Mưa phùn tí tách rơi xuống những hàng chuối ngoài sân, từng giọt nước nhỏ đọng lại thành những hạt nước lăn xuống từ tán lá chuối màu xanh biếc dạt dào.
Nước mưa dày đặc đọng lại trong mương ngói rơi dọc theo mái hiên nhà đỏ rực khiến cho đêm xuân tăng thêm một chút se lạnh triền miên.
Ánh nến chập chờn trong phòng, hỗn hợp tùng hương nhẹ nhàng có thêm hương son phấn đặc thù của nữ nhân lượn lờ bên trong tấm rèm.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, tấm rèm xuất hiện một khe hở.
Ninh Anh với nửa bờ vai trần và gương mặt trắng nõn nhu thuận, đôi lông mày lá liễu, hai mắt nhỏ xinh, trên đầu mũi có một nốt ruồi, đang muốn kéo tấm rèm lên để xuống giường nhưng lại bị một bàn tay ôm lấy eo nhỏ kéo về.
Bên trong tấm rèm, Ninh Anh nở nụ cười khẽ, gắt giọng: “Lang quân chớ náo loạn, ngày mai còn có chuyện nữa.”
Mái tóc đen rơi tán loạn trên cổ nam tử, Lý Du nhẹ nhàng hít hà hương hoa lê trong tóc, đó là mùi hương mà hắn yêu thích.
Ninh Anh làm nũng trong ngực hắn, lúc này Lý Du mới buông tay, nàng thành thạo nhặt y phục vương vãi trên mặt đất lên rồi mặc vào.
Nghe thấy âm thanh sột soạt, Lý Du đang ở trong tấm rèm mắt liếc nhìn nàng, đôi mắt hồ ly mê người như mang phong tình, làn da trắng nõn tự tự nhiên tôn lên màu môi diễm lệ lạ thường, trên khuôn mặt đẹp đẽ còn sót lại sự tham lam vừa được thỏa mãn.
Ninh Anh phớt lờ sự dò xét của hắn, vén mái tóc dài đến ngang eo ra sau đầu rồi cầm trâm bạc kẹp lên, để lộ ra một chiếc cổ trắng nõn.
Áo bào giao lĩnh tôn lên dáng người thon thả, sau khi chỉnh trang thỏa đáng từ đầu đến chân nàng mới đi tới cửa gọi Ngụy bà tử chuẩn bị nước.
Một lát sau, Ngụy bà tử mang nước nóng vào nhà.
Ninh Anh ra hiệu với bà ấy, Ngụy bà tử lặng lẽ lui ra.
Bây giờ đang là đầu mùa xuân, thời tiết vẫn còn hơi lạnh, Ninh Anh vắt khăn, hầu hạ Lý Du rửa sạch thân thể.
Nam nhân bên trong tấm rèm để nàng tùy ý hầu hạ, ngay cả khi thân thể hắn lộ ra trước mắt nàng, nàng vẫn không đỏ mặt, dường như đã tập mãi thành quen.
Sau khi thay một chiếc áo lót sạch sẽ, Lý Du mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Hầu hạ xong chủ tử, Ninh Anh bưng nước xuống, thổi tắt ánh nến, nhẹ nhàng đi tới phòng bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau Ngụy bà tử đã bưng canh tránh thai tới, nàng vẫn giống như thường lệ bưng chén canh lên, ngoan ngoãn uống vào.
Ngụy bà tử lặng lẽ cất bát đi, lại bưng nước nóng tới, Ninh Anh lúc này mới được tắm rửa cơ thể, một ngày hôm nay coi như đã kết thúc.
Nằm trên chiếc giường mềm mại, nàng rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau, trước khi âm thanh của chuông sớm còn chưa vang lên, Ninh Anh đã bắt đầu rời giường rửa mặt.
Sợ quấy nhiễu đến Lý Du bên trong phòng ngủ chính, động tác của nàng cực kỳ nhẹ nhàng, mặc vào áo bào giao lĩnh màu ngà mà hắn yêu thích, buộc đai lưng lên, cái eo nhỏ nhắn tựa như chỉ nhỏ bằng một nắm tay.
Sau khi mặc quần áo xong, nàng vắt khăn lau mặt rửa tay, dùng muối xanh súc miệng rồi mới thoa son, tiếp theo ngồi ngay ngắn trước gương đồng.
