Ba cái bếp lò đồng thời được dùng tới, có đám người Xảo Nhi hỗ trợ làm việc vặt, Ninh Anh ứng phó tương đối thoải mái.
Nhóm quý nữ gọi đủ loại trà, số lượng mỗi loại lại ít, cho nên chỉ có thể dùng ấm trà nhỏ.
Chờ nước suối trong ấm được đun sôi, Xảo Nhi nhắc nhở: “A Anh, bên này sắp được rồi.”
Ninh Anh đáp một tiếng được.
Chỉ chốc lát sau trong ấm trà sủi lên bọt khí, nàng thành thạo dùng thìa bạc cho một lượng muối tinh phù hợp.
Mãi đến khi bọt khí to chuyển thành bọt khí nhỏ, Xảo Nhi chuyển ống trúc đến, Ninh Anh nhận ống trúc múc nước cho vào trong, sau đó khuấy thành vòng xoáy.
Xảo Nhi ở bên nghiêm túc quan sát học tập.
Trương bà tử đứng bên thấy Ninh Anh tay chân lanh lẹ, cử chỉ trầm ổn, không khỏi khen ngợi: “Không hổ là được ma ma trong cung chỉ bảo đàng hoàng, hoàn toàn không giống cô nương bình thường.”
Ninh Anh nói: “Trương ma ma quá lời rồi.”
Ninh Anh dùng thìa vỏ sò múc một lượng bột trà thích hợp, hương thơm của Bích Loa Xuân bị nước sôi kích phát.
Ninh Anh lại múc một ít nước suối đun sôi cho vào trong, xoáy nước quay cuồng chậm dần rồi biến mất.
Pha trà qua ba lần nước sôi từ đó tạo nên tinh hoa.
Một ấm trà ngon cũng coi như hoàn thành.
Xảo Nhi xách ấm trà ra, dùng thìa dài múc ra cốc trà bằng gốm sứ, vụn bọt trà trong cốc lấm tấm, rất có mỹ cảm.
Lúc Trương bà tử sai người đưa Bích Loa Xuân đi, Ninh Anh bắt đầu pha ấm trà tiếp theo, Mi Sơn Tuyết Mầm.
Nhóm quý nữ trong Linh Lung Quán nhận được Bích Loa Xuân đưa đến, tất cả đều tò mò vây đến.
Trong cốc trà sứ trắng tỏa ra hơi nóng nghi ngút, màu sắc nước trà xanh biếc, bọt trà đều đều, nhìn từ bề ngoài là biết người pha trà đã rất dụng tâm.
Triệu Nhị Nương tương đối hiểu về trà đạo, nói: “Để ta chia trà cho các tỷ muội.”
Nàng ta vươn tay, tự mình đưa trà đến cho mọi người cùng phẩm.
Tách trà không nhiều lắm, theo lẽ thường chỉ đủ bốn tách, Triệu Nhị Nương phen này chia làm sáu tách, mỗi tách được chia lượng trà rất đều.
Chu Tam Nương nhận trà do tỳ nữ đưa tới, nhìn màu sắc, nước trà xanh biếc, lại ngửi hương thơm nồng đậm, xem ra tay nghề quả thật không tệ.
Nàng ấy ôm lòng hiếu kỳ nho nhỏ nhấp một ngụm, vốn nghĩ Ninh Anh chỉ là một tỳ nữ chưa từng trải việc đời, ai nghĩ nàng lại có thể pha ra trà có hương vị thanh thuần, quả thật có vài phần bản lĩnh.
Chu Tam Nương tinh tế nhấm nháp ngụm thứ hai.
Đám quý nữ này tinh thông nữ công gia chánh, cũng biết thi thư, ca múa trà đạo lại càng không nói chơi.
Chu Tam Nương phẩm trà xong không đưa ra lời bình.
Đám người Triệu Nhị Nương cũng phẩm trà một phen, chỉ cảm thấy tư vị nồng đậm, miệng đầy hương thơm.
Trong đó một vị quý nữ đột nhiên bới móc khinh thường nói: “Uổng phí Bích Loa Xuân, ta ngược lại cảm thấy cũng chỉ bình thường không có gì lạ.”
Một vị quý nữ khác phụ họa theo: “So với trà do đại ca ta pha thì kém quá xa.”
“Nghe nói còn do ma ma trong cung chỉ bảo đó, ấy vậy cũng chỉ có bản lĩnh này.”
