Biên Tiệp thấy hắn về, lập tức hỏi: "Về sớm thế? Ăn cơm chưa con?"
"Chưa ạ."
"Vừa hay hôm nay có bánh rán, còn mấy cái, để dì hâm nóng lại cho con nhé."
"Vâng."
Biên Tấn Nguyên vừa trả lời xong, chợt nghĩ đến điều gì đó rồi bước ra ngoài nhìn chiếc xe đạp màu đen dựng bên tường nhà. Hắn ngắm nó một lúc rồi cúi xuống nắn thử lốp xe đã lâu không dùng.
Lúc Biên Tiệp ra hâm cơm, bà thấy hắn đang dùng khăn lau chiếc xe đạp: "Con lau nó làm gì? Lại định đi xe à?"
Biên Tấn Nguyên đáp "Vâng."
Đầu tháng Chín, mưa dầm dề suốt nửa tháng trời, Biên Tiệp thấy trời mưa không dứt mà từ nhà đến trường lại mất khoảng bốn mươi phút đạp xe, thương hắn vất vả nên bà không để hắn đi xe đạp nữa mà chuyển sang đi xe buýt.
Thẻ xe buýt sinh viên ở thành phố X rất ưu đãi, có thể giảm đến 70%, thế nên Biên Tấn Nguyên cũng không phản đối từ việc đi xe đạp chuyển sang đi xe buýt. Chỉ là hôm nay, sau khi nói chuyện với Lục Vân Phi về việc đưa cậu đi học, hắn nghĩ tới chuyện: một là hắn không có xe, hai là không có tiền đi taxi, để Lục Vân Phi đang bó bột cùng hắn chen chúc trên xe buýt rõ ràng là không ổn. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn phải dựa vào chiếc xe đạp.
Hắn nhìn chiếc xe đạp của bản thân: "Từ mai con sẽ đạp xe đi học."
"Như vậy thì mệt lắm." Biên Tiệp vừa hâm cơm vừa khuyên: "Tối con còn phải đi làm, xong việc đã hơn tám giờ, trời thì lại tối. Ngồi xe buýt vừa nhanh vừa đỡ mệt, con cứ đi xe buýt đi."
"Không sao ạ." Biên Tấn Nguyên rõ ràng đã quyết định.
Trên đường về nhà, hắn vừa xin nghỉ nửa tháng với Liễu Mạch, khiến Liễu Mạch ngạc nhiên đến nỗi phải hỏi: "Cậu định nghỉ việc luôn sao?"
"Không, tôi có việc riêng nên nửa tháng tới có lẽ sẽ không đi làm được."
"Có chuyện gì vậy?"
"Việc riêng thôi."
Thấy hắn không muốn nói, Liễu Mạch cũng không hỏi thêm, cô đồng ý: "Được rồi, lo xong nhớ quay lại làm việc đấy."
Biên Tấn Nguyên tất nhiên là đồng ý ngay.
Hắn rất biết ơn Liễu Mạch. So với một bà chủ, Liễu Mạch giống như một người chị lớn hơn, rất chăm sóc các nhân viên trong tiệm, đặc biệt là hắn. "Cảm ơn chị." Hắn nói với Liễu Mạch.
Liễu Mạch vẫn ôn hòa như thường lệ: "Không có gì."
Cô lớn hơn Biên Tấn Nguyên mười tuổi, nhìn hắn như nhìn đứa em trai nhỏ, luôn cảm thấy hắn vẫn còn bé. Lần đầu họ gặp nhau là trên xe buýt, Biên Tấn Nguyên đã giúp cô bắt kẻ móc túi. Lần gặp thứ hai là khi hắn đến tiệm bánh của cô xin việc. Liễu Mạch cho rằng đó là duyên phận nên đã giữ hắn lại và trả lương cao hơn so với những tiệm khác.
