Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng Ta Chạy Trốn

Chương 15




Đến Phúc Thọ Đường, tỳ nữ thông báo, được Quách Thị đồng ý, Ninh Anh mới vào nhà hành lễ.

Tiểu Quách Thị đánh giá nàng trên dưới một lượt, ánh mắt xem kỹ.

Quách Thị trái lại rất ôn hoà, nói: “Hôm nay bảo ngươi đến hầu phòng dâng trà, có gặp phải chuyện gì khó khăn không?”

Ninh Anh đáp: “Bẩm Vương phi, không ạ.”

Quách Thị và Tiểu Quách Thị liếc nhau, Tiểu Quách Thị nói: “Là một người khéo léo.”

Ninh Anh giả ngu.

Quách Thị nhìn về phía nàng, cũng không quanh co lòng vòng: “Không thể đắc tội với nhóm quý nữ tại Linh Lung Quán, ngươi cần cẩn thận ứng phó, hiểu chưa?”

Ninh Anh lên tiếng đáp lại.

Quách Thị: “Ngươi là người thông minh, có thể trốn thì cứ trốn, không thể trốn, cũng không cần hạ mình.” Tạm dừng chốc lát bà lại nói, “Nơi này là Tần Vương phủ, cô nương gia bên ngoài da mặt mỏng, cùng lắm cũng chỉ đùa giỡn chút thôi, không gây ra sóng gió gì được, rất nhiều chuyện không cần càu nhàu với Nhị Lang.”

Ninh Anh nghiêm túc nói: “Vương phi dạy phải, A Anh đã ghi nhớ.”

Quách Thị không nói thêm nữa, chỉ phất tay ra hiệu, Ninh Anh kính cẩn nghe theo lui ra ngoài.

Trên đường về hầu phòng nàng cẩn thận nghiền ngẫm những lời Quách Thị nói.

Đám quý nữ kia bới móc, nguyên nhân đơn giản là vì nàng là thông phòng của Lý Du, muốn dò xét thân thế và bản lĩnh của nàng.

Các nàng có muốn dày vò nàng thế nào thì vẫn cần thể diện của cô nương gia, nếu không còn chưa vào cửa đã gây ra tai tiếng, để truyền ra ngoài thì thật là mất thể thống.

Về điểm ấy thì lão Vương phi vẫn rõ ràng, bản thân Ninh Anh cũng rõ ràng.

Đương nhiên, lão Vương phi cũng nói, nếu như đối phương hếch mũi lên mặt, nàng cần đánh trả thì vẫn phải đánh trả, không thể để mất thể diện của Tần Vương phủ.

Nghĩ đến đây, Ninh Anh nhịn không được oán thầm, Quách Thị và Lý Du không hổ là mẫu tử, trong lòng kiêu ngạo bất tuân.

Đương nhiên, Lý gia cũng có vốn liếng để ngạo mạn.

Điểm ấy không thể nghi ngờ.

Trở lại hầu phòng, Xảo Nhi bưng tới hai miếng bánh ngọt củ ấu, nói là Mỹ Nguyệt đưa tới.

Ninh Anh rửa tay cầm lấy một miếng nếm thử.

Bánh ngọt củ ấu được làm từ bột nếp và bột củ ấu chưng chế mà thành, màu sắc trắng tinh, độ ngọt vừa phải, cắn vào miệng trơn mềm, bởi vì bên ngoài có phủ một lớp bột quế nên vừa ăn vào miệng hương quế đã tràn ngập đầu lưỡi.

Nàng ăn liên tiếp hai miếng, còn dùng một chén trà.

Xảo Nhi cùng một tỳ nữ khác ăn hết phần còn lại.

Lúc trước đám quý nữ ở Linh Lung Quán đòi pha một lúc năm sáu loại trà, có thể thấy được dụng tâm kín đáo của bọn họ.

