*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Có lẽ là lúc ngã đã bị trẹo chân thôi." Lục Vân Phi nói: "Lại bắt đầu đau rồi."
Lần này rõ ràng đau hơn lần trước trước nhiều, khiến Lục Vân Phi phải xin rời sân nghỉ ngơi, thay người khác vào thi đấu.
Biên Tấn Nguyên lo lắng cho cậu: "Đi bệnh viện xem sao đi."
"Mọi người cứ thi đấu trước, thi đấu xong rồi hẵng đi."
"Cậu cứ đi xem trước đi." Trương Lãng nhìn cậu như vậy, cũng không còn tâm trạng thi đấu, nhìn bảng điểm một cái: "Đúng lúc bây giờ đang hòa, đợi cậu khỏi rồi, chúng ta hẹn thời gian đấu nốt hiệp còn lại, cậu cứ đi xem chân thế nào trước đã. Vốn dĩ chỉ là trò chơi mà, sức khỏe là trên hết, thi đấu xếp sau."
"Thế còn tình bạn của chúng ta thì sao?"
Trương Lãng cạn lời: "Lúc này rồi mà cậu còn đùa! Tôi thấy cậu vẫn chưa đau đủ đấy!"
Lục Vân Phi: "... Đau lắm chứ bộ."
"Đau thì đi bệnh viện đi, đừng để tổn thương gân cốt, lúc đó thì phiền phức đấy." Biên Tấn Nguyên khuyên cậu.
Lục Vân Phi nghĩ cậu chắc không đến nỗi thê thảm như vậy, nhưng vì hai lần đều đau ở cùng một chân, cậu cảm thấy hơi lo lắng: "Thôi được, vậy tôi đi bệnh viện."
"Tôi đi cùng cậu." Trương Lãng nghĩa khí nói.
"Tôi cũng đi." Người cao lớn va chạm với Lục Vân Phi trước đó cũng áy náy lên tiếng: "Việc này có phần trách nhiệm của tôi."
Lục Vân Phi xua tay: "Không cần, tôi với Biên Tấn Nguyên đi là được rồi. Việc này không liên quan đến cậu, thi đấu thì va chạm cơ thể cũng bình thường thôi, cậu cũng đâu có cố ý."
"Nhưng tôi có xe mà." Người cao lớn bổ sung: "Tài xế của tôi vẫn đang chờ ngoài kia, tôi đưa cậu đi, như vậy tiện hơn không?"
Lục Vân Phi ngẩn ra một chút, Trương Lãng vỗ vai người bên cạnh: "Lê Thịnh, lần sau những điểm quan trọng này phải nói sớm chứ."
Lê Thịnh gãi đầu, dường như hơi ngại ngùng, ngoan ngoãn "Ồ" một tiếng.
Ôn Minh Dịch vốn định đi cùng Lục Vân Phi, nhưng Lục Vân Phi biết nơi cậu ta ghét nhất chính là bệnh viện nên cũng không để cậu ta đi cùng, chỉ mình cậu và Biên Tấn Nguyên ngồi lên xe của Lê Thịnh.
Lê Thịnh lên xe thì gọi một cú điện thoại nói sơ qua tình hình hiện tại. Lục Vân Phi ngồi nghe, đợi Lê Thịnh gọi xong, cậu còn chưa kịp hỏi đối phương là ai, Lê Thịnh đã rất tự nhiên quay đầu nhìn cậu: "Anh rể tôi là viện trưởng bệnh viện thành phố, tôi đã nói với anh ấy rồi, lát nữa chúng ta tới là có thể vào thẳng khám luôn."
Lục Vân Phi giơ tay tặng cậu ta một cái like.
Lê Thịnh hơi ngượng ngùng cười một chút, lại xin lỗi cậu lần nữa.
Lục Vân Phi thấy cậu ta khá thật thà, lập tức trò chuyện cùng cậu ta. Trong lúc trò chuyện, Lục Vân Phi ngạc nhiên phát hiện rằng Lê Thịnh nhìn cao lớn thô kệch vậy mà tính cách lại khá ôn hòa, có chút trái ngược đáng yêu.
Biên Tấn Nguyên nghe hai người nói chuyện, nhìn Lê Thịnh một cái, không nói gì.