Từ khi Biên Tấn Nguyên đến, doanh thu của tiệm bánh tăng đều đặn, có rất nhiều cô gái thường đến ngồi trong tiệm, vừa nhìn hắn vừa ăn bánh, thế nhưng đó là câu chuyện sau này.
Thấy hắn đã quyết, Biên Tiệp không khuyên thêm, chỉ dặn dò: "Vậy con đi đường cẩn thận nhé, đạp từ từ, nhớ chú ý an toàn."
Biên Tấn Nguyên "Vâng" một tiếng, nhìn chiếc xe trước mặt vẫn còn khá mới mà cười nhẹ. Hy vọng Lục Vân Phi sẽ chấp nhận đi xe đạp, hắn nghĩ. Chắc là được thôi, Lục Vân Phi trông không giống người kén chọn. Nhưng mà đi xe đạp có vẻ hơi quá giản dị với cậu...
Biên Tấn Nguyên hiếm khi cảm thấy không chắc chắn như vậy. Hắn không biết người bạn cùng bàn của hắn đã quen với đồ ăn cao lương mỹ vị, có muốn thử trải nghiệm một lần những thứ "đạm bạc" như xe đạp không.
***
Lục Vân Thường vừa về đến nhà thì được dì giúp việc nói rằng Lục Vân Phi bị thương ở chân, phải bó bột. Cô lập tức vào phòng em trai hỏi: "Sao lại thế này? Nghiêm trọng không? Có cần xin nghỉ cho em không?"
Lục Vân Phi vừa uống nước vừa trả lời ba câu hỏi liên tiếp của chị mình: "Chơi bóng rổ bị ngã thôi, không sao đâu, bác sĩ bảo không nghiêm trọng, nửa tháng là khỏi, không cần nghỉ học."
Lục Vân Thường đau lòng nhìn em trai: "Sao lại bất cẩn thế chứ?"
"Chơi thể thao mà, ai chẳng có lúc bị thương. Chị đừng lo lắng."
Thấy cậu không để tâm chút nào, Lục Vân Thường mới yên lòng mà trêu chọc: "Tâm lý em vững quá nhỉ."
"Chuyện nhỏ mà."
"Vậy em đi học, tan học về thế nào?" Lục Vân Thường hỏi: "Chị đón em hay để bố cử người đến đón?"
"Không cần đâu." Lục Vân Phi nhớ đến lời Biên Tấn Nguyên bảo sẽ đưa cậu đi học: "Chị cứ đưa em đến trường như bình thường, buổi chiều có người đưa em về."
"Ai thế?"
"Bạn học của em."
Lục Vân Thường nghe vậy chỉ nghĩ đó là bạn học cùng đường, tiện thể đưa cậu về nên không hỏi thêm, chỉ dặn dò: "Vậy nhớ cảm ơn người ta nhé."
"Sẽ mà." Lục Vân Phi gật đầu, chỉ là không biết cậu bạn này định đưa cậu về bằng cách nào thôi.
Tuy nhiên cũng chẳng sao, Lục Vân Phi nghĩ, cùng lắm thì còn có Lý Nguyên Thanh. Nếu không được thì để Lý Nguyên Thanh đưa cậu về, dù gì cậu ta cũng sẽ không từ chối.
Cậu cùng Lục Vân Thường trò chuyện một lát thì di động của Lục Vân Thường vang lên, cô lập tức đi ra ngoài nhận điện thoại.
Lục Vân Phi thì mở Wechat ra, tìm Biên Tấn Nguyên rồi gửi cho hắn bao lì xì 2500 tệ.
Lục Tư Thiết Nặc Phu Tư Cơ*: Hai bên hòa nhau cho nên tiền thưởng chia đều, mỗi người 2500.
*Tên tiếng anh của ẻm là Luschenovsky, mình để chuyển sang Hán Việt giống raw luôn nha.
Biên Tấn Nguyên đối với 2500 này có chút thắc mắc.