Khuôn mặt trong gương còn chưa tới mười sáu, làn da trắng nõn, ngũ quan cũng không quá tinh xảo, thậm chí hơi có vẻ nhạt nhòa, nhưng khi kết hợp lại lại có một nét quyến rũ riêng, lông mày mảnh cùng đôi mắt nhỏ, dịu dàng giống như một con nai con vô hại.
Phát hiện dưới cổ có mấy chỗ còn để lại dấu hôn nhàn nhạt, Ninh Anh bèn dùng son phấn che giấu.
Nàng chải tóc nhẹ nhàng, trên búi tóc chỉ đeo những món trang sức đơn giản bằng bạc, phấn trang hơi điểm, khắp nơi đều lộ ra một vẻ đoan chính ôn hòa.
Dáng vẻ này khiến cho Ninh Anh rất hài lòng.
Thân là đại nha hoàn trong phòng của Lý Du, địa vị của nàng rất quan trọng.
Thứ nhất, nàng là do Lý Du tự mình mua về, đã trải qua sự dạy dỗ của ma ma trong cung, dạy nàng cách phục vụ chủ tử của mình; thứ hai, thì ra Lý Du rất thích nàng, chỉ cần nàng không tự tìm đường chết, tương lai nàng rất có thể sẽ được trở thành thiếp.
Cho nên quản sự trong phòng, thậm chí là nhũ mẫu cũng sẽ cho nàng mấy phần thể diện.
Lúc chuông sớm vang lên cũng là lúc Ninh Anh đi vào phòng hầu hạ Lý Du rời giường rửa mặt, tên kia có tật xấu khi rời giường, cố tình nằm trên giường một hồi lâu để nàng phải dỗ rồi mới dậy.
Lý Du tóc tai bù xù ngồi ở mép giường, vẫn còn buồn ngủ, nửa vạt áo rộng mở lộ ra một mảnh xuân quang, khuôn mặt lộ ra chút uể oải.
Năm ngoái hắn là Trạng Nguyên ở Hàn Lâm viện mưu, tuy chỉ là lục phẩm, nhưng lại được thân cận cùng thiên tử, tiền đồ tương lai như gấm.
Chủ tử có tiền đồ, ngay cả tỳ nữ trong phòng cũng được thơm lây.
Lão Vương phi Quách thị cao hứng còn lệnh cho bà tử thưởng cho Ninh Anh một tấm vải và hai quan tiền, khen ngợi nàng hầu hạ rất tốt, khiến Ninh Anh vô cùng vui mừng.
Người làm nha hoàn giống như các nàng, chỉ cần chủ tử có thịt ăn, các nàng ít ra cũng có thể vớt uống được chút canh, cho nên nàng hầu hạ Lý Du tận tâm tận lực, cực kỳ tỉ mỉ.
Chỉnh xong nội y, Ninh Anh mang áo trong tới để Lý Du mặc vào, sợ hắn bị cảm lạnh, lại cầm ngoại bào phủ thêm cho hắn.
Nàng vắt khăn tay từ trong chậu đồng để hắn rửa mặt, nhưng Lý Du không hề phản ứng, cũng lười nhúc nhích như một tiểu công chúa.
Muối xanh được đưa tới, sau khi hắn súc miệng xong Ninh Anh mới cầm khăn lau sạch nước đọng ở khóe môi của hắn, đầu óc Lý Du lúc này mới thoáng thanh tỉnh, tự mình ngồi vào trước gương đồng.
Ninh Anh lấy bình sứ trên bàn trang điểm giúp hắn thoa đều da mặt, làm dịu sự căng cứng sau khi rửa mặt.
Bởi vì đã được ma ma trong cung dạy dỗ, Ninh Anh hầu hạ cực kỳ thuần thục.
Khi chải tóc, đầu tiên nàng dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chải hết toàn bộ, sau đó mới cầm lược gỗ khéo léo chải kỹ những sợi bị rối, cuối cùng kéo búi tóc lên và cố định bằng trâm ngọc, chải tỉ mỉ từ đầu đến cuối, không hề lộn xộn.
Lý Du rất hài lòng với tay nghề của nàng.
Tòng lục phẩm mặc áo bào xanh đậm, quan bào chính thức có cổ tròn và ống tay hẹp, quần dài màu đen đến đầu gối.
Trong lúc Lý Du đang chỉnh lại chiếc quần dài đến đầu gối của mình, Ninh Anh đã gỡ áo choàng trên kệ xuống, hầu hạ hắn mặc vào.
Buộc lên thắt lưng, chân đi giày quan, chẳng mấy chốc một thiếu niên hăng hái đã hiện ra trước gương.