Xuống xe, Lê Thịnh dẫn Lục Vân Phi đi chụp phim, sau đó rất quen thuộc vào phòng khám của chuyên gia khoa xương.
Bác sĩ trung niên vừa thấy cậu ta thì "ồ" một tiếng: "Tiểu Thịnh, lần này lại bị thương ở đâu rồi?"
Lục Vân Phi quay đầu nhìn Lê Thịnh một cái, Lê Thịnh ngại ngùng chỉ vào Lục Vân Phi: "Không phải cháu, cháu không bị thương, là cậu ấy, cậu ấy bị thương ở chân."
Bác sĩ trung niên thấy vậy cũng thu lại nụ cười trên mặt, để Lục Vân Phi ngồi xuống, nghiêm túc khám cho cậu.
Lục Vân Phi bị thương không nặng, nhưng để chắc chắn thì vẫn phải bó bột.
Lục Vân Phi nghe thấy bó bột, trong lòng nhanh chóng lạnh đi.
"Không bó được không ạ?"
Bác sĩ trung niên khuyên nhủ cậu: "Không sao, chỉ nửa tháng thôi mà, chớp mắt một cái là qua ngay."
"Ngài là thần chớp mắt ạ? Cháu chớp đến nỗi mí mắt muốn chuột rút đến nơi rồi, hôm nay còn chưa qua nữa là, huống chi nửa tháng."
Bác sĩ bị cậu chọc cười, khuyên: "Thanh niên cháu đừng sợ, đây là vì tốt cho chân của cháu mà. Không sao, mỗi ngày đều có những đứa trẻ tầm tuổi cháu đến bệnh viện bó bột, Tiểu Thịnh cũng từng bó mà, yên tâm đi."
Lục Vân Phi chẳng yên tâm chút nào, bó bột rồi, chẳng lẽ sau này còn phải chống nạng? Thiết Quải Lục*?
*Thiết Quải Lý: Một trong 8 vị tiên của Đạo giáo, ông thường được minh họa như là một ông già xấu xí với khuôn mặt bẩn thỉu, râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù, và một chiếc đai vàng trên đầu. Ông đi lại với sự hỗ trợ của một chiếc thiết trượng.
*Khúc này ẻm nói Thiết Quải Lục là ẻm á, tại ẻm cũng chuẩn bị phải mang nạng =))
Cậu vừa nghĩ đến đây, Lê Thịnh đã nhiệt tình nói: "Lát nữa tôi đưa cậu về nhà, trên đường về ghé nhà tôi một chút, tôi đưa cậu cái nạng tôi từng dùng, cái đó có thể điều chỉnh độ cao, dùng tốt lắm."
Lục Vân Phi:...
Lục Vân Phi quay đầu nhìn cậu ta: "Tôi cảm ơn cậu nhé."
"Không cần khách sáo." Lê Thịnh chân thành và thân thiện nói.
Vì có Lê Thịnh, Lục Vân Phi không tốn nhiều thời gian đã ra khỏi bệnh viện, Lê Thịnh nói với tài xế một tiếng, lái xe về nhà cậu ta.
"Đúng rồi, bạn học Biên nhà cậu ở đâu? Tôi tiện đường đưa cậu về luôn." Lê Thịnh nhiệt tình nói.
Biên Tấn Nguyên nhìn ánh mắt đầy thiện ý của cậu ta, lạnh lùng nói: "Không cần, tôi sẽ xuống xe cùng Lục Vân Phi."
Lục Vân Phi nghi hoặc nhìn hắn, Biên Tấn Nguyên quay đầu nhìn cậu một cái, mỉm cười: "Sau đó, tôi sẽ về nhà."
Lục Vân Phi:?
Lục Vân Phi không hiểu tại sao hắn phải đi vòng vèo như vậy, nhưng Biên Tấn Nguyên đã nói thế, cậu cũng không tiện từ chối trước mặt người khác, đành đồng ý: "Ồ."
Nói xong, điện thoại của Lục Vân Phi vang lên mấy tiếng, cậu lấy ra xem, có tin nhắn của Lý Nguyên Thanh và Ôn Minh Dịch.
Lý Nguyên Thanh: Cậu lại bị thương à? Có nghiêm trọng không vậy?
Lý Nguyên Thanh: Tiểu Thiếu Gia nói cậu đã đến bệnh viện, bác sĩ nói sao? Không có gì nghiêm trọng chứ?
