Biên Tấn Nguyên thấy cậu im lặng thì biết ngay, quả nhiên đến lúc mấu chốt vẫn phải dùng đến "chiêu bài" tiếng Anh. Hắn đưa cho Lục Vân Phi một cái hamburger: "Ăn đi, ăn hamburger thì không cần viết chính tả."
Lục Vân Phi nhìn hắn với vẻ khinh bỉ, "Ăn hamburger mà cậu còn muốn viết chính tả, cậu bị điên rồi à?"
"Vậy hamburger trong tiếng Anh nói thế nào?"
Lục Vân Phi suýt phun ra một ngụm máu, "Hamburger, h-a-m-b-u-r-g-e-r, không phải là tôi không biết từ vựng nào hết đâu nhé?!"
"Chà, thế thì cậu giỏi quá rồi~"
Lục Vân Phi:... Sao cậu cứ cảm thấy câu này nghe có vẻ mỉa mai nhỉ? Là ảo giác của cậu thôi đúng không? Chắc chắn là ảo giác thôi!
Mặc dù Lục Vân Phi đã mua một đống đồ ăn vặt cho Song Song, thậm chí còn mua cả một cốc kem Sundae nhưng Song Song còn nhỏ nên không thể ăn hết, vì vậy phần lớn vẫn vào bụng của Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên. Lục Vân Phi gói phần đồ ăn vặt còn lại vào túi, "Để dành cho Song Song về nhà ăn tiếp nhé."
Song Song gật đầu, rồi lại nhìn sang anh trai mình.
Biên Tấn Nguyên lấy làm lạ, Lục Vân Phi và Song Song chỉ mới gặp nhau lần đầu, vậy mà sao cậu lại tốt với cậu bé như thế. Nhưng rất nhanh sau đó hắn nghĩ lại, Lục Vân Phi và hắn không giống nhau, cậu ấy hướng ngoại và dễ gần hơn, không thì đã chẳng nghỉ hè mà còn chạy qua đây nhờ hắn kiểm tra bài vở.
Hắn "Ừm" một tiếng coi như đồng ý.
Song Song vui vẻ, đưa tay nhấn vào Pikachu tặng kèm trong phần ăn trẻ em, nghe thấy tiếng "Pika Pika" phát ra từ Pikachu, cậu bé cười tươi nhìn anh trai rồi lại nhìn Lục Vân Phi, cảm thấy hôm nay thật là một ngày tuyệt vời.
Khi trở lại tiệm bánh, Lục Vân Phi cũng không vội rời đi mà gọi thêm một ly đồ uống và một chiếc bánh mì, rồi bắt đầu làm bài tập.
Cậu làm bài tập các môn khác khác rất nhanh, chỉ riêng có môn tiếng Anh, A B C D câu nào cũng trông có vẻ là đúng. Lục Vân Phi suy nghĩ mãi, cuối cùng đành chọn đại theo linh cảm.
Đến 7 giờ 30, Biên Tấn Nguyên vẫn chưa tan làm, Lục Vân Phi sốt ruột liếc nhìn hắn hai lần, cuối cùng quyết định về nhà trước. Cậu vốn định ở lại giúp Biên Tấn Nguyên trông Song Song, nhưng bây giờ đã gần 8 giờ rồi Biên Tấn Nguyên vẫn chưa tan làm, mà 9 giờ cậu phải quay lại trong Thiên Miêu Tinh Linh.
Nếu không về nhà ăn cơm, tắm rửa đi ngủ sớm, chẳng may 9 giờ mà cậu vẫn còn đang trên đường, Lục Vân Phi thật sự không biết đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì. Không có gì thì tốt, nhưng nếu ngất xỉu giữa đường thì nguy hiểm lắm.
Vì thế Lục Vân Phi đành đi đến trước mặt Biên Tấn Nguyên rồi nói: "Cậu sắp tan làm chưa? Tôi phải về nhà rồi."
Biên Tấn Nguyên thường tan làm lúc 8 giờ, hắn xem điện thoại: "Còn nửa tiếng nữa."
Lục Vân Phi suy nghĩ một chút, cảm thấy rằng ngay cả khi cậu ấy tan làm lúc 8 giờ thì thời gian cũng không đủ: "Thế tôi về trước đây, giờ trong tiệm cũng không đông khách, cậu chú ý trông Song Song nhé."
Biên Tấn Nguyên lúc này mới nhận ra Lục Vân Phi ở lại tiệm từ nãy đến giờ là vì lý do này.
Hắn hiếm khi cảm thấy ngại ngùng: "Hôm nay cảm ơn cậu, thật ra cậu có thể nói sớm với tôi, như thế không phải đợi lâu đến vậy."
"Không sao, Song Song đáng yêu lắm." Lục Vân Phi không để tâm, "Chỉ là nhà tôi hối quá, không thì tôi có thể ở lại ăn tối với hai người rồi."