Thiên gia có huyết thống người Hồ, cưỡi ngựa và bắn cung đều giỏi, Lý Du tư thái cao gầy, eo căng đầy hữu lực, là người am hiểu kích cúc và ném thẻ vào bình rượu nhất trong tộc, ngay cả cử chỉ giơ tay nhấc chân cũng đều mang phong thái quý công tử phong lưu phóng khoáng.
Nhưng điều khiến cho người ta sinh ra hào hứng lại không phải là gia thế của hắn, mà chính là gương mặt ái nam ái nữ kia.
Hắn không giống như những nam nhân trưởng thành thô kệch, ngược lại quá tinh xảo xinh đẹp.
Hắn có đôi lông mày dài, một đôi mắt hồ ly như mang phong tình, sống mũi cao thẳng, sắc môi diễm lệ, gương mặt lúc cười lên có lúm đồng tiền, thần thái còn có mấy phần mị hoặc.
Khi còn bé hắn từng cùng các tỷ tỷ đóng vai Thành cô nương, trà trộn vào trong khiến cho lão Vương phi phải tìm một hồi lâu.
Thiếu niên đẹp trai như vậy đi đâu cũng triệt để thu hút sự chú ý của người khác, huống chi năm ngoái hắn còn đạt được Trạng Nguyên, đến thánh nhân ưu ái, khiến cho Tần Vương mở mày mở mặt.
Thông thường những người tuấn lãng như thế đều có chút tật xấu, ví dụ như tự cho mình là siêu phàm.
Ninh Anh mặc quần áo cho hắn, Lý Du nhìn bản thân mình trong gương đồng.
Thiếu niên kia khí phách hiên ngang, lông mày rậm, mắt một mí, tư thái cao gầy lại phong lưu, quả thực không thể bắt bẻ.
Hắn không hề che giấu sự hài lòng với bản thân mình chút nào.
Ninh Anh ở một bên vuốt phẳng quan bào, lộ ra một nụ cười thân thiện tiêu chuẩn, khen ngợi: “Dáng vẻ của lang quân chỉ sợ ở trong kinh khó tìm được người thứ hai.”
Nghe được lời khen này khiến cho toàn thân Lý Du cảm thấy cực kỳ vui sướng, lại hỏi ngược lại: “Thế Yến Tam Lang của Hoài Âm Hầu phủ so với ta thì thế nào?”
Yến Tam Lang được công nhận là đệ nhất mỹ nam trong kinh, hắn tra hỏi như vậy, rõ ràng là đang đào hố chôn nàng.
Ninh Anh thoáng ngẩn người, cười nhẹ nhàng đáp: “Lang quân khiêm tốn rồi, Yến Tam Lang chỉ có bề ngoài mà không có tài năng thực sự, sao có thể so sánh với lang quân.”
Ngụ ý rằng Yến Tam Lang mặc dù mỹ mạo hơn người nhưng không thể tài hoa bằng hắn.
Lý Du rất hài lòng với câu trả lời này, lại hỏi: “Thế so với Nhị Lang của Thu gia thành Đông thì thế nào?”
Ninh Anh nhanh nhẹn đáp: “Thu Nhị Lang đã có tài lại có mạo, nhưng lại xuất thân từ một gia đình tứ phẩm, nên cũng không được xem ra gì.”
“Lang quân khác với hắn, dòng họ hoàng thất, về sau được phong quận vương cũng không phải không thể. Huống hồ lang quân còn được thánh nhân tán thưởng, tiền đồ ngày sau Thu Nhị Lang sao có thể theo kịp.”
Lời giải thích này khiến Lý Du cực kỳ vui vẻ.
Hắn ngẩng cao đầu, xốc thẳng ống tay áo, tinh thần phấn chấn nhìn mình trong gương đồng, không khỏi bắt đầu sinh ra tư thái kiêu căng người người đều yêu ta.
Phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa sáng, tỳ nữ đến truyền lệnh, Ninh Anh hầu hạ Lý Du đến thưởng thức.
Một số loại thức ăn được bày ra trên bàn lớn, có trứng chim bồ câu luộc, hồ bánh, còn có canh cá diếc được đặt trong cái chén nhỏ.
Nước dùng có màu trắng sữa, rau tươi xanh để ở tô men ngọc, vài lát bột mì trắng tinh nằm lọt trong nước canh nồng đậm thơm ngon.
Tô điểm bởi một chút cẩu kỷ và hành thái, khiến người nhìn thấy vui mắt.
