Lục Vân Phi quay đầu nhìn cậu bạn cùng bàn của mình, hỏi, "Bạn học Biên, cậu còn nhớ hôm qua tôi đã giúp cậu không?"
Biên Tấn Nguyên tất nhiên là nhớ rõ, nếu không hắn đã không đồng ý ngồi cùng bàn với Lục Vân Phi. Tuy nhiên, việc Lục Vân Phi đột nhiên nhắc lại chuyện này khiến hắn cảm thấy hơi bất ngờ.
Biên Tấn Nguyên quay sang nhìn cậu, "Cậu muốn nói gì?"
Lục Vân Phi liền nắm chặt cánh tay hắn, "Bây giờ là lúc cậu báo đáp ân tình này."
Biên Tấn Nguyên nhướng mày.
Lục Vân Phi gật đầu đầy nghiêm túc, "Uống nước nhớ nguồn, bạn học Biên, đã đến lúc cậu phải đáp trả bằng cả nguồn suối rồi, cố lên!"
Biên Tấn Nguyên không thể không thở dài trong lòng, hắn nghĩ rằng có lẽ mình đã hiểu lý do vì sao Lục Vân Phi lại kém tiếng Anh đến vậy.
Giáo viên tiếng Anh đang đi qua đi lại trong lớp, vừa đi vừa đọc các từ để học sinh viết chính tả, "Undertake, nghĩa là gánh vác, bắt tay vào làm, tham gia."
Khi giáo viên đọc đến từ "undertake", cậu bắt đầu phân vân không biết là chữ "e" hay chữ "r" đứng trước. Nhân lúc giáo viên vừa bước đi, cậu nhanh chóng nghiêng người qua bên Biên Tấn Nguyên để nhìn trộm.
Biên Tấn Nguyên vừa viết xong một từ, liền thấy người bạn cùng bàn mới của mình sét đánh không kịp bưng tai, bịt tai trộm Jingle Bells* lén lút ngó qua như kẻ trộm. Hắn không nói gì, chỉ đẩy quyển vở của mình về phía Lục Vân Phi.
*Bịt tai trộm chuông. Thấy trong wiki để vậy mắc cười quá nên tớ không dịch ra, có gì thì mọi người góp ý nhé.
Lục Vân Phi ngay lập tức giơ ngón tay cái lên ra dấu tán thưởng, "Cậu đúng là người tốt mà! Người tốt sống lâu và bình an nhó!"
Nhìn qua từ mà Biên Tấn Nguyên vừa viết, Lục Vân Phi thấy mình không viết sai, nhưng sau đó giáo viên lại đọc tiếp từ "explore".
Lục Vân Phi thấy hơi bối rối, cậu không nhớ mình đã học từ này. Nhìn sang bạn cùng bàn, quả nhiên, Biên Tấn Nguyên đã viết xong từ đó một cách tự tin.
Cuối cùng, khi học sinh đầu tiên lên thu bài chính tả, Biên Tấn Nguyên kinh ngạc nhận ra Lục Vân Phi chỉ viết được chưa đến một nửa số từ.
Sau khi học sinh đầu tiên thu bài đi rồi, hắn mới hỏi, "Cậu vừa rồi thấy hết mà đúng không?"
"Đúng vậy, tôi thấy chứ."
"Vậy sao cậu không viết?"
"Tôi đâu có ngốc." Lục Vân Phi nằm xuống bàn, bình thản nói, "Với thành tích tiếng Anh của tôi, nếu tôi mà làm bài này đạt điểm tối đa, cậu có thấy kỳ lạ không?"
Biên Tấn Nguyên nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, "Vậy những gì cậu đã nói trước đó thì sao?"
"Tôi chỉ muốn kiểm tra lại đáp án với cậu thôi." Lục Vân Phi gãi đầu, "Tôi thường xuyên bị nhầm lẫn những từ như "r" với "e", nên hay phải sửa đi sửa lại. Nhưng cậu thì chắc chắn biết rõ, nên tôi muốn kiểm tra với cậu."
"Thế cậu có học từ vựng không?"
"Có chứ." Lục Vân Phi thành thật trả lời, "Tôi không chỉ học từ mà còn viết ra nữa! Nhưng không ăn thua, tôi chẳng thể nhớ được gì hết, sau ba ngày là quên sạch rồi."
"Cậu nên củng cố lại trí nhớ của mình trước."
"Cậu nghĩ tôi chưa thử sao? Tôi đã gần như ôn tập ba lần mỗi ngày rồi đó." Lục Vân Phi lắc đầu, "Đúng là người no không hiểu người đói khổ mà."