Nghe vậy Biên Tấn Nguyên nhẹ nhàng nói: "Vậy cậu về cẩn thận nhé."
"Cậu cũng thế, à đúng rồi, lúc nãy tôi bảo cậu để dành cho tôi một miếng bánh kem dâu tây, cậu giữ lại chưa?"
Biên Tấn Nguyên lấy ra, bỏ vào hộp bánh và đưa cho cậu.
Lục Vân Phi nhận lấy, nói cảm ơn, rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa quay người lại đã nghe Biên Tấn Nguyên gọi: "Đợi đã."
Lục Vân Phi quay lại đầy thắc mắc.
Biên Tấn Nguyên bình thản nói: "Cậu hôm nay làm bài tập tiếng Anh phải không, đưa bài tiếng Anh cho tôi."
Lục Vân Phi cảm thấy như sét đánh ngang tai, đôi mắt mở to đầy sợ hãi.
"Cậu lấy bài tập tiếng Anh của tôi làm gì?"
"Xem thử trình độ hiện tại của cậu thế nào."
"Không phải chứ." Lục Vân Phi kinh ngạc: "Cậu thật sự định làm thầy giáo của tôi luôn hả?"
"Cậu đã gọi tôi là "thầy" bao nhiêu lần rồi, nếu tôi chẳng làm gì thì không phải phụ lòng tiếng "thầy" của cậu sao."
Lục Vân Phi cảm thấy tâm trạng của mình hơi phức tạp, trước đây cậu luôn nghĩ rằng với tính cách của Biên Tấn Nguyên, có thể giám sát cậu học từ vựng đã là tốt lắm rồi. Cậu vốn không phải người tham lam nên cũng không mong đợi gì hơn, mà giờ đây, Biên Tấn Nguyên dường như thật sự định giúp cậu, điều này đúng là...khó mà tin được.
"Bài tập." Biên Tấn Nguyên bình thản nói.
Lục Vân Phi cố nén sự khiếp sợ trong lòng, lắc đầu.
Biên Tấn Nguyên nhướng mày: "Chống đối thầy giáo à?"
Lục Vân Phi muốn khóc mà không có nước mắt: "Là không có mặt mũi đưa ra!"
Cậu quá rõ cái trình độ tiếng Anh này của mình. Đưa bài tập tiếng Anh này cho Biên Tấn Nguyên thì chắc chắn điểm sẽ toàn là màu đỏ không đạt yêu cầu! Quá mất mặt rồi!
"Đổi bài tập khác có được không thầy? Toán, Vật lý, Hóa học, Sinh học đều được hết á thầy~" Lục Vân Phi cố gắng thuyết phục.
Biên Tấn Nguyên bất lực: "Hoặc là cậu đưa bài này cho tôi bây giờ, hoặc sau kỳ nghỉ tôi sẽ chọn một bài tập khác cho cậu làm."
"Còn lựa chọn nào khác hông?" Lục Vân Phi cố gắng giãy giụa.
"Có, both."
Lục Vân Phi:...
Biên Tấn Nguyên thân thiện hỏi cậu: "Cậu biết "both" nghĩa là gì chứ?"
"Nếu tôi nói tôi không biết thì sao?"
"Thế thì đơn giản thôi, để tôi dịch cho cậu một chút, nghĩa là chọn cả hai đấy, tôi đề cử cậu chọn phương án này nhé."
Lục Vân Phi:...
Biên Tấn Nguyên chống tay lên bàn nhìn cậu: "Chọn đi."
Lục Vân Phi nhìn hắn, suy nghĩ mãi, cuối cùng vỗ cái bộp lên quầy thu ngân: "Tôi chọn phương án B, tức là sau kỳ nghỉ cậu chọn một bài tập cho tôi làm."
Thà chết sớm còn hơn chết muộn, ít nhất ngày mai còn một ngày, cậu còn có thể "lâm trận mới mài gươm" mà cố gắng học thêm chút nữa.
Biên Tấn Nguyên dễ dàng đồng ý: "Được thôi."
"Thế tôi đi đây."
"Về nhà nhớ ôn tập kỹ há."
Ôn cái đầu nhà cậu á, bộ cậu tưởng cậu là con ngỗng đó hả, ở đó mà ngẩng cổ lên trời kêu há há há!*
Lục Vân Phi rời tiệm bánh với vẻ mặt rầu rĩ, nghĩ đến việc Biên Tấn Nguyên định cho cậu làm một bài kiểm tra trình độ, cậu chỉ thấy tuyệt vọng mà thôi. Trình độ của cậu cần gì phải kiểm tra nữa? Cậu chẳng có cái "trình độ" gì để kiểm tra hết á!
Tuyệt vọng, giờ đây cậu chỉ cảm thấy tuyệt vọng.