Lý Du là một người rất đặc biệt, ăn uống phải đủ cả màu sắc lẫn hương vị mới hợp ý.
Chén bánh bột kia trông khá ngon miệng.
Sau khi Lý Du rửa tay sạch sẽ, Ninh Anh mang thìa và đũa tới.
Hắn cầm lấy thìa múc một muỗng đưa vào miệng, nước canh thơm ngon nồng đậm, thấm nhuận từ đầu lưỡi lăn tới yết hầu, mịn màng kéo dài.
Hương vị tuyệt vời.
Đặt thìa xuống, Lý Du lại húp một miếng mì, nước súp không có chút bổ dưỡng khiến hắn luôn cảm thấy hơi nhạt nhẽo.
Hắn nhíu mày để đũa xuống, làm một động tác cho lui.
Ninh Anh thấy hắn không thích, ánh mắt liếc nhìn qua mặt bàn, dò hỏi: “Lang quân có muốn dùng cháo không?”
Lý Du cầm khăn lau miệng, không trả lời.
Ninh Anh nhìn mặt đoán ý, thay hắn lấy nửa bát cháo thịt băm.
Thịt băm rất nát, bên trong còn có nấm hương đã thái hạt lựu, hạt gạo là gạo trắng, đun lửa vừa phải, không đến mức quá sền sệt.
Gia vị mặn nhạt vừa phải, ăn kèm với măng ngâm chua rất hợp khẩu vị.
Lúc này Lý Du không từ chối.
Măng xuân vừa giòn vừa sảng khoái, cháo thịt băm thơm phức, hắn ăn hết nửa bát mà cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn nên Ninh Anh lại lấy thêm cho hắn nửa bát.
Những người quý tộc như bọn hắn rất coi trọng lễ nghi ẩm thực, nhai kỹ nuốt chậm, không gây tiếng động, ăn no bảy phần là đủ.
Lý Du từ trước đến nay luôn biết tiết chế, thích ăn ngon nhưng không dám ăn uống thả cửa, cái gì cũng có mức độ.
Một bát cháo thịt bằm và một đĩa măng ngâm chua đã lấp đầy dạ dày của hắn, để đũa xuống, Ninh Anh nhận lấy nước trà đậm đặc vừa đúng nhiệt độ từ trong tay tỳ nữ cho hắn súc miệng.
Lý Du nhấp một ngụm nước trà, lấy tay che miệng.
Sau khi súc miệng xong, Ninh Anh đổ nước trà đi, lấy khăn tay lau sạch nước đọng trên môi hắn, sau đó mới đội mũ quan, chỉnh y quan lần nữa, xác nhận trên người hắn không có bất kỳ chỗ sơ suất nào mới để hắn rời đi.
Thị vệ bên ngoài tiếp nhận lấy Đại Phật này, hầu hạ Lý Du xuất phủ đến Hàn Lâm viện.
Ninh Anh tiến lên cung tiễn.
Đối với nàng mà nói, một ngày tốt lành là bắt đầu khi Lý Du rời phủ.
Chủ nhân của Tây Nguyệt Các rời phủ đến chạng vạng tối mới trở về. Nhưng Lý Du chân trước mới đi, chân sau liền có người đến nói với Ninh Anh rằng ban đêm chủ tử muốn ăn cá lóc, kêu nàng chuẩn bị.
Ninh Anh đáp lại, phân phó Thái Tam Nương ở phòng bếp chuẩn bị cá lóc cho buổi chiều.
Phục vụ Lý Du từ sáng sớm đến giờ mà vẫn chưa được lấp đầy bụng, bánh bột mà trước đó hắn ghét bỏ chính là thứ mà Ninh Anh yêu thích.
Canh cá diếc nhỏ là thơm ngon nhất, lấy rau mồng tơi làm gốc, bánh phở sợi nhỏ, trụng sơ qua nước sôi.
Dùng thìa tre múc từ trong nồi súp ra bát, rắc một ít hành lá thái nhỏ lên trên, ăn kèm với măng ngâm chua sẽ làm ấm bụng.
Khẩu vị của Ninh Anh rất tốt, có thể ăn một chén lớn, nhưng được ma ma trong cung dạy dỗ mấy năm đã hình thành thói quen luôn chú ý đến dáng vẻ của mình.
Ma ma nói với nàng, đứng có tướng đứng, ngồi có tướng ngồi, ăn phải nhai kỹ nuốt chậm, chỉ có thể ăn no bảy phần.