Lý Nguyên Thanh: Phi Phi Phi Phi Phi Phi, cậu còn bay* được không?
*Phi và bay đều là 飞.
Ôn Minh Dịch và Lý Nguyên Thanh nhắn nội dung gần như nhau, đều hỏi cậu bác sĩ nói thế nào, có nghiêm trọng không? Ngoài ra, cậu ta còn nhắc nhở Lục Vân Phi: Trận bóng hòa rồi, hai bên đều không thắng, bên Biên Tấn Nguyên cậu tính sao đây?
Lục Vân Phi lúc này mới nhớ ra, trận bóng này còn liên quan đến 5000 tệ của Biên Tấn Nguyên nữa. Nhưng tình hình hiện tại, nếu đưa Biên Tấn Nguyên 5000 tệ chắc chắn sẽ bị lộ, 2500 tệ thì có thể biện minh được.
Nhà Lê Thịnh cách bệnh viện một đoạn, tài xế lái khoảng hơn nửa tiếng mới đến nơi.
"Cậu cứ đợi trên xe, tôi đi lấy cho." Lê Thịnh nói xong, tháo dây an toàn xuống xe.
Tài xế cũng nhân cơ hội này xuống xe hút điếu thuốc.
Lục Vân Phi thấy trong xe chỉ còn cậu và Biên Tấn Nguyên, mới mở miệng hỏi hắn: "Sao cậu còn xuống xe cùng tôi? Nhà cậu ở đâu? Bảo Lê Thịnh đưa cậu về luôn cho tiện."
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu: "Cậu không muốn tôi đưa cậu về nhà?" Nói xong, cố ý kéo dài giọng: "Ồ" một tiếng: "Cũng đúng, có xe sang đưa đón, có tôi hay không cũng chẳng sao."
Lục Vân Phi:...
Lục Vân Phi bất đắc dĩ che mặt: "Cậu đưa, cậu đưa, tôi rất thích cậu đưa, thật luôn đấy!"
"Cậu nói đấy nhé."
"Tôi nói mà." Lục Vân Phi vỗ ngực đảm bảo.
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, một lát sau mới quay đầu, cúi đầu cười nhẹ một cái.
Lục Vân Phi đợi một lúc, Lê Thịnh đã cầm nạng ra, mở cửa xe đưa nạng cho Lục Vân Phi, sau đó ngồi lại ghế phụ: "Tôi đưa cậu về nhà nhé."
"Được." Lục Vân Phi nhìn bột bó trên chân mình, tình hình này, dù muốn tiếp tục chơi bời bên ngoài cũng không được.
Cậu báo địa chỉ, tài xế đánh lái, quay đầu xe chạy về.
Lê Thịnh đưa Lục Vân Phi đến tận cổng nhà mới yên tâm, cậu ta thật sự thấy áy náy, nên khi Lục Vân Phi xuống xe, còn chủ động đề nghị: "Ngày mai mấy giờ cậu đi học? Tôi đưa cậu đi."
Lục Vân Phi cảm thấy thế này không chỉ là ấm áp như gió xuân, mà là nắng hè chói chang, chói đến mức cậu không mở mắt nổi luôn á!
"Không cần đâu, chị tôi đưa tôi đi rồi."
"Vậy buổi chiều tan học tôi đến trường đón cậu nhé?"
"Cái này cũng không cần, tôi tự bắt xe là được rồi."
"Để tôi đưa cậu đi. Nếu không phải tại tôi cậu cũng sẽ không ngã, không phải bó bột, tôi đưa cậu, như vậy tôi cũng yên tâm hơn."
Lục Vân Phi không ngờ cậu ta lại tinh tế như vậy, an ủi nói: "Cậu không cần tự trách, mấy hôm trước tôi chạy bộ đã bị trẹo chân, lần này cũng do tôi không chú ý, không liên quan nhiều đến cậu. Nói ra, tôi còn phải cảm ơn cậu đã đưa tôi đi bệnh viện, còn cho tôi cây nạng nữa."
"Cũng có chút liên quan." Lê Thịnh rất thật thà nói: "Dù sao cũng là tôi va vào cậu. Nếu có người đưa đón thì không nói, bây giờ không có ai đón cậu, tôi cũng nên có trách nhiệm."