Biên: Hòa nhau cũng chia tiền à?
Lục Tư Thiết Nặc Phu Tư Cơ: Nó cũng có phải cuộc thi chính thức đâu, tiền thưởng cũng chỉ là hình thức may mắn thôi, cậu đừng có lòng vòng, cứ nhận là được.
Biên Tấn Nguyên còn chuẩn bị nói nữa thì lại thấy Lục Vân Phi nhắn tiếp: Ngày mai cậu muốn đưa tôi phải không? Đưa kiểu nào đây?
Cậu tràn đầy tò mò mà chờ Biên Tấn Nguyên trả lời, sau đó đáp lại cậu chỉ là hai chữ cùng với một cái gợn sóng.
Biên: Đoán xem~
Lục Vân Phi:...
Còn chơi trò thần thần bí bí nữa hả? Lục Vân Phi ngẫm nghĩ, Biên Tấn Nguyên chở cậu đi bằng cách nào đây, hắn một là không có xe, hai là cũng không có tiền kêu xe taxi, cũng không đến mức cậu với hắn phải cùng nhau ngồi xe buýt hay tàu điện ngầm ha? Chậc, hy vọng có ai đó nhường chỗ cho Schrödinger* "cà tàn" này, Lục Vân Phi cầu nguyện.
*Erwin Rudolf Josef Alexander Schrödinger: nhà vật lý người với những đóng góp nền tảng cho lý thuyết , đặc biệt là cơ học sóng.
Phi Phi thích làm mấy nhà khoa học này lắm, tại ẻm giỏi tự nhiên =))
***
Tối hôm đó, Lục Vân Phi đi ngủ sớm, định bụng nghe trộm Biên Tấn Nguyên qua Thiên Miêu Tinh Linh xem hắn tính đưa cậu đi bằng cách nào. Chỉ tiếc là Biên Tấn Nguyên không bàn với Biên Tiệp về chuyện xe đạp, cho nên cậu vẫn chẳng biết được gì chỉ đành tiếp tục đoán mò.
Sáng hôm sau, Lục Vân Phi đeo ba lô, chống nạng xuất hiện trước cổng trường Nhất Trung. Bản thân cậu vốn đã là một nhân vật nổi bật trong trường, giờ lại thêm cặp nạng, khiến cậu hút mọi ánh nhìn như một tấm bảng người di động với thông điệp "Hãy nhìn tôi đi!".
Gần như ngay khi cậu xuất hiện đã có người đứng sau lưng chụp hình và đăng lên diễn đàn: "Sốc! Lục Vân Phi tàn rồi!!!"
Chủ thớt: [Ảnh] Đây là chuyện gì vậy? Mới qua có một cái cuối tuần mà Lục Vân Phi đã tàn tật rồi ư?!!
Lấp lánh mê hoặc lòng người: Cậu mới tàn á! Cậu ấy chỉ què thôi nhé!
Ếch nhảy giữa hồ: Cậu mới què! Người ta chỉ bó bột thôi mà!
Kỳ biến ngẫu bất biến: Thế Lục Vân Phi sao lại bó bột vậy?
Có tiếng nhưng không có miếng: Theo tin tức vỉa hè thì Lục Vân Phi hôm cuối tuần đánh bóng rổ với mấy đứa trường Lục Trung nên bị thương trên sân đó.
Sa trường thu điểm binh:!!! Trường Lục Trung chơi kiểu gì vậy! Đánh không lại còn chơi tiểu xảo!
Cứ thế tin đồn lan truyền như vậy đấy.
Trên quãng đường từ cổng trường đến cửa lớp, lý do Lục Vân Phi bị thương đã chuyển từ "chơi bóng rổ với Lục Trung" thành "đánh nhau với học sinh Lục Trung" rồi đến "dạy dỗ đầu gấu trường Lục Trung" và cuối cùng là "trông thấy chuyện bất bình, giúp đỡ kẻ yếu rồi bị bọn du côn bên cạnh trường Lục Trung đánh."