Lý Du thích eo nhỏ, chiếc eo vừa một nắm tay của Ninh Anh kia chính là kết quả của việc khắc chế ăn uống ngày thường của nàng.
Tuy nhiên cũng có những lúc nàng không kiềm chế được, chẳng hạn như hiện tại, ngay cả một chút nước súp trong chén cũng không còn.
Trước đây phòng bếp chuẩn bị không ít bữa sáng, Lý Du không muốn ăn thì những đồ thừa còn lại tất nhiên sẽ được chia cho nha hoàn nội viện.
Gia nô lấp đầy bụng xong thì sắc trời bên ngoài đã rộng mở.
Đầu xuân vạn vật bừng bừng sức sống, cành cây trong sân toát ra màu xanh đậm, nhú ra không ít mầm non.
Ánh mặt trời ấm áp lười biếng chiếu tới mỗi một nơi hẻo lánh trong đình viện, tuyên bố chủ quyền.
Ninh Anh thoải mái duỗi lưng một cái.
Những nô bộc đã sớm quét dọn sân vườn, phủ Tần Vương có diện tích mấy chục mẫu, bởi vì Lý Du thích sạch sẽ nên Tây Nguyệt Các của hắn cũng hơi vắng vẻ.
Người hầu trong nội viện cũng chỉ có mười bảy người, mỗi người một việc riêng, không ai ăn không ngồi rồi.
Lưu quản sự cùng nhũ mẫu Thôi thị phụ trách mọi việc lớn nhỏ trong viện, Ninh Anh chỉ lo sinh hoạt thường ngày của Lý Du, không cần nhúng tay tới những cái khác.
Xuân Lan và Mỹ Nguyệt là nha hoàn nhị đẳng, có thể đi vào phòng ngủ và thư phòng của Lý Du, những nô bộc khác nếu như không có đặc cách thì đều không cho phép vào trong phòng của chủ tử.
Lý Du chẳng những thích chưng diện mà còn có bệnh thích sạch sẽ, cực kỳ bắt bẻ, trên người gần như không muốn nhuốm bụi trần, Ninh Anh phân công Xuân Lan và Mỹ Nguyệt lau cẩn thận bàn ghế, đồ sứ,… trong phòng ngủ.
Trong lúc hai người dọn dẹp giường chiếu, Ninh Anh lười biếng đứng dưới hiên phơi nắng một lúc.
Lúc Xuân Lan lau cửa sổ nhìn thấy nàng thì không khỏi chăm chú nhìn thêm, tướng mạo của nàng ta không thua gì Ninh Anh, thậm chí còn đẫ.y đà hơn, nhưng số mệnh lại khác nhau rất lớn.
Người ta nói nha hoàn thông phòng cũng nhỉnh hơn những nha hoàn bình thường một chút, nhưng Ninh Anh lại khác, bởi vì nàng là người được Lý Du mua lại từ người môi giới lúc hắn mười ba tuổi.
Ninh Anh vào phủ sáu năm, sáu năm qua, nàng đã từ một cô bé mười tuổi nhút nhát gầy gò như một con khỉ trở thành một nữ tử điềm đạm và dịu dàng như ngày hôm nay, trên người nàng có một khí chất điềm đạm, tính tình cũng bình dị gần gũi, chưa từng ỷ sủng mà kiêu, làm việc cực kỳ khiêm tốn.
Trong phủ Tần Vương rộng lớn này, Ninh Anh có thể may mắn trèo lên giường của chủ tử, tương lai còn có thể được cân nhắc trở thành thị thiếp, đã trở thành người khiến các cô nương ghen tị.
Xuân Lan cảm thấy trong lòng có chút chua xót, dù sao ngay cả nhũ mẫu của Lý Du là Thôi thị cũng đối xử với Ninh Anh bằng một cách khác.
Những nữ tỳ thấp kém như các nàng có thể trở thành thiếp trong hậu trạch đã là một con đường rất tốt rồi, chí ít Lý Du cũng rất tuấn tú, tài sắc vẹn toàn, mặc dù là đích thứ tử không cách nào kế thừa tước vị của Tần Vương, nhưng về sau là quận vương thì vẫn khá ổn.
Ánh mắt Ninh Anh vô tình bắt gặp khuôn mặt kinh diễm và lộng lẫy trước cửa sổ, nàng lựa chọn coi nhẹ, cũng lặng lẽ sờ lên túi tay áo của mình, yên lặng bấm đốt ngón tay xem còn cách thời gian chạy trốn bao lâu.