Biên Tấn Nguyên đúng là thật sự không hiểu, từ nhỏ trí nhớ của hắn đã rất tốt, khi những đứa trẻ khác còn khóc lóc vì phải học thuộc thơ cổ, hắn đã có thể thuộc lòng cả một quyển thơ. Hắn sinh ra đã là học sinh giỏi, nhưng Lục Vân Phi thì khác, cậu ấy đứng trước tiếng Anh thì thật sự trở thành một đứa ngu dốt.
Sau giờ tập thể dục buổi sáng và buổi học đầu tiên là tiết Toán của cô Lý Lị.
"Hôm nay, trước khi vào bài học, cô muốn nói hai việc. Thứ nhất, sắp đến kỳ nghỉ lễ mùng 1/10, cô biết các em đều đang rất háo hức. Vì vậy, cô sẽ nói trước, lần này chúng ta sẽ nghỉ từ thứ Sáu, kéo dài đến Chủ nhật, tổng cộng là ba ngày, và thứ Hai tuần sau các em sẽ đi học bình thường. Các em học sinh lớp 11 phải tự biết, đừng luôn mong chờ nghỉ lễ, thời gian để học không còn nhiều đâu."
Cả lớp lập tức phát ra tiếng kêu than, "Nghỉ như vậy thì có khác gì không nghỉ đâu ạ!"
"Vậy được rồi," cô Lý Lị nói, "Thứ Sáu này các em cứ đi học bình thường, chúng ta coi như không có kỳ nghỉ."
Học sinh lập tức đổi giọng, năn nỉ: "Đừng mà cô ơi, dù sao thì có được nghỉ một ngày cũng hơn là không có."
Cô Lý Lị cười, "Việc thứ hai là sau kỳ nghỉ lễ, vào ngày 20 tháng 10, trường sẽ tổ chức Đại hội Thể thao mùa thu. Lớp chúng ta là lớp chuyên tự nhiên, không thể để thua các lớp khác trong Đại hội lần này, nên cô mong các em sẽ tích cực đăng ký tham gia, đóng góp vào thành tích chung của lớp, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi ạ!."
"Lần này, ủy viên thể dục sẽ phụ trách việc đăng ký, giám sát và tổ chức, các ban cán sự khác sẽ hỗ trợ. Bây giờ, các em hãy lấy bài kiểm tra ra, chúng ta sẽ giải nốt mấy bài tập lớn còn lại từ hôm qua."
Lục Vân Phi lấy bài kiểm tra từ trong cặp ra, nhìn thấy Biên Tấn Nguyên cũng lấy ra một bài kiểm tra khác. Lục Vân Phi liếc nhìn, thấy đó không phải là bài kiểm tra của trường, hắn đang tự làm thêm bài kiểm tra khác hả?
Ngay lập tức, ý chí chiến đấu của Lục Vân Phi bừng lên, cậu cũng lấy ra bài kiểm tra ngoài giờ của mình và bắt đầu làm. Đối với học sinh chuyên tự nhiên, đam mê học tập có thể không phải là điều chắc chắn, nhưng thành tích luôn đi đôi với nỗ lực, và dưới chân mỗi Trạng Nguyên khối khoa học tự nhiên là hàng đống bài kiểm tra đã được hoàn thành.
Lục Vân Phi vừa trộm nhìn tiến độ của Biên Tấn Nguyên vừa viết bài như thánh. Đến khi chuông tan học vang lên, Lục Vân Phi mới phát hiện mình còn chậm hơn Biên Tấn Nguyên hai bài. Một sai lầm, thật là một sai lầm.
Biên Tấn Nguyên tất nhiên cũng nhận ra bạn cùng bàn dường như đang ganh đua với mình, hắn liếc nhìn Lục Vân Phi một cái. Lục Vân Phi đáp lại đầy lý lẽ, "Nhìn gì mà nhìn? Chẳng lẽ tôi không thể làm bài à?"
Biên Tấn Nguyên không nói gì, chỉ thấy rằng cậu ta còn thật sự rất lanh lợi.
Khi ngày học kết thúc, Lục Vân Phi mới nhận ra mình đã quên hỏi Biên Tấn Nguyên điều cần hỏi, nghĩ rằng ngày mai vẫn còn cơ hội, vì dù sao Biên Tấn Nguyên cũng ngồi ngay bên cạnh cậu mà, không chạy đi đâu được.
Nhưng điều mà Lục Vân Phi không ngờ tới là cậu lại sớm gặp Biên Tấn Nguyên thêm lần nữa.