“Đúng thế, hiện tại Phương ma ma đúng là đang dâng trà ở ngự tiền, sao lại dạy dỗ ra đồ đệ không có bản lĩnh vậy chứ.”
Mọi người ngươi một lời ta một câu, tràn đầy vẻ chê bai.
Chờ đến ấm Mi Sơn Tuyết Mầm được đưa tới, lần này vẫn là Triệu Nhị Nương chia trà.
Chu Tam Nương phẩm trà xong không hề hùa theo bọn họ mà khen: “Quả thật có vài phần bản lĩnh.” Dừng một chút lại nói thêm, “Trà nghệ này thật sự khiến người ta muốn thỉnh giáo.”
Triệu Nhị Nương cười nói: “Thỉnh giáo một tỳ nữ, tam muội muội đừng nên hạ thấp thân phận.”
Chu Tam Nương lấy khăn vuông lau khóe miệng, thản nhiên nói: “Sư phụ của người ta là Phương ma ma hiện đang dâng trà ở ngự tiền, danh sư xuất cao đồ, tất nhiên là xứng được thỉnh giáo.”
Khúc Lục Nương khuyên bảo: “Muội không hiểu trà đạo, thấy các tỷ tỷ có hưng thú như vậy, hay là buổi chiều chúng ta mở hội đấu trà đi, thế nào?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nghiêm túc suy nghĩ.
Chỉ chốc lát sau Thu Thị chạy đến xã giao, mọi người đều chuyển hướng đề tài hàn huyên cùng nàng ấy.
Buổi sáng thời giờ ngắn, mọi người chỉ tụ tập lại một chỗ trò chuyện, Thu Thị có lòng dẫn biểu cô nương nhà mình đến để Nhan Tú làm quen với nhóm quý nữ Kinh Thành.
Đám nữ lang không có hứng thú với nàng ta lắm, nhưng vì ngại mặt chủ nhà nên không yên lòng ứng phó dăm ba câu.
Cùng lúc đó, Quách Thị tại Phúc Thọ Đường đang nói chuyện với muội muội ruột bên nhà ngoại.
Tiểu Quách Thị đã hơn 60, một thân áo bào xanh sẫm, cao hơn trưởng tỷ nhà mình nhiều, dáng vẻ vô cùng phúc hậu.
Nghe thấy Quách Thị nói đến Triệu Tứ Nương của Anh quốc công phủ, Tiểu Quách thị không cùng quan điểm, vỗ tay bà nói: “Muội có vài lời không biết có nên nói hay không.”
Quách Thị cầm tách trà lên nhấp một ngụm: “Muội cứ nói đi.”
Tiểu Quách thị nói: “Muội ngược lại cảm thấy khuê nữ nhà Nhữ Dương Vương phủ không tệ, lần trước từng gặp qua một lần, dáng người yểu điệu, vóc người cân đối, học thức đều là thượng thừa.”
Quách Thị xua tay: “Tính tình Nhị Lang nhà tỷ cổ quái, ánh mắt rất cao, không giống phụ thân nó, nữ lang bình thường không lọt vào mắt nó.”
Hai người thì thầm to nhỏ.
Chờ lát sau Trương bà tử vén rèm vào nhà, kể sơ qua tình hình ở Linh Lung Quán cho Quách Thị nghe.
Quách Thị dở khóc dở cười, trêu chọc: “Muội nhìn đi, đấy là còn chưa tiến vào cửa nhà họ Lý mà đã đấu đá như vậy.”
Tần Vương lão nhân mang về cho bà hơn ba mươi thiếp thất, bà đã xem chán cảnh đấu đá trong hậu trạch rồi.
Tiểu Quách Thị trái lại cũng hiểu hành động của đám quý nữ kia, nói: “Dẫu sao cũng là thông phòng duy nhất bên người Nhị Lang, hơn nữa còn được nuôi dưỡng sáu năm, trước khi vào cửa tìm hiểu sơ qua tình hình cũng là chuyện nên làm.”
Quách Thị không nói gì.
Tiểu Quách thị thăm dò: “Nếu ngày sau Nhị Lang cưới người vào cửa, người ta không chứa chấp được thông phòng kia, muốn đuổi đi thì liệu Nhị Lang có đồng ý không?”
Quách Thị sửng sốt, bà thật đúng là chưa nghĩ đến vấn đề này.
Ninh Anh dịu dàng ngoan ngoãn, không hề ỷ sủng mà kiêu, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, có khả năng sẽ nâng lên thành thiếp thất. Nhưng nếu như đương gia chủ mẫu không đồng ý, vậy thì nhi tử mình phải xử lý thế nào? Trong lúc nhất thời bà đúng thật là không chắc.