Khi Lục Vân Phi đến lớp, cậu đã thấy Ôn Minh Dịch và Lý Nguyên Thanh đứng hai bên như hai vị thần giữ cửa.
Ôn Minh Dịch nhìn cậu, liếc xuống chân: "Thấy chuyện bất bình?"
Lý Nguyên Thanh thắc mắc nhìn cây nạng: "Giúp đỡ kẻ yếu?"
Lục Vân Phi ngơ ngác: "Hả?"
Ôn Minh Dịch thở dài, giải thích cho cậu về diễn biến mới nhất của tin đồn. Lục Vân Phi lắc đầu nhưng cũng không buồn giải thích. Cậu chỉ chống nạng bước vào, yên vị tại bàn họ mà chờ đợi Biên Tấn Nguyên.
Ôn Minh Dịch thở dài, kể lại cho Lục Vân Phi nghe về tiến triển mới nhất của tin đồn. Lục Vân Phi nghe xong không nhịn được cười: "Không ngờ trong mắt các cậu, tớ lại là hình tượng cao lớn, uy vũ, quang minh chính đại như vậy. Ôi, tớ khổ sở che giấu bao lâu nay, thế mà cuối cùng vẫn bị các cậu nhìn thấu."
Lý Nguyên Thanh thì trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ, còn Ôn Minh Dịch thì làm bộ muốn ói.
Lục Vân Phi chân đang bó bột đứng lâu cũng thấy mệt, nên sau khi nói vài câu cậu bèn vào lớp ngồi. Lý Nguyên Thanh tất nhiên cũng vào theo, còn Ôn Minh Dịch không khách sáo, cứ thế ngồi luôn vào chỗ của Biên Tấn Nguyên.
"Cậu tối nay về nhà kiểu gì thế? Chị cậu đến đón à? Hay cậu qua nhà tớ ở tạm nhé?" Thấy Biên Tấn Nguyên chưa đến, Ôn Minh Dịch tự nhiên ngồi xuống.
"Hoặc để tớ đưa cậu về?" Lý Nguyên Thanh đề nghị thêm một lựa chọn khác.
"Không cần đâu." Lục Vân Phi từ chối: "Có người đưa tớ về rồi."
"Ai vậy?"
"Bạn cùng bàn của tớ."
Lý Nguyên Thanh:?
Ôn Minh Dịch:!
"Cậu ấy đưa cậu về kiểu gì? Không phải, cậu không ngại mà bắt người ta đưa à?" Lý Nguyên Thanh hỏi.
Lục Vân Phi vừa lấy sách vở ra, vừa bình thản đáp: "Có gì mà ngại chứ? Cậu ấy muốn đưa thì cứ để cậu ấy đưa thôi."
Lý Nguyên Thanh khó hiểu: "Thế tại sao cậu không chọn tớ?"
"Đến trước được trước." Lục Vân Phi nói tỉnh bơ: "Cậu nói muộn quá rồi."
Lý Nguyên Thanh:...
"Nhưng cậu ấy đưa cậu về bằng cách nào?" Ôn Minh Dịch tò mò: "Cậu ấy đâu có xe... lẽ nào là xe đạp?"
"Cậu ấy có xe đạp à?" Lục Vân Phi cũng nghĩ đến khả năng này từ hôm qua, nhưng rồi nói: "Tớ chỉ thấy cậu ấy dùng xe đạp công cộng thôi, mà xe đạp công cộng đâu có chở người được."
"Trừ khi cậu ngồi vào cái giỏ trước." Lý Nguyên Thanh chêm mồm vào.
Lục Vân Phi:... Thế thì người được đưa sẽ không phải là cậu nữa, mà là trạng thái khác của cậu—Thiên Miêu Tinh Linh.