Lục Vân Phi thấy cậu ta kiên trì như vậy, nghĩ một lát thì thấy cũng được, dù sao chú Lý gần đây xin nghỉ, không có ai đón cậu, với tình trạng hiện tại, Lê Thịnh tình nguyện đưa đón đúng là tiện hơn.
Cậu đang định nói được rồi thì nghe thấy Biên Tấn Nguyên đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Không cần thiết, tôi sẽ đưa cậu ấy đi."
Lục Vân Phi thắc mắc nhìn người bên cạnh, trong lòng âm thầm nghĩ "Cậu đưa tôi? Cậu lấy gì để đưa? Cậu ngay cả thời gian đưa tôi đi còn không có nữa!"
Chắc là cảm nhận được ánh mắt của cậu, Biên Tấn Nguyên quay đầu nhìn cậu một cái, mỉm cười nói: "Có được không?"
Cho dù không được, cậu cũng không thể nói thẳng trước mặt Lê Thịnh, như vậy quá mất mặt. Lục Vân Phi gật đầu, đáp lại hắn bằng một nụ cười ôn hòa lịch sự: "Được được."
Biên Tấn Nguyên nhìn Lê Thịnh: "Cho nên cậu không cần phải bận tâm nữa."
Lê Thịnh nhìn hắn một lát, lại nhìn Lục Vân Phi, nghĩ rằng bản thân dù sao cũng không quen Lục Vân Phi, Lục Vân Phi có lẽ thích ở cùng bạn hơn, vì thế không kiên trì nữa: "Vậy được, nhưng nếu cậu cần tôi giúp gì thì cứ việc nói nhé."
"Được á." Lục Vân Phi đáp, nhưng nghĩ chắc cũng không cần Lê Thịnh giúp gì nữa, dù sao Lê Thịnh cũng không cố ý, phần còn lại tự cậu xử lý là được rồi.
Lê Thịnh và Lục Vân Phi trao đổi WeChat, dặn dò vài câu rồi định rời đi, cậu ta nhìn Biên Tấn Nguyên vẫn đứng đó rồi hỏi: "Bạn học, cậu đi không? Tôi tiện đường đưa cậu đi luôn."
Đây là lần thứ hai cậu ta đề nghị đưa Biên Tấn Nguyên, Lục Vân Phi thấy thời cơ không thể bỏ lỡ, Biên Tấn Nguyên lúc này không đồng ý, lát nữa về nhà sẽ không tiện như vậy, cho nên đẩy Biên Tấn Nguyên một cái, khuyên hắn: "Cậu đi cùng Lê Thịnh đi, nhà tôi cách trạm xe buýt và điểm đón taxi khá xa, đi xe không tiện đâu."
Biên Tấn Nguyên nghĩ một lát, không từ chối nữa, chỉ nói với cậu: "Có việc gì thì nhắn WeChat cho tôi."
"Ừ." Lục Vân Phi vẫy tay chào hắn.
"Ngủ sớm đi." Biên Tấn Nguyên nói xong thì mở cửa xe, lên xe của Lê Thịnh.
Xe nổ máy, Biên Tấn Nguyên nhìn ra ngoài một cái, thấy ngôi biệt thự nhã nhặn nhưng không kém phần sang trọng của nhà Lục Vân Phi, hắn im lặng nhìn, rồi khi xe lăn bánh, yên lặng thu lại ánh mắt.
Biên Tấn Nguyên bảo Lê Thịnh cho hắn xuống ở trạm tàu điện ngầm gần nhà, cảm ơn rồi đi về.
Nhà hắn nằm trong một con ngõ nhỏ rất náo nhiệt, náo nhiệt nhưng cũng lộn xộn, hắn bước từng bước một đi về, rẽ vào ngõ, rồi vào cổng nhà trong một căn nhà cấp bốn, dùng chìa khóa mở cửa một gian trong sân. Hắn nhìn căn nhà chật hẹp và nghèo nàn của bản thân, không khỏi thở dài trong lòng.
Lời editor: Xót bạn Nguyên quá đi à...
Tác giả có lời muốn nói:
Biên Biên: Tới lượt cậu hả?
Lê Thịnh: Tui chỉ áy náy mà thôi, thật sự áy náy mà, chỉ thế thôi á!
Phi Phi: Bạn cùng bàn của tui điên rồi hả?