Ninh Anh biết đến đây vẫn chưa kết thúc, ai bảo nàng là thông phòng của Lý Du chứ, dù sao nam nhân của bọn họ bị nàng ngủ qua hôn qua, ngay đến hiện tại Lý Du đang mặc chiếc quần trong nào nàng cũng biết rõ ràng.

Ninh Anh đứng ở góc độ của bọn họ mà nghĩ, nếu nàng là đám quý nữ này, trong lòng cũng sẽ không thoải mái, một đóa hoa xinh đẹp đang yên đang lành lại bị nàng giành nếm thử trước.

Gần đến giữa trưa, đóa hoa xinh đẹp kia sai Lương Hoàng đến, nói buổi chiều bảo Ninh Anh đến sân đánh cầu dâng trà.

Ninh Anh không khỏi cảm thấy vui vẻ, Viên Kiệt chắc chắn sẽ gọi pha hồng trà.

Giữa trưa yến tiệc mở màn, nam khách bên này do Tần Vương chủ trì, nữ khách bên kia do lão Vương phi Quách Thị cùng Thu Thị chủ trì.

Trưởng bối cùng các cô nương tách ra ngồi vào vị trí.

Quách Thị ngồi ở chủ vị, bàn tiệc hình chữ nhật cực dài có thể dung chứa được 25 người.

Hôm nay khách khứa đến tham dự tiệc chiêu đãi đều là nhân vật có uy tín danh dự, từ ghế chủ vị đi xuống hai bên trái phải mỗi bên 9 người, chiếu theo phẩm vị mà ngồi theo thứ tự giảm dần.

Quách Thị lớn tuổi, đương nhiên sẽ chủ trì khách khứa thuộc thế hệ trưởng bối.

Bà mặc bộ đồ có trang sức tinh tế, trên vải dệt thổ cẩm là hoa văn phú quý khiêm tốn, trên đầu chỉ có một bộ mũ xanh ngọc lục bảo.

Bộ đồ trang sức này có lai lịch rất lớn, là do thái hậu đã qua đời trong cung ban cho, rất có thể diện.

Là dòng họ hoàng thất, Tần Vương mang thân phận cao quý, nếu như nhà nào có thể kết thông gia với nhà bọn họ, sau này sẽ có rất nhiều lợi ích.

Lại thêm tiểu tử Lý Du kia quả thật không tệ, vẻ ngoài anh tuấn, lại có tài hoa, còn chưa thành thân, các vị trưởng bối có mặt tại đây có ai mà không muốn bắt được chàng rể tốt này vào tay?

Mọi người đã đến đông đủ, Quách Thị giơ tay ra hiệu.

Tỳ nữ nhà bếp dâng đồ ăn lên.

Trước hết dâng món ăn nguội, có bốn món lưỡi vịt nguội, rau trộn mộc nhĩ, cá đông phong vị cùng thịt nguội.

Lưỡi vịt nguội thì mỗi đầu bếp đều có bí phương của riêng mình, cho nên hương vị ở mỗi nhà có khác.

Xét đến lễ nghi chủ nhà đã động đũa, khách khứa mới có thể ăn, Quách Thị phân phó tỳ nữ chia thức ăn cho bà, cười mỉm nói: “Hôm nay chư vị hiếm có dịp cùng tụ hội ở đây, nhất định phải nếm thử lưỡi vịt nguội do đầu bếp nhà ta làm, là món thích hợp để nhâm nhi nhất.”

Bên dưới có phu nhân đáp lại: “Vương phi khen ngợi như vậy, ta không khách khí nữa.”

Tính tình vị phu nhân nọ lanh lẹ, động đũa gắp một cái lưỡi vịt tới nếm thử, miếng lưỡi vịt vào miệng có độ dai nhất định, cắn một miếng tràn ra mùi rượu, xen lẫn với mùi ngũ vị hương nhàn nhạt, càng ăn càng có vị.