Dĩ nhiên, Biên Tấn Nguyên không thể nhét Lục Vân Phi vào giỏ xe được, tuy nhiên xe của hắn là loại xe đạp bình thường có chỗ ngồi sau, nên Lục Vân Phi cũng có thể ngồi phía sau.
Lúc nhìn Biên Tấn Nguyên bình thản đẩy chiếc xe đạp của hắn tới, Lục Vân Phi cảm thấy trong lòng có chút lạ lẫm.
"Tôi đưa cậu về." Biên Tấn Nguyên nhẹ nhàng nói.
Lục Vân Phi nhìn hắn, rồi nhìn chiếc xe, giọng điệu chân thành và từ tốn: "Hay là thôi đi, nhà tôi cách trường hơi xa, cậu còn phải đi làm nữa, chắc không kịp đâu."
"Tôi xin nghỉ rồi." Biên Tấn Nguyên thản nhiên đáp.
Lục Vân Phi kinh ngạc: "Nghỉ á? Cậu xin nghỉ làm gì chứ!"
"Nghỉ do việc riêng."
Tôi đang hỏi lý do à? Tôi đang bày tỏ sự khiếp sợ của tôi cơ mà! Người như cậu đến cả sinh nhật còn không quên đi làm mà giờ lại xin nghỉ chỉ vì lý do này sao?!
Lục Vân Phi cảm thấy như muốn nghẹn lời, cậu cố nén sóng gió trong lòng, giữ giọng ôn hòa mà bình tĩnh: "Biên Tấn Nguyên, tôi thấy thế này nhé, để Lý Nguyên Thanh đưa tôi về cũng tiện mà, hay là để cậu ấy đưa tôi đi."
Nói xong, cậu quay lại nhìn về phía cổng trường, thấy Lý Nguyên Thanh vẫn còn đứng cạnh xe nhà cậu ta, rõ ràng đang đợi cậu quay đầu là bờ.
Biên Tấn Nguyên cũng nhìn theo ánh mắt cậu rồi hỏi: "Cậu muốn Lý Nguyên Thanh đưa cậu về?"
"Cậu ta bình thường về nhà chỉ toàn đọc truyện tranh với chơi game, có thời gian đấy thì đưa tôi về cũng coi như tận dụng hợp lý. Cậu khác mà, cậu còn phải đi làm nữa. Vì tôi mà lỡ việc thì tôi ngại lắm."
Biên Tấn Nguyên gật đầu.
Lục Vân Phi tưởng hắn đã đồng ý, chuẩn bị chào tạm biệt thì nghe Biên Tấn Nguyên thản nhiên nói với giọng nhẹ nhàng: "Cũng phải, người ta là BMW mà, xe đạp sao so với BMW được, là lỗi của tôi khi không suy nghĩ thấu đáo. Cậu đi đi, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Lục Vân Phi:...
Lục Vân Phi nhìn người đứng trước mặt mình, chỉ cảm thấy tâm địa của hắn quá thâm sâu, biết rõ ba mươi sáu kế,tấn công tâm lý đúng chỗ, lời nói sắc sảo đến mức cậu không đỡ nổi!
Nói xong Biên Tấn Nguyên cũng không đi, chỉ đứng đó nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng: "Đi đi, tôi sẽ đợi đến khi cậu lên xe rồi mới về."
Lục Vân Phi:...
Lục Vân Phi che mắt, giơ tay vẫy vẫy với Lý Nguyên Thanh, ra hiệu cậu ta có thể về trước. Sau đó cậu bước lên một bước, ngồi lên yên sau xe đạp của Biên Tấn Nguyên: "Đi thôi."
"Không ngồi xe của Lý Nguyên Thanh à?"
Lục Vân Phi cười mà như mếu: "Thôi, tôi là người yêu thích sự giản dị, ngồi xe đạp là hợp nhất. BMW quá phô trương, tầm thường lắm!"