Nghĩ đến đây, Quách Thị không khỏi rơi vào trầm tư.
Tuy nói từ nhỏ Lý Du đã rất thông minh tỉnh táo, nhưng sủng Ninh Anh cũng là thật.
Từ năm mười tuổi nuôi đến năm mười sáu tuổi, học trà nghệ, học chữ, nuông chiều từ bé cho đến khi trở thành một cô nương xinh xắn, thậm chí có đôi khi nàng còn hơn một số cô nương nhà quan.
Thấy bà trầm ngâm rất lâu không nói chuyện, Tiểu Quách Thị gọi: “A tỷ?”
Quách Thị lấy lại tinh thần, nói qua loa: “Nhị Lang là người hiểu biết, ai nặng ai nhẹ, trong lòng nó tự có định luận.”
Tiểu Quách Thị: “Trong lòng biết là được, dù sao thông phòng thiếp thất cũng không bằng chính thất, chớ có vì nhỏ mà mất lớn, mất thể thống.”
Quách Thị không muốn tiếp tục đề tài này, nhìn về phía Trương bà tử nói: “Đi gọi Ninh Anh đến đây, ta có lời muốn dặn dò nàng ấy.”
Trương bà tử theo tiếng đáp lại rồi đi ra ngoài.
Quách Thị tiếp tục nói: “Đám nha đầu này, nếu vì ghen tị mà không dung thứ được cho người ta, Lý gia ta cũng chứa chấp được.” Lại nói, “Đây là còn chưa vào cửa mà đã ồn ào bới móc, nếu sau này Nhị Lang nạp thêm mấy phòng thiếp thất, không phải muốn lên trời luôn sao?”
Tiểu Quách Thị: “Đúng là có chút không thỏa đáng, nhưng cũng không có gì lạ.”
Quách Thị không thoải mái vân vê niệm châu, không trả lời.
Bên kia Ninh Anh nhận được lời tỳ nữ tới truyền, bèn đi một chuyến đến Phúc Thọ Đường, trên đường trùng hợp gặp được Viên Kiệt.
Người nọ mặc trên người xiêm y màu lam bụi, khí chất văn nhã, khiến người muốn đến gần.
Ninh Anh có chút tâm tư, đương nhiên bình thản hành lễ với đối phương.
Viên Kiệt gật đầu, từng gặp qua nàng vài lần, cho nên ấn tượng với nàng tương đối tốt.
Ninh Anh chủ động chào hỏi: “Viên trung thừa… Đây là đi tìm Nhị Lang sao?”
Viên Kiệt đáp: “Đúng là đi tìm Nhị Lang.”
Ninh Anh cố ý cười khẽ nói: “Hôm nay mở tiệc chiêu đãi, lang quân căn dặn nô tỳ hầu ở phòng dâng trà, hôm kia mới nhập phủ hồng trà vô cùng ngon, Viên trung thừa chớ có bỏ lỡ.”
Giọng nàng nói chuyện nhẹ nhàng, thần thái hào phóng đại lượng, không chút ngả ngớn mất chừng mực.
Viên Kiệt cũng có nghiên cứu về trà đạo, biết trà nghệ của nàng rất cao, lập tức nói: “Đa tạ A Anh cô nương nhắc nhở, hồng trà kia Viên mỗ nhớ kĩ rồi.”
Ninh Anh hé miệng cười nói: “Viên trung thừa nếu có cần phẩm trà, cứ sai người phân phó hầu phòng sẽ có ngay.”
Viên Kiệt bừng bừng hứng thú đáp được.
Lúc này Ninh Anh mới rời đi, tư thế đi đường không nhanh không chậm, lộ ra tư thái yểu điệu của nữ tử.
Viên Kiệt không nhịn được quay đầu nhìn nàng, chỉ cảm thấy dáng vẻ nữ lang thướt tha mềm mại, một thân xiêm y trắng thuần thục nhã nhặn đến cực hạn, hoàn toàn khác với đám nữ lang ăn vận trang điểm lộng lẫy ngoài kia.
Viên Kiệt không biết rằng phản ứng của hắn đều rơi vào mắt Ninh Anh, trong đôi mắt màu hổ phách lộ ra sự giảo hoạt.
Nàng cảm thấy, cái bậc thang Viên Kiệt này, hôm nay coi như xác nhận rồi.
….....