Nếm xem lưỡi vịt, vị phu nhân nọ nói: “Ai da, có rượu hoa quế không nhỉ?”

Mọi người thi nhau nở nụ cười.

Quách Thị nói: “Có, còn có cả rượu nho do Tây Vực tiến cống tới, chư vị cứ từ từ thưởng thức.”

Mọi người lục tục động đũa, có người thử món thịt nguội kia trước.

Thịt nguội được làm từ thịt ngỗng, bên trong có mề ngỗng, lòng ngỗng, cánh ngỗng cùng gan ngỗng, được bày biện tinh xảo, màu sắc bắt mắt, khiến người ta nhìn đã rất muốn ăn.

Mà trong bốn món ăn này, được chào đón nhất chính là cá đông phong vị.

Cá đông lạnh có màu trắng sữa, được cắt thành lá dài hẹp bày trên đĩa sứ xanh, phía trên có phủ một lớp sốt thông tỏi, hương vị vô cùng thơm ngon.

Mọi người khen không dứt miệng.

Món ăn này xuất phát từ tay Thái Tam Nương, nguyên liệu là cá trích.

Vì bảo đảm cá đông lạnh không lẫn chút tạp chất, cần dùng đá băng ướp lạnh, trước khi chế biến thì ngâm với nước trà mãi đến khi thịt cá ngả màu trắng sữa, keo bong bóng cá hoàn toàn tách ra mới tẩm gia vị, sau đó lại làm lạnh ở nhiệt độ vừa phải, cuối cùng mới cho vào nồi hầm.

Cá được hầm ở nhiệt độ thấp thúc đẩy canh cá ngưng keo, keo bong bóng cá từng bước hình thành, lúc đặt lên đĩa sẽ rưới nước sốt thông tỏi, vừa đẹp mắt lại không mất đi hương vị cá trích.

Đến Quách Thị cũng muốn dùng vài miếng.

Mọi người đều khen ngợi món cá đông phong vị kia.

Món ăn nguội chỉ là món khai vị, mọi người dùng một chút, người hầu liền bê xuống.

Sau đó mới trình đến món ăn nóng, có thịt ngỗng đỏ, thịt dê muối, hải sâm bóc vỏ, trứng ngỗng hương xuân cùng lẩu thập cẩm.

Thịt ngỗng đỏ màu sắc bắt mắt, trong mặn có ngọt, thịt ngỗng non mềm lại thơm hương.

Thịt dê muối rất mềm, thịt vào miệng hương thơm ngào ngạt, không hề sót lại mùi gay.

Bình thường Quách Thị ít ăn thức ăn mặn, nhìn đĩa thịt dê muối ngon miệng cũng nếm thử một miệng. Mùi thịt dê xộc thẳng lên mũi, nạc nhưng không khô, mềm lại không đến mức nát.

Bởi vì muốn làm món thịt dê nướng này cần tương đậu cùng hương liệu mới, đốt lửa nấu ba canh giờ, chờ đến khi hương liệu hoàn toàn ngấm vào thịt, ăn mới ngon miệng.

Nhóm quý tộc này hằng ngày đều lấy thịt dê làm chủ, điều chế đủ loại món ăn, món thịt dê muối này chờ sau khi bọn họ thưởng thức kỹ càng thì đều cảm thán, bất kể là hình thức hay hương vị đều được cho là thượng thừa.

Các nữ quyến vừa nhấm nháp mỹ thực, vừa nói chuyện phiếm.

Mà bên kia nam khách, dưới sự chủ trì của Tần Vương lão nhân chơi trò ném thẻ vào bình rượu, mỗi một vị ở đây đều phải tham gia, nếu thua sẽ phải phạt rượu.

Ném thẻ vào bình rượu là trò chơi tập thể vô cùng thịnh hành, cũng là một loại nhã hứng.