Lục Vân Phi nhìn cảnh tượng trước mắt: ngôi nhà quen thuộc, người phụ nữ trung niên quen thuộc, đứa trẻ quen thuộc, và cả Biên Tấn Nguyên quen thuộc. Người duy nhất không quen thuộc là người đàn ông trung niên ngồi đối diện họ, đầu hơi hói, vừa uống nước vừa nói chuyện với ba người trước mặt.
"Sự việc là như vậy, chị dâu, chị xem thế nào?"
Biên Tiệp cầm ly thủy tinh, khuôn mặt đầy khó xử. Lúc bà định mở miệng, Biên Tấn Nguyên đã lên tiếng trước, "Chú hai, tình hình nhà chúng tôi chú cũng biết rõ. Tháng này đáng lẽ chúng tôi phải trả 1,000 đồng cho chú, chúng tôi đã chuyển khoản rồi. Giờ đột nhiên chú muốn chúng tôi đưa thêm 10,000 đồng, nhà chúng tôi lấy đâu ra số tiền đó?"
"Tiểu Nguyên, nói như vậy là không đúng. Nợ thì phải trả, đó là lẽ thường tình, chú chỉ muốn các cháu trả thêm 10,000 thôi mà."
"Trả nợ đúng là lẽ thường tình. Nhưng khi dì của cháu vay tiền, hai bên đã thỏa thuận rõ ràng, nói rằng sẽ trả sau hai năm, và đã viết giấy nợ. Sau này khi dượng của cháu mất, chú yêu cầu chúng cháu trả dần, chúng cháu cũng đồng ý và mỗi tháng trả 1,000 đồng, tổng cộng trong 20 tháng sẽ trả xong, chú cũng đồng ý điều đó. Nhưng bây giờ chú lại yêu cầu chúng cháu phải trả ngay 10,000 đồng, chúng cháu lấy đâu ra số tiền đó? Chú nhìn đi, ngoài ba người chúng cháu ra, trong nhà này có gì đáng giá 10,000 đồng, chú cứ lấy đi."
"Tiểu Nguyên, người lớn nói chuyện, con là trẻ con, không nên xen vào." Khương Kiến lạnh lùng nói.
Lục Vân Phi thầm bĩu môi. Rõ ràng là chú ấy đuối lý mà còn trịch thượng. Nhưng vừa rồi Biên Tấn Nguyên nói là... dì? Lục Vân Phi nhìn người phụ nữ cầm ly thủy tinh kia, chẳng phải đó là mẹ của Biên Tấn Nguyên sao? Vậy sao Biên Tấn Nguyên lại ở đây? Còn cha mẹ của cậu ấy đâu?
Đang tự hỏi thì Lục Vân Phi nghe thấy Khương Kiến hỏi Biên Tiệp, "Chị dâu, chị nói đi?"
Tôi nói chú đúng là đồ ngốc! Lục Vân Phi nghĩ thầm.
Nhưng tất nhiên Biên Tiệp không thể nói như vậy. Bà nhìn em trai của chồng, giọng điệu vẫn dịu dàng như mọi khi, "A Kiến, không phải chị không muốn trả thêm 10,000 đồng cho chú, nhưng tình hình nhà chị, chú cũng biết mà. Khi anh cả của chú còn sống, vì chữa bệnh mà đã tiêu hết tiền rồi, nếu không thì chị cũng không phải vay tiền của chú. Giờ Tiểu Nguyên còn phải đi học, Song Song cũng cần đi nhà trẻ, lương của chị chỉ có 3,000 đồng, mỗi tháng có thể trả chú cùng với A Phương 1,000 đồng, tất cả đều nhờ Tiểu Nguyên đi làm thêm sau giờ học để kiếm thêm. Không phải chị không muốn trả, nhưng trong nhà không có đủ 10,000 đồng, làm sao chị có thể đưa chú được?"
Khương Kiến thuyết phục, "Trước đây, chẳng phải chú đã giới thiệu cho chị một công việc sao? Nhà chị hiện tại khó khăn như vậy, chị nên bảo Tiểu Nguyên nghỉ học một thời gian, đi làm ở đó một năm, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn."
"Không được!" Biên Tiệp nâng giọng lên.
Đúng vậy! Lục Vân Phi thầm nghĩ, bảo Biên Tấn Nguyên nghỉ học sao? Đúng là đầu óc có vấn đề! Với thành tích của cậu ấy, chưa biết chừng hắn sẽ là thủ khoa kỳ thi đại học sắp tới, là tương lai của gia đình! Bảo nghỉ học vào lúc này, đúng là không có ý tốt gì! Không đáng tin chút nào!
"Tiểu Nguyên không thể nghỉ học, dù gia đình có khó khăn thế nào, con vẫn cần phải đi học." Biên Tiệp kiên quyết nói.