh tế, còn có một loại cảm giác khó nói lên lời.
Bát trà này dường như đã khơi dậy hứng thú của Dự Vương, lão lại cẩn thận nếm tiếp, trong lòng rất tán thưởng.
Tần Vương ở một bên nhìn, tràn đầy phấn khởi nói: “Lão ca, huynh cũng cho ta thưởng thức xem sao?”
Dự Vương đưa chén trà cho lão, Tần Vương cầm lấy uống thử, Dự Vương hỏi: “Hương vị thế nào?”
Tần Vương gật đầu: “Tuyệt vời, không hề bôi nhọ bản chất ban đầu của trà.”
Dự Vương cũng cảm thấy rất tốt, nên đã để lại tấm thẻ tre.
Thẻ tre có màu gì, sẽ đại diện cho người nào, lão cũng không hề hay biết.
Tiếp theo, tỳ nữ lại trình lên bát trà thứ hai, Dự Vương tiếp tục bình trà.
Sau tấm bình phong đám người pha trà đều có chút chờ mong nho nhỏ, dựa theo quy tắc nên ai cũng không được nói chuyện.
Chỉ trong chốc lát, bát trà của sáu người đã được mọi người bình xong, Tần Vương lệnh cho người thu lại thẻ tre, bà tử mời các quý nữ sau tấm bình phong ra ngoài.
Tất cả mọi người đều hiếu kì đoán xem ai sẽ là người chiến thắng.
Tần Vương lấy thẻ đỏ trước, trong khay gỗ có năm chiếc, hiển nhiên trong tám người có năm người không quá tệ.
“Thẻ đỏ, năm chiếc.” Dứt lời nhìn về phía bà tử, “Vị nương tử nào có thẻ đỏ?”
Một quý nữ cầm thẻ đỏ đi ra khỏi hàng, hành lễ với đám người nói: “Văn Trân đã bêu xấu ở đây rồi.”
Tần Vương nhìn về phía người bình trà, hỏi: “Tam Lang của Vệ gia, vì sao ngươi lại không giơ thẻ?”
Vệ Tam lang bắt bẻ nói: “Nhìn màu sắc không đủ sáng, mùi vị không đủ chát. Vị đắng và chát ban đầu của trà đã được pha loãng đi mấy phần, thêm quá nhiều nước.”
Những lời này khiến quý nữ đó bĩu môi.
Tiếp theo, Tần Vương kiểm kê thẻ tre, cuối cùng người thắng là người có thẻ tre màu trắng, tám tấm, tiếp theo là màu lam, sáu tấm.
Lúc này trên sân chỉ còn lại Ninh Anh và Chu Tam Nương chưa được công bố kết quả, Tần Vương tràn đầy phấn khởi đánh cược cùng Dự Vương, lão tất nhiên sẽ cược Ninh Anh thắng, Dự Vương lại cược Chu Tam Nương thắng.
Kết quả là hai cô nường cùng lúc đưa thẻ tre trên tay ra, thẻ tre mà Ninh Anh cầm chính là màu trắng.
Tần Vương cười đến mức không ngậm được miệng, chỉ vào Dự Vương nói: “Lão ca tử, huynh thua rồi, Tần Vương phủ ta ngọa hổ tàng long, hôm nay khiến huynh mở rộng tầm mắt.”
Dự Vương có chơi có chịu, hiếu kì hỏi Ninh Anh còn nước trà sót lại không.
Ninh Anh có phần ngượng ngùng nói: “Bẩm Dự Vương, bởi vì trà thanh đạm, không nên dùng nhiều, cho nên nô tỳ chỉ chuẩn bị đủ cho tám người uống, nếu như Dự Vương muốn dùng thêm, nô tỳ có thể đi nấu lại.”
Dự Vương nói: “Trà của ngươi vừa pha rất ngon. Pha thêm cho ta đi.”
Ninh Anh đáp lại.
Dự Vương nhìn về phía Tần Vương: “Tên tiểu tử Nhị Lang kia thật đúng là được hưởng phúc.”
Tần Vương đắc ý: “Ta nói cho huynh biết, lần sau vào phủ cứ đi thẳng tới Tây Nguyệt Các tìm tiểu tử đó mà lấy trà. Huynh là thúc bá của hắn, tiểu tử đó nhất định sẽ không lạnh nhạt với huynh.”
Dự Vương tâm tình thoải mái: “Nếu như vậy, ta nhất định phải để lại ấn tượng tốt mới được.”
Ngay lập tức lệnh cho người hầu thưởng cho Ninh Anh, phần thưởng đó là một đồng tiền vàng.
Tần Vương vẫy tay với nàng, nói: “Lại đây, mau lấy phần thưởng đi.” Sau đó trêu chọc, “Dự Vương keo kiệt có tiếng, có được phần thưởng của huynh ấy cũng không dễ dàng đâu.”
Ninh Anh nén lại sự phấn khích trong lòng, vui mừng tiến lên nhận thưởng.
Không chỉ có như thế, Tần Vương cũng hào phóng thưởng nàng một đồng.
Hai đồng tiền vàng nóng bỏng khiến tay nàng như bị phỏng, một đồng tiền vàng ước chừng bằng năm đồng xu, đổi thành bạc vụn cũng phải đổi được hai thanh, nàng chưa bao giờ nhận được nhiều bạc như vậy trong sáu năm qua!
Quả thực là đĩa bánh trên trời rơi xuống!
Ninh Anh không ngăn được nụ cười, Viên Kiệt ở bên cạnh cũng nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy thưởng thức.
Nàng khó nén vui sướng, như thể đang thấy cảnh cửa Tần Vương phủ đã mở ra, có khoản tiền lớn và Viên Kiệt, chuyện chạy trốn của nàng sẽ không còn bao lâu nữa!