Tần Vương định ra quy tắc, hai người một nhóm thay phiên ném thẻ vào bình rượu, trong tay mỗi người có bốn mũi tên, lấy số lượng tên trúng bình để phân thắng bại. Nếu thua thì bị phạt rượu, còn người thắng thì tiếp tục thi đấu, chỉ 3 người thắng cuối cùng mới có thể không bị phạt rượu.

Ném thẻ vào bình rượu đến phiên Lý Cánh đấu, y dùng ba mũi tên để chiến thắng đối phương.

Chờ đối phương bị phạt rượu xong, y tiếp tục khiêu chiến người tiếp theo, kết quả thế tử của Nhữ Dương Vương gia cũng thua.

Liên tiếp chiến thắng hai người, chỉ cần thắng thêm một ván nữa, Lý Cánh có thể miễn phạt rượu, đám khách ồn ào, bảo để y đối chiến với Lý Du.

Tần Vương lão nhân vừa giận vừa buồn cười.

Lý Cánh bất đắc dĩ nói: “Khúc lão đệ, ngươi đây là muốn ta phụ từ tử hiếu*, huynh hữu đệ cung** à.”

(Phụ từ tử hiếu: cha hiền con hiếu thảo; Huynh hữu đệ cung: anh em hòa thuận tôn kính lẫn nhau)

Lời này vừa nói ra, mọi người thi nhau bật cười.

Có người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ồn ào nói: “Thật không dám đấu diếm Lý thượng thư, chúng ta là muốn nhìn huynh đấu với Lý Nhị Lang một trận, xem người nào lợi hại hơn.”

“Nhị Lang, ngươi giỏi cưỡi ngựa bắn cung, kỹ năng ném thẻ vào bình rượu cũng không kém, nhưng chớ có giả vờ thất thủ nhường đại ca ngươi!”

Nghe nói thế, Lý Cánh yên lặng che mặt, Lý Du ở phía đối diện lại hé miệng cười.

“Huynh hữu đệ cung, chúng ta muốn xem huynh hữu đệ cung!”

“Đúng đúng đúng, chúng ta muốn xem huynh hữu đệ cung!”

Đối mặt với sự nhiệt tình của mọi người, Lý Cánh bất đắc dĩ nói: “Nhị Lang, đến đây đi.”

Lý Du đứng dậy, cố ý trêu chọc: “Chư vị xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, nếu như Nhị Lang chuốc huynh trưởng quá chén, đại tẩu nhất định sẽ không tha cho ta.”

Lời này chọc cho mọi người cười vang.

Tần Vương lão nhân cũng thích xem náo nhiệt, vuốt râu nói: “Không bằng như vậy đi, để huynh đệ hai người đối chiến, đám người chúng ta cùng vây xem đánh cược, thế nào?”

Mấy thúc bá vội vàng xua tay: “Lão đầu thật hư hỏng, đừng có nghĩ đến chuyện kéo chúng ta xuống nước.”

Tần Vương khiêu khích: “Thế nào, sợ à?”

Có người cười hỏi: “Tần Vương đặt cược người nào?”

Tần Vương nghĩ bụng, đáp: “Ta đặt cược Đại Lang.” Dứt lời lại nhìn về phía Lý Du, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhi tử à, phụ từ tử hiếu, phụ từ tử hiếu ha.”

Lý Cánh tiếp lời: “Nhị Lang, huynh hữu đệ cung, huynh hữu đệ cung ha.”

Lý Du: “…”

Đây quả thật là hai cái hố!

Cha con hai người lại khiến mọi người được một trận cười vang, không khí nhất thời sôi nổi không thôi.

Mọi người vây xem đều cảm thấy thú vị, tới phần đặt cược, có người cược Lý Cánh thắng, cũng có cược Lý Du thắng.

Viên Kiệt chạy như điên đến, chen lên trước, nói: “Nhị Lang ném thẻ vào bình rượu rất giỏi, ta cá là ngươi thắng.”

….....